Cưới Nhầm Thái Tử
Chương 48: Chương 48:
Mộc Tình Tiêu tiếp tục nhìn xuống, phần thư tiếp theo phần lớn là Cố Diễn đang giải thích vì sao hắn lại như thế.
Chữ viết trên giấy chắc và mạnh mẽ, với các sắc độ mực khác nhau nên chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể biết chúng được viết vào những thời điểm khác nhau, làm khó hắn trên đường ra Bắc tranh thủ lúc nghỉ chân viết thư cho nàng, còn dương dương tiêu sái viết bảy tám trang.
Từ ngữ có thể nhìn ra là được viết vội vàng, lời nói thẳng thắn không nhiều hoa mỹ, nhưng lại quá dài dòng, sợ nàng không hiểu tâm ý của hắn.
Mộc Tình Tiêu không khỏi cười khi đọc được rằng hắn thú nhận đã nhìn thấy thông cáo kén rể ở thư phòng, quả nhiên nàng đoán không sai.
Cuối thư, Cố Diễn còn cam đoan với nàng, hắn nhất định sẽ công khai chuyện năm năm trước liên quan đến vụ án cũ của phụ mẫu nàng, liên quan đến tội ác mà Liêu Vương đã gây ra nhiều năm qua cho mọi người, cho mọi người một lời giải thích, còn có cữu cữu... Cũng đã đến Thượng Kinh?
Mộc Tình Tiêu sửng sốt trong giây lát, nhưng cũng không có quá nhiều kinh ngạc, có tin tức là tốt rồi, huống chi Cố Diễn còn nói hắn đã sớm phái người âm thầm bảo vệ cữu cữu.
Trong lòng ấm áp nhưng nàng cũng không khỏi âm thầm oán trách, người này khẳng định đã làm những chuyện này từ lâu rồi mà vẫn không nói ra.
Lúc trước ở huyện Thanh Hồ, hắn còn ở trước mặt nàng giả bộ thở dài mình cái gì cũng không làm được, nhưng mà bây giờ hắn đã làm tất cả cho nàng, còn có thời điểm sớm hơn ở Hoa Lâm tự... Rất nhiều chuyện từng làm cho nàng cảm thấy thuận lợi đến không giải thích được, hầu hết không thể làm được nếu không có sự giúp đỡ của hắn trong bóng tối.
Làm được như vậy còn rất cẩn thận, sợ nàng biết con người thật của hắn, hiện giờ người nên sợ hãi là nàng mới đúng.
Mộc Tình Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt hiếm khi có chút mờ mịt.
Từ khi nàng sống lại tới nay, nàng chưa bao giờ đánh giá thấp bản thân khi đối mặt với những người có địa vị cao hơn mình, bởi vì không cần thiết, những ưu thế bẩm sinh đó cũng không đại biểu cho ưu khuyết điểm của một người, cho nên cho dù biết thân phận địa vị của Cố Diễn, nàng không cảm thấy bất kỳ khoảng cách nào.
Nhưng đối mặt với tâm ý của hắn, nàng đột nhiên có chút tự than không bằng, hoang mang khó hiểu.
Sau khi đọc lại bức thư từ đầu đến cuối, Mộc Tình Tiêu cuối cùng cũng gấp nó lại, bỏ vào trong túi gấm đang căng phồng, nhưng nàng muốn mang theo nó bên người.
-
Sau khi Cố Diễn và Niệm Cửu rời đi, Xuân Hòa Đường gần đây đã trở lại với vẻ ngoài trống rỗng, chỉ thỉnh thoảng có hạ nhân dọn dẹp sân nhà sạch sẽ chỉnh tề.
Mấy ảnh vệ thật giống như cái bóng xuất quỷ nhập thần, Mộc Tình Tiêu một mình tới đây, nhưng lúc này nàng cảm thấy quá vắng vẻ nên muốn nhìn thấy bọn họ xuất hiện trước mắt, thử kêu lên một tiếng: "Ngự Lục?”
Một bóng đen từ trong góc lắc mình xuất hiện, Ngự Lục đột nhiên đứng ở trước mặt nàng, chắp tay nói: "Mộc tiểu thư có gì muốn phân phó sao?”
"Những người khác đâu?"
Nàng vừa dứt lời, từng bóng đen nhao nhao xuất hiện xung quanh, thậm chí có người còn từ trên đỉnh xà lao xuống.
Nhìn dáng vẻ căng thẳng của bọn họ, Mộc Tình Tiêu có chút ngượng ngùng nói: "Không có việc gì, chỉ là nhìn khá vắng vẻ, các ngươi có thể nói chuyện phiếm với ta vể... Thần vương điện hạ không?”
Đám ảnh vệ không rõ nguyên nhân nhìn nhau, có mờ mịt cũng có do dự.
Mộc Tình Tiêu nói: "Yên tâm đi, ta sẽ không nói cho hắn biết các ngươi nói cái gì, các ngươi cũng biết hắn vẫn luôn giấu diếm ta, rất nhiều chuyện liên quan đến hắn ta cũng không biết, Ninh Châu cách Thượng Kinh xa như vậy, cũng không có cách nào nghe nói về Thần vương, ta thật sự cái gì cũng không biết.”
Nàng cười khổ khi nói, nhấc chân đi vào chỗ mà Cố Diễn đã sống hơn một tháng qua.
Đám ảnh vệ phía sau dần dần thả lỏng, bọn họ vốn là một đám người nói chuyện riêng rất nhiều, có người mở đầu đã nhao nhao tranh nhau nói ra, có vài chuyện là nghe đồn, có vài chuyện là tận mắt nhìn thấy.
Mà Cố Diễn trong miệng bọn họ nói đến gần như hoàn toàn khác với người Mộc Tình Tiêu quen biết hơn một tháng nay.
Nhưng thật khó để nói đâu là thật đâu là giả, chỉ có thể nói rằng mỗi người mỗi khác, nàng tin tưởng vào cảm nhận của mình.
Cố Diễn là con của Ninh quý phi đã qua đời, Ninh quý phi vốn đã khuynh quốc khuynh thành, là phi tần được sủng nhất hậu cung lại đột nhiên qua đời khi Cố Diễn tám tuổi, trong đó xem như bí mật của hoàng thất, bọn họ cũng không tiện nói nhiều, từ đó về sau quan hệ giữa Cố Diễn và bệ hạ càng ngày càng lạnh nhạt.
Hoàng hậu cho đến khi bị phế cũng không làm ra chuyện gì, trong cung không có hoàng tử đích xuất, bệ hạ luôn coi trọng và yêu quý mẫu tử Ninh quý phi, cho tới bây giờ đều coi Cố Diễn là thái tử mà bồi dưỡng, nhưng mà phương thức bồi dưỡng con cái của bệ hạ quả thực không phải đứa trẻ bình thường có thể chịu đựng được.
Cố Diễn chưa tới bốn tuổi đã rời khỏi mẫu phi, bị ném đến Ngự Ảnh Ti. Ngự Ảnh Ti là nơi hoàng gia chuyên bồi dưỡng sát thủ ảnh vệ, huấn luyện sàng lọc cực kỳ nghiêm khắc, nhưng chưa bao giờ có đứa trẻ nhỏ như vậy tiến vào tiếp nhận huấn luyện, mà còn là hoàng tử.
Mấy người Ngự Lục cùng ở một nhóm với Cố Diễn trong Ngự Ảnh ty, nhưng khi đó bọn họ còn nhỏ nhất cũng đã sáu tuổi.
Cố Diễn ngay từ đầu cũng không thích ứng, nhận hết đau khổ, nhưng hết lần này đến lần khác nghiến răng chịu đừng, từ bánh bao sữa lúc đầu luôn nói về mẫu thân, đến ba năm sau là Thần Vương điện hạ nổi bật trong tất cả mọi người, chỉ có những người đã trải qua tất cả những điều này trong Ngự Ảnh ty mới biết được hắn đã trải qua chuyện gì, đây cũng là nguyên nhân tại sao Ngự Ảnh Tư xưa nay chỉ nghe lệnh bệ hạ, luôn không để người khác vào mắt lại tạo ra một ngoại lệ với Thần vương.
Chẳng qua Cố Diễn từ Ngự Ảnh Ti đi ra, mặc dù có chút oán hận đối với bệ hạ, nhưng vẫn là một đứa trẻ có phẩm tính bình thường, huyết khí của Ngự Ảnh ty thậm chí còn không rửa sạch sự thuần thiện mềm mại trên người hắn, cho đến sau tám tuổi Ninh quý phi qua đời, người ngoài mới chậm rãi phát hiện ra biến hóa, biến thành như bây giờ, lạnh lùng quái gở, làm việc tàn nhẫn, không biết phép tắc, không hỏi triều sự, hình như cái gì cũng không thèm để ý thậm chí có vài phần chán ghét.
Ngự Lục nói rằng những thứ này đều là Cố Diễn trong mắt người ngoài, nhưng không phải trong mắt họ, Cố Diễn sẽ âm thầm giúp phái thanh lưu trong triều, cũng sẽ đứng lên vào lúc này khi triều đại rơi vào tay những kẻ bội bạc, bọn họ còn nghe Lục Kiền nói qua những chuyện này đều có liên quan đến Ninh quý phi, Ninh quý phi từng bị bọn họ chỉ trích là yêu phi nước họa nhưng cuối cùng lại trở thành sợi dây thừng duy nhất nắm lấy hy vọng của Đại Thành về sau.
Bởi vì Ninh quý phi, dù một phần trái tim Cố Diễn vẫn còn lạnh giá, hắn vẫn ôm lấy tất cả mọi người trong thiên hạ.
Năm đó Liêu Vương bị triệu về Kinh Ô Quốc lập tức xâm phạm, cuối cùng chính hắn là người dẫn binh xuất chinh, nhưng lúc ấy toàn dân phẫn nộ không ngừng vì Cố Diễn đi chinh phạt, tin tức Ô quốc bại trận rút lui truyền ra là do công lao, phương pháp cố thủ của Liêu Vương, nói là quân đội Bắc Cương được Liêu Vương rèn luyện hơn mười năm, cho dù Liêu Vương không có ở đây cũng có thể dùng dư uy chấn lui Ô Quốc.
Không một ai biết, đám tướng sĩ từng dưới trướng Liêu Vương kia đã gây khó dễ cho Cố Diễn như thế nào, cản trở chiến thắng ra sao.
Nhưng Cố Diễn hoàn toàn không quan tâm đ ến những tin đồn, lặng lẽ rút lui, khiến cho phát Thanh lưu âm thầm ủng hộ hắn tức giận không thôi, cũng càng thêm lo lắng một ngày hắn thật sự sẽ buông bỏ tất cả trong triều, Thiên Nam Hải Bắc cũng không tìm được.
Mộc Tình Tiêu một bên nghe bọn họ nói lan man, một bên âm thầm chắt lọc chắp vá, kết nối mọi chuyện lại để làm quen với Thần vương điện hạ, người mà nàng chưa từng gặp qua, giọng điệu của bọn họ khi thì khâm phục khi thì phẫn uất, khiến lòng nàng vừa đau vừa mềm.
Nàng đi đến bất cứ nơi nào hắn có thể dừng lại, bỗng nhiên phát hiện có một chút màu vàng héo trên giá bác cổ trong thư phòng có hơi trống trải.
Nàng đi tới cầm lên nhìn, đó là một đám cỏ khô đan lại, nhìn hình dạng giống như một... con châu chấu?
Mộc Tình Tiêu nhìn trái nhìn phải thế nào cũng cảm thấy con châu chấu này vô cùng xấu xí, héo vàng úa lại càng xấu hơn, không biết vì sao phải cố ý đặt ở trên giá bác cổ trong thư phòng, so với một bên nàng cho người bố trí ngọc bích chạm trổ tinh xảo, quả thực không hợp nhau.
Nàng vừa mới đoán có lẽ là Niệm Cửu chơi đùa thì bỗng dưng nghĩ đến một ngày nào đó một tháng trước, tâm trạng nàng không tốt, lúc hồi phủ thấy hắn ở bên hồ quay lưng về phía nàng thổi một khúc nhạc, nàng ngồi xuống cách đó không xa, một bên nhìn bóng lưng hắn, một bên nghe khúc nhạc du dương, không ngờ càng ngày càng tủi thân, tiện tay túm mấy gốc cỏ dại đan thành một con châu chấu, cuối cùng còn thiếu hai bên chân đằng sau không đan hết, không nhịn được đứng dậy rời đi.
Có phải là cái đó không?
Mộc Tình Tiêu cẩn thận xác định đám cỏ khô trong tay, cuối cùng cũng tìm thấy hai chân sau không được bện.
Không nghĩ tới hắn lại biết nàng đã từng ở đó, còn nhặt đồ chơi nhỏ này về.
Ngẫm lại lúc ấy ánh mắt hắn còn chưa khỏi hẳn, chắc tìm được con châu chấu nhỏ này không dễ, chắc hắn dựa vào thính giác đã phát hiện nàng ngồi ở chỗ đó từ lâu, lại chưa từng quay đầu chào hỏi.
Nhưng mà lúc ấy mình cũng đang xoắn xuýt, ai cũng không thể nói được ai. Nghĩ như vậy, nàng không khỏi cười khẽ ra tiếng.
Đám ảnh vệ từ lúc thấy nàng trầm tư với một đám cỏ khô thì ăn ý an tĩnh lại, lúc này lại thấy nàng không hiểu sao cười, không nhịn được hỏi: "Chẳng lẽ đây là điện hạ đan sao?”
Mộc Tình Tiêu tuyệt không chột dạ nói: "Là hắn đan đấy.”
-
Trong lúc Cố Diễn chạy về Thượng Kinh, Tả đô sứ và Thái phó quyết định tung tin mật báo mà Cố Diễn phái người đưa tới trước đó ra ngoài, dẫn đến chấn động trong triều.
Không ai có thể nghĩ tới Liêu Vương, người đã trấn thủ biên giới phía Bắc của Đại Thành hơn mười năm, lại sớm cấu kết với Ô quốc, thậm chí còn bí mật buôn bán phụ nữ và trẻ nhỏ, những chuyện này nhiều năm không bị bại lộ là bởi vì tai mắt của hắn trải rộng khắp trong triều, có người thay hắn kết bè lập phái tuyên dương công tích, điều trớ trêu là đằng sau những công tích kia lại là những giao dịch giữa hắn và Ô Quốc.
Hiện giờ hơn phân nửa quan lại trong triều là thế lực của Liêu Vương, bệ hạ lại bị di chiếu của tiên đế kiềm chế, không thể làm gì được Liêu Vương, bọn họ tự cho rằng mình đã khống chế toàn bộ triều đình thậm chí cả thiên hạ, không nghĩ tới đột nhiên lại xuất hiện một phần mật cáo.
Phần lớn mọi người ủng hộ Liêu Vương là bởi vì bệ hạ già yếu lẩm cẩm, trong triều chỉ có hai hoàng tử cũng không được trọng dụng, mà Liêu vương lại đang ở tuổi tráng niên, lập được vô số công lao lớn, được vạn dân ủng hộ, tại sao lại không thể kế thừa ngôi vị hoàng đế sau này?
Những người này mặc nhiên cười nhạo những lời mật báo nói, cho rằng nó là vô căn cứ.
Nhưng đám người Liêu Vương và Tần Quốc Công ở trung tâm quyền lực lại vội vàng, không ai biết tính xác thực của phần mật cáo này rõ hơn bọn họ.
Trong phủ đệ hào hùng lộng lẫy truyền ra một tiếng quát lớn ——
"Không phải đã nói năm năm trước xử lý sạch sẽ rồi sao?!"
Năm đó cữu cữu của Liêu Vương là Nguyên Chấn Giang biết hắn làm những chuyện này, lương tâm cắn rứt, trước khi lâm chung viết đã viết một bản mật cáo rồi bí mật giao cho môn sinh tâm đắc của mình sắp rời kinh trở về Ninh Châu.
Không ngờ mấy ngày sau Nguyên Chấn Giang qua đời, Liêu Vương tự mình hồi kinh chia buồn, ngoài ý muốn biết được việc này lập tức phái người đi Ninh Châu xử lý mật cáo kia.
Cuối cùng, một trận hỏa hoạn xảy ra và mọi thứ đều biến mất, bọn họ đã cho rằng phần mật báo này hoặc là ở trên người, hoặc là ở trong thư phòng, trận đại hỏa này giống như rút củi đáy nồi*, cái gì cũng không giữ lại được.
*Rút củi đáy nồi: Là kế sách thứ 27 trong Tam thập lục kế. Nôm na là khi tình hình đang nước sôi, lửa bỏng thì phải làm cho dịu đi bằng cách biến to thành nhỏ, nhỏ thành không. Không kể tình trường, chiến trường hay thương trường, "Rút củi đáy nồi" lúc nào cũng là diệu kế, lớn mang hiệu quả lớn, nhỏ có hiệu quả nhỏ.
Nhưng năm năm sau, nội dung mật báo lại dùng một loại phương thức long trời lở đất đột ngột truyền ra khắp triều.
Liêu Vương ngồi ở trên, vẻ mặt vô cùng tức giận, không ai dám đứng ra trả lời câu hỏi này, cả đám ở dưới cùng quỳ xuống, những người này hiện này đều là quan viên giữ chức vụ cao trong triều, lại cẩn thận lấy lòng trước mặt Liêu Vương.
Một lúc lâu sau, Tần quốc công mới thận trọng nói: "Hiện tại tin tức lan truyền bên ngoài không có chữ ký, lai lịch mật báo không rõ, chỉ cần bọn họ không tìm được chứng cứ khác, mật cáo chẳng qua chỉ là lời đồn mà thôi, hiện giờ quan trọng nhất chính là tìm được bản thảo thái phó đại nhân tự tay viết năm đó.”
"Đúng đúng đúng," có người phụ họa nói: "Chỉ cần tự tay hủy đi mật báo này, việc này có thể giải quyết xong, phần mật cáo này hoặc là còn ở Ninh Châu, hoặc là bị người mang đến Thượng Kinh, điện hạ có thể phái hai nhóm người đi tìm.”
Lại có người nói: "Theo hạ quan thấy còn có một loại khả năng, mật cáo thật sự có lẽ đã không còn, nhưng năm đó có người đã xem qua nội dung trong đó, mới phát tán ra ngoài lần nữa, nếu là như thế thì chỉ cần bắt được người truyền tin, làm cho hắn thừa nhận đây là một lời buộc tội sai sự thật cũng có thể giải quyết được.”
Liêu Vương trầm tư một lát, nói: "Được, bổn vương giao Ninh Châu bên kia cho Tần quốc công, một là xem có thể tìm được mật báo hay không, hai là bắt những người năm đó có khả năng tiếp xúc mật báo tới cho bổn vương, còn kinh thành bổn vương sẽ phái thủ hạ th@n tín tự mình dò xét.”
"Hạ quan lĩnh mệnh." Tần quốc công đáp.
Thẩm Đồng Phong đang quỳ gối nghe lệnh của Liêu Vương mà toàn thân căng thẳng, cắn răng do dự, hắn ngẩng đầu nói: "Điện hạ, thế lực Thiên Phong Các của thảo dân phần lớn ở Giang Nam, có thể giúp Quốc công đại nhân hoàn thành việc này.”
Không có gì quan trọng bằng những người còn sống, và trả thù cũng không ngoại lệ.
Liêu Vương ngoài ý muốn nhíu mày, suy nghĩ một lát, nói: "Nếu Thiên Phong các chủ tự tiến cử, vậy thì cùng theo người của Tần quốc công đi.”