Cùng Tinh Đi Vào Giấc Mơ – Nịnh Phong Tử
Chương 57
Kế tiếp ba cuối tuần tiếp tục bọn họ vẫn như cũ làm điều này liên tục. Ra biển, chờ đợi, trở về ra khơi dường như đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của họ.
Trong khoảng thời gian này, Lục Tinh đúng là có chút thu hoạch nhỏ, chẳng hạn khi cậu nhìn thấy một nhóm sinh vật màu trắng bơi cách đó không xa, cậu lập tức bước tới tham gia cùng chúng, nhưng hơi thở của nhóm đó không phải là hơi thở người nhà của cậu, chỉ là một nhóm cá voi trắng bình thường khác.
Tuy nhiên Trang Du Mộng rất vui khi nhìn thấy cảnh tượng này, xét cho cùng thì từ đây có thể thấy rằng nhóm cá voi trắng đã bắt đầu lịch trình di cư hàng năm của mình, nhưng quy mô của nhóm, khoảng thời gian và thứ tự xuất phát là khác biệt.
Tiếp theo là thời gian trọng điểm mà họ nên tập trung vào.
“Được rồi, được rồi, nhìn thấy đồng loại cũng nên vui vẻ mới đúng, sao còn có vẻ mặt ủ ê thế, cá voi trắng nhỏ bé?”
Hôm nay Trang Du Mộng rất hứng thú với việc lặn xuống biển, hiện tại đã lên thuyền chuẩn bị hoạt động xuất phát. Nhìn thấy chú cá voi trắng nhỏ uể oải ỉu
xìu đang bơi bên cạnh thân tàu, cô mỉm cười đưa tay ra vuốt ve vầng trán mềm mại của cậu.
So với lúc trước cậu có vẻ dài hơn chút thịt, không chỉ toàn thân trở nên to lớn hơn, ngay cả trán cũng mềm mại hơn trước rất nhiều.
Đưa thân về phía trước để chạm vào lòng bàn tay cô, Lục Tinh lười biếng xoay 2 vòng lại nở nụ cười đáng yêu nhất của cá voi trắng.
“Như này mới đúng! Đi đi, cẩn thận một chút, em chuẩn bị nhảy xuống!”
Cô hưng phấn nhanh chóng nhảy xuống nước, sóng nước kích động truyền đến cơ thể Lục Tinh khiến trái tim cậu ngứa ngáy. Cậu đi bên cạnh cô cố tình thả chậm tốc độ lại, lúc trái lúc phải lúc ẩn lúc hiện, rồi hết lần này đến lần khác cậu nhanh chóng đến bên cô để thể hiện sự linh hoạt thoải mái của mình.
Vẫn như một đứa trẻ chưa lớn.
Sau khi Trang Du Mộng ổn định thân mình ở trong nước, duỗi tay về phía cậu, Lục Tinh vội vàng chạy tới phanh cái đuôi, cuối cùng chậm rãi ngã vào trong vòng tay của cô cọ nhẹ nhàng, giống như nằm ở trong bông mềm mại.
Lúc này sự xuất hiện bất ngờ của một nhóm khách không mời đã ngay lập tức khiến chú cá voi trắng nhỏ bé không hài lòng. Âm thanh của cá heo khác với chúng, vẻ ngoài dễ thương và hành vi thông minh của chúng luôn khiến con người yêu mến có thừa, Trang Du Mộng cũng không ngoại lỆ.
Cô buông con cá voi trắng trong lòng, lập tức chỉ về phía cách đó không xa, cách một lớp mặt nạ lặn, Lục Tinh có thể cảm nhận được vẻ hưng phấn trên mặt cô.
Cô hiển nhiên muốn đi xem nhóm cá heo kia. Nhưng cậu không muốn!
Trang Du Mộng căn bản không hiểu tính cách kiêu ngạo của cậu với những sinh vật như cá heo mâu thuẫn bao nhiêu, nhưng khi cô từ từ bơi về phía nhóm yêu tinh dễ thương, con cá voi trắng nhỏ phía sau cô liên tục dùng trán chạm vào chân cùng eo cô, từ dưới thân cô dùng miệng chạm vào ngực cô, tóm lại là sẽ không để cho cô sống yên ổn.
Cô không cần nghĩ cũng biết cậu lại bắt đầu làm nũng.
Một số đứa trẻ mà một ngày không để ý tới chúng, chúng mới nháo nhào muốn uống sữa, mà có lúc mới trong chốc lát không để ý tới chúng, chúng đã chuẩn bị đưa tay đưa chân ra đá loạn lên.
Rơi vào đường cùng Trang Du Mộng chọn cách nổi lên mặt nước, dừng lại không quá gần để quan sát. Cô cảm thấy rằng tạo hóa đã phải mất rất nhiều thời gian suy nghĩ để tạo ra hai sinh vật trước mặt, chúng giống nhau nhưng có những đặc điểm riêng, đó có lẽ là nguồn gốc tạo nên sự đa dạng của các loài.
“Chúng thực sự rất đẹp…”
Cô không khỏi cảm khái ra tiếng, vừa quay đầu đã nhìn thấy con cá voi trắng nhỏ đang vung vây ngực trước mặt quay quanh mặt nước. Sau đó, lại học được kỹ năng trông nhà của cá heo để nhảy ra khỏi mặt nước và vẽ một đường vòng cung tuyệt đẹp, kết thúc còn hướng về phía cô vui mừng kêu hai tiếng, tính tình nhỏ này quả thực rất dễ đoán.
“Anh cũng xinh đẹp, đẹp nhất, vừa lòng chưa?” Cô hoàn toàn bị cậu đánh bại.
Giữa tháng bảy, trời có chút nắng nóng khó chịu, nhưng Trang Du Mộng vẫn kiên quyết đưa Lục Tinh đến vùng biển cố định. Mặc dù cô cũng đã cân nhắc có nên thay đổi địa điểm thử hay không, nhưng kể từ lần cuối cùng một con cá voi trắng đi ngang qua đây, có lẽ cô đã phát hiện ra ranh giới không thể chạm tới này.
Nhưng hôm nay Lục Tinh vừa mới lên khỏi mặt nước kêu lên hai tiếng, Trang Du Mộng đã thấy cậu bắt đầu bơi ra xa như thể lắp động cơ điện. Doãn Hằng cũng nhìn thấy sự bất thường lập tức lái thuyền đi theo lộ trình của mình. Tuy nhiên, tốc độ của cá voi trắng thực sự đủ nhanh, bọn họ tạm chấp nhận sẽ có một khoảng cách nào đó khi theo sau chúng.
Cho đến vài km cuối cùng, Trang Du Mộng thấy cậu dường như dừng lại, lặn xuống nước nổi trở lại không chút do dự, theo sau đó là một nhóm sinh vật màu trắng lần lượt xuất hiện trước mặt cô.
Cảnh tượng đó có lẽ là điều mà cả đời này cô chưa bao giờ mong đợi để nhìn thấy.
Bọn chúng vui sướng bơi đi bơi lại trên biển chạm vào nhau, dùng trán cọ thân thể đối phương. Tiếng thở ra nông cạn phun ra một cột hơi nước trong không khí, tiếng hét cũng nối tiếp nhau vui sướng, như thể trên thế giới này không có thế giới nào có thể khiến chúng cổ vũ tập thể hoan hô nhảy nhót.
Không hiểu sao Trang Du Mộng lại cắn môi lau nước trên mặt, cô nghĩ đó là nước biển vô tình tạt vào mặt khi lái thuyền vừa rồi, có vị mặn và không ngon chút nào.
Ngay cả gió biển cũng đang làm sóng vỗ về đứa con lưu lạc để ăn mừng nó trở về.
Đó là nhóm tộc đàn của cậu, cuối cùng cô đã giúp cậu tìm được đường về nhà.
Trong khoảng thời gian này, Lục Tinh đúng là có chút thu hoạch nhỏ, chẳng hạn khi cậu nhìn thấy một nhóm sinh vật màu trắng bơi cách đó không xa, cậu lập tức bước tới tham gia cùng chúng, nhưng hơi thở của nhóm đó không phải là hơi thở người nhà của cậu, chỉ là một nhóm cá voi trắng bình thường khác.
Tuy nhiên Trang Du Mộng rất vui khi nhìn thấy cảnh tượng này, xét cho cùng thì từ đây có thể thấy rằng nhóm cá voi trắng đã bắt đầu lịch trình di cư hàng năm của mình, nhưng quy mô của nhóm, khoảng thời gian và thứ tự xuất phát là khác biệt.
Tiếp theo là thời gian trọng điểm mà họ nên tập trung vào.
“Được rồi, được rồi, nhìn thấy đồng loại cũng nên vui vẻ mới đúng, sao còn có vẻ mặt ủ ê thế, cá voi trắng nhỏ bé?”
Hôm nay Trang Du Mộng rất hứng thú với việc lặn xuống biển, hiện tại đã lên thuyền chuẩn bị hoạt động xuất phát. Nhìn thấy chú cá voi trắng nhỏ uể oải ỉu
xìu đang bơi bên cạnh thân tàu, cô mỉm cười đưa tay ra vuốt ve vầng trán mềm mại của cậu.
So với lúc trước cậu có vẻ dài hơn chút thịt, không chỉ toàn thân trở nên to lớn hơn, ngay cả trán cũng mềm mại hơn trước rất nhiều.
Đưa thân về phía trước để chạm vào lòng bàn tay cô, Lục Tinh lười biếng xoay 2 vòng lại nở nụ cười đáng yêu nhất của cá voi trắng.
“Như này mới đúng! Đi đi, cẩn thận một chút, em chuẩn bị nhảy xuống!”
Cô hưng phấn nhanh chóng nhảy xuống nước, sóng nước kích động truyền đến cơ thể Lục Tinh khiến trái tim cậu ngứa ngáy. Cậu đi bên cạnh cô cố tình thả chậm tốc độ lại, lúc trái lúc phải lúc ẩn lúc hiện, rồi hết lần này đến lần khác cậu nhanh chóng đến bên cô để thể hiện sự linh hoạt thoải mái của mình.
Vẫn như một đứa trẻ chưa lớn.
Sau khi Trang Du Mộng ổn định thân mình ở trong nước, duỗi tay về phía cậu, Lục Tinh vội vàng chạy tới phanh cái đuôi, cuối cùng chậm rãi ngã vào trong vòng tay của cô cọ nhẹ nhàng, giống như nằm ở trong bông mềm mại.
Lúc này sự xuất hiện bất ngờ của một nhóm khách không mời đã ngay lập tức khiến chú cá voi trắng nhỏ bé không hài lòng. Âm thanh của cá heo khác với chúng, vẻ ngoài dễ thương và hành vi thông minh của chúng luôn khiến con người yêu mến có thừa, Trang Du Mộng cũng không ngoại lỆ.
Cô buông con cá voi trắng trong lòng, lập tức chỉ về phía cách đó không xa, cách một lớp mặt nạ lặn, Lục Tinh có thể cảm nhận được vẻ hưng phấn trên mặt cô.
Cô hiển nhiên muốn đi xem nhóm cá heo kia. Nhưng cậu không muốn!
Trang Du Mộng căn bản không hiểu tính cách kiêu ngạo của cậu với những sinh vật như cá heo mâu thuẫn bao nhiêu, nhưng khi cô từ từ bơi về phía nhóm yêu tinh dễ thương, con cá voi trắng nhỏ phía sau cô liên tục dùng trán chạm vào chân cùng eo cô, từ dưới thân cô dùng miệng chạm vào ngực cô, tóm lại là sẽ không để cho cô sống yên ổn.
Cô không cần nghĩ cũng biết cậu lại bắt đầu làm nũng.
Một số đứa trẻ mà một ngày không để ý tới chúng, chúng mới nháo nhào muốn uống sữa, mà có lúc mới trong chốc lát không để ý tới chúng, chúng đã chuẩn bị đưa tay đưa chân ra đá loạn lên.
Rơi vào đường cùng Trang Du Mộng chọn cách nổi lên mặt nước, dừng lại không quá gần để quan sát. Cô cảm thấy rằng tạo hóa đã phải mất rất nhiều thời gian suy nghĩ để tạo ra hai sinh vật trước mặt, chúng giống nhau nhưng có những đặc điểm riêng, đó có lẽ là nguồn gốc tạo nên sự đa dạng của các loài.
“Chúng thực sự rất đẹp…”
Cô không khỏi cảm khái ra tiếng, vừa quay đầu đã nhìn thấy con cá voi trắng nhỏ đang vung vây ngực trước mặt quay quanh mặt nước. Sau đó, lại học được kỹ năng trông nhà của cá heo để nhảy ra khỏi mặt nước và vẽ một đường vòng cung tuyệt đẹp, kết thúc còn hướng về phía cô vui mừng kêu hai tiếng, tính tình nhỏ này quả thực rất dễ đoán.
“Anh cũng xinh đẹp, đẹp nhất, vừa lòng chưa?” Cô hoàn toàn bị cậu đánh bại.
Giữa tháng bảy, trời có chút nắng nóng khó chịu, nhưng Trang Du Mộng vẫn kiên quyết đưa Lục Tinh đến vùng biển cố định. Mặc dù cô cũng đã cân nhắc có nên thay đổi địa điểm thử hay không, nhưng kể từ lần cuối cùng một con cá voi trắng đi ngang qua đây, có lẽ cô đã phát hiện ra ranh giới không thể chạm tới này.
Nhưng hôm nay Lục Tinh vừa mới lên khỏi mặt nước kêu lên hai tiếng, Trang Du Mộng đã thấy cậu bắt đầu bơi ra xa như thể lắp động cơ điện. Doãn Hằng cũng nhìn thấy sự bất thường lập tức lái thuyền đi theo lộ trình của mình. Tuy nhiên, tốc độ của cá voi trắng thực sự đủ nhanh, bọn họ tạm chấp nhận sẽ có một khoảng cách nào đó khi theo sau chúng.
Cho đến vài km cuối cùng, Trang Du Mộng thấy cậu dường như dừng lại, lặn xuống nước nổi trở lại không chút do dự, theo sau đó là một nhóm sinh vật màu trắng lần lượt xuất hiện trước mặt cô.
Cảnh tượng đó có lẽ là điều mà cả đời này cô chưa bao giờ mong đợi để nhìn thấy.
Bọn chúng vui sướng bơi đi bơi lại trên biển chạm vào nhau, dùng trán cọ thân thể đối phương. Tiếng thở ra nông cạn phun ra một cột hơi nước trong không khí, tiếng hét cũng nối tiếp nhau vui sướng, như thể trên thế giới này không có thế giới nào có thể khiến chúng cổ vũ tập thể hoan hô nhảy nhót.
Không hiểu sao Trang Du Mộng lại cắn môi lau nước trên mặt, cô nghĩ đó là nước biển vô tình tạt vào mặt khi lái thuyền vừa rồi, có vị mặn và không ngon chút nào.
Ngay cả gió biển cũng đang làm sóng vỗ về đứa con lưu lạc để ăn mừng nó trở về.
Đó là nhóm tộc đàn của cậu, cuối cùng cô đã giúp cậu tìm được đường về nhà.