Cùng Sói Cận Kề - Ngôn
Chương 44: Mày dám
Từ ngày Chiếu Dã phát hiện rượu đúng là thứ tốt, liền không kháng cự, chạm cốc với Ngạn Kỳ, còn lừa Di Di uống nhiều hơn.
Di Di đã biết, chỉ uống vài ngụm.
Hôn lễ kết thúc, Chiếu Dã đi đường nghiêng ngả lảo đảo, cả người dựa vào trên người Di Di, nhão nhão dính dính mà hôn:” Vợ ơi…”
Anh đã tìm được xưng hô mà mình thích, lăn qua lộn lại kêu gọi không ngừng.
“Vợ anh thật là xinh đẹp, vợ anh thật đáng yêu, vợ, vợ, vợ…”
Di Di hôn anh một cái:”Được rồi, ngày mai còn phải đi làm, chúng ta phải trở về thôi”.
Chiếu Dã cọ cổ Di Di nói: “Nghe lời vợ.”
Thịch thịch thịch —
Giống như mũi tên của thần Cupid, đánh thẳng vào trái tim nhỏ của Di Di.
Chiếu Dã đã bao giờ ngoan như vậy đâu.
Di Di sờ sờ đầu tóc ngắn ngủn của anh, ngữ khí mềm mại nhẹ nhàng:”Về nhà nào”.
Vừa dứt lời, cô bị đẩy lên một thân cây, một bàn tay tham lam xâm nhập vào trong áo khoác.
“Ôi ôi, Chiếu Dã…”
Nụ hôn hỗn loạn, hô hấp hòa quyện.
“Về nhà, về nhà rồi lại…” Thân cây sau lưng cồm cộm sinh đau, Di Di bắt lấy tay của Chiếu Dã: “Đừng ở bên ngoài…”
“Nhưng anh muốn.”
Chiếu Dã cách lớp quần áo vuốt ve ngực Di Di, cười nhẹ hỏi:”Nếu anh muốn, em sẽ đồng ý đúng không?”. m thanh vững vàng, Di Di cảm thấy anh đâu có say…
Di Di tìm lý do: “Có camera đấy.”
Chiếu Dã chắc chắn nói: “Không có.”
“Vậy cũng có người đi qua”
“Anh nghe được.”
“…”
Càng nói càng muốn trở thành sự thật, Di Di tạm thời không muốn làm tình ở ngoài trời bị người khác thấy được, moi hết cõi lòng suy nghĩ làm sao thuyết phục được Chiếu Dã. Dưới thân Chiếu Dã ngo ngoe rục rịch, xoa nơi đẫy đà của Di Di, có lớp quần áo cách trở, không làm cho anh đã nghiền.
Giơ tay, lại muốn xé cổ áo Di Di.
Di Di bảo vệ đồ mình mới mua, dùng đòn sát thủ, đáng thương cười cười nói:
“Em không muốn ở bên ngoài…chúng ta về nhà được không, về nhà rồi làm tiếp…ông xã”.
Gió thổi lá bay, rào rạt rung động.
Hai chữ cuối cùng, như được gió thổi bay qua, nhẹ nhàng dường như không thể nghe thấy.
Nhưng dôi tai Chiếu Dã thính cỡ nào, bắt được mật ngữ của Di Di, bỗng nhiên tỉnh táo hẳn.
“Lại gọi lại lần nữa”.
Chiếu Dã dụ Di Di, hôn môi cô nói: “Lại gọi một lần.”
“…Ông xã.”. m thanh như muỗi kêu.
Chiếu Dã như bị điện giật.
“Tốt lắm bà xã, về nhà lại làm.”
Chiếu Dã ôm Di Di chạy như một đường như ánh sao, bay về tiểu khu Kim Hoa.
Màu đen giống như lốc xoáy, nhanh tới mức như chỉ nhìn thấy thân ảnh.
Cấp thiết, khát vọng, tràn ngập đầu óc anh.
Vậy cho nên cảm nhận không được tốt, cho tới lúc về gần tới Tiểu Khu Kim Hoa, Chiếu Dã mơ hồ nhíu mày.
Không thích hợp.
Một thân ảnh to lớn chậm dãi hiện ra, Jack ngậm miệng đầy ý cười hỏi:
“Đã lâu không gặp, ZY.”
Cách đó không xa, đỗ mấy chiếc xe chuyên dụng, tám chín người mặc quân phục đứng nấp bên cạnh.
Cảm giác say không còn, Chiếu Dã đột nhiên tỉnh táo, theo bản năng đẩy Di Di về phía sau.
Di Di nhìn không thấy súng săn ở chỗ tối, nhưng có thể cảm nhận được đám người này không có ý tốt.
Jack: “Cậu thật đúng là người mà tôi mong chờ.”
Chiếu Dã không nói chuyện.
Jack hướng trong xe ra hiệu, một người từ ghế sau bước ra, khuôn mặt nghiêm nghị, lấy ra giấy chứng nhận.
Người nọ nói: “Tôi là cảnh sát, có người mật báo cậu là người sói biến dị, đi theo chúng tôi một chuyến”.
Trăng tròn trên cao, ánh trăng lạnh lẽo như con dao sắc bén, vẽ ra trong đêm tối một tia máu tươi đầm đìa. Sắc mặt Di Di Trắng bệch, nắm chặt góc áo Chiếu Dã, hé miệng nói không nên lời.
Chiếu Dã bình tĩnh hơn rất nhiều, mới mười mấy giây, đã tính xong xắc xuất giải quyết đám người này. Anh nhàn nhạt quét mắt, tổng cộng có mười hai người, nếu mang theo Di Di thì nắm chắc khoảng sáu bảy phần. Nhưng bọn chúng có súng, vũ khí công nghệ cao, chuyên dụng săn thú, hơi khó có thể chống đỡ.
Tỷ lệ chỉ còn ba.
Cánh tay anh có bàn tay mềm mại, Chiếu Dã không muốn mạo hiểm.
“À, các ông có chứng cứ không?”.
Jack: “Có hay không, cậu cứ theo chắc hẳn sẽ biết.”
Trên mặt hắn điên cuồng, kéo ký ức Di Di về một tháng trước.
Ngày hắn chuyển đến lần đầu, cũng khiêu khích Chiếu Dã như thế này.
Di Di đang cố nhớ lại, mình có nói chuyện để lộ cho Jack cái gì hay không.
Đều là những lời nói bình thường, cô nhớ không nổi cái gì nhắc tới sói, chỉ có một ngày ra cửa gặp hắn, ánh mắt hắn cổ quái nhìn cô một cái.
Sau đó Jack liền rất ít khi xuất hiện.
Đó là ngày nào…
Đầu đau muốn nứt ra, cuối cùng trong đầu vang lên lời nói cuối cùng của mình và Chiếu Dã hình dung về Jack:
“Cuồng nhiệt, không đúng mực, muốn xâm phạm riêng tư…”
Cô nhìn Jack, ánh mắt Jack sáng quắc nhìn chăm chú vào Chiếu Dã, lòng bàn tay của Di Di chảy ra một tầng mồ hôi.
“Tôi đi cùng các người”. Chiếu Dã mặt không gợn sóng nói.
Hắn biết, Jack từng theo dõi Di Di vài lần.
Thù này, anh muốn chính mình báo.
“Ha ha ha.” Jack cười to, chỉ vào sau Chiếu Dã:
“Người đẹp đằng sau, cũng đi cùng đi”.
Di Di đi nắm tay Chiếu Dã, độ ấm lòng bàn tay anh khiến cô yên tâm. Dưới đáy lòng khẩn cầu chính mình đừng để bị dọa mọc ra cái đuôi, cầu mong ngàn vạn lần. Bỗng nhiên như nổi lên một trận gió bão, cát bụi bay tứ tung, cành cây rít gào, Jack cùng mọi người không mở nổi mắt.
Chiếu Dã lù lù bất động. Gió phần phận mang theo âm thanh lạnh lẽo:”Mày dám”.
“Chiếu Dã…” Di Di bấu cánh tay anh, sợ anh không giấu được đồng tử màu lam.
“Đừng… em không sao”.
Gió như dần dần dừng lại.
Vị kia cảnh sát nói: “Cậu đi theo chúng tôi, nếu cậu không phải người sói biến dị, chúng tôi sẽ thả người, còn cô ấy, chúng tôi sẽ không mang đi”.
Jack sốt ruột nói: “Cô ta là người của hắn, không chừng cũng là đồng loại, sao không bắt đi cùng hắn?”
Cảnh sát: “Cô ấy không có hiềm nghi, chúng tôi không có quyền thẩm vấn”.
“Được” Chiếu Dã đạm mạc nói.
Anh xoay người ôm Di Di, cũng mặc kệ xung quanh có bao nhiêu người.
Khóe mắt Di Di hồi hộp đầy nước, gọi tên anh:”Chiếu Dã, em muốn đi cùng…”.
Chiếu Dã miết lên gương mặt cô, thương tiếc hôn lên nước mắt: “Vợ, về nhà chờ anh”
–
Tồn cảo sắp khô kiệt
Ngày mai bắt đầu một ngày canh một
Di Di đã biết, chỉ uống vài ngụm.
Hôn lễ kết thúc, Chiếu Dã đi đường nghiêng ngả lảo đảo, cả người dựa vào trên người Di Di, nhão nhão dính dính mà hôn:” Vợ ơi…”
Anh đã tìm được xưng hô mà mình thích, lăn qua lộn lại kêu gọi không ngừng.
“Vợ anh thật là xinh đẹp, vợ anh thật đáng yêu, vợ, vợ, vợ…”
Di Di hôn anh một cái:”Được rồi, ngày mai còn phải đi làm, chúng ta phải trở về thôi”.
Chiếu Dã cọ cổ Di Di nói: “Nghe lời vợ.”
Thịch thịch thịch —
Giống như mũi tên của thần Cupid, đánh thẳng vào trái tim nhỏ của Di Di.
Chiếu Dã đã bao giờ ngoan như vậy đâu.
Di Di sờ sờ đầu tóc ngắn ngủn của anh, ngữ khí mềm mại nhẹ nhàng:”Về nhà nào”.
Vừa dứt lời, cô bị đẩy lên một thân cây, một bàn tay tham lam xâm nhập vào trong áo khoác.
“Ôi ôi, Chiếu Dã…”
Nụ hôn hỗn loạn, hô hấp hòa quyện.
“Về nhà, về nhà rồi lại…” Thân cây sau lưng cồm cộm sinh đau, Di Di bắt lấy tay của Chiếu Dã: “Đừng ở bên ngoài…”
“Nhưng anh muốn.”
Chiếu Dã cách lớp quần áo vuốt ve ngực Di Di, cười nhẹ hỏi:”Nếu anh muốn, em sẽ đồng ý đúng không?”. m thanh vững vàng, Di Di cảm thấy anh đâu có say…
Di Di tìm lý do: “Có camera đấy.”
Chiếu Dã chắc chắn nói: “Không có.”
“Vậy cũng có người đi qua”
“Anh nghe được.”
“…”
Càng nói càng muốn trở thành sự thật, Di Di tạm thời không muốn làm tình ở ngoài trời bị người khác thấy được, moi hết cõi lòng suy nghĩ làm sao thuyết phục được Chiếu Dã. Dưới thân Chiếu Dã ngo ngoe rục rịch, xoa nơi đẫy đà của Di Di, có lớp quần áo cách trở, không làm cho anh đã nghiền.
Giơ tay, lại muốn xé cổ áo Di Di.
Di Di bảo vệ đồ mình mới mua, dùng đòn sát thủ, đáng thương cười cười nói:
“Em không muốn ở bên ngoài…chúng ta về nhà được không, về nhà rồi làm tiếp…ông xã”.
Gió thổi lá bay, rào rạt rung động.
Hai chữ cuối cùng, như được gió thổi bay qua, nhẹ nhàng dường như không thể nghe thấy.
Nhưng dôi tai Chiếu Dã thính cỡ nào, bắt được mật ngữ của Di Di, bỗng nhiên tỉnh táo hẳn.
“Lại gọi lại lần nữa”.
Chiếu Dã dụ Di Di, hôn môi cô nói: “Lại gọi một lần.”
“…Ông xã.”. m thanh như muỗi kêu.
Chiếu Dã như bị điện giật.
“Tốt lắm bà xã, về nhà lại làm.”
Chiếu Dã ôm Di Di chạy như một đường như ánh sao, bay về tiểu khu Kim Hoa.
Màu đen giống như lốc xoáy, nhanh tới mức như chỉ nhìn thấy thân ảnh.
Cấp thiết, khát vọng, tràn ngập đầu óc anh.
Vậy cho nên cảm nhận không được tốt, cho tới lúc về gần tới Tiểu Khu Kim Hoa, Chiếu Dã mơ hồ nhíu mày.
Không thích hợp.
Một thân ảnh to lớn chậm dãi hiện ra, Jack ngậm miệng đầy ý cười hỏi:
“Đã lâu không gặp, ZY.”
Cách đó không xa, đỗ mấy chiếc xe chuyên dụng, tám chín người mặc quân phục đứng nấp bên cạnh.
Cảm giác say không còn, Chiếu Dã đột nhiên tỉnh táo, theo bản năng đẩy Di Di về phía sau.
Di Di nhìn không thấy súng săn ở chỗ tối, nhưng có thể cảm nhận được đám người này không có ý tốt.
Jack: “Cậu thật đúng là người mà tôi mong chờ.”
Chiếu Dã không nói chuyện.
Jack hướng trong xe ra hiệu, một người từ ghế sau bước ra, khuôn mặt nghiêm nghị, lấy ra giấy chứng nhận.
Người nọ nói: “Tôi là cảnh sát, có người mật báo cậu là người sói biến dị, đi theo chúng tôi một chuyến”.
Trăng tròn trên cao, ánh trăng lạnh lẽo như con dao sắc bén, vẽ ra trong đêm tối một tia máu tươi đầm đìa. Sắc mặt Di Di Trắng bệch, nắm chặt góc áo Chiếu Dã, hé miệng nói không nên lời.
Chiếu Dã bình tĩnh hơn rất nhiều, mới mười mấy giây, đã tính xong xắc xuất giải quyết đám người này. Anh nhàn nhạt quét mắt, tổng cộng có mười hai người, nếu mang theo Di Di thì nắm chắc khoảng sáu bảy phần. Nhưng bọn chúng có súng, vũ khí công nghệ cao, chuyên dụng săn thú, hơi khó có thể chống đỡ.
Tỷ lệ chỉ còn ba.
Cánh tay anh có bàn tay mềm mại, Chiếu Dã không muốn mạo hiểm.
“À, các ông có chứng cứ không?”.
Jack: “Có hay không, cậu cứ theo chắc hẳn sẽ biết.”
Trên mặt hắn điên cuồng, kéo ký ức Di Di về một tháng trước.
Ngày hắn chuyển đến lần đầu, cũng khiêu khích Chiếu Dã như thế này.
Di Di đang cố nhớ lại, mình có nói chuyện để lộ cho Jack cái gì hay không.
Đều là những lời nói bình thường, cô nhớ không nổi cái gì nhắc tới sói, chỉ có một ngày ra cửa gặp hắn, ánh mắt hắn cổ quái nhìn cô một cái.
Sau đó Jack liền rất ít khi xuất hiện.
Đó là ngày nào…
Đầu đau muốn nứt ra, cuối cùng trong đầu vang lên lời nói cuối cùng của mình và Chiếu Dã hình dung về Jack:
“Cuồng nhiệt, không đúng mực, muốn xâm phạm riêng tư…”
Cô nhìn Jack, ánh mắt Jack sáng quắc nhìn chăm chú vào Chiếu Dã, lòng bàn tay của Di Di chảy ra một tầng mồ hôi.
“Tôi đi cùng các người”. Chiếu Dã mặt không gợn sóng nói.
Hắn biết, Jack từng theo dõi Di Di vài lần.
Thù này, anh muốn chính mình báo.
“Ha ha ha.” Jack cười to, chỉ vào sau Chiếu Dã:
“Người đẹp đằng sau, cũng đi cùng đi”.
Di Di đi nắm tay Chiếu Dã, độ ấm lòng bàn tay anh khiến cô yên tâm. Dưới đáy lòng khẩn cầu chính mình đừng để bị dọa mọc ra cái đuôi, cầu mong ngàn vạn lần. Bỗng nhiên như nổi lên một trận gió bão, cát bụi bay tứ tung, cành cây rít gào, Jack cùng mọi người không mở nổi mắt.
Chiếu Dã lù lù bất động. Gió phần phận mang theo âm thanh lạnh lẽo:”Mày dám”.
“Chiếu Dã…” Di Di bấu cánh tay anh, sợ anh không giấu được đồng tử màu lam.
“Đừng… em không sao”.
Gió như dần dần dừng lại.
Vị kia cảnh sát nói: “Cậu đi theo chúng tôi, nếu cậu không phải người sói biến dị, chúng tôi sẽ thả người, còn cô ấy, chúng tôi sẽ không mang đi”.
Jack sốt ruột nói: “Cô ta là người của hắn, không chừng cũng là đồng loại, sao không bắt đi cùng hắn?”
Cảnh sát: “Cô ấy không có hiềm nghi, chúng tôi không có quyền thẩm vấn”.
“Được” Chiếu Dã đạm mạc nói.
Anh xoay người ôm Di Di, cũng mặc kệ xung quanh có bao nhiêu người.
Khóe mắt Di Di hồi hộp đầy nước, gọi tên anh:”Chiếu Dã, em muốn đi cùng…”.
Chiếu Dã miết lên gương mặt cô, thương tiếc hôn lên nước mắt: “Vợ, về nhà chờ anh”
–
Tồn cảo sắp khô kiệt
Ngày mai bắt đầu một ngày canh một