Cười Ta Quá Đa Tình - Trang 2
Chương 44: 44: “một Trăm Tiền Là Đủ Nhiều Rồi”
“Lá gan của ngươi quá lớn rồi!” Lâm Phương Châu vô cùng kinh hãi, bất giác cao giọng, nhưng rồi khi ý thức lại được thì vội vàng hạ giọng xuống, nói, “Nhỡ ngươi bị phát hiện thì phải làm sao bây giờ?”
Hắn trấn an nhìn nàng, “Yên tâm, sẽ không có ai phát hiện ra đâu.”
“Thập Nhị đâu? Hắn luôn đi theo ngươi, liệu có phát hiện ra điều gì khác thường không?”
“Cho dù có phát hiện ra thì hắn cũng sẽ không nói cho người khác.”
“Nhỡ hắn nói cho quan gia thì sao!”
Vân Vi Minh trầm ngâm một lúc, lắc đầu nói, “Sẽ không.
Hắn nói chuyện này ra chỉ có hại chứ không có lợi gì cả.”
“Nhỡ đâu?!”
“Nếu việc này thật sự bại lộ, ta liền nói cho phụ hoàng, Thái Chân kia thế mà lại lớn mật, dám vô lễ với ta, ta không nuốt trôi nổi khẩu khí này nên mới chém hắn.”
“……” Như vậy cũng đúng?!
Lâm Phương Châu bị sự cơ trí của hắn làm cho khiếp sợ hơn nửa ngày.
Nàng ngây người trong chốc lát, rồi đột nhiên thở dài, “Ta thật may mắn.”
“Sao vậy? Vì sao lại nói như vậy?”
“Ta may mắn vì ta và ngươi ở cùng một phía, ta không phải kẻ thù của ngươi.”
Vân Vi Minh rũ mắt xuống, nhẹ giọng hỏi, “Ngươi có sợ ta không?”
“Không có …”
“Lâm Phương Châu.”
“Hả?” Lâm Phương Châu nghe thấy hắn gọi tên nàng, khó hiểu hỏi, “Sao vậy?”
Hắn nhìn vào mắt nàng, sắc mặt bình tĩnh, “Cho dù ta có phải quay lưng với cả thiên hạ thì cũng sẽ không quay lưng với ngươi.”
Nghe hắn nói những lời nghiêm túc như thế khiến Lâm Phương Châu rất cảm động, nhưng rồi nàng lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Nàng nhỏ giọng hỏi, “Ngươi đối xử với ta tốt quá, Tiểu Nguyên Bảo, ở nhà người khác, đệ đệ cũng đối xử tốt như vậy với ca ca ư?”
Lâm Phương Châu nghĩ thầm, nhất định là Tiểu Nguyên Bảo xem nàng là ân nhân cứu mạng hắn.
Nàng cảm giác mình đang lợi dụng hắn vậy, đành nói: “Tiểu Nguyên Bảo à, ngươi xem, tuy rằng ta cứu ngươi một mạng, nhưng ngươi cũng đã cứu ta hai mạng rồi, thế mới nói, vẫn là ta được lợi! Cho nên về sau ngươi không cần ghi ơn cứu mạng này trong lòng đâu.”
“Được rồi.”
Lâm Phương Châu đột nhiên nhớ tới một việc: “Ta nghe thái gia nói, chém Thái Chân là kế hoạch rất tỉ mỉ, cho nên có phải ngươi đã chuẩn bị từ lâu rồi không?”
“Đúng vậy.”
Kế hoạch được chuẩn bị kỹ càng, ban đầu thì ngấm ngầm chịu đựng để không bị phát giác rồi cuối cùng tung ra một đòn tất trúng, đây chính là tác phong của Tiểu Nguyên Bảo.
Lâm Phương Châu vuốt cằm gật gật đầu, lại có chút nghi hoặc, “Trước tiên khi ngươi chuẩn bị, nhất định là phải theo dõi hắn, vậy mà không bị phát hiện sao?”
“Việc theo dõi này, rồi cả việc giúp ta đem y phục dạ hành cùng cương đao giấu ở đó, đều có người khác làm.”
“Ai?”
Hắn cũng không gạt nàng, đáp: “Cậu của ta và người của giang hồ có quen biết một chút, là hắn thuê người làm.”
Điều này cũng đúng thôi, Tưởng quốc cữu là người trung thành nhất bên cạnh Tam hoàng tử, mọi việc đều để cho Tiểu Nguyên Bảo điều khiển nên điều này cũng không lạ.
Lâm Phương Châu gật đầu, tiếp theo lại lắc đầu, “Không đúng, rõ ràng là có thể cho người đi theo dõi, vì sao không trực tiếp cho người đi chém hắn? Còn cần ngươi tự mình động thủ.”
“Ta phải đích thân báo thù cho ngươi.”
……
Phan Nhân Phượng tính toán không tồi, sau khi Thái Chân bị chém, quả nhiên có người nhắc lại ân oán năm xưa của Tam hoàng tử và Thái Chân.
Ngay từ đầu quan gia đã cảm thấy không thể nào nên sẽ không tin, nhưng một, hai, rồi ba… nhiều người nói như vậy, khiến hắn không thể không hoài nghi: Tuổi lão tam còn nhỏ, làm việc không ổn trọng, lại có chút tùy hứng, hơn nữa nhỡ đâu hắn cũng rất coi trọng vị ân nhân cứu mạng kia thì sao?
Vì thế quan gia cho gọi Thập Nhị vào cung, hỏi: “Ngày Thái Chân xảy ra chuyện, Tam Lang đang làm gì?”
“Ngày ấy quan gia cho gọi Tam điện hạ vào cung, ở trong cung dùng cơm tối rồi mới trở về.”
“Đúng thế, vậy lúc sau hắn về đâu? Có đi tới nơi nào khác hay không?”
“Không có, chỉ có trên đường đi thì mua chút thuốc, sau đó thì hồi phủ.”
“Mua thuốc? Hắn mua cái gì?”
“Thuốc chống ẩm.”
Quan gia gật gật đầu, nặng nề hừ một cái, nói, “Đám người này nói hươu nói vượn nhằm ly gián phụ tử chúng ta ư, ai cho họ cái dụng ý đó!”
“Quan gia bớt giận.”
Thập Nhị vốn ít nói, nên lúc này cũng không khuyên hắn, quan gia lại nhìn hắn chằm chằm, hỏi: “Ngươi nói xem, rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?”
“Vi thần không biết.”
“Vấn đề này ngươi thật sự không nghĩ tới?”
“Trách nhiệm của vi thần là bảo vệ quan gia và điện hạ, phải tuân thủ tốt bổn phận của mình, những chuyện khác hoàng thượng tự có thánh ý, không cần vi thần phỏng đoán.”
(Ở đây ý của thập nhị là việc của hoàng đế tự hoàng đế có suy xét Thập Nhị không dám tự ý đưa ra ý kiến đó.)
“Được rồi,” quan gia gật gật đầu, “Ngươi về đi, hỗ trợ Tam Lang.”
“Bẩm, vi thần xin cáo lui.”
……
Mấy ngày này Lâm Phương Châu ở nhà lo lắng, phát hiện quả nhiên không ai tới làm phiền Tiểu Nguyên Bảo, tâm tình có thể thả lỏng, lại có tâm trạng ra cửa chơi.
Lôi Đình và Hổ Gầm lại có trận đấu mới, nhưng nàng như có bóng ma tâm lí, không đi xem, chỉ là mang Thập Thất tới câu lan* ngõa xá chơi cùng nàng.
(*nơi hát múa và diễn kịch dưới thời Tống, Nguyên)
Ở trong ngõa xá không thiếu thứ hay ho để vui vẻ, nhiều nhất chính là tạp kỹ, có ca hát, khiêu vũ, xiếc ảo thuật, vô cùng thú vị.
Còn có một chiếc bàn gọi là “Thuyết Thoại Nhi” bàn thư luận sử, phong trần hiệp nghĩa, tài tử giai nhân, nói không hết kim cổ phong lưu.
Đám người Thẩm Nhị Lang nhìn thấy Lâm Phương Châu thì đều có chút cẩn trọng, không dám đùa giỡn với nàng, rốt cuộc thì Lâm Phương Châu cũng là người có bối cảnh cao quý.
Lâm Phương Châu nói, “Các ngươi thật không thú vị, ta lại không phải hổ, có thể ăn thịt người hay sao? Trước kia như thế nào thì hiện tại là như thế, nếu không thì đừng làm huynh đệ nữa!”
Nàng bao hết cả ngõa xã để mời bọn họ tới xem kịch, đám bạn hoàn khố kia thấy nàng hay cư xử vẫn giống như trước đây, lúc này mới dám đùa giỡn với nàng.
Vân Vi Minh biết được Lâm Phương Châu lại cùng đám bạn xấu này tụ họp lại với nhau, có chút bất đắc dĩ nói: “Những người này đều hôi thối như ruồi bọ vậy, âm hồn không tan.”
Lâm Phương Châu trừng hắn một cái, cả giận, “Ngươi mắng ta là phân sao? Ta thối đến vậy à???” Nàng cầm chiếc quạt xếp màu vàng trong tay, muốn gõ đầu hắn.
Hắn giữ cổ tay của nàng lại, cười nói, “Ta đâu dám đâu, ngươi rất thơm, đặc biệt thơm.” Nói xong thì cúi đầu, nhắm mắt lại ngửi mùi hương trên người nàng, vừa tận hưởng vừa hỏi, “Hôm nay là hoa gì vậy?”
Sắc mặt của hắn có chút mê mẩn khiến Lâm Phương Châu cho rằng hắn chỉ đang đùa nàng, dở khóc dở cười đẩy hắn ra, đáp, “Không phải hoa, đây là mùi huân hương gần đây đang lưu hành ở ngõa xá.
Hoa Lí Kiều cũng dùng loại này.”
Vân Vi Minh lấy chiếc quạt xếp trong tay còn lại của nàng, mở ra quạt cho hai người, hỏi: “Hôm nay ngươi lại muốn đi ngõa xá nghe hát sao?”
“Ừm, tiện thể đi xem bán dế, nếu tốt thì mua một con, nuôi dưỡng rồi chờ nó lớn, đại sát bốn phương.”
“Ta đi cùng ngươi.”
Lâm Phương Châu khó hiểu nói, “Ngươi đi làm gì? Mấy nơi đó hẳn là ngươi sẽ không thích đâu.”
“Ta tò mò.”
Lâm Phương Châu vốn dĩ cùng mấy vị bằng hữu hẹn nhau, buổi chiều lúc gặp mặt, đám người Thẩm Nhị Lang nhìn thấy bên người Lâm Phương Châu lại nhiều thêm một người, trông người nọ tuổi không lớn, dáng vẻ chi lan ngọc thụ, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát ra phong thái cao quý không thể tả nổi.
Người này còn có thể là ai đây?
Đám người không hẹn mà cùng nghĩ tới một đáp án thật đáng sợ, đều lập tức quỳ xuống lạy.
Vân Vi Minh lại nói, “Đứng lên đi.
Hôm nay ta chỉ tới đây nghe một chút, không cần những lễ nghi phiền phức gì cả.”
Mọi người đều rất sợ hắn, trong lòng lại thầm nghĩ: Hôm nay có thể cùng Tam hoàng tử điện hạ ngồi nghe hí kịch, đúng là cuộc đời này cũng không uổng phí!
Ở ngõa xá có vô số gánh hát, mỗi nơi đều có những con hát giỏi nhất.
Mà trong đám đào kép này, Hoa Lý Kiều mấy ngày gần đây là người xướng chư cung điệu* nổi danh nhất.
(*Hình thức biểu diễn chủ yếu của Hí Kịch gồm : Ca, nói, đấu võ, múa; Cung điệu là gọi chung là các điệu nhạc khúc cổ.
Ở đây Hoa Lý Kiều là người biểu diễn loại hình Nói, hay chính là kể làn điệu.)
Hoa Lý Kiều này để mà nói thì cũng là một người xinh đẹp.
Hắn vốn là một nam nhân, từ năm sáu tuổi đã bắt đầu học hát hí khúc, năm nay mười lăm tuổi, khi mới sinh ra mặt đã như đánh phấn, môi đỏ như son, dáng người phong lưu, khi hát hí khúc thì ra vẻ một nữ nhân, quả thực khó phân biệt nam nữ.
Hơn nữa, giọng nói như chim hoàng oanh ấy mỗi khi cất ra thì đều khiến người ta phải kinh diễm!
Ngõa xá có vô số người tài, ban đầu Hoa Lý Kiều cũng chỉ là có chút danh tiếng.
Sở dĩ hắn nổi tiếng như ngày hôm nay là vì liên quan tới một vụ án cách đây không lâu.
Thái Chân chỉ xem Hoa Lý Kiều diễn một lần mà quan tâm tới diễn viên nhỏ xinh đẹp này, dụ dỗ vài lần nhưng Hoa Lý Kiều cũng không để ý tới hắn.
Thái Chân mất kiên nhẫn, đành lấy tiền ra cưỡng ép.
Hoa Lý Kiều lại không dám đắc tội hắn, đành kệ cho hắn làm gì thì làm.
Hai người mới yên lành chưa được nửa tháng, đột nhiên Thái Chân bị chém mất cánh tay.
Bởi vì Hoa Lý Kiều cũng ở nơi bị chém, vì thế mà cái tên “Hoa Lý Kiều” này được rất nhiều người biết đến.
Rất nhiều người chạy tới chỗ Hoa Lý Kiều, còn hỏi hắn tình hình cụ thể hôm đó.
Thái Chân đã làm rất nhiều chuyện xấu, nếu không phải có người chống lưng, sớm đã chết ở lao ngục.
Hắn bị chém đi cánh tay quả thực khiến nhiều người rất hả lòng hả dạ.
Hoa Lý Kiều lại nhanh chóng bắt lấy tâm lý người nghe, kể lại sự tình hôm đó như thể chính hắn đã chứng kiến hết vậy —— nhưng thực tế đây đều là hắn nói bừa, rõ ràng là còn chưa kịp nhìn thấy thì đã bị đánh đến hôn mê.
Nói xong, hắn lại kể bị Thái Chân thúc ép mà oan ức tới nhường nào, đến nỗi không thiết sống nữa, thậm chí còn muốn tự sát, nhưng lại nhớ mong lão mẫu thân, không dám chết… May mắn sao trời xanh có mắt, phái đại hiệp tới giải cứu hắn từ trong khổ ải…
Lời vừa nói ra thì đã khiến rất nhiều người rơi lệ.
Hoa Lý Kiều trở nên nổi tiếng, đã vậy vốn dĩ hắn sắc nghệ song hinh*, từ đây bỗng trở thành nhân vật đứng đầu ngõa xá, rất nhiều người đặc biệt vì Hoa Lý Kiều mà tới đây, còn có những gia đình giàu có mà muốn mời con hát tới biểu diễn trong nhà để mua vui cũng sẽ nhắc đến hắn.
(vừa có tài vừa có sắc)
Ở ngõa xá Hoa Lý Kiều xướng chư cung điệu..
Cái gọi là chư cung điệu, chính là xâu chuỗi các làn điệu lại.
Chư cung điệu này có tiết tấu du dương, ca từ văn nhã, Vân Vi Minh khó mà tin được, Lâm Phương Châu thế nhưng lại yêu thích.
“Ngươi nghe khúc kia đi, ta thấy rất êm tai,” Lâm Phương Châu giải thích cho hắn, “Hơn nữa giọng hát của Hoa Lí Kiều cũng rất hay, so với chim còn dễ nghe hơn kìa.”
Đây là khen người hát sao…
Vân Vi Minh nghiêng đầu đánh giá nàng, khiến nàng thấy có chút không được tự nhiên.
Nàng trừng hắn một cái, nói: “Có việc gì sao?”
Hắn cười nói: “Ta không nghĩ tới, ngươi thế mà lại thích thứ này.”
Lâm Phương Châu hỏi lại: “Ngươi cảm thấy ta nên thích cái gì?”
“Ngươi thường tới những chỗ hát mấy ca từ dâm đãng, ví dụ như ——” hắn nói, đột nhiên sát vào tai nàng một chút, hạ giọng chậm rãi nói, “Trên người ca ca cũng có muội muội, trên người muội muội cũng có ca ca.”
“Khụ.” Lâm Phương Châu nghe những thể loại này từ miệng Tiểu Nguyên Bảo nói ra, không hiểu sao lại thấy thẹn, trên mặt dâng lên một trận khô nóng.
Hắn híp mắt nhìn mặt nàng nhanh chóng chuyển sang màu hồng, khẽ cười nói, “Loại lời này, vậy mà ngươi cũng dám nói ra.”
“Loại lời này, hiện tại ta đã không còn nói nữa rồi, bây giờ phẩm vị của ta rất tao nhã.”
“À.” Hắn cười khẽ.
Lâm Phương Châu có chút bực, “Đi đi đi, tránh ra, ngươi không nóng sao.”
“Nóng, rất nóng, để ta quạt cho ngươi.” Hắn còn đang cười, mở quạt xếp ra, dùng sức mà quạt cho nàng.
Một bên quạt, ánh mắt Vân Vi Minh lướt qua xung quanh, thấy Thẩm Nhị Lang đang nhìn bọn họ, Vân Vi Minh lạnh lùng mà nhìn hắn một cái.
Thẩm Nhị Lang cuống quít cúi đầu, nhanh chóng cắn hạt dưa.
Hoa Lí Kiều hát xong, như thường lệ thì có rất nhiều người thưởng.
Lâm Phương Châu cũng thưởng một trăm tiền, nhưng bất quá một trăm tiền thì thậm chí còn không có tư cách treo đèn lồng —— chỉ có thưởng một lượng bạc trở lên mới có thể treo đèn lồng đỏ, bên dưới có viết lời nhắn của khách, treo trong nửa tháng.
Vân Vi Minh nói, “Nếu ngươi thích thì có thể thưởng nhiều một chút.”
“Một trăm tiền là đủ nhiều rồi.”
Vân Vi Minh từ bên túi tiền bên hông lấy ra một thỏi bạc, ném vào khay đồng.
Một thỏi bạc thật lớn,tính ra cũng phải mười tám lượng, Lâm Phương Châu nhìn mà cảm thấy có chút nhức nhối.
Không lâu sau, Hoa Lý Kiều thay đổi y phục, từ sân khấu bước xuống, đi thẳng đến chỗ hai người Lâm Phương Châu, hành lễ, e thẹn mà nói, “Đa tạ hai vị công tử đã thưởng.”
Lâm Phương Châu nghĩ thầm, quả nhiên có tiền có thể sai quỷ đẩy ma, nàng thường lui tới mà Hoa Lý Kiều chưa bao giờ từng đặc biệt cảm tạ nàng đâu.
Vân Vi Minh lại ngây người một chút, có chút không rõ hỏi, “Ngươi là nam nhân?”
Mặt Hoa Lý Kiều đỏ lên, gật đầu.
Vân Vi Minh không quá thích nam nhân tô son điểm phấn, hắn cũng nghĩ là Lâm Phương Châu không thích.
Nào ngờ Lâm Phương Châu lại rất thích, trên đường trở về còn xếp ngón tay thành hình hoa lan mà bắt chước giọng hát của Hoa Lí Kiều, tiếng phát ra nghe chít chít như tiếng côn trùng kêu.
Hắn nhìn mà vô lực, lại chẳng nói được gì.
Mấy ngày sau, Lâm Phương Châu nhẫn tâm tiêu tiền, mời Hoa Lý Kiều tới nhà biểu diễn hí kịch.
Hà Phong và Hà Hương cũng bị Lâm Phương Châu mượn đi, một người chơi đàn dây một người thổi sáo, Hoa Lí Kiều giả trang thành tiểu nương tử xinh đẹp, còn Lâm Phương Châu đóng giả thư sinh nghèo túng, cùng hắn đối diễn, mấy người họ chơi vô cùng vui vẻ.
Vân Vi Minh ở nhà, nhìn bọn họ vui vẻ hòa hợp đến vậy, không biết bản thân đã ăn dấm của nam nhân hay nữ nhân.
Lâm Phương Châu đặt cho mình cái nghệ danh “Hoa Lý Điêu*”, Vân Vi Minh nghe thế thì có chút muốn hộc máu, ôm ngực an ủi bản thân: Có thể an an phận phận ở nhà hát hí khúc, không ra khỏi cửa hồ nháo, không phải là khá tốt sao…( *Điêu: chồn, LPC đang chơi chữ sửa lại nghệ danh cho giống Hoa Lý Kiều đó, mà nàng sửa chữ Kiêu thành chữ Điều )
Lá gan của Lâm Phương Châu lại càng lúc càng lớn, cuối cùng, sau khi bị Hoa Lý Kiều xúi giục, nàng cũng giả thành tiểu nương tử yểu điệu.
Một thân váy màu hồng nhạt, chiếc lược búi tóc bằng nguyên bảo xinh xắn, mang trang sức vàng nạm ngọc, mặt hoa dạ phấn, tô son, cả lông mày cũng được tỉa bớt, mỹ nhân xinh đẹp tinh tế, dưới bờ mi là một đôi mắt sáng ngời xinh đẹp.
Hoa Lý Kiều hóa trang cho Lâm Phương Châu xong, vỗ tay khen: “Đúng là một cô nương xinh đẹp!”
Lâm Phương Châu cười hì hì, “Ngươi cũng có kém gì đâu!”
Thập Thất xem đến vô lực.
Tuy bọn họ hoá trang rất đẹp, nhưng tưởng tượng được rằng hai cái mỹ nữ này thực tế đều có trái ớt, hắn cảm giác cả thế giới đang bị lừa gạt.
Rõ ràng bình thường đều là hai nam nhân, thế mà lúc sau lại thành một đôi hoa tỉ muội…
Lâm Phương Châu cùng Hoa Lý Kiều đều đóng vai nữ nhân nên không có ai giả thư sinh, cuối cùng bọn họ kéo Hàn Ngưu Ngưu tới thay thế.
Vậy đây là cái gì? Kẻ làm thư sinh thì dáng dấp quả thực một lời khó nói hết, còn hai kẻ có trái ớt làm nương tử thì chuyện không thể không nhắc tới ?
Thập Thất không dám xem, mắt của hắn thật đau.
Nhưng hắn phải xem, bởi vì hắn là người xem duy nhất …
Thập Thất phát hiện, từ ngày lấy danh nghĩa “Bảo vệ Lâm công tử” rồi đi theo Lâm công tử, mà chuyện hắn lắm ngoại trừ bảo vệ Lâm công tử thì hắn đều làm cả.
Thật cảm động trước những gì đã trải qua, cảm động đến mức lệ rơi đầy mặt!
Ba người diễn xong một đoạn, Lâm Phương Châu hỏi Thập Thất: “Như thế nào? Ngươi nhận xét một chút đi.”
Thập Thất sớm đã xem đến dại ra, không chút nghĩ ngợi đáp: “Đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu.”
Sắc mặt Hàn Ngưu Ngưu biến đổi, —— oa.
Nàng ấy khóc.
Lâm Phương Châu cả giận nói: “Tại sao ngươi lại có thể nói người khác như thế được!”
“Đúng vậy,” Hoa Lý Kiều nhỏ giọng lẩm bẩm, “Ngươi thì có bao nhiêu phần đẹp như vậy? Chắc không bằng nổi một ngón tay của ta đâu, vậy mà cũng không biết xấu hổ mà chê cười người khác.”
Hà Phong và Hà Hương không dám mắng Thập Thất, nhưng vẻ mặt cũng rất bất mãn.
Bốn người đều tới an ủi Hàn Ngưu Ngưu, Thập Thất tự biết mình lỡ lời, vội vàng tiến lên chắp tay thi lễ nhận lỗi.
Ngay lúc tất cả đang ồn ào xoắn xuýt, đột nhiên một âm thanh đồng thời truyền tới: “Ở đây nháo cái gì vậy? Lâm công tử của các ngươi đâu?”
Mọi người vội vàng quỳ xuống nói: “Điện hạ.”
Lâm Phương Châu không quỳ, Tiểu Nguyên Bảo không thích nàng quỳ với hắn, vả lại nàng cũng không thích.
Vân Vi Minh không để ý tới bọn họ, lại hỏi một lần nữa: “Lâm công tử đâu?”
“Ta, ta ở chỗ này, Tiểu Nguyên Bảo……” Lâm Phương Châu yếu ớt mà giơ tay lên.
Ánh mắt của Vân Vi Minh hướng tới nàng, nhìn đến ngẩn ngơ, “Ngươi…”
Lâm Phương Châu cảm thấy đùa hắn rất vui.
Nàng cầm theo váy, tung tăng nhảy nhót mà đi tới chỗ hắn, “Hì hì hì, ta hát hí khúc ở đây nên giả thành bộ dáng này, ngươi thấy thế nào?”
Hắn ngơ ngác nhìn nàng, không chớp mắt, cũng không nói lời nào, hệt như người gỗ.
Lâm Phương Châu vỗ vỗ vào mặt hắn, “Này, có phải ta đã dọa tới ngươi không vậy……”
“Không, không có……”
Cuối cùng, hồn của hắn cũng trở về, thế nhưng vẫn có chút ngốc, sững người nhìn nàng.
Nàng nhìn thấy bóng của mình trong mắt hắn, đúng là một mỹ nhân, nhìn thế nào cũng thấy thích.
Lâm Phương Châu hướng về phía Tiểu Nguyên Bảo mà sửa sang lại búi tóc, cười nói, “Cái này là búi tóc bằng nguyên bảo đó, ngươi thấy đẹp không?”
“Có, đẹp……”
Nàng ngửa đầu, cười rộ lên, bộ dạng mắt ngọc mày ngài, khiến cho tim hắn đập ngày càng điên cuồng, tựa như con ngựa hoang không thể khống chế mà chạy như điên.
Hắn không biết bản thân bị cái gì, rõ ràng không thích nam nhân tô son điểm phấn, nhưng khi nhìn Lâm Phương Châu như vậy, hắn không những không phản cảm, mà ngược lại…… Ngược lại còn rất thích……
Hắn thích đến có chút hoảng loạn, không biết nói cái gì hơn, đại não hoàn toàn trống rỗng.
Nàng đẹp như vậy, lông mày, đôi mắt, cái mũi, miệng, không có chỗ nào không tốt, ngay cả sợi tóc cũng tỏa ra hơi thở làm mê hoặc lòng người; còn cười, nụ cười ấy như đem hắn câu lên, không có chỗ trốn, mà hắn cũng không muốn trốn, chỉ muốn chết chìm trong nụ cười ấy.
Thời gian như vĩnh viễn ngừng ở thời khắc này, khiến cho hắn chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn, không cần tỉnh lại.
Lâm Phương Châu coi mắt của hắn như tấm gương, nàng vuốt búi tóc, nói, “Đúng là một cái búi tóc bằng nguyên bảo, ngươi sờ thử xem.” Nói xong, nàng chủ động đưa tay qua đầu, để hắn sờ đầu nàng.
Hắn không có sờ búi tóc, mà ngược lại nhẹ nhàng nâng cằm của nàng lên.
Động tác này rất giống ác bá đùa giỡn con gái nhà lành, Lâm Phương Châu có chút ngượng ngùng, trông rất giống một nữ nhân, vì thế nhướng mày cười, nói, “Công tử, xin hãy tự trọng.”
Vân Vi Minh hận không thể lập tức ôm người trước mặt vào trong lòng.
Cũng may hắn vẫn còn một tia bình tĩnh, ngón cái ấn môi dưới của nàng, dùng sức cọ một chút, nói, “Là một nam nhân, tô son làm cái gì.”
“Hừ,” Lâm Phương Châu nghiêng đầu trốn hắn, cong môi, “Ngươi có thể quản ta sao, người khác có thể như vậy, sao ta lại không thể? Nếu ngươi không thích thì đi chỗ khác đi, chúng ta tiếp tục.”
Vân Vi Minh cũng không dám ở lại, sợ chính mình nhất thời xúc động mà làm ra chuyện gì không nên.
Hắn xoay người rời đi, dặn dò người khác không được đi theo hắn, ở trong hoa viên vòng đi vòng lại mà bàng hoàng.
Trong đầu xuất hiện vô số hình ảnh, tất cả đều là Lâm Phương Châu.
Trước kia, hiện tại, cao hứng, khổ sở, nam trang, nữ trang……
Đầu óc hắn rất loạn, nỗi lòng như sóng gió kích động khó có thể yên ổn.
Hắn đi đến một chỗ trong vườn hoa, muôn hồng nghìn tía tỏa hương nồng nàn, hắn chán chường nhìn bông hoa kia.
Mắt nhìn trời xanh, tai nghe chim hót, chóp mũi bất giác thưởng thức hương hoa.
Hắn giơ tay lên, thấy ngón tay còn hơi dính một tầng phấn mỏng.
Hắn đưa ngón tay lên trước mũi ngửi ngửi, nhắm mắt lại, chậm rãi thở hắt ra.
Đột nhiên hắn cười khổ.
Vân Vi Minh ơi là Vân Vi Minh.
Đã là người đa tình thì cả đời mãi mãi chẳng thể nào quay đầu lại được.