Cúc Cu Cúc Cu - Thiên Lương Vĩnh Động Cơ
Chương 5: Cái ôm muộn màng
"Cậu sao lại đi về vùng nông thôn?" Kha Diệc Từ hỏi, "Tôi nhớ bố mẹ cậu không đến từ nông thôn."
Ôn Linh thu bớt ý cười, chậm rãi nhắm mắt lại, dường như nghĩ đến một chuyện không vui, [Chúng ta nói chuyện khác đi.]
Kha Diệc Từ không nói gì nữa, anh nhìn Ôn Linh ngồi xuống bắt tay với chú chó lớn. Một người đàn ông trung niên đứng dưới ánh đèn đường cười nói: "Cuối cùng cũng có người chịu chơi với A Kỳ, bọn trẻ đều sợ nó."
Ôn Linh mỉm cười lịch sự, cậu xoa xoa chân của chú chó Border Collie, véo nhẹ tai nó, chú chó lớn ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ mặc cậu xoa nắn. Kha Diệc Từ bước đến bên cạnh người đàn ông trung niên hàn huyên: "Em tôi cũng thích chó, anh nuôi chó khéo thật, lông bóng mượt luôn."
"Em cậu có phải là..." Người đàn ông trung niên chỉ vào miệng mình, "Tôi thấy cậu ta dùng ngôn ngữ ký hiệu nói chuyện với cậu."
Kha Diệc Từ gật đầu. Nhưng anh thực sự chưa bao giờ cảm thấy Ôn Linh là người có khuyết tật. Việc không cần giao tiếp bằng ngôn ngữ càng khiến Ôn Linh trở nên chân thực hơn, tính cách và cảm xúc đều được thể hiện rõ ràng, điều này mang lại cho Kha Diệc Từ bầu không khí yên tĩnh hiếm hoi trong công việc kiếm tiền bằng lời nói.
Ôn Linh chơi với chú chó lớn một lúc, rồi nhìn về phía Kha Diệc Từ. Kha Diệc Từ nói: "Về nhà nhé?"
Ôn Linh gật đầu.
"Chú, chúng tôi đi nhé." Kha Diệc Từ nói với người đàn ông trung niên, "Hẹn gặp lại."
"Được được. Tạm biệt." Người đàn ông trung niên vẫy tay, dẫn theo chú chó lớn thân thiện đi vào con đường rẽ vào rừng.
Đi được một đoạn, Ôn Linh làm động tác, [Mai anh có đến tìm tôi không?]
"Tôi sẽ đến cửa hàng tìm cậu." Kha Diệc Từ nói, "Cậu dạy tôi vẽ nhé."
Ôn Linh tưởng Kha Diệc Từ chỉ đến để xin lỗi, rồi hai người lại trở nên thân thiết như mùa hè năm nào, cùng nhau ăn uống, vui chơi tận hưởng kỳ nghỉ. Không ngờ Kha Diệc Từ thật sự muốn học vẽ, cậu làm động tác. [Sao anh lại muốn học vẽ?]
"Tháng trước tôi đi bệnh viện, chẩn đoán ra là trầm cảm nhẹ." Kha Diệc Từ nói, "Học vẽ tranh để tìm chút yên tĩnh."
[Tôi tưởng anh đã khỏi trầm cảm rồi.] Ôn Linh làm động tác.
"Có lẽ do công việc." Kha Diệc Từ nhún vai, "Áp lực từ CCTV thật sự rất lớn." Anh nhân cơ hội ôm lấy vai Ôn Linh, "Ba năm không gặp, cậu đã cao lên nhiều rồi." Anh quay sang làm động tác so chiều cao của mình và Ôn Linh, thầm nghĩ, thật sự còn cao hơn mình một chút.
Ôn Linh cao, dáng người mảnh mai cùng đôi mắt hạnh tròn làm cho cậu trông rất trẻ con và ngây thơ. Cậu nhìn Kha Diệc Từ, ánh mắt lấp lánh ánh sáng mềm mại, giống như đang cười lại như đang châm chọc, cậu làm động tác. [Tôi ăn uống đúng giờ, thường xuyên tập thể dục còn thích uống sữa bò.]
"Đúng vậy đúng vậy, vận động viên thể thao của tôi." Kha Diệc Từ đến trước cửa tòa nhà, nhìn vào ánh đèn trong hành lang, tay rời khỏi vai Ôn Linh, chỉnh lại cổ áo cho cậu, không nỡ nói, "Mai tôi sẽ đến cửa hàng tìm cậu."
Ôn Linh gật đầu.
"Dạy tôi vẽ nhé." Kha Diệc Từ nói.
Ôn Linh gật đầu.
"Một trăm tệ hai tiếng được không? Bạn bè thì giảm giá." Kha Diệc Từ nói.
Ôn Linh không nhịn được nắm vai Kha Diệc Từ đẩy về phía cửa khu dân cư, Kha Diệc Từ cảm thấy người trẻ tuổi thì không có mấy kiên nhẫn, nói: "Được rồi, được rồi, đi ngay đây."
Ôn Linh dừng lại nhìn Kha Diệc Từ, cậu làm động tác, [Cảm ơn anh đã quay lại tìm tôi, tôi thực sự rất vui.]
Kha Diệc Từ bỗng thấy nghẹn ngào, một người dẫn chương trình tin tức lý trí như anh mà trước mặt Ôn Linh, lại luôn xúc động như vậy. Anh ôm Ôn Linh, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh, nhỏ giọng: "Tôi cũng rất vui."
Ôn Linh nhận ra cảm xúc của Kha Diệc Từ, cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh, cảm thấy một trăm tệ cho hai tiếng học cũng không tệ lắm.
Kha Diệc Từ lái xe rời đi, Ôn Linh đứng trước cửa hành lang nhìn đèn hậu biến mất ở cổng khu dân cư. Cậu quay người lên lầu gõ cửa, Ôn Thụy Tuyết ra mở cửa, cô lầm bầm nói: "Có bạn bè mà không đưa em gái đi chơi."
Ôn Linh giả vờ không nghe thấy, cúi xuống thay giày, Ôn Thụy Tuyết nói: "Mẹ gọi điện tìm anh đấy."
"Mẹ còn hỏi sao anh không chơi với Sở Triết Tùng nữa." Ôn Thụy Tuyết nói, "Em đã nói với mẹ rồi."
Ôn Linh đứng dậy, làm động tác, [Bây giờ anh gọi điện cho mẹ.]
"Được, anh có muốn ăn dưa hấu không?" Ôn Thụy Tuyết nói, cô mặc chiếc áo hai dây mát mẻ, đi đôi dép xỏ ngón lạch bạch bước vào bếp, "Bà ngoại đặc biệt để lại cho anh hai miếng."
Ôn Linh nhìn vào phòng khách, ông bà đang ngồi trên sofa xem tin tức, bà lên tiếng hỏi: "Tiểu Vũ chơi với bạn có vui không?"
[Vui ạ.] Ôn Linh làm động tác.
"Vui là tốt, vui là tốt." Bà ngoại nói, "Đi ăn dưa hấu đi, ăn xong gọi điện cho mẹ con, giờ này hẳn là không bận."
"Vâng ạ." Ôn Linh đi về phía bếp, Ôn Thụy Tuyết đưa cho Ôn Linh một miếng dưa hấu: "Các anh đi đâu chơi vậy?"
Ôn Linh chỉ ra ngoài, làm động tác, [Công viên, bọn anh đi chơi trò ném vòng.]
"Thảo nào anh ôm con thỏ đồ chơi." Ôn Thụy Tuyết nói.
Ôn Linh làm động tác, [Nếu em thích, anh tặng cho em.]
"Em không cần, em không phải trẻ con." Ôn Thụy Tuyết nói, "Anh mới là trẻ con."
Ôn Linh cầm dưa hấu cắn một miếng, vị ngọt, còn rất mọng nước, cậu hài lòng nheo mắt lại.
Ôn Thụy Tuyết thấy Ôn Linh vui thế cũng vui theo, cô nói: "Em đi chơi game đây, anh gọi điện xong chơi cùng em đi?"
Ôn Linh gật đầu, Ôn Thụy Tuyết bước ra khỏi bếp.
Ăn xong dưa hấu, Ôn Linh đứng bên bồn rửa tay rửa sạch tay, quay lại phòng khách lấy con thỏ đồ chơi đặt nó lên đầu giường, lấy điện thoại ra gọi video cho mẹ.
Sư Nhung vừa tắm xong đang sấy khô tóc, đúng lúc nhận được cuộc gọi của con trai, cô bấm nút nhận, hai đôi mắt hạnh giống hệt nhau nhìn nhau, Sư Nhung vui vẻ nói: "Tiểu Vũ, nhớ mẹ không?"
Ôn Linh ngại ngùng mím môi, cậu cố gắng mở miệng: "Nhớ."
Sư Nhung thích nghe con trai nói, trong tai cô, giọng nói của con trai chính là âm nhạc tuyệt diệu nhất trên thế gian, cô hỏi: "Hôm nay có vui không?"
Ôn Linh từng chữ từng chữ một: "Vui."
"Vui thế nào, kể cho mẹ nghe." Sư Nhung khuyến khích, cô gọi chồng từ phòng sách đến, "Ôn Đức Trạch, đến xem con trai của chúng ta!"
"Đến đây." Ôn Đức Trạch bước nhanh vào ống kính của Sư Nhung, "Tiểu Vũ, nhớ ba không?"
"..." Ôn Linh thường xuyên bị sự nhiệt tình và thẳng thắn của bố mẹ làm cho không biết phải đáp lại thế nào, cậu gật đầu, "Nhớ."
"Ngoan." Ôn Đức Trạch nói, "Hôm nay cửa hàng có đông khách không?"
Ôn Linh lắc đầu, Sư Nhung nói: "Vậy sao hôm nay Tiểu Vũ lại vui nhỉ?"
Ôn Linh cầm con thỏ đồ chơi, lắc lắc về phía camera, cậu nói: "Bạn."
"Ba nghe Ôn Thụy Tuyết nói bạn của con tặng con phải không? Dễ thương quá." Ôn Đức Trạch nói.
Sư Nhung hỏi: "Có phải là người bạn mà con đợi mãi không gặp không?"
Ôn Linh gật đầu, cậu cúi đầu véo véo mặt cười của con thỏ, rồi lại ngẩng đầu nhìn vào màn hình bố mẹ, cười rạng rỡ: "Con." Cậu chỉ chỉ mình, "Chờ được rồi."
"Tiểu Vũ của chúng ta là đứa trẻ biết giữ lời hứa nhất." Ôn Đức Trạch dịu dàng nói, nếu Ôn Linh có thể nói chuyện, giọng nói của cậu chắc chắn cũng nhẹ nhàng và thân thiện như vậy.
Sư Nhung vốn định hỏi về chuyện bạn trai của con, nhưng thấy Ôn Linh vui vẻ như vậy, cô đã từ bỏ việc dò hỏi rồi chuyển sang đề tài khác: "Nghe Ôn Thụy Tuyết nói con muốn mở một lớp học sở thích à?"
Ôn Linh thả lỏng vai, nói là mở lớp học sở thích, nhưng thực tế chỉ có Kha Diệc Từ đăng ký một mình, mà cũng chỉ vì bạn bè ủng hộ, cậu gật đầu trông có vẻ không mấy hứng thú.
"Muốn mẹ giúp gì không?" Sư Nhung hỏi, "Mẹ có một vài người bạn có con cũng muốn học vẽ."
Ôn Linh làm động tác, [Bạn của mẹ đều ở Bắc Kinh, con muốn dạy ở Thiên Tân.]
Ôn Đức Trạch cố gắng nhớ lại những người bạn ở Thiên Tân, nghĩ mãi không ra một ai có thể hỗ trợ được.
Ôn Linh làm động tác, [Không sao, con đã nhận một học sinh, dạy anh ấy là đủ rồi.]
"Bước từng bước một." Ôn Đức Trạch nói, "Tiểu Vũ của chúng ta là người kiên nhẫn nhất."
Ôn Linh nói: "Vâng."
Ôn Linh là người độc nhất vô nhị trên thế giới trong mắt bố đánh cái ngáp thật nhỏ, làm động tác
[Con đi tắm đây, bên ngoài nóng quá.]
"Đi đi, chúng ta cũng đi ngủ thôi." Sư Nhung vẫy tay.
Ôn Linh làm động tác trái tim, [Yêu mẹ yêu ba.]
Ôn Đức Trạch nói một cách thoải mái: "Chúng ta cũng yêu Tiểu Vũ." Họ rất trân trọng mỗi cuộc trò chuyện với Ôn Linh, không ai muốn trải qua thêm một lần đau khổ mất đi người thân yêu.
Kết thúc cuộc trò chuyện với bố mẹ, Ôn Linh vào nhà tắm rửa sạch sẽ, sau khi tắm xong gõ cửa phòng Ôn Thụy Tuyết, bị cô kéo vào phòng cùng chơi game.
Ôn Thụy Tuyết thông báo với đồng đội trên điện thoại: "Anh trai tôi đến rồi, lần sau nhất định phải thắng!"
Các đồng đội cũng phấn khích: "Xông lên."
Vậy là Ôn Thụy Tuyết phụ trách tấn công tinh thần, còn Ôn Linh phụ trách sức mạnh chiến đấu, một đường tiến lên đỉnh cao của vinh quang.
-
Ôn Linh thu bớt ý cười, chậm rãi nhắm mắt lại, dường như nghĩ đến một chuyện không vui, [Chúng ta nói chuyện khác đi.]
Kha Diệc Từ không nói gì nữa, anh nhìn Ôn Linh ngồi xuống bắt tay với chú chó lớn. Một người đàn ông trung niên đứng dưới ánh đèn đường cười nói: "Cuối cùng cũng có người chịu chơi với A Kỳ, bọn trẻ đều sợ nó."
Ôn Linh mỉm cười lịch sự, cậu xoa xoa chân của chú chó Border Collie, véo nhẹ tai nó, chú chó lớn ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ mặc cậu xoa nắn. Kha Diệc Từ bước đến bên cạnh người đàn ông trung niên hàn huyên: "Em tôi cũng thích chó, anh nuôi chó khéo thật, lông bóng mượt luôn."
"Em cậu có phải là..." Người đàn ông trung niên chỉ vào miệng mình, "Tôi thấy cậu ta dùng ngôn ngữ ký hiệu nói chuyện với cậu."
Kha Diệc Từ gật đầu. Nhưng anh thực sự chưa bao giờ cảm thấy Ôn Linh là người có khuyết tật. Việc không cần giao tiếp bằng ngôn ngữ càng khiến Ôn Linh trở nên chân thực hơn, tính cách và cảm xúc đều được thể hiện rõ ràng, điều này mang lại cho Kha Diệc Từ bầu không khí yên tĩnh hiếm hoi trong công việc kiếm tiền bằng lời nói.
Ôn Linh chơi với chú chó lớn một lúc, rồi nhìn về phía Kha Diệc Từ. Kha Diệc Từ nói: "Về nhà nhé?"
Ôn Linh gật đầu.
"Chú, chúng tôi đi nhé." Kha Diệc Từ nói với người đàn ông trung niên, "Hẹn gặp lại."
"Được được. Tạm biệt." Người đàn ông trung niên vẫy tay, dẫn theo chú chó lớn thân thiện đi vào con đường rẽ vào rừng.
Đi được một đoạn, Ôn Linh làm động tác, [Mai anh có đến tìm tôi không?]
"Tôi sẽ đến cửa hàng tìm cậu." Kha Diệc Từ nói, "Cậu dạy tôi vẽ nhé."
Ôn Linh tưởng Kha Diệc Từ chỉ đến để xin lỗi, rồi hai người lại trở nên thân thiết như mùa hè năm nào, cùng nhau ăn uống, vui chơi tận hưởng kỳ nghỉ. Không ngờ Kha Diệc Từ thật sự muốn học vẽ, cậu làm động tác. [Sao anh lại muốn học vẽ?]
"Tháng trước tôi đi bệnh viện, chẩn đoán ra là trầm cảm nhẹ." Kha Diệc Từ nói, "Học vẽ tranh để tìm chút yên tĩnh."
[Tôi tưởng anh đã khỏi trầm cảm rồi.] Ôn Linh làm động tác.
"Có lẽ do công việc." Kha Diệc Từ nhún vai, "Áp lực từ CCTV thật sự rất lớn." Anh nhân cơ hội ôm lấy vai Ôn Linh, "Ba năm không gặp, cậu đã cao lên nhiều rồi." Anh quay sang làm động tác so chiều cao của mình và Ôn Linh, thầm nghĩ, thật sự còn cao hơn mình một chút.
Ôn Linh cao, dáng người mảnh mai cùng đôi mắt hạnh tròn làm cho cậu trông rất trẻ con và ngây thơ. Cậu nhìn Kha Diệc Từ, ánh mắt lấp lánh ánh sáng mềm mại, giống như đang cười lại như đang châm chọc, cậu làm động tác. [Tôi ăn uống đúng giờ, thường xuyên tập thể dục còn thích uống sữa bò.]
"Đúng vậy đúng vậy, vận động viên thể thao của tôi." Kha Diệc Từ đến trước cửa tòa nhà, nhìn vào ánh đèn trong hành lang, tay rời khỏi vai Ôn Linh, chỉnh lại cổ áo cho cậu, không nỡ nói, "Mai tôi sẽ đến cửa hàng tìm cậu."
Ôn Linh gật đầu.
"Dạy tôi vẽ nhé." Kha Diệc Từ nói.
Ôn Linh gật đầu.
"Một trăm tệ hai tiếng được không? Bạn bè thì giảm giá." Kha Diệc Từ nói.
Ôn Linh không nhịn được nắm vai Kha Diệc Từ đẩy về phía cửa khu dân cư, Kha Diệc Từ cảm thấy người trẻ tuổi thì không có mấy kiên nhẫn, nói: "Được rồi, được rồi, đi ngay đây."
Ôn Linh dừng lại nhìn Kha Diệc Từ, cậu làm động tác, [Cảm ơn anh đã quay lại tìm tôi, tôi thực sự rất vui.]
Kha Diệc Từ bỗng thấy nghẹn ngào, một người dẫn chương trình tin tức lý trí như anh mà trước mặt Ôn Linh, lại luôn xúc động như vậy. Anh ôm Ôn Linh, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh, nhỏ giọng: "Tôi cũng rất vui."
Ôn Linh nhận ra cảm xúc của Kha Diệc Từ, cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh, cảm thấy một trăm tệ cho hai tiếng học cũng không tệ lắm.
Kha Diệc Từ lái xe rời đi, Ôn Linh đứng trước cửa hành lang nhìn đèn hậu biến mất ở cổng khu dân cư. Cậu quay người lên lầu gõ cửa, Ôn Thụy Tuyết ra mở cửa, cô lầm bầm nói: "Có bạn bè mà không đưa em gái đi chơi."
Ôn Linh giả vờ không nghe thấy, cúi xuống thay giày, Ôn Thụy Tuyết nói: "Mẹ gọi điện tìm anh đấy."
"Mẹ còn hỏi sao anh không chơi với Sở Triết Tùng nữa." Ôn Thụy Tuyết nói, "Em đã nói với mẹ rồi."
Ôn Linh đứng dậy, làm động tác, [Bây giờ anh gọi điện cho mẹ.]
"Được, anh có muốn ăn dưa hấu không?" Ôn Thụy Tuyết nói, cô mặc chiếc áo hai dây mát mẻ, đi đôi dép xỏ ngón lạch bạch bước vào bếp, "Bà ngoại đặc biệt để lại cho anh hai miếng."
Ôn Linh nhìn vào phòng khách, ông bà đang ngồi trên sofa xem tin tức, bà lên tiếng hỏi: "Tiểu Vũ chơi với bạn có vui không?"
[Vui ạ.] Ôn Linh làm động tác.
"Vui là tốt, vui là tốt." Bà ngoại nói, "Đi ăn dưa hấu đi, ăn xong gọi điện cho mẹ con, giờ này hẳn là không bận."
"Vâng ạ." Ôn Linh đi về phía bếp, Ôn Thụy Tuyết đưa cho Ôn Linh một miếng dưa hấu: "Các anh đi đâu chơi vậy?"
Ôn Linh chỉ ra ngoài, làm động tác, [Công viên, bọn anh đi chơi trò ném vòng.]
"Thảo nào anh ôm con thỏ đồ chơi." Ôn Thụy Tuyết nói.
Ôn Linh làm động tác, [Nếu em thích, anh tặng cho em.]
"Em không cần, em không phải trẻ con." Ôn Thụy Tuyết nói, "Anh mới là trẻ con."
Ôn Linh cầm dưa hấu cắn một miếng, vị ngọt, còn rất mọng nước, cậu hài lòng nheo mắt lại.
Ôn Thụy Tuyết thấy Ôn Linh vui thế cũng vui theo, cô nói: "Em đi chơi game đây, anh gọi điện xong chơi cùng em đi?"
Ôn Linh gật đầu, Ôn Thụy Tuyết bước ra khỏi bếp.
Ăn xong dưa hấu, Ôn Linh đứng bên bồn rửa tay rửa sạch tay, quay lại phòng khách lấy con thỏ đồ chơi đặt nó lên đầu giường, lấy điện thoại ra gọi video cho mẹ.
Sư Nhung vừa tắm xong đang sấy khô tóc, đúng lúc nhận được cuộc gọi của con trai, cô bấm nút nhận, hai đôi mắt hạnh giống hệt nhau nhìn nhau, Sư Nhung vui vẻ nói: "Tiểu Vũ, nhớ mẹ không?"
Ôn Linh ngại ngùng mím môi, cậu cố gắng mở miệng: "Nhớ."
Sư Nhung thích nghe con trai nói, trong tai cô, giọng nói của con trai chính là âm nhạc tuyệt diệu nhất trên thế gian, cô hỏi: "Hôm nay có vui không?"
Ôn Linh từng chữ từng chữ một: "Vui."
"Vui thế nào, kể cho mẹ nghe." Sư Nhung khuyến khích, cô gọi chồng từ phòng sách đến, "Ôn Đức Trạch, đến xem con trai của chúng ta!"
"Đến đây." Ôn Đức Trạch bước nhanh vào ống kính của Sư Nhung, "Tiểu Vũ, nhớ ba không?"
"..." Ôn Linh thường xuyên bị sự nhiệt tình và thẳng thắn của bố mẹ làm cho không biết phải đáp lại thế nào, cậu gật đầu, "Nhớ."
"Ngoan." Ôn Đức Trạch nói, "Hôm nay cửa hàng có đông khách không?"
Ôn Linh lắc đầu, Sư Nhung nói: "Vậy sao hôm nay Tiểu Vũ lại vui nhỉ?"
Ôn Linh cầm con thỏ đồ chơi, lắc lắc về phía camera, cậu nói: "Bạn."
"Ba nghe Ôn Thụy Tuyết nói bạn của con tặng con phải không? Dễ thương quá." Ôn Đức Trạch nói.
Sư Nhung hỏi: "Có phải là người bạn mà con đợi mãi không gặp không?"
Ôn Linh gật đầu, cậu cúi đầu véo véo mặt cười của con thỏ, rồi lại ngẩng đầu nhìn vào màn hình bố mẹ, cười rạng rỡ: "Con." Cậu chỉ chỉ mình, "Chờ được rồi."
"Tiểu Vũ của chúng ta là đứa trẻ biết giữ lời hứa nhất." Ôn Đức Trạch dịu dàng nói, nếu Ôn Linh có thể nói chuyện, giọng nói của cậu chắc chắn cũng nhẹ nhàng và thân thiện như vậy.
Sư Nhung vốn định hỏi về chuyện bạn trai của con, nhưng thấy Ôn Linh vui vẻ như vậy, cô đã từ bỏ việc dò hỏi rồi chuyển sang đề tài khác: "Nghe Ôn Thụy Tuyết nói con muốn mở một lớp học sở thích à?"
Ôn Linh thả lỏng vai, nói là mở lớp học sở thích, nhưng thực tế chỉ có Kha Diệc Từ đăng ký một mình, mà cũng chỉ vì bạn bè ủng hộ, cậu gật đầu trông có vẻ không mấy hứng thú.
"Muốn mẹ giúp gì không?" Sư Nhung hỏi, "Mẹ có một vài người bạn có con cũng muốn học vẽ."
Ôn Linh làm động tác, [Bạn của mẹ đều ở Bắc Kinh, con muốn dạy ở Thiên Tân.]
Ôn Đức Trạch cố gắng nhớ lại những người bạn ở Thiên Tân, nghĩ mãi không ra một ai có thể hỗ trợ được.
Ôn Linh làm động tác, [Không sao, con đã nhận một học sinh, dạy anh ấy là đủ rồi.]
"Bước từng bước một." Ôn Đức Trạch nói, "Tiểu Vũ của chúng ta là người kiên nhẫn nhất."
Ôn Linh nói: "Vâng."
Ôn Linh là người độc nhất vô nhị trên thế giới trong mắt bố đánh cái ngáp thật nhỏ, làm động tác
[Con đi tắm đây, bên ngoài nóng quá.]
"Đi đi, chúng ta cũng đi ngủ thôi." Sư Nhung vẫy tay.
Ôn Linh làm động tác trái tim, [Yêu mẹ yêu ba.]
Ôn Đức Trạch nói một cách thoải mái: "Chúng ta cũng yêu Tiểu Vũ." Họ rất trân trọng mỗi cuộc trò chuyện với Ôn Linh, không ai muốn trải qua thêm một lần đau khổ mất đi người thân yêu.
Kết thúc cuộc trò chuyện với bố mẹ, Ôn Linh vào nhà tắm rửa sạch sẽ, sau khi tắm xong gõ cửa phòng Ôn Thụy Tuyết, bị cô kéo vào phòng cùng chơi game.
Ôn Thụy Tuyết thông báo với đồng đội trên điện thoại: "Anh trai tôi đến rồi, lần sau nhất định phải thắng!"
Các đồng đội cũng phấn khích: "Xông lên."
Vậy là Ôn Thụy Tuyết phụ trách tấn công tinh thần, còn Ôn Linh phụ trách sức mạnh chiến đấu, một đường tiến lên đỉnh cao của vinh quang.
-