Cúc Cu Cúc Cu - Thiên Lương Vĩnh Động Cơ
Chương 54: Tạo hóa trêu người
Kha Diệc Từ ngồi trong xe nhìn ra ngoài cảnh đêm nhộn nhịp với dòng xe cộ tấp nập, anh cảm nhận rõ ràng tâm trạng của mình không ổn. Sự tê liệt chậm rãi bao phủ làn da, giống như một lớp vỏ mỏng bọc lấy anh khiến anh tách biệt khỏi thế giới.
Anh không muốn về nhà, cũng không muốn gặp Ôn Linh. Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, đột nhiên anh cảm thấy mất phương hướng, sống trên đời này rốt cuộc là có ý nghĩa gì không?
Cảm giác trống rỗng vô cớ ập đến, chiếm lấy tâm trí của anh. Kha Diệc Từ xoa xoa thái dương, cố gắng chôn mặt vào tay lái để tránh né.
Lần cuối cùng rơi vào trạng thái này là khi nào nhỉ? Anh chậm chạp hồi tưởng, một năm trước?
Ngây ngẩn cho đến 9 giờ tối, Kha Diệc Từ khởi động xe hướng về nhà. Cảm xúc tiêu cực khiến anh mất hết cảm giác thèm ăn, đi qua những quán ăn ven đường đầy hương thơm mà không còn hứng thú như trước. Xe vào khu chung cư, đỗ ở chỗ trống, Kha Diệc Từ rút chìa khóa xe, cầm túi laptop đẩy cửa bước ra.
*Giờ ảnh tan ca thường là 6 giờ..
Túi chứa bản thảo do nhóm biên soạn gửi đến, nội dung là tập mới của chương trình Pháp và Tình, ngày mai sẽ được quay. Vương Kỳ đang dự định nghỉ hưu nhưng chưa tìm được người thích hợp để kế nhiệm chương trình, vậy nên Kha Diệc Từ tạm thời thay thế.
Bước lên cầu thang đến tầng hai, Kha Diệc Từ lấy chìa khóa mở cửa, khi vừa quay đầu thì thấy một bóng dáng ngồi trên cầu thang, anh hơi ngẩn ra.
Ôn Linh ôm sách đứng dậy, trong tay cầm một túi giấy dầu, cậu nói: "Cho anh."
"Em chờ lâu chưa?" Kha Diệc Từ kéo Ôn Linh lại gần, "Sao không gọi điện cho anh?"
"Anh bận." Ôn Linh đáp.
"Bận cái gì chứ." Kha Diệc Từ cảm thấy cảm xúc sống động quay trở lại, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Ôn Linh, vừa tức giận vừa đau lòng, "Nếu anh không về tối nay, em có phải ngồi chờ đến sáng mai không?"
Ôn Linh chớp mắt, cậu nói: "Vậy em, sẽ, về nhà."
Kha Diệc Từ mở cửa đẩy Ôn Linh vào: "Đi rửa tay với nước nóng đi."
"Gà chiên, ngon lắm." Ôn Linh nói, "Anh hâm nóng lại đi."
"Được được được." Kha Diệc Từ ném túi giấy vào lò vi sóng, bật ấm nước: "Em ăn tối chưa?"
"Chưa." Ôn Linh trả lời.
"Vừa hay anh cũng chưa ăn." Kha Diệc Từ mở tủ lạnh, nhìn qua một lượt, nói: "Làm món trứng cà chua ăn với mì nhé?"
"Được." Ôn Linh từ nhà vệ sinh đi ra, "Em ăn rồi, gà chiên."
Kha Diệc Từ lấy hai quả cà chua và bốn quả trứng, nói: "Em lấy cho anh chút mì."
Ôn Linh theo sau lấy mì, đồng thời đóng cửa tủ lạnh lại.
Kha Diệc Từ cúi người cắt rau, anh nói: "Em dùng dao khía một hình chữ thập lên cà chua, nước sôi đổ vào, một lúc là có thể lột vỏ."
"Được." Ôn Linh đồng ý.
Ban đầu không có cảm giác thèm ăn nhưng khi ngửi thấy mùi hành gừng tỏi xào trong chảo, nghe tiếng xèo xèo, Kha Diệc Từ nuốt nước bọt. Ôn Linh như một sợi dây, gắn bó chắc chắn anh với cuộc sống. Dù cuộc đời có tầm thường đến đâu, mỗi khoảnh khắc bên Ôn Linh đều quý giá đối với Kha Diệc Từ.
Ý nghĩa có hay không, quan trọng sao?
"Gần xong rồi, để anh thử xem vị." Kha Diệc Từ cầm đũa gắp miếng trứng, nói: "Hơi nhạt một chút."
Ôn Linh chia mì ra hai bát sứ lại cho vào bát Kha Diệc Từ thêm một ít, cậu cúi người mở lò vi sóng lấy gà chiên ra cho vào đĩa.
"Ăn cơm thôi." Kha Diệc Từ bày trứng cà chua ra đĩa rồi đặt lên bàn nhỏ ở ban công, "Em có uống Coca không?"
"Không." Ôn Linh đáp, "Uống nước."
"Nhà quản lý sức khỏe nhỏ." Kha Diệc Từ lấy ra một chai nước cam, "Uống cái này được không?"
Ôn Linh gật đầu.
Hai người ngồi ở bàn nhỏ, Kha Diệc Từ nhìn đĩa gà chiên chỉ vừa đủ lấp đầy đáy đĩa, Ôn Linh ngại ngùng nói: "Em đã ăn, một ít rồi." Cậu gắp gà cho vào bát của Kha Diệc Từ, "Anh thử xem."
"Sau này không thể như vậy nữa." Kha Diệc Từ nói, "Dù anh đang làm gì, chỉ cần là em gọi điện thì anh nhất định sẽ nghe. Dù không nghe thấy chuông, anh cũng sẽ gọi lại ngay khi nhìn thấy."
"Em tưởng, anh." Ôn Linh chậm rãi nói, "Tức giận." Cậu dùng đũa chọc chọc vào mì, "Em có phải quá đáng quá rồi không?"
Kha Diệc Từ nhìn Ôn Linh, không còn cách nào khác nói: "Không phải vấn đề của em, mà là anh không hiểu rõ bản thân." Anh luôn có thể vì hành động của Ôn Linh mà trở nên cảm động, "Ăn cơm trước đi, ăn xong chúng ta sẽ nói tiếp."
Ôn Linh ủ rũ cúi đầu, gắp một sợi mì bỏ vào miệng, đứa trẻ thường sợ đói bỗng nhiên mất hết hứng thú với món ăn thơm phức.
Kha Diệc Từ không nhịn được thở dài, anh đặt đũa xuống véo nhẹ vào má Ôn Linh: "Là anh quá đáng, ban đầu không dám nói với em là hai năm qua anh đã làm gì."
Ôn Linh nhìn Kha Diệc Từ, hỏi: "Anh đi, làm gì?"
"Chủ yếu là chữa bệnh." Kha Diệc Từ nói, "Và lén lút nhìn xem em."
"A?" Ôn Linh không hiểu.
"Trong kỳ nghỉ hè từ năm nhất lên năm hai, anh vốn định tìm em chơi." Kha Diệc Từ nói, "Lúc đó anh đang đối mặt với tốt nghiệp, áp lực học tập khá lớn, tâm trạng cũng không ổn định. Anh đã ngồi một lúc ở quán cà phê đối diện cửa hàng nhà em, tâm trạng rất tệ nên không muốn ảnh hưởng đến em, sau đó không tìm tới em nữa."
Kỳ nghỉ hè năm nhất? Ôn Linh lục lọi trong ký ức, cậu ra dấu, [Anh thấy em với Sở Triết Tùng đúng không?]
"... Đúng." Kha Diệc Từ mím môi, "Chỉ đơn thuần là anh yếu đuối, không hiểu rõ bản thân."
Thật trùng hợp, trong vài ngày mà Sở Triết Tùng đến Thiên Tân tìm Ôn Linh chơi, họ đã cãi nhau to sau đó không vui vẻ mà chia tay. Nếu Kha Diệc Từ kiên quyết gõ cửa, có lẽ hai người đã sớm thành đôi.
"Thời gian sau đó chỉ là chữa bệnh, uống thuốc, tập thể dục, học ngôn ngữ ký hiệu." Kha Diệc Từ nói, "Cuối tuần về Thiên Tân nhìn em làm việc."
Nghe xong câu chuyện của Kha Diệc Từ, Ôn Linh càng cảm thấy áy náy, cậu nói: "Em không, biết." Cậu ra dấu, [Em không định dẫn cậu ta về Thiên Tân, cậu ta tự tìm đến.] Ôn Linh không còn tâm trí ăn cơm, vội vã giải thích nguyên do, [Học kỳ một năm hai chúng ta đi leo núi, sau đó chụp ảnh rồi em vội vàng về làm bài tập. Cậu ta kéo em đi bar, em cãi nhau với cậu ta trước mặt bạn bè của cậu ấy.]
[Khi nghỉ hè, cậu ta nhất quyết theo em về Thiên Tân, nói sẽ không đi bar nữa.] Ôn Linh ra dấu [Hắn không quan trọng, anh mới quan trọng.]
"Em nói giỏi ghê." Kha Diệc Từ cười nói, anh bị Ôn Linh dỗ dành đến tâm trạng thoải mái, "Ăn cơm đi, mì sẽ nguội mất."
Ôn Linh lại cầm đũa, trộn trứng cà chua ăn hết phần mì còn lại, chỉ nghe Kha Diệc Từ hỏi: "Em tự đi mua gà chiên à?"
"Bạn học, giới thiệu." Ôn Linh nói, cậu gạt sạch mì trong bát, đặt đũa xuống ra dấu. [Em thấy ngon nên đã mua thêm một ít.]
Kha Diệc Từ bưng bát đĩa vào bếp, Ôn Linh theo sau nói: "Trưa, ăn cơm."
"Ừ?" Kha Diệc Từ đứng bên bồn rửa mở vòi nước, cúi người rửa bát.
"Chuyện trò về, em gái." Ôn Linh nói.
"Em và Sở Triết Tùng nói chuyện về em gái..." Kha Diệc Từ mới hiểu ra, "Nói về chuyện của em gái em?"
"Ừm." Ôn Linh gật đầu, cậu lấy điện thoại ra mở Weibo cho Kha Diệc Từ xem.
Kha Diệc Từ lau khô giọt nước trên tay, cầm điện thoại nhanh chóng lướt qua các dòng chữ, anh im lặng đọc xong, thở dài: "Thế sự khó lường, nhưng sao Sở Triết Tùng lại liên lạc được với Trương Cường?"
"Bố cậu ta, cảnh sát." Ôn Linh đáp.
"Được rồi." Kha Diệc Từ đặt bát đĩa sạch vào tủ, "Cậu ta đến xin lỗi em à?"
"Gần như vậy." Ôn Linh nói.
"Và rồi, tiếp tục làm bạn với em?" Kha Diệc Từ hỏi.
Ôn Linh lắc đầu: "Không cần, thấy, cậu ta, làm gì."
"Đáng đời." Kha Diệc Từ lấy khăn lau tay trong bếp, "Vậy chuyện này coi như kết thúc?"
"Có thể." Ôn Linh ra dấu, [Hy vọng Trương Cường tìm được thận phù hợp.]
"Đã làm nhiều trò lén lút như vậy, mà nếu làm sớm thì đã tìm được rồi." Kha Diệc Từ nói.
"Đó là bất công!" Hải Học Như mở to mắt, "Cô có tư cách gì mà đuổi việc tôi?"
Tôn Chính Tiên ngồi sau bàn làm việc lớn bằng gỗ đỏ, bình thản nói: "Sứ mệnh của truyền thông là ẩn mình trong bóng tối giải quyết vấn đề cho khách hàng. Anh có thể bị khách hàng chửi bới thậm tệ, nhưng không thể để đám đông chỉ trỏ."
Hình Dương từng bị khách hàng mắng mỏ cũng gật đầu đồng ý.
"Cái danh tiếng hiện tại của anh, ai dám thuê anh đây?" Tôn Chính Tiên nói, "Đó là sự thất bại nghiêm trọng trong công việc PR."
"Cô thật độc ác." Hải Học Như nói, "Cô chỉ muốn lợi dụng tôi để đảo ngược dư luận thôi phải không?"
"Chúng ta không phải đều đang lợi dụng nhau sao?" Tôn Chính Tiên cười, "Nếu Trương Cường không chỉ ra những việc anh đã làm, có thể anh sẽ trở thành người truyền thông hàng đầu trong tương lai. Chỉ có thể nói anh xui xẻo, số phận trêu đùa."
"Chưa quản lý tốt danh tiếng của mình, thì làm sao quản lý danh tiếng của người khác?" Hình Dương mỉa mai.
-
Anh không muốn về nhà, cũng không muốn gặp Ôn Linh. Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, đột nhiên anh cảm thấy mất phương hướng, sống trên đời này rốt cuộc là có ý nghĩa gì không?
Cảm giác trống rỗng vô cớ ập đến, chiếm lấy tâm trí của anh. Kha Diệc Từ xoa xoa thái dương, cố gắng chôn mặt vào tay lái để tránh né.
Lần cuối cùng rơi vào trạng thái này là khi nào nhỉ? Anh chậm chạp hồi tưởng, một năm trước?
Ngây ngẩn cho đến 9 giờ tối, Kha Diệc Từ khởi động xe hướng về nhà. Cảm xúc tiêu cực khiến anh mất hết cảm giác thèm ăn, đi qua những quán ăn ven đường đầy hương thơm mà không còn hứng thú như trước. Xe vào khu chung cư, đỗ ở chỗ trống, Kha Diệc Từ rút chìa khóa xe, cầm túi laptop đẩy cửa bước ra.
*Giờ ảnh tan ca thường là 6 giờ..
Túi chứa bản thảo do nhóm biên soạn gửi đến, nội dung là tập mới của chương trình Pháp và Tình, ngày mai sẽ được quay. Vương Kỳ đang dự định nghỉ hưu nhưng chưa tìm được người thích hợp để kế nhiệm chương trình, vậy nên Kha Diệc Từ tạm thời thay thế.
Bước lên cầu thang đến tầng hai, Kha Diệc Từ lấy chìa khóa mở cửa, khi vừa quay đầu thì thấy một bóng dáng ngồi trên cầu thang, anh hơi ngẩn ra.
Ôn Linh ôm sách đứng dậy, trong tay cầm một túi giấy dầu, cậu nói: "Cho anh."
"Em chờ lâu chưa?" Kha Diệc Từ kéo Ôn Linh lại gần, "Sao không gọi điện cho anh?"
"Anh bận." Ôn Linh đáp.
"Bận cái gì chứ." Kha Diệc Từ cảm thấy cảm xúc sống động quay trở lại, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Ôn Linh, vừa tức giận vừa đau lòng, "Nếu anh không về tối nay, em có phải ngồi chờ đến sáng mai không?"
Ôn Linh chớp mắt, cậu nói: "Vậy em, sẽ, về nhà."
Kha Diệc Từ mở cửa đẩy Ôn Linh vào: "Đi rửa tay với nước nóng đi."
"Gà chiên, ngon lắm." Ôn Linh nói, "Anh hâm nóng lại đi."
"Được được được." Kha Diệc Từ ném túi giấy vào lò vi sóng, bật ấm nước: "Em ăn tối chưa?"
"Chưa." Ôn Linh trả lời.
"Vừa hay anh cũng chưa ăn." Kha Diệc Từ mở tủ lạnh, nhìn qua một lượt, nói: "Làm món trứng cà chua ăn với mì nhé?"
"Được." Ôn Linh từ nhà vệ sinh đi ra, "Em ăn rồi, gà chiên."
Kha Diệc Từ lấy hai quả cà chua và bốn quả trứng, nói: "Em lấy cho anh chút mì."
Ôn Linh theo sau lấy mì, đồng thời đóng cửa tủ lạnh lại.
Kha Diệc Từ cúi người cắt rau, anh nói: "Em dùng dao khía một hình chữ thập lên cà chua, nước sôi đổ vào, một lúc là có thể lột vỏ."
"Được." Ôn Linh đồng ý.
Ban đầu không có cảm giác thèm ăn nhưng khi ngửi thấy mùi hành gừng tỏi xào trong chảo, nghe tiếng xèo xèo, Kha Diệc Từ nuốt nước bọt. Ôn Linh như một sợi dây, gắn bó chắc chắn anh với cuộc sống. Dù cuộc đời có tầm thường đến đâu, mỗi khoảnh khắc bên Ôn Linh đều quý giá đối với Kha Diệc Từ.
Ý nghĩa có hay không, quan trọng sao?
"Gần xong rồi, để anh thử xem vị." Kha Diệc Từ cầm đũa gắp miếng trứng, nói: "Hơi nhạt một chút."
Ôn Linh chia mì ra hai bát sứ lại cho vào bát Kha Diệc Từ thêm một ít, cậu cúi người mở lò vi sóng lấy gà chiên ra cho vào đĩa.
"Ăn cơm thôi." Kha Diệc Từ bày trứng cà chua ra đĩa rồi đặt lên bàn nhỏ ở ban công, "Em có uống Coca không?"
"Không." Ôn Linh đáp, "Uống nước."
"Nhà quản lý sức khỏe nhỏ." Kha Diệc Từ lấy ra một chai nước cam, "Uống cái này được không?"
Ôn Linh gật đầu.
Hai người ngồi ở bàn nhỏ, Kha Diệc Từ nhìn đĩa gà chiên chỉ vừa đủ lấp đầy đáy đĩa, Ôn Linh ngại ngùng nói: "Em đã ăn, một ít rồi." Cậu gắp gà cho vào bát của Kha Diệc Từ, "Anh thử xem."
"Sau này không thể như vậy nữa." Kha Diệc Từ nói, "Dù anh đang làm gì, chỉ cần là em gọi điện thì anh nhất định sẽ nghe. Dù không nghe thấy chuông, anh cũng sẽ gọi lại ngay khi nhìn thấy."
"Em tưởng, anh." Ôn Linh chậm rãi nói, "Tức giận." Cậu dùng đũa chọc chọc vào mì, "Em có phải quá đáng quá rồi không?"
Kha Diệc Từ nhìn Ôn Linh, không còn cách nào khác nói: "Không phải vấn đề của em, mà là anh không hiểu rõ bản thân." Anh luôn có thể vì hành động của Ôn Linh mà trở nên cảm động, "Ăn cơm trước đi, ăn xong chúng ta sẽ nói tiếp."
Ôn Linh ủ rũ cúi đầu, gắp một sợi mì bỏ vào miệng, đứa trẻ thường sợ đói bỗng nhiên mất hết hứng thú với món ăn thơm phức.
Kha Diệc Từ không nhịn được thở dài, anh đặt đũa xuống véo nhẹ vào má Ôn Linh: "Là anh quá đáng, ban đầu không dám nói với em là hai năm qua anh đã làm gì."
Ôn Linh nhìn Kha Diệc Từ, hỏi: "Anh đi, làm gì?"
"Chủ yếu là chữa bệnh." Kha Diệc Từ nói, "Và lén lút nhìn xem em."
"A?" Ôn Linh không hiểu.
"Trong kỳ nghỉ hè từ năm nhất lên năm hai, anh vốn định tìm em chơi." Kha Diệc Từ nói, "Lúc đó anh đang đối mặt với tốt nghiệp, áp lực học tập khá lớn, tâm trạng cũng không ổn định. Anh đã ngồi một lúc ở quán cà phê đối diện cửa hàng nhà em, tâm trạng rất tệ nên không muốn ảnh hưởng đến em, sau đó không tìm tới em nữa."
Kỳ nghỉ hè năm nhất? Ôn Linh lục lọi trong ký ức, cậu ra dấu, [Anh thấy em với Sở Triết Tùng đúng không?]
"... Đúng." Kha Diệc Từ mím môi, "Chỉ đơn thuần là anh yếu đuối, không hiểu rõ bản thân."
Thật trùng hợp, trong vài ngày mà Sở Triết Tùng đến Thiên Tân tìm Ôn Linh chơi, họ đã cãi nhau to sau đó không vui vẻ mà chia tay. Nếu Kha Diệc Từ kiên quyết gõ cửa, có lẽ hai người đã sớm thành đôi.
"Thời gian sau đó chỉ là chữa bệnh, uống thuốc, tập thể dục, học ngôn ngữ ký hiệu." Kha Diệc Từ nói, "Cuối tuần về Thiên Tân nhìn em làm việc."
Nghe xong câu chuyện của Kha Diệc Từ, Ôn Linh càng cảm thấy áy náy, cậu nói: "Em không, biết." Cậu ra dấu, [Em không định dẫn cậu ta về Thiên Tân, cậu ta tự tìm đến.] Ôn Linh không còn tâm trí ăn cơm, vội vã giải thích nguyên do, [Học kỳ một năm hai chúng ta đi leo núi, sau đó chụp ảnh rồi em vội vàng về làm bài tập. Cậu ta kéo em đi bar, em cãi nhau với cậu ta trước mặt bạn bè của cậu ấy.]
[Khi nghỉ hè, cậu ta nhất quyết theo em về Thiên Tân, nói sẽ không đi bar nữa.] Ôn Linh ra dấu [Hắn không quan trọng, anh mới quan trọng.]
"Em nói giỏi ghê." Kha Diệc Từ cười nói, anh bị Ôn Linh dỗ dành đến tâm trạng thoải mái, "Ăn cơm đi, mì sẽ nguội mất."
Ôn Linh lại cầm đũa, trộn trứng cà chua ăn hết phần mì còn lại, chỉ nghe Kha Diệc Từ hỏi: "Em tự đi mua gà chiên à?"
"Bạn học, giới thiệu." Ôn Linh nói, cậu gạt sạch mì trong bát, đặt đũa xuống ra dấu. [Em thấy ngon nên đã mua thêm một ít.]
Kha Diệc Từ bưng bát đĩa vào bếp, Ôn Linh theo sau nói: "Trưa, ăn cơm."
"Ừ?" Kha Diệc Từ đứng bên bồn rửa mở vòi nước, cúi người rửa bát.
"Chuyện trò về, em gái." Ôn Linh nói.
"Em và Sở Triết Tùng nói chuyện về em gái..." Kha Diệc Từ mới hiểu ra, "Nói về chuyện của em gái em?"
"Ừm." Ôn Linh gật đầu, cậu lấy điện thoại ra mở Weibo cho Kha Diệc Từ xem.
Kha Diệc Từ lau khô giọt nước trên tay, cầm điện thoại nhanh chóng lướt qua các dòng chữ, anh im lặng đọc xong, thở dài: "Thế sự khó lường, nhưng sao Sở Triết Tùng lại liên lạc được với Trương Cường?"
"Bố cậu ta, cảnh sát." Ôn Linh đáp.
"Được rồi." Kha Diệc Từ đặt bát đĩa sạch vào tủ, "Cậu ta đến xin lỗi em à?"
"Gần như vậy." Ôn Linh nói.
"Và rồi, tiếp tục làm bạn với em?" Kha Diệc Từ hỏi.
Ôn Linh lắc đầu: "Không cần, thấy, cậu ta, làm gì."
"Đáng đời." Kha Diệc Từ lấy khăn lau tay trong bếp, "Vậy chuyện này coi như kết thúc?"
"Có thể." Ôn Linh ra dấu, [Hy vọng Trương Cường tìm được thận phù hợp.]
"Đã làm nhiều trò lén lút như vậy, mà nếu làm sớm thì đã tìm được rồi." Kha Diệc Từ nói.
"Đó là bất công!" Hải Học Như mở to mắt, "Cô có tư cách gì mà đuổi việc tôi?"
Tôn Chính Tiên ngồi sau bàn làm việc lớn bằng gỗ đỏ, bình thản nói: "Sứ mệnh của truyền thông là ẩn mình trong bóng tối giải quyết vấn đề cho khách hàng. Anh có thể bị khách hàng chửi bới thậm tệ, nhưng không thể để đám đông chỉ trỏ."
Hình Dương từng bị khách hàng mắng mỏ cũng gật đầu đồng ý.
"Cái danh tiếng hiện tại của anh, ai dám thuê anh đây?" Tôn Chính Tiên nói, "Đó là sự thất bại nghiêm trọng trong công việc PR."
"Cô thật độc ác." Hải Học Như nói, "Cô chỉ muốn lợi dụng tôi để đảo ngược dư luận thôi phải không?"
"Chúng ta không phải đều đang lợi dụng nhau sao?" Tôn Chính Tiên cười, "Nếu Trương Cường không chỉ ra những việc anh đã làm, có thể anh sẽ trở thành người truyền thông hàng đầu trong tương lai. Chỉ có thể nói anh xui xẻo, số phận trêu đùa."
"Chưa quản lý tốt danh tiếng của mình, thì làm sao quản lý danh tiếng của người khác?" Hình Dương mỉa mai.
-