Cùng Sói Cận Kề - Ngôn
Chương 21: Trầm Oanh
Ngày hôm sau, Di Di dậy sớm, lúc muốn xoay người lại chạm phải một bộ lông nhung mềm mại mới nhớ tối hôm qua người nào đó lẻn vào phòng mình. Mặt vô cảm đem đầu sói từ trên ngực đặt sang một bên, cúi đầu xem chú sói nhỏ, hởi thở khò khè ngủ ngon lành.
Hôm qua Chiếu Dã lăn lộn tới nửa đêm, lúc này đã cực kỳ mệt mỏi.
Tay chân Di Di nhẹ nhàng đi ra ngoài rửa mặt, không tiếng động thay quần áo, đi đến nhìn Chiếu Dã vẫn trong trạng thái ngủ say. Sờ soạng bộ lông tóc xõa tung của anh, cảm thấy mỹ mãn ra cửa đi làm. Bé Nhỏ đang được nghỉ phép, hôm nay Di Di vẫn chỉ có một mình. Cô treo chiếc chuông gió tự động lên cửa, nếu có khách mở cửa vào, cho dù cô ở trong phòng bếp vẫn có thể nghe thấy.
Qua thời gian ăn bữa sáng, buổi sáng cũng không có khách. Di Di nhận được đơn hàng khách đặt bánh hai tầng, yên ổn trong phòng bếp làm bánh.
“Đinh, hoan nghênh quý khách —“
Chuông cảm ứng leng keng vang lên, Di Di mới làm xong một mặt bánh, vội vàng đi ra ngoài đón khách.
“Hoan… “Di Di mới nói nửa chữ liền dừng lại, khóe miệng tự giác cong lên:”A, sao anh lại tới đây…”
“Nhớ em”.
Lúc Chiếu Dã tỉnh dậy trong phòng không còn một bóng người, bên gối vẫn lưu luyến hương thơm của cô, đánh răng rửa mặt xong liền đi tới đây.
“…”
Di Di đã tự động miễn dịch với mấy lời âu yếm của anh, nửa đùa nửa thật nói:
“Anh không phải đi làm sao? sao như dân thất nghiệp đi lang thang vậy?”
“Buổi sáng không phải dạy học” Chiếu Dã nói ngắn gọn, ánh mắt kỳ quái dừng ở trên mặt Di Di:
“Sao em lại đeo khẩu trang?”
“Còn không phải vì anh!” Vừa nói xong mắt Di Di trợn tròn, kéo khẩu trang xuống, lộ ra đôi môi hơi sưng đỏ, khóe miệng còn có vết cắn. Người tỉnh táo sẽ biết đây là dấu vết của chuyện gì.
“Nhìn xem anh làm chuyện tốt gì, em sao có thể gặp người khác?”.
Di Di oán trách một câu, một lần nữa đeo khẩu trang lên. Chiếu Dã không hề hối hận, cánh tay dài đưa ra, kéo khẩu trang của cô xuống, cúi người chuẩn xác cắn lên môi cô.
Chiếc răng nanh của anh quét tới vết thương trên môi Di Di, cô đau tới hừ nhẹ, thẳng tay đẩy người ra. Chiếu Dã vẫn đứng vững như núi, không hề xê dịch. Trên miệng nhẹ nhàng hơn, ôn nhu dán vào cọ cọ, hôn từng chút một.
“Ô… Sẽ có người.” Di Di nói một câu.
Trên đường phố người người qua lại, bóng người xoay quanh, biết được người nào sẽ bước vào tiệm bánh. Chiếu Dã không xao động, đưa Di Di vào bên trong nơi làm bánh ngọt,kéo rèm cửa vào, đẩy cô lên tường.
“Bây giờ có thể hôn chứ?” Chiếu Dã phát ra một từ đơn:
“Hửm?”
“Sao anh lại như vậy chứ…”
m thanh của anh trầm tĩnh ôn hòa, như ánh mặt trời sáng sớm:
“Em là người mà anh chọn, không còn cách nào, bị em hấp dẫn”.
Chiếu Dã trả lời rất tự nhiên, âm thanh với vẻ đứng đắn. Với anh mà nói đây không phải một lời kịch, mà là ý nghĩ từ tận đáy lòng, khi nhìn thấy cô, cầm lòng không đậu muốn cùng cô thân mật.
Chóp mũi hai người chạm vào nhau, Di Di nhón chân hôn nhẹ Chiếu Dã một cái, như lông vũ nhẹ nhàng xẹt qua, cào vào đầu quả tim anh. Chiếu Dã giữ mặt cô lại rồi hôn, đầu lưỡi tinh tế liếm lên vết thương trên miệng Di Di, rồi liếm theo vành môi cô từng vòng một, như phân chia lãnh địa. Cuối cùng xâp nhập vào bên trong hàm răng, chiếm toàn bộ hơi thở của cô.
“Đinh — hoan nghênh quý khách –“
Bên ngoài truyền đến tiếng chuông, một người đẩy cửa tiệm, bước chân chậm rãi đi vào.
Di Di như chim sợ cành cong, sợ tới mức chút nữa cắn vào đầu lưỡi Chiếu Dã.
Tay Chiếu Dã đang ôm eo cô di chuyển xuống phía dưới, véo lên chiếc mông mềm mại, hôn càng sâu, như trừng phạt cô đang phân tâm.
“Di Di.”
“…Di, không ở đây sao?”
Là tiếng nói của Triết Triết.
Dần dần đi tới gần.
Di Di hoảng loạn trốn tránh, Chiếu Dã giữ tay cô đuổi theo hôn. Lòng bàn tay Di Di vuốt ve lòng bàn tay anh, không tiếng động thỉnh cầu. Rốt cuộc Chiếu Dã cũng buông tha cho Di Di.
Nhanh đeo khẩu trang vào, trước khi Triết Triết tiến vào cô đã bước ra ngoài:
“À…tôi ở bên trong làm bánh, không nghe thấy, ngại quá”.
Gương mặt thanh tú của Triết Triết lộ ra nụ cười nhạt nhẽo: “Không có gì”.
Trong nháy mắt, hắn hơi thay đổi sắc mặt.
Chiếu Dã từ bên trong rèm cửa đi ra, đứng bên cạnh Di Di,như muốn tuyên bố chủ quyền nắm lấy tay cô. Hai người bất động nhìn nhau vài giây, không khí có vẻ vi điệu quỷ dị.
“Di Di, không giới thiệu à?” Triết Triết lên tiếng trước đánh vỡ sự im lặng.
Di Di thầm nghĩ ngợi hai người này đã biết nhau từ lâu lại còn phải giới thiệu…nhưng cô vẫn nói:
“Bạn trai tôi…Chiếu Dã”.
Triết Triết châm chọc cười nói: “Không nghĩ tới, cô cũng sẽ thích hắn”
Di Di: “???”
Chiếu Dã nhàn nhạt liếc hắn ta: “Không nghĩ tới, cậu vẫn ấu trĩ như vậy.”
Hả…không phải nói về cô chứ.
Mùi thuốc súng dần đần dày đặc, Di Di bị kẹp ở giữ bắt đầu thấy thấp thỏm bất an, nhìn Chiếu Dã rồi nhìn sang Triết Triết, yên lặng dịch về phía bàn quầy ẩn nấp thân mình.
Trong lòng Triết Triết truyền đến một trận đau đớn, nhưng vẫn bày ra vẻ mặt nhẹ nhàng, xoay người, vẻ mặt hòa nhã nói với Di Di:
“Di Di, lần trước nói muốn mời cô tới nhà tôi ăn cơm, bao giờ cô rảnh?”
“A?” Di Di khẩn trương xoa xoa tay, sao chiến trường đã chuyển sang mình rồi.
“Tôi gần đây rất bận…chắc không có thời gian”.
“Không sao, chờ cô rảnh.” Triết Triết mỉm cười, hỏi han ân cần: “Di Di cô bị ốm sao, sao tự nhiên lại đeo khẩu trang?”
“Ặc…bị cảm”. Di Di trả lời lựa theo câu hỏi của Triết Triết.
“Cô chú ý mặc ấm, tôi đi học đây, hẹn gặp lại”.
Không nhìn vào khuân mặt thối của Chiếu Dã, Triết Triết trong lòng vui vẻ, mặt mày hớn hở đi ra cửa. Vừa bước ra khỏi tiệm bánh, Triết Triết thu lại nụ cười, nhìn về phía chân trời xa xăm, mặt thoáng nét u buồn.
Trong tiệm, Chiếu Dã cười xùy một tiếng, hắn diễn trò cho ai xem? Anh thấy Triết Triết vẫn ấu trĩ như vậy.
Giây tiếp theo, lời chất vấn nói: “Thái độ này của em là gì?”
“Em cũng muốn đi học đại học…” Di Di hâm mộ nhìn Triết Triết đang đeo ba lô.
“Lần đầu tiên gặp cậu ta, em còn tưởng cậu ấy là học sinh cao trung cơ”.
Chiếu Dã lạnh lùng nói: “Tuổi thật của hắn, đảm bảo bằng tuổi ông nội em”.
Di Di cười nói: “Không phải anh cũng vậy chứ?”
Chiếu Dã: “…”.
Phát hiện ánh mắt người bên cạnh dần trở nên nguy hiểm, Di Di lập tức nhận sai, lựa lời nói mà Chiếu Dã thích nghe:
“Em nói đùa thôi, nhìn qua anh rất trẻ trung, đẹp trai, còn… thân thể cường tráng, sao có thể giống một lão gia được”.
“Ừm…” Chiếu Dã nắm bắt trọng âm: “Thân cường thể tráng.”
“Đúng vậy.”
Chiếu Dã ý vị thâm trường hỏi: “Em thích nhất điểm này?”
“Không phải…” Càng bôi càng đen, Di Di chuyển qua đề tài khác:
“Đừng nói chuyện này nữa, anh cùng Triết Triết có phải có chuyện gì không? em thấy hai người như muốn đánh nhau…”
Chiếu Dã khinh thường nói: “Nếu đánh thật, hắn ta chỉ mất ba phút…”
Chuyện của Chiếu Dã và Triết Triết là từ rất lâu rồi, có thể là năm năm, cũng có thể là mười năm, Chiếu Dã không còn nhớ rõ.
Khi đó Chiếu Dã mới hóa thân thành người, không thích kết giao, tính tình hơi lạnh lùng tàn nhẫn. Nhưng Triết Triết thì khác, hắn đáng yêu như ánh mặt trời, ngây thơ hồn nhiên, thích một cô gái nhỏ, toàn tâm toàn ý đối tốt với cô gái đó, không đi hái hoa ngắt cỏ, lưu tình khắp nơi.
Triết Triết thích cô gái nhỏ tên Trầm Oanh, là một con chim Hoàng Oanh biến thân, có một giọng hát động lòng người. Trầm Oanh và Triết Triết gặp nhau trên đường, cô hát với thiết bị đơn sơ ở ven đường, Triết Triết nghỉ chân dừng lại. Sau đó hàng ngày Triết Triết đến nghe Trầm Oanh ca hát, thường xuyên qua lại nên hai người dần dần có tình.
Trầm oanh dọn vào tiểu khu Kim Hoa, rơi vào bể tình hữu dục chiếm hữu của Triết Triết, hắn không muốn Trầm Oanh hát rong trên đường nữa, chỉ muốn cô hát cho một mình hắn nghe. Hắn muốn cô đổi công việc khác, Trầm Oanh không muốn. Hai người cãi nhau, đều là mối tình đầu ngây ngô, không ai nhường ai, Trầm Oanh vẫn thường xuyên trộm đi ra ngoài ca hát. Bỗng nhiên một ngày, một người chế tác âm nhạc nghe được giọng hát của cô, muốn sáng tác một bài nhạc riêng dành cho cô, nếu tốt số sẽ trở thành một ngôi sao ca nhạc.
Trầm Oanh kích động về nhà nói chuyện này với Triết Triết, Triết Triết cho rằng cô ấy gặp một tên lừa đảo, đem Trầm Oanh khóa nhốt ở trong nhà.
Một ngày đó, Trầm Oanh bỏ lỡ cơ hội.
Những ngày sau, Trầm Oanh không còn ca hát nữa.
Triết Triết cho rằng dỗ dành như bình thường vài ngày là được rồi, nhưng Trầm Oanh chỉ bất động không thái độ nhìn hắn, cả ngày chỉ nhốt mình ở trong phòng. Rất lâu sau đó hắn mới bừng tỉnh, ý thức được sai lầm của mình, thích không phải là chiếm hữu, càng không nên dùng danh nghĩa của tình yêu để trói buộc tương lai của cô.
Nhưng lúc này đã muộn.
Trầm Oanh trầm mặc, ở trong nhà bế tắc, thích một người cũng trầm mặc là Chiếu Dã.
Mỗi ngày ngồi bên cửa sổ canh gác, nhìn thân ảnh Chiếu Dã trong đêm tối, hai người ở đối diện đều không nói gì ngẫu nhiên gặp nhau. Nhưng bọn họ chưa từng nói chuyện qua một câu, Trầm Oanh cảm thấy mình có thể hiểu được sự trầm mặc của anh.
Là một người kiên nghị đầy nghị lực, giống như cô.
Không, là người mà cô muốn hướng đến.
Trầm oanh điên cuồng mà mê luyến Chiếu Dã, giở âm mưu tình cờ gặp gỡ, tạo đề tài, muốn Chiếu Dã chú ý đến mình nên dùng trăm phương ngàn kế.
Đổi lại Chiếu Dã không liếc nhìn cô một cái.
Lúc Triết Triết biết chuyện này, có dã tâm muốn giết Chiếu Dã. Hắn hận trầm oanh thay lòng đổi dạ, hắn vẫn còn yêu Trầm Oanh. Nhưng so với việc tự giam cầm chính mình, tốt xấu gì bây giờ Trầm Oanh cũng có sức sống hơn trước.
Triết Triết nghĩ đến, có lẽ Chiếu Dã có thể làm cho Trầm Oanh cởi bỏ khúc mắc, tiếp tục ca hát. Hắn đi thỉnh cầu Chiếu Dã, muốn Chiếu Dã trả vờ thích trầm oanh, khuyên bảo cô ấy.
Đây là chuyện lớn nhất mà Triết Triết có thể nhượng bộ, nhưng đổi lấy sự từ chối lạnh nhạt của Chiếu Dã.
Trầm Oanh bất ngờ nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, càng thêm đau khổ, cô ấy viết cho Triết Triết một bức thư rồi ra đi, chưa từng trở về.
Trầm Oanh trở thành một rễ cây cắm ở trong lòng Triết Triết, từ đó về sau, Triết Triết như muốn trả thù nên kết giao cùng nhiều đối tượng, giống loài khác nhau yêu đương. Nhưng vẫn không thể tìm thấy một con chim hoàng oanh đã làm cho hắn động tâm.
Di Di nghe xong lời tự thuật của Chiếu Dã cảm thấy thật thổn thức, ở thời kỳ niên thiếu gặp một người làm cho mình động tâm, lại dùng phương thức sai lầm đẩy người đó đi, sau đó sống quãng đời còn lại đầy nuối tiếc.
“Sao anh không giúp cô ấy, chỉ trả vờ một chút thôi mà, cô ấy…như vậy mà thích anh…”.
“Cô ấy thích người mà cô ấy tưởng tượng ra, không phải anh”.
Chiếu Dã chăm chú nhìn Di Di, “Nhưng mà, anh không thích cô ấy, vậy sao phải trả vờ”
Di Di nghĩ tới bản thân, nếu là mình sẽ đồng ý, vì cô dễ nói chuyện, tâm lại mềm. Chiếu Dã không làm được cũng có lý, chuyện này chẳng liên quan gì tới anh.
“Cho nên sau đó Triết Triết vẫn luôn có địch ý đối với anh?”
“Hắn cho rằng Trầm Oanh rời đi, anh cũng có một phần trách nhiệm”.
Chiếu Dã nhìn hàng cây bên đường qua cửa số:
“Cho nên anh mới nói hắn ấu trĩ, chỉ biết trốn tránh hiện thực.”
Cách mấy km bên trong một gian phòng học, một người con trai dựa vào cửa sổ nhìn chằm chằm tổ chim trống rỗng trên cành cây phát ngốc.
Gió thổi đìu hiu, lạnh lẽo cô tịch.
Em ở nơi nào?
Hôm qua Chiếu Dã lăn lộn tới nửa đêm, lúc này đã cực kỳ mệt mỏi.
Tay chân Di Di nhẹ nhàng đi ra ngoài rửa mặt, không tiếng động thay quần áo, đi đến nhìn Chiếu Dã vẫn trong trạng thái ngủ say. Sờ soạng bộ lông tóc xõa tung của anh, cảm thấy mỹ mãn ra cửa đi làm. Bé Nhỏ đang được nghỉ phép, hôm nay Di Di vẫn chỉ có một mình. Cô treo chiếc chuông gió tự động lên cửa, nếu có khách mở cửa vào, cho dù cô ở trong phòng bếp vẫn có thể nghe thấy.
Qua thời gian ăn bữa sáng, buổi sáng cũng không có khách. Di Di nhận được đơn hàng khách đặt bánh hai tầng, yên ổn trong phòng bếp làm bánh.
“Đinh, hoan nghênh quý khách —“
Chuông cảm ứng leng keng vang lên, Di Di mới làm xong một mặt bánh, vội vàng đi ra ngoài đón khách.
“Hoan… “Di Di mới nói nửa chữ liền dừng lại, khóe miệng tự giác cong lên:”A, sao anh lại tới đây…”
“Nhớ em”.
Lúc Chiếu Dã tỉnh dậy trong phòng không còn một bóng người, bên gối vẫn lưu luyến hương thơm của cô, đánh răng rửa mặt xong liền đi tới đây.
“…”
Di Di đã tự động miễn dịch với mấy lời âu yếm của anh, nửa đùa nửa thật nói:
“Anh không phải đi làm sao? sao như dân thất nghiệp đi lang thang vậy?”
“Buổi sáng không phải dạy học” Chiếu Dã nói ngắn gọn, ánh mắt kỳ quái dừng ở trên mặt Di Di:
“Sao em lại đeo khẩu trang?”
“Còn không phải vì anh!” Vừa nói xong mắt Di Di trợn tròn, kéo khẩu trang xuống, lộ ra đôi môi hơi sưng đỏ, khóe miệng còn có vết cắn. Người tỉnh táo sẽ biết đây là dấu vết của chuyện gì.
“Nhìn xem anh làm chuyện tốt gì, em sao có thể gặp người khác?”.
Di Di oán trách một câu, một lần nữa đeo khẩu trang lên. Chiếu Dã không hề hối hận, cánh tay dài đưa ra, kéo khẩu trang của cô xuống, cúi người chuẩn xác cắn lên môi cô.
Chiếc răng nanh của anh quét tới vết thương trên môi Di Di, cô đau tới hừ nhẹ, thẳng tay đẩy người ra. Chiếu Dã vẫn đứng vững như núi, không hề xê dịch. Trên miệng nhẹ nhàng hơn, ôn nhu dán vào cọ cọ, hôn từng chút một.
“Ô… Sẽ có người.” Di Di nói một câu.
Trên đường phố người người qua lại, bóng người xoay quanh, biết được người nào sẽ bước vào tiệm bánh. Chiếu Dã không xao động, đưa Di Di vào bên trong nơi làm bánh ngọt,kéo rèm cửa vào, đẩy cô lên tường.
“Bây giờ có thể hôn chứ?” Chiếu Dã phát ra một từ đơn:
“Hửm?”
“Sao anh lại như vậy chứ…”
m thanh của anh trầm tĩnh ôn hòa, như ánh mặt trời sáng sớm:
“Em là người mà anh chọn, không còn cách nào, bị em hấp dẫn”.
Chiếu Dã trả lời rất tự nhiên, âm thanh với vẻ đứng đắn. Với anh mà nói đây không phải một lời kịch, mà là ý nghĩ từ tận đáy lòng, khi nhìn thấy cô, cầm lòng không đậu muốn cùng cô thân mật.
Chóp mũi hai người chạm vào nhau, Di Di nhón chân hôn nhẹ Chiếu Dã một cái, như lông vũ nhẹ nhàng xẹt qua, cào vào đầu quả tim anh. Chiếu Dã giữ mặt cô lại rồi hôn, đầu lưỡi tinh tế liếm lên vết thương trên miệng Di Di, rồi liếm theo vành môi cô từng vòng một, như phân chia lãnh địa. Cuối cùng xâp nhập vào bên trong hàm răng, chiếm toàn bộ hơi thở của cô.
“Đinh — hoan nghênh quý khách –“
Bên ngoài truyền đến tiếng chuông, một người đẩy cửa tiệm, bước chân chậm rãi đi vào.
Di Di như chim sợ cành cong, sợ tới mức chút nữa cắn vào đầu lưỡi Chiếu Dã.
Tay Chiếu Dã đang ôm eo cô di chuyển xuống phía dưới, véo lên chiếc mông mềm mại, hôn càng sâu, như trừng phạt cô đang phân tâm.
“Di Di.”
“…Di, không ở đây sao?”
Là tiếng nói của Triết Triết.
Dần dần đi tới gần.
Di Di hoảng loạn trốn tránh, Chiếu Dã giữ tay cô đuổi theo hôn. Lòng bàn tay Di Di vuốt ve lòng bàn tay anh, không tiếng động thỉnh cầu. Rốt cuộc Chiếu Dã cũng buông tha cho Di Di.
Nhanh đeo khẩu trang vào, trước khi Triết Triết tiến vào cô đã bước ra ngoài:
“À…tôi ở bên trong làm bánh, không nghe thấy, ngại quá”.
Gương mặt thanh tú của Triết Triết lộ ra nụ cười nhạt nhẽo: “Không có gì”.
Trong nháy mắt, hắn hơi thay đổi sắc mặt.
Chiếu Dã từ bên trong rèm cửa đi ra, đứng bên cạnh Di Di,như muốn tuyên bố chủ quyền nắm lấy tay cô. Hai người bất động nhìn nhau vài giây, không khí có vẻ vi điệu quỷ dị.
“Di Di, không giới thiệu à?” Triết Triết lên tiếng trước đánh vỡ sự im lặng.
Di Di thầm nghĩ ngợi hai người này đã biết nhau từ lâu lại còn phải giới thiệu…nhưng cô vẫn nói:
“Bạn trai tôi…Chiếu Dã”.
Triết Triết châm chọc cười nói: “Không nghĩ tới, cô cũng sẽ thích hắn”
Di Di: “???”
Chiếu Dã nhàn nhạt liếc hắn ta: “Không nghĩ tới, cậu vẫn ấu trĩ như vậy.”
Hả…không phải nói về cô chứ.
Mùi thuốc súng dần đần dày đặc, Di Di bị kẹp ở giữ bắt đầu thấy thấp thỏm bất an, nhìn Chiếu Dã rồi nhìn sang Triết Triết, yên lặng dịch về phía bàn quầy ẩn nấp thân mình.
Trong lòng Triết Triết truyền đến một trận đau đớn, nhưng vẫn bày ra vẻ mặt nhẹ nhàng, xoay người, vẻ mặt hòa nhã nói với Di Di:
“Di Di, lần trước nói muốn mời cô tới nhà tôi ăn cơm, bao giờ cô rảnh?”
“A?” Di Di khẩn trương xoa xoa tay, sao chiến trường đã chuyển sang mình rồi.
“Tôi gần đây rất bận…chắc không có thời gian”.
“Không sao, chờ cô rảnh.” Triết Triết mỉm cười, hỏi han ân cần: “Di Di cô bị ốm sao, sao tự nhiên lại đeo khẩu trang?”
“Ặc…bị cảm”. Di Di trả lời lựa theo câu hỏi của Triết Triết.
“Cô chú ý mặc ấm, tôi đi học đây, hẹn gặp lại”.
Không nhìn vào khuân mặt thối của Chiếu Dã, Triết Triết trong lòng vui vẻ, mặt mày hớn hở đi ra cửa. Vừa bước ra khỏi tiệm bánh, Triết Triết thu lại nụ cười, nhìn về phía chân trời xa xăm, mặt thoáng nét u buồn.
Trong tiệm, Chiếu Dã cười xùy một tiếng, hắn diễn trò cho ai xem? Anh thấy Triết Triết vẫn ấu trĩ như vậy.
Giây tiếp theo, lời chất vấn nói: “Thái độ này của em là gì?”
“Em cũng muốn đi học đại học…” Di Di hâm mộ nhìn Triết Triết đang đeo ba lô.
“Lần đầu tiên gặp cậu ta, em còn tưởng cậu ấy là học sinh cao trung cơ”.
Chiếu Dã lạnh lùng nói: “Tuổi thật của hắn, đảm bảo bằng tuổi ông nội em”.
Di Di cười nói: “Không phải anh cũng vậy chứ?”
Chiếu Dã: “…”.
Phát hiện ánh mắt người bên cạnh dần trở nên nguy hiểm, Di Di lập tức nhận sai, lựa lời nói mà Chiếu Dã thích nghe:
“Em nói đùa thôi, nhìn qua anh rất trẻ trung, đẹp trai, còn… thân thể cường tráng, sao có thể giống một lão gia được”.
“Ừm…” Chiếu Dã nắm bắt trọng âm: “Thân cường thể tráng.”
“Đúng vậy.”
Chiếu Dã ý vị thâm trường hỏi: “Em thích nhất điểm này?”
“Không phải…” Càng bôi càng đen, Di Di chuyển qua đề tài khác:
“Đừng nói chuyện này nữa, anh cùng Triết Triết có phải có chuyện gì không? em thấy hai người như muốn đánh nhau…”
Chiếu Dã khinh thường nói: “Nếu đánh thật, hắn ta chỉ mất ba phút…”
Chuyện của Chiếu Dã và Triết Triết là từ rất lâu rồi, có thể là năm năm, cũng có thể là mười năm, Chiếu Dã không còn nhớ rõ.
Khi đó Chiếu Dã mới hóa thân thành người, không thích kết giao, tính tình hơi lạnh lùng tàn nhẫn. Nhưng Triết Triết thì khác, hắn đáng yêu như ánh mặt trời, ngây thơ hồn nhiên, thích một cô gái nhỏ, toàn tâm toàn ý đối tốt với cô gái đó, không đi hái hoa ngắt cỏ, lưu tình khắp nơi.
Triết Triết thích cô gái nhỏ tên Trầm Oanh, là một con chim Hoàng Oanh biến thân, có một giọng hát động lòng người. Trầm Oanh và Triết Triết gặp nhau trên đường, cô hát với thiết bị đơn sơ ở ven đường, Triết Triết nghỉ chân dừng lại. Sau đó hàng ngày Triết Triết đến nghe Trầm Oanh ca hát, thường xuyên qua lại nên hai người dần dần có tình.
Trầm oanh dọn vào tiểu khu Kim Hoa, rơi vào bể tình hữu dục chiếm hữu của Triết Triết, hắn không muốn Trầm Oanh hát rong trên đường nữa, chỉ muốn cô hát cho một mình hắn nghe. Hắn muốn cô đổi công việc khác, Trầm Oanh không muốn. Hai người cãi nhau, đều là mối tình đầu ngây ngô, không ai nhường ai, Trầm Oanh vẫn thường xuyên trộm đi ra ngoài ca hát. Bỗng nhiên một ngày, một người chế tác âm nhạc nghe được giọng hát của cô, muốn sáng tác một bài nhạc riêng dành cho cô, nếu tốt số sẽ trở thành một ngôi sao ca nhạc.
Trầm Oanh kích động về nhà nói chuyện này với Triết Triết, Triết Triết cho rằng cô ấy gặp một tên lừa đảo, đem Trầm Oanh khóa nhốt ở trong nhà.
Một ngày đó, Trầm Oanh bỏ lỡ cơ hội.
Những ngày sau, Trầm Oanh không còn ca hát nữa.
Triết Triết cho rằng dỗ dành như bình thường vài ngày là được rồi, nhưng Trầm Oanh chỉ bất động không thái độ nhìn hắn, cả ngày chỉ nhốt mình ở trong phòng. Rất lâu sau đó hắn mới bừng tỉnh, ý thức được sai lầm của mình, thích không phải là chiếm hữu, càng không nên dùng danh nghĩa của tình yêu để trói buộc tương lai của cô.
Nhưng lúc này đã muộn.
Trầm Oanh trầm mặc, ở trong nhà bế tắc, thích một người cũng trầm mặc là Chiếu Dã.
Mỗi ngày ngồi bên cửa sổ canh gác, nhìn thân ảnh Chiếu Dã trong đêm tối, hai người ở đối diện đều không nói gì ngẫu nhiên gặp nhau. Nhưng bọn họ chưa từng nói chuyện qua một câu, Trầm Oanh cảm thấy mình có thể hiểu được sự trầm mặc của anh.
Là một người kiên nghị đầy nghị lực, giống như cô.
Không, là người mà cô muốn hướng đến.
Trầm oanh điên cuồng mà mê luyến Chiếu Dã, giở âm mưu tình cờ gặp gỡ, tạo đề tài, muốn Chiếu Dã chú ý đến mình nên dùng trăm phương ngàn kế.
Đổi lại Chiếu Dã không liếc nhìn cô một cái.
Lúc Triết Triết biết chuyện này, có dã tâm muốn giết Chiếu Dã. Hắn hận trầm oanh thay lòng đổi dạ, hắn vẫn còn yêu Trầm Oanh. Nhưng so với việc tự giam cầm chính mình, tốt xấu gì bây giờ Trầm Oanh cũng có sức sống hơn trước.
Triết Triết nghĩ đến, có lẽ Chiếu Dã có thể làm cho Trầm Oanh cởi bỏ khúc mắc, tiếp tục ca hát. Hắn đi thỉnh cầu Chiếu Dã, muốn Chiếu Dã trả vờ thích trầm oanh, khuyên bảo cô ấy.
Đây là chuyện lớn nhất mà Triết Triết có thể nhượng bộ, nhưng đổi lấy sự từ chối lạnh nhạt của Chiếu Dã.
Trầm Oanh bất ngờ nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, càng thêm đau khổ, cô ấy viết cho Triết Triết một bức thư rồi ra đi, chưa từng trở về.
Trầm Oanh trở thành một rễ cây cắm ở trong lòng Triết Triết, từ đó về sau, Triết Triết như muốn trả thù nên kết giao cùng nhiều đối tượng, giống loài khác nhau yêu đương. Nhưng vẫn không thể tìm thấy một con chim hoàng oanh đã làm cho hắn động tâm.
Di Di nghe xong lời tự thuật của Chiếu Dã cảm thấy thật thổn thức, ở thời kỳ niên thiếu gặp một người làm cho mình động tâm, lại dùng phương thức sai lầm đẩy người đó đi, sau đó sống quãng đời còn lại đầy nuối tiếc.
“Sao anh không giúp cô ấy, chỉ trả vờ một chút thôi mà, cô ấy…như vậy mà thích anh…”.
“Cô ấy thích người mà cô ấy tưởng tượng ra, không phải anh”.
Chiếu Dã chăm chú nhìn Di Di, “Nhưng mà, anh không thích cô ấy, vậy sao phải trả vờ”
Di Di nghĩ tới bản thân, nếu là mình sẽ đồng ý, vì cô dễ nói chuyện, tâm lại mềm. Chiếu Dã không làm được cũng có lý, chuyện này chẳng liên quan gì tới anh.
“Cho nên sau đó Triết Triết vẫn luôn có địch ý đối với anh?”
“Hắn cho rằng Trầm Oanh rời đi, anh cũng có một phần trách nhiệm”.
Chiếu Dã nhìn hàng cây bên đường qua cửa số:
“Cho nên anh mới nói hắn ấu trĩ, chỉ biết trốn tránh hiện thực.”
Cách mấy km bên trong một gian phòng học, một người con trai dựa vào cửa sổ nhìn chằm chằm tổ chim trống rỗng trên cành cây phát ngốc.
Gió thổi đìu hiu, lạnh lẽo cô tịch.
Em ở nơi nào?