Cúc Cu Cúc Cu - Thiên Lương Vĩnh Động Cơ
Chương 11: Phát trực tiếp vẽ tranh
Hôm sau, Ôn Linh mang một xẻng đất đổ vào chậu hoa. Hàng xóm tốt bụng đã tặng cậu một chậu hoa to bằng chiếc thau rửa mặt. Cậu dậy sớm, cố gắng hoàn thành việc chuyển cây baby vào chậu trước giờ trưa.
Mặt trời nóng gắt những ngày qua đã làm cây hoa héo úa. Ôn Linh vốn không giỏi chăm sóc cây cỏ, vừa làm vừa thở dài. Cậu cẩn thận nâng bộ rễ cây đặt vào giữa chậu, rồi dùng xẻng lấp đất và nén chặt lại. Quay đầu lại, cậu thấy Ôn Thụy Tuyết đang bị một người phát tờ rơi chặn lại, hai người trao đổi vài câu rồi Ôn Thụy Tuyết cầm tờ rơi đi về phía cậu: "Anh ơi."
Ôn Linh bưng chậu hoa vào trong tiệm, cúi xuống đặt chậu ở chỗ bóng râm. Ôn Thụy Tuyết lấy bình tưới nước đi vào nhà vệ sinh lấy đầy, đưa cậu rồi giơ tờ rơi lên: "Ở gần đây có buổi hội nhận nuôi thú cưng, muốn đi xem không?"
Ôn Linh vừa tưới nước cho cây vừa trả lời: "Em đi, anh, ở lại trông tiệm."
"Đi cùng đi mà." Ôn Thụy Tuyết nài nỉ, "Dù sao cũng chẳng có ai đến mua hàng."
Cô vốn rất thích chó mèo, hồi Ôn Linh nuôi một chú chó vàng, đa phần là Ôn Thụy Tuyết dẫn đi dạo và cho ăn, dù vậy, chú chó nhỏ vẫn luôn quấn lấy Ôn Linh hết sức ân cần lấy lòng.
Ôn Linh không thể từ chối em gái, cậu đặt bình nước xuống, cầm theo điện thoại, chìa khóa và máy tính bảng, khóa cửa tiệm rồi cùng Ôn Tuyết ra ngoài tìm địa điểm của buổi hội nhận nuôi.
-
Kha Diệc Từ kết thúc buổi ghi hình sáng, cùng đồng nghiệp Trình Tề Phương đi ra khỏi phòng thu. Trình Tề Phương nói: "Hôm nay cậu có vẻ tràn đầy năng lượng đấy."
"Tối qua tôi được ngủ ngon." Kha Diệc Từ đáp, "Nhiều năm rồi tôi bị mất ngủ."
"Chữa kiểu gì thế, uống thuốc à?" Trình Tề Phương hỏi, "Tôi cũng dạo này hay bị mất ngủ."
"Học vẽ tranh." Kha Diệc Từ cười nói, "Tôi học với một giáo viên dạy vẽ."
"?" Trình Tề Phương ngạc nhiên nhìn anh, "Thật vậy à?"
"Kỳ diệu vậy đấy." Kha Diệc Từ đáp rồi bước về phòng nghỉ, chuẩn bị nghỉ trưa.
-
Buổi hội nhận nuôi thú cưng chỉ cách tiệm của Ôn Linh hai ngã tư. Ôn Tuyết vừa nhìn thấy mấy chú chó con đã không rời đi được, cô nựng nựng đôi tai của một chú cún con, cười nói: "Nó trông giống hệt Hoàng Đậu hồi nhỏ."
Ôn Linh mím môi, đưa tay ra nắm lấy bàn chân trắng của chú chó. Hoàng Đậu là chú chó vàng đã theo cậu trong suốt thời gian cậu bị bắt cóc ở vùng nông thôn, nó đã cố gắng đuổi theo cậu khi cậu trốn thoát. Sau khi cảnh sát giải cứu ra, Hoàng Đậu luôn ở bên cạnh, giúp cậu vượt qua khoảng thời gian khó khăn và trầm cảm. Khi Ôn Linh 15 tuổi, Hoàng Đậu đã qua đời trong giấc ngủ vì tuổi già, từ đó cậu không nuôi thêm con chó nào nữa.
"Con mèo này cũng đáng yêu." Ôn Thụy Tuyết bế lên một chú mèo màu vàng vằn, chú mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm trên vai cô.
Ôn Linh lấy điện thoại ra, chụp ảnh những chú mèo rồi gửi cho Kha Diệc Từ. Cậu nhắn: "Anh có nuôi thú cưng không?" Nghĩ rằng việc nuôi thú cưng có thể giúp giảm nhẹ các triệu chứng trầm cảm nhẹ, cậu bổ sung: "Nếu công việc bận rộn, anh có thể nuôi một con mèo, mèo dễ chăm sóc hơn chó."
Kha Diệc Từ không trả lời ngay lập tức, có lẽ là đang bận. Ôn Linh bị Ôn Thụy Tuyết kéo lại gần một cái lồng sắt, cô chỉ vào con vật bên trong nói: "Xem này, chuột lang."
"Chuột lang cũng có thể được nhận nuôi à?" Ôn Tuyết hỏi nhân viên tổ chức.
"Vâng, chuột lang hơi kén người nuôi nên chỉ có hai con thôi." Cô nhân viên giải thích.
Ôn Thụy Tuyết định đưa tay ra vuốt ve chú chuột lông xù nhưng bị Ôn Linh ngăn lại. Cậu nói: "Nó cắn người đấy."
"Ò." Ôn Tuyết từ bỏ ý định vuốt ve, cô nói: "Chúng ta mua một con vẹt cho ông đi, để ông giải sầu."
Ôn Linh lắc đầu: "Bố đã từng mua rồi."
"Thế sao?" Ôn Tuyết hỏi.
Ôn Linh dùng tay ra hiệu: [Con vẹt kêu ồn quá, hàng xóm phàn nàn suốt nên ông không nuôi nổi, phải tặng nó đi.]
Ôn Tuyết chán nản: "Thế à." Cô và Ôn Linh đành tay không trở về tiệm, sau khi ăn trưa, Kha Diệc Từ mới nhắn lại: Tôi chưa bao giờ nuôi thú cưng cả.
Ôn Linh ngồi sau quầy thu ngân, trả lời tin nhắn: Tôi và em gái vừa đi tham gia hội nhận nuôi, mấy con mèo đáng yêu lắm.
Kha Diệc Từ: Có ưng con nào không?
Ôn Linh: [Hình ảnh] Con này.
Kha Diệc Từ đặt bánh bao xuống, trống tay để nhắn tin: Dễ thương thật, lông màu trông như kiểu rất dễ ăn lắm ấy.
Ngồi ở bên kia bàn ăn, Nhậm Nhàn và Trình Tề Phương nhìn nhau, Nhậm Nhàn khẽ nhướn mày, Trình Tề Phương thì lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Kha Diệc Từ cắn một miếng bánh bao, nhắn tin bằng một tay: Tiếc là tôi thường xuyên làm thêm giờ, không có sức chăm mèo con. Cậu ăn cơm chưa?
Ôn Linh: Chưa, đang nghĩ xem nên ăn gì. Còn anh ăn chưa?
Kha Diệc Từ: Tôi ăn ở căng tin, bánh bao và rau xào.
Ôn Linh suy nghĩ cách trả lời, lúc này Ôn Thụy Tuyết xách hộp lẩu cay bước vào tiệm, cô nói: "Người phát tờ rơi sáng nay đưa cho em cả một tập tờ rơi mới, dịch vụ của họ cũng rộng phết."
Ôn Linh nhận lấy hộp lẩu, nói: "Cảm ơn."
Ôn Thụy Tuyết mở đũa dùng một lần, nói: "Chiều nay anh làm gì?"
"Luyện, tập." Ôn Linh nói, cậu gắp một lát củ sen cho vào miệng.
"Vẽ à, anh không thấy chán hả, vẽ cũng mười mấy năm rồi." Ôn Thụy Tuyết nói.
Hai người ăn trưa xong, nghe thấy ngoài cửa có tiếng xôn xao, Ôn Thụy Tuyết chạy ra xem, Ôn Linh đợi một lát, thấy cô chạy ào vào, nói: "Người phát tờ rơi ngoài kia bị bắt rồi."
Ôn Linh nghi hoặc nhướn mày, Ôn Thụy Tuyết lắc đầu, nói: "Không biết vì lý do gì."
Hai anh em không để tâm chuyện nhỏ này, mặt trời ngả về phía tây, một ngày bình yên nữa trôi qua, Ôn Linh khóa cửa tiệm, đón ánh hoàng hôn trở về nhà. Ánh nắng buổi chiều tà kéo dài bóng họ trên đường, Ôn Thụy Tuyết huyên thuyên suốt dọc đường, thỉnh thoảng Ôn Linh mới đáp lại vài câu.
Kha Diệc Từ tan làm, ngồi vào xe gọi điện cho Ôn Linh. Khi nhìn thấy đôi mắt hạnh trong veo kia, bỗng chốc tâm trạng của anh dịu đi phần nào. Kha Diệc Từ thở ra một hơi, mỉm cười nói: "Chào buổi tối, tôi vừa tan làm."
Ôn Linh nghiêm túc vẫy tay: "Chào buổi tối."
"Hôm nay thế nào?" Kha Diệc Từ hỏi.
"Khá, tốt." Ôn Linh đáp, cậu gửi bức vẽ đơn giản vẽ cả chiều cho Kha Diệc Từ, trong đó là một chú chó vàng mũm mĩm đang thả diều.
Kha Diệc Từ nghĩ ra một ý tưởng mới, anh hỏi: "Tối nay cậu có vẽ nữa không?"
Ôn Linh nhìn anh: "Hả?"
"Tối nay tôi phải viết bản thảo, nếu cậu vẽ thì chúng ta có thể gọi video như hồi học sinh cấp hai làm bài tập ấy." Kha Diệc Từ nói.
Ôn Linh vốn không định vẽ tiếp, nhưng nghe đề nghị của Kha Diệc Từ, cậu vui vẻ đồng ý: "Được."
Trong màn đêm mênh mông, Ôn Linh kẹp điện thoại vào giá đỡ, loa Bluetooth bên trái ngẫu nhiên phát những bản piano nhẹ nhàng, tay phải cậu cầm bút vẽ phác thảo trên iPad. Trên màn hình, gương mặt nghiêng của Kha Diệc Từ hiện lên, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao và đường viền hàm sắc nét phản chiếu trên màn hình máy tính, anh chăm chú nhìn vào màn hình, thỉnh thoảng gõ gõ bàn phím.
Một người ở Bắc Kinh, một người ở Thiên Tân, qua màn hình điện thoại, hai người đều tập trung làm công việc của mình. Kha Diệc Từ đã tưởng tượng cảnh này không biết bao nhiêu lần, cảm giác thực sự xảy ra lúc này đây thật không thể gói gọn trong hai chữ thoả mãn.
"Tiểu Vũ." Kha Diệc Từ lên tiếng.
Ôn Linh dừng bút, quay đầu nhìn màn hình, phát ra một tiếng mũi nhẹ nhàng: "Hửm?"
"Cậu đang vẽ gì thế?" Kha Diệc Từ hỏi.
Ôn Linh cúi đầu nhìn iPad, không hiểu sao cậu có chút ngượng ngùng, vội che tranh lại: "Không có gì."
Kha Diệc Từ chớp mắt: "Không cho tôi xem à?"
"Có, nhưng." Ôn Linh nói, "Đợi tôi, vẽ xong đã."
"Được thôi." Kha Diệc Từ quay lại nhìn màn hình máy tính, gõ vài phím, rồi không nhịn được lại lén liếc nhìn điện thoại. Trên màn hình, Ôn Linh chăm chú vẽ, không hề để ý đến ánh mắt lén lút của Kha Diệc Từ.
Ôn Linh phóng to màn hình để chỉnh sửa chi tiết, bỗng nhiên liếc sang màn hình, không kịp phòng bị chạm mắt với Kha Diệc Từ. Cả hai đồng thời lảng tránh ánh mắt, nhận ra điều gì đó, Ôn Linh bực bội lớn tiếng: "Anh nhìn lén!"
Kha Diệc Từ ngượng ngùng ho khan, anh phát hiện cậu bạn nhỏ này khi tức giận nói chuyện trôi chảy hơn hẳn, anh giơ tay đầu hàng nhanh chóng nhận lỗi: "Tôi không nhìn nữa, cậu vẽ tiếp đi."
Ôn Linh ôm iPad ngồi xa ra, phồng má lên vừa vẽ vừa viết, Kha Diệc Từ không nhịn được lại liếc một cái, ngón tay khẽ cọ xát, anh rất muốn xuyên qua màn hình để nhéo má Ôn Linh một cái.
Thời gian dần trôi, cuối cùng Kha Diệc Từ cũng hoàn thành bản thảo, anh ngẩng đầu lên thì thấy Ôn Linh gửi một bức ảnh. Anh mở ra, đó là một bức vẽ theo phong cách tả thực, nội dung là cảnh Kha Diệc Từ đang gõ máy tính, bên góc phải có chữ ký và ngày tháng của Ôn Linh.
Kha Diệc Từ nhìn Ôn Linh, còn cậu thì liếc nhìn xung quanh, ánh mắt đảo khắp nơi nhưng lại không nhìn anh. Kha Diệc Từ nói: "A..."
Ôn Linh lập tức quay lại nhìn anh, Kha Diệc Từ nói: "Nếu cậu nói sớm là vẽ tôi thì tôi đã rửa mặt rồi."
-
Nhẹ nhàng yên bình ghê. Như hai đôi chim cu đang iu đương.
Mặt trời nóng gắt những ngày qua đã làm cây hoa héo úa. Ôn Linh vốn không giỏi chăm sóc cây cỏ, vừa làm vừa thở dài. Cậu cẩn thận nâng bộ rễ cây đặt vào giữa chậu, rồi dùng xẻng lấp đất và nén chặt lại. Quay đầu lại, cậu thấy Ôn Thụy Tuyết đang bị một người phát tờ rơi chặn lại, hai người trao đổi vài câu rồi Ôn Thụy Tuyết cầm tờ rơi đi về phía cậu: "Anh ơi."
Ôn Linh bưng chậu hoa vào trong tiệm, cúi xuống đặt chậu ở chỗ bóng râm. Ôn Thụy Tuyết lấy bình tưới nước đi vào nhà vệ sinh lấy đầy, đưa cậu rồi giơ tờ rơi lên: "Ở gần đây có buổi hội nhận nuôi thú cưng, muốn đi xem không?"
Ôn Linh vừa tưới nước cho cây vừa trả lời: "Em đi, anh, ở lại trông tiệm."
"Đi cùng đi mà." Ôn Thụy Tuyết nài nỉ, "Dù sao cũng chẳng có ai đến mua hàng."
Cô vốn rất thích chó mèo, hồi Ôn Linh nuôi một chú chó vàng, đa phần là Ôn Thụy Tuyết dẫn đi dạo và cho ăn, dù vậy, chú chó nhỏ vẫn luôn quấn lấy Ôn Linh hết sức ân cần lấy lòng.
Ôn Linh không thể từ chối em gái, cậu đặt bình nước xuống, cầm theo điện thoại, chìa khóa và máy tính bảng, khóa cửa tiệm rồi cùng Ôn Tuyết ra ngoài tìm địa điểm của buổi hội nhận nuôi.
-
Kha Diệc Từ kết thúc buổi ghi hình sáng, cùng đồng nghiệp Trình Tề Phương đi ra khỏi phòng thu. Trình Tề Phương nói: "Hôm nay cậu có vẻ tràn đầy năng lượng đấy."
"Tối qua tôi được ngủ ngon." Kha Diệc Từ đáp, "Nhiều năm rồi tôi bị mất ngủ."
"Chữa kiểu gì thế, uống thuốc à?" Trình Tề Phương hỏi, "Tôi cũng dạo này hay bị mất ngủ."
"Học vẽ tranh." Kha Diệc Từ cười nói, "Tôi học với một giáo viên dạy vẽ."
"?" Trình Tề Phương ngạc nhiên nhìn anh, "Thật vậy à?"
"Kỳ diệu vậy đấy." Kha Diệc Từ đáp rồi bước về phòng nghỉ, chuẩn bị nghỉ trưa.
-
Buổi hội nhận nuôi thú cưng chỉ cách tiệm của Ôn Linh hai ngã tư. Ôn Tuyết vừa nhìn thấy mấy chú chó con đã không rời đi được, cô nựng nựng đôi tai của một chú cún con, cười nói: "Nó trông giống hệt Hoàng Đậu hồi nhỏ."
Ôn Linh mím môi, đưa tay ra nắm lấy bàn chân trắng của chú chó. Hoàng Đậu là chú chó vàng đã theo cậu trong suốt thời gian cậu bị bắt cóc ở vùng nông thôn, nó đã cố gắng đuổi theo cậu khi cậu trốn thoát. Sau khi cảnh sát giải cứu ra, Hoàng Đậu luôn ở bên cạnh, giúp cậu vượt qua khoảng thời gian khó khăn và trầm cảm. Khi Ôn Linh 15 tuổi, Hoàng Đậu đã qua đời trong giấc ngủ vì tuổi già, từ đó cậu không nuôi thêm con chó nào nữa.
"Con mèo này cũng đáng yêu." Ôn Thụy Tuyết bế lên một chú mèo màu vàng vằn, chú mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm trên vai cô.
Ôn Linh lấy điện thoại ra, chụp ảnh những chú mèo rồi gửi cho Kha Diệc Từ. Cậu nhắn: "Anh có nuôi thú cưng không?" Nghĩ rằng việc nuôi thú cưng có thể giúp giảm nhẹ các triệu chứng trầm cảm nhẹ, cậu bổ sung: "Nếu công việc bận rộn, anh có thể nuôi một con mèo, mèo dễ chăm sóc hơn chó."
Kha Diệc Từ không trả lời ngay lập tức, có lẽ là đang bận. Ôn Linh bị Ôn Thụy Tuyết kéo lại gần một cái lồng sắt, cô chỉ vào con vật bên trong nói: "Xem này, chuột lang."
"Chuột lang cũng có thể được nhận nuôi à?" Ôn Tuyết hỏi nhân viên tổ chức.
"Vâng, chuột lang hơi kén người nuôi nên chỉ có hai con thôi." Cô nhân viên giải thích.
Ôn Thụy Tuyết định đưa tay ra vuốt ve chú chuột lông xù nhưng bị Ôn Linh ngăn lại. Cậu nói: "Nó cắn người đấy."
"Ò." Ôn Tuyết từ bỏ ý định vuốt ve, cô nói: "Chúng ta mua một con vẹt cho ông đi, để ông giải sầu."
Ôn Linh lắc đầu: "Bố đã từng mua rồi."
"Thế sao?" Ôn Tuyết hỏi.
Ôn Linh dùng tay ra hiệu: [Con vẹt kêu ồn quá, hàng xóm phàn nàn suốt nên ông không nuôi nổi, phải tặng nó đi.]
Ôn Tuyết chán nản: "Thế à." Cô và Ôn Linh đành tay không trở về tiệm, sau khi ăn trưa, Kha Diệc Từ mới nhắn lại: Tôi chưa bao giờ nuôi thú cưng cả.
Ôn Linh ngồi sau quầy thu ngân, trả lời tin nhắn: Tôi và em gái vừa đi tham gia hội nhận nuôi, mấy con mèo đáng yêu lắm.
Kha Diệc Từ: Có ưng con nào không?
Ôn Linh: [Hình ảnh] Con này.
Kha Diệc Từ đặt bánh bao xuống, trống tay để nhắn tin: Dễ thương thật, lông màu trông như kiểu rất dễ ăn lắm ấy.
Ngồi ở bên kia bàn ăn, Nhậm Nhàn và Trình Tề Phương nhìn nhau, Nhậm Nhàn khẽ nhướn mày, Trình Tề Phương thì lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Kha Diệc Từ cắn một miếng bánh bao, nhắn tin bằng một tay: Tiếc là tôi thường xuyên làm thêm giờ, không có sức chăm mèo con. Cậu ăn cơm chưa?
Ôn Linh: Chưa, đang nghĩ xem nên ăn gì. Còn anh ăn chưa?
Kha Diệc Từ: Tôi ăn ở căng tin, bánh bao và rau xào.
Ôn Linh suy nghĩ cách trả lời, lúc này Ôn Thụy Tuyết xách hộp lẩu cay bước vào tiệm, cô nói: "Người phát tờ rơi sáng nay đưa cho em cả một tập tờ rơi mới, dịch vụ của họ cũng rộng phết."
Ôn Linh nhận lấy hộp lẩu, nói: "Cảm ơn."
Ôn Thụy Tuyết mở đũa dùng một lần, nói: "Chiều nay anh làm gì?"
"Luyện, tập." Ôn Linh nói, cậu gắp một lát củ sen cho vào miệng.
"Vẽ à, anh không thấy chán hả, vẽ cũng mười mấy năm rồi." Ôn Thụy Tuyết nói.
Hai người ăn trưa xong, nghe thấy ngoài cửa có tiếng xôn xao, Ôn Thụy Tuyết chạy ra xem, Ôn Linh đợi một lát, thấy cô chạy ào vào, nói: "Người phát tờ rơi ngoài kia bị bắt rồi."
Ôn Linh nghi hoặc nhướn mày, Ôn Thụy Tuyết lắc đầu, nói: "Không biết vì lý do gì."
Hai anh em không để tâm chuyện nhỏ này, mặt trời ngả về phía tây, một ngày bình yên nữa trôi qua, Ôn Linh khóa cửa tiệm, đón ánh hoàng hôn trở về nhà. Ánh nắng buổi chiều tà kéo dài bóng họ trên đường, Ôn Thụy Tuyết huyên thuyên suốt dọc đường, thỉnh thoảng Ôn Linh mới đáp lại vài câu.
Kha Diệc Từ tan làm, ngồi vào xe gọi điện cho Ôn Linh. Khi nhìn thấy đôi mắt hạnh trong veo kia, bỗng chốc tâm trạng của anh dịu đi phần nào. Kha Diệc Từ thở ra một hơi, mỉm cười nói: "Chào buổi tối, tôi vừa tan làm."
Ôn Linh nghiêm túc vẫy tay: "Chào buổi tối."
"Hôm nay thế nào?" Kha Diệc Từ hỏi.
"Khá, tốt." Ôn Linh đáp, cậu gửi bức vẽ đơn giản vẽ cả chiều cho Kha Diệc Từ, trong đó là một chú chó vàng mũm mĩm đang thả diều.
Kha Diệc Từ nghĩ ra một ý tưởng mới, anh hỏi: "Tối nay cậu có vẽ nữa không?"
Ôn Linh nhìn anh: "Hả?"
"Tối nay tôi phải viết bản thảo, nếu cậu vẽ thì chúng ta có thể gọi video như hồi học sinh cấp hai làm bài tập ấy." Kha Diệc Từ nói.
Ôn Linh vốn không định vẽ tiếp, nhưng nghe đề nghị của Kha Diệc Từ, cậu vui vẻ đồng ý: "Được."
Trong màn đêm mênh mông, Ôn Linh kẹp điện thoại vào giá đỡ, loa Bluetooth bên trái ngẫu nhiên phát những bản piano nhẹ nhàng, tay phải cậu cầm bút vẽ phác thảo trên iPad. Trên màn hình, gương mặt nghiêng của Kha Diệc Từ hiện lên, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao và đường viền hàm sắc nét phản chiếu trên màn hình máy tính, anh chăm chú nhìn vào màn hình, thỉnh thoảng gõ gõ bàn phím.
Một người ở Bắc Kinh, một người ở Thiên Tân, qua màn hình điện thoại, hai người đều tập trung làm công việc của mình. Kha Diệc Từ đã tưởng tượng cảnh này không biết bao nhiêu lần, cảm giác thực sự xảy ra lúc này đây thật không thể gói gọn trong hai chữ thoả mãn.
"Tiểu Vũ." Kha Diệc Từ lên tiếng.
Ôn Linh dừng bút, quay đầu nhìn màn hình, phát ra một tiếng mũi nhẹ nhàng: "Hửm?"
"Cậu đang vẽ gì thế?" Kha Diệc Từ hỏi.
Ôn Linh cúi đầu nhìn iPad, không hiểu sao cậu có chút ngượng ngùng, vội che tranh lại: "Không có gì."
Kha Diệc Từ chớp mắt: "Không cho tôi xem à?"
"Có, nhưng." Ôn Linh nói, "Đợi tôi, vẽ xong đã."
"Được thôi." Kha Diệc Từ quay lại nhìn màn hình máy tính, gõ vài phím, rồi không nhịn được lại lén liếc nhìn điện thoại. Trên màn hình, Ôn Linh chăm chú vẽ, không hề để ý đến ánh mắt lén lút của Kha Diệc Từ.
Ôn Linh phóng to màn hình để chỉnh sửa chi tiết, bỗng nhiên liếc sang màn hình, không kịp phòng bị chạm mắt với Kha Diệc Từ. Cả hai đồng thời lảng tránh ánh mắt, nhận ra điều gì đó, Ôn Linh bực bội lớn tiếng: "Anh nhìn lén!"
Kha Diệc Từ ngượng ngùng ho khan, anh phát hiện cậu bạn nhỏ này khi tức giận nói chuyện trôi chảy hơn hẳn, anh giơ tay đầu hàng nhanh chóng nhận lỗi: "Tôi không nhìn nữa, cậu vẽ tiếp đi."
Ôn Linh ôm iPad ngồi xa ra, phồng má lên vừa vẽ vừa viết, Kha Diệc Từ không nhịn được lại liếc một cái, ngón tay khẽ cọ xát, anh rất muốn xuyên qua màn hình để nhéo má Ôn Linh một cái.
Thời gian dần trôi, cuối cùng Kha Diệc Từ cũng hoàn thành bản thảo, anh ngẩng đầu lên thì thấy Ôn Linh gửi một bức ảnh. Anh mở ra, đó là một bức vẽ theo phong cách tả thực, nội dung là cảnh Kha Diệc Từ đang gõ máy tính, bên góc phải có chữ ký và ngày tháng của Ôn Linh.
Kha Diệc Từ nhìn Ôn Linh, còn cậu thì liếc nhìn xung quanh, ánh mắt đảo khắp nơi nhưng lại không nhìn anh. Kha Diệc Từ nói: "A..."
Ôn Linh lập tức quay lại nhìn anh, Kha Diệc Từ nói: "Nếu cậu nói sớm là vẽ tôi thì tôi đã rửa mặt rồi."
-
Nhẹ nhàng yên bình ghê. Như hai đôi chim cu đang iu đương.