Cưỡng Cầu - Trúc Giản Ẩm Trà Khách
Chương 9-2
Sau buổi họp thường niên là kỳ nghỉ đông. Sáng hôm sau thức dậy Cố Niệm Đường và Thẩm Tùy lại làm thêm lần nữa, nếu không phải ba mẹ Thẩm Tùy gọi điện tới thì chắc chắn Cố Niệm Đường sẽ không thả hắn đi. Tuy giữa họ chỉ là đánh dấu tạm thời nhưng đây là lần đầu tiên tuyến thể của anh nhận được pheromone và tinh dịch alpha, cũng chính là lúc dính người nhất, ngay cả việc Thẩm Tùy không ở trong tầm mắt anh cũng không chịu được.
Nhưng khi Thẩm Tùy rời đi, Cố Niệm Đường lại không hề để lộ ra những cảm xúc này.
Anh chỉ đứng dựa lên tay vịn bằng gỗ ở đầu cầu thang, lẳng lặng nhìn người đàn ông sửa soạn lại áo quần chỉnh tề rồi nói tạm biệt hắn với giọng điệu bình thản.
Sau đó Cố Niệm Đường quay trở về phòng ngủ, vội vã ôm lấy chăn và gối hôm qua Thẩm Tùy dùng rồi vun chúng bọc quanh cơ thể mình, tham lam ngửi chút mùi hương còn sót lại.
Anh không thể quá dính lấy Thẩm Tùy. Anh không phải là kiểu omega mảnh mai dễ thương yếu đuối, anh không có ưu thế về ngoại hình như họ, cũng không biết cách làm nũng hay nói lời đường mật. Nếu anh cứ ở bên Thẩm Tùy như một khúc gỗ vô hồn ngu ngốc thì chỉ khiến hắn càng chán ghét anh hơn.
Anh có thể kiềm chế.
Cố Niệm Đường vùi mặt vào gối, hít một hơi thật sâu.
***
Cố Niệm Đường chẳng hào hứng gì mấy với chuyện đón năm mới, trên thực tế, anh còn chưa từng ăn mừng bất cứ ngày lễ nào. Không làm không phải vì không thích, chỉ là chúng vô nghĩa với anh: Cố Niệm Đường không có người nhà cũng không có bạn bè thân thiết, một mình anh thì có gì mà ăn với chả mừng.
Vào dịp đặc biệt này, đến cả người giúp việc trong nhà cũng về quê ăn tết cho nên căn biệt thự rộng lớn giờ càng thêm vắng vẻ.
Năm nào cũng như vậy, thế nhưng năm nay lại có chút thay đổi. Mặc dù Thẩm Tùy cũng về nhà đón tết nhưng hầu như ngày nào hắn cũng gọi cho Cố Niệm Đường để nói chuyện với anh vài ba tiếng.
Ngày mùng sáu tháng giêng, trước khi đi làm lại một ngày, Thẩm Tùy lại đến nhà Cố Niệm Đường.
Ngay cả lời chào cũng không cần, Thẩm Tùy vừa bước chân vào nhà, áo khoác còn chưa cởi đã vội giang tay ôm lấy Cố Niệm Đường rồi trao cho anh một nụ hôn mãnh liệt.
Hắn không chờ nổi mà gấp gáp đánh dấu anh một lần ở ngay giữa phòng khách, sau đó bế anh vào phòng sách ở gần đó nhất, lột sạch quần áo anh. Thẩm Tùy để Cố Niệm Đường dùng miệng liếm cho dương v*t mình cương cứng, tiếp đến hắn cẩn thận nâng chân trái anh lên, thúc vào bên trong anh ngay trên bàn làm việc.
Những lo lắng trong mấy ngày chia xa biến mất khi hai cơ thể hòa làm một. Sau khi hai người cùng lên đỉnh một lần, Cố Niệm Đường hổn hển ôm lấy cổ Thẩm Tùy, rướn tới sát tai hắn thì thầm: "Anh mới lắp đèn trong phòng ngủ."
Thẩm Tùy hơi giật mình, khóe môi khẽ cong lên. Hắn vuốt ve vầng trán Cố Niệm Đường, dùng áo khoác của mình bọc lấy cơ thể anh rồi bế anh lên tầng.
Tấm rèm dày nặng trong phòng ngủ vẫn kéo kín ngăn lại mọi tia sáng, nhưng vừa ấn vào công tắc trên vách tường thì ánh đèn rực rỡ lập tức chiếu sáng toàn bộ căn phòng đến mức gần trắng xóa.
Cố Niệm Đường nghe thấy tiếng Thẩm Tùy bật cười, sau đó người đàn ông nhẹ nhàng đặt anh nằm xuống giường.
"Tất cả đèn ở sảnh tiệc thường niên rồi cả lúc cần tắt đèn nhưng lại không tắt nữa, đều là do anh sắp xếp à?"
Cố Niệm Đường chần chừ, anh không giỏi thừa nhận chuyện bản thân muốn đối xử tốt với người khác.
Nhưng Thẩm Tùy đã hiểu ý anh rồi, hắn hôn lên môi anh.
"Chủ tịch Cố..." Giọng của hắn rất nhẹ, rất trầm, còn mang theo ý cười, "Cố Niệm Đường."
Cố Niệm Đường không ngờ tên của mình lại có sức hấp dẫn tới vậy, chỉ là vang lên từ đôi môi kia thôi cũng khiến cho ngón chân anh co quắp. Hoặc có thể không phải là do tên, mà vì người đang gọi tên anh quá đặc biệt.
"Niệm Đường." Thẩm Tùy tiếp tục gọi, hắn ngồi xuống cạnh Cố Niệm Đường, cởi giày ra rồi ôm anh cùng lăn vào trong chăn, tươi cười dịu dàng đong đầy đôi mắt hắn, "Trong số này anh thích em gọi anh thế nào?"
Cố Niệm Đường để ý Thẩm Tùy không còn dùng kính ngữ "ngài" khi nói chuyện với mình nữa, điều này nghĩa là khoảng cách giữa họ đã gần hơn đúng không?
Anh có thể kiểm soát biểu cảm trên mặt mình nhưng lại không thể kìm nén được sự vui sướng đang trào dâng trong lòng.
"Đều được." Cố Niệm Đường vươn tay vuốt ve sườn mặt người đàn ông của anh, "Em muốn gọi anh như thế nào cũng được."
Thẩm Tùy nghiêng đầu hôn lên cổ tay anh, "Vậy em chọn..."
Hắn dừng một lát, sau đó rướn sát tới hôn môi Cố Niệm Đường.
Vào lúc anh hé miệng để đầu lưỡi của hắn tiến vào trong miệng mình, bên tai bỗng nghe Thẩm Tùy dịu dàng gọi: "Cục cưng."
***
Cố Niệm Đường đã từng khịt mũi coi thường những omega lúc nào cũng phải dính chặt lấy alpha, nhưng giờ đây chính anh cũng mỗi giây mỗi phút đều muốn Thẩm Tùy ở bên cạnh. Giờ nghỉ trưa anh gọi Thẩm Tùy lên văn phòng rồi hai người làm tình trên sofa, đến tối thì lại ngăn không để hắn về nhà mà đưa alpha đến biệt thự của mình, thậm chí bọn họ còn từng chơi "xe rung" ở phía sau vách ngăn, lần đó tài xế quả thực chạy trối chết.
Khi ở cạnh Thẩm Tùy, Cố Niệm Đường cảm thấy bản thân như đang mười tám tuổi chứ chẳng phải ba mốt. Ham muốn bừng bừng, lòng ngập tình yêu, vừa chân thành vừa dính người.
Trong lòng anh không khỏi dâng lên một hy vọng: lúc trước Thẩm Tùy nói bọn họ hãy "thử xem", có lẽ rất nhanh thôi họ có thể dứt khỏi chữ "thử" này để tiến tới mối quan hệ chính thức.
Cố Niệm Đường dần dần không còn thỏa mãn với đánh dấu tạm thời, anh khát vọng được Thẩm Tùy đánh dấu vĩnh viễn.
Giờ nghỉ trưa hôm nay Thẩm Tùy không trả lời tin nhắn cũng không lên văn phòng của anh, Cố Niệm Đường đã cố gắng nhịn lại nhưng rồi cuối cùng vẫn không thể, anh quyết định tự đi xuống tầng mười. Vốn dĩ Cố Niệm Đường không bao giờ đến nơi làm việc của nhân viên, anh cũng tự biết rằng sự có mặt của mình sẽ làm cho mọi người thấy lo lắng sợ hãi. Hơn nữa một phần vì anh cũng không thích đi lại, không thích khập khà khập khiễng trước ánh mắt bao người.
Bởi vì đang trong giờ nghỉ trưa nên khu vực làm việc vắng tanh, mọi người đều vào khu nghỉ ngơi hoặc đã đi ra ngoài, chỉ còn vài người ở lại bàn làm việc trông thấy Cố Niệm Đường thì vội cúi đầu xuống, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình.
Cố Niệm Đường tìm thấy bàn làm việc của Thẩm Tùy. Chỗ ngồi sạch sẽ ngăn nắp, bên cạnh máy tính là bình giữ nhiệt và một ly sứ trắng đang nhúng trà túi lọc.
Thẩm Tùy không ở đây.
Trong lòng Cố Niệm Đường không khỏi thấy tò mò.
Chắc là hắn ra ngoài có việc. Mấy ngày sau năm mới tuy không bận rộn lắm nhưng Thẩm Tùy vừa thăng chức, có rất nhiều điều cần phải tiếp thu và học hỏi nên chuyện này cũng không có gì lạ.
Cố Niệm Đường đè nén sự nôn nóng khi không được gặp alpha của mình xuống, đang định đi về hướng thang máy thì tiếng nói chuyện trong phòng trà làm chân anh khựng lại.
"... Không ngờ trưởng phòng Thẩm lại thật sự ở bên chủ tịch Cố. Cậu ta cũng to gan thật đấy, đến tôi còn không dám nhìn thẳng vào chủ tịch nữa là."
"Ôi trời, tôi chẳng hiểu gì cả, không phải trưởng phòng Thẩm là alpha đỉnh cấp à, hôn phu thanh mai trúc mã của cậu ta cũng là omega đỉnh cấp, độ phù hợp của họ tận 99% luôn đấy! Mặc dù chủ tịch Cố giàu nứt đố đổ vách nhưng... sao mà so sánh được."
Người Cố Niệm Đường cứng đờ.
Giống như bị hất xô nước đá vào mặt, đầu óc vốn lâng lâng hưng phấn mấy ngày nay vì được đánh dấu rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Độ phù hợp 13% và 99%, một omega què chân tính cách kỳ quái miệng lưỡi vụng về và một omega đỉnh cấp trắng trẻo xinh đẹp ân cần dịu dàng.
Đúng như lời người nọ, không thể so bì.
Một chút cũng không.
Thẩm Tùy chẳng thể nào ở bên cạnh anh đâu. Alpha của anh có bạn đời định mệnh, mãi mãi chỉ thuộc về omega đó.
Cuộc trò chuyện ở phòng trà vẫn chưa kết thúc.
"Có gì lạ đâu chứ, trưởng phòng Thẩm đẹp trai như thế, dáng người cao ráo, tuổi trẻ tài cao, chỉ tiếc là gia đình không khá giả. Chủ tịch Cố thì có tiền có quyền, còn là omega, đúng chuẩn bàn đạp hoàn hảo còn gì nữa."
"Nói có lý."
"..."
Cố Niệm Đường vội vàng quay về văn phòng mình.
Tấm rèm trong phòng được kéo ra một nửa, nắng vàng rơi trên sàn mang đến cho căn phòng cảm giác ấm áp và tươi sáng.
Anh về bàn làm việc ngồi im lặng một lát rồi đột nhiên duỗi tay bóp mạnh đầu gối bên chân trái.
Đau, rất đau. Và vì nó là một cái chân tàn phế nên cảm giác đau đớn truyền vào trong da thịt càng trở nên rõ ràng.
Cố Niệm Đường nhắm mắt, sau đó anh cầm điện thoại lên.
Anh không quan tâm.
Anh sẽ không đau.
Anh nhất định sẽ có được thứ mình muốn.
Nếu Thẩm Tùy không muốn đánh dấu anh vĩnh viễn thì anh sẽ dùng cách khác để đạt được mục đích.
"Hiệu trưởng Diêm," Đầu bên kia bắt máy, Cố Niệm Đường nhìn gương mặt vô cảm của mình phản chiếu trên màn hình máy tính, "đã lâu không gặp. Hôm nay tôi gọi tới vì có chuyện muốn nhờ ông. Nghe nói trong trường ông có một giáo viên chủ nhiệm tên là Thẩm Túc Ngộ..."