Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cúc Cu Cúc Cu - Thiên Lương Vĩnh Động Cơ

Chương 60: Hộp đen [END]



Ôn Linh trải cuộn tranh ra, bốn bức họa được treo lần lượt trên giá trưng bày. Ôn Thụy Tuyết cầm một túi trà sữa đi tới: "Anh Diệc Từ hôm nay không đến à?"
"Có đến." Ôn Linh đáp, điều chỉnh vị trí của cuộn tranh, "Em nhìn xem có bị lệch không?"
"Không lệch, vừa vặn lắm." Ôn Thụy Tuyết đưa cho Ôn Linh một ly trà sữa, "Giải nhiệt nào."
Tháng 5 ở Bắc Kinh không quá nóng, dưới bóng cây có gió nhẹ thoảng qua. Ôn Linh hớp một ngụm trà sữa lạnh, nhìn vào cổ tay mình bất chợt nói: "Chẳng lẽ anh... béo lên rồi?"
"Anh Diệc Từ chăm sóc tốt mà." Ôn Thụy Tuyết vui vẻ vì hạnh phúc của anh trai mình. Từ xa, cô nhìn thấy Kha Diệc Từ đang đi tới, cô đùa rằng: "Lần này anh ấy không đeo khăn quàng cổ."
Điều này phải quay ngược về hơn một tháng trước, vào sinh nhật của Kha Diệc Từ, Ôn Linh đã tặng anh một chiếc khăn quàng cổ do chính tay mình đan. Để giữ ấm, Ôn Linh đã chọn loại len cashmere dày nhất, chiếc khăn trông không tinh tế như do máy móc làm. Trong thời tiết 15 độ C vào tháng 3, Kha Diệc Từ đã kiên quyết đeo chiếc khăn trong suốt nửa tháng, gặp ai cũng khoe rằng, "Mấy người biết không, đây là chiếc khăn mà bạn trai tôi tự tay đan."
Cả tòa nhà CCTV đều biết đến việc MC Kha Diệc Từ có một người yêu khéo tay.
Nhậm Nhàn mặc kệ anh gây rối nhưng có một điều là không cho phép đeo khăn quàng cổ khi ghi hình.
Nghê Phương Lệ thì kéo vali đi Tây Tạng quay phim biên giới, nhất quyết không ở lại chịu đựng sự tra tấn tinh thần từ Kha Diệc Từ.
"Anh à, lần sau anh đan cho anh ấy một cái quần lót hình con khỉ đi." Ôn Thụy Tuyết nói, "Em muốn thấy bộ dạng của anh Diệc Từ nhe răng nhếch miệng."
Ôn Linh cười vỗ vai em gái, đúng lúc bị Kha Diệc Từ ôm vào lòng, bên tai vang lên giọng nói nũng nịu: "Nhớ anh không?"
Lần này tới phiên Ôn Thụy Tuyết nhăn mặt tránh xa, còn Ôn Linh thì nghiêm túc đáp: "Nhớ."
"Hehe." Kha Diệc Từ hôn nhẹ lên Ôn Linh, "Anh nhớ em đến mức không ăn nổi cơm luôn."
Trong tuần qua, hai người hầu như không gặp nhau, Ôn Linh bận rộn với buổi bảo vệ tốt nghiệp và nộp các tài liệu. Vì đồ họa và dụng cụ đều để ở nhà nên Ôn Linh không thể ở cùng Kha Diệc Từ, hai người yêu như keo sơn phải chia xa cả tuần, Kha Diệc Từ ăn không ngon, đi làm như từng bước đi vào nấm mồ.
"Không ăn nổi cơm à?" Ôn Linh sờ vào eo Kha Diệc Từ, cảm giác dường như anh đã giảm cân khá nhiều, cậu nói: "Phải ăn cơm thôi."
"Tối nay chúng ta đi ăn món Hà Nam đi, anh đã đặt chỗ rồi." Kha Diệc Từ nói, "Một lát nữa có phóng viên và quay phim đến, em tự mình nói được chứ?"
"Được." Ôn Linh gật đầu. Cậu không còn e dè như nửa năm trước, mặc dù vẫn có một số chỗ nói chưa được trôi chảy, nhưng cậu đã chuẩn bị tâm lý tốt để giới thiệu tác phẩm của mình.
Bốn bức cuộn tranh có chủ đề "Hạc Non Lướt Gió" thể hiện bốn giai đoạn học bay của những chú hạc. Tác phẩm thứ tư là "Bầu Trời" trong tranh điểm nhấn chuyển từ những chú hạc trắng sang ngọn đèn dầu phồn hoa nhân gia, đình đài lầu các san sát nối tiếp nhau, núi non trùng điệp mờ ảo, từng đàn cò trắng vút bay lên, kiên định hướng đến những vùng đất chưa biết.
Từ ý tưởng cho đến cách trình bày nội dung, rõ ràng là phong cách mang ý nghĩa sâu sắc mà vẫn dễ hiểu của cậu. Ôn Linh kiên định rằng, việc làm cho mọi người hiểu và có cảm xúc là thành công của một người sáng tạo hơn là những gì cao siêu khó hiểu, cậu thích cái đẹp bình dị dễ tiếp cận.
"Không hiểu nghĩa là." Ôn Linh đứng trước ống kính, cười ngại ngùng nhưng lời nói lại thẳng thắn, "Thì chẳng khác gì... vẽ trắng."
Kha Diệc Từ đứng bên cạnh ngạc nhiên nhướng mày, khẽ thì thầm với Ôn Thụy Tuyết: "Tiểu Vũ một câu đã đụng chạm đến cả một đám người."
"Anh ấy từng theo học một giáo viên." Ôn Thụy Tuyết nói, "Giáo viên đó có tính cách khá tệ, cố ý dùng đủ thứ khái niệm cao siêu để lừa gạt khách hàng, anh ấy ghét lắm."
"Đúng là có lý do." Kha Diệc Từ nói, "Nghệ sĩ thì cũng cần có một chút cá tính."
Kết thúc buổi phỏng vấn, Ôn Linh chuẩn bị rời khỏi triển lãm, Kha Diệc Từ hỏi: "Không cần ở lại trông tác phẩm à? Anh thấy các sinh viên khác đều ở đây cả ngày."
"Không cần." Ôn Linh đầy tự tin, "Họ hiểu mà." Cậu vẫy tay chào em gái, nắm tay Kha Diệc Từ bước ra ngoài.
"Đi đâu vậy?" Kha Diệc Từ ngạc nhiên.
Ôn Linh hỏi: "Xe anh có ở đây không?"
"Xe để ở cửa." Kha Diệc Từ nói.
"Mẹ em đưa em." Ôn Linh từ trong balo lấy ra một cái hộp nhỏ, "Cái này."
Kha Diệc Từ nhìn hộp nhung đen, một cảm giác bất ngờ hiện lên trong đầu, anh nói: "Đây là..."
Ôn Linh nhanh chóng bỏ hộp vào balo.
Kha Diệc Từ mắt mở trừng trừng, anh nói: "Đừng mà, mở cho anh xem đi."
"Không." Ôn Linh cố tình khiến anh hồi hộp, ôm chặt balo nhìn về phía trước, "Chúng ta đi, nhà anh."
"Nhà anh?" Kha Diệc Từ khởi động xe, "Tại sao?"
"Hộ chiếu." Ôn Linh nói, "Mua vé máy bay."
Thường thì Kha Diệc Từ sẽ lên kế hoạch cho chuyến đi, Ôn Linh tính tình tốt sẽ theo sau toàn bộ lộ trình, lần này đổi vai trò, Kha Diệc Từ thấy mới lạ thú vị. Anh nghe theo lời Ôn Linh, trở về căn hộ cho thuê, mở ngăn tủ đầu giường lấy hộ chiếu ra đưa cho Ôn Linh: "Rồi sao nữa?"
Ôn Linh trước mặt Kha Diệc Từ, đặt hai vé máy bay đi Tokyo Nhật Bản.
"Thứ 7 khởi hành." Kha Diệc Từ hỏi, "Đi mấy ngày?"
"Ba ngày." Ôn Linh trả lời.
Tại sao lại là ba ngày? Kha Diệc Từ cảm thấy mơ hồ, Ôn Linh không nói gì, anh chỉ còn biết bực bội vào bếp nấu cơm.
Hôm nay là thứ 3, Kha Diệc Từ đếm từng ngày, cố gắng chờ đến thứ 6, anh như một cơn gió xông vào văn phòng Nhậm Nhàn: "Sếp, tôi muốn xin một ngày nghỉ phép."
"Ngày nào?" Nhậm Tiên hỏi.
"Thứ 2 tuần sau." Kha Diệc Từ nói, "Tôi đã gửi email cho chị rồi."
"Được, tôi duyệt ngay." Nhậm Nhàn nói.
Ôn Linh vẫn đang thực tập tại CCTV nhưng tuần này tổ chức triển lãm tốt nghiệp, cậu dễ dàng xin nghỉ để bận rộn với việc tốt nghiệp và chiếc hộp đen bí ẩn.
"Quyết định rồi?" Sư Nhung hỏi.
Ôn Linh gật đầu, cậu nắm chặt món quà của mẹ, nói: "Con nên mang đến cho anh ấy một chút cảm giác an toàn." Kha Diệc Từ là người rất biết kiềm chế, anh luôn cảm thấy bất an nhưng lại không trực tiếp nói cho Ôn Linh. Những cơn mất ngủ, sự khoe khoang và nhu cầu bảo vệ của anh tuy rằng rất đáng yêu, nhưng cũng khiến Ôn Linh lo lắng.
Trầm cảm như hạt giống được chôn sâu dưới đất, chỉ cần một việc nhỏ cũng có thể cho nó cơ hội vươn lên. Kha Diệc Từ hy vọng Ôn Linh sẽ ngày càng tốt hơn, Ôn Linh cũng muốn Kha Diệc Từ sống một cuộc đời không lo âu.
"Vậy khi các con quay lại mẹ sẽ tặng các con một món quà." Sư Nhung đứng dậy ôm Ôn Linh, "Con trai nhỏ của mẹ đã lớn rồi."
Ôn Linh im lặng vỗ vai mẹ.
Chuyến bay từ Bắc Kinh đến Tokyo mất hai tiếng, Kha Diệc Từ cố gắng tìm cách lấy chiếc hộp đen từ tay Ôn Linh, anh nói: "Anh giúp em cầm túi."
"Không cần đâu." Ôn Linh ôm chặt túi xách vào lòng.
"Em có uống nước không, anh mang cho em một cốc nước cam nhé?" Kha Diệc Từ cố gắng chuyển hướng chú ý của Ôn Linh.
Ôn Linh lắc đầu: "Không khát."
Thế là, Kha Diệc Từ thở dài, bạn nhỏ cứng đầu như một con bò, anh tựa lưng vào ghế nghiêng đầu dựa vào vai Ôn Linh lầm bầm: "Đều tại em làm anh thấy tò mò, anh đã mất ngủ mấy ngày nay rồi."
Ôn Linh giả vờ không nghe thấy sự than vãn của anh, quyết tâm không cho Kha Diệc Từ cơ hội chạm vào túi của mình.
Máy bay hạ cánh tại sân bay quốc tế Haneda, Kha Diệc Từ vẫn chưa thấy bóng dáng chiếc hộp đen. Anh theo chân Ôn Linh, cúi đầu bước vào taxi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
Ôn Linh lấy điện thoại ra nhập địa điểm rồi dịch sang tiếng Nhật, ấn nút phát giọng nói. Tài xế đánh lái vào dòng xe. Kha Diệc Từ không hiểu tiếng Nhật nên chỉ có thể ngơ ngác nhìn ra ngoài khung cảnh xa lạ.
Chiếc taxi chạy qua khu vực đô thị về phía Bắc, cuối cùng dừng lại trước một ngôi chùa. Ôn Linh kéo Kha Diệc Từ xuống xe, đi thẳng đến nhà cầu duyên. Cậu tay cầm ống cầu, mạnh mẽ lắc lắc để lấy một que xăm. Kha Diệc Từ cầm que xăm, đọc được chữ "Trung cát."
Tim Ôn Linh bỗng thả lỏng, cậu cười tươi: "Tốt quá." Cậu cho que xăm vào túi, "Đi tiếp thôi."
"Đi đâu?" Kha Diệc Từ hỏi.
Họ đến văn phòng khu vực, Ôn Linh nhận hai mẫu đơn đăng ký kết hôn từ nhân viên, cậu đưa cho Kha Diệc Từ một tờ giấy: "Anh điền đi."
"Đây là cái gì?" Kha Diệc Từ chỉ vào tiêu đề, "Anh nhận ra vài chữ này."
"Kết hôn." Ôn Linh mở chiếc hộp đen mà Kha Diệc Từ luôn tò mò, bên trong có hai chiếc nhẫn được thiết kế độc đáo.
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khoảnh khắc này vẫn làm Kha Diệc Từ không nói nên lời. Anh nuốt nước bọt, nắm lấy một chiếc nhẫn nhẹ nhàng đeo vào ngón tay của Ôn Linh: "Vất vả cho em giữ bí mật lâu như vậy."
"Muốn anh, nhiều ngày, mong chờ." Ôn Linh nói.
"Tại sao lại chọn Nhật Bản?" Kha Diệc Từ hỏi.
"Gần." Ôn Linh đáp, "Anh bận, với công việc."
"Chúng ta có thể đừng nhắc đến chuyện này không? Anh cũng không bận rộn như em nghĩ đâu." Kha Diệc Từ rất hối hận vì đã dùng công việc làm cái cớ để từ chối Ôn Linh, anh nghiêm túc nói: "Anh yêu em, em sẽ không lừa dối em nữa, tuyệt đối không có lần sau."
Ôn Linh chớp chớp mắt, xoay một chiếc nhẫn đeo lên tay Kha Diệc Từ: "Em cũng yêu anh." Cậu liếc nhìn điện thoại, "Họ sắp tan ca rồi."
"À, vậy chúng ta viết nhanh thôi." Kha Diệc Từ cầm bút ghi tên mình.
Ôn Linh nghiêng người đến gần Kha Diệc Từ hôn anh một cái, như một chú mèo cọ má vào anh.
Kha Diệc Từ hiếm khi đẩy Ôn Linh ra, nói: "Tiểu Vũ, về khách sạn em muốn làm gì cũng được, giờ mau chóng viết cho xong được không?"
"Ừm." Ôn Linh ngoan ngoãn cầm bút, đánh dấu vào ô dành cho cặp đôi đồng tính.
💙 Chính văn hoàn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...