Cuộc Sống Đô Thị Của Trường Sinh Chí Tôn - Trang 2
Chương 13: Viện bảo tàng?
Lúc đầu Dư Huy Âm thực sự cho rằng Tô Dật đang nói dối, việc mới từ trong núi ra gì đó chỉ là lời nói dối để khơi dậy sự hứng thú của cô ấy.
Nhưng hai người đã đi một mạch, những câu hỏi mà Tô Dật đặt ra thực sự quá thiểu năng.
Nếu Tô Dật thực sự muốn tán tỉnh cô ấy thì biểu hiện như vậy đúng là điểm trừ quá lớn.
Lại nghĩ đến tấm chứng minh nhân dân mới mà ông nội làm cho hẳn, cô ấy cảm thấy nửa tin nửa ngờ.
Dư Huy Âm và Tô Dật đi dạo đến một cửa hàng điện thoại di động ở làng đại học, không khỏi hỏi: “Anh... muốn mua điện thoại di động không?”
Tô Dật đã trả lại điện thoại cho cô ấy, khi Dư Huy Âm hỏi hắn vấn đề này, hắn nhẹ nhàng nói: “Tôi không có tiền, cái này chắc chắn rất đắt đúng không.”
Ha! Dư Huy Âm cười lên, cô ấy đương nhiên biết Tô Dật không có tiền, chẳng lẽ cô ấy hỏi hắn muốn mua điện thoại di động hay không mà còn để hẳn trả tiền sao?
“Cũng không đắt lắm đâu” Dư Huy Âm nói đùa: “Cùng lắm thì tôi cho anh mượn trước, khi nào anh có tiền thì trả lại cho tôi”
“Vậy được!" Tô Dật nghiêm túc nói: “Số tiền cô đã tiêu cho tôi ngày hôm nay cứ nhớ kỹ, khi nào có tiên tôi sẽ trả lại cho cô.
“Được được được! Anh mau đi vào trong chọn điện thoại di động đi, tôi còn hẹn người khác đi viện bảo tàng đó” Dư Huy Âm đã hoàn thành nhiệm vụ mà ông nội cô ấy giao hôm nay, mặc dù Tô Dật có rất nhiều vấn đề nhưng ít nhất hắn cũng không làm người khác khó chịu.
Dư Huy Âm cũng dự định làm việc của riêng mình.
“Viện bảo tàng?” Rõ ràng trong mät Tô Dật hiện lên hàng loạt dấu chấm hỏi.
Shhh ——
Dư Huy Âm không khỏi hít ngược một hơi, tên này thậm chí mới biết về điện thoại di động, vậy chắc chắn hẳn không. biết viện bảo tàng là chỗ như thế nào.
“Viện bảo tàng là nơi trưng bày các văn vật” Dư Huy Âm kiên nhẫn giải thích: “Cái gọi là văn vật là những di vật và di tích, đồ cổ có giá trị lịch sử, nghệ thuật và khoa học được con người để lại trong các hoạt động xã hội... Anh có biết không?”
Dư Huy Âm phát hiện Tô Dật nhìn cô ấy với vẻ kỳ quái.
“Tôi biết về đồ cổ, cô không cần phải giải thích khó khăn như vậy.”
Dư Huy Âm gần như không thở được, sao cô ấy lại có cảm giác vừa rồi Tô Dật nhìn cô ấy như đang nhìn một người thiểu năng trí tuệ vậy?
Làm ơn! Cuối cùng ai mới như đồ ngốc cái gì cũng không hiểu vậy?
Tô Dật hỏi: “Tôi cũng muốn đi viện bảo tàng xem thử, sẽ không quấy rầy cô chứ?”
“Đương nhiên là không!” Nụ cười trên mặt Du Huy Âm vô cùng xấu hổ.
Hôm nay xem như cô ấy đã mất hết mặt mũi. Sau khi đích thân đón Tô Dật, còn đợi trước cổng ký túc xá nam sinh rất lâu, đến nỗi mọi người trong trường đều biết chuyện.
Vừa rồi lại cùng Tô Dật đi dạo quanh trường lâu như vậy, trong mắt người khác, họ giống như một cặp đôi đang đi dạo.
Bây giờ thì hay rồi? Còn phải dẫn hắn đi viện bảo tàng?
Việc này mà để cho bạn thân nhìn thấy, chỉ sợ rắng sẽ phải giải thích rất lâu.
Nhưng mà chuyện xảy ra ngày hôm nay có lẽ đã truyền khắp trường rồi.
Hiểu lầm là điều khó tránh khỏi.
Dư Huy Âm không thể giải thích hết được và cô ấy cũng lười giải thích.
Sau khi hai người Tô Dật bước vào cửa hàng điện thoại di động, người bán hàng nhanh chóng chào đón họ.
Với khí chất và cách ăn mặc của Dư Huy Âm, người bán hàng không thể không nhìn lại lần thứ hai.
“Hai vị muốn mua điện thoại di động hay nạp tiền điện thoại?”
“Hãy chọn cho anh ấy một kiểu điện thoại di động” Dư Huy Âm dừng lại một chút rồi nói: “Thôi, không cần phải chọn đâu, lấy cho anh ấy một chiếc iPhone 11 Pro Max 256G đi”
Khi người bán hàng nghe thấy điều này, lập tức trở nên hưng phấn, gặp được một người giàu có rồi!