Cúc Chỉ - Mộ Vũ
Chương 1
Tôi tên Cúc Chỉ, tôi đã xuyên vào tiểu thuyết.
Lúc mới biết bản thân mình vừa xuyên qua, tôi phấn khởi nghiên cứu suốt nửa buổi, thử đủ mọi cách để gọi hệ thống.
Nhưng lại không nhận được bất kỳ hồi âm nào.
Thế giới này giống hệt như thế giới ban đầu của tôi. Lúc phát hiện ra không có hệ thống nào ở đây, tôi còn cho rằng mình đang cầm kịch bản lội ngược dòng. Nếu không thì sao một sinh viên tốt nghiệp 985 lại có thể xuyên vào thân xác của một học sinh trung học cùng họ cùng tên với tôi được.
Kịch bản kiểu này tôi thuộc nằm lòng rồi, thay mặt nữ chính bị ức hiếp vùng lên đánh một trận và khắc phục khó khăn.
Vậy nên, tôi cố gắng vươn lên, thành công đỗ vào trường cấp 3 tốt nhất thành phố.
Ngay lúc tôi đang hừng hực ý chí chiến đấu, tính lấy chức thủ khoa của tỉnh để giành suất vào Đại học Thanh Hoa, tôi đã bắt gặp hai chữ to đùng, lấp lánh ánh vàng ngay trên sân thể dục khi đi học quân sự.
Nữ chính.
Khoảnh khắc nhìn thấy hai chữ ấy, toàn bộ sân thể dục bỗng trở nên chật chội, khắp nơi toàn là chữ.
Ba chữ “người qua đường” màu xám phủ kín toàn bộ sân thể dục, đầu tôi ong lên, thành công lăn đùng ra xỉu.
Tôi trở thành người giữ kỷ lục trong trường, chỉ mới học quân sự được 10 phút mà đã ngất xỉu.
Kể từ khoảnh khắc ấy, tôi mới nhận ra mình đã xuyên vào tiểu thuyết.
Thế giới này có nam nữ chính của riêng nó, mà tôi chỉ là một trong số vô vàn người qua đường xám xịt.
Hết sức bình thường.
Dựa theo tư tưởng “chăm chỉ học tập” đã khắc sâu vào ADN của nhân dân cả nước, tôi tiếp tục siêng năng đọc sách.
Tuy tôi đã có kinh nghiệm sống hai kiếp, nhưng mỗi kỳ thi sẽ luôn xuất hiện một đề nâng cao, những đề đó, ngay cả một người lúc nào cũng có điểm số cao 90+ như tôi đều không thể giải được.
Nhưng nữ chính của chúng ta rất xuất sắc, lần nào cũng hơn tôi mấy điểm, khiến tôi ngồi vững vị trí “người xếp hạng nhì ngất xỉu trong vòng 10 giây khi học quân sự”.
Vì vậy, 3 năm học cấp 3 bình thường của tôi kết thúc bằng ngôi vị “á khoa của tỉnh”.
Lúc điền nguyện vọng, tôi cố tình điền Đại học Thanh Hoa, né tránh Đại học Bắc Kinh, nơi mà nữ chính đã chọn.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt tha thiết của cha mẹ, tôi không nỡ làm hai vợ chồng buồn lòng, cuối cùng vẫn sửa nguyện vọng thành Đại học Bắc Kinh.
Điều kiện của gia đình tôi rất bình thường, cha mẹ đều là công nhân 996, thu nhập trung bình, nhưng bọn họ chưa từng để tôi thiếu thốn gì.
Quần áo tôi mặc trên người luôn là đồ tốt nhất. Tùy tiện nói muốn ăn một món gì đó, chỉ cần đến cuối tuần về nhà là chắc chắn có thể nhìn thấy món đó trên bàn ăn.
6 năm chung sống, tôi đã có tình cảm với bọn họ từ lâu. Cũng không biết có phải là bị ảnh hưởng bởi cốt truyện hay không, nhưng bọn họ lại có chấp niệm sâu sắc với Đại học Bắc Kinh, hy vọng tôi có thể vào Đại học Bắc Kinh.
Vậy nên, tôi đã sửa nguyện vọng thành Đại học Bắc Kinh.
Quả nhiên là nữ chính xinh đẹp giỏi giang nhưng số khổ của chúng ta không hề chú ý đến một người xếp hạng nhì có thâm niên như tôi.
Bởi vì cô ấy vừa ngồi vững trên vị trí top 1, vừa phải cày một lúc 3 công việc mới kiếm đủ tiền để nuôi sống bản thân.
Tôi cũng không rõ vì sao một người vừa nhận được giải thưởng cấp quốc gia cùng với phần thưởng và học bổng của nhà trường như cô ấy lại cần chi tiêu nhiều đến mức phải cày một lúc 3 công việc như vậy.
Sau đó, cô ấy tìm thấy cha mẹ ruột của mình.
Kể từ đây, quyển tiểu thuyết này đã bắt đầu cốt truyện chính quy.
Hóa ra, cô ấy là thiên kim thật của nhà họ Thẩm, đã đi lạc từ lâu. Lúc cô ấy đi làm ở quán cà phê thì được mẹ Thẩm vô tình gặp được. Nhìn thấy khuôn mặt giống bản thân mình đến tám phần, mẹ Thẩm nước mắt lưng tròng.
Tôi không biết, cũng không dám hỏi, nhưng khi đó, nữ chính là thủ khoa của tỉnh chúng tôi, từng được lên báo, ảnh chân dung thậm chí còn không photoshop chút nào, chẳng lẽ nhà họ Thẩm không đọc báo à?
Thật ra, tôi không quan tâm đến nữ chính một chút nào. Tôi học về máy tính, cô ấy nghiên cứu tài chính, chẳng liên quan tí gì đến nhau.
Nhưng lúc nào cũng sẽ có đủ loại người ríu rít thảo luận về nữ chính bên tai tôi, mỗi lần đều đến tai tôi bằng một cách bất ngờ không thể tưởng tượng được trước khi mọi chuyện xảy ra.
Có lẽ đây chính là cuộc sống của người qua đường ăn dưa trong tiểu thuyết.
ෆ˙ᵕ˙ෆ
Lúc mới biết bản thân mình vừa xuyên qua, tôi phấn khởi nghiên cứu suốt nửa buổi, thử đủ mọi cách để gọi hệ thống.
Nhưng lại không nhận được bất kỳ hồi âm nào.
Thế giới này giống hệt như thế giới ban đầu của tôi. Lúc phát hiện ra không có hệ thống nào ở đây, tôi còn cho rằng mình đang cầm kịch bản lội ngược dòng. Nếu không thì sao một sinh viên tốt nghiệp 985 lại có thể xuyên vào thân xác của một học sinh trung học cùng họ cùng tên với tôi được.
Kịch bản kiểu này tôi thuộc nằm lòng rồi, thay mặt nữ chính bị ức hiếp vùng lên đánh một trận và khắc phục khó khăn.
Vậy nên, tôi cố gắng vươn lên, thành công đỗ vào trường cấp 3 tốt nhất thành phố.
Ngay lúc tôi đang hừng hực ý chí chiến đấu, tính lấy chức thủ khoa của tỉnh để giành suất vào Đại học Thanh Hoa, tôi đã bắt gặp hai chữ to đùng, lấp lánh ánh vàng ngay trên sân thể dục khi đi học quân sự.
Nữ chính.
Khoảnh khắc nhìn thấy hai chữ ấy, toàn bộ sân thể dục bỗng trở nên chật chội, khắp nơi toàn là chữ.
Ba chữ “người qua đường” màu xám phủ kín toàn bộ sân thể dục, đầu tôi ong lên, thành công lăn đùng ra xỉu.
Tôi trở thành người giữ kỷ lục trong trường, chỉ mới học quân sự được 10 phút mà đã ngất xỉu.
Kể từ khoảnh khắc ấy, tôi mới nhận ra mình đã xuyên vào tiểu thuyết.
Thế giới này có nam nữ chính của riêng nó, mà tôi chỉ là một trong số vô vàn người qua đường xám xịt.
Hết sức bình thường.
Dựa theo tư tưởng “chăm chỉ học tập” đã khắc sâu vào ADN của nhân dân cả nước, tôi tiếp tục siêng năng đọc sách.
Tuy tôi đã có kinh nghiệm sống hai kiếp, nhưng mỗi kỳ thi sẽ luôn xuất hiện một đề nâng cao, những đề đó, ngay cả một người lúc nào cũng có điểm số cao 90+ như tôi đều không thể giải được.
Nhưng nữ chính của chúng ta rất xuất sắc, lần nào cũng hơn tôi mấy điểm, khiến tôi ngồi vững vị trí “người xếp hạng nhì ngất xỉu trong vòng 10 giây khi học quân sự”.
Vì vậy, 3 năm học cấp 3 bình thường của tôi kết thúc bằng ngôi vị “á khoa của tỉnh”.
Lúc điền nguyện vọng, tôi cố tình điền Đại học Thanh Hoa, né tránh Đại học Bắc Kinh, nơi mà nữ chính đã chọn.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt tha thiết của cha mẹ, tôi không nỡ làm hai vợ chồng buồn lòng, cuối cùng vẫn sửa nguyện vọng thành Đại học Bắc Kinh.
Điều kiện của gia đình tôi rất bình thường, cha mẹ đều là công nhân 996, thu nhập trung bình, nhưng bọn họ chưa từng để tôi thiếu thốn gì.
Quần áo tôi mặc trên người luôn là đồ tốt nhất. Tùy tiện nói muốn ăn một món gì đó, chỉ cần đến cuối tuần về nhà là chắc chắn có thể nhìn thấy món đó trên bàn ăn.
6 năm chung sống, tôi đã có tình cảm với bọn họ từ lâu. Cũng không biết có phải là bị ảnh hưởng bởi cốt truyện hay không, nhưng bọn họ lại có chấp niệm sâu sắc với Đại học Bắc Kinh, hy vọng tôi có thể vào Đại học Bắc Kinh.
Vậy nên, tôi đã sửa nguyện vọng thành Đại học Bắc Kinh.
Quả nhiên là nữ chính xinh đẹp giỏi giang nhưng số khổ của chúng ta không hề chú ý đến một người xếp hạng nhì có thâm niên như tôi.
Bởi vì cô ấy vừa ngồi vững trên vị trí top 1, vừa phải cày một lúc 3 công việc mới kiếm đủ tiền để nuôi sống bản thân.
Tôi cũng không rõ vì sao một người vừa nhận được giải thưởng cấp quốc gia cùng với phần thưởng và học bổng của nhà trường như cô ấy lại cần chi tiêu nhiều đến mức phải cày một lúc 3 công việc như vậy.
Sau đó, cô ấy tìm thấy cha mẹ ruột của mình.
Kể từ đây, quyển tiểu thuyết này đã bắt đầu cốt truyện chính quy.
Hóa ra, cô ấy là thiên kim thật của nhà họ Thẩm, đã đi lạc từ lâu. Lúc cô ấy đi làm ở quán cà phê thì được mẹ Thẩm vô tình gặp được. Nhìn thấy khuôn mặt giống bản thân mình đến tám phần, mẹ Thẩm nước mắt lưng tròng.
Tôi không biết, cũng không dám hỏi, nhưng khi đó, nữ chính là thủ khoa của tỉnh chúng tôi, từng được lên báo, ảnh chân dung thậm chí còn không photoshop chút nào, chẳng lẽ nhà họ Thẩm không đọc báo à?
Thật ra, tôi không quan tâm đến nữ chính một chút nào. Tôi học về máy tính, cô ấy nghiên cứu tài chính, chẳng liên quan tí gì đến nhau.
Nhưng lúc nào cũng sẽ có đủ loại người ríu rít thảo luận về nữ chính bên tai tôi, mỗi lần đều đến tai tôi bằng một cách bất ngờ không thể tưởng tượng được trước khi mọi chuyện xảy ra.
Có lẽ đây chính là cuộc sống của người qua đường ăn dưa trong tiểu thuyết.
ෆ˙ᵕ˙ෆ