Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa - Trang 4
Chương 54: 54: Vô Nghĩa
Lục Nghiên Dương lần này không rời đi nữa, hắn phủ lên người cô một lớp chăn rồi đi vào phòng tắm mở nước lạnh trù dập người anh em đang tràn đầy năng lượng của mình
Sau một hồi thoả hiệp, cuối cùng cũng dần hạ xuống.
Hắn mặc áo choàng tắm đi ra ngoài, nhìn thấy cô nằm ngủ trên giường, hắn đi đến rồi cũng trèo lên bên cạnh.
Nhìn ngắm cô một lúc rồi vén nhẹ mái tóc đang rũ xuống gương mặt kia
Lúc đang định ôm cô vào lòng rồi ngủ thì đột nhiên nhớ đến gì đó.
Hắn đứng lên, đi ra khỏi giường …
Trong lúc ngủ, Kiều Uyển Nhi cảm giác có gì đó đang chạm vào điểm nhạy cảm, nhưng cô không quan tâm nhiều, rất nhanh lại thiếp đi
******
Sáng ngày hôm sau, tỉnh dậy trong tình trạng cơ thể vẫn còn mệt mỏi.
Kiều Uyển Nhi nằm trên giường, tâm mi lười biếng nhìn xung quanh căn phòng.
Đồng hồ chỉ 2 giờ trưa, người đàn ông cũng không còn ở đây nữa
Cô mơ màng nhớ lại cảnh tối qua khi ở trong phòng tắm, tâm sự nhuốm đầy trong đôi mắt đẹp của cô gái nhỏ
Nếu đúng thì lúc này cô phải ở trong bồn tắm, vì hôm qua cô đã thiếp đi rồi còn đâu.
Chẳng lẽ là hắn bế cô ra ngoài sao?
Nhìn cơ thể trần như nhộng của mình trong cái chăn thơm tho sạch sẽ, trong lòng cô có chút biến động
Từ trên giường với đủ mọi loại tư thế, cũng chẳng biết bao nhiêu lần vật đó ở bên trong.
Đến khi cô mệt mỏi mà hắn vẫn trông tràn trề sức sống.
Cái tên này đúng là quái vật mà.
Vậy mà còn nói không có tình nhân.
Tinh lực dồi dào như vậy nếu không có thì nhu cầu sinh lý ai sẽ giúp hắn giải toả?
Lúc thân mật, hắn chưa từng làm cô đau.
Động tác hết sức dịu dàng, trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt như muốn ăn thịt người kia.
Sau khi xong việc lại giúp cô lau người, bế về giường
Giữa chân có gì đó hơi nh.ớp nháp, nhưng khác hẳn cái thứ nước trắng đục kia.
Là thuốc?
Hắn bôi thuốc giúp cô?
Nghĩ đến cảnh đó, mặt cô càng đỏ lên
Thảo nào trong lúc ngủ có cảm thấy ở bên dưới bị động chạm
Kỳ thực nếu hắn mạnh bạo thì cô cũng sẽ cam tâm chấp nhận thôi.
Nhưng sao người đàn ông này lại tốt với cô như vậy chứ?
Hắn đâu cần làm chuyện thừa thải này?
Kiều Uyển Nhi nằm xoay sang một bên, túm lấy góc chăn trong tay, trái tim cũng đập nhanh hơn bình thường.
Gương mặt cô thấm đượm sự u buồn, nốt rười khoé mắt càng tôn lên sự diễm lệ đó
Rèm cửa cũng được cẩn thận hạ xuống, nhiệt độ trong phòng được chỉnh rất mát mẻ.
Trên tủ giường còn có lọ thuốc và một bình nước giữ nhiệt
Cô vùi đầu vào chăn, nhỏ giọng lẩm nhẩm
“ Sao lại tốt với tôi như vậy?”
Tôi sẽ hiểu lầm là anh có tình cảm với tôi mất
Hôm nay hắn về nhà khá sớm, giờ cơm tối đã có mặt.
Kiều Uyển Nhi ngồi trên bàn ăn, nhìn thấy hắn đang ngồi phía đối diện mình cũng không nói gì, yên lặng dùng bữa
Lục nghiên Dương cũng không nổi cáu, chỉ như thường lệ, trước khi nói chuyện, hắnng giọng
“ Ngày mai đến công ty làm việc”
“ Ồ “
“ …..”
Cô cũng cỡ đáp, không khí trùng xuống
Đêm qua hắn quấn lấy cả đêm, cô dùng bữa xong liền tiếp tục đi về phòng.
Mở cửa rồi nằm sấp xuống giường, mệt mỏi chẳng còn muốn quan tâm đến những thứ xung quanh
Nếu sau này đi làm rồi, mà đêm đến hắn vẫn giống như hôm qua thì chưa kết thúc hợp đồng thì cô đã sớm lìa khỏi trần thế rồi còn đâu
Cửa phòng có tiếng động, cô rướm người lên xem thử liền nhìn thấy người đàn ông bước vào, trên tay là một cái chén gì đó
Hắn tiến đến chỗ cô, chìa tay ra.
Kiều Uyển Nhi nhìn vào, là chè đậu đỏ
“ Gì vậy?”
“ Ăn”
“ ……” - Nói quá một từ thì anh chết hay gì?
Rất muốn nói nhưng cô sợ mình chết trước hắn, liền ngậm nguồi bỏ qua.
Thở dài rồi tiếp tục nằm xuống giường, nhắm mắt lại
“ Vừa ăn cơm xong, tôi no lắm”
Cũng chẳng biết cô lấy đâu ra can đảm mà tỉnh bơ từ chối hắn.
Rõ ràng lần gặp nhau trong bữa tiệc nhìn thấy hắn cô đã muốn chạy trốn.
Bây giờ thì gan đã to hơn gấp trăm lần
Kiều Uyển Nhi trầm tư rồi lại nói ra một câu
“ Không cần đối với tôi quá tốt đâu, chúng ta chỉ là … “
Đặt chén chè lên bàn, hắn ngắt lời
“ Ăn đi “
Lục nghiên Dương không muốn nghe cô nói mấy lời xa cách.
Hắn biết cô lo lắng, dù sao cô cũng cho rằng trong mối quan hệ này là vô nghĩa.