Cùng Sói Cận Kề - Ngôn
Chương 56: Nhà của anh
Ngày hôm sau, Chiếu Dã cùng Di Di xuất phát, điểm đến đầu tiên là quê nhà Chiếu Dã. Ngồi mấy tiếng đồng hồ trên xe, sau đó đổi mấy lần xe bus, đi tới dưới chân núi thì trời đã tối.
Núi rừng nơi đây chưa được khai thác, rất nhiều dã thú thường xuyên lui tới, cho nên tối đến dân cư xung quanh đều đóng chặt cửa nhà.
Không chỗ nghỉ chân.
Di Di: “Đi không nổi.”
Chiếu Dã cõng Di Di lên, xách theo hai cái vali hành lý nói: “Em ôm chặt một chút.”
“Vâng.”
Vừa dứt lời, Chiếu Dã chạy vút đi trong đêm tối, ngẫu nhiên chạy qua một nhà vẫn chưa tắt đèn, thấy bóng đen lướt qua, họ vội vã đóng cửa lại. Qua năm phút sau, bọn họ đến một ngọn núi lớn, Di Di đã ngủ trên lưng Chiếu Dã.
Chiếu Dã dừng bước chân, nhẹ nhàng buông Di Di xuống.
Mặt cỏ mềm mại, nơi đây có hơi thở của thiên nhiên, có Chiếu Dã ở bên cạnh nên Di Di rất có cảm giác an toàn, làm cô bất tri giác biến thân trở về nguyên hình. Chiếu Dã xoa xoa con thỏ nhỏ đang buồn ngủ, mỉm cười vươn vai. Bầu trời đêm đầy sao, cành lá của cây đa tươi tốt, một con sói xám thích thú nằm trên cỏ, trong lồng ngực nó có một con thỏ trắng ngọt ngào mộng đẹp. Sói xám dùng đuôi khoanh lấy con thỏ, như mở ra hai tay, dùng tư thế bảo vệ ôm chặt nó.
–
Cho tới lúc Di Di mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường gỗ xa lạ, bên cạnh là hai vali hành lý.
Cô đứng dậy nhìn xung quanh.
Đây là gian nhà bằng gỗ được lắp thành một phòng nhỏ, treo ở giữa trên đỉnh đầu là một chiếc đèn, loại đèn dây tóc cũ bình thường. Giường chỉ là tấm ván gỗ, một nồi sắt đặt trên bếp lò, một cái ghế, không có đồ vật gì khác.
Di Di tò mò mở cửa ra, một cơn gió lạnh quất vào mặt, mang theo hương vị của núi rừng, cô thoải mái hít sâu một hơi.
Hương vị này, cô đã rất quen thuộc, là hương vị trên người Chiếu Dã, thuộc về thiên nhiên hoang dã.
Cây cối trước mắt nhiễm một tầng sương, được ánh mặt trời chiếu xuống sáng lấp lánh. Tầm nhìn có thể nhìn thấy một màu xanh ngát, lá rụng thành thảm màu nâu, còn có những cây hoa dại, hoang vu không có con người.
Yên tĩnh, bình yên.
Di Di đi ra khỏi căn phòng nhỏ, dẫm lên vài phiên lá rụng, phát ra âm thanh tanh tách vang vọng.
Cô cười khanh khách.
Một cơn gió nhẹ nhàng thôi qua, Chiếu Dã xuất hiện phía rừng cây xa xa.
“Chiếu Dã!” Di Di vẫy vẫy tay.
Chiếu Dã nện nhanh bước chân trở về, phong trần mỏi mệt đi vào nhà.
“Anh làm gì vậy?”
Di Di ngồi trên chiếc ghế duy nhất. Chiếu Dã đang đứng buông đồ vật trên tay xuống. Di Di nhìn qua là vài nguyên liệu nấu ăn.
Chiếu Dã lại lấy từ trong túi áo ra một túi nilong, đưa cho Di Di.
Chiếc bánh bao còn nóng hổi, anh sợ lạnh sẽ không ăn được, nên luôn dùng cơ thể để giữ nóng. “A’. Di Di vui mừng ôm lấy anh, khoa trương:”Chiếu Dã đẹp trai nhất thế giới”.
Chiếu Dã rất hưởng thụ, mệt nhọc vì dậy sớm xuống núi đã không cánh mà bay, bỗng nhiên thấy vui vẻ khỏe mạnh hơn nhiều.
Di Di hỏi: “Anh ăn chưa?”
Chiếu Dã lắc đầu, quá ngọt, anh không thích ăn.
“Đây là ngọn núi sâu nhất, nhà của anh”. Chiếu Dã giới thiệu, “Cái phòng này là anh làm mười mấy năm trước.”
“Đây là anh làm hả? Thật giỏi”
“Mỗi lần làm một ít, không lâu lắm. Mỗi năm anh sẽ đến đây ở một tháng, bây giờ thời tiết không tốt lắm, sẽ chờ đến mùa xuân”. Chiếu Dã chỉ ra ngoài cửa số:”Ngoài đó sẽ có nhiều hoa, em nhất định sẽ thích nơi này”.
“Bây giờ cũng tốt, em rất thích”. Di Di cười tủm tỉm nói.
Giữa trưa, Chiếu Dã nấu một nồi cơm.
Di Di được xem kiến thức nổi lửa nấu cơm nguyên thủy.
Một nồi to thịt bò và cơm chiên, hai người ăn hết sạch.
Sau khi ăn xong, Chiếu Dã nắm tay Di Di vào rừng cây nhỏ cho tiêu cơm. Ánh mắt trời chiếu lên tóc Di Di, Chiếu Dã hôn lên ánh sáng phản quang.
Di Di dựa vào vai Chiếu Dã: “Nói về cuộc sống của anh trước kia đi”.
“Rất nhiều điều đã không còn nhớ rõ, lúc anh sinh ra, đã ở trong rừng này”. Chiếu Dã nhớ lại:”Mỗi cái cây ở đây anh đã bò qua, thấy thác nước kia không, anh hay tắm ở đó”.
“Trên kia có vài tổ chim nhỏ.”
Bọn họ đi tới một cây đại thụ có nhánh chìa ra bờ sông, Chiếu Dã đi chậm lại, Di Di mỉm cười chờ anh kể về cây đại thụ này.
Ai ngờ Chiếu Dã véo tay cô, âm thanh khàn khàn:”Anh vẫn luôn nghĩ, ấn em ở trên cái cây này làm tình”.
Nụ cười Di Di cứng đờ.
Núi rừng nơi đây chưa được khai thác, rất nhiều dã thú thường xuyên lui tới, cho nên tối đến dân cư xung quanh đều đóng chặt cửa nhà.
Không chỗ nghỉ chân.
Di Di: “Đi không nổi.”
Chiếu Dã cõng Di Di lên, xách theo hai cái vali hành lý nói: “Em ôm chặt một chút.”
“Vâng.”
Vừa dứt lời, Chiếu Dã chạy vút đi trong đêm tối, ngẫu nhiên chạy qua một nhà vẫn chưa tắt đèn, thấy bóng đen lướt qua, họ vội vã đóng cửa lại. Qua năm phút sau, bọn họ đến một ngọn núi lớn, Di Di đã ngủ trên lưng Chiếu Dã.
Chiếu Dã dừng bước chân, nhẹ nhàng buông Di Di xuống.
Mặt cỏ mềm mại, nơi đây có hơi thở của thiên nhiên, có Chiếu Dã ở bên cạnh nên Di Di rất có cảm giác an toàn, làm cô bất tri giác biến thân trở về nguyên hình. Chiếu Dã xoa xoa con thỏ nhỏ đang buồn ngủ, mỉm cười vươn vai. Bầu trời đêm đầy sao, cành lá của cây đa tươi tốt, một con sói xám thích thú nằm trên cỏ, trong lồng ngực nó có một con thỏ trắng ngọt ngào mộng đẹp. Sói xám dùng đuôi khoanh lấy con thỏ, như mở ra hai tay, dùng tư thế bảo vệ ôm chặt nó.
–
Cho tới lúc Di Di mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường gỗ xa lạ, bên cạnh là hai vali hành lý.
Cô đứng dậy nhìn xung quanh.
Đây là gian nhà bằng gỗ được lắp thành một phòng nhỏ, treo ở giữa trên đỉnh đầu là một chiếc đèn, loại đèn dây tóc cũ bình thường. Giường chỉ là tấm ván gỗ, một nồi sắt đặt trên bếp lò, một cái ghế, không có đồ vật gì khác.
Di Di tò mò mở cửa ra, một cơn gió lạnh quất vào mặt, mang theo hương vị của núi rừng, cô thoải mái hít sâu một hơi.
Hương vị này, cô đã rất quen thuộc, là hương vị trên người Chiếu Dã, thuộc về thiên nhiên hoang dã.
Cây cối trước mắt nhiễm một tầng sương, được ánh mặt trời chiếu xuống sáng lấp lánh. Tầm nhìn có thể nhìn thấy một màu xanh ngát, lá rụng thành thảm màu nâu, còn có những cây hoa dại, hoang vu không có con người.
Yên tĩnh, bình yên.
Di Di đi ra khỏi căn phòng nhỏ, dẫm lên vài phiên lá rụng, phát ra âm thanh tanh tách vang vọng.
Cô cười khanh khách.
Một cơn gió nhẹ nhàng thôi qua, Chiếu Dã xuất hiện phía rừng cây xa xa.
“Chiếu Dã!” Di Di vẫy vẫy tay.
Chiếu Dã nện nhanh bước chân trở về, phong trần mỏi mệt đi vào nhà.
“Anh làm gì vậy?”
Di Di ngồi trên chiếc ghế duy nhất. Chiếu Dã đang đứng buông đồ vật trên tay xuống. Di Di nhìn qua là vài nguyên liệu nấu ăn.
Chiếu Dã lại lấy từ trong túi áo ra một túi nilong, đưa cho Di Di.
Chiếc bánh bao còn nóng hổi, anh sợ lạnh sẽ không ăn được, nên luôn dùng cơ thể để giữ nóng. “A’. Di Di vui mừng ôm lấy anh, khoa trương:”Chiếu Dã đẹp trai nhất thế giới”.
Chiếu Dã rất hưởng thụ, mệt nhọc vì dậy sớm xuống núi đã không cánh mà bay, bỗng nhiên thấy vui vẻ khỏe mạnh hơn nhiều.
Di Di hỏi: “Anh ăn chưa?”
Chiếu Dã lắc đầu, quá ngọt, anh không thích ăn.
“Đây là ngọn núi sâu nhất, nhà của anh”. Chiếu Dã giới thiệu, “Cái phòng này là anh làm mười mấy năm trước.”
“Đây là anh làm hả? Thật giỏi”
“Mỗi lần làm một ít, không lâu lắm. Mỗi năm anh sẽ đến đây ở một tháng, bây giờ thời tiết không tốt lắm, sẽ chờ đến mùa xuân”. Chiếu Dã chỉ ra ngoài cửa số:”Ngoài đó sẽ có nhiều hoa, em nhất định sẽ thích nơi này”.
“Bây giờ cũng tốt, em rất thích”. Di Di cười tủm tỉm nói.
Giữa trưa, Chiếu Dã nấu một nồi cơm.
Di Di được xem kiến thức nổi lửa nấu cơm nguyên thủy.
Một nồi to thịt bò và cơm chiên, hai người ăn hết sạch.
Sau khi ăn xong, Chiếu Dã nắm tay Di Di vào rừng cây nhỏ cho tiêu cơm. Ánh mắt trời chiếu lên tóc Di Di, Chiếu Dã hôn lên ánh sáng phản quang.
Di Di dựa vào vai Chiếu Dã: “Nói về cuộc sống của anh trước kia đi”.
“Rất nhiều điều đã không còn nhớ rõ, lúc anh sinh ra, đã ở trong rừng này”. Chiếu Dã nhớ lại:”Mỗi cái cây ở đây anh đã bò qua, thấy thác nước kia không, anh hay tắm ở đó”.
“Trên kia có vài tổ chim nhỏ.”
Bọn họ đi tới một cây đại thụ có nhánh chìa ra bờ sông, Chiếu Dã đi chậm lại, Di Di mỉm cười chờ anh kể về cây đại thụ này.
Ai ngờ Chiếu Dã véo tay cô, âm thanh khàn khàn:”Anh vẫn luôn nghĩ, ấn em ở trên cái cây này làm tình”.
Nụ cười Di Di cứng đờ.