Cứ Yêu Cứ Chiều
Chương 2: Đây đúng là ông lớn
Nhà họ Lâm là danh gia vọng tộc ba đời ở thành phố Vân, cũng có chút danh tiếng.
Năm nay Lâm Kỳ đã ngoài năm mươi, không giống với những người bình thường ở tuổi này, vẻ ngoài của ông ấy vấn rất phong độ, mơ hồ có thể nhìn ra phong thái lúc còn trẻ, dịu dàng hòa nhã, đôi mắt dưới gọng kính vàng luôn vô tình để lộ sự sắc sảo của một thương nhân.
Ninh Tình có thể gả cho Lâm Kỳ, đến Tần Nhiễm cũng cảm thấy bà ta tốt số.
Lâm Kỳ bóp điếu thuốc trong tay, suy nghĩ một chút rồi lại đặt xuống: “Tiểu Tình đã nói với con chuyện của Nhiễm Nhiễm, mẹ yên tâm, chuyện này con đã cho người sắp xếp rồi.”
Trần Thục Lan là dân quê ít học, lần đầu tiên bà đến một gia đình sang trọng như vậy nên bà rất luống cuống và hoảng sợ.
Mặc dù thái độ của Lâm Kỳ với bà rất tốt, nhưng bà vẫn có mấy phần không được tự nhiên.
Lâm Kỳ cảm nhận được nên chỉ cười và uống trà cùng Trần Thục Lan, thỉnh thoảng nói vài lời để Trần Thục Lan không xấu hổ rồi cùng đợi Ninh Tình trở về.
Tần Nhiễm dựa lưng vào ghế sô pha, lười biếng cầm điện thoại di động, hẳn là đang chơi game.
Những ngón tay cô mảnh khảnh và xinh đẹp, chúng trở nên trắng phát sáng dưới ánh đèn xuyên qua ô kính trong suốt từ trần đến sàn.
Cô cúi đầu, từ góc độ này của Lâm Cẩm Hiên đúng lúc có thể thấy cặp lông mi dày của cô hơi rung động.
Dường như cô cảm nhận được anh ta nhìn trộm, chậm rãi ngẩng đầu.
Đôi mắt cô sạch sẽ trong veo, trong mắt không có sự thấp thỏm lo âu như Trần Thục Lan.
Yên tĩnh như hồ nước lạnh lẽo, tối tăm và sâu thẳm.
Lạnh lùng.
Phần còn sót lại là khí chất thổ phỉ và sự kiêu ngạo từ trong xương không cách nào che giấu được.
Vẻ đẹp thiên thu.
Bàn tay Lâm Cẩm Hiên đang cầm tách trà hơi dừng lại một chút, nhưng anh ta cũng không xấu hổ vì bị bắt gặp mà chỉ khẽ cười.
Tần Nhiễm thản nhiên dời mắt, chậm rãi đổi tư thế, tiếp tục bấm điện thoại.
Quanh thân cô được bao trùm bởi bầu không khí “Đừng chọc vào tôi”.
Lâm Cẩm Hiên chưa bao giờ bị người ta lạnh nhạt, lại ngẩn người lần nữa.
Sau một lúc lâu, anh ta mới kịp phản ứng, tắt màn hình di động đang sáng rồi ngửa ra sau mỉm cười.
Trên gương mặt nhã nhặn có thêm chút lưu manh bất cần đời.
Quả nhiên là như miêu tả của Lâm Kỳ, là một đứa nhóc cứng đầu.
Vô cùng kiêu ngạo.
Trần Thục Lan biết Tần Nhiễm ham chơi, bình thường không có việc gì thì thích chơi game, cũng không phải bà chưa từng nghĩ đến việc quản giáo Tần Nhiễm, nhưng đối phương chỉ nhìn bà bằng đôi mắt hạnh vô cùng xinh đẹp, đáy mắt chứa đầy sương mù.
Ai có thể chịu nổi chứ?
Bao nhiêu sự cáu kỉnh của Trần Thục Lan đều biến mất.
Còn có thể làm sao nữa?
Rồi cũng quen dần.
Đừng nói chơi game, cho dù cô có trốn học thì Trần Thục Lan cũng mắt nhắm mắt mở như kẻ ngốc.
Bà đã sống đến từng tuổi này, đây là lần đầu yêu thương con cháu như vậy.
Nhưng bây giờ Tần Nhiễm đã đánh nhau và tạm nghỉ học một năm rồi, Trần Thục Lan lại phát hiện ra bệnh của mình. Bây giờ bà quyết mặc kệ Tần Nhiễm làm nũng, dù đối phương có dùng phương pháp gì thì bà cũng quyết tâm để cô đến thành phố Vân học.
Lâm Kỳ, ông chủ nhà họ Lâm đang ở trước mặt, Trần Thục Lan một lòng muốn Tần Nhiễm để lại ấn tượng tốt trước mặt Lâm Kỳ. Bà không chỉ một lần nhắc nhở Tần Nhiễm đừng chơi game, muốn cô biểu hiện tốt một chút trước mặt Lâm Kỳ.
Nhưng mà... không nỡ hung dữ với cô.
Trần Thục Lan rầu rĩ, đây đúng là ông lớn mà, sau này bà mất thì ai có thể trị được cô nữa?
Mọi người trong phòng đều có suy nghĩ của mình, không ai nói lời nào, cho đến khi Ninh Tình đưa Tần Ngữ trở về, bầu không khí đột nhiên trở nên dịu xuống.
Lâm Kỳ thấy Tần Ngữ xinh đẹp ngoan ngoãn đi theo sau Ninh Tình, nụ cười trên mặt càng thêm ấm áp.
Dì Trương vẫn luôn lạnh lùng với Tần Nhiễm và Trần Thục Lan thì lúc này nghiêng người tiếp đón, nhận lấy cặp xách trên tay Tần Ngữ, giọng điệu kính cẩn: “Mợ chủ, cô chủ.”
Những người ngồi trên ghế sô pha, bao gồm cả Lâm Kỳ đều đứng lên.
Tần Nhiễm lười biếng đứng lên dưới cái nhìn chằm chằm của Trần Thục Lan, cô đứng dựa vào sô pha, lạnh lùng nhìn về phía Tần Ngữ và Ninh Tình, vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo.
Cô chỉ nhìn thoáng qua rồi cúi đầu xem điện thoại di động, cũng không thật sự chơi game mà dường như là đang nói chuyện phiếm với người nào đó.
Đặt lý lịch của Tần Nhiễm trong một đám người bình thường thì cũng rất kém cỏi, chứ nói gì đặt trước mặt một người nổi bật hơn người như Lâm Cẩm Hiên.
Nghĩ tới đây, trong lòng Ninh Tình hơi phiền não.
Sao Ninh Tình có mặt mũi nhắc đến Tần Nhiễm trước mặt người thừa kế nhà họ Lâm như Lâm Cẩm Hiên chứ?
Nói ra chẳng phải là trò đùa sao?
Vậy nên bà ta vẫn luôn nói chuyện với Lâm Kỳ và Trần Thục Lan, không nhắc gì tới Tần Nhiễm.
“Ngữ Nhi đang luyện tập cho buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường nên mới về muộn.” Chỉ khi nói đến Tần Ngữ thì Ninh Tình mới có mặt mày hớn hở, tinh thần phấn chấn.
“Biểu diễn đàn violin à?” Trần Thục Lan cũng cảm thấy kỳ lạ, kinh ngạc nhìn Tần Ngữ vài lần.
Dì Trương vừa bưng hai tách trà đến, nghe thấy lời Trần Thục Lan thì bà ta cười tủm tỉm nói: “Từ nhỏ cô chủ đã học đàn violin, cũng đã qua cấp chín rồi, trong trường có hoạt động gì sẽ mời cô chủ đến diễn ở đêm chung kết.”
Những lời này khiến Ninh Tình vừa tự hào lại vừa kiêu ngạo, đây là đứa con gái bà ta tốn bao nhiêu tâm huyết nuôi dạy.
Ban đầu Trần Thục Lan cũng rất vui mừng, nhưng giọng điệu sắc bén của dì Trương làm bà cảm thấy hơi khó chịu, nụ cười trên mặt bà lại nhạt đi một chút.
Sau khi Tần Ngữ trở về thì đi đến cạnh Lâm Cẩm Hiên, kéo tay Lâm Cẩm Hiên rồi ngẩng đầu cười: “Anh, sao anh về rồi?”
“Có một hạng mục.” Lâm Cẩm Hiên híp mắt, giọng điệu nhẹ nhàng hiếm thấy.
Dù sao cũng là cô con gái duy nhất của nhà họ Lâm, Tần Ngữ ở nhà họ Lâm rất được yêu thương, Lâm Cẩm Hiên cũng khá nuông chiều cô nàng.
Anh ta vừa nói vừa nhìn thoáng qua phía Tần Nhiễm, đối phương bỏ một tay vào túi, một tay cầm điện thoại tùy ý chơi đùa trên ghế sô pha. Cô cụp mắt, trông có vẻ không vui lắm.
Hành động khác thường của Lâm Cẩm Hiên bị Tần Ngữ nhìn thấy, cô nàng nghiêng đầu theo bản năng.
Trên đường trở về, Ninh Tình đã tiêm cho cô nàng một mũi dự phòng nên hiển nhiên là Tần Ngữ biết sự tồn tại của Tần Nhiễm.
Cô nàng hơi dừng lại trước gương mặt của Tần Nhiễm, sau đó vô cùng bình tĩnh dời mắt.
Bảo mẫu đã nhanh chóng dọn cơm xong.
Lúc ăn cơm, Lâm Kỳ liếc nhìn Tần Nhiễm, suy nghĩ một chút rồi mở miệng: “Đến trường Trung học số 1 đi, con bé với Ngữ Nhi có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Giọng điệu chậm rãi.
Sau khi Lâm Kỳ nói xong câu đó, bầu không khí trên bàn cơm thay đổi.
Tần Ngữ vốn đang ăn cơm, nghe được lời Lâm Kỳ nói thì tay cầm đũa khựng lại.
Cô nàng nhìn thoáng qua Tần Nhiễm, cười nửa miệng: “Trường Trung học số 1? Cùng lớp với con à?”
Tần Nhiễm lớn hơn Tần Ngữ một tuổi.
Dì Trương đứng bên cạnh phục vụ cũng không nhịn được lườm Tần Nhiễm, như đang châm biếm, lập tức cúi mặt xuống.
Chậc, bà ta còn tưởng Tần Nhiễm đến thành phố Vân học đại học.
Vẻ mặt Ninh Tình hơi cứng lại, bà ta đến nhà họ Lâm nhiều năm như vậy cũng chưa từng mất mặt đến thế.
Lâm Kỳ bên cạnh bà ta vẫn có vẻ mặt như thường, giọng điệu rất dịu dàng: “Vì một số chuyện nên chị con phải học lại lớp 12.”
Học lại lớp 12, dù thế nào đi chăng nữa thì chắc chắn điểm số của cô cũng sẽ không khá hơn là bao.
“Thì ra là vậy.”
Tần Ngữ khẽ cười rồi “à” một tiếng, sau đó gật đầu, ngoan ngoãn không lên tiếng nữa.
Người nhà họ Lâm không ai không biết rằng Tần Ngữ đã nằm trong top 5 của lớp trong một thời gian dài.
Rốt cuộc Ninh Tình cũng kịp phản ứng, trên thực tế, ý của bà ta là đưa Tần Nhiễm vào trường tư thục, nhưng không ngờ rằng Lâm Kỳ lại muốn Tần Nhiễm đến trường Trung học số 1.
Tất cả mọi người đều biết rằng, trường Trung học số 1 là trường học tốt nhất Thành phố Vân, đưa người có lịch sử đen và thành tích kém như Tần Nhiễm đến trường Trung học số 1, khỏi phải nói Lâm Kỳ đã phải phí công sức và chịu ơn của Hiệu trưởng trường Trung học số 1.
Học sinh ở trường Trung học số 1 là học sinh giỏi, người như Tần Nhiễm cũng là kẻ cá biệt ở trường Trung học số 1.
“Nhưng trường Trung học số 1 cũng không dễ vào.” Ninh Tình biết điều này, trong lòng buồn bực, nuốt cơm không trôi.
Trong chốc lát, bà ta bỗng nhớ ra cái gì đó: “Nhiễm Nhiễm, mẹ nhớ khi con còn bé đã từng đăng ký lớp học violin? Bây giờ đã ở cấp mấy rồi?”
Trường Trung học số 1 có lớp nghệ thuật.
Năm nay Lâm Kỳ đã ngoài năm mươi, không giống với những người bình thường ở tuổi này, vẻ ngoài của ông ấy vấn rất phong độ, mơ hồ có thể nhìn ra phong thái lúc còn trẻ, dịu dàng hòa nhã, đôi mắt dưới gọng kính vàng luôn vô tình để lộ sự sắc sảo của một thương nhân.
Ninh Tình có thể gả cho Lâm Kỳ, đến Tần Nhiễm cũng cảm thấy bà ta tốt số.
Lâm Kỳ bóp điếu thuốc trong tay, suy nghĩ một chút rồi lại đặt xuống: “Tiểu Tình đã nói với con chuyện của Nhiễm Nhiễm, mẹ yên tâm, chuyện này con đã cho người sắp xếp rồi.”
Trần Thục Lan là dân quê ít học, lần đầu tiên bà đến một gia đình sang trọng như vậy nên bà rất luống cuống và hoảng sợ.
Mặc dù thái độ của Lâm Kỳ với bà rất tốt, nhưng bà vẫn có mấy phần không được tự nhiên.
Lâm Kỳ cảm nhận được nên chỉ cười và uống trà cùng Trần Thục Lan, thỉnh thoảng nói vài lời để Trần Thục Lan không xấu hổ rồi cùng đợi Ninh Tình trở về.
Tần Nhiễm dựa lưng vào ghế sô pha, lười biếng cầm điện thoại di động, hẳn là đang chơi game.
Những ngón tay cô mảnh khảnh và xinh đẹp, chúng trở nên trắng phát sáng dưới ánh đèn xuyên qua ô kính trong suốt từ trần đến sàn.
Cô cúi đầu, từ góc độ này của Lâm Cẩm Hiên đúng lúc có thể thấy cặp lông mi dày của cô hơi rung động.
Dường như cô cảm nhận được anh ta nhìn trộm, chậm rãi ngẩng đầu.
Đôi mắt cô sạch sẽ trong veo, trong mắt không có sự thấp thỏm lo âu như Trần Thục Lan.
Yên tĩnh như hồ nước lạnh lẽo, tối tăm và sâu thẳm.
Lạnh lùng.
Phần còn sót lại là khí chất thổ phỉ và sự kiêu ngạo từ trong xương không cách nào che giấu được.
Vẻ đẹp thiên thu.
Bàn tay Lâm Cẩm Hiên đang cầm tách trà hơi dừng lại một chút, nhưng anh ta cũng không xấu hổ vì bị bắt gặp mà chỉ khẽ cười.
Tần Nhiễm thản nhiên dời mắt, chậm rãi đổi tư thế, tiếp tục bấm điện thoại.
Quanh thân cô được bao trùm bởi bầu không khí “Đừng chọc vào tôi”.
Lâm Cẩm Hiên chưa bao giờ bị người ta lạnh nhạt, lại ngẩn người lần nữa.
Sau một lúc lâu, anh ta mới kịp phản ứng, tắt màn hình di động đang sáng rồi ngửa ra sau mỉm cười.
Trên gương mặt nhã nhặn có thêm chút lưu manh bất cần đời.
Quả nhiên là như miêu tả của Lâm Kỳ, là một đứa nhóc cứng đầu.
Vô cùng kiêu ngạo.
Trần Thục Lan biết Tần Nhiễm ham chơi, bình thường không có việc gì thì thích chơi game, cũng không phải bà chưa từng nghĩ đến việc quản giáo Tần Nhiễm, nhưng đối phương chỉ nhìn bà bằng đôi mắt hạnh vô cùng xinh đẹp, đáy mắt chứa đầy sương mù.
Ai có thể chịu nổi chứ?
Bao nhiêu sự cáu kỉnh của Trần Thục Lan đều biến mất.
Còn có thể làm sao nữa?
Rồi cũng quen dần.
Đừng nói chơi game, cho dù cô có trốn học thì Trần Thục Lan cũng mắt nhắm mắt mở như kẻ ngốc.
Bà đã sống đến từng tuổi này, đây là lần đầu yêu thương con cháu như vậy.
Nhưng bây giờ Tần Nhiễm đã đánh nhau và tạm nghỉ học một năm rồi, Trần Thục Lan lại phát hiện ra bệnh của mình. Bây giờ bà quyết mặc kệ Tần Nhiễm làm nũng, dù đối phương có dùng phương pháp gì thì bà cũng quyết tâm để cô đến thành phố Vân học.
Lâm Kỳ, ông chủ nhà họ Lâm đang ở trước mặt, Trần Thục Lan một lòng muốn Tần Nhiễm để lại ấn tượng tốt trước mặt Lâm Kỳ. Bà không chỉ một lần nhắc nhở Tần Nhiễm đừng chơi game, muốn cô biểu hiện tốt một chút trước mặt Lâm Kỳ.
Nhưng mà... không nỡ hung dữ với cô.
Trần Thục Lan rầu rĩ, đây đúng là ông lớn mà, sau này bà mất thì ai có thể trị được cô nữa?
Mọi người trong phòng đều có suy nghĩ của mình, không ai nói lời nào, cho đến khi Ninh Tình đưa Tần Ngữ trở về, bầu không khí đột nhiên trở nên dịu xuống.
Lâm Kỳ thấy Tần Ngữ xinh đẹp ngoan ngoãn đi theo sau Ninh Tình, nụ cười trên mặt càng thêm ấm áp.
Dì Trương vẫn luôn lạnh lùng với Tần Nhiễm và Trần Thục Lan thì lúc này nghiêng người tiếp đón, nhận lấy cặp xách trên tay Tần Ngữ, giọng điệu kính cẩn: “Mợ chủ, cô chủ.”
Những người ngồi trên ghế sô pha, bao gồm cả Lâm Kỳ đều đứng lên.
Tần Nhiễm lười biếng đứng lên dưới cái nhìn chằm chằm của Trần Thục Lan, cô đứng dựa vào sô pha, lạnh lùng nhìn về phía Tần Ngữ và Ninh Tình, vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo.
Cô chỉ nhìn thoáng qua rồi cúi đầu xem điện thoại di động, cũng không thật sự chơi game mà dường như là đang nói chuyện phiếm với người nào đó.
Đặt lý lịch của Tần Nhiễm trong một đám người bình thường thì cũng rất kém cỏi, chứ nói gì đặt trước mặt một người nổi bật hơn người như Lâm Cẩm Hiên.
Nghĩ tới đây, trong lòng Ninh Tình hơi phiền não.
Sao Ninh Tình có mặt mũi nhắc đến Tần Nhiễm trước mặt người thừa kế nhà họ Lâm như Lâm Cẩm Hiên chứ?
Nói ra chẳng phải là trò đùa sao?
Vậy nên bà ta vẫn luôn nói chuyện với Lâm Kỳ và Trần Thục Lan, không nhắc gì tới Tần Nhiễm.
“Ngữ Nhi đang luyện tập cho buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường nên mới về muộn.” Chỉ khi nói đến Tần Ngữ thì Ninh Tình mới có mặt mày hớn hở, tinh thần phấn chấn.
“Biểu diễn đàn violin à?” Trần Thục Lan cũng cảm thấy kỳ lạ, kinh ngạc nhìn Tần Ngữ vài lần.
Dì Trương vừa bưng hai tách trà đến, nghe thấy lời Trần Thục Lan thì bà ta cười tủm tỉm nói: “Từ nhỏ cô chủ đã học đàn violin, cũng đã qua cấp chín rồi, trong trường có hoạt động gì sẽ mời cô chủ đến diễn ở đêm chung kết.”
Những lời này khiến Ninh Tình vừa tự hào lại vừa kiêu ngạo, đây là đứa con gái bà ta tốn bao nhiêu tâm huyết nuôi dạy.
Ban đầu Trần Thục Lan cũng rất vui mừng, nhưng giọng điệu sắc bén của dì Trương làm bà cảm thấy hơi khó chịu, nụ cười trên mặt bà lại nhạt đi một chút.
Sau khi Tần Ngữ trở về thì đi đến cạnh Lâm Cẩm Hiên, kéo tay Lâm Cẩm Hiên rồi ngẩng đầu cười: “Anh, sao anh về rồi?”
“Có một hạng mục.” Lâm Cẩm Hiên híp mắt, giọng điệu nhẹ nhàng hiếm thấy.
Dù sao cũng là cô con gái duy nhất của nhà họ Lâm, Tần Ngữ ở nhà họ Lâm rất được yêu thương, Lâm Cẩm Hiên cũng khá nuông chiều cô nàng.
Anh ta vừa nói vừa nhìn thoáng qua phía Tần Nhiễm, đối phương bỏ một tay vào túi, một tay cầm điện thoại tùy ý chơi đùa trên ghế sô pha. Cô cụp mắt, trông có vẻ không vui lắm.
Hành động khác thường của Lâm Cẩm Hiên bị Tần Ngữ nhìn thấy, cô nàng nghiêng đầu theo bản năng.
Trên đường trở về, Ninh Tình đã tiêm cho cô nàng một mũi dự phòng nên hiển nhiên là Tần Ngữ biết sự tồn tại của Tần Nhiễm.
Cô nàng hơi dừng lại trước gương mặt của Tần Nhiễm, sau đó vô cùng bình tĩnh dời mắt.
Bảo mẫu đã nhanh chóng dọn cơm xong.
Lúc ăn cơm, Lâm Kỳ liếc nhìn Tần Nhiễm, suy nghĩ một chút rồi mở miệng: “Đến trường Trung học số 1 đi, con bé với Ngữ Nhi có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Giọng điệu chậm rãi.
Sau khi Lâm Kỳ nói xong câu đó, bầu không khí trên bàn cơm thay đổi.
Tần Ngữ vốn đang ăn cơm, nghe được lời Lâm Kỳ nói thì tay cầm đũa khựng lại.
Cô nàng nhìn thoáng qua Tần Nhiễm, cười nửa miệng: “Trường Trung học số 1? Cùng lớp với con à?”
Tần Nhiễm lớn hơn Tần Ngữ một tuổi.
Dì Trương đứng bên cạnh phục vụ cũng không nhịn được lườm Tần Nhiễm, như đang châm biếm, lập tức cúi mặt xuống.
Chậc, bà ta còn tưởng Tần Nhiễm đến thành phố Vân học đại học.
Vẻ mặt Ninh Tình hơi cứng lại, bà ta đến nhà họ Lâm nhiều năm như vậy cũng chưa từng mất mặt đến thế.
Lâm Kỳ bên cạnh bà ta vẫn có vẻ mặt như thường, giọng điệu rất dịu dàng: “Vì một số chuyện nên chị con phải học lại lớp 12.”
Học lại lớp 12, dù thế nào đi chăng nữa thì chắc chắn điểm số của cô cũng sẽ không khá hơn là bao.
“Thì ra là vậy.”
Tần Ngữ khẽ cười rồi “à” một tiếng, sau đó gật đầu, ngoan ngoãn không lên tiếng nữa.
Người nhà họ Lâm không ai không biết rằng Tần Ngữ đã nằm trong top 5 của lớp trong một thời gian dài.
Rốt cuộc Ninh Tình cũng kịp phản ứng, trên thực tế, ý của bà ta là đưa Tần Nhiễm vào trường tư thục, nhưng không ngờ rằng Lâm Kỳ lại muốn Tần Nhiễm đến trường Trung học số 1.
Tất cả mọi người đều biết rằng, trường Trung học số 1 là trường học tốt nhất Thành phố Vân, đưa người có lịch sử đen và thành tích kém như Tần Nhiễm đến trường Trung học số 1, khỏi phải nói Lâm Kỳ đã phải phí công sức và chịu ơn của Hiệu trưởng trường Trung học số 1.
Học sinh ở trường Trung học số 1 là học sinh giỏi, người như Tần Nhiễm cũng là kẻ cá biệt ở trường Trung học số 1.
“Nhưng trường Trung học số 1 cũng không dễ vào.” Ninh Tình biết điều này, trong lòng buồn bực, nuốt cơm không trôi.
Trong chốc lát, bà ta bỗng nhớ ra cái gì đó: “Nhiễm Nhiễm, mẹ nhớ khi con còn bé đã từng đăng ký lớp học violin? Bây giờ đã ở cấp mấy rồi?”
Trường Trung học số 1 có lớp nghệ thuật.