Cưới Chiến Thần Tàn Tật Về Làm Thiếp Và Cái Kết
Chương 44: Chương 44
Giang Tùy Chu theo bản năng mà đáp: “Được thôi.”
Vừa nói dứt miệng, Giang Tùy Chu mới ý thức được chính mình vừa nói gì.
Y không khỏi sửng sốt, sách trong tay cũng đặt xuống.
Y đã nói rõ với Hoắc Vô Cữu, Hoắc Vô Cữu cũng đã đáp ứng về sau sẽ che chở y, y không cần phải đi lại trước mặt hắn để xoát cảm giác tồn tại, cũng không cần phải hỏi han ân cần với hắn nữa.
Nhưng mà……
Giang Tùy Chu dừng một chút, đang muốn cự tuyệt, tầm mắt lại không tự chủ được mà bay tới gần chiếc trường kỉ.
Trường kỉ ở bên kia đã được thu dọn xong, bằng phẳng đến mức không có một nếp nhăn nào, đệm chăn đặt phía trên cũng đã bị người ta cất lại.
Thoạt nhìn rất đơn bạc, cứ như là thiếu chút gì đó.
Ánh mắt Giang Tùy Chu dừng lại ở hướng kia, bỗng nhiên cảm thấy phòng ngủ của mình lớn vô cùng, lớn đến nỗi có chút trống trải.
Y nhất thời không nói gì, ngược lại Mạnh Tiềm Sơn bên cạnh thì lộ ra vẻ mặt kinh hỉ.
Nhìn đi! Vương gia đang nhìn vật nhớ người kìa!
Hắn ta chỉ cảm thấy đề nghị này của mình rất hay, cười hì hì không thèm đợi Giang Tùy Chu nói gì, đã xoay người giúp y tìm y phục cần mặc để ra cửa, đưa tới trước mặt Giang Tùy Chu, định hầu hạ y mặc vào.
Ánh mắt Giang Tùy Chu đặt trên tay Mạnh Tiềm Sơn.
Một lát sau, y trộm khích lệ bản thân mình một câu từ tận đáy lòng.
Quên đi, chẳng phải chỉ tới chỗ Hoắc Vô Cữu nhìn xem thôi sao? Đây chính là địa bàn của mình, mình muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, không cần phải lo trước lo sau.
Nghĩ như vậy, y đứng dậy, mặc ngoại bào mà Mạnh Tiềm Sơn đưa tới.
Cũng không biết tại sao, có thể là chất liệu của bộ xiêm y này sau khi mặc vào rất thoải mái, tâm tình như mây đen bao phủ, trống vắng khó hiểu buổi sáng nay của y, trong nháy mắt mặc vào bộ y phục kia, tựa hồ đã rút đi không ít.
Giang Tùy Chu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Quả thực phải nên đi ra ngoài phơi nắng rồi.
Y nghĩ thầm.
——
Lý Trường Ninh bày biện từng loại dụng cụ châm cứu trong hòm thuốc ra ngoài, rồi thỉnh Hoắc Vô Cữu nằm xuống giường, cuộn ống quần lên giúp hắn, lộ ra miệng vết thương chưa lành ở hai chân.
Hai chân này của Hoắc Vô Cữu đã được coi là bình phục khá ổn, nhưng nhìn qua bên ngoài vết thương vẫn khiến cho người ta sợ hãi như cũ.
Chỉ liếc mắt một cái, Ngụy Giai đã đỏ hốc mắt, gian nan mà dời ánh mắt sang phía bên cạnh.
Lý Trường Ninh thay hắn kiểm tra một phen, nói: “Tướng quân, vết thương này trên đùi ngài hơn ở chỗ là vẫn chưa khỏi hẳn, bởi vậy nên sẽ dễ dàng trị liệu hơn một chút.
Nếu phải chờ thêm một hai năm nữa, chỉ sợ dù có trị hết thì cũng sẽ để lại bệnh căn.”
Hoắc Vô Cữu không lên tiếng.
Hắn biết, với hắn mà nói, đây là hắn nợ Tĩnh Vương.
Nếu không phải Tĩnh Vương đóng kịch giả bệnh, cho Lý Trường Ninh và Ngụy Giai cơ hội nhập phủ, thì nếu hai bên bọn họ muốn gặp mặt, có thể nói là khó càng thêm khó.
Mặc dù Lý Trường Ninh có bản lĩnh chữa khỏi cho hắn, vậy cũng xa xa khó vời, tuyệt đối không thể đạt được hiệu quả trước mắt.
Phụ thân hắn đã dạy hắn từ sớm, không phải vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không thể mắc nợ người khác.
Nợ càng nhiều, gút mắc về sau cũng sẽ càng nhiều, càng thêm thân bất do kỷ.
Nợ nhân tình, không phải chuyện gì tốt.
Hoắc Vô Cữu nhắm mắt.
Bất quá hiện giờ hắn nợ Tĩnh Vương, vẫn ít hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.
Chút nhân tình này, với hắn mà nói, về sau có thể hoàn trả lại dễ như trở bàn tay, ngược lại thì trước đó, nguyên cớ khiến hắn tương tư đơn phương, mới là thứ còn mơ hồ nhất ……
Hắn vốn nên cao hứng, nhưng mà hắn lại không cao hứng nổi.
Như là có một vòng tròn trói buộc hắn lại, khiến hắn tâm phiền ý loạn, rồi bỗng nhiên lại cất vòng tròn ấy đi, đột nhiên cho hắn quá nhiều tự do.
Hắn không cảm thấy được thả lỏng, mà ngược lại không hiểu sao lại cảm thấy trống vắng.
Cảm giác bay bổng này, trêu chọc đến mức hắn tâm phiền ý loạn.
Mà Lý Trường Ninh ở mép giường, vẫn còn đang nói: “Chẳng qua là nếu muốn chữa khỏi vết thương ở chân ngài, sẽ phải chịu không ít đau khổ.
Sau này, mỗi ngày tiểu nhân sẽ thi châm dùng dược cho tướng quân, thi châm là để giúp tướng quân khơi thông kinh lạc huyết mạch, còn dùng dược là giúp tướng quân bồi đắp phần kinh mạch bị đứt.”
Dừng một chút, Lý Trường Ninh nói tiếp: “Chỉ là việc bồi đắp kinh mạch này, sẽ khiến cho kinh lạc tướng quân đau nhức, bắt đầu từ khi dùng dược, chỉ sợ sẽ phải chịu đau liên tiếp ba đến năm canh giờ.
Tiểu nhân đã suy đi nghĩ lại, vẫn định là nên giảm đi một nửa lượng dược, tuy rằng tốc độ sẽ chậm một chút, nhưng nhiều ít cũng sẽ không phải chịu dằn vặt như vậy ……”
Lại nghe Hoắc Vô Cữu mở miệng đánh gãy lời ông ta.
“Không cần.” Hắn nói.
Lý Trường Ninh sửng sốt.
Tiếp đó, ông ta vội vàng giải thích: “Tướng quân, đau nhức do bồi đắp kinh mạch và bị thương trên da thịt khác nhau rất lớn, mức độ đau đớn này không khác gì nạo xương.
Cho dù cốt nhục tướng quân có nặn nên sắt thép, nếu ngày nào cũng như vậy thì cũng như muốn mạng người!”
Lại nghe Hoắc Vô Cữu hỏi: “Nếu dùng dược như bình thường, bao lâu có thể trị khỏi?”
Lý Trường Ninh nói: “Chậm thì hai mươi ngày, nhiều thì một tháng.”
Lại nghe Hoắc Vô Cữu hỏi: “Giảm một nửa thì sao?”
Lý Trường Ninh nói: “Cần ước chừng ba tháng.
Bất quá tướng quân yên tâm……”
Hoắc Vô Cữu mở miệng đánh gãy lời ông ta.
“Sao lại không được.” Hắn giương mắt nhìn về phía Lý Trường Ninh, nói.
“Nào có nhiều thời gian rỗi để phí hoài ở chỗ này như vậy.” Hắn nói.
“Cứ chữa đi, không cần giảm một nửa.”
Lý Trường Ninh có chút khó hiểu.
Này…… Tuy rằng Tĩnh Vương phủ không phải địa phương tốt gì cả, nhưng hơn hết nhìn hiện giờ, vẫn là gió êm sóng lặng.
Tướng quân đang gấp gáp chuyện gì?
Lại nhìn về phía Hoắc Vô Cữu, chỉ thấy hắn đã nhắm hai mắt lại, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Lý Trường Ninh đành phải đáp ứng, xoay người đi sửa sang lại ngân châm.
Nhưng không nhìn thấy, Hoắc Vô Cữu nhắm hai mắt trên giường, bàn tay trái giấu ở trong tay áo, có chút bực bội mà nắm chặt lại.
Tất nhiên hắn không có gì việc gấp phải làm.
Nhất thời nửa khắc Nam Cảnh sẽ không giết hắn, Bắc Lương mới lập triều đình, quốc khố trống không, trừ hắn ra thì không còn vị tướng nào tài giỏi, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có năng lực để cứu hắn trở về.
Nhưng mà hắn đang muốn trả lại nhân tình cho Tĩnh Vương nhanh hơn một chút.
Hắn chỉ coi sự tâm phiền ý loạn hiện tại của mình, tất cả đều là do dính dáng và thiếu nợ Tĩnh Vương.
Chắc hẳn chờ đến lúc trả sạch nợ, Hoắc Vô Cữu hắn vẫn là Hoắc Vô Cữu ban đầu, sẽ không bị một kẻ không liên quan suốt ngày phải dây dưa suy nghĩ, phiền đến nỗi cứ muốn giết người.
———
Mặt trời dần dần lên cao, Ngụy Giai coi giữ ở bên cạch chiếc bếp bùn nhỏ, đang giúp Lý Trường Ninh trông dược.
Hắn ta lấy cây quạt để quạt lửa, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn trên giường một cái, chỉ thấy trên đùi tướng quân bọn họ, dần dần cắm đầy ngân châm, từng cây một, có chút sáng lên dưới ánh mặt trời.
Hắn ta chỉ nhìn từ đằng xa, mà đã cảm thấy có chút sởn tóc gáy.
Nhiều châm như vậy, đâm vào người thì sẽ là cảm giác gì đây? Chỉ mới tưởng tượng một chút mấy thứ này châm trên người mình, Ngụy Giai đã cảm thấy có chút sởn tóc gáy.
Bất quá, hắn ta đối với tướng quân nhà hắn ta, từ trước đến nay có sự tự tin mù quáng, giống như thờ phụng thần linh vậy.
Bắt đầu từ khi hắn ta đi theo tướng quân bọn hắn, có chuyện gì mà tướng quân bọn hắn làm không tốt, có chuyện gì khó mà tướng quân bọn hắn không qua được?
Chưa từng có.
Mặc dù lần này bọn họ qua sông bị bắt, nhưng cũng là do quân đội Bắc Lương xảy ra vấn đề, hoàn toàn không phải vì tướng quân.
Nghĩ vậy, tâm tình Ngụy Giai có chút nặng nề.
Ngô Thiên Phàm.
Hai người gồm hắn ta cùng Ngô Thiên Phàm, từ trước đã là người của lão hầu gia.
Sau khi Hầu gia chết trận, hai người bọn họ liền cùng nhau đi theo tướng quân, có thể nói là phụ tá đắc lực của tướng quân.
Người khác thì ngốc một chút, còn Ngô Thiên Phàm thì thông minh hơn hắn ta nhiều, chuyện giao cho bọn họ, từ trước đến nay Ngô Thiên Phàm luôn làm ổn thoả hơn.
Cũng chính là vì nguyên nhân ấy, lần qua sông này, hắn đi theo bên cạnh tướng quân, còn mấy chục vạn đại quân phía sau thì giao cho Ngô Thiên Phàm.
Theo kế sách của bọn họ, suất bộ của bọn họ vượt sông trong đêm từ trước, mai phục ở ngoài thành Nam Cảnh, từ đó về sau thì do Ngô Thiên Phàm dẫn quân, đợi sau khi phần lớn đội quân đã vượt qua sông lớn, thì sẽ lại do tướng quân chỉ huy phát động tiến công.
Nhưng mà, không biết vì sao Nam Cảnh lại có bố trí canh phòng từ trước, vây khốn bọn họ ở phía nam sông lớn.
Mà suất bộ vốn cần phải theo tới cùng Ngô Thiên Phàm, thì lại biệt vô âm tín.
Đã xảy ra vấn đề gì sao?
Ngụy Giai cùng Ngô Thiên Phàm đều là cô nhi được lão hầu gia nhận nuôi ở Dương Quan, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, không chút nghi ngờ gì đối với nhân phẩm của Ngô Thiên Phàm.
Hắn ta ra sức giữ lấy tính mạng, khi dẫn theo số lính lác đác còn thừa lại đi khắp nơi hỏi thăm tin tức, cũng vẫn luôn thám thính tin tức đến từ Bắc Lương.
Có lẽ là khi vượt sông gặp phải phục kích, hoặc là nước sông dâng lên, khiến cho bọn họ gặp phải tình huống gì đó?
Nhưng mà chút mảy may tin tức cũng không có được.
Ngụy Giai dần dần thất thần khỏi lò dược, mãi cho đến khi một đạo thanh âm lanh lảnh, đánh vỡ an tĩnh sự trong phòng.
“Tĩnh Vương điện hạ tới.” Thị nữ kia tiến vào đưa tin.
Ngụy Giai sửng sốt, vội nhìn về phía Lý Trường Ninh.
Chỉ thấy Lý Trường Ninh đã thi châm gần xong rồi, lúc này cũng đang nhìn hắn ta.
Hắn ta thấy Lý Trường Ninh vẫy vẫy tay về phía hắn ta.
Ngụy Giai vội vàng nhìn về hướng mà ông ta ra hiệu, liền thấy chén thuốc trên lò đã bắt đầu sôi trào.
Hắn ta vội vàng lấy chén dược từ trên lò xuống dưới.
Trong lúc bọn họ bận rộn, đã có tiếng bước chân tới cửa.
Mấy người ngẩng đầu, liền thấy Tĩnh Vương kia ung dung mà bọc một chiếc áo choàng đậm màu, đi thẳng vào trong phòng.
Ngụy Giai vội theo Lý Trường Ninh hành lễ với y.
Nhưng không đợi hai người bọn họ quỳ cho chắc, đã thấy Tĩnh Vương hơi khoát tay, nói: “Đứng lên đi, nên làm cái gì thì làm, chẳng qua bổn vương rảnh rỗi không có việc gì mới tới đây nhìn xem.”
Ngụy Giai lén nhìn trộm y.
Chỉ thấy Tĩnh Vương kia đi tới mép giường, chỉ nhìn thoáng qua chân tướng quân bọn hắn, đã vội vàng thu hồi ánh mắt.
Một cái liếc mắt ngắn ngủi đã bị Ngụy Giai thấy, hiển nhiên Tĩnh Vương này đã bị ngân châm trên đùi Vương gia bọn họ dọa sợ rồi, thế cho nên không dám nhìn thẳng.
Ngụy Giai cười lạnh ở trong lòng một tiếng.
Hừ, xưa nay loại quyền quý Nam Cảnh này đã như vậy, thủ đoạn độc ác, rồi lại cực kì nhát gan.
Bản thân mình cũng không biết đã hại bao nhiêu người, nhưng kỳ thật một chút máu tanh đã không nhìn nổi.
Đúng là hổ giấy chọc người chán ghét nhất.
Chỗ nào được như tướng quân bọn hắn? Vết thương ở trên người hắn, châm cũng đâm ở trên đùi hắn, nhưng mặt thì không đổi sắc, còn vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần kìa……
Ừm? Tướng quân?
Trong lòng Ngụy Giai đang đắc ý, ánh mắt không tự chủ được mà dừng ở trên mặt tướng quân bọn hắn.
Lại thấy tướng quân vẫn luôn lẳng lặng nhắm hai mắt, không biết từ khi nào đã mở bừng ra.
Tuy mặt hắn được che dưới tấm màn gấm, nhưng Ngụy Giai vừa vặn đứng ở trong góc, vừa lúc có thể trông thấy được hắn từ khe hở màn gấm.
Chỉ thấy tướng quân của bọn hắn, cách tấm màn gấm dày nặng, lại đang nhìn Tĩnh Vương.
Ngụy Giai chưa bao giờ thấy, đôi mắt đen vừa lạnh băng vừa tự cao tự đại như vậy, cư nhiên…… Cư nhiên sẽ lộ ra thần sắc như thế.
Tựa hồ hắn rất hy vọng được nhìn thấy đối phương, đồng thời lại rất muốn che giấu cảm xúc này vậy.
Tuy mặt hắn không có biểu tình gì, nhưng Ngụy Giai lại mơ hồ cảm thấy dường như hắn có chút sung sướng, nhưng rồi dường như lại xen lẫn vài phần oán hận, bách chuyển thiên hồi, khiến cho ánh mắt hắn cực kì sâu nặng.
Ngụy Giai nhìn mà sửng sốt.
Đúng lúc này, hắn ta nghe thấy tiếng Lý Trường Ninh.
“Tiểu tử ngốc, ngẩn người làm gì đó?”
Nghe lời giáo huấn của Lý Trường Ninh, Ngụy Giai mới phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy không biết từ khi nào Lý Trường Ninh đã đi tới trước mặt hắn ta, bưng lò dược kia đi rồi.
Vừa đi, Lý Trường Ninh còn vừa cười, giải thích với Giang Tùy Chu: “Đây là dược giúp phu nhân điều dưỡng thân thể.
Cả ngày phu nhân chỉ ở trong phòng, thân thể cũng có chút suy yếu, nếu không dùng dược, chỉ sợ không chịu nổi mức độ châm cứu này ……”
Ngụy Giai đứng im tại chỗ, ánh mắt lại bay tới trên mặt tướng quân bọn họ.
Lần này, tướng quân đang nhìn hắn ta.
Cặp mắt như hắc diệu thạch kia, vừa lạnh vừa cứng rắn, phảng phất như sự sâu nặng bách chuyển thiên hồi ban nãy hắn ta nhìn thấy, đều là ảo giác của hắn ta vậy.
Chỉ liếc mắt một cái, đã khiến Ngụy Giai ớn lạnh đến nỗi tỉnh táo lại.
Ảo giác.
Hắn ta thầm nghĩ.
Chắc chắn là ảo giác.
Tướng quân bọn họ để mắt nhìn Tĩnh Vương, còn có thể có thâm ý gì?
Cho dù có, vậy cũng là thâm ý mau chóng muốn giết y.