Cười Ta Quá Đa Tình - Trang 2
Chương 18
Lâm Phương Châu nghe thấy tên của Tiểu Nguyên Bảo liền kinh hãi, vội vàng xoay người đuổi theo hỏi vị tiên sinh kia: “Ngươi nói là ai, Lâm Phương Tư?”
“Đúng vậy, chính là hắn! Nhìn đứa trẻ đó cũng văn nhã lịch sự, không nghĩ tới lại bướng bỉnh như vậy!” Vị tiên sinh này có chút nghiến răng nghiến lợi khi nhắc tới Tiểu Nguyên Bảo.
“Là Lâm Phương Tư học ở lớp vỡ lòng?”
“Ngoại trừ hắn còn có thể là ai nữa?”
Lâm Phương Châu cảm thấy bản thân như bị người dội cho một xô nước lạnh vào đầu, ngày hè nóng bức nhưng lòng nàng lại lạnh buốt.
Trong đầu nàng chỉ hiện lên hình ảnh cả người Tiểu Nguyên Bảo đầy máu bị nâng ra ngoài, nhất thời vừa gấp vừa tức lại vừa sợ, giọng nói run run hỏi: “Bị, bị nâng ra ngoài là ai?”
“Võ Chiếu Lâm.”
Còn may còn may, không quen biết…lập tức Lâm Phương Châu nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục hỏi: “Cái kia, hiện giờ Lâm Phương Tư thế nào rồi?”
Tiên sinh bừng tỉnh lại, lạnh lùng nhìn nàng, hỏi: “Ngươi là gì của Lâm Phương Tư?”
“Ta là ca ca nó.”
Tiên sinh vừa nghe liền cau mày, kéo lấy cổ tay nàng, nói: “Ta đang muốn tìm ngươi đây! Đi, cùng ta đi xem xem chuyện tốt của Lâm Phương Tư nhà ngươi làm.”
Lâm Phương Châu cũng không phản kháng, đi cùng với bọn họ đến thư viện.
Nhóm người tụ tập đánh nhau đã bị giam giữ trong phòng, mấy người sai dịch* mang theo xiềng xích xông vào, chỉ nhìn thấy một đám trẻ con đang ngồi xổm trên mặt đất chơi bi.
*Chuyên truy nã, bắt người cho nha môn thời xưa.
Một đám trẻ con, trên người đứa nào cũng nhiễm máu.
Vị tiên sinh vừa nãy đi cùng cũng là lúc vừa xảy ra chuyện liền chạy đi báo quan, lúc này cũng không biết trước mắt sảy ra chuyện gì.
Từ trong đám người Lâm Phương Châu liếc mắt một cái liền thấy được Tiểu Nguyên Bảo, nàng chạy qua nhấc nó lên, nhìn thấy trên mặt nó, trên vạt áo đều là vết máu, Lâm Phương bị dọa đến mức da đầu tê dại, kéo quần áo nó hỏi: “Có bị thương chỗ nào không?”
Tiểu Nguyên Bảo vội vàng trả lời: “Yên tâm, không phải máu của ta.”
Nỗi lo trong lòng Lâm Phương Châu hạ xuống, mắt nhìn từng đứa trẻ trên mặt đất, đứa nào cũng dính máu, quay qua nhìn thấy bộ dáng cà lơ phất phơ “lợn chết không sợ nước sôi” của Tiểu Nguyên Bảo, càng nhìn càng tức giận, càng bạo phát, lại nhớ đến còn có một đứa bé sống chết không rõ——nhất thời nóng máu giơ tay tát Tiểu Nguyên Bảo.
Bốp!
Tiểu Nguyên Bảo bị đánh đến sững sờ, mặt không tự chủ được mà nghiêng sang một bên.
Lâm Phương Châu mở miệng mắng: “Ta đưa ngươi tới đây là để đọc sách viết chữ, ngươi thì hay rồi, tụ tập gây chuyện ở đây! Lại còn đánh nhau? Ba ngày không đánh, ngươi muốn lật nóc nhà* đúng không, xem hôm nay ta có quản được ngươi nữa hay không? Ta, ta….” Vừa nói vừa vén tay áo định đánh nó.
*Ý là ngỗ nghịch, thích ăn đòn.
Vương Đại Đao vội vàng tiến lên ngăn Lâm Phương Châu lại: “Được rồi, trước đừng gây chuyện, xem xem thương tích của Võ Chiếu Lâm như nào đã.”
Lúc này, không biết ai nói một câu: “Viện trưởng đến rồi.”
Viện trưởng là người đứng đầu của thư viện, đức cao vọng trọng. Khi hắn đi vào, mọi người trong phòng đều cung cung kính kính hành lễ. Viện trưởng nhìn thấy Vương Đại Đao, nói: “Hài tử của thư viện ngỗ nghịch kinh động đến Vương bộ đầu rồi, lão hủ* thân là viện trưởng thư viện cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
*Lão già cổ hủ này (lời nói khiêm tốn)
“Ngài lại nói vậy, đây——” Vương Đại Đạo chỉ những đứa trẻ: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Đi tìm đại phu chưa?”
Viện trưởng bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu: “Bọn họ đều không có việc gì.”
“Vậy vết máu này…”
Viện trưởng gọi tên Tiểu Nguyên Bảo: “Lâm Phương Tư, ngươi đến giải thích cho Vương bộ đầu một chút, chỗ máu này rốt cuộc là như thế nào.”
Mới vừa rồi Tiểu Nguyên Bảo bị Lâm Phương Châu tát một cái, giờ phút này mặt đã nổi đỏ lên một mảng, ẩn ẩn còn hiện lên vết hằn trên đó. Nó nghe thấy Viện trưởng chỉ tên, chắp tay nói: “Vâng.” Sau đó nói với Vương bộ đầu: “Ta lấy một lọ máu heo, vốn định lúc đánh nhau mang ra hù dọa đối phương, nào biết hắn lại nhát gan như vậy, sợ tới mức ngất xỉu, chúng ta nhìn thấy hắn ngất đi liền dừng tay lại.”
Viện trưởng cười ha hả, bộ dáng không nhanh không chậm nói: “Nhưng ta nghe nói lúc các ngươi bị phát hiện là lúc đang quần ẩu Võ Chiếu Lâm đã ngất xỉu? Võ Chiếu Lâm kia năm nay hai mươi tuổi, các ngươi sợ mình nhỏ tuổi không đánh lại hắn, vì vậy đầu tiên dùng máu heo dọa hắn ngất đi, sau đó mới vây quanh đánh hắn, có phải như vậy hay không? Lâm Phương Tư, tuổi ngươi còn nhỏ nhưng lại giỏi tính kế đấy.”
Nói đến đây, sắc mặt viện trưởng đã dần dần trầm xuống.
Tiểu Nguyên Bảo tuy bị sưng nửa khuôn mặt nhưng vẫn thong dong lễ độ trả lời: “Tiên sinh quá khen, đệ tử không dám tiếp nhận. Sử dụng máu heo chỉ là để hù doạ đối phương, ai biết gan hắn lại nhỏ như vậy——”
“Không phải hắn nhát gan.” Viện trưởng ngắt lời nó: ” Là hắn sợ máu.”
“Hóa ra là như vậy?” Tiểu Nguyên Bảo bày ra một dáng vẻ như đang suy tư.
Lâm Phương Châu đã có chút nhìn không được nữa, quát nói: “Tiểu tử thối, vì sao ngươi muốn đánh người? Khai báo thành thật cho ta!”
Câu hỏi này cũng là điều mà tất cả mọi người đang có mặt ở đây muốn biết. Tiểu Nguyên Bảo đáp: “Ngày thường tên Võ Chiêu Lâm kia luôn là phỉ báng thầy giáo, ta nghe không được, lúc này mới muốn giáo huấn hắn ta một trận.”
“Hắn nói xấu thầy giáo?”
“Dạ.” Tiểu Nguyên Bảo gật gật đầu.
Sau đó liệt kê ra mấy ví dụ, ngày nào tháng nào, giờ nào phút nào, nơi nào chỗ nào, nói cái gì, người nghe có ai, lại ngày nọ tháng nọ giờ nọ, lại nói cái gì, có những ai…. Nó một hơi kể ra, trong đó có cả nói bậy liên quan đến viện trưởng, người khác nghe được cũng hơi xấu hổ.
Tiên sinh mở miệng ngăn nó lại.
Viện trưởng là người rất có tu dưỡng, nghe được lời nói bậy về mình thì sắc mặt cũng không thay đổi gì, chỉ là nói: “Nếu ngươi tự cho mình là thông minh thì ta cũng không cứu được ngươi.”
“Đệ tử không dám hồ ngôn loạn ngữ*, nếu viện trưởng không tin có thể đi hỏi ạ.”
*Nói dối, nói xằng nói bậy.
“Ta tất nhiên sẽ đi tra hỏi.” Viện trưởng nói xong, quay qua nói với Vương Đại Đao: “Vấn đề của ta đã hỏi xong rồi, mời Vương bộ đầu tùy ý.”
Vương Đạo Đao đã bắt rất nhiều phạm nhân, hôm nay là lần đầu tiên đối mặt với nhiều tội phạm nhi đồng như vậy. Hắn có chút khó xử, bắt hay là không bắt đây?
Tiểu Nguyên Bảo nói: “Từ đầu tới cuối, người lên kế hoạch đều là một mình ta, xảy ra chuyện cũng là ta chịu trách nhiệm.”
Vương Đại Đao vui vẻ: “Nhìn không ra ha, tiểu tử nhà ngươi cũng trượng nghĩa đó? Được, vậy hôm nay ta chỉ mang ngươi về nha môn thôi, những người khác đều về nhà ăn cơm đi.”
Những đứa trẻ kia mới đầu nhìn thấy sai dịch vác đao với viện trưởng uy nghiêm sớm đã sợ tới mức nơm nớp lo sợ, giờ phút này nghe thấy chính mình được thả về nhà liền chạy tứ tung.
Chỉ có Trần Tiểu Tam là ở lại không muốn rời đi, nước mắt rưng rưng nhìn Tiểu Nguyên Bảo, nói: “Tiểu thúc, ngươi sẽ không chết chứ?”
“Sẽ không, qua mấy ngày là có thể về nhà.”
Lâm Phương Châu vốn dĩ tâm phiền ý loạn, nghe được Tiểu Nguyên Bảo trả lời như vậy, tức giận đến mức lại muốn đánh nó, vừa giơ tay liền nhìn đến khuôn mặt bị sưng kia, cuối cùng vẫn là nhịn xuống.
Cứ như vậy Tiểu Nguyên Bảo bị Vương Đại Đao mang đi, tạm thời giam giữ ở trong nha môn. Lâm Phương Châu đưa một chút vật dụng với chút thức ăn đến. Vương Đại Đao an ủi nàng nói: “Đại Lang chớ gấp, bản án này phán như nào, mấu chốt nhất là xem thương thế của tên Võ Chiếu Lâm kia. Ta mách cho ngươi vẫn nên đi nhìn Võ Chiếu Lâm trước đi, nếu có thể giải hòa là tốt nhất.”
Lâm Phương Châu mang theo lễ vật đi thăm Võ Chiếu Lâm, không nghĩ đến ngay cả cửa cũng không vào được đã bị người đuổi ra ngoài. Bất đắc dĩ, nàng đành phải đứng ở ngoài tường cẩn thận nghe động tĩnh bên trong, khóc khóc nháo nháo loạn thành một đoàn, khiến người ta cảm thấy giống như đang làm tang lễ vậy.
Trong lòng Lâm Phương Châu hơi lo, sợ Võ Chiếu Lâm này có bất trắc gì thì Tiểu Nguyên Bảo phải đền mạng cho hắn.
Vừa nhớ tới Tiểu Nguyên Bảo nàng lại có chút tức giận, giận nó gây chuyện từ việc không đâu, lại có chút thẹn, thẹn vì cái tát kia của nàng, cũng thấy có chút kỳ quái là bình thường nó ngoan ngoãn vô cùng, tại sao hôm nay tính tình lại đại biến thích gây sự đánh nhau như vậy?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra kết quả, Lâm Phương Châu đành phải mang theo lễ vật trở về nha môn——đi tìm huyện lệnh đại nhân cầu tình, có lẽ còn có con đường sống!
Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse
……
Lại nói Vương Đại Đao kia, mang Tiểu Nguyên Bảo tiến vào hình phòng, hắn thấy xung quanh không người liền thấp giọng nói với Tiểu Nguyên Bảo: “Tiểu tử nhà ngươi cũng coi như là một hảo hán.”
Tiểu Nguyên Bảo không nói chuyện.
Vương Đại Đao: “Nhưng mà ngươi rốt cuộc tại sao lại đánh tên Võ Chiếu Lâm kia?”
“Vì hắn nói xấu thầy giáo.”
“Nói thật.”
Tiểu Nguyên Bảo rũ mắt, sắc mặt bình tĩnh, nó nói: “Tên Võ Chiếu Lâm kia ở thư viện tung lời đồn, nói huyện lệnh đại nhân và huynh trưởng ta đoạn tụ với nhau, nói huynh trưởng ta chính là bởi vậy mới có thể làm việc ở trong nha môn. Ngươi nói.” Nó ngẩng đầu nhìn Vương Đại Đao: “Loại người như vậy có đáng bị đánh không?”
Ánh mắt nó trầm tĩnh, không gợn sóng. Vương Đại Đao bị ánh mắt nó nhìn đến sửng sốt, vội vàng nói: “Đáng đánh, đáng đánh!”
Vương Đại Đao cảm thấy, Tiểu Nguyên Bảo nói lời này rất quan trọng. Một lòng hảo tâm của huyện lệnh đại nhân lại bị người khác truyền thành hạ lưu xấu xa, Vương Đại Đao đều phải ấm ức thay cho đại nhân nhà hắn. Hắn nhốt xong Tiểu Nguyên Bảo liền đi tìm đại nhân, muốn bẩm báo việc này.
Huyện lệnh đang có chút không kiên nhẫn bởi vì Lâm Phương Châu ăn vạ ở đây chết cũng không đi, nói rõ sự việc của đệ đệ nàng. Nhìn thấy Vương Đại Đao đến, hắn nói: “Ngươi tới đúng lúc, rốt cuộc đệ đệ hắn có chuyện gì?”
Nói đến cùng Vương Đại Đao vẫn thiên vị người một nhà. Hắn giải thích rõ ràng bước đầu thẩm vấn ở trong thư viện rồi đến mục đích chân chính mà vừa nãy Tiểu Nguyên Bảo trả lời ở trong ngục giam. Huyện lệnh nghe những sự việc ở thư viện còn tốt, nghe được Lâm Phương Tư lợi dụng nhược điểm sợ máu của đối phương mà thần kỳ chiến thắng, còn nhịn không được âm thầm nói mưu kế hay, chính là vừa nghe thấy lời đồn liên quan đến chính mình với Lâm Phương Châu… Hắn nhất thời ghê tởm đến mức muốn nôn ra cơm hôm qua luôn rồi, hung hăng vỗ lên cái bàn: “Há có cái lẽ ấy sao? Nói hươu nói vượn!”
Lâm Phương Châu cũng ngớ người ra. Hóa ra nguyên nhân là như này? Việc đánh nhau bất thường của Tiểu Nguyên Bảo chỉ là vì bất bình cho nàng…
Huyện lệnh thấy Lâm Phương Châu ngây người, sợ thằng nhãi này bởi vì lời đồn kia mà bị khơi dậy lên cái gì, ho nhẹ một tiếng, khiển trách nói: “Lâm Phương Châu, ngươi đừng suy nghĩ bậy bạ!”
“A? Dạ, dạ, tiểu nhân không dám…”
Vương Đại Đao hỏi: “Đại nhân, bây giờ phải làm sao ạ?”
“Ngươi qua đây.” Huyện lệnh gọi Vương Đại Đao đến trước mặt, thấp giọng phân phó vài câu, Vương Đại Đao một bên nghe một bên gật đầu.
Lâm Phương Châu đợi huyện lệnh giao phó xong, hỏi: “Đại nhân, ta có thể đi xem đệ đệ ta được không?”
“Đi đi.”
“Cảm ơn đại nhân! Ngài thật đúng là thanh như nước, minh như gương….”
“Được rồi được rồi, nhanh chóng lăn đi! Đừng có đến phiền ta nữa!” Huyện lệnh phát hiện, chỉ cần có Lâm Phương Châu thì tu dưỡng của hắn luôn là không cánh mà bay.
Lâm Phương Châu nhanh chóng rời đi. Khi nàng đến hình phòng nhìn thấy Lâm Phương Tư ngồi ở bên cạnh bàn, trong tay cầm một cái bánh bao ngây ra, cũng không ăn.
Lúc nàng đẩy cửa đi vào, nó ngước lên nhìn nàng. Lúc đó mặt trời đã buông xuống rồi, trong phòng tối tăm mờ mịt, nàng mang theo ánh sáng bước vào, nó cũng không thấy rõ vẻ mặt của nàng.
Chờ khi đến gần, nó nhìn thấy tươi cười hiện trên mặt nàng. Nụ cười kia có chút cứng ngắc cùng quái dị, nhưng không hiểu sao lại làm nó nhẹ nhàng thở ra.
Lâm Phương Châu hỏi: “Vì sao không ăn?”
Tiểu Nguyên Bảo đưa bánh bao đến trước mặt Lâm Phương Châu, Lâm Phương Châu lắc lắc đầu nói: “Ta đã ăn rồi.”
Nó thu tay lại, nhưng vẫn không ăn, cúi đầu nhìn bánh bao, yên lặng không nói lời nào.
Lâm Phương Châu chỉ cho rằng nó vẫn đang tức giận. Nàng nhìn lông mi dày cong cong cùng với nửa bên mặt còn chưa hết sưng kia của nó, trong lòng rất là tự trách, trầm giọng nói: “Cái kia……Thật xin lỗi.”
Tiểu Nguyên Bảo đột nhiên giương mắt xem nàng. Nàng nhìn thấy vành mắt nó đỏ đỏ hồng hồng.
Lâm Phương Châu căng da đầu nói: “Ta không nên đánh ngươi, ngươi đừng tức giận nữa…”
Nó lại xoay mặt đi, nhìn cũng không nhìn nàng.
Lâm Phương Châu nhẫn nại nói: “Đừng tức giận nữa, được không? Chờ ngươi ra ngoài, ta hầm cá cho ngươi ăn. Mặt còn đau không? Ta thổi thổi cho ngươi….” Nói xong cũng mặc kệ nó đồng ý hay không, thò lại gần nhẹ nhàng thổi lên mặt nó.
Tiểu Nguyên Bảo bị nàng thổi có chút không chịu được, tránh đi mấy lần, nàng lại đuổi theo không bỏ, càng thổi sức lực càng lớn, hơi thở kia thổi qua cổ nó, vừa buồn vừa ngứa. Cuối cùng nó không nhịn được cười khúc khích, lộ ra hàm răng trắng đều thẳng tắp.
Sau đó cười đẩy mặt nàng ra: “Đừng náo loạn nữa.”
“Đúng vậy, chính là hắn! Nhìn đứa trẻ đó cũng văn nhã lịch sự, không nghĩ tới lại bướng bỉnh như vậy!” Vị tiên sinh này có chút nghiến răng nghiến lợi khi nhắc tới Tiểu Nguyên Bảo.
“Là Lâm Phương Tư học ở lớp vỡ lòng?”
“Ngoại trừ hắn còn có thể là ai nữa?”
Lâm Phương Châu cảm thấy bản thân như bị người dội cho một xô nước lạnh vào đầu, ngày hè nóng bức nhưng lòng nàng lại lạnh buốt.
Trong đầu nàng chỉ hiện lên hình ảnh cả người Tiểu Nguyên Bảo đầy máu bị nâng ra ngoài, nhất thời vừa gấp vừa tức lại vừa sợ, giọng nói run run hỏi: “Bị, bị nâng ra ngoài là ai?”
“Võ Chiếu Lâm.”
Còn may còn may, không quen biết…lập tức Lâm Phương Châu nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục hỏi: “Cái kia, hiện giờ Lâm Phương Tư thế nào rồi?”
Tiên sinh bừng tỉnh lại, lạnh lùng nhìn nàng, hỏi: “Ngươi là gì của Lâm Phương Tư?”
“Ta là ca ca nó.”
Tiên sinh vừa nghe liền cau mày, kéo lấy cổ tay nàng, nói: “Ta đang muốn tìm ngươi đây! Đi, cùng ta đi xem xem chuyện tốt của Lâm Phương Tư nhà ngươi làm.”
Lâm Phương Châu cũng không phản kháng, đi cùng với bọn họ đến thư viện.
Nhóm người tụ tập đánh nhau đã bị giam giữ trong phòng, mấy người sai dịch* mang theo xiềng xích xông vào, chỉ nhìn thấy một đám trẻ con đang ngồi xổm trên mặt đất chơi bi.
*Chuyên truy nã, bắt người cho nha môn thời xưa.
Một đám trẻ con, trên người đứa nào cũng nhiễm máu.
Vị tiên sinh vừa nãy đi cùng cũng là lúc vừa xảy ra chuyện liền chạy đi báo quan, lúc này cũng không biết trước mắt sảy ra chuyện gì.
Từ trong đám người Lâm Phương Châu liếc mắt một cái liền thấy được Tiểu Nguyên Bảo, nàng chạy qua nhấc nó lên, nhìn thấy trên mặt nó, trên vạt áo đều là vết máu, Lâm Phương bị dọa đến mức da đầu tê dại, kéo quần áo nó hỏi: “Có bị thương chỗ nào không?”
Tiểu Nguyên Bảo vội vàng trả lời: “Yên tâm, không phải máu của ta.”
Nỗi lo trong lòng Lâm Phương Châu hạ xuống, mắt nhìn từng đứa trẻ trên mặt đất, đứa nào cũng dính máu, quay qua nhìn thấy bộ dáng cà lơ phất phơ “lợn chết không sợ nước sôi” của Tiểu Nguyên Bảo, càng nhìn càng tức giận, càng bạo phát, lại nhớ đến còn có một đứa bé sống chết không rõ——nhất thời nóng máu giơ tay tát Tiểu Nguyên Bảo.
Bốp!
Tiểu Nguyên Bảo bị đánh đến sững sờ, mặt không tự chủ được mà nghiêng sang một bên.
Lâm Phương Châu mở miệng mắng: “Ta đưa ngươi tới đây là để đọc sách viết chữ, ngươi thì hay rồi, tụ tập gây chuyện ở đây! Lại còn đánh nhau? Ba ngày không đánh, ngươi muốn lật nóc nhà* đúng không, xem hôm nay ta có quản được ngươi nữa hay không? Ta, ta….” Vừa nói vừa vén tay áo định đánh nó.
*Ý là ngỗ nghịch, thích ăn đòn.
Vương Đại Đao vội vàng tiến lên ngăn Lâm Phương Châu lại: “Được rồi, trước đừng gây chuyện, xem xem thương tích của Võ Chiếu Lâm như nào đã.”
Lúc này, không biết ai nói một câu: “Viện trưởng đến rồi.”
Viện trưởng là người đứng đầu của thư viện, đức cao vọng trọng. Khi hắn đi vào, mọi người trong phòng đều cung cung kính kính hành lễ. Viện trưởng nhìn thấy Vương Đại Đao, nói: “Hài tử của thư viện ngỗ nghịch kinh động đến Vương bộ đầu rồi, lão hủ* thân là viện trưởng thư viện cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
*Lão già cổ hủ này (lời nói khiêm tốn)
“Ngài lại nói vậy, đây——” Vương Đại Đạo chỉ những đứa trẻ: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Đi tìm đại phu chưa?”
Viện trưởng bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu: “Bọn họ đều không có việc gì.”
“Vậy vết máu này…”
Viện trưởng gọi tên Tiểu Nguyên Bảo: “Lâm Phương Tư, ngươi đến giải thích cho Vương bộ đầu một chút, chỗ máu này rốt cuộc là như thế nào.”
Mới vừa rồi Tiểu Nguyên Bảo bị Lâm Phương Châu tát một cái, giờ phút này mặt đã nổi đỏ lên một mảng, ẩn ẩn còn hiện lên vết hằn trên đó. Nó nghe thấy Viện trưởng chỉ tên, chắp tay nói: “Vâng.” Sau đó nói với Vương bộ đầu: “Ta lấy một lọ máu heo, vốn định lúc đánh nhau mang ra hù dọa đối phương, nào biết hắn lại nhát gan như vậy, sợ tới mức ngất xỉu, chúng ta nhìn thấy hắn ngất đi liền dừng tay lại.”
Viện trưởng cười ha hả, bộ dáng không nhanh không chậm nói: “Nhưng ta nghe nói lúc các ngươi bị phát hiện là lúc đang quần ẩu Võ Chiếu Lâm đã ngất xỉu? Võ Chiếu Lâm kia năm nay hai mươi tuổi, các ngươi sợ mình nhỏ tuổi không đánh lại hắn, vì vậy đầu tiên dùng máu heo dọa hắn ngất đi, sau đó mới vây quanh đánh hắn, có phải như vậy hay không? Lâm Phương Tư, tuổi ngươi còn nhỏ nhưng lại giỏi tính kế đấy.”
Nói đến đây, sắc mặt viện trưởng đã dần dần trầm xuống.
Tiểu Nguyên Bảo tuy bị sưng nửa khuôn mặt nhưng vẫn thong dong lễ độ trả lời: “Tiên sinh quá khen, đệ tử không dám tiếp nhận. Sử dụng máu heo chỉ là để hù doạ đối phương, ai biết gan hắn lại nhỏ như vậy——”
“Không phải hắn nhát gan.” Viện trưởng ngắt lời nó: ” Là hắn sợ máu.”
“Hóa ra là như vậy?” Tiểu Nguyên Bảo bày ra một dáng vẻ như đang suy tư.
Lâm Phương Châu đã có chút nhìn không được nữa, quát nói: “Tiểu tử thối, vì sao ngươi muốn đánh người? Khai báo thành thật cho ta!”
Câu hỏi này cũng là điều mà tất cả mọi người đang có mặt ở đây muốn biết. Tiểu Nguyên Bảo đáp: “Ngày thường tên Võ Chiêu Lâm kia luôn là phỉ báng thầy giáo, ta nghe không được, lúc này mới muốn giáo huấn hắn ta một trận.”
“Hắn nói xấu thầy giáo?”
“Dạ.” Tiểu Nguyên Bảo gật gật đầu.
Sau đó liệt kê ra mấy ví dụ, ngày nào tháng nào, giờ nào phút nào, nơi nào chỗ nào, nói cái gì, người nghe có ai, lại ngày nọ tháng nọ giờ nọ, lại nói cái gì, có những ai…. Nó một hơi kể ra, trong đó có cả nói bậy liên quan đến viện trưởng, người khác nghe được cũng hơi xấu hổ.
Tiên sinh mở miệng ngăn nó lại.
Viện trưởng là người rất có tu dưỡng, nghe được lời nói bậy về mình thì sắc mặt cũng không thay đổi gì, chỉ là nói: “Nếu ngươi tự cho mình là thông minh thì ta cũng không cứu được ngươi.”
“Đệ tử không dám hồ ngôn loạn ngữ*, nếu viện trưởng không tin có thể đi hỏi ạ.”
*Nói dối, nói xằng nói bậy.
“Ta tất nhiên sẽ đi tra hỏi.” Viện trưởng nói xong, quay qua nói với Vương Đại Đao: “Vấn đề của ta đã hỏi xong rồi, mời Vương bộ đầu tùy ý.”
Vương Đạo Đao đã bắt rất nhiều phạm nhân, hôm nay là lần đầu tiên đối mặt với nhiều tội phạm nhi đồng như vậy. Hắn có chút khó xử, bắt hay là không bắt đây?
Tiểu Nguyên Bảo nói: “Từ đầu tới cuối, người lên kế hoạch đều là một mình ta, xảy ra chuyện cũng là ta chịu trách nhiệm.”
Vương Đại Đao vui vẻ: “Nhìn không ra ha, tiểu tử nhà ngươi cũng trượng nghĩa đó? Được, vậy hôm nay ta chỉ mang ngươi về nha môn thôi, những người khác đều về nhà ăn cơm đi.”
Những đứa trẻ kia mới đầu nhìn thấy sai dịch vác đao với viện trưởng uy nghiêm sớm đã sợ tới mức nơm nớp lo sợ, giờ phút này nghe thấy chính mình được thả về nhà liền chạy tứ tung.
Chỉ có Trần Tiểu Tam là ở lại không muốn rời đi, nước mắt rưng rưng nhìn Tiểu Nguyên Bảo, nói: “Tiểu thúc, ngươi sẽ không chết chứ?”
“Sẽ không, qua mấy ngày là có thể về nhà.”
Lâm Phương Châu vốn dĩ tâm phiền ý loạn, nghe được Tiểu Nguyên Bảo trả lời như vậy, tức giận đến mức lại muốn đánh nó, vừa giơ tay liền nhìn đến khuôn mặt bị sưng kia, cuối cùng vẫn là nhịn xuống.
Cứ như vậy Tiểu Nguyên Bảo bị Vương Đại Đao mang đi, tạm thời giam giữ ở trong nha môn. Lâm Phương Châu đưa một chút vật dụng với chút thức ăn đến. Vương Đại Đao an ủi nàng nói: “Đại Lang chớ gấp, bản án này phán như nào, mấu chốt nhất là xem thương thế của tên Võ Chiếu Lâm kia. Ta mách cho ngươi vẫn nên đi nhìn Võ Chiếu Lâm trước đi, nếu có thể giải hòa là tốt nhất.”
Lâm Phương Châu mang theo lễ vật đi thăm Võ Chiếu Lâm, không nghĩ đến ngay cả cửa cũng không vào được đã bị người đuổi ra ngoài. Bất đắc dĩ, nàng đành phải đứng ở ngoài tường cẩn thận nghe động tĩnh bên trong, khóc khóc nháo nháo loạn thành một đoàn, khiến người ta cảm thấy giống như đang làm tang lễ vậy.
Trong lòng Lâm Phương Châu hơi lo, sợ Võ Chiếu Lâm này có bất trắc gì thì Tiểu Nguyên Bảo phải đền mạng cho hắn.
Vừa nhớ tới Tiểu Nguyên Bảo nàng lại có chút tức giận, giận nó gây chuyện từ việc không đâu, lại có chút thẹn, thẹn vì cái tát kia của nàng, cũng thấy có chút kỳ quái là bình thường nó ngoan ngoãn vô cùng, tại sao hôm nay tính tình lại đại biến thích gây sự đánh nhau như vậy?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra kết quả, Lâm Phương Châu đành phải mang theo lễ vật trở về nha môn——đi tìm huyện lệnh đại nhân cầu tình, có lẽ còn có con đường sống!
Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse
……
Lại nói Vương Đại Đao kia, mang Tiểu Nguyên Bảo tiến vào hình phòng, hắn thấy xung quanh không người liền thấp giọng nói với Tiểu Nguyên Bảo: “Tiểu tử nhà ngươi cũng coi như là một hảo hán.”
Tiểu Nguyên Bảo không nói chuyện.
Vương Đại Đao: “Nhưng mà ngươi rốt cuộc tại sao lại đánh tên Võ Chiếu Lâm kia?”
“Vì hắn nói xấu thầy giáo.”
“Nói thật.”
Tiểu Nguyên Bảo rũ mắt, sắc mặt bình tĩnh, nó nói: “Tên Võ Chiếu Lâm kia ở thư viện tung lời đồn, nói huyện lệnh đại nhân và huynh trưởng ta đoạn tụ với nhau, nói huynh trưởng ta chính là bởi vậy mới có thể làm việc ở trong nha môn. Ngươi nói.” Nó ngẩng đầu nhìn Vương Đại Đao: “Loại người như vậy có đáng bị đánh không?”
Ánh mắt nó trầm tĩnh, không gợn sóng. Vương Đại Đao bị ánh mắt nó nhìn đến sửng sốt, vội vàng nói: “Đáng đánh, đáng đánh!”
Vương Đại Đao cảm thấy, Tiểu Nguyên Bảo nói lời này rất quan trọng. Một lòng hảo tâm của huyện lệnh đại nhân lại bị người khác truyền thành hạ lưu xấu xa, Vương Đại Đao đều phải ấm ức thay cho đại nhân nhà hắn. Hắn nhốt xong Tiểu Nguyên Bảo liền đi tìm đại nhân, muốn bẩm báo việc này.
Huyện lệnh đang có chút không kiên nhẫn bởi vì Lâm Phương Châu ăn vạ ở đây chết cũng không đi, nói rõ sự việc của đệ đệ nàng. Nhìn thấy Vương Đại Đao đến, hắn nói: “Ngươi tới đúng lúc, rốt cuộc đệ đệ hắn có chuyện gì?”
Nói đến cùng Vương Đại Đao vẫn thiên vị người một nhà. Hắn giải thích rõ ràng bước đầu thẩm vấn ở trong thư viện rồi đến mục đích chân chính mà vừa nãy Tiểu Nguyên Bảo trả lời ở trong ngục giam. Huyện lệnh nghe những sự việc ở thư viện còn tốt, nghe được Lâm Phương Tư lợi dụng nhược điểm sợ máu của đối phương mà thần kỳ chiến thắng, còn nhịn không được âm thầm nói mưu kế hay, chính là vừa nghe thấy lời đồn liên quan đến chính mình với Lâm Phương Châu… Hắn nhất thời ghê tởm đến mức muốn nôn ra cơm hôm qua luôn rồi, hung hăng vỗ lên cái bàn: “Há có cái lẽ ấy sao? Nói hươu nói vượn!”
Lâm Phương Châu cũng ngớ người ra. Hóa ra nguyên nhân là như này? Việc đánh nhau bất thường của Tiểu Nguyên Bảo chỉ là vì bất bình cho nàng…
Huyện lệnh thấy Lâm Phương Châu ngây người, sợ thằng nhãi này bởi vì lời đồn kia mà bị khơi dậy lên cái gì, ho nhẹ một tiếng, khiển trách nói: “Lâm Phương Châu, ngươi đừng suy nghĩ bậy bạ!”
“A? Dạ, dạ, tiểu nhân không dám…”
Vương Đại Đao hỏi: “Đại nhân, bây giờ phải làm sao ạ?”
“Ngươi qua đây.” Huyện lệnh gọi Vương Đại Đao đến trước mặt, thấp giọng phân phó vài câu, Vương Đại Đao một bên nghe một bên gật đầu.
Lâm Phương Châu đợi huyện lệnh giao phó xong, hỏi: “Đại nhân, ta có thể đi xem đệ đệ ta được không?”
“Đi đi.”
“Cảm ơn đại nhân! Ngài thật đúng là thanh như nước, minh như gương….”
“Được rồi được rồi, nhanh chóng lăn đi! Đừng có đến phiền ta nữa!” Huyện lệnh phát hiện, chỉ cần có Lâm Phương Châu thì tu dưỡng của hắn luôn là không cánh mà bay.
Lâm Phương Châu nhanh chóng rời đi. Khi nàng đến hình phòng nhìn thấy Lâm Phương Tư ngồi ở bên cạnh bàn, trong tay cầm một cái bánh bao ngây ra, cũng không ăn.
Lúc nàng đẩy cửa đi vào, nó ngước lên nhìn nàng. Lúc đó mặt trời đã buông xuống rồi, trong phòng tối tăm mờ mịt, nàng mang theo ánh sáng bước vào, nó cũng không thấy rõ vẻ mặt của nàng.
Chờ khi đến gần, nó nhìn thấy tươi cười hiện trên mặt nàng. Nụ cười kia có chút cứng ngắc cùng quái dị, nhưng không hiểu sao lại làm nó nhẹ nhàng thở ra.
Lâm Phương Châu hỏi: “Vì sao không ăn?”
Tiểu Nguyên Bảo đưa bánh bao đến trước mặt Lâm Phương Châu, Lâm Phương Châu lắc lắc đầu nói: “Ta đã ăn rồi.”
Nó thu tay lại, nhưng vẫn không ăn, cúi đầu nhìn bánh bao, yên lặng không nói lời nào.
Lâm Phương Châu chỉ cho rằng nó vẫn đang tức giận. Nàng nhìn lông mi dày cong cong cùng với nửa bên mặt còn chưa hết sưng kia của nó, trong lòng rất là tự trách, trầm giọng nói: “Cái kia……Thật xin lỗi.”
Tiểu Nguyên Bảo đột nhiên giương mắt xem nàng. Nàng nhìn thấy vành mắt nó đỏ đỏ hồng hồng.
Lâm Phương Châu căng da đầu nói: “Ta không nên đánh ngươi, ngươi đừng tức giận nữa…”
Nó lại xoay mặt đi, nhìn cũng không nhìn nàng.
Lâm Phương Châu nhẫn nại nói: “Đừng tức giận nữa, được không? Chờ ngươi ra ngoài, ta hầm cá cho ngươi ăn. Mặt còn đau không? Ta thổi thổi cho ngươi….” Nói xong cũng mặc kệ nó đồng ý hay không, thò lại gần nhẹ nhàng thổi lên mặt nó.
Tiểu Nguyên Bảo bị nàng thổi có chút không chịu được, tránh đi mấy lần, nàng lại đuổi theo không bỏ, càng thổi sức lực càng lớn, hơi thở kia thổi qua cổ nó, vừa buồn vừa ngứa. Cuối cùng nó không nhịn được cười khúc khích, lộ ra hàm răng trắng đều thẳng tắp.
Sau đó cười đẩy mặt nàng ra: “Đừng náo loạn nữa.”