Cưới Chiến Thần Tàn Tật Về Làm Thiếp Và Cái Kết
Chương 55
Hoắc Vô Cữu không biết, hóa ra sau khi Giang Tùy Chu uống nhiều lại có thể lăn lộn đến như vậy.
Chỉ mới nửa vò rượu xuống bụng, Giang Tùy Chu đã có vẻ say rượu, còn bắt đầu nói nhiều hẳn lên.
Dường như y rất là đắc chí với việc hôm nay, cho nên cứ nói liên miên toàn bộ những việc y đã sắp xếp nhiều ngày qua với Hoắc Vô Cữu. Bởi vì quá say, trí nhớ của y cũng kém dần, bắt đầu nói đi nói lại lòng vòng như cái bánh xe đang chạy lốc cốc vậy.
Tuy y nói nhiều, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng chậm rãi, rõ ràng chứa chan men say, lại như gió ấm lướt nhẹ qua mặt, mang theo tiếng rủ rỉ êm dịu.
Hoắc Vô Cữu cứ kiên nhẫn ngồi bên cạnh lên tiếng trả lời, nhìn y dần dần bắt đầu lảo đảo xiêu vẹo, nói chuyện cũng không còn được nhanh lẹ nữa.
Nghĩ một lát nữa y còn phải đi về, Hoắc Vô Cữu có chút hối hận mới vừa rồi đã không đổi chén cho y, lúc rót rượu cho y, dưới tay đã bắt đầu nắm chắc nên rót bao nhiêu phần.
Bất quá, rất nhanh đã bị Giang Tùy Chu phát hiện.
Ánh mắt y có đôi phần mông lung, ửng lên chút ánh nước, chỉ chỉ hai cái bát rượu trên bàn.
“Cũng quá không công bằng rồi đó?” Y nói.
Cái bát trước mặt Hoắc Vô Cữu kia thì tràn đầy, mà trước mặt y, chẳng qua chỉ lấy lệ mà che qua đáy bát một chút.
Hoắc Vô Cữu lừa gạt y: “Đây là mới vừa rồi ngươi uống còn dư lại.”
Giang Tùy Chu nhìn chằm chằm cái chén kia một lúc lâu, tựa như nhớ tới điều gì đó, mắt say lờ đờ mông lung mà nở nụ cười.
“Quên mất.” Y thong thả ung dung nói: “Thật ngại quá, là ta thất lễ.”
Tiếp đó. Không đợi Hoắc Vô Cữu cản, y liền bưng rượu trên bàn lên rồi uống một hơi cạn sạch.
Hoắc Vô Cữu không khỏi nhíu mày.
Dễ lừa như vậy, nếu ra bên ngoài uống rượu với người ta, há chẳng phải là rất dễ bị bắt nạt ư.
Thấy bát rượu y trống không, Hoắc Vô Cữu lại rót thêm một chút cho y lại lần nữa, vẫn chỉ có chút xíu như cũ, khó lắm mới che qua được đáy bát.
Giang Tùy Chu nói thêm hai câu, tiếp đó thì nghi ngờ nhìn về phía bát của mình rồi ơ lên một tiếng.
“Ban nãy ta vẫn chưa uống xong sao?” Y hỏi.
Nói rồi thì muốn duỗi tay muốn lấy bát kia đi.
Hoắc Vô Cữu vội vàng đưa tay đè cổ tay của y lại, cầm bát ngọc ở trong tay của y xuống rồi đặt ra xa.
“Ngươi mới vừa nói, sao Triệu Đôn Đình lại khóc với Giang Thuấn Hằng?” Hắn nói sang chuyện khác.
“A.” Giang Tùy Chu lập tức vứt bát rượu kia ra sau đầu, trên mặt nhuộm vài phần ý cười.
“Đại thần trong triều nói rằng hắn ta một mình quỳ gối trước bệ hạ, mới vừa quỳ xuống đã bắt đầu khóc, nước mắt kia nói rớt là rớt, khiến Hoàng Thượng giật nảy mình, còn tưởng rằng nhà hắn ta có người chết nữa.”
Nói rồi, y còn nhướn lông mày hớn hở, nói.
“Hắn ta cứ tưởng là mình diễn tốt lắm, làm cho thần không biết quỷ không hay, không ai bắt được nhược điểm cả ư? Sao biết được rằng bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau……”
Lời này của y, đêm nay Hoắc Vô Cữu đã nghe ba bốn lần rồi.
Từ trước đến nay hắn không phải là người có kiên nhẫn, lúc trước khi thuộc hạ bẩm báo công việc cho hắn thì đều phải châm chước cho tốt, sợ không đủ lời ít ý nhiều, chọc cho hắn bực bội.
Nhưng không ngờ rằng, hắn lại rất thích nghe Giang Tùy Chu lặp đi lặp lại thế này.
Có lẽ khi Tĩnh Vương này say rồi, ngụy trang gì đó đều đã quên sạch, lộ ra dáng vẻ ôn hòa thanh đạm được lót dưới lớp da hồ ly kia. Cũng có lẽ là y vốn đã nói chuyện dễ nghe, khác với người khác, luôn có vài phần giống như tiên sinh giảng bài, mang theo ý vị thong thả ung dung riêng biệt của những người đọc sách, làm người ta rất thoải mái.
Hoặc có lẽ là……
Lần này y vui vẻ, là sự vui vẻ thật tâm thật ý, trong mắt đều hiện ánh sáng, khiến người ta vô cùng thích nhìn.
Hoắc Vô Cữu từ từ uống hết số rượu còn dư lại.
Mãi cho đến khi trăng lên đầu cành, đèn bên ngoài đã tắt hết. Mặc dù Hoắc Vô Cữu vẫn khống chế được, nhưng Giang Tùy Chu đã hoàn toàn say khướt rồi, y chống tay lên trên bàn, đầu vùi vào trong khuỷu tay, chỉ lộ ra đôi mắt lấp lánh ánh nước, lờ mờ nhìn Hoắc Vô Cữu.
Y không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Cổ họng Hoắc Vô Cữu hơi không thể chịu nổi mà lăn lăn, hắn cầm lấy bát rượu trên bàn, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Sau đó lại nghe thấy âm thanh lười biếng của Giang Tùy Chu, mang theo vài phần ý cười rất chân thật.
“Tốt thật đấy, Hoắc Vô Cữu.” Y nói.
Hoắc Vô Cữu nhìn về phía y.
Chỉ thấy Giang Tùy Chu nhắm mắt lại, vùi vùi mặt vào trong khuỷu tay, giống như con động vật nhỏ tìm chỗ ngủ trong ổ vậy.
“Đã lâu không có ai nói chuyện với ta rồi.”Giọng y tựa như nỉ non. “Rất cô đơn, may mà còn có ngươi.”
——
Trong phủ Bàng Thiệu lại là cảnh đèn đuốc sáng trưng, cứ sáng mãi tới tận canh ba.
Bàng Thiệu khoanh tay đứng ở hành lang, hoa mai Lục Ngạc nở đầy sân như mây mù trên đỉnh núi, ánh hồng đăng chiếu rọi xuống hiện ra đôi chút ánh sáng ấm áp.
“Vẫn chưa trở về?” Bàng Thiệu rũ mắt nhìn người quỳ gối trước mặt, chậm rãi mở miệng nói.
Thuộc hạ kia quỳ sát trước mặt gã ta, đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Thuộc hạ vô năng!” Hắn ta nói. “Thuộc hạ đã phái người đi tìm, tối nay nhất định có thể để cho các huynh đệ trở về đội ngũ!”
Bàng Thiệu nhìn chằm chằm hắn ta, một lát sau, cười lạnh một tiếng.
“Ngươi quả thật vô năng.” Gã ta nói. “Bất quá, mấy tên kia, chắc hẳn còn vô năng hơn.”
Tên thuộc hạ kia chấn động toàn thân.
Sau đó nghe Bàng Thiệu chậm rãi thở một hơi, nói.
“Không cần tìm nữa.” Gã ta nói. “Đến giờ này, có thể trở về thì đã sớm về rồi.”
Thuộc hạ kia vùi đầu xuống càng thấp.
“Tự đi lãnh phạt đi.” Bàng Thiệu nói xong thì xoay người vào phòng.
Chỉ để lại thuộc hạ kia liên tục dập đầu dưới bậc thềm: “Tạ ơn Đại Tư Đồ thưởng, tạ ơn Đại Tư Đồ thưởng!”
Cửa phòng mở ra, ánh đèn sáng ngời chiếu trên người gã ta chỉ còn trong một cái chớp mắt, rồi theo cánh cửa khép lại, giữ gã ta lại trong bóng tối.
Mà trong phòng, vài quan viên Bàng đảng rối rít đứng ở tọa tiền, nhìn Bàng Thiệu.
Lúc này Bàng Thiệu lại an nhàn bước đến ngồi xuống trên trường kỷ.
“Có bản lĩnh.” Gã ta nói. “Trước đây, ta chưa từng gặp qua người có bản lĩnh như thế, hôm nay xem như đã thấy được rồi.”
Một quan viên bên cạnh vội tiến lên hỏi: “Đại Tư Đồ, sát thủ thuộc hạ của ngài, không có một ai còn sống sao?”
Bàng Thiệu không nói gì.
Người nọ thấy gã ta ngầm thừa nhận, vội suy nghĩ một lát, chần chừ nói: “Sao có thể! Đại nhân, sát thủ ngài nuôi dưỡng có bao nhiêu bản lĩnh, chúng ta đều biết, chưa bao giờ có lúc thất thủ, thế nhưng lần này lại toàn quân bị diệt, là……sẽ là ai làm chứ?!”
Bàng Thiệu nghe vậy, gắt gao nhìn chằm chằm ánh nến bập bùng trên bàn.
“Cũng không phải toàn bộ đều vô dụng.” Gã nói. “Ít nhất đã chứng thực được suy đoán của ta, chứng minh rằng có người đã theo dõi Triệu Đôn Đình từ lâu, động tay động chân trong phủ hắn ta.”
Một quan viên bên cạnh vội nói: “Nhưng mà, nếu không bắt được người, vậy không thể nào chứng thực người làm việc này là ai! Việc hôm nay, hết thảy đều như nước chảy thành sông, người làm việc này lại ẩn núp ở phía sau, khiến người ta tuyệt nhiên không tìm thấy được tung tích của hắn.”
Chỉ thấy Bàng Thiệu trầm mặc một hồi thật lâu, rồi đặt tay lên chung trà ở trên bàn.
“Suy đoán không cần chứng cứ.” Gã ta nói. “Trong lòng ta biết rõ là ai, vậy là đủ rồi.”
Ngón tay gã đặt lên cái nắp của chung trà rồi chậm rãi xoay xoay, nghiêng đầu, ánh mắt đáp sang phía nam.
Đó là hướng của Thanh Hà phường.
“Ngay từ đầu người nào đã quạt gió thêm củi, người nào cuối cùng đắc ý, hơn nữa là người nào đã âm thầm cùng ta phân cao thấp, cùng ta kết Lương Tử(*)…… Lòng ta luôn biết rất rõ.” Gã ta chậm rãi nói.
(*) Kết Lương Tử: kết mối thù giữa hai người.
Giọng của gã ta nhẹ nhàng, không thấy nghiến răng nghiến lợi chút nào, nhưng lại khiến cột sống của mọi người xung quanh cảm thấy ớn lạnh.
Mọi người nghe lời này của gã ta, đều biết là gã ta không có ý định nói rõ.
Ai cũng không dám hỏi, chỉ có một quan viên cẩn thận tiến lên, nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, Đại Tư Đồ tâm sáng như gương, bọn hạ quan liền an tâm. Nhưng mà, phía Hoàng Thượng…… có chuyện gì chúng ta có thể làm không?”
Hôm nay Hoàng Thượng nổi giận với Đại Tư Đồ một trận lớn như vậy, tất cả triều văn võ đều biết.
Thậm chí hôm nay Hoàng Thượng còn không gọi một tiếng cữu phụ nào, lần đầu tiên phá lệ gọi thẳng tên họ của Đại Tư Đồ.
Ai cũng biết, Đại Tư Đồ thanh danh hiển hách, uy phong lẫm liệt như ngày nay, hoàn toàn là dựa vào vị ngồi trên ngôi vị hoàng đế, cam tâm tình nguyện nói gì nghe nấy với gã ta kia.
Chỉ thấy Bàng Thiệu cười lạnh một tiếng, cầm lấy chung trà, mở nắp lên.
“Việc hôm nay, vốn chính là do Triệu Đôn Đình cùng Tề Mân có chút lục đục, khi sát hại ông ta thì mượn tên tuổi của ta, hòng vu oan trên đầu ta. Chẳng qua chỉ là sự thật, nên nói với Thánh Thượng như thế nào, còn muốn ta tới dạy các ngươi sao?”
Mấy quan viên nhao nhao khom người, hành lễ với gã ta, tỏ vẻ bản thân mình đã hiểu rõ nên làm như thế nào.
Bàng Thiệu rũ mắt, uống ngụm trà.
Chỉ một ngụm, gã ta liền buông chén trà xuống, rũ mắt lẳng lặng nhìn nước trà dập dờn trong chén.
“Trà Minh Tiền Long Tỉnh thượng hạng, đang êm đẹp mà lại bị pha hỏng.” Gã ta nói.
Bên cạnh vội có người hầu lên tiếng trả lời.
Chỉ thấy Bàng Thiệu đặt lại chung trà lên mặt bàn cạch một tiếng.
“Đi hỏi xem ai pha.” Gã ta nhẹ nhàng bâng quơ mà nói.
“Lãng phí trà ngon như vậy, nên để mạng lại đi.”
——
Sau khi Giang Tùy Chu say khướt thì liền gục xuống bàn không dậy nổi.
Hoắc Vô Cữu đẩy xe lăn đi tới bên cạnh y, đưa tay nắm chặt cánh tay y rồi nâng y dậy, Giang Tùy Chu còn không mở mắt ra nổi, trên người càng chẳng có chút sức lực nào, theo lực đạo liền nghiêng một cái về phía thân thể của hắn.
Từ chỗ đang gục trên bàn, biến thành dựa vào trên cánh tay hắn.
Hoắc Vô Cữu giống bị người ta điểm trúng huyệt đạo, trong lúc nhất thời cứng đơ tại chỗ, toàn bộ cánh tay đều tê dại, cả vùng ngực bên trái cùng mất đi tri giác.
Lời muốn gọi Mạnh Tiềm Sơn vào mà ban đầu hắn muốn cất giọng gọi cũng dừng trong cổ họng.
Hồi lâu sau, hắn chậm rãi cúi đầu nhìn Giang Tùy Chu đang dựa trong lồng ngực của mình.
Ánh đèn chiếu vào lông mi của y hiện lên kim quang nhàn nhạt, bờ môi của y dính rượu mạnh, hiện lên ánh nước trơn bóng.
Yết hầu Hoắc Vô Cữu lăn lên lăn xuống.
Đúng lúc này, dường như Giang Tùy Chu đang dựa trên cánh tay hắn cảm thấy không thoải mái cho lắm, thân hình lay động liền chui hẳn vào trong lồng ngực của Hoắc Vô Cữu. Một tiếng hừ nhẹ vô thức vang lên từ trong cổ họng, cũng nhẹ nhàng lọt vào lỗ tai Hoắc Vô Cữu.
Lỗ tai Hoắc Vô Cữu nóng lên.
Sự tê dại vốn chỉ tập trung ở ngực, bỗng nhiên một ngọn lửa vọt lên, mãnh liệt bén thẳng vào trong đầu hắn.
Phựt một tiếng, dường như đã đốt đứt sợi dây cung nào đó rồi.
Tay Hoắc Vô Cữu nắm lấy cánh tay Giang Tùy Chu cũng thả bớt hai phần lực đạo, khẽ run nhè nhẹ.
Hắn bỗng nhiên hiểu rõ ràng được một chuyện.
Quả thật Giang Tùy Chu không có ý nghĩ không an phận gì với hắn, nhưng mà dường như hắn……
Hắn chăm chú nhìn chằm chằm Giang Tùy Chu.
Dường như không biết từ khi nào, hắn đã nổi lên tâm tư dơ bẩn với Giang Tùy Chu.
Từ nhỏ hắn đã lăn lộn trong đám nam nhân, hết gây lại đánh, hẳn là phải rất chán ghét loại tâm tư như vậy lắm. Nhưng mà, hiện tại trong lòng hắn, lại chỉ còn sự bừng tỉnh như cận hương tình khiếp(*).
(*) Cận hương tình khiếp: ý chỉ tâm trạng phức tạp, khó bình tĩnh, hồi hộp của người xa quê nay trở về.
Hắn chưa từng đặc biệt thích cái gì, từ trước đến nay đối với cái gì cũng chỉ nhàn nhạt.
Hắn chưa bao giờ có dục vọng độc chiếm mãnh liệt và niềm yêu thích che trời lấp đất như vậy, thậm chí bởi vì tình cảm này quá nguy hiểm, ngược lại làm hắn không dám tin vào nó, luống cuống tay chân mà sinh ra sợ hãi.
Hóa ra con người đứng trước thứ vô cùng yêu thích, đều sẽ biến thành kẻ nhu nhược.
Hắn cúi đầu, lẳng lặng nhìn người kia, dưới ánh đèn cứ như biến thành một pho tượng vậy, không dám cử động một chút nào.
Mãi cho đến khi Giang Tùy Chu nhúc nhích một chút ở trong lồng ngực hắn.
Hoắc Vô Cữu tựa hồ mới phản ứng lại, nhưng vô cùng chậm. Hắn nâng mắt nhìn về phía cửa, môi rung rung, nhưng lại không phát ra âm thanh được.
Hắn chưa từng đọc sách thánh hiền, không hiểu cái gì gọi là bất khi ám thất(*), không ai dạy hắn, khi ở nơi không người, càng phải kìm nén bản tính của mình, đi làm việc mà mình muốn chọn .
(*) Bất khi ám thất: dù ở trong phòng kín (phòng tối) cũng không nổi lên ý nghĩ làm chuyện gian tà.
Tối nay ác long muốn hắn canh giữ kho báu.
Hắn thu hồi ánh mắt, thu cánh tay lại, cuối cùng trực tiếp ôm người này vào trong ngực. Hắn hơi cúi người rồi trực tiếp ôm Giang Tùy Chu, đứng lên từ xe lăn.
Hắn mới vừa có thể đứng dậy, đi lại rất tốn sức.
Nhưng mà, hắn vừa thong thả vừa vững vàng ôm Giang Tùy Chu, chậm rãi đi tới mép giường, đặt y lên trên giường của mình.
Khoảng khắc kề xuống gối kia, Giang Tùy Chu lờ mờ mở mắt.
Thấy là Hoắc Vô Cữu, y lộ ra một nụ cười chậm nửa nhịp.
“Hoắc Vô Cữu.” Giọng y nhẹ cực kỳ, cơ hồ chỉ có môi đang động.
“Ta sẽ không để ngươi giết chết ta đâu.” Y đã sớm say đến choáng váng đầu óc, lại nói lời thật ở trong lòng mình với Hoắc Vô Cữu.
Nhưng trước đó áo lụa cọ xát, Hoắc Vô Cữu lại chỉ nghe được phần đầu và phần đuôi.
“Hoắc Vô Cữu, ta sẽ không để cho ngươi chết đâu.” Hắn nghe thấy Giang Tùy Chu nói như vậy.