Củi Khô Lửa Bốc - Đường Quả Tuyết Sơn
Chương 1
Lương Thi Vận không ngờ cô lại tham gia vào buổi họp mặt bạn học cũ này, buổi họp mặt với mục đích khoe khoang.
Khi vừa bước chân vào xã hội, cuộc sống mưu sinh khó khăn, lúc ấy còn nhớ tới những năm tháng trên giảng đường, nhưng trải qua 5 năm, thời gian từ từ bộc lộ ra ma lực của nó.
Lúc trước nghĩ rằng cuộc sống của mọi người đều giống nhau, nhưng dần dần lại xuất hiện sự khác biệt: có người đã kết hôn sinh con; có người vẫn độc thân; có người đã có siêu xe BWM, ở biệt thự; có người vẫn còn ở nhà thuê đi tàu điện ngầm. Do đó, cuộc họp mặt bạn học cũ đầy sự lúng túng diễn ra như lẽ dĩ nhiên.
Người có cuộc sống không tốt sẽ không dám tới, có tới cũng chỉ im lặng ngồi một góc, không nói năng lời nào; người có cuộc sống tốt lại mượn cơ hội này để khoe mẽ bản thân, bên trong lời nói cũng vô thức thể hiện ‘cuộc sống êm đẹp’ của mình.
Mọi người ngồi xung quanh một bàn tròn, từng người một dò hỏi những câu hỏi nhàm chán, sau đó cũng khen ngợi bằng những lời nói sáo rỗng; sau khi bữa tiệc kết thúc, từng người một sẽ trở về nhà đem những
chuyện vừa mới nghe được lải nhải với người bên cạnh mình…Thật sự rất nhàm chán.
Nhưng khi nhận được tin nhắn Wechat của bí thư chi đoàn, Lương Thi Vận lại trầm ngâm một hồi, sau đó cô đáp lại một câu ‘Không thành vấn đề.’
Gần đây công ty cô có chút vấn đề về tài chính, cô đang nóng lòng muốn bán ra một dự án nghỉ dưỡng.
Vì muốn có nhiều người tham gia vào đấu giá dự án, cô đã vận dụng hết tất cả mối quan hệ của bản thân mình; đến khi cô đem tất cả ra so sánh, thì cô nhận ra một điều: người có khả năng hứng thú với hạng mục của cô, hơn nữa có thể đưa ra giá cao, lại là người bạn học đại học của cô, tên là Cao Yến, anh ta đang quản lý công ty Nhạc Thượng.
Nhưng đáng tiếc là khi còn học đại học cô và Cao Yến không thân thiết, cô không có phương thức liên hệ của anh ta, do đó đành phải tìm đến bạn học khác để lôi kéo làm quen với anh ta.
Khi bảo tài xế dừng xe ở ven đường, Lương Thi Vận chỉnh sửa lại quần áo trên người mình, trong gió lạnh của ngày đông cô đẩy cửa xe bước ra ngoài.
Vóc người cô vốn dĩ cao gầy mảnh khảnh, áo khoác dài lại càng làm cô toát lên vẻ thuần thục.
Nhưng điều không phù hợp với thời tiết rét lạnh như thế này là bên trong áo khoác ngoài, cô chỉ mặc một chiếc váy hở lưng, màu rượu vang, chất liệu co giãn ôm sát da thịt trắng nõn, rất gợi cảm.
Không khí lạnh ngoài xe làm cô không kiềm chế được mà run rẩy, cô cắn răng chịu đựng, từ tốn tiến về phía trước, đôi giày cao gót màu bạc đạp trên mặt đất, phát ra âm thanh ‘lộc cộc’ thanh thúy.
Năm đó lớp tổng cộng có hơn 30 người, nhưng liên lạc chỉ được mười mấy người.
Địa điểm được chọn để họp mặt chính là nhà hàng Nhật cách trường học vài con phố.
Cách trang trí ở nhà hàng Nhật rất nghệ thuật, màn hình in hàng chữ Ukiyo-e đứng bên hành lang tạo nên bầu không khí yên tĩnh và trang nhã của nhà hàng.
Sau khi Lương Thi Vận cởi giày xong, cô đẩy cửa đi vào.
“Xin lỗi mọi người, trên đường tới bị kẹt xe.” Cô nở một nụ cười tươi, nhìn mọi người xin lỗi.
“Hoa khôi lớp chúng ta tới rồi…” Âm thanh náo nhiệt bên trong phòng đột nhiên dừng lại, sau đó không biết ai đã nói lên một câu như vậy.
Chuyên ngành của bọn họ là kiến trúc, vốn dĩ là nam nhiều nữ ít, tỷ lệ nam nữ ở khoa bọn họ mất cân đối trầm trọng.
Ngoại hình của Lương Thi Vận xinh xắn, ngũ quan tinh xảo, mẹ cô lại là giáo sư, dĩ nhiên cái danh hoa khôi khoa kiến trúc được gắn trên người cô.
Lương Thi Vận nhìn lướt qua, đồ ăn dọn trên bàn cũng đã vơi non nửa.
“Giờ này là thời điểm kẹt đường, còn mấy người nữa cũng đang trên đường tới, Thi Vận, mau tìm chỗ ngồi xuống đi.” Bí thư chi đoàn cười nói.
“Đúng rồi, nếu biết trước sẽ kẹt xe như vậy tôi đã ngồi tàu điện ngầm tới.” Lương Thi Vận đáp lại.
Chỗ ngồi là theo phong cách quỳ trên đệm, Lương Thi Vận nhìn xung quanh một vòng, cô không tìm thấy mục tiêu của mình, đoán chừng là cô ấy cũng là đang trên đường tới đây, cô bèn tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Nhiều năm không gặp lại, những bạn học cũ này đối với Lương Thi Vận đều là những gương mặt lạ lẫm.
Nhưng hiện giờ cô phải giả bộ quen thuộc, cố gắng vắt hết đầu óc nhớ lại những bài viết mới nhất của họ, hoặc là những chuyện khi còn đi học, để lấy nó làm chủ đề nói chuyện.
Những người có mặt ở đây đều mang tâm tư khác nhau, trên khuôn mặt của mọi người đều nở một nụ cười tươi, nhưng mấy phần thật mấy phần giả.
Cao Yến vẫn chưa tới, sự kiên nhẫn của Lương Thi Vận sắp mất sạch, cuộc trò chuyện càng thêm qua loa có lệ, đúng lúc này cánh cửa bị đẩy ra, một âm thanh trong trẻo vang lên: “Xem ra tôi tới trễ rồi.”
“Sở Hạ!” Có người nào đó kích động kêu lên một tiếng, “Về nước lúc nào vậy?”
Lương Thi Vận nghe thấy âm thanh bèn ngẩng đầu lên, động tác cầm đũa trong tay cũng trở nên cứng đờ, nhưng khi ánh mắt đối phương lướt
qua, cô vẫn trưng ra nụ cười gượng gạo.
Đối phương nhìn thấy cô thì tầm mắt không di chuyển, đôi mắt sâu thẳm kia có chút dao động, vừa định mở miệng nói gì đó.
Đúng lúc này, bí thư chi đoàn đã đứng lên ôm lấy bả vai của người vừa mới tới.
“Tên này, cậu rốt cuộc cũng chịu trở về rồi. Trước đó không phải cậu nói chuyến bay bị trễ sao, tôi còn sợ cậu không tới kịp, cũng không dám nói cho các bạn khác biết là cậu tới, sợ bọn họ nghĩ tôi khoác lác. Thế nào, lần này dự định ở lại bao lâu?”
Bí thư chi đoàn kéo Sở Hạ ngồi vào bàn, mấy bạn nam khác cũng rất nhiệt tình mà đón tiếp, dù sao lớp trưởng Sở Hạ này lúc trước cũng không ít lần giúp đỡ bọn họ, ví dụ như nghe theo đề nghị của bọn họ mà tổ chức một buổi giao lưu với các bạn học nữ khoa Ngoại ngữ, tổ chức những chuyến tham quan dã ngoại…
Sau khi lôi kéo Sở Hạ ngồi xuống, bọn họ anh một câu tôi một câu mà vây quanh lấy anh.
Lương Thi Vận ngồi cách bọn họ rất xa, nhưng cô vẫn nghe được một ít: ví dụ như hôm nay anh vừa trở về, đem đồ đạc đến khách sạn xong liền đi tới đây; ví dụ như anh nói tiếp theo đây anh dự định ở lại trong nước.
“Sao đột nhiên quyết định về nước thế, không lẽ trở về kết hôn sao?” Người bạn học nam ngồi bên tay phải Sở Hạ đột nhiên hỏi.
Năm đó Sở Hạ thi lên thạc sĩ xong thì đi du học, mấy năm nay anh vẫn luôn ở nước ngoài, như có ý định định cư nước ngoài.
Một đám người đang trông ngóng câu trả lời, Lương Thi Vận đang bấm điện thoại cũng dừng lại, sau một lúc lâu, cô chỉ chờ được một câu: “Kết hôn cái gì, đến bạn gái còn chưa có.”
“Không phải chứ?” “Không thể nào?” “Thật hay giả?”
Mọi người đều không tin, vẻ mặt của bạn nam khơi mào lên chủ đề này cũng rất khoa trương, anh ta mở một bức hình trong điện thoại ra, nói bản thân anh ta còn có đứa con hai tuổi rồi, lý nào Sở Hạ còn độc thân.
Một bạn học nữ bên cạnh cũng tiếp lời: “Bây giờ càng ưu tú thì càng dễ độc thân.”
Sau đó ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía Lương Thi Vận.
Ra trường hơn 6 năm, mọi người cũng đã sắp 30 tuổi, ở độ tuổi này kết hôn thì nhiều, yêu đương thì ít, càng đừng nói tới chuyện còn độc thân.
Mọi người trong phòng nhìn Lương Thi Vận một hồi, lại nhìn Sở Hạ một hồi, cũng không biết là ai đã nói ‘Các cậu có cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi không?’, sau đó mọi người đều sôi nổi bàn luận, nếu không thì bọn họ thành đôi đi.
Loại chuyện đùa giỡn này lúc học đại học đã từng trải qua.
Khi đó ngoại hình của hai người đều xuất chúng, hơn nữa thành tích học tập cũng ngang nhau, không biết là có bao nhiêu bạn học ngưỡng mộ.
Năm đó đùa giỡn, có lẽ mọi người còn có chút tò mò, muốn biết được hai người được ông trời ưu ái này mong muốn đối tượng của mình thế nào, mà hiện giờ, phần lớn các bạn học đều đã kết hôn, chỉ là sôi nổi bàn luận chứ không có tâm tư gì khác.
Sở Hạ không lên tiếng, anh chỉ im lặng nhìn Lương Thi Vận.
Ngũ quan rõ ràng, sống mũi cao thẳng, thoáng cái đã 6 năm, trong trí nhớ của cô, khuôn mặt thanh tuấn kia đã được năm tháng mài giũa, ngũ quan cũng vì vậy mà càng thêm góc cạnh, đường cong ở cằm cũng rõ ràng hơn.
Áo sơ mi đen của anh hơi mở ra, dưới chiếc áo sơ mi kia là thân hình không những không biến dạng mà càng thêm rắn chắc, cô vô thức nhớ lại những đêm khiến người ta mặt đỏ đó, tay và môi cô cùng di chuyển trên thân hình rắn chắc kia.
Khi vừa bước chân vào xã hội, cuộc sống mưu sinh khó khăn, lúc ấy còn nhớ tới những năm tháng trên giảng đường, nhưng trải qua 5 năm, thời gian từ từ bộc lộ ra ma lực của nó.
Lúc trước nghĩ rằng cuộc sống của mọi người đều giống nhau, nhưng dần dần lại xuất hiện sự khác biệt: có người đã kết hôn sinh con; có người vẫn độc thân; có người đã có siêu xe BWM, ở biệt thự; có người vẫn còn ở nhà thuê đi tàu điện ngầm. Do đó, cuộc họp mặt bạn học cũ đầy sự lúng túng diễn ra như lẽ dĩ nhiên.
Người có cuộc sống không tốt sẽ không dám tới, có tới cũng chỉ im lặng ngồi một góc, không nói năng lời nào; người có cuộc sống tốt lại mượn cơ hội này để khoe mẽ bản thân, bên trong lời nói cũng vô thức thể hiện ‘cuộc sống êm đẹp’ của mình.
Mọi người ngồi xung quanh một bàn tròn, từng người một dò hỏi những câu hỏi nhàm chán, sau đó cũng khen ngợi bằng những lời nói sáo rỗng; sau khi bữa tiệc kết thúc, từng người một sẽ trở về nhà đem những
chuyện vừa mới nghe được lải nhải với người bên cạnh mình…Thật sự rất nhàm chán.
Nhưng khi nhận được tin nhắn Wechat của bí thư chi đoàn, Lương Thi Vận lại trầm ngâm một hồi, sau đó cô đáp lại một câu ‘Không thành vấn đề.’
Gần đây công ty cô có chút vấn đề về tài chính, cô đang nóng lòng muốn bán ra một dự án nghỉ dưỡng.
Vì muốn có nhiều người tham gia vào đấu giá dự án, cô đã vận dụng hết tất cả mối quan hệ của bản thân mình; đến khi cô đem tất cả ra so sánh, thì cô nhận ra một điều: người có khả năng hứng thú với hạng mục của cô, hơn nữa có thể đưa ra giá cao, lại là người bạn học đại học của cô, tên là Cao Yến, anh ta đang quản lý công ty Nhạc Thượng.
Nhưng đáng tiếc là khi còn học đại học cô và Cao Yến không thân thiết, cô không có phương thức liên hệ của anh ta, do đó đành phải tìm đến bạn học khác để lôi kéo làm quen với anh ta.
Khi bảo tài xế dừng xe ở ven đường, Lương Thi Vận chỉnh sửa lại quần áo trên người mình, trong gió lạnh của ngày đông cô đẩy cửa xe bước ra ngoài.
Vóc người cô vốn dĩ cao gầy mảnh khảnh, áo khoác dài lại càng làm cô toát lên vẻ thuần thục.
Nhưng điều không phù hợp với thời tiết rét lạnh như thế này là bên trong áo khoác ngoài, cô chỉ mặc một chiếc váy hở lưng, màu rượu vang, chất liệu co giãn ôm sát da thịt trắng nõn, rất gợi cảm.
Không khí lạnh ngoài xe làm cô không kiềm chế được mà run rẩy, cô cắn răng chịu đựng, từ tốn tiến về phía trước, đôi giày cao gót màu bạc đạp trên mặt đất, phát ra âm thanh ‘lộc cộc’ thanh thúy.
Năm đó lớp tổng cộng có hơn 30 người, nhưng liên lạc chỉ được mười mấy người.
Địa điểm được chọn để họp mặt chính là nhà hàng Nhật cách trường học vài con phố.
Cách trang trí ở nhà hàng Nhật rất nghệ thuật, màn hình in hàng chữ Ukiyo-e đứng bên hành lang tạo nên bầu không khí yên tĩnh và trang nhã của nhà hàng.
Sau khi Lương Thi Vận cởi giày xong, cô đẩy cửa đi vào.
“Xin lỗi mọi người, trên đường tới bị kẹt xe.” Cô nở một nụ cười tươi, nhìn mọi người xin lỗi.
“Hoa khôi lớp chúng ta tới rồi…” Âm thanh náo nhiệt bên trong phòng đột nhiên dừng lại, sau đó không biết ai đã nói lên một câu như vậy.
Chuyên ngành của bọn họ là kiến trúc, vốn dĩ là nam nhiều nữ ít, tỷ lệ nam nữ ở khoa bọn họ mất cân đối trầm trọng.
Ngoại hình của Lương Thi Vận xinh xắn, ngũ quan tinh xảo, mẹ cô lại là giáo sư, dĩ nhiên cái danh hoa khôi khoa kiến trúc được gắn trên người cô.
Lương Thi Vận nhìn lướt qua, đồ ăn dọn trên bàn cũng đã vơi non nửa.
“Giờ này là thời điểm kẹt đường, còn mấy người nữa cũng đang trên đường tới, Thi Vận, mau tìm chỗ ngồi xuống đi.” Bí thư chi đoàn cười nói.
“Đúng rồi, nếu biết trước sẽ kẹt xe như vậy tôi đã ngồi tàu điện ngầm tới.” Lương Thi Vận đáp lại.
Chỗ ngồi là theo phong cách quỳ trên đệm, Lương Thi Vận nhìn xung quanh một vòng, cô không tìm thấy mục tiêu của mình, đoán chừng là cô ấy cũng là đang trên đường tới đây, cô bèn tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Nhiều năm không gặp lại, những bạn học cũ này đối với Lương Thi Vận đều là những gương mặt lạ lẫm.
Nhưng hiện giờ cô phải giả bộ quen thuộc, cố gắng vắt hết đầu óc nhớ lại những bài viết mới nhất của họ, hoặc là những chuyện khi còn đi học, để lấy nó làm chủ đề nói chuyện.
Những người có mặt ở đây đều mang tâm tư khác nhau, trên khuôn mặt của mọi người đều nở một nụ cười tươi, nhưng mấy phần thật mấy phần giả.
Cao Yến vẫn chưa tới, sự kiên nhẫn của Lương Thi Vận sắp mất sạch, cuộc trò chuyện càng thêm qua loa có lệ, đúng lúc này cánh cửa bị đẩy ra, một âm thanh trong trẻo vang lên: “Xem ra tôi tới trễ rồi.”
“Sở Hạ!” Có người nào đó kích động kêu lên một tiếng, “Về nước lúc nào vậy?”
Lương Thi Vận nghe thấy âm thanh bèn ngẩng đầu lên, động tác cầm đũa trong tay cũng trở nên cứng đờ, nhưng khi ánh mắt đối phương lướt
qua, cô vẫn trưng ra nụ cười gượng gạo.
Đối phương nhìn thấy cô thì tầm mắt không di chuyển, đôi mắt sâu thẳm kia có chút dao động, vừa định mở miệng nói gì đó.
Đúng lúc này, bí thư chi đoàn đã đứng lên ôm lấy bả vai của người vừa mới tới.
“Tên này, cậu rốt cuộc cũng chịu trở về rồi. Trước đó không phải cậu nói chuyến bay bị trễ sao, tôi còn sợ cậu không tới kịp, cũng không dám nói cho các bạn khác biết là cậu tới, sợ bọn họ nghĩ tôi khoác lác. Thế nào, lần này dự định ở lại bao lâu?”
Bí thư chi đoàn kéo Sở Hạ ngồi vào bàn, mấy bạn nam khác cũng rất nhiệt tình mà đón tiếp, dù sao lớp trưởng Sở Hạ này lúc trước cũng không ít lần giúp đỡ bọn họ, ví dụ như nghe theo đề nghị của bọn họ mà tổ chức một buổi giao lưu với các bạn học nữ khoa Ngoại ngữ, tổ chức những chuyến tham quan dã ngoại…
Sau khi lôi kéo Sở Hạ ngồi xuống, bọn họ anh một câu tôi một câu mà vây quanh lấy anh.
Lương Thi Vận ngồi cách bọn họ rất xa, nhưng cô vẫn nghe được một ít: ví dụ như hôm nay anh vừa trở về, đem đồ đạc đến khách sạn xong liền đi tới đây; ví dụ như anh nói tiếp theo đây anh dự định ở lại trong nước.
“Sao đột nhiên quyết định về nước thế, không lẽ trở về kết hôn sao?” Người bạn học nam ngồi bên tay phải Sở Hạ đột nhiên hỏi.
Năm đó Sở Hạ thi lên thạc sĩ xong thì đi du học, mấy năm nay anh vẫn luôn ở nước ngoài, như có ý định định cư nước ngoài.
Một đám người đang trông ngóng câu trả lời, Lương Thi Vận đang bấm điện thoại cũng dừng lại, sau một lúc lâu, cô chỉ chờ được một câu: “Kết hôn cái gì, đến bạn gái còn chưa có.”
“Không phải chứ?” “Không thể nào?” “Thật hay giả?”
Mọi người đều không tin, vẻ mặt của bạn nam khơi mào lên chủ đề này cũng rất khoa trương, anh ta mở một bức hình trong điện thoại ra, nói bản thân anh ta còn có đứa con hai tuổi rồi, lý nào Sở Hạ còn độc thân.
Một bạn học nữ bên cạnh cũng tiếp lời: “Bây giờ càng ưu tú thì càng dễ độc thân.”
Sau đó ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía Lương Thi Vận.
Ra trường hơn 6 năm, mọi người cũng đã sắp 30 tuổi, ở độ tuổi này kết hôn thì nhiều, yêu đương thì ít, càng đừng nói tới chuyện còn độc thân.
Mọi người trong phòng nhìn Lương Thi Vận một hồi, lại nhìn Sở Hạ một hồi, cũng không biết là ai đã nói ‘Các cậu có cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi không?’, sau đó mọi người đều sôi nổi bàn luận, nếu không thì bọn họ thành đôi đi.
Loại chuyện đùa giỡn này lúc học đại học đã từng trải qua.
Khi đó ngoại hình của hai người đều xuất chúng, hơn nữa thành tích học tập cũng ngang nhau, không biết là có bao nhiêu bạn học ngưỡng mộ.
Năm đó đùa giỡn, có lẽ mọi người còn có chút tò mò, muốn biết được hai người được ông trời ưu ái này mong muốn đối tượng của mình thế nào, mà hiện giờ, phần lớn các bạn học đều đã kết hôn, chỉ là sôi nổi bàn luận chứ không có tâm tư gì khác.
Sở Hạ không lên tiếng, anh chỉ im lặng nhìn Lương Thi Vận.
Ngũ quan rõ ràng, sống mũi cao thẳng, thoáng cái đã 6 năm, trong trí nhớ của cô, khuôn mặt thanh tuấn kia đã được năm tháng mài giũa, ngũ quan cũng vì vậy mà càng thêm góc cạnh, đường cong ở cằm cũng rõ ràng hơn.
Áo sơ mi đen của anh hơi mở ra, dưới chiếc áo sơ mi kia là thân hình không những không biến dạng mà càng thêm rắn chắc, cô vô thức nhớ lại những đêm khiến người ta mặt đỏ đó, tay và môi cô cùng di chuyển trên thân hình rắn chắc kia.