Cùng Tinh Đi Vào Giấc Mơ – Nịnh Phong Tử
Chương 59
Những ngày tiếp theo Trang Du Mộng đã vượt qua một cách ngây ngốc. Sau khi đối chiếu sửa sang liệu trong viện nghiên cứu, cô đã cố tình bỏ qua một phần
nội dung khi viết bản phân tích kết quả, chỉ làm rõ rằng cô đã nhìn thấy cuộc di cư của bầy cá voi trắng ở vùng biển này.
Nghiên cứu đến thời điểm này vẫn chưa thể xem như kết thúc, nhưng cô luôn cảm thấy mình thừa năng lượng mà thiếu tâm hồn, không còn hứng thú đi xa hơn nữa nên cô dự định sẽ dành nhiều thời gian hơn cho các đề tài nghiên cứu của nhà nghiên cứu chính và các tiền bối, tiếp tục công tác với vai trò trợ lý nghiên cứu làm việc tại viện nghiên cứu.
Ít nhất thông qua phương thức này, thời gian mà cô phân bổ cho tình yêu sẽ giảm đi chút ít.
Tuy nhiên, sau giờ làm việc, mỗi lần đi siêu thị mua sắm, khi đi qua khu hải sản cô vẫn không thể nhịn được chọn lựa những con cá tươi ngon, rồi về nhà tự tay rán một con nếm thử.
Cũng không biết liệu cậu có còn quen ăn cá sống hay không.
Ngồi trên ghế sô pha cầm điều khiển từ xa trên tay, Trang Du Mộng thất thần nhìn chằm chằm màn hình trước mặt, trong đầu dần dần nhớ lại mình từng vừa xem TV vừa nép vào ngực cậu, cậu cứng nhắc rồi dần dần thả lỏng, cuối cùng nhìn cô nở nụ cười.
Khi bọn họ ở bên nhau không trải qua sóng to gió lớn gì, đôi khi vẫn dính như sam như những cһp đôi trẻ bình thường, khi thì cãi nhau nho nhỏ, tóm lại nói cho cùng đều là chút bình thường hằng ngày.
Nhưng chính những yếu tố đó mà cô thường cúi đầu ngẩng đầu không thấy, để rồi luôn tự chuốc lấy nỗi buồn khi vô tình nhìn vật nhớ người.
Tình trạng này kéo dài khoảng ba ngày, cho đến khi Trang Du Mộng đi dạo trên bờ biển vào một buổi tối về nhà, tình cờ nhìn thấy một túi cá tươi dưới cầu thang trước cửa nhà.
Cô vuốt ngực để xoa dịu tâm trạng không chịu nổi, lập tức ngẩng đầu nhìn xung quanh nhưng không thấy ai xuất hiện, cô không khỏi nhíu mày khó hiểu.
Có thể đó là món quà chia tay cậu để lại, một chút lương tâm để nhớ lại bản thân trước khi ra đi.
Miễn cưỡng nâng túi lên, Trang Du Mộng cúi đầu thấp giọng cảm ơn, sau đó lấy chìa khóa ra, bước đến trước cửa.
Tuy nhiên, chìa khóa không thể chen lọt vào lỗ khóa trên cửa. “Anh còn muốn chơi trốn tìm với em sao?”
Cô kiên nhẫn dời mắt theo vết nước trên mặt đất về phía gian nhà, ánh mắt mang theo ướt át chờ mong, nhưng giọng điệu lại lạnh như băng.
Thiếu niên núp ở bên hông không ngờ cô đột nhiên lạnh nhạt với chính mình, cúi đầu lẳng lặng đi tới trước mặt cô như đứa trẻ mắc lỗi, nhưng con ngươi đen
nhánh vẫn như dải ngân hà dao động luân chuyển. “Chị…”
“Tại sao anh lại trở lại?”
“Anh nhớ… quần áo của anh vẫn còn ở nhà em…”
Lý do này khiến Trang Du Mộng vừa tức giận vừa buồn cười, cô không nhịn được đưa tay xoa mái tóc ướt đẫm trên trán cậu vài cái, đột nhiên không nói nên lời.
Cô cảm thấy sức chịu đựng của hốc mắt đã kết thúc rồi.” “Hơn nữa… em cũng còn ở đây.”
Khẽ kéo tay cô lên ngực mình, Lục Tinh từ từ rút ngắn khoảng cách với cô, cuối cùng cô không chịu được nức nở thành tiếng, ôm chặt cô vào ngực.
“Bởi vì xa em, nó sẽ đau…”
“Anh sao có thể… nói loại lời này…”
Cậu không biết mình không có cơ hội xa cô lần hai sao?
“Nhưng anh muốn nói với em, mà cũng muốn em biết, anh không muốn rời đi…”
“Đừng đuổi anh đi, được không?”
Hơi thở thiếu niên mong manh nhợt nhạt mở miệng dò hỏi, như thể sợ cô tức giận sẽ xoay người bỏ đi ngay. Đây là quyết định của cậu, hay chính xác hơn là bản chất của cậu.
Thiên tính có một nỗi nhớ nhung da diết đối với cô. “Đừng làm nũng với em….”
“Xin lỗi, anh…”
“Cho dù anh không nói vậy, em cũng sẽ không để anh đi nữa, hiểu không?”
Trang Du Mộng cảm thấy bản thân giống như một cô gái nhỏ bá đạo tuỳ hứng, ôm lấy eo cậu không muốn buông ra, dụi hết nước mắt trên khuôn mặt vào khuôn ngực trắng sáng của cậu, thấm vào nước biển còn chưa kịp khô.
Câu trả lời của cậu trước sau như một, rất đơn giản dứt khoát, một chữ “được” cùng với một nụ hôn.
Mặc dù họ được sinh ra khác nhau, nhưng họ đã ở lại đây vì cùng một lý do. Đối với biển rộng, đối với cuộc đời, cùng với tình yêu của nhau. END.
nội dung khi viết bản phân tích kết quả, chỉ làm rõ rằng cô đã nhìn thấy cuộc di cư của bầy cá voi trắng ở vùng biển này.
Nghiên cứu đến thời điểm này vẫn chưa thể xem như kết thúc, nhưng cô luôn cảm thấy mình thừa năng lượng mà thiếu tâm hồn, không còn hứng thú đi xa hơn nữa nên cô dự định sẽ dành nhiều thời gian hơn cho các đề tài nghiên cứu của nhà nghiên cứu chính và các tiền bối, tiếp tục công tác với vai trò trợ lý nghiên cứu làm việc tại viện nghiên cứu.
Ít nhất thông qua phương thức này, thời gian mà cô phân bổ cho tình yêu sẽ giảm đi chút ít.
Tuy nhiên, sau giờ làm việc, mỗi lần đi siêu thị mua sắm, khi đi qua khu hải sản cô vẫn không thể nhịn được chọn lựa những con cá tươi ngon, rồi về nhà tự tay rán một con nếm thử.
Cũng không biết liệu cậu có còn quen ăn cá sống hay không.
Ngồi trên ghế sô pha cầm điều khiển từ xa trên tay, Trang Du Mộng thất thần nhìn chằm chằm màn hình trước mặt, trong đầu dần dần nhớ lại mình từng vừa xem TV vừa nép vào ngực cậu, cậu cứng nhắc rồi dần dần thả lỏng, cuối cùng nhìn cô nở nụ cười.
Khi bọn họ ở bên nhau không trải qua sóng to gió lớn gì, đôi khi vẫn dính như sam như những cһp đôi trẻ bình thường, khi thì cãi nhau nho nhỏ, tóm lại nói cho cùng đều là chút bình thường hằng ngày.
Nhưng chính những yếu tố đó mà cô thường cúi đầu ngẩng đầu không thấy, để rồi luôn tự chuốc lấy nỗi buồn khi vô tình nhìn vật nhớ người.
Tình trạng này kéo dài khoảng ba ngày, cho đến khi Trang Du Mộng đi dạo trên bờ biển vào một buổi tối về nhà, tình cờ nhìn thấy một túi cá tươi dưới cầu thang trước cửa nhà.
Cô vuốt ngực để xoa dịu tâm trạng không chịu nổi, lập tức ngẩng đầu nhìn xung quanh nhưng không thấy ai xuất hiện, cô không khỏi nhíu mày khó hiểu.
Có thể đó là món quà chia tay cậu để lại, một chút lương tâm để nhớ lại bản thân trước khi ra đi.
Miễn cưỡng nâng túi lên, Trang Du Mộng cúi đầu thấp giọng cảm ơn, sau đó lấy chìa khóa ra, bước đến trước cửa.
Tuy nhiên, chìa khóa không thể chen lọt vào lỗ khóa trên cửa. “Anh còn muốn chơi trốn tìm với em sao?”
Cô kiên nhẫn dời mắt theo vết nước trên mặt đất về phía gian nhà, ánh mắt mang theo ướt át chờ mong, nhưng giọng điệu lại lạnh như băng.
Thiếu niên núp ở bên hông không ngờ cô đột nhiên lạnh nhạt với chính mình, cúi đầu lẳng lặng đi tới trước mặt cô như đứa trẻ mắc lỗi, nhưng con ngươi đen
nhánh vẫn như dải ngân hà dao động luân chuyển. “Chị…”
“Tại sao anh lại trở lại?”
“Anh nhớ… quần áo của anh vẫn còn ở nhà em…”
Lý do này khiến Trang Du Mộng vừa tức giận vừa buồn cười, cô không nhịn được đưa tay xoa mái tóc ướt đẫm trên trán cậu vài cái, đột nhiên không nói nên lời.
Cô cảm thấy sức chịu đựng của hốc mắt đã kết thúc rồi.” “Hơn nữa… em cũng còn ở đây.”
Khẽ kéo tay cô lên ngực mình, Lục Tinh từ từ rút ngắn khoảng cách với cô, cuối cùng cô không chịu được nức nở thành tiếng, ôm chặt cô vào ngực.
“Bởi vì xa em, nó sẽ đau…”
“Anh sao có thể… nói loại lời này…”
Cậu không biết mình không có cơ hội xa cô lần hai sao?
“Nhưng anh muốn nói với em, mà cũng muốn em biết, anh không muốn rời đi…”
“Đừng đuổi anh đi, được không?”
Hơi thở thiếu niên mong manh nhợt nhạt mở miệng dò hỏi, như thể sợ cô tức giận sẽ xoay người bỏ đi ngay. Đây là quyết định của cậu, hay chính xác hơn là bản chất của cậu.
Thiên tính có một nỗi nhớ nhung da diết đối với cô. “Đừng làm nũng với em….”
“Xin lỗi, anh…”
“Cho dù anh không nói vậy, em cũng sẽ không để anh đi nữa, hiểu không?”
Trang Du Mộng cảm thấy bản thân giống như một cô gái nhỏ bá đạo tuỳ hứng, ôm lấy eo cậu không muốn buông ra, dụi hết nước mắt trên khuôn mặt vào khuôn ngực trắng sáng của cậu, thấm vào nước biển còn chưa kịp khô.
Câu trả lời của cậu trước sau như một, rất đơn giản dứt khoát, một chữ “được” cùng với một nụ hôn.
Mặc dù họ được sinh ra khác nhau, nhưng họ đã ở lại đây vì cùng một lý do. Đối với biển rộng, đối với cuộc đời, cùng với tình yêu của nhau. END.