Cưa Đổ Đội Trưởng Hứa - Toto
Chương 57: Cầu nguyện (kết)
Nhà Tần Hằng nằm ở khu nhà giàu trên sườn núi, Hứa Tứ căn cứ vào định vị mà Đường Nguyện gửi qua điện thoại di động, lái xe tới vị trí.
Nhiệt độ ban đêm khá lạnh, nhiệt độ trên sườn núi lại càng lạnh đến lạ thường.
“Anh ăn tối chưa?”
“Chưa.”
Anh từ cục cảnh sát chạy thẳng tới đây đón người.
“Vậy lát về em nấu cơm cho anh.”
Nhìn khóe miệng người phụ nữ ngả ngớn cong lên, Hứa Tứ tiến tới hôn lên má cô.
“Tối nay vui lắm à?”
“Cũng không tệ lắm.”
“Ồ?” Anh hơi híp mắt, vẻ mặt có chút ý vị sâu xa.
“Nhưng anh không được nghĩ lung tung, em không có cảm giác gì với Tần Hằng.”
Hứa Tứ cười nhéo nhéo chóp mũi cô, kéo dây an toàn thắt lại cho cô rồi mới khởi động lại xe.
“Yên tâm, anh không phải loại người ghen tuông lung tung, chỉ là thấy em vui vẻ, anh cũng rất vui.”
Tâm tình của Đường Nguyện có thể ảnh hưởng rất lớn tới anh.
Hai người về đến nhà, Hứa Tứ lấy quần áo từ ban công đi vào phòng tắm tắm rửa.
Đường Nguyện thì vào bếp nấu cơm cho anh.
Cô thay sang một bộ quần áo ngắn ở nhà, trước ngực đeo tạp dề, nhìn như vậy ngược lại có vài phần cảm giác vợ hiền dâu đảm.
Hứa Tứ tiện tay ném khăn lau tóc lên ghế, đi qua ôm eo cô từ phía sau, ôm Đường Nguyện vào trong lòng.
“Làm món gì vậy, thơm quá.”
“Chỉ là mì trứng bình thường thôi, aiza, anh buông em ra nào, ngứa quá.”
Tóc của anh vẫn còn ướt, mang theo bọt nước dán vào cổ Đường Nguyện.
Hơi thở của người đàn ông phả ra có vài phần nóng bỏng.
“Biết anh vừa nghĩ gì không?”
“Hả?”
Hứa Tứ mút một ngụm hương trên vai cô, vòng tay ôm càng lúc càng chặt.
“Gả cho anh, làm vợ anh, anh muốn em luôn ở trong cuộc sống của anh mỗi ngày sau này.”
“Hứa Tứ, em còn phải học lên tiến sĩ.”
Tuy rằng cô đủ yêu người đàn ông phía sau này, cũng tràn đầy kỳ vọng muốn gả cho anh, nhưng Đường Nguyện vẫn kiên trì với lý tưởng của mình.
“Chờ em tốt nghiệp tiến sĩ xong, chúng ta sẽ kết hôn.”
“A Tứ…”
“Nguyện Nguyện, anh có thể chờ.” Anh xoay người cô lại, hai tay dịu dàng nâng cằm cô lên, ánh mắt thành kính lại kiên định, “Mặc kệ bao lâu anh cũng bằng lòng chờ em, hiện tại anh chỉ cần em đồng ý gả cho anh thôi.”
“A Tứ, em đã rất kiên định với quyết định sau này sẽ có một ngày sẽ gả cho anh, cho nên anh đừng lo lắng, em tin rồi chúng ta cũng sẽ kết hôn.”
“Cục cưng, em thật tốt.”
Anh kích động đến hốc mắt nóng lên, dịu dàng cúi người ngậm lấy cánh môi cô.
“Ưm, đừng, đừng như vậy, mì trong nồi sắp nhừ rồi.”
“Không sao, anh muốn ăn cái khác trước.”
Anh tắt lửa, ôm ngang Đường Nguyện đi về phía phòng ngủ.
“Chờ chút, đợi ăn mì xong rồi làm không được sao?”
Hai má cô nóng lên, bị người đàn ông đặt ở trên giường.
Rõ ràng gần như mỗi buổi tối đều làm, nhưng đối với Hứa Tứ mãi mãi không bao giờ thỏa mãn.
Giống như một con sói hoang ăn không đủ no, vẫn đòi hỏi không ngừng.
“Không muốn đợi.”
Anh đè người xuống, cắn cánh môi của cô, đầu lưỡi công phá phòng tuyến quấn lấy cái lưỡi ướt át thơm tho kia, tham lam mút lấy.
“Nguyện Nguyện, anh nhất định sẽ khiến em hạnh phúc.”
Nụ hôn nóng bỏng theo khóe miệng đi xuống, liếm qua sườn cổ, hai cục bông gòn thơm mềm nằm trong tay anh bị nặn thành các loại hình dạng.
Anh mút mạnh quả đỏ hồng trên đỉnh, bụng dưới đã sớm cứng rắn ngóc đầu dậy.
Anh trườn người xuống dưới, tách hai chân cô ra, xoa nhẹ vào khu vực giữa hai chân cô.
Quy đầu cực đại dính đầy dịch thể trong suốt, khu vực tam giác không có một cọng lông trắng trẻo mập mạp giống như một cái bánh bao.
Trước đây Hứa Tứ thích nhất là yêu thương nơi này của cô, đầu lưỡi đẩy hai cánh hoa ra, chuẩn xác tìm ra vị trí hạt thịt, môi lưỡi dịu dàng yêu thương một lúc, thẳng đến khi dưới thân cô lại tiết ra một lượng lớn dịch thể, anh mới trầm eo cắm vào.
“Ưm, a….”
Cây hàng tráng kiện rong ruổi trong vách thịt chặt chẽ, mồ hôi hai người bắn tung tóe, thân thể mập mờ chạm vào nhau, chỗ kết hợp đã ẩm ướt dính nhớp.
“Nguyện Nguyện.”
Anh thở hổn hển gọi tên người phụ nữ dưới thân, ưỡn lưng vừa sâu vừa nặng cắm vào nhiều lần, giống như chỉ hận không thể hoàn tan vào xương máu của đối phương.
Mười ngón tay siết chặt, hai chân cô kẹp lấy chiếc eo nhỏ cường tráng của người đàn ông, liều chết dây dưa.
Cửa sổ mở rộng thổi vào một làn gió đêm, rèm cửa sổ lay động, mấy ngôi sao băng nhanh chóng xẹt qua trên bầu trời màu đen.
Đêm đó, cô cầu nguyện với sao băng, mong ông trời có thể cho cô và Hứa Tứ trở lại như trước.
Đêm đó, Hứa Tứ cũng từng cầu nguyện với sao băng, khẩn cầu thần linh cho anh có được cô gái mà anh thương nhớ.
_____HẾT_______
Nhiệt độ ban đêm khá lạnh, nhiệt độ trên sườn núi lại càng lạnh đến lạ thường.
“Anh ăn tối chưa?”
“Chưa.”
Anh từ cục cảnh sát chạy thẳng tới đây đón người.
“Vậy lát về em nấu cơm cho anh.”
Nhìn khóe miệng người phụ nữ ngả ngớn cong lên, Hứa Tứ tiến tới hôn lên má cô.
“Tối nay vui lắm à?”
“Cũng không tệ lắm.”
“Ồ?” Anh hơi híp mắt, vẻ mặt có chút ý vị sâu xa.
“Nhưng anh không được nghĩ lung tung, em không có cảm giác gì với Tần Hằng.”
Hứa Tứ cười nhéo nhéo chóp mũi cô, kéo dây an toàn thắt lại cho cô rồi mới khởi động lại xe.
“Yên tâm, anh không phải loại người ghen tuông lung tung, chỉ là thấy em vui vẻ, anh cũng rất vui.”
Tâm tình của Đường Nguyện có thể ảnh hưởng rất lớn tới anh.
Hai người về đến nhà, Hứa Tứ lấy quần áo từ ban công đi vào phòng tắm tắm rửa.
Đường Nguyện thì vào bếp nấu cơm cho anh.
Cô thay sang một bộ quần áo ngắn ở nhà, trước ngực đeo tạp dề, nhìn như vậy ngược lại có vài phần cảm giác vợ hiền dâu đảm.
Hứa Tứ tiện tay ném khăn lau tóc lên ghế, đi qua ôm eo cô từ phía sau, ôm Đường Nguyện vào trong lòng.
“Làm món gì vậy, thơm quá.”
“Chỉ là mì trứng bình thường thôi, aiza, anh buông em ra nào, ngứa quá.”
Tóc của anh vẫn còn ướt, mang theo bọt nước dán vào cổ Đường Nguyện.
Hơi thở của người đàn ông phả ra có vài phần nóng bỏng.
“Biết anh vừa nghĩ gì không?”
“Hả?”
Hứa Tứ mút một ngụm hương trên vai cô, vòng tay ôm càng lúc càng chặt.
“Gả cho anh, làm vợ anh, anh muốn em luôn ở trong cuộc sống của anh mỗi ngày sau này.”
“Hứa Tứ, em còn phải học lên tiến sĩ.”
Tuy rằng cô đủ yêu người đàn ông phía sau này, cũng tràn đầy kỳ vọng muốn gả cho anh, nhưng Đường Nguyện vẫn kiên trì với lý tưởng của mình.
“Chờ em tốt nghiệp tiến sĩ xong, chúng ta sẽ kết hôn.”
“A Tứ…”
“Nguyện Nguyện, anh có thể chờ.” Anh xoay người cô lại, hai tay dịu dàng nâng cằm cô lên, ánh mắt thành kính lại kiên định, “Mặc kệ bao lâu anh cũng bằng lòng chờ em, hiện tại anh chỉ cần em đồng ý gả cho anh thôi.”
“A Tứ, em đã rất kiên định với quyết định sau này sẽ có một ngày sẽ gả cho anh, cho nên anh đừng lo lắng, em tin rồi chúng ta cũng sẽ kết hôn.”
“Cục cưng, em thật tốt.”
Anh kích động đến hốc mắt nóng lên, dịu dàng cúi người ngậm lấy cánh môi cô.
“Ưm, đừng, đừng như vậy, mì trong nồi sắp nhừ rồi.”
“Không sao, anh muốn ăn cái khác trước.”
Anh tắt lửa, ôm ngang Đường Nguyện đi về phía phòng ngủ.
“Chờ chút, đợi ăn mì xong rồi làm không được sao?”
Hai má cô nóng lên, bị người đàn ông đặt ở trên giường.
Rõ ràng gần như mỗi buổi tối đều làm, nhưng đối với Hứa Tứ mãi mãi không bao giờ thỏa mãn.
Giống như một con sói hoang ăn không đủ no, vẫn đòi hỏi không ngừng.
“Không muốn đợi.”
Anh đè người xuống, cắn cánh môi của cô, đầu lưỡi công phá phòng tuyến quấn lấy cái lưỡi ướt át thơm tho kia, tham lam mút lấy.
“Nguyện Nguyện, anh nhất định sẽ khiến em hạnh phúc.”
Nụ hôn nóng bỏng theo khóe miệng đi xuống, liếm qua sườn cổ, hai cục bông gòn thơm mềm nằm trong tay anh bị nặn thành các loại hình dạng.
Anh mút mạnh quả đỏ hồng trên đỉnh, bụng dưới đã sớm cứng rắn ngóc đầu dậy.
Anh trườn người xuống dưới, tách hai chân cô ra, xoa nhẹ vào khu vực giữa hai chân cô.
Quy đầu cực đại dính đầy dịch thể trong suốt, khu vực tam giác không có một cọng lông trắng trẻo mập mạp giống như một cái bánh bao.
Trước đây Hứa Tứ thích nhất là yêu thương nơi này của cô, đầu lưỡi đẩy hai cánh hoa ra, chuẩn xác tìm ra vị trí hạt thịt, môi lưỡi dịu dàng yêu thương một lúc, thẳng đến khi dưới thân cô lại tiết ra một lượng lớn dịch thể, anh mới trầm eo cắm vào.
“Ưm, a….”
Cây hàng tráng kiện rong ruổi trong vách thịt chặt chẽ, mồ hôi hai người bắn tung tóe, thân thể mập mờ chạm vào nhau, chỗ kết hợp đã ẩm ướt dính nhớp.
“Nguyện Nguyện.”
Anh thở hổn hển gọi tên người phụ nữ dưới thân, ưỡn lưng vừa sâu vừa nặng cắm vào nhiều lần, giống như chỉ hận không thể hoàn tan vào xương máu của đối phương.
Mười ngón tay siết chặt, hai chân cô kẹp lấy chiếc eo nhỏ cường tráng của người đàn ông, liều chết dây dưa.
Cửa sổ mở rộng thổi vào một làn gió đêm, rèm cửa sổ lay động, mấy ngôi sao băng nhanh chóng xẹt qua trên bầu trời màu đen.
Đêm đó, cô cầu nguyện với sao băng, mong ông trời có thể cho cô và Hứa Tứ trở lại như trước.
Đêm đó, Hứa Tứ cũng từng cầu nguyện với sao băng, khẩn cầu thần linh cho anh có được cô gái mà anh thương nhớ.
_____HẾT_______