Cuộc Sống Đô Thị Của Trường Sinh Chí Tôn - Trang 2
Chương 26: Như này mà gọi là lịch sự à?
Nhất khí hóa Tam Thanh?
Dương CHnh Thành nhớ lại những lời mà Tô Nghị đã dịch trước đó, dường như từ và nghĩa đều nhất quán.
Những từ ngữ thần bí này trông có vẻ rất đơn giản, nhưng lại cực kỳ phi thường, nếu như trước đó Tô Dật chỉ tiện mồm nói bừa thì chắc. chản không thể nào có thể tiện mồm dịch chính xác như vậy được.
Hăn thật sự hiểu những chữ cái trên tấm bia đát
Dương Chính Thành nhìn Tô Dật chăm chăm, con ngươi đột nhiên co rút lại, ông ấy phấn khích nói: "Người anh em, cậu muốn thứ gì nữa? Chỉ cần cậu thấy thích là tôi sẽ mua hết cho cậu."
Tô Dật cau mày nói: "Tôi nói là, hôm nay tâm trạng tôi tốt nên mới cho ông cơ hội này, ông mà làm phiền tôi nữa, thì cút đi cho tôi."
Mấy người nhóm Dư Huy Âm nghe vậy mà choáng váng, làm vậy cũng hơi đáng sợ quá rồi.
Lại còn có người bảo Dương Chính Thành cút đi sao?
Mấy nhân viên công tác đi sau lưng Dương Chính Thàn cũng không thể chịu nổi mà nói "Chẳng phải chỉ là mấy chữ cái thôi sao? Đến nỗi †o tát vậy hả? Ông Dương, hay là chúng ta đi thôi."
"Không biết thăng nhãi này chui từ đâu ra, tôi thật sự muốn đi tới đánh nó một trận ra trò lảm đây!"
'Toàn thân Dương Chính Thành đã run rẩy, vệ sĩ đi phía sau ông ấy còn tưởng rằng là do ông ấy đang tức giận nên đã có người tiến đến đỡ lấy Dương Chính Thành, khuyên nhủ ông ấy: "Ông Dương, ngài đừng tức giận, để tôi đây đi tới dạy. bảo thằng nhóc kiêu ngạo này."
"Mày dám!" Dương Chính Thành bị kích thích đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, ông ấy ngăn người vệ sĩ đăng sau mình lại, sau đó cẩn thận đưa một tấm danh thiếp cho Tô Dật: "Là anh Tô đúng không? Sau này khi nào cậu có tâm trạng tốt thì có thể dạy tôi những chữ cái khác được không?"
'Tô Dật cũng không nhận danh thiếp của ông ấy, hắn đáp: "Chờ tới khi tâm trạng tôi tốt rồi hằng nói, mang người của ông đi đi, ông làm như. vậy khiến mọi người đi dạo phố khó chịu lắm."
Chẳng phải hẳn dạy ông ấy chỉ là vì thấy ông ấy có hơi phiền phức đó sao?
Chín chữ cái thôi, vậy là đủ rồi.
Dương Chính Thành lúng túng cất danh thiếp đi, rồi nói với người bên cạnh rằng: "Đừng có đứng đây nữa, tất cả giải tán hết đi! Đưa đồ đến nhà của người anh em Tô đi."
Tô Dật nhấc chân bước đi, Dư Huy Âm cũng chỉ đành theo sát phía sau, cô ấy thật sự chưa từng thấy ai kiêu căng như Tô Dật, cho dù là người có giá trị hàng trăm vạn hàng nghìn vạn cũng không dám nói những lời như thế với Dương Chính Thành đâu.
Tuy rằng Dương Chính Thành chẳng có nhiều tiền, nhưng những học trò của ông ấy trải dài đủ mọi ngành nghề, trong đó có không biết bao nhiêu là nhân viên quan trọng hay những người †ai to mặt lớn có địa vị cao.
Đắc tội với Dương Chính Thành, là đang đi tìm chết đó!
Dương Chính Thành bị mắng hết lần này tới lần khác mà vẫn tỏ ra khiêm tốn như thế với Tô Dật, đúng là chưa từng thấy bao giời
"Tô Dật, anh... Anh không thể lịch sự với người khác một chút được hay sao?" Cũng coi như là Dư Huy Âm đã được nhìn thấy chút tài cán của Tô Dật, nhưng giọng điệu nói chuyện của Tô Dật thật sự là quá kiêu ngạo rồi.
Tô Dật nhìn Dư Huy Âm, hắn chớp chớp mắt: “Tôi cũng khá lịch sự với cô còn gì."
Dư Huy Âm không nói gì, Tô Dật mà lịch sự với cô ấy sao?
Tôi xin anh, rõ ràng là anh đang coi người ta là giúp việc thì có!
Như này mà gọi là lịch sự à?
"Đi dạo như vậy cũng đủ rồi, tôi phải tới chỗ làm đây." Tô Dật đã mất hứng rồi.
Không thể phủ nhận răng, chắc chăn là trên con phố này có đồ cổ thật, nếu như Tô Dật muốn "kiềm tí của hời" thì ắt hắn cũng có thể kiếm được một tí, nhưng hắn chẳng có một tí hứng thú nào với mấy món đồ cổ đó cả.
Đồ cổ ư?
Nếu như hẵn muốn đồ cổ, thì mộ cổ trong thiên hạ, hẳn muốn đào bao nhiêu là có thể đào. được bấy nhiêu.
Trong mắt Tô Dật, những món đồ cổ này chẳng phải là thứ gì hay ho, đối với hẳn mà nói, chúng còn chẳng thú vị bằng mấy món đồ mỹ nghệ hiện đại.
Nhất là mấy món đồ dùng hãng ngày này, dường như ngày nay mấy thứ này còn dùng thích hơn trước.