Cùng Sói Cận Kề - Ngôn
Chương 33: Đừng nhịn (H)
Chiếu Dã đã tắt đèn, xung quanh toàn bóng đêm.
Chỉ có ngoài cửa số một vòng ánh trăng sáng mỏng manh, chiếu vào trên người họ, giống như đang phủ một tầng lụa mỏng.
Di Di giống như vừa được vớt từ trong nước lên, chỗ nào cũng ướt, chỗ nào cũng không còn sức lực, biếng nhác dựa vào người Chiếu Dã.
“Chiếu Dã…”
Đêm nay cô đã gọi tên anh nhiều lần, lòng anh vẫn rung động.
“Ừm.”
“Giường, giường sập.” Cô nói một câu vô nghĩa, không nhìn thấy trên màu sắc trên ván giường, mặt trên tất cả đều là màu đã bị vấy bẩn. Khó có thể tưởng tượng, họ có thể làm ra được tình trạng này.
Di Di quẫn bách đánh lên mặt anh: “Đều tại anh, ngủ sao bây giờ.”
Chiếu Dã mang chiếc thảm lông còn may mắn tránh thoát, bao bọc lại thân thể của Di Di, bế lên dễ như trở bàn tay.
“Ôm chặt anh”
Di Di cảm giác mình như một con sâu lông, nỗ lực mở tay ôm chặt cổ Chiếu Dã.
Chiếu Dã bế một tay, một tay mở cửa.
Gió đêm ập vào mặt, xa xa có thể thấy xương trắng đậu trên mặt cỏ, giọt sương ngưng tụ, được ánh trăng chiếu lên.
Chiếu Dã không lạnh, anh vui vẻ thổi hơi, cái lạnh căm căm giảm bớt sự khô nóng.
Nhưng mà, giảm bớt khô nóng còn có một cách khác.
Chiếu Dã tiện tay đóng cửa, thả người nhảy, đi vào lãnh địa của mình.
Anh buông Di Di, bật lên chiếc đèn nhỏ.
“Oa!” Di Di lần đầu tiên tới phòng ngủ của anh, tò mò đánh giá khắp nơi.
Giường rất lớn, so với cô còn mềm mại hơn, phong cách đơn giản, là khí chất độc nhất của anh. Có một cái toilet, hiện đại hơn nhiều so với nhà cô…
Di Di bọc thảm lông lăn hai vòng:”Giường anh thật lớn”.
“Nếu em thích, mỗi ngày có thể ngủ ở đây”.
“Khụ khụ…” Di Di còn nhớ rõ anh cầu xin bao nhiêu lần “Ở chung”, trả vờ ho khan không nghe thấy, nói sang chuyện khác: “Em đi tắm trước đây”. Che lại tấm thảm lông chạy vào toilet, bị Chiếu Dã túm trở lại.
“Chờ chút rồi tắm, làm xong đã.” Chiếu Dã đã lột tấm thảm ra, bắt lấy thân thể đang bơi lội giống như con cá Di Di.
Hôn lung tung, nghe thấy tiếng Di Di mơ hồ: “Còn nữa á…”
“Lại một lần.” Chiếu Dã tinh tế liếm vành tai cô, thổi khí vào cần cổ, Di Di rất nhanh mềm xuống, trong lòng dồn dập nhảy nhót.
Lúc này cô cực kỳ phối hợp, thậm chí dám vuốt ve dọc theo đường cong cơ bắp, từng ngón tay phác họa ra những khối cơ bụng rõ ràng.
Trong lòng Di Di không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, cô muốn kêu to, muốn chảy máu mũi…
Lòng bàn tay nóng bỏng, thấm ra một tầng mồ hôi, có hơi không thoải mái, nhưng cô không muốn thu tay.
“Muốn sờ, cũng đừng nhịn. Chiếu Dã không chỉ nhìn thấu, còn muốn nói ra, làm mẫu niết lại hai luồng mềm mại.
Di Di thẹn thùng đánh anh: “Ai muốn sờ.”
Chiếu Dã cười hôn hôn cô, âm thanh ngả ngớn lại nghiêm túc: “Đối với anh, em không cần phải nhịn”.
Anh biết rõ da mặt Di Di mỏng, còn nói trắng ra như vậy. Có ý địch phản kích nắm lấy vật thô cứng của anh, nhả khí như sương, khiêu khích nói: “Vậy còn anh, anh nhẫn nhịn sao?”
Chiếu Dã dừng lại, hạ giọng: “Nếu anh không đành lòng, em về sau đừng nghĩ xuống giường”.
Bỗng nhiên Di Di thấy trường côn trong tay dần dần trướng to, phun ra chất dính tình mê, bản năng nhận ra ánh mắt nguy hiểm của anh, sau lưng lành lạnh.
Cô biết, anh nói thật.
Lớn mật đeo lên mặt nạ, Di Di buông tay lúng túng “Em sai rồi.”
Thái dộ đoan trang rũ đầu, Chiếu Dã thấy, bất đắc dĩ bật cười. Bẻ hai chân cô ra,môi nhấp nhấp, đầu lưỡi mút mát trên dưới.
m thanh từ hoa tâm truyền lên: “Không sao, anh thương em còn không kịp”.
Di Di rất nhanh ngồi lên mặt anh, muốn bò về phía sau, Chiếu Dã đã hút đến không thể động đậy.
Ngón tay Chiếu Dã thâm nhập trúc trắc, lẩm bẩm: “Chắc đã đủ ướt”
Từ từ cắm vào, chỉ một lát sau, nơi đó của cô lại hút chặt, Chiếu Dã thấy đường đi có vẻ khó khăn.
“Đau không?” Chiếu Dã thấy cô nhíu mày, quan tâm hỏi.
“Có một chút, còn tốt..” Di Di cầm cái gối lót ở sau lưng, nhỏ giọng nói: “Anh nhẹ một chút”.
Chỗ hẹp hòi ấm áp lôi cuốn anh, một gậy chọc vào, Chiếu Dã không kiềm chế than thở.
“Ăn vào rồi” Anh dỗ dành tim người: “Di Di thật tốt”.
Di Di cũng không hiểu sao mình có thể chứa nổi anh, chỉ biết ngay từ động tác đầu tiên, cô không dừng được tiếng kêu ưm a. Nước hòa lẫn cự vật nhanh chóng ra vào, Chiếu Dã thay đổi tư thế, nâng một chân cô lên từ mặt bên cạnh tiến vào.
“Ách …ưm…”
Mỗi cú đỉnh vào, hơi thở của cô run run một chút, Chiếu Dã dần dần nắm giữ quy luật, có thể tìm thấy điểm kích thích đến cô.
“Em kẹp chặt vào.” Chiếu Dã đưa ra yêu cầu.
Di Di nhất thời không nghe không hiểu: “Như thế nào, kẹp như thế nào?”
“Em sẽ kẹp.”
Chiếu Dã bỗng nhiên đâm vào, Di Di run run thân thể, dùng sức co rút lại huyệt nhỏ.
Chiếu Dã rất nhanh sung sướng.
Ấn vào mấy trăm lần, chính diện, đằng sau, đổi sang các loại động tác đa dạng.
Da thịt trắng nõn của Di Di rất nhanh lưu lại những dấu màu hồng tím, véo, hôn, quỳ, chồng chất vết thương, loang lổ vệt nước, trông thật rách nát.
Chiếu Dã gầm nhẹ bắn ra, Di Di đã mệt mỏi kiệt sức lụi xơ trên giường. Chiếu Dã vẫn không chịu rút ra, cảm thấy mỹ mãn mà dán vào, động đậy bên trong.
Di Di cảm giác thân thể sắp vỡ thành từng mảnh, cả người nhức mỏi, “Không phải nói, nhẹ một chút sao? Anh gạt em…”
Chiếu Dã hôn lên tóc cônói: “Anh không làm được.”
Giảo hoạt cỡ nào.
Di Di không có sức phản bác.
Chiếu Dã ôm cô đi toilet, sờ soạng mở vòi sen, thử độ ấm thích hợp của nước.
Nước ấm tưới lên giữa hai người, Di Di không muốn động, Chiếu Dã giúp cô rửa ráy.
Xoa xoa, cô bị đẩy lên bồn rửa tay lạnh lẽo, ở trước mặt, Chiếu Dã lãnh đạm cười nói:
“Một lần cuối cùng”.
“…”Di Di mắng to: “Sói háo sắc!”
Lúc làm xong, chân trời đã lộ ra bụng cá trắng.
Chỉ có ngoài cửa số một vòng ánh trăng sáng mỏng manh, chiếu vào trên người họ, giống như đang phủ một tầng lụa mỏng.
Di Di giống như vừa được vớt từ trong nước lên, chỗ nào cũng ướt, chỗ nào cũng không còn sức lực, biếng nhác dựa vào người Chiếu Dã.
“Chiếu Dã…”
Đêm nay cô đã gọi tên anh nhiều lần, lòng anh vẫn rung động.
“Ừm.”
“Giường, giường sập.” Cô nói một câu vô nghĩa, không nhìn thấy trên màu sắc trên ván giường, mặt trên tất cả đều là màu đã bị vấy bẩn. Khó có thể tưởng tượng, họ có thể làm ra được tình trạng này.
Di Di quẫn bách đánh lên mặt anh: “Đều tại anh, ngủ sao bây giờ.”
Chiếu Dã mang chiếc thảm lông còn may mắn tránh thoát, bao bọc lại thân thể của Di Di, bế lên dễ như trở bàn tay.
“Ôm chặt anh”
Di Di cảm giác mình như một con sâu lông, nỗ lực mở tay ôm chặt cổ Chiếu Dã.
Chiếu Dã bế một tay, một tay mở cửa.
Gió đêm ập vào mặt, xa xa có thể thấy xương trắng đậu trên mặt cỏ, giọt sương ngưng tụ, được ánh trăng chiếu lên.
Chiếu Dã không lạnh, anh vui vẻ thổi hơi, cái lạnh căm căm giảm bớt sự khô nóng.
Nhưng mà, giảm bớt khô nóng còn có một cách khác.
Chiếu Dã tiện tay đóng cửa, thả người nhảy, đi vào lãnh địa của mình.
Anh buông Di Di, bật lên chiếc đèn nhỏ.
“Oa!” Di Di lần đầu tiên tới phòng ngủ của anh, tò mò đánh giá khắp nơi.
Giường rất lớn, so với cô còn mềm mại hơn, phong cách đơn giản, là khí chất độc nhất của anh. Có một cái toilet, hiện đại hơn nhiều so với nhà cô…
Di Di bọc thảm lông lăn hai vòng:”Giường anh thật lớn”.
“Nếu em thích, mỗi ngày có thể ngủ ở đây”.
“Khụ khụ…” Di Di còn nhớ rõ anh cầu xin bao nhiêu lần “Ở chung”, trả vờ ho khan không nghe thấy, nói sang chuyện khác: “Em đi tắm trước đây”. Che lại tấm thảm lông chạy vào toilet, bị Chiếu Dã túm trở lại.
“Chờ chút rồi tắm, làm xong đã.” Chiếu Dã đã lột tấm thảm ra, bắt lấy thân thể đang bơi lội giống như con cá Di Di.
Hôn lung tung, nghe thấy tiếng Di Di mơ hồ: “Còn nữa á…”
“Lại một lần.” Chiếu Dã tinh tế liếm vành tai cô, thổi khí vào cần cổ, Di Di rất nhanh mềm xuống, trong lòng dồn dập nhảy nhót.
Lúc này cô cực kỳ phối hợp, thậm chí dám vuốt ve dọc theo đường cong cơ bắp, từng ngón tay phác họa ra những khối cơ bụng rõ ràng.
Trong lòng Di Di không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, cô muốn kêu to, muốn chảy máu mũi…
Lòng bàn tay nóng bỏng, thấm ra một tầng mồ hôi, có hơi không thoải mái, nhưng cô không muốn thu tay.
“Muốn sờ, cũng đừng nhịn. Chiếu Dã không chỉ nhìn thấu, còn muốn nói ra, làm mẫu niết lại hai luồng mềm mại.
Di Di thẹn thùng đánh anh: “Ai muốn sờ.”
Chiếu Dã cười hôn hôn cô, âm thanh ngả ngớn lại nghiêm túc: “Đối với anh, em không cần phải nhịn”.
Anh biết rõ da mặt Di Di mỏng, còn nói trắng ra như vậy. Có ý địch phản kích nắm lấy vật thô cứng của anh, nhả khí như sương, khiêu khích nói: “Vậy còn anh, anh nhẫn nhịn sao?”
Chiếu Dã dừng lại, hạ giọng: “Nếu anh không đành lòng, em về sau đừng nghĩ xuống giường”.
Bỗng nhiên Di Di thấy trường côn trong tay dần dần trướng to, phun ra chất dính tình mê, bản năng nhận ra ánh mắt nguy hiểm của anh, sau lưng lành lạnh.
Cô biết, anh nói thật.
Lớn mật đeo lên mặt nạ, Di Di buông tay lúng túng “Em sai rồi.”
Thái dộ đoan trang rũ đầu, Chiếu Dã thấy, bất đắc dĩ bật cười. Bẻ hai chân cô ra,môi nhấp nhấp, đầu lưỡi mút mát trên dưới.
m thanh từ hoa tâm truyền lên: “Không sao, anh thương em còn không kịp”.
Di Di rất nhanh ngồi lên mặt anh, muốn bò về phía sau, Chiếu Dã đã hút đến không thể động đậy.
Ngón tay Chiếu Dã thâm nhập trúc trắc, lẩm bẩm: “Chắc đã đủ ướt”
Từ từ cắm vào, chỉ một lát sau, nơi đó của cô lại hút chặt, Chiếu Dã thấy đường đi có vẻ khó khăn.
“Đau không?” Chiếu Dã thấy cô nhíu mày, quan tâm hỏi.
“Có một chút, còn tốt..” Di Di cầm cái gối lót ở sau lưng, nhỏ giọng nói: “Anh nhẹ một chút”.
Chỗ hẹp hòi ấm áp lôi cuốn anh, một gậy chọc vào, Chiếu Dã không kiềm chế than thở.
“Ăn vào rồi” Anh dỗ dành tim người: “Di Di thật tốt”.
Di Di cũng không hiểu sao mình có thể chứa nổi anh, chỉ biết ngay từ động tác đầu tiên, cô không dừng được tiếng kêu ưm a. Nước hòa lẫn cự vật nhanh chóng ra vào, Chiếu Dã thay đổi tư thế, nâng một chân cô lên từ mặt bên cạnh tiến vào.
“Ách …ưm…”
Mỗi cú đỉnh vào, hơi thở của cô run run một chút, Chiếu Dã dần dần nắm giữ quy luật, có thể tìm thấy điểm kích thích đến cô.
“Em kẹp chặt vào.” Chiếu Dã đưa ra yêu cầu.
Di Di nhất thời không nghe không hiểu: “Như thế nào, kẹp như thế nào?”
“Em sẽ kẹp.”
Chiếu Dã bỗng nhiên đâm vào, Di Di run run thân thể, dùng sức co rút lại huyệt nhỏ.
Chiếu Dã rất nhanh sung sướng.
Ấn vào mấy trăm lần, chính diện, đằng sau, đổi sang các loại động tác đa dạng.
Da thịt trắng nõn của Di Di rất nhanh lưu lại những dấu màu hồng tím, véo, hôn, quỳ, chồng chất vết thương, loang lổ vệt nước, trông thật rách nát.
Chiếu Dã gầm nhẹ bắn ra, Di Di đã mệt mỏi kiệt sức lụi xơ trên giường. Chiếu Dã vẫn không chịu rút ra, cảm thấy mỹ mãn mà dán vào, động đậy bên trong.
Di Di cảm giác thân thể sắp vỡ thành từng mảnh, cả người nhức mỏi, “Không phải nói, nhẹ một chút sao? Anh gạt em…”
Chiếu Dã hôn lên tóc cônói: “Anh không làm được.”
Giảo hoạt cỡ nào.
Di Di không có sức phản bác.
Chiếu Dã ôm cô đi toilet, sờ soạng mở vòi sen, thử độ ấm thích hợp của nước.
Nước ấm tưới lên giữa hai người, Di Di không muốn động, Chiếu Dã giúp cô rửa ráy.
Xoa xoa, cô bị đẩy lên bồn rửa tay lạnh lẽo, ở trước mặt, Chiếu Dã lãnh đạm cười nói:
“Một lần cuối cùng”.
“…”Di Di mắng to: “Sói háo sắc!”
Lúc làm xong, chân trời đã lộ ra bụng cá trắng.