Cùng Tinh Đi Vào Giấc Mơ – Nịnh Phong Tử
Chương 42
Cứ như vậy lôi lôi kéo kéo một lúc, ly rượu cạn tới đáy, Trang Du Mộng thấy thời gian không còn sớm, nghĩ muốn trở lại bãi biển lúc đầu đi dạo, để gió biển tươi mát thổi tỉnh thiếu niên mặt đã đỏ hồng.
“Tiểu Lục Tinh, nói cho tôi biết, nơi cậu sống trước đây có hình dạng gì?”
Cô dùng chân gạt những vỏ sò vụn trên cát rồi vùi vào chỗ cát khác, chơi đến thật vui vẻ. Lục Tinh yên lặng nhìn về hướng biển, mặc dù say nhưng cậu vẫn nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô.
“Là một mảnh nước biển, thỉnh thoảng sẽ đụng phải băng, so với nơi này lạnh hơn rất nhiều, nhưng rất xinh đẹp.”
“Nơi đó có người nhà của tôi, cũng có bạn bè. Có đủ cá, cũng có những ngư dân săn bắt …”
“Vậy còn có cá voi trắng cái xinh đẹp nào không?”
Trang Du Mộng mỉm cười chắp tay đứng nghiêm trước mặt cậu, trên mặt không nhìn ra có ý gì, nhưng Lục Tinh luôn cảm thấy trong nụ cười của cô cất giấu một tia lạnh như băng.
“Không có, trong dân số trưởng thành chỉ có những con đực giống như tôi, những con cái vẫn còn vài tháng nữa.”
“Vậy thì tôi đây yên tâm rồi!”
Tuy rằng bản thân không muốn quan tâm đến quy luật sinh sản của giới động vật, nhưng cô tưởng tượng đến con cá voi trắng nhỏ trước đó cùng với những con cá voi trắng khác dan díu với nhau là cô lại cảm thấy tức ngực, khó thở bực bội bất lực.
Lục Tinh hiển nhiên không hiểu cô đột nhiên vui vẻ ở đâu, chỉ đứng ngơ ngác nhìn cô quét dọn một chỗ trên bãi biển, lại kéo mình một lần nữa ngồi xuống.
“Nhưng bây giờ cậu không thể trở về … Khi đó cậu có hối hận vì đã cứu tôi không?”
“Hối hận là cái gì?”
“Hmm… chính là ví dụ nếu cho cậu một cơ hội nữa, cậu sẽ lựa chọn đi di cư theo tộc đàn không?”
Trang Du Mộng cẩn thận hỏi, nhìn nửa mặt cậu chằm chằm không chớp mắt. Nếu cậu trực tiếp nói rõ ý hối hận, cô sẽ cam tâm tình nguyện chấp nhận.
“Tôi nghĩ chắc là sẽ không.”
“Nhưng tôi sẽ nói cho bọn họ, họ có thể bơi chậm một chút, đợi tôi quay lại.”
Mặt trời đã lặn xuống dưới nước biển, sắc trời cũng dần ảm đạm, gió biển bắt đầu thổi trên mặt biển trở nên lạnh lẽo. Trang Du Mộng nhìn thiếu niên bên cạnh mình nói điều này mà không hề đùa giỡn, sửng sốt vài giây sau bật cười một tiếng.
Phương thức giao tiếp của họ rất phức tạp đa dạng trong mắt con người, nên cần tiêu vô số tài nguyên cho việc nghiên cứu học thuật. Dù sao thì nó cũng cực kỳ đơn giản, chẳng qua chỉ là những từ mà ngay cả trẻ em cũng có thể hiểu được.
Quả thật Trang Du Mộng vừa nghe đã hiểu.
“Được rồi, để giúp chú cá voi trắng nhỏ lạc đường sớm hơn tìm được đường về nhà, tôi quyết tâm tái xuất giang hồ!”
“Giang hồ là gì?”
“Cũng tương tự như biển nhưng không phải biển… Đúng rồi, tranh thủ lúc này nước biển không quá lạnh, có muốn đi bơi không…”
Cô chưa kịp dứt lời, Lục Tinh đã nhanh chóng đứng dậy đi xuống biển, giống như đã ở trên bờ quá lâu, làn da khô ráp dị thường. Nhưng điều này không thể che giấu sự phấn khích trong đôi đồng tử đen hơn bóng đêm so với trăng còn sáng hơn trong mắt loé lên ánh sáng hưng phấn.
Trang Du Mộng lắc đầu cảm thấy buồn cười, đối với một thanh niên bị ném xuống biển nguyện ý không hét lên như vậy, cô không cần thiết phải hỏi câu này.
Ban ngày nhiệt lượng bị nước biển hấp thu gần như tiêu tán, Trang Du Mộng vừa bước vào đã tràn đầy tinh thần, đi hai bước chia thành ba bước đi về hướng thiếu niên.
Mặc dù vẫn ở trạng thái loài người nhưng cậu không quan tâm đến nhiệt độ hay lực cản khi bơi tự do dưới nước, thậm chí cậu còn thấy thoải mái hơn so với trên cạn.
Có lẽ ý thức được cô khó chịu, Lục Tinh khẽ lùi lại mấy mét đứng lên bên cạnh cô, xoay người dùng hai tay ôm cô như truyền hơi ấm. Nhưng cái ôm của cậu khiến toàn thân Trang Du Mộng hoàn toàn ẩm ướt, run rẩy không ngừng.
Là một loài động vật có v*, tại sao sự khác biệt lại lớn như vậy?
“Nhưng… có thể, cõng trên lưng vẫn tốt hơn là ôm. Tôi vẫn có thể… sưởi ấm cho mình.”
Tư thế cô ướt đẫm vốn định bơi về phía trước, nhưng cậu nhóc phía sau nghĩ cái gì đấy sau đó chìm vào trong nước, một lần nữa lộ ra đầu khi trong bộ dáng cá voi trắng.
Cậu yên lặng tiến đến người con gái trước mặt, nhân lúc cô không để ý đột ngột nổi lên, để cô vững vàng ngồi trên lưng.
“A! Chị nói là cõng… không phải là cõng như thế này!”
Trang Du Mộng dở khóc dở cười đưa tay vuốt ve trán cậu, làn da trắng nõn dưới thân rất mịn màng, cô luôn cảm thấy nếu lúc này một con sóng ập đến, nhất định mình sẽ trượt chân ngã xuống.
Nhưng mà với dáng vẻ này của cậu… so với ngày thường đáng yêu hơn nhiều!
Lục Tinh không dám bơi quá sâu, chỉ cõng cô gái ở biển nông nhanh chóng lượn vài vòng. Trang Du Mộng thoáng ngồi dậy cố gắng không ngăn chặn lỗ thở của cậu, ánh trăng rơi trên mặt biển chia thành từng vì sao, gió biển thổi đến trên mặt lạnh lẽo thấu xương, cô không nhịn được ôm chặt lấy động vật dưới thân tính toán từ nơi đó của cậu mà sưởi ấm.
Thần kỳ chính là, cô không thể giải thích được nhiệt độ cơ thể cậu đang tăng lên một chút. Lời tác giả
Nhắc nhở thân thiện: Nhiệt độ cơ thể của cá voi trắng sẽ tăng một hoặc hai độ so với bình thường trong thời kỳ động dục
“Tiểu Lục Tinh, nói cho tôi biết, nơi cậu sống trước đây có hình dạng gì?”
Cô dùng chân gạt những vỏ sò vụn trên cát rồi vùi vào chỗ cát khác, chơi đến thật vui vẻ. Lục Tinh yên lặng nhìn về hướng biển, mặc dù say nhưng cậu vẫn nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô.
“Là một mảnh nước biển, thỉnh thoảng sẽ đụng phải băng, so với nơi này lạnh hơn rất nhiều, nhưng rất xinh đẹp.”
“Nơi đó có người nhà của tôi, cũng có bạn bè. Có đủ cá, cũng có những ngư dân săn bắt …”
“Vậy còn có cá voi trắng cái xinh đẹp nào không?”
Trang Du Mộng mỉm cười chắp tay đứng nghiêm trước mặt cậu, trên mặt không nhìn ra có ý gì, nhưng Lục Tinh luôn cảm thấy trong nụ cười của cô cất giấu một tia lạnh như băng.
“Không có, trong dân số trưởng thành chỉ có những con đực giống như tôi, những con cái vẫn còn vài tháng nữa.”
“Vậy thì tôi đây yên tâm rồi!”
Tuy rằng bản thân không muốn quan tâm đến quy luật sinh sản của giới động vật, nhưng cô tưởng tượng đến con cá voi trắng nhỏ trước đó cùng với những con cá voi trắng khác dan díu với nhau là cô lại cảm thấy tức ngực, khó thở bực bội bất lực.
Lục Tinh hiển nhiên không hiểu cô đột nhiên vui vẻ ở đâu, chỉ đứng ngơ ngác nhìn cô quét dọn một chỗ trên bãi biển, lại kéo mình một lần nữa ngồi xuống.
“Nhưng bây giờ cậu không thể trở về … Khi đó cậu có hối hận vì đã cứu tôi không?”
“Hối hận là cái gì?”
“Hmm… chính là ví dụ nếu cho cậu một cơ hội nữa, cậu sẽ lựa chọn đi di cư theo tộc đàn không?”
Trang Du Mộng cẩn thận hỏi, nhìn nửa mặt cậu chằm chằm không chớp mắt. Nếu cậu trực tiếp nói rõ ý hối hận, cô sẽ cam tâm tình nguyện chấp nhận.
“Tôi nghĩ chắc là sẽ không.”
“Nhưng tôi sẽ nói cho bọn họ, họ có thể bơi chậm một chút, đợi tôi quay lại.”
Mặt trời đã lặn xuống dưới nước biển, sắc trời cũng dần ảm đạm, gió biển bắt đầu thổi trên mặt biển trở nên lạnh lẽo. Trang Du Mộng nhìn thiếu niên bên cạnh mình nói điều này mà không hề đùa giỡn, sửng sốt vài giây sau bật cười một tiếng.
Phương thức giao tiếp của họ rất phức tạp đa dạng trong mắt con người, nên cần tiêu vô số tài nguyên cho việc nghiên cứu học thuật. Dù sao thì nó cũng cực kỳ đơn giản, chẳng qua chỉ là những từ mà ngay cả trẻ em cũng có thể hiểu được.
Quả thật Trang Du Mộng vừa nghe đã hiểu.
“Được rồi, để giúp chú cá voi trắng nhỏ lạc đường sớm hơn tìm được đường về nhà, tôi quyết tâm tái xuất giang hồ!”
“Giang hồ là gì?”
“Cũng tương tự như biển nhưng không phải biển… Đúng rồi, tranh thủ lúc này nước biển không quá lạnh, có muốn đi bơi không…”
Cô chưa kịp dứt lời, Lục Tinh đã nhanh chóng đứng dậy đi xuống biển, giống như đã ở trên bờ quá lâu, làn da khô ráp dị thường. Nhưng điều này không thể che giấu sự phấn khích trong đôi đồng tử đen hơn bóng đêm so với trăng còn sáng hơn trong mắt loé lên ánh sáng hưng phấn.
Trang Du Mộng lắc đầu cảm thấy buồn cười, đối với một thanh niên bị ném xuống biển nguyện ý không hét lên như vậy, cô không cần thiết phải hỏi câu này.
Ban ngày nhiệt lượng bị nước biển hấp thu gần như tiêu tán, Trang Du Mộng vừa bước vào đã tràn đầy tinh thần, đi hai bước chia thành ba bước đi về hướng thiếu niên.
Mặc dù vẫn ở trạng thái loài người nhưng cậu không quan tâm đến nhiệt độ hay lực cản khi bơi tự do dưới nước, thậm chí cậu còn thấy thoải mái hơn so với trên cạn.
Có lẽ ý thức được cô khó chịu, Lục Tinh khẽ lùi lại mấy mét đứng lên bên cạnh cô, xoay người dùng hai tay ôm cô như truyền hơi ấm. Nhưng cái ôm của cậu khiến toàn thân Trang Du Mộng hoàn toàn ẩm ướt, run rẩy không ngừng.
Là một loài động vật có v*, tại sao sự khác biệt lại lớn như vậy?
“Nhưng… có thể, cõng trên lưng vẫn tốt hơn là ôm. Tôi vẫn có thể… sưởi ấm cho mình.”
Tư thế cô ướt đẫm vốn định bơi về phía trước, nhưng cậu nhóc phía sau nghĩ cái gì đấy sau đó chìm vào trong nước, một lần nữa lộ ra đầu khi trong bộ dáng cá voi trắng.
Cậu yên lặng tiến đến người con gái trước mặt, nhân lúc cô không để ý đột ngột nổi lên, để cô vững vàng ngồi trên lưng.
“A! Chị nói là cõng… không phải là cõng như thế này!”
Trang Du Mộng dở khóc dở cười đưa tay vuốt ve trán cậu, làn da trắng nõn dưới thân rất mịn màng, cô luôn cảm thấy nếu lúc này một con sóng ập đến, nhất định mình sẽ trượt chân ngã xuống.
Nhưng mà với dáng vẻ này của cậu… so với ngày thường đáng yêu hơn nhiều!
Lục Tinh không dám bơi quá sâu, chỉ cõng cô gái ở biển nông nhanh chóng lượn vài vòng. Trang Du Mộng thoáng ngồi dậy cố gắng không ngăn chặn lỗ thở của cậu, ánh trăng rơi trên mặt biển chia thành từng vì sao, gió biển thổi đến trên mặt lạnh lẽo thấu xương, cô không nhịn được ôm chặt lấy động vật dưới thân tính toán từ nơi đó của cậu mà sưởi ấm.
Thần kỳ chính là, cô không thể giải thích được nhiệt độ cơ thể cậu đang tăng lên một chút. Lời tác giả
Nhắc nhở thân thiện: Nhiệt độ cơ thể của cá voi trắng sẽ tăng một hoặc hai độ so với bình thường trong thời kỳ động dục