Cúc Cu Cúc Cu - Thiên Lương Vĩnh Động Cơ
Chương 46
"Tôi không có thời gian để đùa với cậu đâu." Trương Cường từ chối đề nghị của Sở Triết Tùng, ông vung tay đẩy hắn ta ra rồi rời đình mát.
Sở Triết Tùng đứng im tại chỗ, biết rằng tiếp tục nói thêm cũng chẳng lay chuyển được Trương Cường, hắn tức giận đấm vào cột bê tông của đình, ôm cặp sách ngồi xuống với vẻ chán nản.
Hắn buộc Trương Cường phải xin lỗi, liệu có phải cũng là vì sự cắn rứt lương tâm?
Nếu Trương Cường chịu công khai xin lỗi, thì cuộc tranh cãi về gia đình Ôn Linh cũng coi như khép lại, hình ảnh của hắn trong mắt Ôn Linh cũng sẽ được cải thiện.
Có lẽ một số người không xứng đáng có được kết quả tốt, Sở Triết Tùng tự hận bản thân tại sao lại thức tỉnh muộn màng như vậy, hắn thà chìm đắm trong quá khứ kiêu ngạo còn hơn phải sống trong những hồi tưởng muộn màng như hiện tại.
"Đi thôi, đi ăn." Kha Diệc Từ bước ra khỏi sân nhỏ của Tào Lập Huy, nhìn thấy hai anh em đang trò chuyện bên cầu vòm.
Ôn Linh đi đến bên Kha Diệc Từ, còn Ôn Thụy Tuyết nói: "Các anh cứ đi ăn đi, em ở lại với các chị đẹp."
"Tiểu Tuyết lại đây." Nghê Phương Lệ gọi Ôn Thụy Tuyết, "Bà chủ Nhậm sẽ dẫn chúng ta đi ăn hải sản."
Nhậm Nhàn cười nói: "Được luôn, Tiểu Tuyết gọi món nhé."
Hai nhóm tách ra, các đồng nghiệp một cách ăn ý không gọi Kha Diệc Từ, khiến Nhượng Lệ nhìn trái nhìn phải thì thầm hỏi Lưu Ổn: "Anh Lưu, Diệc Từ không đi ăn cùng bọn mình à?"
"Không cần quan tâm đến cậu ấy." Lưu Ổn nói.
Kha Diệc Từ khoác vai Ôn Linh: "Anh sắp chết đói rồi, muốn ăn chân giò heo."
Ôn Linh không có ý kiến, chủ động bày tỏ tâm trạng, [Em cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.]
"Có phải vì lời nói của Tào Lập Huy không?" Kha Diệc Từ hỏi.
[Chuyện này đã có kết quả.] Ôn Linh ra hiệu, [Cuối cùng cũng kết thúc.] Sau một lúc suy nghĩ, cậu quay lại ôm Kha Diệc Từ, nói: "Cảm ơn anh."
"Giữa chúng ta không cần nói cảm ơn." Kha Diệc Từ vỗ về lưng Ôn Linh, "Thực ra anh cũng không làm gì cả." Sự đồng hành và ủng hộ của Kha Diệc Từ mang đến cho Ôn Linh sự can đảm lớn lao, cậu không đòi hỏi gì nhiều, những điều này đã thực sự đủ lắm rồi.
Ôn Linh ngửi thấy mùi hương của dầu gội trên cổ Kha Diệc Từ, cả mùi hương nhẹ nhàng của áo sơ mi, trong đầu cậu bỗng hiện lên hình ảnh Kha Diệc Từ quấn khăn tắm bước ra khỏi phòng tắm vào sáng nay. Cậu khẽ rùng mình nhẹ nhàng đẩy Kha Diệc Từ ra, ánh mắt không tự nhiên nhìn xuống đất, cố gắng che giấu sự hoảng loạn, cậu lắp bắp nói: "Chúng ta, đi ăn." Cậu không thể nhớ nổi cách phát âm của chân giò nên bĩu môi quay đầu nhìn về phía cổng làng, "Em đói."
"Chúng ta đi ăn ở thị trấn trên nhé." Kha Diệc Từ lấy chìa khóa xe ra, kéo Ôn Linh vào trong xe, cài dây an toàn cho cậu.
Mùi bưởi thơm ngát theo động tác của Kha Diệc Từ quấn lấy Ôn Linh, cậu thanh niên trẻ tuổi hít hít mũi, nhấn nút cửa sổ, gió trong lành tràn vào nhưng không thổi bay được hương bưởi kia.
Chiếc xe chạy êm ả trên con đường bốn làn xe rộng lớn, Ôn Linh kéo cửa sổ mãi không được, lúc mở lớn một chút lúc lại thu hẹp lại, Kha Diệc Từ nói: "Em lạnh hay nóng vậy?"
Ôn Linh đóng cửa sổ lại: "Anh, mùi, bưởi."
"À, à, sáng nay anh dùng dầu gội, không thơm à?" Kha Diệc Từ vuốt tóc rồi ngửi ngón tay của mình, "Không có mùi gì cả?"
"Thơm." Ôn Linh nói, cậu tự nghĩ rằng chắc đây là vấn đề của mình.
Chiếc xe lái vào thị trấn gần đó, Kha Diệc Từ dừng xe bên đường, bước vào một cửa hàng nhỏ, hương vị của chân giò heo xông vào mũi. Ôn Linh đứng ở cửa hàng nhìn Kha Diệc Từ chọn hai cái chân giò lớn nhất rồi thanh toán.
"Tìm một quán mì mua để ăn kèm với chân giò." Kha Diệc Từ đến bên Ôn Linh, véo tai cậu, "Nghĩ gì mà mặt ủ mày chau vậy?"
Ôn Linh nhíu mày, cảm thấy mũi mình hình như có vấn đề, trước đây cậu chưa bao giờ thích mùi bưởi, mà hôm nay lại đặc biệt để ý đến mùi hương của Kha Diệc Từ.
Kha Diệc Từ kéo Ôn Linh đang suy tư, từ từ đi bộ dọc theo con phố, anh nói: "Anh thấy quán mì rồi, Mì An Huy." Anh quay đầu, Ôn Linh đứng ở cửa hàng hoa mua một bó hoa baby xanh tím.
Ôn Linh đặc biệt chọn những bông hoa tươi tắn nhất, lắc đầu từ chối lời gợi ý của nhân viên cửa hàng về việc chọn thêm vài bông hoa khác, cầm bó hoa đã gói xong quay lại bên Kha Diệc Từ, đưa cho anh.
"Tặng cho anh à?" Kha Diệc Từ hỏi.
Ôn Linh gật đầu, cậu tiến về phía trước, kiên nhẫn chờ Kha Diệc Từ nhận lấy.
"Đột ngột quá." Kha Diệc Từ cầm lấy hoa, miệng lưỡi trơn tru thường ngày lại một lần nữa đình công, anh đứng im tại chỗ, muốn nói anh cũng sẽ mua cho Ôn Linh một bó nhưng lại cảm thấy không thích hợp lắm nên vắt óc suy nghĩ xem tiếp theo nên nói gì.
"Đi nào." Ôn Linh kéo tay Kha Diệc Từ băng qua đường.
Cho đến khi ngồi vào quán mì, Kha Diệc Từ mới cảm thấy một chút thực tế, một tay cầm hoa tươi, một tay cầm chân giò thơm phức, ngồi ở bàn ăn bằng gỗ, trong lòng anh dâng lên niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của cuộc sống bình dị.
"Các cậu muốn ăn gì?" Ông chủ ngồi ở quầy thu ngân chỉ vào thực đơn treo trên đầu, "Tùy ý ăn, tùy ý gọi."
"Hai phần mì làm từ mì phẳng (*)." Kha Diệc Từ nói, "Cho nhiều gia vị chút."
"Được." Ông chủ nói.
"Sao lại nghĩ đến việc tặng hoa cho anh?" Kha Diệc Từ nhìn về phía Ôn Linh.
Ôn Linh mím môi, suy nghĩ một chút nói: "Đẹp."
"Hoa đẹp hay người đẹp?" Kha Diệc Từ hỏi.
"Hoa." Ôn Linh trả lời ngay lập tức.
"..." Kha Diệc Từ tự làm khổ bản thân, anh đặt hoa baby bên phải, giả vờ tức giận, "Hừ."
Ôn Linh mỉm cười nói: "Đều, đẹp."
"Thế là hoa đều đẹp đúng không." Kha Diệc Từ cố tình châm chọc.
Bạn nhỏ không còn hoảng hốt như trước nữa, Ôn Linh từ từ phủ lên mu bàn tay Kha Diệc Từ, lòng bàn tay ấm áp khô ráo như thể nắm giữ trái tim Kha Diệc Từ, ý định ban đầu của cậu chỉ là để an ủi, nhưng Kha Diệc Từ lại căng thẳng đến nỗi đầu óc trống rỗng.
"Của các cậu đây, từ từ thưởng thức nhá."
Sự xuất hiện của ông chủ đã cắt đứt bầu không khí tĩnh lặng, Kha Diệc Từ vội vàng nhặt đũa lên, nói: "Ăn nào."
Ôn Linh lặng lẽ ăn mì, lo lắng rằng dầu đỏ trên mì có thể dính vào người nên cậu lấy một chiếc khăn giấy nhét vào cổ áo như một cái yếm nhỏ dành cho em bé vậy.
Kha Diệc Từ nhìn Ôn Linh ăn mì không nhịn được cười, anh nói: "Đứa trẻ không lớn."
Ôn Linh không tranh luận, cậu đẩy cái chân giò heo đã hầm về phía Kha Diệc Từ, nói: "Giúp em, xé."
Kha Diệc Từ dùng tay xé chân giò heo thành từng miếng nhỏ, nói: "Đừng chê đấy nhé, anh đã rửa tay rồi."
Ôn Linh gắp một miếng chân giò mềm nhũn bỏ vào miệng, không lâu sau đã ăn no, tốc độ nhai chậm lại, vừa ăn vừa liếc nhìn Kha Diệc Từ.
"Ăn xong muốn đi đâu chơi?" Kha Diệc Từ hỏi, "Thị trấn nhỏ không có nhiều chỗ đi lắm."
"Công viên." Ôn Linh nói, "Nhìn, chó."
"Thích chó vậy, nuôi thêm một con nhé." Kha Diệc Từ nói.
Ôn Linh lắc đầu.
Thật là cứng đầu, Kha Diệc Từ gắp một miếng chân giò bỏ vào miệng.
Đi ra khỏi quán mì, Ôn Linh rẽ vào cửa hàng nhỏ bên cạnh mua kẹo cao su, Kha Diệc Từ đứng ở cửa hàng tạp hóa cầm một bó hoa, anh trêu chọc Ôn Linh đang đi tới: "Trông anh có giống như đang đợi cô dâu không?"
Ôn Linh liếc anh một cái nhai kẹo cao su.
Kha Diệc Từ chọc chọc vào má Ôn Linh nói: "Cho anh một miếng."
Ôn Linh đưa cho anh một miếng kẹo cao su vị bạc hà.
Gió đêm cuối thu hơi lạnh, Kha Diệc Từ nhai kẹo cao su, đầu óc tỉnh táo hơn một chút. Anh đậu xe ở bãi đỗ công viên rồi cùng Ôn Linh bước vào công viên, cả hai dừng lại ở đảo giữa hồ tựa vào lan can nhìn về phía quảng trường nhộn nhịp bên kia hồ.
Ôn Linh cảm thấy sự bình yên lâu ngày trở lại, bóng tối của quá khứ, sự ồn ào của mạng xã hội, ánh nhìn khác lạ của mọi người, hết thảy đều đã qua và Kha Diệc Từ ở bên cạnh, hệt như một giấc mơ đẹp.
"Tiểu Vũ." Kha Diệc Từ hỏi, "Hôm nay có vui không?"
Ôn Linh gật đầu: "Vui, lòng." Cậu ngẩn ngơ nhìn về phía đám đông mờ ảo, âm nhạc ồn ào vang lên từ quảng trường lại quay đầu nhìn về phía Kha Diệc Từ, tâm hồn nhạy cảm cuối cùng cũng đã bình yên hạ cánh.
"Tất cả mọi chuyện của em sẽ có một cái kết tốt đẹp." Kha Diệc Từ nói, "Người tốt sẽ gặp được may mắn, đúng không?"
"Ừm." Ôn Linh đáp, cậu ra hiệu, [Em có ý tưởng, về đồ án tốt nghiệp.]
"Ý tưởng gì thế?" Kha Diệc Từ hỏi với sự tò mò, "Kể cho anh nghe đi."
"Học, bay." Ôn Linh nói.
Thay chiếc áo lông của chú chim non, học bay dưới sự dẫn dắt của những con chim trưởng thành, lảo đảo tiến về phía thế giới nhộn nhịp. Cậu đã từng nghĩ đến những chủ đề lớn lao hơn với những nét vẽ chấn động lòng người, nhưng đấy không còn phù hợp với tâm trạng hiện tại của cậu nữa.
Kha Diệc Từ không hiểu về hội họa, không nghe ra điều gì có lý, anh định nói gì đó để khuyến khích niềm đam mê sáng tạo của bạn nhỏ thì bỗng nhiên cảm thấy một chút ẩm ướt mềm mại trên má.
Ôn Linh làm điều xấu nhưng không tỏ ra bất kì cảm xúc xấu hổ nào, cậu quay đầu nhìn về phía đám đông đang nhảy múa trong quảng trường, đôi mắt sáng trong của cậu lóe lên một nụ cười tinh quái.
-
(*) 板面 (bǎn miàn) trong tiếng Trung thường chỉ về "mì phẳng" hoặc "mì làm từ bột gạo". Đây là một loại mì có kết cấu phẳng, thường được sử dụng trong các món ăn như mì xào hoặc mì súp. Mì này thường có vị ngon và được nhiều người ưa chuộng trong ẩm thực Trung Quốc, đặc biệt là trong các món ăn đến từ các vùng như Tứ Xuyên hoặc Tân Cương.
Sở Triết Tùng đứng im tại chỗ, biết rằng tiếp tục nói thêm cũng chẳng lay chuyển được Trương Cường, hắn tức giận đấm vào cột bê tông của đình, ôm cặp sách ngồi xuống với vẻ chán nản.
Hắn buộc Trương Cường phải xin lỗi, liệu có phải cũng là vì sự cắn rứt lương tâm?
Nếu Trương Cường chịu công khai xin lỗi, thì cuộc tranh cãi về gia đình Ôn Linh cũng coi như khép lại, hình ảnh của hắn trong mắt Ôn Linh cũng sẽ được cải thiện.
Có lẽ một số người không xứng đáng có được kết quả tốt, Sở Triết Tùng tự hận bản thân tại sao lại thức tỉnh muộn màng như vậy, hắn thà chìm đắm trong quá khứ kiêu ngạo còn hơn phải sống trong những hồi tưởng muộn màng như hiện tại.
"Đi thôi, đi ăn." Kha Diệc Từ bước ra khỏi sân nhỏ của Tào Lập Huy, nhìn thấy hai anh em đang trò chuyện bên cầu vòm.
Ôn Linh đi đến bên Kha Diệc Từ, còn Ôn Thụy Tuyết nói: "Các anh cứ đi ăn đi, em ở lại với các chị đẹp."
"Tiểu Tuyết lại đây." Nghê Phương Lệ gọi Ôn Thụy Tuyết, "Bà chủ Nhậm sẽ dẫn chúng ta đi ăn hải sản."
Nhậm Nhàn cười nói: "Được luôn, Tiểu Tuyết gọi món nhé."
Hai nhóm tách ra, các đồng nghiệp một cách ăn ý không gọi Kha Diệc Từ, khiến Nhượng Lệ nhìn trái nhìn phải thì thầm hỏi Lưu Ổn: "Anh Lưu, Diệc Từ không đi ăn cùng bọn mình à?"
"Không cần quan tâm đến cậu ấy." Lưu Ổn nói.
Kha Diệc Từ khoác vai Ôn Linh: "Anh sắp chết đói rồi, muốn ăn chân giò heo."
Ôn Linh không có ý kiến, chủ động bày tỏ tâm trạng, [Em cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.]
"Có phải vì lời nói của Tào Lập Huy không?" Kha Diệc Từ hỏi.
[Chuyện này đã có kết quả.] Ôn Linh ra hiệu, [Cuối cùng cũng kết thúc.] Sau một lúc suy nghĩ, cậu quay lại ôm Kha Diệc Từ, nói: "Cảm ơn anh."
"Giữa chúng ta không cần nói cảm ơn." Kha Diệc Từ vỗ về lưng Ôn Linh, "Thực ra anh cũng không làm gì cả." Sự đồng hành và ủng hộ của Kha Diệc Từ mang đến cho Ôn Linh sự can đảm lớn lao, cậu không đòi hỏi gì nhiều, những điều này đã thực sự đủ lắm rồi.
Ôn Linh ngửi thấy mùi hương của dầu gội trên cổ Kha Diệc Từ, cả mùi hương nhẹ nhàng của áo sơ mi, trong đầu cậu bỗng hiện lên hình ảnh Kha Diệc Từ quấn khăn tắm bước ra khỏi phòng tắm vào sáng nay. Cậu khẽ rùng mình nhẹ nhàng đẩy Kha Diệc Từ ra, ánh mắt không tự nhiên nhìn xuống đất, cố gắng che giấu sự hoảng loạn, cậu lắp bắp nói: "Chúng ta, đi ăn." Cậu không thể nhớ nổi cách phát âm của chân giò nên bĩu môi quay đầu nhìn về phía cổng làng, "Em đói."
"Chúng ta đi ăn ở thị trấn trên nhé." Kha Diệc Từ lấy chìa khóa xe ra, kéo Ôn Linh vào trong xe, cài dây an toàn cho cậu.
Mùi bưởi thơm ngát theo động tác của Kha Diệc Từ quấn lấy Ôn Linh, cậu thanh niên trẻ tuổi hít hít mũi, nhấn nút cửa sổ, gió trong lành tràn vào nhưng không thổi bay được hương bưởi kia.
Chiếc xe chạy êm ả trên con đường bốn làn xe rộng lớn, Ôn Linh kéo cửa sổ mãi không được, lúc mở lớn một chút lúc lại thu hẹp lại, Kha Diệc Từ nói: "Em lạnh hay nóng vậy?"
Ôn Linh đóng cửa sổ lại: "Anh, mùi, bưởi."
"À, à, sáng nay anh dùng dầu gội, không thơm à?" Kha Diệc Từ vuốt tóc rồi ngửi ngón tay của mình, "Không có mùi gì cả?"
"Thơm." Ôn Linh nói, cậu tự nghĩ rằng chắc đây là vấn đề của mình.
Chiếc xe lái vào thị trấn gần đó, Kha Diệc Từ dừng xe bên đường, bước vào một cửa hàng nhỏ, hương vị của chân giò heo xông vào mũi. Ôn Linh đứng ở cửa hàng nhìn Kha Diệc Từ chọn hai cái chân giò lớn nhất rồi thanh toán.
"Tìm một quán mì mua để ăn kèm với chân giò." Kha Diệc Từ đến bên Ôn Linh, véo tai cậu, "Nghĩ gì mà mặt ủ mày chau vậy?"
Ôn Linh nhíu mày, cảm thấy mũi mình hình như có vấn đề, trước đây cậu chưa bao giờ thích mùi bưởi, mà hôm nay lại đặc biệt để ý đến mùi hương của Kha Diệc Từ.
Kha Diệc Từ kéo Ôn Linh đang suy tư, từ từ đi bộ dọc theo con phố, anh nói: "Anh thấy quán mì rồi, Mì An Huy." Anh quay đầu, Ôn Linh đứng ở cửa hàng hoa mua một bó hoa baby xanh tím.
Ôn Linh đặc biệt chọn những bông hoa tươi tắn nhất, lắc đầu từ chối lời gợi ý của nhân viên cửa hàng về việc chọn thêm vài bông hoa khác, cầm bó hoa đã gói xong quay lại bên Kha Diệc Từ, đưa cho anh.
"Tặng cho anh à?" Kha Diệc Từ hỏi.
Ôn Linh gật đầu, cậu tiến về phía trước, kiên nhẫn chờ Kha Diệc Từ nhận lấy.
"Đột ngột quá." Kha Diệc Từ cầm lấy hoa, miệng lưỡi trơn tru thường ngày lại một lần nữa đình công, anh đứng im tại chỗ, muốn nói anh cũng sẽ mua cho Ôn Linh một bó nhưng lại cảm thấy không thích hợp lắm nên vắt óc suy nghĩ xem tiếp theo nên nói gì.
"Đi nào." Ôn Linh kéo tay Kha Diệc Từ băng qua đường.
Cho đến khi ngồi vào quán mì, Kha Diệc Từ mới cảm thấy một chút thực tế, một tay cầm hoa tươi, một tay cầm chân giò thơm phức, ngồi ở bàn ăn bằng gỗ, trong lòng anh dâng lên niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của cuộc sống bình dị.
"Các cậu muốn ăn gì?" Ông chủ ngồi ở quầy thu ngân chỉ vào thực đơn treo trên đầu, "Tùy ý ăn, tùy ý gọi."
"Hai phần mì làm từ mì phẳng (*)." Kha Diệc Từ nói, "Cho nhiều gia vị chút."
"Được." Ông chủ nói.
"Sao lại nghĩ đến việc tặng hoa cho anh?" Kha Diệc Từ nhìn về phía Ôn Linh.
Ôn Linh mím môi, suy nghĩ một chút nói: "Đẹp."
"Hoa đẹp hay người đẹp?" Kha Diệc Từ hỏi.
"Hoa." Ôn Linh trả lời ngay lập tức.
"..." Kha Diệc Từ tự làm khổ bản thân, anh đặt hoa baby bên phải, giả vờ tức giận, "Hừ."
Ôn Linh mỉm cười nói: "Đều, đẹp."
"Thế là hoa đều đẹp đúng không." Kha Diệc Từ cố tình châm chọc.
Bạn nhỏ không còn hoảng hốt như trước nữa, Ôn Linh từ từ phủ lên mu bàn tay Kha Diệc Từ, lòng bàn tay ấm áp khô ráo như thể nắm giữ trái tim Kha Diệc Từ, ý định ban đầu của cậu chỉ là để an ủi, nhưng Kha Diệc Từ lại căng thẳng đến nỗi đầu óc trống rỗng.
"Của các cậu đây, từ từ thưởng thức nhá."
Sự xuất hiện của ông chủ đã cắt đứt bầu không khí tĩnh lặng, Kha Diệc Từ vội vàng nhặt đũa lên, nói: "Ăn nào."
Ôn Linh lặng lẽ ăn mì, lo lắng rằng dầu đỏ trên mì có thể dính vào người nên cậu lấy một chiếc khăn giấy nhét vào cổ áo như một cái yếm nhỏ dành cho em bé vậy.
Kha Diệc Từ nhìn Ôn Linh ăn mì không nhịn được cười, anh nói: "Đứa trẻ không lớn."
Ôn Linh không tranh luận, cậu đẩy cái chân giò heo đã hầm về phía Kha Diệc Từ, nói: "Giúp em, xé."
Kha Diệc Từ dùng tay xé chân giò heo thành từng miếng nhỏ, nói: "Đừng chê đấy nhé, anh đã rửa tay rồi."
Ôn Linh gắp một miếng chân giò mềm nhũn bỏ vào miệng, không lâu sau đã ăn no, tốc độ nhai chậm lại, vừa ăn vừa liếc nhìn Kha Diệc Từ.
"Ăn xong muốn đi đâu chơi?" Kha Diệc Từ hỏi, "Thị trấn nhỏ không có nhiều chỗ đi lắm."
"Công viên." Ôn Linh nói, "Nhìn, chó."
"Thích chó vậy, nuôi thêm một con nhé." Kha Diệc Từ nói.
Ôn Linh lắc đầu.
Thật là cứng đầu, Kha Diệc Từ gắp một miếng chân giò bỏ vào miệng.
Đi ra khỏi quán mì, Ôn Linh rẽ vào cửa hàng nhỏ bên cạnh mua kẹo cao su, Kha Diệc Từ đứng ở cửa hàng tạp hóa cầm một bó hoa, anh trêu chọc Ôn Linh đang đi tới: "Trông anh có giống như đang đợi cô dâu không?"
Ôn Linh liếc anh một cái nhai kẹo cao su.
Kha Diệc Từ chọc chọc vào má Ôn Linh nói: "Cho anh một miếng."
Ôn Linh đưa cho anh một miếng kẹo cao su vị bạc hà.
Gió đêm cuối thu hơi lạnh, Kha Diệc Từ nhai kẹo cao su, đầu óc tỉnh táo hơn một chút. Anh đậu xe ở bãi đỗ công viên rồi cùng Ôn Linh bước vào công viên, cả hai dừng lại ở đảo giữa hồ tựa vào lan can nhìn về phía quảng trường nhộn nhịp bên kia hồ.
Ôn Linh cảm thấy sự bình yên lâu ngày trở lại, bóng tối của quá khứ, sự ồn ào của mạng xã hội, ánh nhìn khác lạ của mọi người, hết thảy đều đã qua và Kha Diệc Từ ở bên cạnh, hệt như một giấc mơ đẹp.
"Tiểu Vũ." Kha Diệc Từ hỏi, "Hôm nay có vui không?"
Ôn Linh gật đầu: "Vui, lòng." Cậu ngẩn ngơ nhìn về phía đám đông mờ ảo, âm nhạc ồn ào vang lên từ quảng trường lại quay đầu nhìn về phía Kha Diệc Từ, tâm hồn nhạy cảm cuối cùng cũng đã bình yên hạ cánh.
"Tất cả mọi chuyện của em sẽ có một cái kết tốt đẹp." Kha Diệc Từ nói, "Người tốt sẽ gặp được may mắn, đúng không?"
"Ừm." Ôn Linh đáp, cậu ra hiệu, [Em có ý tưởng, về đồ án tốt nghiệp.]
"Ý tưởng gì thế?" Kha Diệc Từ hỏi với sự tò mò, "Kể cho anh nghe đi."
"Học, bay." Ôn Linh nói.
Thay chiếc áo lông của chú chim non, học bay dưới sự dẫn dắt của những con chim trưởng thành, lảo đảo tiến về phía thế giới nhộn nhịp. Cậu đã từng nghĩ đến những chủ đề lớn lao hơn với những nét vẽ chấn động lòng người, nhưng đấy không còn phù hợp với tâm trạng hiện tại của cậu nữa.
Kha Diệc Từ không hiểu về hội họa, không nghe ra điều gì có lý, anh định nói gì đó để khuyến khích niềm đam mê sáng tạo của bạn nhỏ thì bỗng nhiên cảm thấy một chút ẩm ướt mềm mại trên má.
Ôn Linh làm điều xấu nhưng không tỏ ra bất kì cảm xúc xấu hổ nào, cậu quay đầu nhìn về phía đám đông đang nhảy múa trong quảng trường, đôi mắt sáng trong của cậu lóe lên một nụ cười tinh quái.
-
(*) 板面 (bǎn miàn) trong tiếng Trung thường chỉ về "mì phẳng" hoặc "mì làm từ bột gạo". Đây là một loại mì có kết cấu phẳng, thường được sử dụng trong các món ăn như mì xào hoặc mì súp. Mì này thường có vị ngon và được nhiều người ưa chuộng trong ẩm thực Trung Quốc, đặc biệt là trong các món ăn đến từ các vùng như Tứ Xuyên hoặc Tân Cương.