Cúc Cu Cúc Cu - Thiên Lương Vĩnh Động Cơ
Chương 44
"Đây hẳn là một góc nhìn mới mẻ, khán giả vẫn nghĩ khi tìm lại được người thân đã là một cái kết đẹp rồi. Nhưng không ai biết rằng quá trình hàn gắn vết thương lại là một hành trình đau đớn vô cùng."
-
Nghê Phương Lệ ghé sát vào bà cụ, hỏi nhỏ: "Bà nói nhỏ với cháu đi, trong làng mình có nhiều người mua vợ không?"
"Nếu không mua vợ thì mấy gã đàn ông độc thân đó tìm đâu ra vợ mà lấy." Bà cụ thản nhiên trả lời, dường như chẳng bận tâm lời mình có phạm pháp hay không, có lẽ bà đã quá quen với sự lộng hành của những kẻ này, "Mua một người thì chạy một người, giờ con gái tính khí mạnh mẽ, làm sao mà giữ nổi."
"Năm năm trước có một cô vợ từ ngoài đến, sống được nửa năm rồi cho cả nhà uống thuốc diệt chuột, giết cả nhà lẫn chính mình." Ông cụ góp chuyện, "Sau vụ đó làng chúng tôi nằm trong tầm ngắm của đồn công an, đừng nói đến chuyện mua vợ mua con, hai nhà cãi nhau qua tường cũng bị biết ngay."
Nghê Phương Lệ nhìn đồng hồ, cảm thấy đã thu thập đủ thông tin cơ bản: "Cháu đi làm đây, ông bà cứ tiếp tục nói chuyện nhé."
"Được rồi, đi đi." Bà cụ quay sang ông cụ nói, "Con bé trông thật dễ thương."
"Con cái nhà thành phố đứa nào chả đẹp, đâu như lũ trẻ nhà mình suốt ngày vùi đầu làm việc đồng áng." Ông cụ thở dài.
Nghê Phương Lệ đi về phía Nhậm Nhàn, người đã chờ trong xe từ lâu, cô hỏi: "Kha Diệc Từ đâu rồi?"
"Cậu ấy dẫn hai anh em đi dạo quanh làng." Nhậm Nhàn trả lời, "Đi tìm cái người tên là Tú Thuần và Chuột Con gì đó."
"Làng này mà đào sâu thêm chút nữa có thể quay được phim kinh dị luôn." Nghê Phương Lệ ngồi xuống cạnh Nhậm Nhàn, "Tên phim cũng nghĩ xong rồi, Ngôi làng ăn thịt người."
"Liệu có đáng sợ hơn bộ phim cô vừa quay không?" Nhậm Nhàn hỏi.
"Chắc cũng ngang ngửa thôi." Nghê Phương Lệ bật cười, cô lấy ra một hộp thuốc lá dành cho phái nữ, đưa cho Nhậm Nhàn, "Hút một điếu?"
"Tôi bỏ rồi." Nhậm Nhàn lắc đầu từ chối.
"Cô có nghiện đâu mà bỏ với chả cai." Nghê Phương Lệ châm một điếu thuốc mảnh, kẹp giữa hai ngón tay, khói thuốc lượn lờ, "Đây mới chỉ là điểm khởi đầu."
"Phải, tầm nhìn của chúng ta không chỉ dừng lại ở một vụ án riêng lẻ." Nhậm Nhàn đáp, "Đằng sau còn vô số phụ nữ và trẻ em bị buôn bán, chúng ta cần quan tâm đến những gia đình từng mất mát rồi lại tìm về người thân của họ."
"Đây hẳn là một góc nhìn mới mẻ, khán giả vẫn nghĩ khi tìm lại được người thân đã là một cái kết đẹp rồi." Nhậm Nhàn nói, "Nhưng không ai biết rằng quá trình hàn gắn vết thương lại là một hành trình đau đớn vô cùng."
-
"Trong một khoảng thời gian dài sau khi mới trở về nhà, anh trai em không dám ra khỏi cửa." Ôn Thụy Tuyết đứng trên cây cầu đá, nhìn xuống dòng sông lặng lẽ chảy, "Anh ấy ăn uống mà gần như không nhai, cũng không mở miệng nói chuyện, dù nóng hay lạnh đều cố chịu, nhìn thấy người lạ là sợ hãi theo phản xạ."
Kha Diệc Từ hỏi: "Còn em thì sao?"
"Em phải mất hai năm mới thuyết phục được bản thân rằng đây không phải là một giấc mơ." Ôn Thụy Tuyết nói, "Em sợ họ sẽ trả em về cho cha mẹ ruột."
Ôn Linh lúc này đang tìm thấy một con bọ ngựa già úa vàng trong bụi cỏ, cậu cẩn thận bưng con bọ ngựa ủ rũ đó đến trước mặt Kha Diệc Từ để khoe.
Kha Diệc Từ dịu dàng hỏi như đang dỗ trẻ nhỏ: "Nó đẹp thật, cậu tìm thấy nó ở đâu thế?"
Ôn Linh nghịch ngợm gẩy nhẹ chân trước của con bọ ngựa, nói: "Nó già rồi." Cậu cúi xuống nhẹ nhàng đặt con bọ ngựa trở lại bụi cỏ, đứng dậy phủi bụi rồi ra dấu: [Chúng ta đi đâu đây?]
"Không có đích đến cụ thể nào." Kha Diệc Từ nói, "Chỉ là đi loanh quanh thôi."
Đột nhiên đâu đó vang lên tiếng cãi vã, một giọng đàn ông trung niên giận dữ quát: "Chu Tú Thuần, bà còn định làm ầm lên đến bao giờ? Ngày nào cũng kiếm chuyện với tôi, sao bà không đến đồn công an mà đòi người ta chia cho bà một cô con dâu đi?"
Tú Thuần?
Kha Diệc Từ thấy hứng thú, anh nhìn sang Ôn Thụy Tuyết: "Đi xem náo nhiệt không?"
"Còn hỏi nữa sao." Ôn Thụy Tuyết hào hứng đáp.
Kha Diệc Từ quay sang hỏi Ôn Linh: "Cậu còn nhớ cái tên Chu Tú Thuần không?"
Ôn Linh lắc đầu, ra dấu: [Tôi không nhớ tên, nhưng cũng muốn đi xem.]
"Muốn đi thì đi thôi, không cần phải xin phép anh." Kha Diệc Từ mỉm cười, nắm lấy tay Ôn Linh bước nhanh về phía phát ra tiếng cãi vã để xem chuyện gì đang diễn ra.
Hai người đang cãi nhau, một nam và một nữ, khoảng bốn năm mươi tuổi. Một người sống trong nhà trệt, người kia trong ngôi nhà hai tầng. Nhìn bề ngoài có vẻ như Chu Tú Thuần là người sống trong nhà trệt. Người đang cãi với ả là Chuột Con— tên thật là Tào Lập Huy— tay phải hắn cầm một xô nước phân hất thẳng vào Chu Tú Thuần, miệng không ngừng chửi bới: "Thằng con vô dụng của bà á, đáng đời nó không lấy nổi vợ."
"Chứ không phải do thằng con câm của ông— A!" Chu Tú Thuần hét lên, "Quân khốn nạn!"
"Thằng câm còn có thể dụ dỗ con dâu nhà bà đi mất." Sau hàng chục năm chịu đựng sự quấy rối vô lý của Chu Tú Thuần, Tào Lập Huy đã không thể nhịn thêm được nữa. Ông ném mạnh chiếc xô sắt xuống đất, "Lần sau thằng con bà còn đến gây chuyện với tôi, tôi sẽ đánh gãy chân chó của nó."
Ôn Linh chăm chú nhìn vào mặt Chu Tú Thuần một lúc lâu, rồi vỗ nhẹ vào vai Ôn Thụy Tuyết. Hai anh em trao nhau ánh mắt, xác nhận rằng Chu Tú Thuần chính là người họ cần tìm.
Phật gia nói về nhân quả báo ứng quả không sai. Nhìn thấy hai gia đình loạn xạ gà bay chó chạy như thế, Ôn Thụy Tuyết cảm thấy vô cùng hả hê. Cô định bước lên nói chuyện với Chu Tú Thuần thì Kha Diệc Từ đưa tay ngăn lại, tay kia gọi cho Lưu Ổn bảo nhóm quay phim đến ngay.
"Ba người các cậu trông là lạ." Tào Lập Huy nhận thấy sự hiện diện của ba người bọn họ, liền cảnh giác nhìn Kha Diệc Từ đứng đầu. "Mấy người định làm gì?"
"Ông là Tào Lập Huy?" Kha Diệc Từ hỏi.
Tào Lập Huy gật đầu đáp: "Mấy người đến tìm tôi?"
"Cũng gần như vậy." Kha Diệc Từ nói, chắn trước Ôn Linh ngăn không cho Tào Lập Huy nhìn cậu, "Tôi là người của đài truyền hình, rất quan tâm đến câu chuyện của hai người." Anh liếc nhìn Chu Tú Thuần, người đang trong tình trạng vô cùng nhếch nhác, "Hay là chúng ta tìm chỗ nào ngồi xuống nói chuyện?"
"Ai thèm nói chuyện với cậu hả." Chu Tú Thuần bốc mùi hôi thối, ả cởi áo khoác bẩn và vứt vào thùng rác ven đường, sau đó tức giận quay lại ngôi nhà trệt.
Ôn Linh bất ngờ đặt tay lên vai Kha Diệc Từ, kiên quyết kéo anh sang một bên để không chắn trước mặt mình rồi đối diện với Tào Lập Huy. Cậu mở miệng nhưng không phát ra tiếng, chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn Tào Lập Huy.
"Cậu là..." Tào Lập Huy càng nhìn càng thấy cậu trai trẻ này quen thuộc. Môi hồng răng trắng, đôi mắt to tròn và không biết nói, một suy nghĩ kinh hoàng lóe lên trong đầu hắn, khiến hắn lập tức lắp bắp, "Cậu là... là Dương Dương."
Tào Dương, đó là cái tên Tào Lập Huy đã đặt cho Ôn Linh, nghĩa là mặt trời của nhà họ Tào.
Hắn có ba cô con gái. Khi vợ ông sinh người con gái thứ ba, bà mắc phải chứng trầm cảm sau sinh không muốn sinh thêm con nhưng lại cảm thấy có lỗi vì không sinh cho Tào Lập Huy một người con trai nối dõi. Cuối cùng bà chủ động đề xuất mua một bé trai để kế thừa dòng tộc.
Trên thị trường chợ đen bé trai là món hàng được săn đón nhiều nhất, huống hồ là một bé trai xinh đẹp. Dù Ôn Linh lúc đó đã 6 tuổi và bắt đầu nhớ chuyện, rất khó để nuôi dạy nhưng Tào Lập Huy vẫn vui vẻ bỏ ra ba vạn tệ để đưa cậu về nhà.
Không ngờ, Ôn Linh lại không biết nói.
Đứa trẻ này ngoài vẻ ngoài nổi bật, không có điểm nào hơn những đứa trẻ khác, thậm chí còn kém hơn. Cậu bị câm, tính khí lại ương bướng, khó bảo. Món "bảo bối" đắt tiền, chẳng thể đánh cũng chẳng thể mắng. Tào Lập Huy đã phải tìm đủ mọi cách để khiến cậu phục tùng, từ nhịn đói, cắt nước, nhốt kín trong phòng nhưng cuối cùng Ôn Linh vẫn không khuất phục, thậm chí có lần cậu suýt cắn đứt ngón tay của ông ta.
Vợ ông vì sự cứng đầu của Ôn Linh mà chứng trầm cảm trở nên nghiêm trọng hơn. Tào Lập Huy phải cất hết tất cả những vật sắc nhọn trong nhà vì ông tin rằng nếu Ôn Linh cầm được con dao, cậu sẽ không ngần ngại gì mà chém chết cả gia đình họ.
Sau nửa năm chịu đựng, Ôn Linh trốn khỏi làng. Phản ứng đầu tiên của Tào Lập Huy không phải là tìm kiếm cậu mà là đòi lại tiền. Ông ta hoàn toàn không nhớ thương Ôn Linh, thậm chí còn hối hận vì đã không chọn cậu bé khác trông bình thường hơn đứng cạnh Ôn Linh vào ngày hôm đó.
Bây giờ nhìn thấy Ôn Linh đã lớn, đôi mắt Tào Lập Huy đầy sợ hãi như nhìn thấy ác quỷ. Hắn run rẩy nói: "Cậu quay lại làm gì!"
"Đến xem cuộc sống của ông ra sao." Kha Diệc Từ nói, ánh mắt anh lướt qua ngôi nhà hai tầng của Tào Lập Huy, "Nhà đẹp đấy."
Lưu Ổn và Nhượng Lệ đứng bên cạnh giơ máy quay lên ghi hình. Tào Lập Huy lấy tay che mặt, hét lên: "Các người đang làm việc trái pháp luật!"
"Yên tâm, khi phát sóng sẽ làm mờ mặt cho ông." Kha Diệc Từ nói.
Tào Lập Huy nhìn qua kẽ ngón tay thấy Ôn Thụy Tuyết. Ông hạ tay xuống, chỉ vào cô nói: "Cô là con dâu mà Chu Tú Thuần mua về?"
"Sao ông không gọi bà ấy ra đây, chúng ta cùng nói chuyện một lần cho rõ ràng?" Kha Diệc Từ đề nghị.
Tào Lập Huy không muốn chỉ mình hắn bị bêu xấu, ngược lại còn mong Chu Tú Thuần cũng bị đám đông phỉ nhổ. Hắn lập tức phấn chấn lên: "Để tôi đi gọi Tú Thuần, cả thằng con vô dụng của ả nữa, tất cả sẽ đều phải có mặt. Mấy người đợi đấy đi."
Hắn bước nhanh đến trước cánh cửa gỗ nhà Chu Tú Thuần, vừa gõ cửa "cộp cộp" vừa cười đểu: "Chu Tú Thuần, con dâu nhỏ của bà về thăm bà này!"
-
-
Nghê Phương Lệ ghé sát vào bà cụ, hỏi nhỏ: "Bà nói nhỏ với cháu đi, trong làng mình có nhiều người mua vợ không?"
"Nếu không mua vợ thì mấy gã đàn ông độc thân đó tìm đâu ra vợ mà lấy." Bà cụ thản nhiên trả lời, dường như chẳng bận tâm lời mình có phạm pháp hay không, có lẽ bà đã quá quen với sự lộng hành của những kẻ này, "Mua một người thì chạy một người, giờ con gái tính khí mạnh mẽ, làm sao mà giữ nổi."
"Năm năm trước có một cô vợ từ ngoài đến, sống được nửa năm rồi cho cả nhà uống thuốc diệt chuột, giết cả nhà lẫn chính mình." Ông cụ góp chuyện, "Sau vụ đó làng chúng tôi nằm trong tầm ngắm của đồn công an, đừng nói đến chuyện mua vợ mua con, hai nhà cãi nhau qua tường cũng bị biết ngay."
Nghê Phương Lệ nhìn đồng hồ, cảm thấy đã thu thập đủ thông tin cơ bản: "Cháu đi làm đây, ông bà cứ tiếp tục nói chuyện nhé."
"Được rồi, đi đi." Bà cụ quay sang ông cụ nói, "Con bé trông thật dễ thương."
"Con cái nhà thành phố đứa nào chả đẹp, đâu như lũ trẻ nhà mình suốt ngày vùi đầu làm việc đồng áng." Ông cụ thở dài.
Nghê Phương Lệ đi về phía Nhậm Nhàn, người đã chờ trong xe từ lâu, cô hỏi: "Kha Diệc Từ đâu rồi?"
"Cậu ấy dẫn hai anh em đi dạo quanh làng." Nhậm Nhàn trả lời, "Đi tìm cái người tên là Tú Thuần và Chuột Con gì đó."
"Làng này mà đào sâu thêm chút nữa có thể quay được phim kinh dị luôn." Nghê Phương Lệ ngồi xuống cạnh Nhậm Nhàn, "Tên phim cũng nghĩ xong rồi, Ngôi làng ăn thịt người."
"Liệu có đáng sợ hơn bộ phim cô vừa quay không?" Nhậm Nhàn hỏi.
"Chắc cũng ngang ngửa thôi." Nghê Phương Lệ bật cười, cô lấy ra một hộp thuốc lá dành cho phái nữ, đưa cho Nhậm Nhàn, "Hút một điếu?"
"Tôi bỏ rồi." Nhậm Nhàn lắc đầu từ chối.
"Cô có nghiện đâu mà bỏ với chả cai." Nghê Phương Lệ châm một điếu thuốc mảnh, kẹp giữa hai ngón tay, khói thuốc lượn lờ, "Đây mới chỉ là điểm khởi đầu."
"Phải, tầm nhìn của chúng ta không chỉ dừng lại ở một vụ án riêng lẻ." Nhậm Nhàn đáp, "Đằng sau còn vô số phụ nữ và trẻ em bị buôn bán, chúng ta cần quan tâm đến những gia đình từng mất mát rồi lại tìm về người thân của họ."
"Đây hẳn là một góc nhìn mới mẻ, khán giả vẫn nghĩ khi tìm lại được người thân đã là một cái kết đẹp rồi." Nhậm Nhàn nói, "Nhưng không ai biết rằng quá trình hàn gắn vết thương lại là một hành trình đau đớn vô cùng."
-
"Trong một khoảng thời gian dài sau khi mới trở về nhà, anh trai em không dám ra khỏi cửa." Ôn Thụy Tuyết đứng trên cây cầu đá, nhìn xuống dòng sông lặng lẽ chảy, "Anh ấy ăn uống mà gần như không nhai, cũng không mở miệng nói chuyện, dù nóng hay lạnh đều cố chịu, nhìn thấy người lạ là sợ hãi theo phản xạ."
Kha Diệc Từ hỏi: "Còn em thì sao?"
"Em phải mất hai năm mới thuyết phục được bản thân rằng đây không phải là một giấc mơ." Ôn Thụy Tuyết nói, "Em sợ họ sẽ trả em về cho cha mẹ ruột."
Ôn Linh lúc này đang tìm thấy một con bọ ngựa già úa vàng trong bụi cỏ, cậu cẩn thận bưng con bọ ngựa ủ rũ đó đến trước mặt Kha Diệc Từ để khoe.
Kha Diệc Từ dịu dàng hỏi như đang dỗ trẻ nhỏ: "Nó đẹp thật, cậu tìm thấy nó ở đâu thế?"
Ôn Linh nghịch ngợm gẩy nhẹ chân trước của con bọ ngựa, nói: "Nó già rồi." Cậu cúi xuống nhẹ nhàng đặt con bọ ngựa trở lại bụi cỏ, đứng dậy phủi bụi rồi ra dấu: [Chúng ta đi đâu đây?]
"Không có đích đến cụ thể nào." Kha Diệc Từ nói, "Chỉ là đi loanh quanh thôi."
Đột nhiên đâu đó vang lên tiếng cãi vã, một giọng đàn ông trung niên giận dữ quát: "Chu Tú Thuần, bà còn định làm ầm lên đến bao giờ? Ngày nào cũng kiếm chuyện với tôi, sao bà không đến đồn công an mà đòi người ta chia cho bà một cô con dâu đi?"
Tú Thuần?
Kha Diệc Từ thấy hứng thú, anh nhìn sang Ôn Thụy Tuyết: "Đi xem náo nhiệt không?"
"Còn hỏi nữa sao." Ôn Thụy Tuyết hào hứng đáp.
Kha Diệc Từ quay sang hỏi Ôn Linh: "Cậu còn nhớ cái tên Chu Tú Thuần không?"
Ôn Linh lắc đầu, ra dấu: [Tôi không nhớ tên, nhưng cũng muốn đi xem.]
"Muốn đi thì đi thôi, không cần phải xin phép anh." Kha Diệc Từ mỉm cười, nắm lấy tay Ôn Linh bước nhanh về phía phát ra tiếng cãi vã để xem chuyện gì đang diễn ra.
Hai người đang cãi nhau, một nam và một nữ, khoảng bốn năm mươi tuổi. Một người sống trong nhà trệt, người kia trong ngôi nhà hai tầng. Nhìn bề ngoài có vẻ như Chu Tú Thuần là người sống trong nhà trệt. Người đang cãi với ả là Chuột Con— tên thật là Tào Lập Huy— tay phải hắn cầm một xô nước phân hất thẳng vào Chu Tú Thuần, miệng không ngừng chửi bới: "Thằng con vô dụng của bà á, đáng đời nó không lấy nổi vợ."
"Chứ không phải do thằng con câm của ông— A!" Chu Tú Thuần hét lên, "Quân khốn nạn!"
"Thằng câm còn có thể dụ dỗ con dâu nhà bà đi mất." Sau hàng chục năm chịu đựng sự quấy rối vô lý của Chu Tú Thuần, Tào Lập Huy đã không thể nhịn thêm được nữa. Ông ném mạnh chiếc xô sắt xuống đất, "Lần sau thằng con bà còn đến gây chuyện với tôi, tôi sẽ đánh gãy chân chó của nó."
Ôn Linh chăm chú nhìn vào mặt Chu Tú Thuần một lúc lâu, rồi vỗ nhẹ vào vai Ôn Thụy Tuyết. Hai anh em trao nhau ánh mắt, xác nhận rằng Chu Tú Thuần chính là người họ cần tìm.
Phật gia nói về nhân quả báo ứng quả không sai. Nhìn thấy hai gia đình loạn xạ gà bay chó chạy như thế, Ôn Thụy Tuyết cảm thấy vô cùng hả hê. Cô định bước lên nói chuyện với Chu Tú Thuần thì Kha Diệc Từ đưa tay ngăn lại, tay kia gọi cho Lưu Ổn bảo nhóm quay phim đến ngay.
"Ba người các cậu trông là lạ." Tào Lập Huy nhận thấy sự hiện diện của ba người bọn họ, liền cảnh giác nhìn Kha Diệc Từ đứng đầu. "Mấy người định làm gì?"
"Ông là Tào Lập Huy?" Kha Diệc Từ hỏi.
Tào Lập Huy gật đầu đáp: "Mấy người đến tìm tôi?"
"Cũng gần như vậy." Kha Diệc Từ nói, chắn trước Ôn Linh ngăn không cho Tào Lập Huy nhìn cậu, "Tôi là người của đài truyền hình, rất quan tâm đến câu chuyện của hai người." Anh liếc nhìn Chu Tú Thuần, người đang trong tình trạng vô cùng nhếch nhác, "Hay là chúng ta tìm chỗ nào ngồi xuống nói chuyện?"
"Ai thèm nói chuyện với cậu hả." Chu Tú Thuần bốc mùi hôi thối, ả cởi áo khoác bẩn và vứt vào thùng rác ven đường, sau đó tức giận quay lại ngôi nhà trệt.
Ôn Linh bất ngờ đặt tay lên vai Kha Diệc Từ, kiên quyết kéo anh sang một bên để không chắn trước mặt mình rồi đối diện với Tào Lập Huy. Cậu mở miệng nhưng không phát ra tiếng, chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn Tào Lập Huy.
"Cậu là..." Tào Lập Huy càng nhìn càng thấy cậu trai trẻ này quen thuộc. Môi hồng răng trắng, đôi mắt to tròn và không biết nói, một suy nghĩ kinh hoàng lóe lên trong đầu hắn, khiến hắn lập tức lắp bắp, "Cậu là... là Dương Dương."
Tào Dương, đó là cái tên Tào Lập Huy đã đặt cho Ôn Linh, nghĩa là mặt trời của nhà họ Tào.
Hắn có ba cô con gái. Khi vợ ông sinh người con gái thứ ba, bà mắc phải chứng trầm cảm sau sinh không muốn sinh thêm con nhưng lại cảm thấy có lỗi vì không sinh cho Tào Lập Huy một người con trai nối dõi. Cuối cùng bà chủ động đề xuất mua một bé trai để kế thừa dòng tộc.
Trên thị trường chợ đen bé trai là món hàng được săn đón nhiều nhất, huống hồ là một bé trai xinh đẹp. Dù Ôn Linh lúc đó đã 6 tuổi và bắt đầu nhớ chuyện, rất khó để nuôi dạy nhưng Tào Lập Huy vẫn vui vẻ bỏ ra ba vạn tệ để đưa cậu về nhà.
Không ngờ, Ôn Linh lại không biết nói.
Đứa trẻ này ngoài vẻ ngoài nổi bật, không có điểm nào hơn những đứa trẻ khác, thậm chí còn kém hơn. Cậu bị câm, tính khí lại ương bướng, khó bảo. Món "bảo bối" đắt tiền, chẳng thể đánh cũng chẳng thể mắng. Tào Lập Huy đã phải tìm đủ mọi cách để khiến cậu phục tùng, từ nhịn đói, cắt nước, nhốt kín trong phòng nhưng cuối cùng Ôn Linh vẫn không khuất phục, thậm chí có lần cậu suýt cắn đứt ngón tay của ông ta.
Vợ ông vì sự cứng đầu của Ôn Linh mà chứng trầm cảm trở nên nghiêm trọng hơn. Tào Lập Huy phải cất hết tất cả những vật sắc nhọn trong nhà vì ông tin rằng nếu Ôn Linh cầm được con dao, cậu sẽ không ngần ngại gì mà chém chết cả gia đình họ.
Sau nửa năm chịu đựng, Ôn Linh trốn khỏi làng. Phản ứng đầu tiên của Tào Lập Huy không phải là tìm kiếm cậu mà là đòi lại tiền. Ông ta hoàn toàn không nhớ thương Ôn Linh, thậm chí còn hối hận vì đã không chọn cậu bé khác trông bình thường hơn đứng cạnh Ôn Linh vào ngày hôm đó.
Bây giờ nhìn thấy Ôn Linh đã lớn, đôi mắt Tào Lập Huy đầy sợ hãi như nhìn thấy ác quỷ. Hắn run rẩy nói: "Cậu quay lại làm gì!"
"Đến xem cuộc sống của ông ra sao." Kha Diệc Từ nói, ánh mắt anh lướt qua ngôi nhà hai tầng của Tào Lập Huy, "Nhà đẹp đấy."
Lưu Ổn và Nhượng Lệ đứng bên cạnh giơ máy quay lên ghi hình. Tào Lập Huy lấy tay che mặt, hét lên: "Các người đang làm việc trái pháp luật!"
"Yên tâm, khi phát sóng sẽ làm mờ mặt cho ông." Kha Diệc Từ nói.
Tào Lập Huy nhìn qua kẽ ngón tay thấy Ôn Thụy Tuyết. Ông hạ tay xuống, chỉ vào cô nói: "Cô là con dâu mà Chu Tú Thuần mua về?"
"Sao ông không gọi bà ấy ra đây, chúng ta cùng nói chuyện một lần cho rõ ràng?" Kha Diệc Từ đề nghị.
Tào Lập Huy không muốn chỉ mình hắn bị bêu xấu, ngược lại còn mong Chu Tú Thuần cũng bị đám đông phỉ nhổ. Hắn lập tức phấn chấn lên: "Để tôi đi gọi Tú Thuần, cả thằng con vô dụng của ả nữa, tất cả sẽ đều phải có mặt. Mấy người đợi đấy đi."
Hắn bước nhanh đến trước cánh cửa gỗ nhà Chu Tú Thuần, vừa gõ cửa "cộp cộp" vừa cười đểu: "Chu Tú Thuần, con dâu nhỏ của bà về thăm bà này!"
-