Cốt Truyện Này Có Vấn Đề - Trang 2
Chương 85
Trên chiếc ghế sô pha màu vàng nhạt, hai vẫn đang ôm lấy nhau, quấn quít như thể sẽ chẳng bao giờ tách ra được.
Khoảnh khắc Kinh Hoằng Hiên trả lời cô, Mễ Mị cũng lập tức vỡ òa không kiềm được. Trải qua một quãng thời gian nghi ngờ căng thẳng kéo dài, cùng ngày hôm nay trở về từ cõi chết sau vụ tai nạn giao thông, vào giờ phút này Mễ Mị chỉ muốn khóc rống lên thành tiếng, trút hết tất cả những cảm xúc ra ngoài dưới sự an toàn bảo đảm. Cô tin chắc rằng, Kinh Hoằng Hiên chính là bến đỗ của mình.
Mễ Mị nằm trong ngực của Kinh Hoàng Hiên khóc đến nấc, vùng áo trước ngực của anh bị ướt hết một mảng. Trong mắt Kinh Hoằng Hiên hiện lên một vẻ đau lòng, liên tục vuốt ve sống lưng của cô.
Cũng không biết đã qua bao lâu, tiếng khóc của Mễ Mị cũng yếu dần đi, tiêu hao quá nhiều sức lực trong lòng Kinh Hoằng Hiên khiến Mễ Mị cũng vô thức ngủ thiếp đi.
Kinh Hoằng Hiên cảm nhận được hô hấp của cô gái trong ngực mình đang dần ổn định lại, động tác vô cùng dịu dàng bế cô lên giường, sau đó đi vào trong nhà vệ sinh vắt khăn ướt lau mặt giúp cô.
"Xin lỗi, mục đích anh làm nhiều chuyện như vậy chính là không muốn làm tổn thương em. Anh cho rằng kết quả tốt nhất chính là rời đi, lại không ngờ vận mệnh vốn đã gán chúng ta dính lấy nhau từ lâu rồi."
"Là lỗi của anh, anh vẫn sẽ mãi bảo vệ cho em, cũng sẽ không rời đi nữa."
Kinh Hoằng Hiên vuốt ve ấn đường của cô gái đang ngủ say, từ từ nhắm mắt lại. Mở mắt ra, anh đã xuất hiện ở trong không gian của hệ thống rồi.
"A? Là anh thật sao! Có chuyện gì xảy ra với anh vậy hả? Mẹ kiếp, tôi vẫn còn tưởng là anh đang làm nhiệm vụ bên ngoài nữa, cuối cùng anh lại chạy tới một thế giới song song khác làm một người bình thường mấy chục năm?" Diêu Tam Vĩ cũng xuât hiện ngay sau khi Kinh Hoằng Hiên vừa hiện ra, cơ thể chập chờn rung lắc quen thuộc của anh khiến Tam Vĩ lập tức nhận ra được thân phận của anh.
Ai mà có ngờ được một linh hồn yếu ớt như gà non lúc trước như Kinh Hoằng Hiên lại chính là ngài A trong truyền thuyết của cục thẩm tra chứ!
Nhìn thấy Tam Vĩ thân quen, Kinh Hoằng Hiên có cảm giác dường như mình đang nằm mơ. Anh khẽ thở dài, không lập tức trả lời câu hỏi của Diêu Tam Vĩ, chỉ là mở miệng hỏi anh ta: "Hiện tại Mễ Mị có thể thoát khỏi hệ thống không?"
Bị hỏi tới vấn đề chính, Diêu Tam Vĩ cũng bày ra vẻ mặt nghiêm túc, khảng khái lắc đầu với Kinh Hoằng Hiên: "Trước đó lúc cơ thể cô ấy vào đây, hệ thống có kích hoạt cơ chế bảo vệ tự động, cho nên tránh xảy ra tình trạng đau đớn lúc dung hợp. Bây giờ phá bỏ hệ thống, cơ thể của cô ấy có thể sẽ phải trải qua một cơn đau đớn do dung hợp. Trong khoảng thời gian này thì cũng không chắc ăn có thể thành công hay không..."
Nghĩ bóng, chính là nếu thất bại thì linh hồn của Mễ Mị sẽ tan thành mây khói.
Kinh Hoằng Hiên chau chặt hàng lông mày, nghiêm túc nói cảm ơn Tam Vĩ: "Thời gian này cám ơn anh nhiều lắm."
Diêu Tam Vĩ vội vàng xua tay nói: "Không có gì không có gì, tôi cũng tay mơ thôi." Sau đó, anh ta nhìn Kinh Hoằng Hiên, do dự nói: "Tình huống này của cô ấy coi như là một cái ví dụ, sư phụ bên đó..."
Kinh Hoằng Hiên thản nhiên đáp: "Đợi sếp về rồi nói tiếp, tất cả mọi chuyện tôi sẽ gánh chịu một mình."
"A, như vậy có đáng không..."
Kinh Hoằng Hiên không nhiều lời thêm, chỉ cám ơn Diêu Tam Vĩ, sau đó rời khỏi không gian của hệ thống.
Anh biết, lần này đã không phải chỉ đơn giản là một hình phạt giản đơn nữa rồi.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô gái đang ngủ say.
"Anh sẽ bảo vệ em."
Kinh Hoằng Hiên im lặng ngồi canh chừng bên cạnh một lúc, đợi tới khi ánh nắng đã ngả màu nhẹ, anh mới chậm rãi đứng dậy rời đi.
Mễ Quan vẫn luôn đứng dưới lầu, nhìn thấy cuối cùng Kinh Hoằng Hiên cũng xuống lầu mới vội vàng chạy tới đón, chỉ tay về phía lầu hỏi: "Em gái tôi sao rồi?"
"Ngủ rồi."
Mễ Quan gật đầu, thở phào nhẹ nhõm. Anh ta nhìn thấy ngực áo sơmi của Kinh Hoằng Hiên vẫn còn đang ướt đẫm vết nước, gãi đầu tặc lưỡi: "Khóc rất dữ nhỉ?"
"Ừm, bị sợ." Kinh Hoằng Hiên nghiêm túc nói với Mễ Quan: "Mễ Quan, khoảng thời gian này nhờ anh trông chừng Mị Mị thật tốt, tôi phải xử lý sạch sẽ mấy chuyện sau đó. Tôi chỉ e là nhà họ Ninh bên kia sẽ gây rắc rối, vụ tai nạn xe hôm nay chính là dấu hiệu."
Nghe được lời này, sắc mặt của Mễ Quan chùn xuống. Anh ta nhớ lại lúc mình chạy tới hiện trường tai nạn đã nhìn thấy rõ gương mặt của Ninh Tuấn Thần bèn tức đến bốc khói đầu, trầm giọng gật đầu: "Cậu yên tâm, con bé là em gái của tôi, tôi chắc chắn sẽ không để con bé chịu thiệt thòi. Cái tên Ninh Tuấn Thần đó càng lúc càng coi trời bằng vung, tôi nghi ngờ anh ta bị điên rồi."
Ánh mắt của Kinh Hoằng Hiên u ám, anh nghĩ tới dạo gần đây Ninh Tuấn Thần thành lập tổ chức nghiên cứu khoa học kỹ thuật chuyên ngành sinh vật học.
Hừ, không phải là cảm giác, chính xác là anh ta không được bình thường.
Mễ Quan vỗ vỗ vai Kinh Hoằng Hiên động viên, ủng hộ trong sự im lặng. Kinh Hoằng Hiên siết tay Mễ Quan thật chặt giống như cách của những người anh em vẫn làm, sau đó sải bước rời khỏi nhà họ Mễ, lái xe chạy tới Tung Thế.
"Mở lệnh truyền, thông báo hội nghị khẩn cấp!"
Kinh Hoằng Hiên cúp máy, nhấn ga lao nhanh trên con phố tĩnh lặng kéo theo một làn bụi đường.
Sự việc cú độc nói cho anh biết một điều, đó là muốn bảo vệ người anh yêu thì nhất định phải nhổ cỏ tận gốc, tuyệt đối không được bỏ qua bất kỳ nguy hiểm nào.
Hơn nữa anh còn nghi ngờ Ninh Tuấn Thần đã biết được bí mật của thế giới.
Mễ Mị là người trong hệ thống, chắc chắn cô sẽ gặp nguy hiểm nhất!
Lần này cô chìm vào giấc ngủ rất không yên ổn, cô nằm mơ rất nhiều chuyện, mơ đến cuộc sống ở nhà trước đây, rồi lại mơ đến cuộc sống trong thế giới này. Mọi thứ cứ đan xen lẫn nhau, rất hỗn loạn.
Đột nhiên đằng sau có tiếng đám đông ồn ào nói to, Mễ Mị nghe thấy bèn ngoảnh đầu lại nhìn, còn chưa kịp nhìn thấy rõ cái gì đã lập tức cảm nhận được sự tê dại lan ra khắp người, sau đó thì cô không còn biết gì nữa, chỉ nhớ hình như mình bị vật gì đó tông trúng bay cả ra ngoài...
“Á!”
Mễ Mị bừng tỉnh từ trong giấc mơ, trán đầy mồ hôi, hơi thở dồn dập, tim cũng đập rất nhanh.
Hình như cô đã biết mình quên mất gì rồi...
Cái cảm giác tê dại toàn thân và hình ảnh cô bị đụng bay người trong giấc mơ kia...
Có lẽ trước đây cô đã từng gặp tai nạn giao thông.
Mễ Mị lau mồ hôi trên trán, thở thật sâu hai lần, đoạn cô lại nhắm mắt lại, liên lạc với Diêu Tam Vĩ trong hệ thống.
“Tam Vĩ, tôi muốn vào trong hệ thống.”
Mễ Mị lại một lần nữa tiến vào hệ thống, không gian trong này đã hồi phục lại nguyên dạng, Tam Vĩ giống như là lần đầu gặp mặt, cậu ta đang đứng trước mặt Mễ Mị.
“Hello.”
“Cậu biết Kinh Hoằng Hiên chứ.” Hai giọng nói vang lên cùng lúc.
Tam Vĩ mỉm cười cứng đơ, từ trong cổ họng phát ra một chữ.
“...Vâng…”
Tiếp theo, Tam Vĩ bắt đầu trở nên căng thẳng. Không phải Mễ Mị muốn hỏi cậu ta chuyện A chứ, nếu cô hỏi thật thì cậu ta nên trả lời thế nào? Cậu ta nào biết cài gì!
Aaa thật là rắc rối.
Tam Vĩ bối rối chờ đợi, kết quả là Mễ Mị chẳng hỏi gì cậu ta cả. Cuối cùng với bản tính thích đi hóng hớt của mình, Tam Vĩ vẫn là không nhịn được bèn hỏi dò cô.
“Cô không muốn tìm hiểu anh ta một chút sao? Hay là cô không có tò mò về chuyện chuyển kiếp sao?”
Mễ Mị không muốn ư? Sao lại không muốn được, cô là người trong cuộc, là người muốn biết chân tướng sự việc nhất. Lúc cô gọi Diêu Tam Vĩ bảo cậu ta kéo cô vào hệ thống, thật ra trong lòng cô cũng nhất thời nổi cơn tò mò muốn hỏi cậu ta.
Nhưng gặp được Diêu Tam Vĩ rồi, đột nhiên cô lại không thể mở miệng hỏi gì được.
“Mị Mị, em đợi anh một tháng. Đến lúc đó, em muốn biết cái gì anh cũng sẽ nói cho em.”
Kinh Hoằng Hiên hứa chắc như đinh đóng cột, khóa chặt cô tại chỗ, mà chính cô cũng lại tình nguyện bó mình lại một chỗ.
Mễ Mị mỉm cười với Diêu Tam Vĩ, giống như cô vừa trút xuống một gánh nặng.
“Thôi, anh ấy bảo tôi đợi một tháng, tôi đã hứa với anh ấy rồi.”
Tam Vĩ không hiểu, gãi gãi đầu, thật sự cậu ta không hiểu được hai con người này. Quả thực đầu óc của mấy người yêu nhau không hề giống với người bình thường như cậu ta.
Nghĩ vậy, cậu ta lại không nhịn được đưa tay vuốt cằm, còn liếc nhìn Mễ Mị.
Dù sao cậu ta cũng đã làm việc ở cục thẩm tra bao nhiêu năm trời, chứng khiến rất nhiều trường hợp quan sát viên nảy sinh tình cảm trong khi làm nhiệm vụ. Mỗi người bọn họ đều có lựa chọn khác nhau. Nhưng trong số những người này, chưa từng có A.
Thời gian cậu ta ở cục thẩm tra không lâu, làm nhiệm vụ cũng luôn thuộc độ khó cao, chạy hiệu suất. Cậu ta còn tưởng A sẽ không bao giờ là loại người bị cuốn vào drama nhất.
Không ngờ đột nhiên lại lòi ra một người bạn gái!
Cô em đứng trước mặt đây chính là người mà A yêu thương sâu sắc, hơn nữa còn sẵn sàng vì cô ấy mà hy sinh bản thân mình.
Chậc chậc, lời sư phụ nói quả không sai.
Những người tẩm ngẩm tầm ngầm, khi đã nghiêm túc thì thật sự rất đáng sợ.
- -----oOo------
Khoảnh khắc Kinh Hoằng Hiên trả lời cô, Mễ Mị cũng lập tức vỡ òa không kiềm được. Trải qua một quãng thời gian nghi ngờ căng thẳng kéo dài, cùng ngày hôm nay trở về từ cõi chết sau vụ tai nạn giao thông, vào giờ phút này Mễ Mị chỉ muốn khóc rống lên thành tiếng, trút hết tất cả những cảm xúc ra ngoài dưới sự an toàn bảo đảm. Cô tin chắc rằng, Kinh Hoằng Hiên chính là bến đỗ của mình.
Mễ Mị nằm trong ngực của Kinh Hoàng Hiên khóc đến nấc, vùng áo trước ngực của anh bị ướt hết một mảng. Trong mắt Kinh Hoằng Hiên hiện lên một vẻ đau lòng, liên tục vuốt ve sống lưng của cô.
Cũng không biết đã qua bao lâu, tiếng khóc của Mễ Mị cũng yếu dần đi, tiêu hao quá nhiều sức lực trong lòng Kinh Hoằng Hiên khiến Mễ Mị cũng vô thức ngủ thiếp đi.
Kinh Hoằng Hiên cảm nhận được hô hấp của cô gái trong ngực mình đang dần ổn định lại, động tác vô cùng dịu dàng bế cô lên giường, sau đó đi vào trong nhà vệ sinh vắt khăn ướt lau mặt giúp cô.
"Xin lỗi, mục đích anh làm nhiều chuyện như vậy chính là không muốn làm tổn thương em. Anh cho rằng kết quả tốt nhất chính là rời đi, lại không ngờ vận mệnh vốn đã gán chúng ta dính lấy nhau từ lâu rồi."
"Là lỗi của anh, anh vẫn sẽ mãi bảo vệ cho em, cũng sẽ không rời đi nữa."
Kinh Hoằng Hiên vuốt ve ấn đường của cô gái đang ngủ say, từ từ nhắm mắt lại. Mở mắt ra, anh đã xuất hiện ở trong không gian của hệ thống rồi.
"A? Là anh thật sao! Có chuyện gì xảy ra với anh vậy hả? Mẹ kiếp, tôi vẫn còn tưởng là anh đang làm nhiệm vụ bên ngoài nữa, cuối cùng anh lại chạy tới một thế giới song song khác làm một người bình thường mấy chục năm?" Diêu Tam Vĩ cũng xuât hiện ngay sau khi Kinh Hoằng Hiên vừa hiện ra, cơ thể chập chờn rung lắc quen thuộc của anh khiến Tam Vĩ lập tức nhận ra được thân phận của anh.
Ai mà có ngờ được một linh hồn yếu ớt như gà non lúc trước như Kinh Hoằng Hiên lại chính là ngài A trong truyền thuyết của cục thẩm tra chứ!
Nhìn thấy Tam Vĩ thân quen, Kinh Hoằng Hiên có cảm giác dường như mình đang nằm mơ. Anh khẽ thở dài, không lập tức trả lời câu hỏi của Diêu Tam Vĩ, chỉ là mở miệng hỏi anh ta: "Hiện tại Mễ Mị có thể thoát khỏi hệ thống không?"
Bị hỏi tới vấn đề chính, Diêu Tam Vĩ cũng bày ra vẻ mặt nghiêm túc, khảng khái lắc đầu với Kinh Hoằng Hiên: "Trước đó lúc cơ thể cô ấy vào đây, hệ thống có kích hoạt cơ chế bảo vệ tự động, cho nên tránh xảy ra tình trạng đau đớn lúc dung hợp. Bây giờ phá bỏ hệ thống, cơ thể của cô ấy có thể sẽ phải trải qua một cơn đau đớn do dung hợp. Trong khoảng thời gian này thì cũng không chắc ăn có thể thành công hay không..."
Nghĩ bóng, chính là nếu thất bại thì linh hồn của Mễ Mị sẽ tan thành mây khói.
Kinh Hoằng Hiên chau chặt hàng lông mày, nghiêm túc nói cảm ơn Tam Vĩ: "Thời gian này cám ơn anh nhiều lắm."
Diêu Tam Vĩ vội vàng xua tay nói: "Không có gì không có gì, tôi cũng tay mơ thôi." Sau đó, anh ta nhìn Kinh Hoằng Hiên, do dự nói: "Tình huống này của cô ấy coi như là một cái ví dụ, sư phụ bên đó..."
Kinh Hoằng Hiên thản nhiên đáp: "Đợi sếp về rồi nói tiếp, tất cả mọi chuyện tôi sẽ gánh chịu một mình."
"A, như vậy có đáng không..."
Kinh Hoằng Hiên không nhiều lời thêm, chỉ cám ơn Diêu Tam Vĩ, sau đó rời khỏi không gian của hệ thống.
Anh biết, lần này đã không phải chỉ đơn giản là một hình phạt giản đơn nữa rồi.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô gái đang ngủ say.
"Anh sẽ bảo vệ em."
Kinh Hoằng Hiên im lặng ngồi canh chừng bên cạnh một lúc, đợi tới khi ánh nắng đã ngả màu nhẹ, anh mới chậm rãi đứng dậy rời đi.
Mễ Quan vẫn luôn đứng dưới lầu, nhìn thấy cuối cùng Kinh Hoằng Hiên cũng xuống lầu mới vội vàng chạy tới đón, chỉ tay về phía lầu hỏi: "Em gái tôi sao rồi?"
"Ngủ rồi."
Mễ Quan gật đầu, thở phào nhẹ nhõm. Anh ta nhìn thấy ngực áo sơmi của Kinh Hoằng Hiên vẫn còn đang ướt đẫm vết nước, gãi đầu tặc lưỡi: "Khóc rất dữ nhỉ?"
"Ừm, bị sợ." Kinh Hoằng Hiên nghiêm túc nói với Mễ Quan: "Mễ Quan, khoảng thời gian này nhờ anh trông chừng Mị Mị thật tốt, tôi phải xử lý sạch sẽ mấy chuyện sau đó. Tôi chỉ e là nhà họ Ninh bên kia sẽ gây rắc rối, vụ tai nạn xe hôm nay chính là dấu hiệu."
Nghe được lời này, sắc mặt của Mễ Quan chùn xuống. Anh ta nhớ lại lúc mình chạy tới hiện trường tai nạn đã nhìn thấy rõ gương mặt của Ninh Tuấn Thần bèn tức đến bốc khói đầu, trầm giọng gật đầu: "Cậu yên tâm, con bé là em gái của tôi, tôi chắc chắn sẽ không để con bé chịu thiệt thòi. Cái tên Ninh Tuấn Thần đó càng lúc càng coi trời bằng vung, tôi nghi ngờ anh ta bị điên rồi."
Ánh mắt của Kinh Hoằng Hiên u ám, anh nghĩ tới dạo gần đây Ninh Tuấn Thần thành lập tổ chức nghiên cứu khoa học kỹ thuật chuyên ngành sinh vật học.
Hừ, không phải là cảm giác, chính xác là anh ta không được bình thường.
Mễ Quan vỗ vỗ vai Kinh Hoằng Hiên động viên, ủng hộ trong sự im lặng. Kinh Hoằng Hiên siết tay Mễ Quan thật chặt giống như cách của những người anh em vẫn làm, sau đó sải bước rời khỏi nhà họ Mễ, lái xe chạy tới Tung Thế.
"Mở lệnh truyền, thông báo hội nghị khẩn cấp!"
Kinh Hoằng Hiên cúp máy, nhấn ga lao nhanh trên con phố tĩnh lặng kéo theo một làn bụi đường.
Sự việc cú độc nói cho anh biết một điều, đó là muốn bảo vệ người anh yêu thì nhất định phải nhổ cỏ tận gốc, tuyệt đối không được bỏ qua bất kỳ nguy hiểm nào.
Hơn nữa anh còn nghi ngờ Ninh Tuấn Thần đã biết được bí mật của thế giới.
Mễ Mị là người trong hệ thống, chắc chắn cô sẽ gặp nguy hiểm nhất!
Lần này cô chìm vào giấc ngủ rất không yên ổn, cô nằm mơ rất nhiều chuyện, mơ đến cuộc sống ở nhà trước đây, rồi lại mơ đến cuộc sống trong thế giới này. Mọi thứ cứ đan xen lẫn nhau, rất hỗn loạn.
Đột nhiên đằng sau có tiếng đám đông ồn ào nói to, Mễ Mị nghe thấy bèn ngoảnh đầu lại nhìn, còn chưa kịp nhìn thấy rõ cái gì đã lập tức cảm nhận được sự tê dại lan ra khắp người, sau đó thì cô không còn biết gì nữa, chỉ nhớ hình như mình bị vật gì đó tông trúng bay cả ra ngoài...
“Á!”
Mễ Mị bừng tỉnh từ trong giấc mơ, trán đầy mồ hôi, hơi thở dồn dập, tim cũng đập rất nhanh.
Hình như cô đã biết mình quên mất gì rồi...
Cái cảm giác tê dại toàn thân và hình ảnh cô bị đụng bay người trong giấc mơ kia...
Có lẽ trước đây cô đã từng gặp tai nạn giao thông.
Mễ Mị lau mồ hôi trên trán, thở thật sâu hai lần, đoạn cô lại nhắm mắt lại, liên lạc với Diêu Tam Vĩ trong hệ thống.
“Tam Vĩ, tôi muốn vào trong hệ thống.”
Mễ Mị lại một lần nữa tiến vào hệ thống, không gian trong này đã hồi phục lại nguyên dạng, Tam Vĩ giống như là lần đầu gặp mặt, cậu ta đang đứng trước mặt Mễ Mị.
“Hello.”
“Cậu biết Kinh Hoằng Hiên chứ.” Hai giọng nói vang lên cùng lúc.
Tam Vĩ mỉm cười cứng đơ, từ trong cổ họng phát ra một chữ.
“...Vâng…”
Tiếp theo, Tam Vĩ bắt đầu trở nên căng thẳng. Không phải Mễ Mị muốn hỏi cậu ta chuyện A chứ, nếu cô hỏi thật thì cậu ta nên trả lời thế nào? Cậu ta nào biết cài gì!
Aaa thật là rắc rối.
Tam Vĩ bối rối chờ đợi, kết quả là Mễ Mị chẳng hỏi gì cậu ta cả. Cuối cùng với bản tính thích đi hóng hớt của mình, Tam Vĩ vẫn là không nhịn được bèn hỏi dò cô.
“Cô không muốn tìm hiểu anh ta một chút sao? Hay là cô không có tò mò về chuyện chuyển kiếp sao?”
Mễ Mị không muốn ư? Sao lại không muốn được, cô là người trong cuộc, là người muốn biết chân tướng sự việc nhất. Lúc cô gọi Diêu Tam Vĩ bảo cậu ta kéo cô vào hệ thống, thật ra trong lòng cô cũng nhất thời nổi cơn tò mò muốn hỏi cậu ta.
Nhưng gặp được Diêu Tam Vĩ rồi, đột nhiên cô lại không thể mở miệng hỏi gì được.
“Mị Mị, em đợi anh một tháng. Đến lúc đó, em muốn biết cái gì anh cũng sẽ nói cho em.”
Kinh Hoằng Hiên hứa chắc như đinh đóng cột, khóa chặt cô tại chỗ, mà chính cô cũng lại tình nguyện bó mình lại một chỗ.
Mễ Mị mỉm cười với Diêu Tam Vĩ, giống như cô vừa trút xuống một gánh nặng.
“Thôi, anh ấy bảo tôi đợi một tháng, tôi đã hứa với anh ấy rồi.”
Tam Vĩ không hiểu, gãi gãi đầu, thật sự cậu ta không hiểu được hai con người này. Quả thực đầu óc của mấy người yêu nhau không hề giống với người bình thường như cậu ta.
Nghĩ vậy, cậu ta lại không nhịn được đưa tay vuốt cằm, còn liếc nhìn Mễ Mị.
Dù sao cậu ta cũng đã làm việc ở cục thẩm tra bao nhiêu năm trời, chứng khiến rất nhiều trường hợp quan sát viên nảy sinh tình cảm trong khi làm nhiệm vụ. Mỗi người bọn họ đều có lựa chọn khác nhau. Nhưng trong số những người này, chưa từng có A.
Thời gian cậu ta ở cục thẩm tra không lâu, làm nhiệm vụ cũng luôn thuộc độ khó cao, chạy hiệu suất. Cậu ta còn tưởng A sẽ không bao giờ là loại người bị cuốn vào drama nhất.
Không ngờ đột nhiên lại lòi ra một người bạn gái!
Cô em đứng trước mặt đây chính là người mà A yêu thương sâu sắc, hơn nữa còn sẵn sàng vì cô ấy mà hy sinh bản thân mình.
Chậc chậc, lời sư phụ nói quả không sai.
Những người tẩm ngẩm tầm ngầm, khi đã nghiêm túc thì thật sự rất đáng sợ.
- -----oOo------