Cúc Cu Cúc Cu - Thiên Lương Vĩnh Động Cơ
Chương 32: Khoản thu nhập thêm
Đèn xi han bên phải của xe cảnh sát chớp liên tục khi xe đỗ bên lề đường. Lưu Ổn không hiểu chuyện gì cũng dừng xe theo. Anh ta hạ cửa sổ xuống, viên cảnh sát ra dấu tay, bảo đám Kha Diệc Từ đứng yên tại chỗ không được nhúc nhích. Sau đó viên cảnh sát quay xe lại, bật đèn ưu tiên ép chiếc xe Buick đang lén lút ẩn nấp sau bãi cây xanh phải dừng lại.
"Đúng là thú vị đấy, nhóc à." Viên cảnh sát, tên là Trần Vi Húc, gõ cửa kính xe, "Theo dõi cảnh sát là dự án mới của bọn cậu à?"
"Tôi không có theo dõi ai." Cửa kính hạ xuống, lộ ra một người đàn ông trung niên có vẻ mặt lém lỉnh, ghế phụ cạnh ông ta đặt một xấp ảnh và một chiếc máy ảnh.
Trần Vi Húc chỉ vào đống ảnh trên ghế, nói: "Đưa mấy tấm ảnh đó đây."
"Làm gì thế, đây là đồ cá nhân của tôi." Người đàn ông nhanh chóng che chắn những bức ảnh lẫn máy ảnh.
"Cảnh sát không được phép cướp đồ, nhưng tôi thì được." Kha Diệc Từ xắn tay áo lên, "Đừng để tôi phải đánh anh, đưa đây!" Với chiều cao 1m8, cơ bắp rắn rỏi, khuôn mặt nghiêm nghị, Kha Diệc Từ trông cực kỳ có tính đe dọa.
Trần Vi Húc nói: "Theo dõi người khác là xâm phạm quyền riêng tư. Nếu những bức ảnh này bị phát tán và gây rắc rối cho người khác, anh sẽ bị tạm giữ đấy." Anh ta lấy thẻ ngành ra, "Đây là thẻ cảnh sát của tôi, giờ thì cho tôi xem bằng lái của anh."
Người đàn ông mặt xị xuống, ngoan ngoãn lấy giấy tờ ra nộp, không khỏi thắc mắc, "Xem xong rồi thì tôi được đi chứ?"
"Đi? Anh mơ đẹp ghê." Trần Vi Húc nói, "Theo tôi về đồn, đừng có cố giở trò." Viên cảnh sát trả lại giấy tờ cho người đàn ông, rồi cùng Kha Diệc Từ lái xe quay lại đồn.
"Người này chắc không phải theo dõi tôi." Trần Vi Húc nói, anh ta nhìn sang Kha Diệc Từ, "Khả năng cao là theo dõi cậu."
"Là theo dõi em trai tôi." Kha Diệc Từ nói, "Dạo gần đây, gia đình em ấy gặp một số chuyện."
"Chuyện gì, bạn gái cũ tức giận à?" Trần Vi Húc đùa cợt.
"Không phải." Kha Diệc Từ lắc đầu, "Là về vụ tìm kiếm suốt mười năm trên mạng."
"Đó chẳng phải câu chuyện tìm con gái sao?" Trần Vi Húc hỏi, liếc nhanh vào gương chiếu hậu để chắc chắn chiếc xe Buick vẫn bám theo phía sau.
"Cô gái đó là em gái cậu ấy." Kha Diệc Từ đáp.
"Ủa, sao lại quay về đồn thế?" Lưu Ổn nhíu mày thắc mắc, nhìn xe cảnh sát quay lại đồn, "Chắc là đang chạy đi dạo tối à?"
Ôn Linh cũng đầy băn khoăn, cúi đầu nhắn tin cho Kha Diệc Từ: Có chuyện gì vậy? Không xử lý vụ án à?
Kha Diệc Từ: Bắt được một kẻ theo dõi, đưa về dò hỏi thêm, đừng lo.
Ba chiếc xe lần lượt tiến vào sân đồn cảnh sát, Trần Vi Húc dẫn người lái chiếc Buick vào phòng hỏi cung. Kha Diệc Từ quay sang nói với Lưu Ổn: "Anh Lưu, người này không cần quay đâu, là chuyện riêng." Anh nhìn Ôn Linh, "Cậu có đói không? Đối diện có quán mì, cậu sang ăn chút gì đi, mua giúp tôi một phần mì xào nữa."
Ôn Linh gật đầu.
Kha Diệc Từ bước vào phòng hỏi cung, Trần Vi Húc đang cầm đống ảnh nói: "Hắn tên là Hà Quý Thành, là một thám tử tư, chuyên điều tra về em trai cậu."
Người đàn ông trung niên gượng cười với Kha Diệc Từ, lúng túng nói: "Làm việc theo đơn đặt hàng thôi mà, làm việc theo đơn đặt hàng á."
"Ai thuê anh, làm việc gì?" Kha Diệc Từ ngồi xuống cạnh Hà Quý Thành, "Gọi khách hàng của anh đến đồn đi, chúng ta sẽ công khai bàn bạc, đừng lén lút giở trò."
"Quy tắc của chúng tôi là không hỏi những gì không cần biết," Hà Quý Thành căng thẳng vò tay, "Tôi cũng không hỏi nhiều, khách hàng chỉ đưa cho tôi một bức ảnh, bảo tôi điều tra cậu ấy." Hắn chỉ vào ảnh của Ôn Linh, "Tôi nghĩ cậu nhóc này trẻ như vậy, có gì đáng để điều tra, khách hàng không yêu cầu gì thêm, trả công lại hậu hĩnh, ngu gì không làm."
"Anh và khách hàng liên lạc thế nào?" Kha Diệc Từ hỏi.
"Qua WeChat." Hà Quý Thành đáp, hắn mở điện thoại ra, nhấn vào trang chủ, "Chính là hắn đây."
Trần Vi Húc ghi lại số WeChat, nói: "Anh có biết hành vi của thám tử tư là phạm pháp không?"
Hà Quý Thành lắc đầu: "Không biết."
"Không biết?" Trần Vi Húc cười lạnh, "Nói dối như không. Lần này may mắn chưa gây hậu quả nghiêm trọng, tôi tạm thời tha cho anh, nhưng thông tin của anh đã được nhập vào hệ thống rồi, lần sau cẩn thận."
"Vâng vâng, tôi nhất định sẽ tuân thủ pháp luật." Hà Quý Thành vốn là kẻ thất nghiệp lông bông, chẳng phải thám tử chuyên nghiệp gì, máy ảnh mượn, xe thuê, làm chỉ để kiếm chút tiền lẻ, nếu bị tạm giữ thì thiệt hại quá lớn.
"Viết bản cam kết đi, viết xong nộp cho tôi rồi có thể về." Trần Vi Húc nói, anh quay sang hỏi Kha Diệc Từ: "Cậu còn muốn hỏi gì thêm không?"
"Không còn gì." Kha Diệc Từ rút điện thoại ra, chụp một tấm ảnh của Hà Quý Thành, "Tôi lưu lại làm bằng chứng."
Sau khi để Hà Quý Thành ở lại phòng hỏi cung viết cam kết, Kha Diệc Từ quay trở lại sảnh chính, đúng lúc bắt gặp Ôn Linh đang xách một phần mì xào bước vào.
"Mì ở quán có ngon không?" Kha Diệc Từ hỏi.
Ôn Linh đưa phần mì cho anh, khẽ gật đầu.
"Tối nay ghi hình không được suôn sẻ lắm, nếu không đủ tư liệu, có lẽ phải quay thêm ngày nữa." Kha Diệc Từ nói, anh mở gói đũa dùng một lần ra, mắt liếc lên đồng hồ treo tường, "Đã chín giờ rồi, cậu muốn ở lại hay về nhà nghỉ ngơi?"
Ôn Linh muốn chứng kiến thêm cảnh ra ngoài thực địa của cảnh sát, nên ra hiệu, [Tôi ở lại.]
"Ở lại cũng được." Kha Diệc Từ gắp một đũa mì, bỏ vào miệng, mời, "Cậu có muốn thử không? Mì xào ngon lắm đấy."
Ôn Linh lắc đầu, thấy Lưu Ổn đang vác máy quay lại quay cảnh Kha Diệc Từ ăn, cậu tự giác lùi ra xa một chút để không cản trở góc quay.
Sau khi ăn xong Kha Diệc Từ lau miệng rồi ném hộp cơm vào thùng rác. Nghe thấy tiếng động ồn ào ở cửa đồn cảnh sát, Trần Vi Húc gọi Kha Diệc Từ: "Tiểu Kha, ngoài cửa có đám say rượu, chúng ta nhanh đi giúp thôi."
"Đến đây." Kha Diệc Từ đứng dậy, dặn dò Ôn Linh, "Một lát cậu đứng xa một chút, người say rượu nổi điên thì chẳng phân biệt địch ta đâu, đừng để bị thương."
Ôn Linh gật đầu.
Hai người vừa bước vào sảnh, liền nghe thấy tiếng hô lên: "Anh Vương bị đánh trúng mặt rồi!"
Vương Kỳ là người dẫn chương trình, gương mặt là miếng cơm manh áo của ông. Trần Vi Húc bước tới, kéo người say rượu đang túm lấy Vương Kỳ ra, một tay đè người xuống đất. Kha Diệc Từ bảo vệ Vương Kỳ đưa ông đến góc phòng để kiểm tra tình hình.
Người say rượu ra tay không có chừng mực, xung quanh mắt trái của Vương Kỳ đã hiện rõ một vết bầm tím. Ông không quên an ủi Kha Diệc Từ: "Không sao, không sao, đừng lo."
Kha Diệc Từ gọi người trang điểm chạy đến: "Chị Cầm, vết thương này có thể dùng đồ trang điểm che được không?"
"Không chắc." Đàm Cầm nghiêm túc nói, "Trong xe có đá, trước tiên chườm lạnh, không được thì đi bệnh viện xem."
"Không cần phải đến bệnh viện." Vương Kỳ nói, "Đây không phải chuyện sống chết, dùng chút kem nền che lại, quay xong tập này đi."
"Trời ạ, ông anh cứng đầu thật đấy." Đàm Cầm thở dài.
Kha Diệc Từ để hai người ở lại góc phòng bàn bạc rồi quay lại sảnh chính, lúc này cảnh sát đã khống chế được những kẻ say rượu làm loạn. Ôn Linh đứng từ xa, cậu nhìn một chàng trai đang lấy quần làm áo trùm đầu mà cười không ngừng. Kha Diệc Từ thấy cảnh đó có phần không đúng mực liền tiến đến gỡ quần khỏi đầu người kia. Chàng trai lập tức hét lên như lợn bị chọc tiết: "Trả quần áo cho tôi! Đồ biến thái!"
"Cậu nhìn xem ai giống biến thái hơn." Kha Diệc Từ bất lực nói.
"Anh là biến thái! Anh là biến thái!" Chàng trai hét lớn.
Ôn Linh cười đến mức không đứng vững, Trần Vi Húc nói: "Đừng cãi nhau với cậu ta, đưa đi khu vực tỉnh rượu để bình tĩnh lại đi."
Kha Diệc Từ kéo lê những con ma men vào khu vực tỉnh rượu. Ôn Linh lấy máy tính bảng ra, vẽ lại tình huống vừa rồi thành truyện tranh bốn khung. Cậu cầm máy tính bảng đưa cho Trần Vi Húc xem cùng với dòng chữ: Tôi có thể đăng truyện tranh lên mạng không? Sẽ ghi rõ nguồn cảm hứng.
"Vẽ đẹp thật." Trần Vi Húc ngạc nhiên nhìn Ôn Linh. "Cậu không nói được sao?"
Ôn Linh gật đầu.
"Đăng thì được đăng." Trần Vi Húc nói, "Nhưng không biết đài truyền hình có cho tiết lộ trước không, để tôi hỏi giúp cậu." Anh gọi Nhậm Nhàn đến: "Chị xem cái này đi."
Nhậm Nhàn cầm lấy máy tính bảng của Ôn Linh, xem đi xem lại hai lần, rồi nói: "Tôi có ý này." Cô nhìn về phía Ôn Linh. "Khi chúng tôi quảng bá mùa thứ năm của "Xuất Cảnh Không Phải Việc Nhỏ", tôi muốn mời cậu làm KOL sáng tác lại, giúp chúng tôi tuyên truyền dưới dạng truyện tranh, tính tiền theo số khung tranh."
"Cậu báo giá cho tôi, tôi sẽ nói với phòng thị trường. Cậu thấy sao?"
Không ngờ việc đi xem náo nhiệt lại mang về một khoản tiền, Ôn Linh gật đầu. Cậu cúi xuống viết trên máy tính bảng: Giá cả để tôi nghĩ đã, thông qua anh trai tôi liên hệ với tôi là được.
"Được." Nhậm Nhàn nói, "Cậu tên là gì?"
Ôn Linh viết: Ôn Linh. Tôi có thể ký tên trên truyện tranh không?"
"Tất nhiên là được, cậu vẽ xong dùng tài khoản của mình đăng tải, tài khoản chính thức của chúng tôi sẽ theo dõi và chia sẻ, không thiếu lưu lượng đâu." Nhậm Nhàn nói.
-
"Đúng là thú vị đấy, nhóc à." Viên cảnh sát, tên là Trần Vi Húc, gõ cửa kính xe, "Theo dõi cảnh sát là dự án mới của bọn cậu à?"
"Tôi không có theo dõi ai." Cửa kính hạ xuống, lộ ra một người đàn ông trung niên có vẻ mặt lém lỉnh, ghế phụ cạnh ông ta đặt một xấp ảnh và một chiếc máy ảnh.
Trần Vi Húc chỉ vào đống ảnh trên ghế, nói: "Đưa mấy tấm ảnh đó đây."
"Làm gì thế, đây là đồ cá nhân của tôi." Người đàn ông nhanh chóng che chắn những bức ảnh lẫn máy ảnh.
"Cảnh sát không được phép cướp đồ, nhưng tôi thì được." Kha Diệc Từ xắn tay áo lên, "Đừng để tôi phải đánh anh, đưa đây!" Với chiều cao 1m8, cơ bắp rắn rỏi, khuôn mặt nghiêm nghị, Kha Diệc Từ trông cực kỳ có tính đe dọa.
Trần Vi Húc nói: "Theo dõi người khác là xâm phạm quyền riêng tư. Nếu những bức ảnh này bị phát tán và gây rắc rối cho người khác, anh sẽ bị tạm giữ đấy." Anh ta lấy thẻ ngành ra, "Đây là thẻ cảnh sát của tôi, giờ thì cho tôi xem bằng lái của anh."
Người đàn ông mặt xị xuống, ngoan ngoãn lấy giấy tờ ra nộp, không khỏi thắc mắc, "Xem xong rồi thì tôi được đi chứ?"
"Đi? Anh mơ đẹp ghê." Trần Vi Húc nói, "Theo tôi về đồn, đừng có cố giở trò." Viên cảnh sát trả lại giấy tờ cho người đàn ông, rồi cùng Kha Diệc Từ lái xe quay lại đồn.
"Người này chắc không phải theo dõi tôi." Trần Vi Húc nói, anh ta nhìn sang Kha Diệc Từ, "Khả năng cao là theo dõi cậu."
"Là theo dõi em trai tôi." Kha Diệc Từ nói, "Dạo gần đây, gia đình em ấy gặp một số chuyện."
"Chuyện gì, bạn gái cũ tức giận à?" Trần Vi Húc đùa cợt.
"Không phải." Kha Diệc Từ lắc đầu, "Là về vụ tìm kiếm suốt mười năm trên mạng."
"Đó chẳng phải câu chuyện tìm con gái sao?" Trần Vi Húc hỏi, liếc nhanh vào gương chiếu hậu để chắc chắn chiếc xe Buick vẫn bám theo phía sau.
"Cô gái đó là em gái cậu ấy." Kha Diệc Từ đáp.
"Ủa, sao lại quay về đồn thế?" Lưu Ổn nhíu mày thắc mắc, nhìn xe cảnh sát quay lại đồn, "Chắc là đang chạy đi dạo tối à?"
Ôn Linh cũng đầy băn khoăn, cúi đầu nhắn tin cho Kha Diệc Từ: Có chuyện gì vậy? Không xử lý vụ án à?
Kha Diệc Từ: Bắt được một kẻ theo dõi, đưa về dò hỏi thêm, đừng lo.
Ba chiếc xe lần lượt tiến vào sân đồn cảnh sát, Trần Vi Húc dẫn người lái chiếc Buick vào phòng hỏi cung. Kha Diệc Từ quay sang nói với Lưu Ổn: "Anh Lưu, người này không cần quay đâu, là chuyện riêng." Anh nhìn Ôn Linh, "Cậu có đói không? Đối diện có quán mì, cậu sang ăn chút gì đi, mua giúp tôi một phần mì xào nữa."
Ôn Linh gật đầu.
Kha Diệc Từ bước vào phòng hỏi cung, Trần Vi Húc đang cầm đống ảnh nói: "Hắn tên là Hà Quý Thành, là một thám tử tư, chuyên điều tra về em trai cậu."
Người đàn ông trung niên gượng cười với Kha Diệc Từ, lúng túng nói: "Làm việc theo đơn đặt hàng thôi mà, làm việc theo đơn đặt hàng á."
"Ai thuê anh, làm việc gì?" Kha Diệc Từ ngồi xuống cạnh Hà Quý Thành, "Gọi khách hàng của anh đến đồn đi, chúng ta sẽ công khai bàn bạc, đừng lén lút giở trò."
"Quy tắc của chúng tôi là không hỏi những gì không cần biết," Hà Quý Thành căng thẳng vò tay, "Tôi cũng không hỏi nhiều, khách hàng chỉ đưa cho tôi một bức ảnh, bảo tôi điều tra cậu ấy." Hắn chỉ vào ảnh của Ôn Linh, "Tôi nghĩ cậu nhóc này trẻ như vậy, có gì đáng để điều tra, khách hàng không yêu cầu gì thêm, trả công lại hậu hĩnh, ngu gì không làm."
"Anh và khách hàng liên lạc thế nào?" Kha Diệc Từ hỏi.
"Qua WeChat." Hà Quý Thành đáp, hắn mở điện thoại ra, nhấn vào trang chủ, "Chính là hắn đây."
Trần Vi Húc ghi lại số WeChat, nói: "Anh có biết hành vi của thám tử tư là phạm pháp không?"
Hà Quý Thành lắc đầu: "Không biết."
"Không biết?" Trần Vi Húc cười lạnh, "Nói dối như không. Lần này may mắn chưa gây hậu quả nghiêm trọng, tôi tạm thời tha cho anh, nhưng thông tin của anh đã được nhập vào hệ thống rồi, lần sau cẩn thận."
"Vâng vâng, tôi nhất định sẽ tuân thủ pháp luật." Hà Quý Thành vốn là kẻ thất nghiệp lông bông, chẳng phải thám tử chuyên nghiệp gì, máy ảnh mượn, xe thuê, làm chỉ để kiếm chút tiền lẻ, nếu bị tạm giữ thì thiệt hại quá lớn.
"Viết bản cam kết đi, viết xong nộp cho tôi rồi có thể về." Trần Vi Húc nói, anh quay sang hỏi Kha Diệc Từ: "Cậu còn muốn hỏi gì thêm không?"
"Không còn gì." Kha Diệc Từ rút điện thoại ra, chụp một tấm ảnh của Hà Quý Thành, "Tôi lưu lại làm bằng chứng."
Sau khi để Hà Quý Thành ở lại phòng hỏi cung viết cam kết, Kha Diệc Từ quay trở lại sảnh chính, đúng lúc bắt gặp Ôn Linh đang xách một phần mì xào bước vào.
"Mì ở quán có ngon không?" Kha Diệc Từ hỏi.
Ôn Linh đưa phần mì cho anh, khẽ gật đầu.
"Tối nay ghi hình không được suôn sẻ lắm, nếu không đủ tư liệu, có lẽ phải quay thêm ngày nữa." Kha Diệc Từ nói, anh mở gói đũa dùng một lần ra, mắt liếc lên đồng hồ treo tường, "Đã chín giờ rồi, cậu muốn ở lại hay về nhà nghỉ ngơi?"
Ôn Linh muốn chứng kiến thêm cảnh ra ngoài thực địa của cảnh sát, nên ra hiệu, [Tôi ở lại.]
"Ở lại cũng được." Kha Diệc Từ gắp một đũa mì, bỏ vào miệng, mời, "Cậu có muốn thử không? Mì xào ngon lắm đấy."
Ôn Linh lắc đầu, thấy Lưu Ổn đang vác máy quay lại quay cảnh Kha Diệc Từ ăn, cậu tự giác lùi ra xa một chút để không cản trở góc quay.
Sau khi ăn xong Kha Diệc Từ lau miệng rồi ném hộp cơm vào thùng rác. Nghe thấy tiếng động ồn ào ở cửa đồn cảnh sát, Trần Vi Húc gọi Kha Diệc Từ: "Tiểu Kha, ngoài cửa có đám say rượu, chúng ta nhanh đi giúp thôi."
"Đến đây." Kha Diệc Từ đứng dậy, dặn dò Ôn Linh, "Một lát cậu đứng xa một chút, người say rượu nổi điên thì chẳng phân biệt địch ta đâu, đừng để bị thương."
Ôn Linh gật đầu.
Hai người vừa bước vào sảnh, liền nghe thấy tiếng hô lên: "Anh Vương bị đánh trúng mặt rồi!"
Vương Kỳ là người dẫn chương trình, gương mặt là miếng cơm manh áo của ông. Trần Vi Húc bước tới, kéo người say rượu đang túm lấy Vương Kỳ ra, một tay đè người xuống đất. Kha Diệc Từ bảo vệ Vương Kỳ đưa ông đến góc phòng để kiểm tra tình hình.
Người say rượu ra tay không có chừng mực, xung quanh mắt trái của Vương Kỳ đã hiện rõ một vết bầm tím. Ông không quên an ủi Kha Diệc Từ: "Không sao, không sao, đừng lo."
Kha Diệc Từ gọi người trang điểm chạy đến: "Chị Cầm, vết thương này có thể dùng đồ trang điểm che được không?"
"Không chắc." Đàm Cầm nghiêm túc nói, "Trong xe có đá, trước tiên chườm lạnh, không được thì đi bệnh viện xem."
"Không cần phải đến bệnh viện." Vương Kỳ nói, "Đây không phải chuyện sống chết, dùng chút kem nền che lại, quay xong tập này đi."
"Trời ạ, ông anh cứng đầu thật đấy." Đàm Cầm thở dài.
Kha Diệc Từ để hai người ở lại góc phòng bàn bạc rồi quay lại sảnh chính, lúc này cảnh sát đã khống chế được những kẻ say rượu làm loạn. Ôn Linh đứng từ xa, cậu nhìn một chàng trai đang lấy quần làm áo trùm đầu mà cười không ngừng. Kha Diệc Từ thấy cảnh đó có phần không đúng mực liền tiến đến gỡ quần khỏi đầu người kia. Chàng trai lập tức hét lên như lợn bị chọc tiết: "Trả quần áo cho tôi! Đồ biến thái!"
"Cậu nhìn xem ai giống biến thái hơn." Kha Diệc Từ bất lực nói.
"Anh là biến thái! Anh là biến thái!" Chàng trai hét lớn.
Ôn Linh cười đến mức không đứng vững, Trần Vi Húc nói: "Đừng cãi nhau với cậu ta, đưa đi khu vực tỉnh rượu để bình tĩnh lại đi."
Kha Diệc Từ kéo lê những con ma men vào khu vực tỉnh rượu. Ôn Linh lấy máy tính bảng ra, vẽ lại tình huống vừa rồi thành truyện tranh bốn khung. Cậu cầm máy tính bảng đưa cho Trần Vi Húc xem cùng với dòng chữ: Tôi có thể đăng truyện tranh lên mạng không? Sẽ ghi rõ nguồn cảm hứng.
"Vẽ đẹp thật." Trần Vi Húc ngạc nhiên nhìn Ôn Linh. "Cậu không nói được sao?"
Ôn Linh gật đầu.
"Đăng thì được đăng." Trần Vi Húc nói, "Nhưng không biết đài truyền hình có cho tiết lộ trước không, để tôi hỏi giúp cậu." Anh gọi Nhậm Nhàn đến: "Chị xem cái này đi."
Nhậm Nhàn cầm lấy máy tính bảng của Ôn Linh, xem đi xem lại hai lần, rồi nói: "Tôi có ý này." Cô nhìn về phía Ôn Linh. "Khi chúng tôi quảng bá mùa thứ năm của "Xuất Cảnh Không Phải Việc Nhỏ", tôi muốn mời cậu làm KOL sáng tác lại, giúp chúng tôi tuyên truyền dưới dạng truyện tranh, tính tiền theo số khung tranh."
"Cậu báo giá cho tôi, tôi sẽ nói với phòng thị trường. Cậu thấy sao?"
Không ngờ việc đi xem náo nhiệt lại mang về một khoản tiền, Ôn Linh gật đầu. Cậu cúi xuống viết trên máy tính bảng: Giá cả để tôi nghĩ đã, thông qua anh trai tôi liên hệ với tôi là được.
"Được." Nhậm Nhàn nói, "Cậu tên là gì?"
Ôn Linh viết: Ôn Linh. Tôi có thể ký tên trên truyện tranh không?"
"Tất nhiên là được, cậu vẽ xong dùng tài khoản của mình đăng tải, tài khoản chính thức của chúng tôi sẽ theo dõi và chia sẻ, không thiếu lưu lượng đâu." Nhậm Nhàn nói.
-