Cưới Rồi Trước Sau Gì Cũng Yêu
Chương 20: C20: Hiểu lầm đã giải
"Cho nên đừng cứng đầu nữa. Chỉ cần đứa nhỏ tốt, mẹ sẽ bắt thằng nhóc kia quỳ gối nhận lỗi với con."
"Mẹ..."
Mộ Đồng Đồng không nhịn được gọi.
Kết quả lại rước lấy một tiếng cười của bà: "Con đó."
Cô không nói gì chỉ rũ mắt nằm đó. Dáng vẻ quật cường của cô lại khiến bà bất lực.
Mẹ Dịch hết cách với cô, lúc này cũng chỉ có thể chiều chuộng chứ nào đánh mắng cô được. Nhưng mà bà cũng không phải nói suông đâu, bà thật sự có ý định dùng gia pháp với thằng nhóc thối kia đó.
Có chuyện gì cũng không chịu nói rõ, hại con dâu bà mém chút là xảy ra chuyện rồi.
Cho dù bà biết nó đã làm hết cách nhưng chung quy ra vẫn là do cứ im im làm một mình. Còn để con dâu hiểu lầm. Bộ nói ra thì chết à.
Rốt cuộc Mộ Đồng Đồng vẫn phải theo mẹ Dịch trở lại Dịch gia. Cô vừa mới xảy ra chuyện, mẹ Dịch sẽ không để cô ở bên ngoài một mình nên cô không có dùng dằng mà theo bà về.
Buổi chiều lúc cô đang ngủ trưa thì cảm giác bên cạnh có người.
Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông có thể nói là đã lâu không gặp. Vẫn là biểu tình lãnh đạm không chút cảm xúc đó, thế nhưng ánh mắt chuyên chú khăng khăng nhìn khiến cô giật mình trong lòng một chút.
Đôi lúc cô cảm thấy cô đã đủ hiểu người đàn ông này rồi.
Cho nên cô mới hơi bối rối, vừa mờ mịt không rõ rốt cuộc sự hiểu biết kia có đúng hay không. Nếu đúng, cô lại không dám tin, sợ đây chỉ là mộng, cô chỉ là đang ảo tưởng thôi.
Dịch Minh Độ không để ý cô thất thần, thấy cô tỉnh, anh vô cùng tự nhiên đưa tay, cách một lớp chăn sờ lên bụng cô.
Anh biết rồi.
Ý nghĩ này ngay lập tức hiện lên trong đầu cô.
Cô không có bài xích cử chỉ của hắn, nhưng cô cũng không nói gì.
Lắm lúc cô không biết nên nói tính tình của mình là tốt hay xấu. Rõ ràng anh đã im, cô càng im hơn. Giữa họ nếu không có hành động thì chẳng ai biết được đối phương muốn gì. Mà đôi khi hành động cũng không thể thể hiện được hết ý nghĩ của họ, cần họ nói vài lời, cả hai lại cứ im im. Cô là thật sự không biết nên nói sao, người đàn ông kia thì...
Thật bất lực có phải hay không. Nhưng chỉ cần không xảy ra chuyện gì, họ có thể an ổn mà sống đến cuối đời với nhau, không sợ những hiểu lầm xích mích nhỏ nhặt dễ có trong tình yêu. Đôi khi lại là chuyện tốt...
"Thật sự là có nổi khổ tâm sao?"
Cô nghe mình nói như vậy.
Bàn tay của người đàn ông vẫn không ngừng lại mà vẫn tự nhiên sờ sờ trên bụng cô. Biểu tình của hắn khiến tâm tình cô trầm tĩnh, cũng chẳng có kích động gì như cô những tưởng.
Cô cho rằng mình nên bình thản chấp nhận mọi chuyện như vậy.
"Ừm."
Cô nghe anh nhẹ như không có đáp lại như vậy.
Cô cứ nghĩ phải tốn thêm nước miếng để anh nói chuyện, không nghĩ tới anh lại giản lược nói lại cho cô tất cả mọi chuyện.
Lần đầu cô nghe anh nói nhiều vậy.
Nói thật là cô không hề so đo. Có thể là một chút tình cảm đã được vung đắp ba năm nay giữa họ đã khiến cho cô ngay lập tức tin tưởng tất cả những gì anh nói. Cho dù nó thật là võ đoán, cũng sẽ khiến cô chịu thiệt thòi.
Suy nghĩ vài lần thiệt hơn, cô không hỏi gì anh về chuyện này nữa.
Những ngày sau đó giữa họ giống như chưa từng có chuyện trước đây.
Nhưng cô vẫn ở Dịch trạch dưỡng thai cho đến khi mẹ Dịch an tâm mới thả cô theo người đàn ông trở về Dịch thự.
Đó là khoảng thời gian chừng nửa tháng.
Cũng là nửa tháng cô chưa gặp Giang Minh.
"Em có biết anh đang hợp tác đầu tư với Dịch thị?"
Giang Minh nói như vậy.
Mộ Đồng Đồng thấy hắn nhìn mình cẩn thận quan sát thì khẽ đáp, càng không thể hiện ra chút giật mình nào: "Anh đừng nhìn em như vậy."
Mặc dù cô chỉ mới biết chuyện này, nhưng cô thật sự không bất ngờ gì cả. Cô trước nay chưa từng quan tâm chuyện này thì bây giờ cũng vậy.
Có đôi khi cô quả thật là thờ ơ lãnh đạm đến mức đáng kỳ quái mà.
Còn không phải sao, Giang Minh chính là bất lực đến không xong luôn đấy. Sau đó lại sợ cô sẽ chịu thiệt vì cái tính tình này vô cùng.
"Tính cách em đã như vậy, anh đừng lo cho em."
Cô bình đạm nói.
Giang Minh bất đắc dĩ, chỉ nói: "Được, anh không lo. Anh chỉ muốn hỏi em, nếu anh ta không một lòng với em, em còn im lặng gìn giữ mối quan hệ này nữa không?"
Mộ Đồng Đồng thinh lặng một chút rồi mới nói: "Ý anh là Phạm Lộ Thu sao?"
Giang Minh không nói gì, chỉ nhìn cô nhưng ý tứ lại rất đầy đủ.