Cung Khuyết Có Giai Nhân - Trang 3
Chương 37: Trong cung ngoài cung
Edit: Minh Uyển nghi
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
Sau khi đọc lại vài lần mấy chữ mới học hôm nay, Cố Thanh Sương hôn khẽ lên trán Thẩm Hi: "Hi nhi thật thông minh, đi ăn chút gì đi!"
"Dạ!" Thẩm Hi mỉm cười gật đầu rồi bước xuống đi ra cửa, nhìn loanh quanh tìm cung nhân mang điểm tâm tới đây. Thẩm Hi vừa nhìn thì thấy Hoàng đế đã lặng lẽ đứng yên ở cửa, ngẩng đầu nhìn một cái, giọng ngọt như sữa hỏi Cố Thanh Sương: "Nhu Tần nương tử, người đó là ai vậy?"
Tầm mắt Cố Thanh Sương vẫn đang dán vào mấy trang sách dạy đọc và viết chữ, nghe hỏi thì "Hả?" một tiếng mới hoàn hồn ngước mắt lên.
Sững sờ giây lát, nàng vội đứng dậy, khụy gối sâu vái chào: "Hoàng thượng vạn an."
Cấp bậc lễ nghĩa trong cung Thẩm Hi đã có học qua, cũng biết người kia là ai nên bắt chước nàng cúi đầu lạy xuống.
Cảnh tượng trước mặt khiến Tiêu Trí cảm thấy nỗi u ám trong lòng mấy hôm nay vơi đi phần nào. Hắn cười cười, thong thả bước tới, vừa dìu Cố Thanh Sương vừa hỏi: "Đây là đứa nhỏ nhà ai vậy?"
Trước khi đứng dậy Cố Thanh Sương không quên đỡ Thẩm Hi một tay, chờ nó đứng vững mới cười nói: "Đây là cháu gái của Thẩm Thái y. Ông ấy nhớ ơn thần thiếp cứu một mạng nên đưa nó vào cung cảm tạ. Thần thiếp trông thấy vô cùng yêu thích nên xin ông ấy để cháu gái ở lại đây."
Nói xong nàng nháy mắt với A Thi. A Thi lập tức hiểu ý, bước đến dẫn Thẩm Hi ra ngoài. Thẩm Hi lanh lợi cúi đầu chào Hoàng đế mới rời đi. Trong mắt Tiêu Trí lộ tia cảm xúc phức tạp, trầm mặt hồi lâu rồi thở dài: "Trong cung có một vị Công chúa, hai vị Hoàng tử. Nếu trong lòng nàng không thoải mái, có thể đến xem bọn chúng thế nào."
"Nào có gì không thoải mái chứ." Tựa hồ bị nhìn thấu nỗi lòng, nàng ngượng ngùng nỉ non, nâng mặt nhìn hắn lần nữa, đáy mắt chứa đựng vài phần đau lòng: "Hoàng thượng gầy đi rồi."
Lời này không sai. Thân hình hắn vốn anh tuấn, một thời gian không gặp thấy hơi gầy đi. Sắc mặt hơi trắng bệch, u ám hơn trước, có thể thấy đã chịu phải đả kích không hề nhỏ.
Nghe nàng nói thế, hắn cười khổ, lắc đầu ngồi vào ghế: "Do trẫm hồ đồ."
"Không thể nói thế được." Nàng ngồi xuống bên cạnh, nắm chặt tay hắn: "Đối xử thật tâm với một người nhưng nhận lại tổn thương là do gặp phải người không tốt thôi. Lỗi là ở người lừa dối, sao có thể trách người chân tình được."
Cách diễn đạt thấu đáo, đặt mình vào hoàn cảnh người khác thế kia, tựa hồ nàng đã từng trải qua chuyện tương tự. Hắn chẳng cần nghĩ nhiều đã hiểu: "Quan Văn hầu đối xử với nàng..." Cố Thanh Sương rũ mi, không hề giấu diếm: "Đúng vậy, tổn thương hôm nay Hoàng thượng phải chịu, thần thiếp đã từng trải qua. Cắt đứt quan hệ với hắn như cắt đi một miếng thịt thối nát vậy, tuy rất đau nhưng đối với chính mình lại vô cùng tốt. Huống hồ lúc nào cũng phải đi về phía trước, nếu thần thiếp cứ khăng khăng chờ đợi một kẻ không đáng thì sợ rằng sẽ lỡ mất thời điểm gặp được một người xứng đáng hơn."
Lúc nói đến "người xứng đáng" hai gò má nàng đỏ bừng, lan đến tận mang tai.
Tiêu Trí nhướng mày, nhìn nàng rồi bất chợt cười thành tiếng, vòng tay ôm nàng vào lòng: "Tiểu ni cô nói lời êm tai mà vẫn súc tích như vậy. Hào phóng khen ngợi trẫm vài câu, còn không quên thêm mấy miếng thịt vào nữa đấy."
"Hoàng thượng..." Nàng dùng lực đẩy mạnh, né tránh vòng tay của hắn rồi thừa cơ hội đứng lên, gắt gao cúi đầu nói: "Thần thiếp có hầm canh, giờ bưng lại cho Hoàng thượng nếm thử!"
Dứt lời nàng bỏ chạy, trong hành động ẩn chứa sự xa lạ vì mấy ngày không gặp, tuy chua xót nhưng lại chất chứa ngọt ngào, không hiểu sao rất mãn nguyện.
Càng quan trọng hơn là nàng thật sự không biết hôm nay hắn đến đây. Chuyện hầm canh này nếu hắn suy nghĩ lại sẽ biết nàng ngày ngày vì hắn mà chuẩn bị, nhưng hắn chưa từng đến uống thử, tình cảm trong đó hết sức tinh tế.
Quả thực mỗi ngày nàng đều vì hắn mà hầm canh. Tuy rằng không có chân tình nhưng tăng thêm chút giả dối cũng không khó khăn gì, luyện trù nghệ để giết thời gian cũng khá tốt. Lại nói nếu hắn không đến thì canh đó cũng không hề phí phạm. A Thi, Thẩm Hi, Vệ Bẩm, Tiểu Lộc Tử, dù nàng thưởng cho ai thì họ cũng rất vui vẻ.
Hơn nửa ngày hôm nay, trong Hiệt Tú các tràn ngập nhu tình. Hắn xem tấu chương còn nàng ngồi bên nghiên mực, tự mình chép kinh văn. Khi hắn xong xuôi thì kinh văn của nàng vẫn còn một đoạn ngắn. Y rảnh rỗi không có gì làm nên bóc một quả quýt sau đó đút cho nàng ăn.
Cảm giác thoải mái này nàng từng được hưởng thụ qua. Khi đó Hạ Thanh Yến ở lại trong phòng nàng, bọn họ dù không có chuyện gì làm, chỉ ngồi nhìn đối phương thôi cũng có thể nhìn đến giữa trưa.
Đó là chuyện cũ, nhớ lại đã thấy đau đớn. Đặt trong hồi ức, còn không bằng bây giờ, từ đầu đến cuối đều là hư tình giả ý đến hoàn hảo.
Khi nàng chép xong đoạn kinh thì trong tay hắn còn thừa lại một múi quýt cuối cùng cho vào miệng nàng, nàng mỉm cười ngọt ngào: "Ngọt quá!"
"Quýt được tiến cống đấy." Hắn nén cười: "Nếu nàng thích thì trẫm cho người mang đến nhiều hơn."
Nói xong y gọi Viên Giang, bảo hắn ta phân phó cho Thượng Thực cục mỗi ngày mang quýt tiến cống tới đây. Nàng vui vẻ cảm ơn, làm như không chú ý tới tia ảm đạm trong mắt hắn cũng không hỏi tới nguyên do đằng sau đó.
Trong trạch viện bên ngoài cung, Tư Liên cẩn thận bóc từng quả quýt, cố gắng loại bỏ từng sợi xơ trắng rồi bưng đĩa vào nhà.
Nam Cung Mẫn ngồi trên giường nhỏ cạnh bàn thêu, quét mắt nhìn đĩa quýt, vẻ mặt không mấy hứng thú: "Để đó đi."
"Nương tử..." Tư Liên khẽ gọi, tựa hồ sợ làm tổn thương thứ gì đó, dè chừng khuyên nhủ: "Người ăn thử chút đi, Thái phi nói đây là quýt cống phẩm mà người thích nhất."
Đáy mắt Nam Cung Mẫn thoáng run lên, mũi kim trên tay dừng lại, sau đó lại tiếp tục thêu.
Tư Liên hối hận, thầm nghĩ phải chi không nói câu kia còn hơn.
Nàng biết, từ khi đến Đại Hằng tới nay Nam Cung Mẫn rất thích ăn quýt cống phẩm này. Hoàng đế biết rõ điều đó nên hầu hết lượng quýt được tiến cống hằng năm đều dành cho nàng ta.
Năm nay Nam Cung Mẫn thụ mệnh tiến cung, Hoàng đế ghi nhớ việc này bèn sai người ra ngoài hỏi thăm để có thể đưa quýt vào cung sớm hơn.
Hiện giờ, quýt đã được đưa tới nhưng nàng ta lại lâm vào bước đường này, sao tránh khỏi nhìn vật nhớ người.
Tư Liên hận bản thân nói sai, cúi nhìn thêm lần nữa. Nàng thật sự không muốn chủ tử mình cứ mãi nhìn chằm chằm vào mũi kim mà sống qua ngày, suy tính đơn giản một chút rồi nói tiếp: "Nương tử, Doanh Lan về thăm người nhà đã trở lại rồi."
Con ngươi Nam Cung Mẫn chợt sáng lên, nhìn nàng ta rồi buông miếng vải thêu xuống: "Gọi nàng đến đây."
Xung quanh nàng là mấy đại cung nữ có diện mạo khá tốt, hầu hết đều do năm đó Trang Thái phi cho phép nàng mang theo bọn họ đến chùa Thiên Phúc. Trong đó Tư Lan là người giỏi xử lí công việc nhất nên trở thành cung nữ chưởng sự còn những người khác thì sửa lại tên theo nàng ta.
Thực ra Tư Lan vẫn còn một muội muội ruột, tên là Doanh Lan. Doanh Lan vốn dĩ cũng được phân phó đi theo nàng. Song lúc đó trong lòng nàng chỉ nghĩ đến Trí ca ca, e ngại Doanh Lan quá xinh đẹp sẽ gây chuyện rắc rối nên tìm cớ không cho nàng ta theo.
Cho đến khi trong cung xảy ra chuyện, nàng ở Trân Dung điện tứ cố vô thân mới đột nhiên thấy rằng bản thân mình thật sự cần một người trợ giúp.
Lát sau, Doanh Lan đã theo Tư Liên vào phòng. Nàng ta đã nghe kể về cái chết của Tư Lan nên lúc bước vào đôi mắt đỏ hoe.
Nam Cung Mẫn không đợi Doanh Lan cúi đầu hành lễ đã tiến tới nắm chặt hai tay nàng ta: "Là ta không tốt, ta không bảo vệ được tỷ tỷ của ngươi..." Tiếng nức nở phát ra từ cổ họng Nam Cung Mẫn, chủ tớ hai người cùng nhau bật khóc.
Cuối tháng chín, thời tiết ngày một lạnh hơn. Những chiếc lá vàng rơi khắp nơi, rải đầy lối đi trong cung, phản chiếu hình ảnh tường đỏ ngói xanh thật thú vị.
Mấy ngày nay sự tồn tại của Quý phi dần trở nên mờ nhạt, trong cung có vẻ "bình thường" hơn.
Tình Phi ngày trước được sủng ái nhất lục cung, bây giờ lần thứ hai quay về vị trí đó lần nữa. Thực ra Cố Thanh Sương và nàng ta có thể bất phân thắng bại, chẳng qua tính toán thời gian ở trong cung và phân vị thì kém hơn hai phần.
Loại cảnh tượng này Tình Phi rất lâu không gặp được. Giờ đây thứ mất đi nay tìm lại được khiến cho lòng người sảng khoái hơn nhiều.
Sau giờ ngọ, Tình Phi nằm tựa vào ghế quý phi nghỉ ngơi, huân hương thanh nhã lượn lờ trong điện, Linh Xảo quỳ gối hầu hạ bên cạnh, bóp chân cho nàng ta.
Minh Tần ngồi trên ghế cách đó vài bước, trông thấy bộ dạng hưởng thụ kia, che miệng cười nói: "Luận về nhan sắc thì tỷ tỷ vẫn xinh đẹp nhất. Nhu Tần dù sao chỉ nhất thời hợp ý Hoàng thượng, cùng một loại với Nam Cung Mẫn mà thôi, so với biểu tỷ thì các nàng còn kém cỏi lắm."
Bất ngờ nghe được hai chữ "Nhu Tần", Tình Phi không khỏi rũ mày, chán ghét nhìn nàng ta.
Minh Tần không phát giác vẻ mặt đó của Tình Phi vẫn cố nói: "Lại nói, da mặt Nhu Tần cũng thật dày. Khi Nam Cung thị nhập cung, một mực gọi biểu tỷ nghe rất thân thiết. Bây giờ Nam Cung thị không xong mà nàng ta vẫn còn mặt mũi ở đây hưởng thụ vinh hoa, không hề nhớ tới vị biểu tỷ kia nữa."
"Hà tất phải nói như vậy." Tình Phi nhíu mày: "Nam Cung thị hại chết con của nàng ta, trở mặt là chuyện đương nhiên. Tình cảm tỷ muội gì đó nào quan trọng hơn sự an ổn của hoàng tự chứ?"
"Điều đó cũng đúng." Minh Tần khẽ hừ. Tình Phi không muốn nghe nàng ta nhiều lời bèn chống đỡ cơ thể ngồi dậy: "Mấy hôm nay không vấn an Thái hậu, ta đi Di Ninh cung một chuyến, ngươi có đi cùng không?"
Minh Tần vừa khéo từ chỗ Thái hậu trở về, không muốn đi lần nữa nên đứng dậy thi lễ: "Thần thiếp vừa mới qua đó, xin cáo lui trước."
Tình Phi gật đầu, vịn tay cung nữ, biếng nhác ngồi vào trước đài trang điểm, làm xong mới đi đến Di Ninh cung.
Gần đây nàng đặc biệt tỏ ra tôn kính Thái hậu, vấn an thăm hỏi ân cần, có khi ở lại Di Ninh cung hầu hạ một hai canh giờ. Nhưng thực sự không phải vì Thái hậu, mà do khi đến Di Ninh cung gặp Thái hậu sẽ đi qua Ninh Thọ cung nơi ở của các Thái phi, có hai vị Hoàng tử được nuôi dưỡng trong đó.
Tình Phi biết, Hoàng thượng đối với các Hoàng tử rất thận trọng, không mong muốn có kẻ mưu tính này nọ. Trước kia nàng cũng không có suy nghĩ ấy, dù sao đi nữa nàng vẫn còn trẻ, cần gì tính kế với con của người khác? Tốt hơn hết cứ chờ đợi đứa con của mình.
Song năm nay, mắt thấy Nam Cung thị và Nhu Tần Cố thị lần lượt có thai, lại lần lượt mất đi đứa con, nàng đâm ra nôn nóng cũng hơi sợ hãi. Cho dù biết cái thai của Nam Cung thị là giả cũng không vơi đi phần nào. Ngày đó nàng đã nhìn thấy rất rõ, cũng ngầm hiểu rằng trong cung có bao nhiêu người không muốn các nàng ấy bình an sinh ra đứa nhỏ, thậm chí chính nàng cũng là một trong số đó.
Trong cung phàm là người càng nhận nhiều sủng ái thì càng bị nhiều kẻ ghen ghét. Còn hai vị Dung hoa có thể yên ổn sinh hạ Hoàng trưởng tử và Hoàng thứ tử, một là vì Hoàng thượng đã sớm phân phó Thái phi đi theo chăm sóc, hai là trong mắt Hoàng thượng căn bản không hề có hai người họ.
Thấu hiểu điều này nên đương nhiên Tình Phi không trông chờ đứa bé làm gì. Lấy thân phận và sự sủng ái hiện tại của nàng, nếu hoài thai đứa nhỏ chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm khó tránh khỏi. Chi bằng thu nhận một đứa bé sẵn có về dưới gối, dù không thể ôm đến dưới gối thì đứa bé có tình cảm thân thiết với nàng cũng được.
Đã tính toán như vậy thì thà sớm còn hơn muộn. Trưởng tử tốt hơn thứ tử, thứ tử tốt hơn con sinh sau.
Lúc này Cố Thanh Sương từ Di Ninh cung đi ra thì thấy Tình Phi đang rảo bước tiến về cửa Ninh Thọ cung, nàng bất giác nhìn A Thi, A Thi nhỏ giọng nói: "Chuyện bình thường mà, trong cung ai mà không trông ngóng có một Hoàng tử dưới gối chứ?"
Cố Thanh Sương gật đầu: "Ta hiểu chứ."
Tất nhiên ở trong chốn cung cấm này, dưới gối có một đứa con trai thì càng có khả năng tranh được địa vị cao. Chưa kể tới gia cảnh cao quý và sự sủng ái nồng hậu của Tình Phi, ngay cả Lam Phi không tiếp xúc với bên ngoài còn biết được sự gay gắt trong đó. Vài ngày trước Hoàng đế đã nói, nếu nàng có nỗi khổ trong lòng hãy tới nhìn thử Hoàng trưởng tử và Hoàng thứ tử. Có điều, một lần nàng cũng chưa từng tới, Lam Phi còn thấy sốt ruột thay nàng.
Kì thực nàng không muốn đụng vào Hoàng trưởng tử và Hoàng thứ tử. Rõ ràng Hoàng đế không muốn người khác mưu đồ lên hai đứa con trai này. Nàng thà rằng không đụng tới, bằng không chuyện này tới miệng người cố ý không biết sẽ biến thành dạng gì. Còn riêng Hoàng trưởng tử và Hoàng thứ tử, nếu bất thình lình xảy ra sơ xuất thì nàng càng không thể giải thích rõ ràng.
Cố Thanh Sương không muốn can thiệp quá nhiều tới những chuyện đó, thẳng chân bước vào liễn, trở về Tuế Triêu cung.
Đợi khi nàng rời khỏi, một thân ảnh xuất hiện trong bóng râm ven tường, từ xa nhìn về hướng Ninh Thọ cung.
Đó là Hòa Dung hoa, sinh mẫu của Hoàng trưởng tử.
Từ khi sinh Hoàng trưởng tử tới giờ, nàng chưa được gặp con lần nào. Nàng biết mình xuất thân thấp hèn, thà rằng đứa nhỏ đối với nàng không có tình cảm cũng không muốn mình cản trở tương lai của nó.
Nhưng hiện giờ, dường như có kẻ muốn tính kế lên con của nàng.
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
Sau khi đọc lại vài lần mấy chữ mới học hôm nay, Cố Thanh Sương hôn khẽ lên trán Thẩm Hi: "Hi nhi thật thông minh, đi ăn chút gì đi!"
"Dạ!" Thẩm Hi mỉm cười gật đầu rồi bước xuống đi ra cửa, nhìn loanh quanh tìm cung nhân mang điểm tâm tới đây. Thẩm Hi vừa nhìn thì thấy Hoàng đế đã lặng lẽ đứng yên ở cửa, ngẩng đầu nhìn một cái, giọng ngọt như sữa hỏi Cố Thanh Sương: "Nhu Tần nương tử, người đó là ai vậy?"
Tầm mắt Cố Thanh Sương vẫn đang dán vào mấy trang sách dạy đọc và viết chữ, nghe hỏi thì "Hả?" một tiếng mới hoàn hồn ngước mắt lên.
Sững sờ giây lát, nàng vội đứng dậy, khụy gối sâu vái chào: "Hoàng thượng vạn an."
Cấp bậc lễ nghĩa trong cung Thẩm Hi đã có học qua, cũng biết người kia là ai nên bắt chước nàng cúi đầu lạy xuống.
Cảnh tượng trước mặt khiến Tiêu Trí cảm thấy nỗi u ám trong lòng mấy hôm nay vơi đi phần nào. Hắn cười cười, thong thả bước tới, vừa dìu Cố Thanh Sương vừa hỏi: "Đây là đứa nhỏ nhà ai vậy?"
Trước khi đứng dậy Cố Thanh Sương không quên đỡ Thẩm Hi một tay, chờ nó đứng vững mới cười nói: "Đây là cháu gái của Thẩm Thái y. Ông ấy nhớ ơn thần thiếp cứu một mạng nên đưa nó vào cung cảm tạ. Thần thiếp trông thấy vô cùng yêu thích nên xin ông ấy để cháu gái ở lại đây."
Nói xong nàng nháy mắt với A Thi. A Thi lập tức hiểu ý, bước đến dẫn Thẩm Hi ra ngoài. Thẩm Hi lanh lợi cúi đầu chào Hoàng đế mới rời đi. Trong mắt Tiêu Trí lộ tia cảm xúc phức tạp, trầm mặt hồi lâu rồi thở dài: "Trong cung có một vị Công chúa, hai vị Hoàng tử. Nếu trong lòng nàng không thoải mái, có thể đến xem bọn chúng thế nào."
"Nào có gì không thoải mái chứ." Tựa hồ bị nhìn thấu nỗi lòng, nàng ngượng ngùng nỉ non, nâng mặt nhìn hắn lần nữa, đáy mắt chứa đựng vài phần đau lòng: "Hoàng thượng gầy đi rồi."
Lời này không sai. Thân hình hắn vốn anh tuấn, một thời gian không gặp thấy hơi gầy đi. Sắc mặt hơi trắng bệch, u ám hơn trước, có thể thấy đã chịu phải đả kích không hề nhỏ.
Nghe nàng nói thế, hắn cười khổ, lắc đầu ngồi vào ghế: "Do trẫm hồ đồ."
"Không thể nói thế được." Nàng ngồi xuống bên cạnh, nắm chặt tay hắn: "Đối xử thật tâm với một người nhưng nhận lại tổn thương là do gặp phải người không tốt thôi. Lỗi là ở người lừa dối, sao có thể trách người chân tình được."
Cách diễn đạt thấu đáo, đặt mình vào hoàn cảnh người khác thế kia, tựa hồ nàng đã từng trải qua chuyện tương tự. Hắn chẳng cần nghĩ nhiều đã hiểu: "Quan Văn hầu đối xử với nàng..." Cố Thanh Sương rũ mi, không hề giấu diếm: "Đúng vậy, tổn thương hôm nay Hoàng thượng phải chịu, thần thiếp đã từng trải qua. Cắt đứt quan hệ với hắn như cắt đi một miếng thịt thối nát vậy, tuy rất đau nhưng đối với chính mình lại vô cùng tốt. Huống hồ lúc nào cũng phải đi về phía trước, nếu thần thiếp cứ khăng khăng chờ đợi một kẻ không đáng thì sợ rằng sẽ lỡ mất thời điểm gặp được một người xứng đáng hơn."
Lúc nói đến "người xứng đáng" hai gò má nàng đỏ bừng, lan đến tận mang tai.
Tiêu Trí nhướng mày, nhìn nàng rồi bất chợt cười thành tiếng, vòng tay ôm nàng vào lòng: "Tiểu ni cô nói lời êm tai mà vẫn súc tích như vậy. Hào phóng khen ngợi trẫm vài câu, còn không quên thêm mấy miếng thịt vào nữa đấy."
"Hoàng thượng..." Nàng dùng lực đẩy mạnh, né tránh vòng tay của hắn rồi thừa cơ hội đứng lên, gắt gao cúi đầu nói: "Thần thiếp có hầm canh, giờ bưng lại cho Hoàng thượng nếm thử!"
Dứt lời nàng bỏ chạy, trong hành động ẩn chứa sự xa lạ vì mấy ngày không gặp, tuy chua xót nhưng lại chất chứa ngọt ngào, không hiểu sao rất mãn nguyện.
Càng quan trọng hơn là nàng thật sự không biết hôm nay hắn đến đây. Chuyện hầm canh này nếu hắn suy nghĩ lại sẽ biết nàng ngày ngày vì hắn mà chuẩn bị, nhưng hắn chưa từng đến uống thử, tình cảm trong đó hết sức tinh tế.
Quả thực mỗi ngày nàng đều vì hắn mà hầm canh. Tuy rằng không có chân tình nhưng tăng thêm chút giả dối cũng không khó khăn gì, luyện trù nghệ để giết thời gian cũng khá tốt. Lại nói nếu hắn không đến thì canh đó cũng không hề phí phạm. A Thi, Thẩm Hi, Vệ Bẩm, Tiểu Lộc Tử, dù nàng thưởng cho ai thì họ cũng rất vui vẻ.
Hơn nửa ngày hôm nay, trong Hiệt Tú các tràn ngập nhu tình. Hắn xem tấu chương còn nàng ngồi bên nghiên mực, tự mình chép kinh văn. Khi hắn xong xuôi thì kinh văn của nàng vẫn còn một đoạn ngắn. Y rảnh rỗi không có gì làm nên bóc một quả quýt sau đó đút cho nàng ăn.
Cảm giác thoải mái này nàng từng được hưởng thụ qua. Khi đó Hạ Thanh Yến ở lại trong phòng nàng, bọn họ dù không có chuyện gì làm, chỉ ngồi nhìn đối phương thôi cũng có thể nhìn đến giữa trưa.
Đó là chuyện cũ, nhớ lại đã thấy đau đớn. Đặt trong hồi ức, còn không bằng bây giờ, từ đầu đến cuối đều là hư tình giả ý đến hoàn hảo.
Khi nàng chép xong đoạn kinh thì trong tay hắn còn thừa lại một múi quýt cuối cùng cho vào miệng nàng, nàng mỉm cười ngọt ngào: "Ngọt quá!"
"Quýt được tiến cống đấy." Hắn nén cười: "Nếu nàng thích thì trẫm cho người mang đến nhiều hơn."
Nói xong y gọi Viên Giang, bảo hắn ta phân phó cho Thượng Thực cục mỗi ngày mang quýt tiến cống tới đây. Nàng vui vẻ cảm ơn, làm như không chú ý tới tia ảm đạm trong mắt hắn cũng không hỏi tới nguyên do đằng sau đó.
Trong trạch viện bên ngoài cung, Tư Liên cẩn thận bóc từng quả quýt, cố gắng loại bỏ từng sợi xơ trắng rồi bưng đĩa vào nhà.
Nam Cung Mẫn ngồi trên giường nhỏ cạnh bàn thêu, quét mắt nhìn đĩa quýt, vẻ mặt không mấy hứng thú: "Để đó đi."
"Nương tử..." Tư Liên khẽ gọi, tựa hồ sợ làm tổn thương thứ gì đó, dè chừng khuyên nhủ: "Người ăn thử chút đi, Thái phi nói đây là quýt cống phẩm mà người thích nhất."
Đáy mắt Nam Cung Mẫn thoáng run lên, mũi kim trên tay dừng lại, sau đó lại tiếp tục thêu.
Tư Liên hối hận, thầm nghĩ phải chi không nói câu kia còn hơn.
Nàng biết, từ khi đến Đại Hằng tới nay Nam Cung Mẫn rất thích ăn quýt cống phẩm này. Hoàng đế biết rõ điều đó nên hầu hết lượng quýt được tiến cống hằng năm đều dành cho nàng ta.
Năm nay Nam Cung Mẫn thụ mệnh tiến cung, Hoàng đế ghi nhớ việc này bèn sai người ra ngoài hỏi thăm để có thể đưa quýt vào cung sớm hơn.
Hiện giờ, quýt đã được đưa tới nhưng nàng ta lại lâm vào bước đường này, sao tránh khỏi nhìn vật nhớ người.
Tư Liên hận bản thân nói sai, cúi nhìn thêm lần nữa. Nàng thật sự không muốn chủ tử mình cứ mãi nhìn chằm chằm vào mũi kim mà sống qua ngày, suy tính đơn giản một chút rồi nói tiếp: "Nương tử, Doanh Lan về thăm người nhà đã trở lại rồi."
Con ngươi Nam Cung Mẫn chợt sáng lên, nhìn nàng ta rồi buông miếng vải thêu xuống: "Gọi nàng đến đây."
Xung quanh nàng là mấy đại cung nữ có diện mạo khá tốt, hầu hết đều do năm đó Trang Thái phi cho phép nàng mang theo bọn họ đến chùa Thiên Phúc. Trong đó Tư Lan là người giỏi xử lí công việc nhất nên trở thành cung nữ chưởng sự còn những người khác thì sửa lại tên theo nàng ta.
Thực ra Tư Lan vẫn còn một muội muội ruột, tên là Doanh Lan. Doanh Lan vốn dĩ cũng được phân phó đi theo nàng. Song lúc đó trong lòng nàng chỉ nghĩ đến Trí ca ca, e ngại Doanh Lan quá xinh đẹp sẽ gây chuyện rắc rối nên tìm cớ không cho nàng ta theo.
Cho đến khi trong cung xảy ra chuyện, nàng ở Trân Dung điện tứ cố vô thân mới đột nhiên thấy rằng bản thân mình thật sự cần một người trợ giúp.
Lát sau, Doanh Lan đã theo Tư Liên vào phòng. Nàng ta đã nghe kể về cái chết của Tư Lan nên lúc bước vào đôi mắt đỏ hoe.
Nam Cung Mẫn không đợi Doanh Lan cúi đầu hành lễ đã tiến tới nắm chặt hai tay nàng ta: "Là ta không tốt, ta không bảo vệ được tỷ tỷ của ngươi..." Tiếng nức nở phát ra từ cổ họng Nam Cung Mẫn, chủ tớ hai người cùng nhau bật khóc.
Cuối tháng chín, thời tiết ngày một lạnh hơn. Những chiếc lá vàng rơi khắp nơi, rải đầy lối đi trong cung, phản chiếu hình ảnh tường đỏ ngói xanh thật thú vị.
Mấy ngày nay sự tồn tại của Quý phi dần trở nên mờ nhạt, trong cung có vẻ "bình thường" hơn.
Tình Phi ngày trước được sủng ái nhất lục cung, bây giờ lần thứ hai quay về vị trí đó lần nữa. Thực ra Cố Thanh Sương và nàng ta có thể bất phân thắng bại, chẳng qua tính toán thời gian ở trong cung và phân vị thì kém hơn hai phần.
Loại cảnh tượng này Tình Phi rất lâu không gặp được. Giờ đây thứ mất đi nay tìm lại được khiến cho lòng người sảng khoái hơn nhiều.
Sau giờ ngọ, Tình Phi nằm tựa vào ghế quý phi nghỉ ngơi, huân hương thanh nhã lượn lờ trong điện, Linh Xảo quỳ gối hầu hạ bên cạnh, bóp chân cho nàng ta.
Minh Tần ngồi trên ghế cách đó vài bước, trông thấy bộ dạng hưởng thụ kia, che miệng cười nói: "Luận về nhan sắc thì tỷ tỷ vẫn xinh đẹp nhất. Nhu Tần dù sao chỉ nhất thời hợp ý Hoàng thượng, cùng một loại với Nam Cung Mẫn mà thôi, so với biểu tỷ thì các nàng còn kém cỏi lắm."
Bất ngờ nghe được hai chữ "Nhu Tần", Tình Phi không khỏi rũ mày, chán ghét nhìn nàng ta.
Minh Tần không phát giác vẻ mặt đó của Tình Phi vẫn cố nói: "Lại nói, da mặt Nhu Tần cũng thật dày. Khi Nam Cung thị nhập cung, một mực gọi biểu tỷ nghe rất thân thiết. Bây giờ Nam Cung thị không xong mà nàng ta vẫn còn mặt mũi ở đây hưởng thụ vinh hoa, không hề nhớ tới vị biểu tỷ kia nữa."
"Hà tất phải nói như vậy." Tình Phi nhíu mày: "Nam Cung thị hại chết con của nàng ta, trở mặt là chuyện đương nhiên. Tình cảm tỷ muội gì đó nào quan trọng hơn sự an ổn của hoàng tự chứ?"
"Điều đó cũng đúng." Minh Tần khẽ hừ. Tình Phi không muốn nghe nàng ta nhiều lời bèn chống đỡ cơ thể ngồi dậy: "Mấy hôm nay không vấn an Thái hậu, ta đi Di Ninh cung một chuyến, ngươi có đi cùng không?"
Minh Tần vừa khéo từ chỗ Thái hậu trở về, không muốn đi lần nữa nên đứng dậy thi lễ: "Thần thiếp vừa mới qua đó, xin cáo lui trước."
Tình Phi gật đầu, vịn tay cung nữ, biếng nhác ngồi vào trước đài trang điểm, làm xong mới đi đến Di Ninh cung.
Gần đây nàng đặc biệt tỏ ra tôn kính Thái hậu, vấn an thăm hỏi ân cần, có khi ở lại Di Ninh cung hầu hạ một hai canh giờ. Nhưng thực sự không phải vì Thái hậu, mà do khi đến Di Ninh cung gặp Thái hậu sẽ đi qua Ninh Thọ cung nơi ở của các Thái phi, có hai vị Hoàng tử được nuôi dưỡng trong đó.
Tình Phi biết, Hoàng thượng đối với các Hoàng tử rất thận trọng, không mong muốn có kẻ mưu tính này nọ. Trước kia nàng cũng không có suy nghĩ ấy, dù sao đi nữa nàng vẫn còn trẻ, cần gì tính kế với con của người khác? Tốt hơn hết cứ chờ đợi đứa con của mình.
Song năm nay, mắt thấy Nam Cung thị và Nhu Tần Cố thị lần lượt có thai, lại lần lượt mất đi đứa con, nàng đâm ra nôn nóng cũng hơi sợ hãi. Cho dù biết cái thai của Nam Cung thị là giả cũng không vơi đi phần nào. Ngày đó nàng đã nhìn thấy rất rõ, cũng ngầm hiểu rằng trong cung có bao nhiêu người không muốn các nàng ấy bình an sinh ra đứa nhỏ, thậm chí chính nàng cũng là một trong số đó.
Trong cung phàm là người càng nhận nhiều sủng ái thì càng bị nhiều kẻ ghen ghét. Còn hai vị Dung hoa có thể yên ổn sinh hạ Hoàng trưởng tử và Hoàng thứ tử, một là vì Hoàng thượng đã sớm phân phó Thái phi đi theo chăm sóc, hai là trong mắt Hoàng thượng căn bản không hề có hai người họ.
Thấu hiểu điều này nên đương nhiên Tình Phi không trông chờ đứa bé làm gì. Lấy thân phận và sự sủng ái hiện tại của nàng, nếu hoài thai đứa nhỏ chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm khó tránh khỏi. Chi bằng thu nhận một đứa bé sẵn có về dưới gối, dù không thể ôm đến dưới gối thì đứa bé có tình cảm thân thiết với nàng cũng được.
Đã tính toán như vậy thì thà sớm còn hơn muộn. Trưởng tử tốt hơn thứ tử, thứ tử tốt hơn con sinh sau.
Lúc này Cố Thanh Sương từ Di Ninh cung đi ra thì thấy Tình Phi đang rảo bước tiến về cửa Ninh Thọ cung, nàng bất giác nhìn A Thi, A Thi nhỏ giọng nói: "Chuyện bình thường mà, trong cung ai mà không trông ngóng có một Hoàng tử dưới gối chứ?"
Cố Thanh Sương gật đầu: "Ta hiểu chứ."
Tất nhiên ở trong chốn cung cấm này, dưới gối có một đứa con trai thì càng có khả năng tranh được địa vị cao. Chưa kể tới gia cảnh cao quý và sự sủng ái nồng hậu của Tình Phi, ngay cả Lam Phi không tiếp xúc với bên ngoài còn biết được sự gay gắt trong đó. Vài ngày trước Hoàng đế đã nói, nếu nàng có nỗi khổ trong lòng hãy tới nhìn thử Hoàng trưởng tử và Hoàng thứ tử. Có điều, một lần nàng cũng chưa từng tới, Lam Phi còn thấy sốt ruột thay nàng.
Kì thực nàng không muốn đụng vào Hoàng trưởng tử và Hoàng thứ tử. Rõ ràng Hoàng đế không muốn người khác mưu đồ lên hai đứa con trai này. Nàng thà rằng không đụng tới, bằng không chuyện này tới miệng người cố ý không biết sẽ biến thành dạng gì. Còn riêng Hoàng trưởng tử và Hoàng thứ tử, nếu bất thình lình xảy ra sơ xuất thì nàng càng không thể giải thích rõ ràng.
Cố Thanh Sương không muốn can thiệp quá nhiều tới những chuyện đó, thẳng chân bước vào liễn, trở về Tuế Triêu cung.
Đợi khi nàng rời khỏi, một thân ảnh xuất hiện trong bóng râm ven tường, từ xa nhìn về hướng Ninh Thọ cung.
Đó là Hòa Dung hoa, sinh mẫu của Hoàng trưởng tử.
Từ khi sinh Hoàng trưởng tử tới giờ, nàng chưa được gặp con lần nào. Nàng biết mình xuất thân thấp hèn, thà rằng đứa nhỏ đối với nàng không có tình cảm cũng không muốn mình cản trở tương lai của nó.
Nhưng hiện giờ, dường như có kẻ muốn tính kế lên con của nàng.