Cuộc Sống Đô Thị Của Trường Sinh Chí Tôn - Trang 2
Chương 21: Cái này thì ai mà biết được?
Trước đây số lượng đồ sưu tầm trong bảo. tàng thành phố Thanh Châu không được coi là nhiều, nhưng những món di vật được phát hiện trên núi Tẩy Kiếm trong hai ngày trước đủ để khiến nơi đây trở thành viện bảo tàng đa dạng nhất, giá trị nhất trên toàn quốc, thậm chí là trên toàn thế giới.
Tô Dật đi dạo một vòng thì chẳng phát hiện ra món đồ di vật nào thú vị nữa, hắn chỉ có thể xác nhận được rằng tám mươi phần trăm đồ vật trong huyệt mộ của hẳn đều đang ở trong bảo tàng này.
"Cô xem xong chưa?" Hôm nay Tô Dật tới đây cũng coi như là để liếc nhìn lại những món đồ trước đây của mình một lần nữa, nếu đã bị lưu trữ cho người ta tham quan thì cứ để họ tham quan đi vậy.
"Vân chưa." Dư Huy Âm trả lời nhỏ: "Anh đọc hiểu được những chữ trên tấm bia đá đó thật ư?"
Tô Dật nhìn cô ấy cười không đáp, trong đôi mắt hän đầy ý cười.
Dư Huy Âm bị hẳn nhìn chòng chọc thì trong lòng hơi hoảng hốt, cô ấy giả vờ như tùy ý nghiêng đầu qua chỗ khác, nói với hẳn: "Không nói thì thôi, chỉ là tôi có hơi tò mò rốt cuộc chủ nhân của huyệt mộ trên núi Tẩy Kiếm có thân phận thế nào? Vì sao đồ vật trong mộ của hắn lại trải dài suốt mấy nghìn năm."
Tô Dật lạnh nhạt đáp: "Cái này thì ai mà biết được?"
"Anh nói xem liệu có người trường sinh bất tử không nhỉ?" Dư Huy Âm cũng nghe thấy mấy người Dương Chính Thành phiên dịch, nếu những gì khắc trên bia đá đó là sự thật, mà lại cùng là do một người khắc, vậy chẳng phải có nghĩa là đã có người sống mấy nghìn năm, thậm chí là còn lâu hơn thế sao?
Bạch Thanh Nghiên kéo tay Dư Huy Âm nói: "Làm sao có được hứ, trường sinh bất tử, vậy chẳng phải là cương thi hay quỷ hút máu gì đó sao? Đừng lạc hậu đừng mê tín thế!"
"Thế nhưng những gì được khắc trên tấm bia đá kia phải giải thích thế nào đây?" Dư Huy Âm cũng bị nội dung trên tấm bia đá dọa khiếp sợ, cô ấy cũng không thể nào tưởng tượng được rốt cuộc là ai đã khắc những chữ đó lên tấm bia đá.
Cô ấy cũng không tưởng tượng nổi răng, người đã khäc chữ đó bây giờ đây đang đứng ngay bên cạnh mình.
Tô Dật nói: "Vậy cô thử nghĩ xem nếu như trên đời này thật sự có người sống mấy nghìn năm, thậm chí là hơn vạn năm thì sao?”
"Nếu như?" Bạch Thanh Nghiên đáp: "Đồng chí Tiểu Tô, tôi phải nói với anh thế này, khoa học rất khät khe, cơ thể con người sẽ mai một dần đi, các cơ quan nội tạng cũng sẽ dần dần già yếu, cho nên chắc chẳn không thể có chuyện trường sinh bất lão được."
"Khoa học!" Tô Dật gật đầu, trước đây hắn cũng từng băng qua đại dương đến nơi phương: Tây để sinh sống trong một khoảng thời gian nên cũng biết rất nhiều thứ hiếm có kỳ lạ"
Còn về "khoa học" mà Bạch Thanh Nghiên nói, thì thật ra đúng là có chuyện như thế thật, bởi vì hän cũng từng nghiên cứu sinh lão bệnh tử của người thường, đơn giản thì là sự già yếu bệnh tử của các cơ quan nội tạng khiến cơ thể không thể hỗ trợ được cho ý thức nên dẫn tới tử vong.
Thật ra Tô Dật cũng làm vài cách để kéo dài tuổi xuân, kéo dài tuổi thọ, nhưng những cách làm này chỉ có tác dụng với phụ nữ, hoặc nói cách khác, hẳn cũng chỉ có thể giúp phụ nữ làm được việc này mà thôi.
Dù sao thì cách làm này chính là nuốt trọn tinh hoa của hắn...
Trước đây đã từng có phụ nữ thử, chỉ cần nuốt nó vào là có thể đảm bảo kéo dài tuổi xuân thêm ít nhất năm mươi năm nữa, tuổi thọ cũng có thể tăng thêm vài trăm năm, còn về phần muốn sống lâu thì không thể được.
Bạch Thanh Nghiên quan sát Tô Dật một phen, rồi vuốt căm nói: "Anh nói là anh biết những chữ viết trên tấm bia đá kia, chẳng lẽ anh chính là hậu duệ của người khắc chữ lên tấm bia đá đó, hay là... Anh chính là người đó?”
Tô Dật gật đầu đáp: "Thật ra chính tôi đã khác lên tấm bia đá đó, những thứ bọn họ lấy từ trên núi xuống cũng chính là đồ dùng hằng ngày của tôi."
Một câu trả lời thật chân thành giản dị biết bao!