Cúc Cu Cúc Cu - Thiên Lương Vĩnh Động Cơ
Chương 49: Vị chanh
"Tôm viên đến rồi đây!" Kha Diệc Từ cầm lấy chiếc thìa nhỏ thả từng viên tôm hình lá cây vào nồi lẩu đang sôi sùng sục.
Ôn Linh ăn đến đỏ ửng cả má, uống một ngụm nước mơ để giảm cay, cậu giương đôi mắt sáng lấp lánh nhìn đĩa thịt bò trong nồi đang nổi lên, rồi gắp một miếng dạ dày bò nhúng đầy nước chấm mè bỏ vào miệng.
"Nói chứ, lâu rồi anh không học vẽ." Kha Diệc Từ nói, "Thầy Ôn, khi nào thì quay lại lớp học đây?"
"Đợi, em... hoàn thành..." Ôn Linh bị miếng ớt cay làm sặc, ho khan liên tục: "Khụ khụ khụ..."
"Chậm thôi chậm thôi." Kha Diệc Từ vội vàng đưa khăn giấy cho cậu.
Ôn Linh ho một hồi lâu mới lấy khăn giấy lau đi giọt nước mắt vì bị cay chảy ra nơi khóe mắt, cậu nói: "Kỳ nghỉ đông."
"Kỳ nghỉ đông em có về Thiên Tân không?" Kha Diệc Từ hỏi.
Ôn Linh lắc đầu, cậu nói: "Sẽ ở, với bà ngoại."
Kha Diệc Từ đã từng gặp Sư Nhung và biết chút ít về gia đình Ôn Linh. Anh hỏi: "Bà ngoại em cũng là nhà thiết kế trang sức à?"
Ôn Linh gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Bà ngoại, thích, thiết kế nội thất."
Sau bữa ăn, Kha Diệc Từ đã biết khá nhiều về gia đình Ôn Linh. Ông nội của Sư Nhung kinh doanh cửa hàng cầm đồ, sau đó cha của Sư Nhung tiếp quản và mở rộng thành công ty đấu giá trang sức, Sư Nhung đương nhiên học thiết kế trang sức để trở thành chủ công ty.
Qua ba thế hệ gầy dựng, công ty này đã phát triển vượt khỏi phạm vi chỉ đấu giá, hướng đến thị trường rộng lớn hơn. Nhưng tính cách mềm mại, nhẹ nhàng của Ôn Linh không phù hợp với việc kế thừa gia nghiệp nên Sư Nhung đã chọn Ôn Thụy Tuyết để kế nghiệp.
Ôn Linh không phản đối quyết định này vì cậu cũng không muốn bị bó buộc bởi công ty, cậu muốn tự do sáng tạo và trải nghiệm cuộc sống muôn màu hơn.
"Kỳ nghỉ anh định đi đâu?" Ôn Linh hỏi.
Kha Diệc Từ cười khổ: "Anh làm gì có kỳ nghỉ, chỉ có một kỳ nghỉ ngắn vào dịp Tết, về nhà hai ngày rồi đến tìm em chơi nhé?"
Ôn Linh gật đầu: "Được."
"Tết còn xa quá, nói chuyện gần hơn chút đi. Anh đặt lịch với em vào ngày Giáng sinh nha." Kha Diệc Từ nói, "Em không hẹn ai khác rồi chứ?"
Ôn Linh thật thà lắc đầu.
"Vậy chúng ta đi trượt băng." Kha Diệc Từ nói, "Em có biết trượt băng không?"
"Không." Ôn Linh đáp.
"Ha, anh thì biết." Kha Diệc Từ cười, "Lần này đến lượt anh dạy em."
"Thầy Kha." Ôn Linh học theo cách Kha Diệc Từ hay chọc cậu.
Mặt Kha Diệc Từ dày hơn năm Ôn Linh, anh cười híp mắt: "Học sinh Ôn thật lễ phép."
Trương Cường cúi xuống, nhặt tờ giấy bẩn từ trong thùng rác lên, bên trên đó ghi một dãy số điện thoại. Ông đặt hộp cháo lên đầu giường nhìn đứa con đang nằm liệt trên giường nói: "Long Long, ăn cơm nào."
Cậu bé miễn cưỡng mở mắt, lẩm bẩm: "Con không muốn ăn."
"Ăn một chút đi, con còn đau không?" Trương Cường hỏi.
"Không đau, chỉ khó chịu." Cậu bé đáp.
Ở giai đoạn cuối của suy thận, cơ thể cậu bé gần như không còn tiểu tiện, mọi chức năng thận đều phải dựa vào máy lọc máu. Da cậu khô, sưng phù, đường tiêu hóa rối loạn, buồn nôn, nôn mửa, tiêu chảy và chán ăn.
Trương Long Long không thể ăn nổi cơm, cậu hỏi: "Mẹ đâu rồi ạ?"
"Mẹ con vừa mới đến thăm con mà." Trương Cường đưa bát cháo trắng: "Đây là cháo mẹ mang đến cho con."
"Con muốn gặp mẹ." Trương Long Long nói, "Có phải vì con không chịu ăn nên mẹ giận con không?"
"Không đâu." Trương Cường nói, tuy vụng về nhưng ông vẫn tiếp tục nói dối để dỗ dành con: "Mẹ đang đi làm kiếm tiền, mua đồ ăn ngon cho Long Long."
"Con muốn ra ngoài chơi." Trương Long Long nói rồi há miệng đón một thìa cháo, nhưng giữ trong miệng mãi không nuốt xuống.
"Tháng sau là có thể ra ngoài chơi rồi." Trương Cường đáp, "Ba sẽ dẫn con đi công viên nước chơi."
"Vâng." Đôi mắt ảm đạm của Trương Long Long thoáng sáng lên một chút.
"Ông là cảnh sát ở ngoài dạy dỗ người khác, về nhà thì lại dạy dỗ tôi." Sở Triết Tùng nhìn vào màn hình điện thoại, nơi hiện lên hình ảnh một người đàn ông trung niên mệt mỏi, cậu cũng cảm thấy mệt mỏi không kém: "Tôi nói cho ông biết, tôi thích đàn ông, cả đời này cũng không thay đổi được, có giỏi thì ông cứ bắn chết tôi đi." Nói xong cậu cúp máy. Căn phòng ký túc xá yên lặng đến khó chịu, người bạn cùng phòng ngồi trên giường trên ấp úng hỏi: "Vậy là... cậu vừa come out rồi sao?"
Sở Triết Tùng bực bội đứng dậy, cầm lấy điện thoại xỏ đôi dép lê rồi ra ngoài. Bạn cùng phòng gọi với theo: "Đêm hôm cậu đi đâu vậy?"
"Đi giải khuây." Sở Triết Tùng đáp.
"Đừng đi, nhìn vẻ mặt cậu như muốn nhảy xuống hồ ấy." Người bạn nói.
Sở Triết Tùng khoác áo bước ra khỏi phòng, cánh cửa đóng sầm lại sau lưng. Điện thoại rung lên với một cuộc gọi từ một cái tên quen thuộc, cậu khó chịu tắt máy chuyển sang chế độ im lặng.
Kể từ khi chia tay với Ôn Linh, Sở Triết Tùng đã từ chối mọi lời mời đến quán bar tụ tập. Càng ồn ào, hắn càng cảm thấy cô độc. Sở Triết Tùng cần thời gian để chắp vá lại những ký ức đẹp đẽ đã mất đi. Hắn muốn làm vài điều tốt để mong thu hút sự chú ý của Ôn Linh nhưng trời không cho hắn cơ hội.
Sở Triết Tùng đã làm tất cả những việc mà trước đây không dám làm: lên mạng làm rõ, come out và đột ngột yêu cầu Trương Cường công khai xin lỗi. Hắn không mong Ôn Linh quay lại với mình, hắn chỉ hy vọng Ôn Linh có thể có chút ấn tượng tốt về mình.
Hắn không phải là kẻ hoàn toàn tồi tệ.
Ôn Linh đặt đũa xuống, ra hiệu rằng mình đã no. Kha Diệc Từ cũng bắt đầu ăn chậm lại: "Ăn ít thế này không ổn đâu, tay chân em gầy nhẳng."
Ôn Linh cúi đầu, bóp nhẹ cánh tay mình, cậu nói: "Nghỉ... chút." Rồi đột nhiên, cậu đưa tay nắm lấy cổ tay Kha Diệc Từ so sánh chút. Da Ôn Linh trắng trẻo, dáng người có vẻ mảnh mai, nhưng khi so sánh ra cũng không quá khác biệt.
Kha Diệc Từ mạnh dạn hơn, xoay tay lại nắm lấy tay Ôn Linh, lòng bàn tay khô ráp chạm vào nhau, chỉ sau nửa giây đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Ôn Linh bình tĩnh nhìn Kha Diệc Từ, đôi mắt to tròn lấp lánh không có sự mong đợi hay ngạc nhiên. Cậu nhìn Kha Diệc Từ, như thể tất cả điều này là hiển nhiên.
"Em biết anh đang nghĩ gì không?" Kha Diệc Từ hỏi.
Ôn Linh kiên nhẫn chờ đợi lời tiếp theo.
Kha Diệc Từ đặt đũa xuống, dùng cả hai tay nắm chặt tay Ôn Linh: "Anh đã nắm được em rồi."
Ôn Linh nở nụ cười rút tay lại rồi dùng ngôn ngữ ký hiệu ra hiệu: "Giáng sinh là thứ 4, anh không đi làm à?"
"Xin nghỉ phép năm." Kha Diệc Từ nói. Anh ăn no rồi, hơi nóng từ nồi lẩu khiến anh cảm thấy buồn ngủ liền ngáp một cái lơ mơ đề nghị: "Chúng ta ra ngoài đi dạo chút, tản bớt mùi."
Ôn Linh đứng dậy đi về phía quầy thu ngân. Kha Diệc Từ vội nói: "Không cần đâu, để anh mời."
Ôn Linh chạm nhẹ vào cổ họng, đứng ở quầy nói một tiếng: "Tôi..."
Lời Kha Diệc Từ định ngăn cản nghẹn lại, anh đứng bên cạnh chờ Ôn Linh nói tiếp.
"Tôi..." Ôn Linh nghẹn ngào, hít một hơi thật sâu rồi nói: "...trả, tiền."
"Anh ở bàn số mấy?" Nhân viên phục vụ nhìn Ôn Linh, sự ngạc nhiên thoáng qua trên khuôn mặt cô.
"Bàn... mười nhăm." Ôn Linh nói.
"Bàn mười lăm phải không?" Nhân viên nhanh chóng in hóa đơn: "Tổng cộng là 237 tệ, anh thanh toán bằng cách nào?"
Ôn Linh mở điện thoại giơ mã thanh toán.
"Được rồi." Nhân viên quét mã rồi chỉ vào mã QR trên bàn: "Anh có thể quét mã này để lấy hóa đơn."
Ôn Linh lắc đầu: "Không... cần."
"Vậy chúc anh lần sau lại đến nhé." Nhân viên phục vụ nói, cô lấy một nắm kẹo bạc hà đưa cho Ôn Linh: "Đây là kẹo mới của quán, giúp làm thơm miệng, anh cầm lấy nhé."
"Cảm ơn." Ôn Linh nói nhỏ, cầm lấy kẹo rồi nhìn sang Kha Diệc Từ.
Kha Diệc Từ cầm một viên kẹo bạc hà vị chanh, nói: "Vị này ngon." Anh cầm tấm danh thiếp đặt trên quầy lên, nói với nhân viên phục vụ: "Chúng tôi đi đây, cảm ơn cô."
"Quý khách đi thong thả." Nhân viên phục vụ vẫy tay.
Hai người bước ra khỏi quán lẩu, Kha Diệc Từ nói: "Vừa rồi cậu nói rất rõ ràng, phát âm cũng khá."
"Sai một chữ." Ôn Linh nói, khi đối diện với Kha Diệc Từ cậu không còn trở ngại tâm lý, lời nói cũng trở nên suôn sẻ hơn: "Bàn... mười lăm."
"Ai mà không nói nhầm vài lần chứ." Kha Diệc Từ nói, trong miệng vẫn ngậm một viên kẹo bạc hà, khi nói chuyện phát ra hương chanh tươi mát: "Nửa tháng trước anh còn nói nhầm mà bị trừ lương đấy."
Ôn Linh luôn dễ dàng được Kha Diệc Từ an ủi, cậu ngửi thấy mùi chanh tươi giống như lần trước cậu từng ngửi thấy mùi bưởi, hương thơm này đặc biệt thu hút.
Kha Diệc Từ nói nhiều, tự mình kể rất vui vẻ, thêm vào đó Ôn Linh là một thính giả tuyệt vời, anh kể một tuần tin tức quan trọng, chuyện vui ở công ty và cả những nhận xét về công việc. Anh kể chuyện với đầy vẻ hào hứng nhưng trong đầu Ôn Linh chỉ có hương chanh. Cậu giật nhẹ tay áo Kha Diệc Từ khiến anh dừng lại: "Sao vậy?"
Ôn Linh tiến lại gần Kha Diệc Từ, đôi mắt trong veo như thể đang tìm hiểu mùi hương trên người anh. Cậu chăm chú nhìn đôi tai ửng đỏ nhanh chóng của đối phương, đặt một nụ hôn ẩm ướt và nhẹ nhàng rơi xuống bên khóe môi Kha Diệc Từ.
Ánh đèn đường chiếu rọi những bông tuyết đọng trên cành, làn gió đêm nhẹ nhàng lướt qua thổi những mảnh tuyết nhỏ li ti tung bay khắp nơi, rơi vào tận sâu trong lòng Kha Diệc Từ.
-
Ôn Linh ăn đến đỏ ửng cả má, uống một ngụm nước mơ để giảm cay, cậu giương đôi mắt sáng lấp lánh nhìn đĩa thịt bò trong nồi đang nổi lên, rồi gắp một miếng dạ dày bò nhúng đầy nước chấm mè bỏ vào miệng.
"Nói chứ, lâu rồi anh không học vẽ." Kha Diệc Từ nói, "Thầy Ôn, khi nào thì quay lại lớp học đây?"
"Đợi, em... hoàn thành..." Ôn Linh bị miếng ớt cay làm sặc, ho khan liên tục: "Khụ khụ khụ..."
"Chậm thôi chậm thôi." Kha Diệc Từ vội vàng đưa khăn giấy cho cậu.
Ôn Linh ho một hồi lâu mới lấy khăn giấy lau đi giọt nước mắt vì bị cay chảy ra nơi khóe mắt, cậu nói: "Kỳ nghỉ đông."
"Kỳ nghỉ đông em có về Thiên Tân không?" Kha Diệc Từ hỏi.
Ôn Linh lắc đầu, cậu nói: "Sẽ ở, với bà ngoại."
Kha Diệc Từ đã từng gặp Sư Nhung và biết chút ít về gia đình Ôn Linh. Anh hỏi: "Bà ngoại em cũng là nhà thiết kế trang sức à?"
Ôn Linh gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Bà ngoại, thích, thiết kế nội thất."
Sau bữa ăn, Kha Diệc Từ đã biết khá nhiều về gia đình Ôn Linh. Ông nội của Sư Nhung kinh doanh cửa hàng cầm đồ, sau đó cha của Sư Nhung tiếp quản và mở rộng thành công ty đấu giá trang sức, Sư Nhung đương nhiên học thiết kế trang sức để trở thành chủ công ty.
Qua ba thế hệ gầy dựng, công ty này đã phát triển vượt khỏi phạm vi chỉ đấu giá, hướng đến thị trường rộng lớn hơn. Nhưng tính cách mềm mại, nhẹ nhàng của Ôn Linh không phù hợp với việc kế thừa gia nghiệp nên Sư Nhung đã chọn Ôn Thụy Tuyết để kế nghiệp.
Ôn Linh không phản đối quyết định này vì cậu cũng không muốn bị bó buộc bởi công ty, cậu muốn tự do sáng tạo và trải nghiệm cuộc sống muôn màu hơn.
"Kỳ nghỉ anh định đi đâu?" Ôn Linh hỏi.
Kha Diệc Từ cười khổ: "Anh làm gì có kỳ nghỉ, chỉ có một kỳ nghỉ ngắn vào dịp Tết, về nhà hai ngày rồi đến tìm em chơi nhé?"
Ôn Linh gật đầu: "Được."
"Tết còn xa quá, nói chuyện gần hơn chút đi. Anh đặt lịch với em vào ngày Giáng sinh nha." Kha Diệc Từ nói, "Em không hẹn ai khác rồi chứ?"
Ôn Linh thật thà lắc đầu.
"Vậy chúng ta đi trượt băng." Kha Diệc Từ nói, "Em có biết trượt băng không?"
"Không." Ôn Linh đáp.
"Ha, anh thì biết." Kha Diệc Từ cười, "Lần này đến lượt anh dạy em."
"Thầy Kha." Ôn Linh học theo cách Kha Diệc Từ hay chọc cậu.
Mặt Kha Diệc Từ dày hơn năm Ôn Linh, anh cười híp mắt: "Học sinh Ôn thật lễ phép."
Trương Cường cúi xuống, nhặt tờ giấy bẩn từ trong thùng rác lên, bên trên đó ghi một dãy số điện thoại. Ông đặt hộp cháo lên đầu giường nhìn đứa con đang nằm liệt trên giường nói: "Long Long, ăn cơm nào."
Cậu bé miễn cưỡng mở mắt, lẩm bẩm: "Con không muốn ăn."
"Ăn một chút đi, con còn đau không?" Trương Cường hỏi.
"Không đau, chỉ khó chịu." Cậu bé đáp.
Ở giai đoạn cuối của suy thận, cơ thể cậu bé gần như không còn tiểu tiện, mọi chức năng thận đều phải dựa vào máy lọc máu. Da cậu khô, sưng phù, đường tiêu hóa rối loạn, buồn nôn, nôn mửa, tiêu chảy và chán ăn.
Trương Long Long không thể ăn nổi cơm, cậu hỏi: "Mẹ đâu rồi ạ?"
"Mẹ con vừa mới đến thăm con mà." Trương Cường đưa bát cháo trắng: "Đây là cháo mẹ mang đến cho con."
"Con muốn gặp mẹ." Trương Long Long nói, "Có phải vì con không chịu ăn nên mẹ giận con không?"
"Không đâu." Trương Cường nói, tuy vụng về nhưng ông vẫn tiếp tục nói dối để dỗ dành con: "Mẹ đang đi làm kiếm tiền, mua đồ ăn ngon cho Long Long."
"Con muốn ra ngoài chơi." Trương Long Long nói rồi há miệng đón một thìa cháo, nhưng giữ trong miệng mãi không nuốt xuống.
"Tháng sau là có thể ra ngoài chơi rồi." Trương Cường đáp, "Ba sẽ dẫn con đi công viên nước chơi."
"Vâng." Đôi mắt ảm đạm của Trương Long Long thoáng sáng lên một chút.
"Ông là cảnh sát ở ngoài dạy dỗ người khác, về nhà thì lại dạy dỗ tôi." Sở Triết Tùng nhìn vào màn hình điện thoại, nơi hiện lên hình ảnh một người đàn ông trung niên mệt mỏi, cậu cũng cảm thấy mệt mỏi không kém: "Tôi nói cho ông biết, tôi thích đàn ông, cả đời này cũng không thay đổi được, có giỏi thì ông cứ bắn chết tôi đi." Nói xong cậu cúp máy. Căn phòng ký túc xá yên lặng đến khó chịu, người bạn cùng phòng ngồi trên giường trên ấp úng hỏi: "Vậy là... cậu vừa come out rồi sao?"
Sở Triết Tùng bực bội đứng dậy, cầm lấy điện thoại xỏ đôi dép lê rồi ra ngoài. Bạn cùng phòng gọi với theo: "Đêm hôm cậu đi đâu vậy?"
"Đi giải khuây." Sở Triết Tùng đáp.
"Đừng đi, nhìn vẻ mặt cậu như muốn nhảy xuống hồ ấy." Người bạn nói.
Sở Triết Tùng khoác áo bước ra khỏi phòng, cánh cửa đóng sầm lại sau lưng. Điện thoại rung lên với một cuộc gọi từ một cái tên quen thuộc, cậu khó chịu tắt máy chuyển sang chế độ im lặng.
Kể từ khi chia tay với Ôn Linh, Sở Triết Tùng đã từ chối mọi lời mời đến quán bar tụ tập. Càng ồn ào, hắn càng cảm thấy cô độc. Sở Triết Tùng cần thời gian để chắp vá lại những ký ức đẹp đẽ đã mất đi. Hắn muốn làm vài điều tốt để mong thu hút sự chú ý của Ôn Linh nhưng trời không cho hắn cơ hội.
Sở Triết Tùng đã làm tất cả những việc mà trước đây không dám làm: lên mạng làm rõ, come out và đột ngột yêu cầu Trương Cường công khai xin lỗi. Hắn không mong Ôn Linh quay lại với mình, hắn chỉ hy vọng Ôn Linh có thể có chút ấn tượng tốt về mình.
Hắn không phải là kẻ hoàn toàn tồi tệ.
Ôn Linh đặt đũa xuống, ra hiệu rằng mình đã no. Kha Diệc Từ cũng bắt đầu ăn chậm lại: "Ăn ít thế này không ổn đâu, tay chân em gầy nhẳng."
Ôn Linh cúi đầu, bóp nhẹ cánh tay mình, cậu nói: "Nghỉ... chút." Rồi đột nhiên, cậu đưa tay nắm lấy cổ tay Kha Diệc Từ so sánh chút. Da Ôn Linh trắng trẻo, dáng người có vẻ mảnh mai, nhưng khi so sánh ra cũng không quá khác biệt.
Kha Diệc Từ mạnh dạn hơn, xoay tay lại nắm lấy tay Ôn Linh, lòng bàn tay khô ráp chạm vào nhau, chỉ sau nửa giây đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Ôn Linh bình tĩnh nhìn Kha Diệc Từ, đôi mắt to tròn lấp lánh không có sự mong đợi hay ngạc nhiên. Cậu nhìn Kha Diệc Từ, như thể tất cả điều này là hiển nhiên.
"Em biết anh đang nghĩ gì không?" Kha Diệc Từ hỏi.
Ôn Linh kiên nhẫn chờ đợi lời tiếp theo.
Kha Diệc Từ đặt đũa xuống, dùng cả hai tay nắm chặt tay Ôn Linh: "Anh đã nắm được em rồi."
Ôn Linh nở nụ cười rút tay lại rồi dùng ngôn ngữ ký hiệu ra hiệu: "Giáng sinh là thứ 4, anh không đi làm à?"
"Xin nghỉ phép năm." Kha Diệc Từ nói. Anh ăn no rồi, hơi nóng từ nồi lẩu khiến anh cảm thấy buồn ngủ liền ngáp một cái lơ mơ đề nghị: "Chúng ta ra ngoài đi dạo chút, tản bớt mùi."
Ôn Linh đứng dậy đi về phía quầy thu ngân. Kha Diệc Từ vội nói: "Không cần đâu, để anh mời."
Ôn Linh chạm nhẹ vào cổ họng, đứng ở quầy nói một tiếng: "Tôi..."
Lời Kha Diệc Từ định ngăn cản nghẹn lại, anh đứng bên cạnh chờ Ôn Linh nói tiếp.
"Tôi..." Ôn Linh nghẹn ngào, hít một hơi thật sâu rồi nói: "...trả, tiền."
"Anh ở bàn số mấy?" Nhân viên phục vụ nhìn Ôn Linh, sự ngạc nhiên thoáng qua trên khuôn mặt cô.
"Bàn... mười nhăm." Ôn Linh nói.
"Bàn mười lăm phải không?" Nhân viên nhanh chóng in hóa đơn: "Tổng cộng là 237 tệ, anh thanh toán bằng cách nào?"
Ôn Linh mở điện thoại giơ mã thanh toán.
"Được rồi." Nhân viên quét mã rồi chỉ vào mã QR trên bàn: "Anh có thể quét mã này để lấy hóa đơn."
Ôn Linh lắc đầu: "Không... cần."
"Vậy chúc anh lần sau lại đến nhé." Nhân viên phục vụ nói, cô lấy một nắm kẹo bạc hà đưa cho Ôn Linh: "Đây là kẹo mới của quán, giúp làm thơm miệng, anh cầm lấy nhé."
"Cảm ơn." Ôn Linh nói nhỏ, cầm lấy kẹo rồi nhìn sang Kha Diệc Từ.
Kha Diệc Từ cầm một viên kẹo bạc hà vị chanh, nói: "Vị này ngon." Anh cầm tấm danh thiếp đặt trên quầy lên, nói với nhân viên phục vụ: "Chúng tôi đi đây, cảm ơn cô."
"Quý khách đi thong thả." Nhân viên phục vụ vẫy tay.
Hai người bước ra khỏi quán lẩu, Kha Diệc Từ nói: "Vừa rồi cậu nói rất rõ ràng, phát âm cũng khá."
"Sai một chữ." Ôn Linh nói, khi đối diện với Kha Diệc Từ cậu không còn trở ngại tâm lý, lời nói cũng trở nên suôn sẻ hơn: "Bàn... mười lăm."
"Ai mà không nói nhầm vài lần chứ." Kha Diệc Từ nói, trong miệng vẫn ngậm một viên kẹo bạc hà, khi nói chuyện phát ra hương chanh tươi mát: "Nửa tháng trước anh còn nói nhầm mà bị trừ lương đấy."
Ôn Linh luôn dễ dàng được Kha Diệc Từ an ủi, cậu ngửi thấy mùi chanh tươi giống như lần trước cậu từng ngửi thấy mùi bưởi, hương thơm này đặc biệt thu hút.
Kha Diệc Từ nói nhiều, tự mình kể rất vui vẻ, thêm vào đó Ôn Linh là một thính giả tuyệt vời, anh kể một tuần tin tức quan trọng, chuyện vui ở công ty và cả những nhận xét về công việc. Anh kể chuyện với đầy vẻ hào hứng nhưng trong đầu Ôn Linh chỉ có hương chanh. Cậu giật nhẹ tay áo Kha Diệc Từ khiến anh dừng lại: "Sao vậy?"
Ôn Linh tiến lại gần Kha Diệc Từ, đôi mắt trong veo như thể đang tìm hiểu mùi hương trên người anh. Cậu chăm chú nhìn đôi tai ửng đỏ nhanh chóng của đối phương, đặt một nụ hôn ẩm ướt và nhẹ nhàng rơi xuống bên khóe môi Kha Diệc Từ.
Ánh đèn đường chiếu rọi những bông tuyết đọng trên cành, làn gió đêm nhẹ nhàng lướt qua thổi những mảnh tuyết nhỏ li ti tung bay khắp nơi, rơi vào tận sâu trong lòng Kha Diệc Từ.
-