Cốt Truyện Này Có Vấn Đề - Trang 2
Chương 81
Đau! Đau!
Nỗi đau chưa từng có trước đây!
Kinh Hoằng Hiên không thể chịu được nữa lấy tay ôm lấy đầu đang đau như búa bổ của mình. Mười đầu ngón tay thắt lại trắng bệch, móng tay bấu mạnh vào da đầu.
Giống như có một chiếc rìu sắc nhọn bổ vào giữa đỉnh đầu anh, rồi bổ cả người anh từ đầu đến chân ra làm đôi, với một sức mạnh hủy diệt cả thế giới vậy.
“Ưm a! Hự! Hự hự!”
Kinh Hoằng Hiên nghiến chặt răng, những tiếng rên rỉ đau đớn không thể kiềm chế được phát ra từ cổ họng anh. Một loạt những ảo ảnh đan xen vào nhau hiện ra trước mắt anh. Những hình ảnh vừa quen vừa lạ đó thoáng ẩn thoáng hiện, nhanh đến mức anh còn chưa kịp nhìn kỹ, những ký ức khắc sâu trong tâm trí anh cái sau vượt lên cái trước tranh giành nhau để tiến ra ngoài, là muốn khiến não của anh nổ tung! Nó đến từ sự cấu xé từ sâu thẳm trong tâm hồn.
A! Là anh à, lần trước cảm ơn anh nhiều nha.
…
Lại gặp nhau rồi, chúng ta rất có duyên đó nha~
…
Xin giới thiệu, đây là bé mèo của nhà em, nó tên là Mễ Đường Đường!
…
Kinh Hoằng Hiên nắm chặt lấy tóc mình, khớp răng của anh run lên vì lực ma sát vào nhau quá lớn. Những giọng nói đó vang lên văng vẳng bên tai anh quen thuộc như vậy, quen thuộc đến nỗi anh có thể nói tên chủ nhân của giọng nói trong vòng một giây, là... là...
Sao mấy ngày nay em cứ trốn tránh không gặp anh cũng không nghe điện thoại của anh luôn vậy?
…
Anh đúng là đồ đầu gỗ! Tạm biệt!
…
Anh, anh đã làm gì sai sao? Em đừng bỏ rơi anh mà...
…
“Hự a! Đừng!” Kinh Hoằng Hiên cảm thấy bản thân đau lòng đến nỗi muốn bật khóc, anh giơ tay lên nắm lấy không khí, giống như là muốn nắm lấy thứ gì đó.
Em không sai, đều là lỗi của anh. Là lỗi của anh! Mình... mình đã làm cái gì?
Tất cả những ảo ảnh mơ hồ đó như đang nổ tung cả bầu trời trong não anh vậy, cuối cùng chỉ còn lại một hình ảnh rõ rệt, không bao giờ quên, nỗi đau thấu tim đó.
Trên làn da trắng nõn của cô gái bị nhuốm màu máu, đỏ tươi, đỏ đến chói mắt. Trong mắt anh nhuốm một màu đỏ tươi.
“Kinh Hoằng Hiên! Kinh Hoằng Hiên! Anh sao vậy! Có nghe thấy em nói không?” Giọng nói bất lực mang theo tiếng khóc nức nở của Mễ Mị, người đàn ông trong vòng tay cô mới một giây trước vẫn đang khỏe mạnh, giây tiếp theo không hiểu sao lại đau đớn gào thét run rẩy dữ dội như vậy. Mễ Mị hoàn toàn không có thời gian để phản ứng lại, chỉ có thể ôm lấy cái đầu đang giãy dụa của Kinh Hoằng Hiên theo bản năng, không ngừng gọi vào tai anh.
Mễ Mị cảm thấy thân thể trong lòng cô đột nhiên cứng ngắc, giống như cuối cùng cũng đã thoát khỏi cơn đau không thể chịu đựng nổi này vậy, cô vội vàng nâng hai gò má của anh lên.
Ngay lập tức! Đột nhiên cô rùng mình, những lời cô định nói cũng nuốt lại vào trong miệng.
Kinh Hoằng Hiên ở trước mặt cô hai mắt của anh lồi ra đầy rẫy những sợi tơ máu, ánh mắt của anh giống như một bầy sói đơn độc đang bị thương, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô.
“Cứ chờ đến khi anh tìm được em!”
Anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu.
Ầm một tiếng! Não anh đột nhiên nổ tràng pháo hoa. Mễ Mị trợn tròn hai mắt, đôi môi mở ra rồi khép lại, run rẩy không kiểm soát được.
Đúng vào lúc này, đột nhiên một tia sáng chợt lóe lên. Viên pha lê phát sáng bay vút ra khỏi ba lô của Mễ Mị với tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy. Lồng bảo hộ màu trắng pha lê ngay lập tức bám lên cơ thể của Kinh Hoằng Hiên.
Giây tiếp theo, Kinh Hoằng Hiên nghiêng đầu, ngay lập tức bất tỉnh.
“Kinh Hoằng Hiên! Kinh Hoằng Hiên!”
Mễ Mị ôm lấy Kinh Hoằng Hiên vì không khống chế được sức nặng của anh mà cả hai người đều ngã xuống chếc ghế sofa ở phía sau cô. Cơ thể nặng nề của anh đè lên cô khiến cô hô hấp cực kỳ khó khăn, trước mắt cô tối sầm lại. Cô còn chưa kịp lấy lại hơi, thì tiếng cảnh báo của hệ thống đã lâu không gặp đột nhiên lại vang lên trong đầu cô.
“Chương trình P đang được kích hoạt, bíp… hoàn tất số hiệu khớp với ban đầu, khu vực không gian tự bảo vệ được mở.”
“Hệ thống cưỡng chế khởi động, sau năm giây tiến vào trạng thái ngủ đông.”
“Thời gian đếm ngược bắt đầu: 5, 4, 3…”
Cùng lúc đó! Giọng nói của Tam Vĩ đột nhiên vang lên: “Mễ Mị, tôi sẽ kéo cô vào trong không gian hệ thống!”
Thời gian và không gian đột nhiên thay đổi, trước mắt Mễ Mị lóe lên một tia sáng, khung cảnh xung quanh đã biến thành trạm không gian hệ thống quen thuộc.
“Tam Vĩ!” Mễ Mị vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Diêu Tam Vĩ đang đứng sát bên cạnh cô. Được gặp lại Tam Vĩ toàn năng một lần nữa khiến trong lòng cô cả thấy giống như đã tìm được chỗ dựa vững chắc vậy, nỗi hoảng sợ trong lòng cũng dần biến mất, cô gần như phát khóc vì sung sướng: “Tam Vĩ, cậu mau giúp tôi cứu Kinh Hoằng Hiên đi! Mới lúc nãy đột nhiên anh ấy đau đầu rồi toàn thân đều co giật...”
“Đừng động đậy!” Vẻ mặt của Diêu Tam Vĩ đột nhiên căng thẳng, chưa đợi cô nói xong đã vội vàng vươn bàn tay nhỏ ra giữ chặt Mễ Mị không cho cô động đậy.
Mễ Mị hoang mang một lúc, nhưng dưới sự nhắc nhở của Tam Vĩ, cô mới nhận ra, thì ra cô và Tam Vĩ bị bao vây bởi một cái lồng bảo vệ hình bầu dục với không gian rất hẹp. Cô vừa định hỏi Tam Vĩ chuyện gì đang xảy ra, từ khóe mắt cô cuối cùng cũng chú ý tới sự khác thường ở trong không gian hệ thống.
Không gian hệ thống vẫn là một màn trắng xóa, không có bất kỳ vật trang trí nào.
Nhưng vào lúc này, ở chính giữa không gian, cũng tức là phía trước mặt bên tay phải của cô và Diêu Tam Vĩ, xuất hiện một cái tủ pha lê hình chữ nhật có nhiều góc cạnh, cái tủ pha lê đó nổi lềnh bềnh giữa không trung, trong suốt lấp lánh, có một người đang nằm ở trong cái tủ đó.
Kinh Hoằng Hiên!
A!
Mễ Mị kinh ngạc lấy tay che miệng lại, tại sao Kinh Hoằng Hiên lại xuất hiện trong không gian hệ thống vậy?
“Mễ Mị, cô dẫn tôi theo, đi từ từ tới khoang sửa chữa.” Tam Vĩ vươn tay nắm lấy tay Mễ Mị, lấy ra một viên tinh thạch màu vàng lấp lánh ánh huỳnh quang to bằng lòng bàn tay từ trong túi áo, rồi đặt lên tay cô: “Trong khoang sửa chữa đối diện với cô ở chính giữa có một cái lõi năng lượng bị lõm xuống, cô đặt viên linh thạch này lên trên đó.”
“Cái gì?” Mễ Mị hoang mang nhìn viên linh thạch trong tay. Quá nhiều chuyện kéo đến cùng một lúc khiến cô không thể phản ứng kịp.
Tam Vĩ vỗ nhẹ lên tay của cô, nhẹ nhàng nói: “Cô đi đặt viên linh thạch trước đi, tôi sẽ từ từ giải thích tình hình bây giờ cho cô.”
Ánh mắt của Mễ Mị cực kỳ mờ mịt, im lặng gật đầu, sau đó theo sự hướng dẫn của Tam Vĩ, dẫn cậu ta đến trước khoang sửa chữa, đi tìm cái lõi năng lượng bị lõm xuống đó.
Càng đến gần khoang sửa chữa, khuôn mặt của Kinh Hoằng Hiên càng ngày càng rõ nét, đợi đến khi cô chỉ cách khoang sửa chữa một bước chân, đột nhiên Mễ Mị không thể đi thêm được nữa, hô hấp ngày càng nhanh, cơ thể thì run lên.
Anh đang trong tình thái hồn lìa khỏi xác nên không có dấu hiệu của sự sống, cũng chỉ biết nằm im ở trong đó.
Tam Vĩ thở dài, nắm lấy tay của cô muốn nhét viên linh thạch vào lõi năng lượng. Đột nhiên Mễ Mị dùng lực ngăn chặn động tác của bàn tay lại.
Hàng lông mi dài che khuất đi đôi mắt của cô, khiến người khác không thể nhìn thấy cô đang có bất kỳ cảm xúc nào.
“Tại sao anh ấy lại nằm ở đây. Nếu đặt viên linh thạch này lên.” Mễ Mị hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng hỏi: “Có thật là sẽ cứu được anh ấy không...”
Tam Vĩ ngây người. Hóa ra Mễ Mị đang nghi ngờ cậu ta có phải đang gây bất lợi cho Kinh Hoằng Hiên...
“Haiz.” Tam Vĩ dở khóc dở cười lắc đầu: “Yên tâm, linh thạch là vật thể năng lượng nó sẽ cung cấp năng lượng cho khoang sửa chữa, có thể nhanh chóng hồi phục lại linh hồn của anh ta.”
“Tôi biết bây giờ cô đang rất hoảng. Nhưng cô có thể tin tưởng tôi, tôi xin thề.” Tam Vĩ nở nụ cười động viên Mễ Mị.
Hàng lông mi của Mễ Mị run lên, cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nước mắt cuối cùng cũng không kìm được mà rơi xuống: “Xin lỗi, tôi, tôi...”
“Không sao. Đối với một người bình thường mà nói, biểu hiện của cô cũng đã rất tốt rồi.”
“Anh ta chính là chủ nhân ban đầu của hệ thống này, khi ở trong không gian, không ai có thể làm hại được anh ta đâu.”
Lời nói của Diêu Tam Vĩ giống như những tiếng sấm ầm ầm vang lên bên tai cô, bỗng nhiên Mễ Mị quay đầu lại nhìn khuôn mặt đang ở rất gần cô, một câu trả lời khó tin hiện lên ngay trên môi cô.
Sắc mặt của Tam Vĩ trông rất nghiêm trọng nhìn Kinh Hoằng Hiên đang nằm im bất động ở trong khoang sửa chữa, thấp giọng nói: “Anh ta không phải là do tôi kéo vào.”
“Chính anh ta là người đã khởi động chương trình P.”
“Kinh Hoằng Hiên, là người quan sát mặt phẳng.”
…
Linh thạch năng lượng màu vàng được đặt vào trong lõi năng lượng, tủ pha lê ngay lập tức tỏa ra những ánh hào quang tràn đầy màu sắc rực rỡ, trên chỗ đỉnh đầu của Kinh Hoằng Hiên nó hội tụ thành một mảnh tinh vân có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đúc kết thành hàng vạn vì sao.
“Anh ấy, sẽ không sao chứ?” Mễ Mị kinh ngạc nhìn Kinh Hoằng Hiên đang nằm bên trong, nhỏ giọng hỏi.
Tam Vĩ nhẹ nhàng an ủi cô: “Không sao đâu. Đừng lo lắng.”
“Tôi không thể thoát ra khỏi cái vòng vây này của cô, cô dựa theo hướng dẫn của tôi điều khiển hệ thống, tạm thời đã mở rộng thêm khả năng phòng thủ của hệ thống.” Tam Vĩ chỉ vào cái lồng bảo vệ chật chội gần như chỉ đủ không gian cho một mình Mễ Mị và nói trong bất lực. Nếu như không phải vì thân hình cậu ta nhỏ bé, chắc cậu ta cũng không thể chen vào.
Đúng vậy, cái lồng bảo vệ chỉ to có chút xíu như thế này, chính là không gian hệ thống mà Mễ Mị từng có đến vài trăm mét vuông đó.
Dưới sự hướng dẫn của Tam Vĩ, giới hạn của lồng bảo vệ đã mở rộng thêm không quá năm đến sáu mét vuông, cuối cùng hai người bọn họ không cần phải chen chúc nhau nữa rồi.
Mễ Mị và Tam Vĩ vẫn ở tư thế ngồi quen thuộc, khoanh chân lại mặt đối mặt với nhau.
Trong khoang sửa chữa ở bên cạnh họ, Kinh Hoằng Hiên trông giống như một vị hoàng tử đang ngủ say vậy.
“Mọi chuyện là như thế nào?” Sau khi Mễ Mị bình tĩnh lại mới nghiêm túc hỏi.
“Lúc trước sau khi chào hỏi với cô rồi đóng hệ thống lại, tôi đã bắt đầu kiểm tra từng cái một. Tôi phát hiện ra rằng, đây là một hệ thống đã được định dạng sẵn. Nguyên chủ của nó đã trực tiếp khôi phục hệ thống trở về cấp bậc ban đầu nhất. Tôi nghĩ chắc anh ta cũng là người đã đặt hệ thống lên người cô, cho nên cô mới an toàn mà xuyên không tới đây như vậy. Nhưng tôi còn chưa khởi động nó lên. Đột nhiên hệ thống lại tự động bật chế độ bảo vệ.”
Chuyện này phải bắt đầu từ chương trình P. Chương trình P là hệ thống cấp cứu mà mỗi người quan sát mặt phẳng đã tự thiết kế cho mình. Khi phát hiện linh hồn gặp phải sự tổn thương không ổn định, có nguy cơ tan biến, chương trình P sẽ tự động được kích hoạt, người quan sát tiến vào khoang sửa chữa để sửa chữa linh hồn. Nó cũng tương đương với kim bài miễn tử.
Chương trình P khởi động, cơ thể sẽ tự tạo thành một không gian miền, thoát ra khỏi khoang sửa chữa để sửa chữa linh hồn của chủ thể, trong thời gian này ngoại trừ chủ nhân của hệ thống, thì bất kỳ ai tiến vào đều sẽ bị xóa bỏ.
Bởi vì trên người Mễ Mị vẫn còn kết nối với hệ thống, cho nên cô có thể tiến vào không gian chương trình P. Còn Tam Vĩ thì không được, cậu ta cần Mễ Mị tạo ra không gian để bảo vệ cậu ta. Cậu ta còn không có quyền truy cập vào hệ thống phòng thủ.
Lồng bảo vệ mà lúc trước Diêu Tam Vĩ đưa cho Mễ Mị, thực ra chính là một vật bảo vệ có thể tháo rời bản thân hệ thống mà cô mang theo. Bởi vì Mễ Mị thậm chí còn không mở được không gian hệ thống, càng không thể khởi động các chức năng khác cho nên cô không biết hệ thống chứa nhiều chức năng.
Thêm một điều nữa chính là bản thân cô cũng không phải là người của cục điều tra mặt phẳng, Diêu Tam Vĩ dựa vào quy luật của vũ trụ, nên đã không nói những chuyện này với cô.
Sau khi Mễ Mị có được lồng bảo vệ, cô chỉ nghĩ đơn giản rằng Tam Vĩ cho cô là vì để bù đắp cho lợi ích mà cô mang lại, cô cho rằng chủ nhân của lồng bảo vệ này chính là Tam Vĩ.
Sở dĩ Kinh Hoằng Hiên có thể khởi động chương trình P, vì anh, chính là nguyên chủ của hệ thống.
Mà chương trình P đã được anh đặt trong viên kim cương đa chiều đó.
Kinh Hoằng Hiên bị đau đầu thực ra là bởi vì linh hồn bị tổn thương, thân là một linh hồn của người quan sát mạnh nhất sau khi bị thương sẽ tự động giảm tần suất để sửa chữa.
Lúc trước không bị kích thích, năng lượng của linh hồn sẽ bị phong ấn, tương tự như trạng thái ngủ đông để bảo vệ chính mình, liên tục điều dưỡng cơ thể.
Nhưng vụ tai nạn xe hơi của Mễ Mị là một chuyện rất quan trọng trong ký ức của anh, sau khi bị kích thích đã ảnh hưởng trực tiếp đến sự thức tỉnh linh hồn. Linh hồn chưa được chữa lành suýt chút nữa bị tan biến, chương trình P được kích hoạt.
Còn về lý do tại sao Kinh Hoằng Hiên lại định dạng sẵn hệ thống sau đó kết nối nó lên người cô, thì phải đợi Kinh Hoằng Hiên tỉnh dậy mới biết được.
“Lúc trước tôi có quét qua cơ thể của anh ta, tần số dao động linh hồn của anh ta ở mức độ giống người bình thường. Hiện giờ cho thấy rõ tần số đang dao động rất lớn. Chắc là trong quá trình xuyên không gặp phải tổn thương, dẫn đến việc linh hồn bị phong tỏa toàn bộ năng lượng.”
Giọng nói của Tam Vĩ trầm xuống, trong không gian yên tĩnh một lúc.
Mễ Mị thẫn thờ nhìn từng tấc đất dưới chân, mãi vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Thì ra, Kinh Hoằng Hiên là chủ nhân của hệ thống, chính anh, đã đưa hệ thống cho cô.
Cứ chờ đến khi anh tìm được em! Anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu.
Âm thanh bi thương tuyệt vọng như sắp chết khắc sâu trong tâm trí cô, trong lòng Mễ Mị vô cùng đau khổ. Cô không cách nào kiềm chế được lấy tay ôm mặt, run rẩy hỏi Diêu Tam Vĩ.
“Khi nào thì anh ấy mới tỉnh lại?”
“Viên linh thạch tôi đưa cho anh ta là viên có năng lượng tinh khiết nhất, đợi khi anh ta hồi phục lại ý thức, thì cũng tỉnh lại trong thế giới thực thôi.”
“Vậy tôi sẽ đợi anh ấy.”
Mễ Mị lau nước mắt, ngồi ôm gối chăm chú nhìn Kinh Hoằng Hiên đang nằm ở đó, rất tập trung và nghiêm túc. Những giọt nước mắt lăn xuống tỏa ra ánh hào quang, trông giống như viên ngọc trai trong suốt vậy.
Trong ký ức của em không có anh, anh nhất định phải mau tỉnh lại, giải thích rõ ràng cho em, em chỉ muốn nghe anh nói thôi!
Lần này cô không truy hỏi Tam Vĩ về ngày quay trở lại của sư phụ cậu ta. Cô chỉ đợi Kinh Hoằng Hiên.
Không biết đã qua bao lâu, có lẽ là mấy tiếng đồng hồ. Cũng có thể là mấy phút.
“Anh ấy sắp tỉnh rồi.”
Đôi mắt của Mễ Mị nãy giờ trông giống như một con búp bê gỗ đột nhiên bừng sáng.
Ngay sau đó, linh hồn của Kinh Hoằng Hiên và Mễ Mị lập lòe, biến mất trong không gian hệ thống.
Tam Vĩ cũng quay trở lại cục giám sát. Sắc mặt cậu ta trở nên nghiêm trọng khi nhìn vào ký hiệu hệ thống đó trên màn hình. Một lát sau, cậu ta điên cuồng gửi hàng vạn tin nhắn kêu gọi cho người sư phụ đang đi bụi đó!
Kinh Hoằng Hiên có thể sử dụng các quy tắc mặt phẳng, trong số những người quan sát mà cậu ta biết, chỉ có duy nhất một người có thể làm được.
Nhưng mà người đó lại chính là!
Sư phụ ơi sư phụ, ông mau mau quay về đi mà aaaa tôi không giải quyết được nữa đâu!
…
Quay về căn phòng quen thuộc, cơ thể của Mễ Mị run lên, ý thức quay trở lại cơ thể, cô lập tức cúi đầu xuống nhìn, Kinh Hoằng Hiên vẫn đang hôn mê nằm trong lòng cô. Lúc này hai người vẫn duy trì tư thế Kinh Hoằng Hiên đè lên người cô.
Mễ Mị hít sâu một hơi, ôm lấy cơ thể Kinh Hoằng Hiên sau đó dùng lực nâng người anh lên, cô dùng một lực nhẹ nhàng nhất để dìu cơ thể của anh nằm xuống chiếc ghế sô pha nhỏ.
Nhịp thở vang lên sát bên tai cô đột ngột xảy ra thay đổi, Mễ Mị sững người.
Cô ý thức được Kinh Hoằng Hiên sắp tỉnh lại, trong tình thế cấp bách chân của cô bước không vững nên đã vấp té ngã xuống lối đi nhỏ bên cạnh ghế sô pha. Mễ Mị cũng không kịp để chú ý tới những thứ khác, cô nhanh chóng đứng dậy.
Hô hấp của Kinh Hoằng Hiên trở nên nặng nề hơn, hàng lông mi của anh khẽ run lên.
Anh sắp tỉnh lại rồi!
Mễ Mị lo lắng siết chặt hai tay anh, vội vàng gọi tên anh.
Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy bản thân muốn chạy trốn.
Giây tiếp theo, Kinh Hoằng Hiên mở mắt ra.
“Cô bé ngốc, em khóc cái gì chứ.” Sắc mặt của Kinh Hoằng Hiên trông có vẻ mệt mỏi, nhưng rất dịu dàng giống như ánh mặt trời.
Bàn tay thon dài đưa lên chạm vào hai má cô, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gương mặt cô.
Mễ Mị cũng vô thức đưa tay lên, mu bàn tay cô ướt đẫm, lúc này cô mới nhận ra, mình khóc rồi.
Nước mắt làm nhòe đi hình ảnh trước mắt cô, cô dùng lực chớp chớp mắt.
“Kinh Hoằng Hiên, anh, là anh đó sao?”
- -----oOo------
Nỗi đau chưa từng có trước đây!
Kinh Hoằng Hiên không thể chịu được nữa lấy tay ôm lấy đầu đang đau như búa bổ của mình. Mười đầu ngón tay thắt lại trắng bệch, móng tay bấu mạnh vào da đầu.
Giống như có một chiếc rìu sắc nhọn bổ vào giữa đỉnh đầu anh, rồi bổ cả người anh từ đầu đến chân ra làm đôi, với một sức mạnh hủy diệt cả thế giới vậy.
“Ưm a! Hự! Hự hự!”
Kinh Hoằng Hiên nghiến chặt răng, những tiếng rên rỉ đau đớn không thể kiềm chế được phát ra từ cổ họng anh. Một loạt những ảo ảnh đan xen vào nhau hiện ra trước mắt anh. Những hình ảnh vừa quen vừa lạ đó thoáng ẩn thoáng hiện, nhanh đến mức anh còn chưa kịp nhìn kỹ, những ký ức khắc sâu trong tâm trí anh cái sau vượt lên cái trước tranh giành nhau để tiến ra ngoài, là muốn khiến não của anh nổ tung! Nó đến từ sự cấu xé từ sâu thẳm trong tâm hồn.
A! Là anh à, lần trước cảm ơn anh nhiều nha.
…
Lại gặp nhau rồi, chúng ta rất có duyên đó nha~
…
Xin giới thiệu, đây là bé mèo của nhà em, nó tên là Mễ Đường Đường!
…
Kinh Hoằng Hiên nắm chặt lấy tóc mình, khớp răng của anh run lên vì lực ma sát vào nhau quá lớn. Những giọng nói đó vang lên văng vẳng bên tai anh quen thuộc như vậy, quen thuộc đến nỗi anh có thể nói tên chủ nhân của giọng nói trong vòng một giây, là... là...
Sao mấy ngày nay em cứ trốn tránh không gặp anh cũng không nghe điện thoại của anh luôn vậy?
…
Anh đúng là đồ đầu gỗ! Tạm biệt!
…
Anh, anh đã làm gì sai sao? Em đừng bỏ rơi anh mà...
…
“Hự a! Đừng!” Kinh Hoằng Hiên cảm thấy bản thân đau lòng đến nỗi muốn bật khóc, anh giơ tay lên nắm lấy không khí, giống như là muốn nắm lấy thứ gì đó.
Em không sai, đều là lỗi của anh. Là lỗi của anh! Mình... mình đã làm cái gì?
Tất cả những ảo ảnh mơ hồ đó như đang nổ tung cả bầu trời trong não anh vậy, cuối cùng chỉ còn lại một hình ảnh rõ rệt, không bao giờ quên, nỗi đau thấu tim đó.
Trên làn da trắng nõn của cô gái bị nhuốm màu máu, đỏ tươi, đỏ đến chói mắt. Trong mắt anh nhuốm một màu đỏ tươi.
“Kinh Hoằng Hiên! Kinh Hoằng Hiên! Anh sao vậy! Có nghe thấy em nói không?” Giọng nói bất lực mang theo tiếng khóc nức nở của Mễ Mị, người đàn ông trong vòng tay cô mới một giây trước vẫn đang khỏe mạnh, giây tiếp theo không hiểu sao lại đau đớn gào thét run rẩy dữ dội như vậy. Mễ Mị hoàn toàn không có thời gian để phản ứng lại, chỉ có thể ôm lấy cái đầu đang giãy dụa của Kinh Hoằng Hiên theo bản năng, không ngừng gọi vào tai anh.
Mễ Mị cảm thấy thân thể trong lòng cô đột nhiên cứng ngắc, giống như cuối cùng cũng đã thoát khỏi cơn đau không thể chịu đựng nổi này vậy, cô vội vàng nâng hai gò má của anh lên.
Ngay lập tức! Đột nhiên cô rùng mình, những lời cô định nói cũng nuốt lại vào trong miệng.
Kinh Hoằng Hiên ở trước mặt cô hai mắt của anh lồi ra đầy rẫy những sợi tơ máu, ánh mắt của anh giống như một bầy sói đơn độc đang bị thương, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô.
“Cứ chờ đến khi anh tìm được em!”
Anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu.
Ầm một tiếng! Não anh đột nhiên nổ tràng pháo hoa. Mễ Mị trợn tròn hai mắt, đôi môi mở ra rồi khép lại, run rẩy không kiểm soát được.
Đúng vào lúc này, đột nhiên một tia sáng chợt lóe lên. Viên pha lê phát sáng bay vút ra khỏi ba lô của Mễ Mị với tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy. Lồng bảo hộ màu trắng pha lê ngay lập tức bám lên cơ thể của Kinh Hoằng Hiên.
Giây tiếp theo, Kinh Hoằng Hiên nghiêng đầu, ngay lập tức bất tỉnh.
“Kinh Hoằng Hiên! Kinh Hoằng Hiên!”
Mễ Mị ôm lấy Kinh Hoằng Hiên vì không khống chế được sức nặng của anh mà cả hai người đều ngã xuống chếc ghế sofa ở phía sau cô. Cơ thể nặng nề của anh đè lên cô khiến cô hô hấp cực kỳ khó khăn, trước mắt cô tối sầm lại. Cô còn chưa kịp lấy lại hơi, thì tiếng cảnh báo của hệ thống đã lâu không gặp đột nhiên lại vang lên trong đầu cô.
“Chương trình P đang được kích hoạt, bíp… hoàn tất số hiệu khớp với ban đầu, khu vực không gian tự bảo vệ được mở.”
“Hệ thống cưỡng chế khởi động, sau năm giây tiến vào trạng thái ngủ đông.”
“Thời gian đếm ngược bắt đầu: 5, 4, 3…”
Cùng lúc đó! Giọng nói của Tam Vĩ đột nhiên vang lên: “Mễ Mị, tôi sẽ kéo cô vào trong không gian hệ thống!”
Thời gian và không gian đột nhiên thay đổi, trước mắt Mễ Mị lóe lên một tia sáng, khung cảnh xung quanh đã biến thành trạm không gian hệ thống quen thuộc.
“Tam Vĩ!” Mễ Mị vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Diêu Tam Vĩ đang đứng sát bên cạnh cô. Được gặp lại Tam Vĩ toàn năng một lần nữa khiến trong lòng cô cả thấy giống như đã tìm được chỗ dựa vững chắc vậy, nỗi hoảng sợ trong lòng cũng dần biến mất, cô gần như phát khóc vì sung sướng: “Tam Vĩ, cậu mau giúp tôi cứu Kinh Hoằng Hiên đi! Mới lúc nãy đột nhiên anh ấy đau đầu rồi toàn thân đều co giật...”
“Đừng động đậy!” Vẻ mặt của Diêu Tam Vĩ đột nhiên căng thẳng, chưa đợi cô nói xong đã vội vàng vươn bàn tay nhỏ ra giữ chặt Mễ Mị không cho cô động đậy.
Mễ Mị hoang mang một lúc, nhưng dưới sự nhắc nhở của Tam Vĩ, cô mới nhận ra, thì ra cô và Tam Vĩ bị bao vây bởi một cái lồng bảo vệ hình bầu dục với không gian rất hẹp. Cô vừa định hỏi Tam Vĩ chuyện gì đang xảy ra, từ khóe mắt cô cuối cùng cũng chú ý tới sự khác thường ở trong không gian hệ thống.
Không gian hệ thống vẫn là một màn trắng xóa, không có bất kỳ vật trang trí nào.
Nhưng vào lúc này, ở chính giữa không gian, cũng tức là phía trước mặt bên tay phải của cô và Diêu Tam Vĩ, xuất hiện một cái tủ pha lê hình chữ nhật có nhiều góc cạnh, cái tủ pha lê đó nổi lềnh bềnh giữa không trung, trong suốt lấp lánh, có một người đang nằm ở trong cái tủ đó.
Kinh Hoằng Hiên!
A!
Mễ Mị kinh ngạc lấy tay che miệng lại, tại sao Kinh Hoằng Hiên lại xuất hiện trong không gian hệ thống vậy?
“Mễ Mị, cô dẫn tôi theo, đi từ từ tới khoang sửa chữa.” Tam Vĩ vươn tay nắm lấy tay Mễ Mị, lấy ra một viên tinh thạch màu vàng lấp lánh ánh huỳnh quang to bằng lòng bàn tay từ trong túi áo, rồi đặt lên tay cô: “Trong khoang sửa chữa đối diện với cô ở chính giữa có một cái lõi năng lượng bị lõm xuống, cô đặt viên linh thạch này lên trên đó.”
“Cái gì?” Mễ Mị hoang mang nhìn viên linh thạch trong tay. Quá nhiều chuyện kéo đến cùng một lúc khiến cô không thể phản ứng kịp.
Tam Vĩ vỗ nhẹ lên tay của cô, nhẹ nhàng nói: “Cô đi đặt viên linh thạch trước đi, tôi sẽ từ từ giải thích tình hình bây giờ cho cô.”
Ánh mắt của Mễ Mị cực kỳ mờ mịt, im lặng gật đầu, sau đó theo sự hướng dẫn của Tam Vĩ, dẫn cậu ta đến trước khoang sửa chữa, đi tìm cái lõi năng lượng bị lõm xuống đó.
Càng đến gần khoang sửa chữa, khuôn mặt của Kinh Hoằng Hiên càng ngày càng rõ nét, đợi đến khi cô chỉ cách khoang sửa chữa một bước chân, đột nhiên Mễ Mị không thể đi thêm được nữa, hô hấp ngày càng nhanh, cơ thể thì run lên.
Anh đang trong tình thái hồn lìa khỏi xác nên không có dấu hiệu của sự sống, cũng chỉ biết nằm im ở trong đó.
Tam Vĩ thở dài, nắm lấy tay của cô muốn nhét viên linh thạch vào lõi năng lượng. Đột nhiên Mễ Mị dùng lực ngăn chặn động tác của bàn tay lại.
Hàng lông mi dài che khuất đi đôi mắt của cô, khiến người khác không thể nhìn thấy cô đang có bất kỳ cảm xúc nào.
“Tại sao anh ấy lại nằm ở đây. Nếu đặt viên linh thạch này lên.” Mễ Mị hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng hỏi: “Có thật là sẽ cứu được anh ấy không...”
Tam Vĩ ngây người. Hóa ra Mễ Mị đang nghi ngờ cậu ta có phải đang gây bất lợi cho Kinh Hoằng Hiên...
“Haiz.” Tam Vĩ dở khóc dở cười lắc đầu: “Yên tâm, linh thạch là vật thể năng lượng nó sẽ cung cấp năng lượng cho khoang sửa chữa, có thể nhanh chóng hồi phục lại linh hồn của anh ta.”
“Tôi biết bây giờ cô đang rất hoảng. Nhưng cô có thể tin tưởng tôi, tôi xin thề.” Tam Vĩ nở nụ cười động viên Mễ Mị.
Hàng lông mi của Mễ Mị run lên, cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nước mắt cuối cùng cũng không kìm được mà rơi xuống: “Xin lỗi, tôi, tôi...”
“Không sao. Đối với một người bình thường mà nói, biểu hiện của cô cũng đã rất tốt rồi.”
“Anh ta chính là chủ nhân ban đầu của hệ thống này, khi ở trong không gian, không ai có thể làm hại được anh ta đâu.”
Lời nói của Diêu Tam Vĩ giống như những tiếng sấm ầm ầm vang lên bên tai cô, bỗng nhiên Mễ Mị quay đầu lại nhìn khuôn mặt đang ở rất gần cô, một câu trả lời khó tin hiện lên ngay trên môi cô.
Sắc mặt của Tam Vĩ trông rất nghiêm trọng nhìn Kinh Hoằng Hiên đang nằm im bất động ở trong khoang sửa chữa, thấp giọng nói: “Anh ta không phải là do tôi kéo vào.”
“Chính anh ta là người đã khởi động chương trình P.”
“Kinh Hoằng Hiên, là người quan sát mặt phẳng.”
…
Linh thạch năng lượng màu vàng được đặt vào trong lõi năng lượng, tủ pha lê ngay lập tức tỏa ra những ánh hào quang tràn đầy màu sắc rực rỡ, trên chỗ đỉnh đầu của Kinh Hoằng Hiên nó hội tụ thành một mảnh tinh vân có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đúc kết thành hàng vạn vì sao.
“Anh ấy, sẽ không sao chứ?” Mễ Mị kinh ngạc nhìn Kinh Hoằng Hiên đang nằm bên trong, nhỏ giọng hỏi.
Tam Vĩ nhẹ nhàng an ủi cô: “Không sao đâu. Đừng lo lắng.”
“Tôi không thể thoát ra khỏi cái vòng vây này của cô, cô dựa theo hướng dẫn của tôi điều khiển hệ thống, tạm thời đã mở rộng thêm khả năng phòng thủ của hệ thống.” Tam Vĩ chỉ vào cái lồng bảo vệ chật chội gần như chỉ đủ không gian cho một mình Mễ Mị và nói trong bất lực. Nếu như không phải vì thân hình cậu ta nhỏ bé, chắc cậu ta cũng không thể chen vào.
Đúng vậy, cái lồng bảo vệ chỉ to có chút xíu như thế này, chính là không gian hệ thống mà Mễ Mị từng có đến vài trăm mét vuông đó.
Dưới sự hướng dẫn của Tam Vĩ, giới hạn của lồng bảo vệ đã mở rộng thêm không quá năm đến sáu mét vuông, cuối cùng hai người bọn họ không cần phải chen chúc nhau nữa rồi.
Mễ Mị và Tam Vĩ vẫn ở tư thế ngồi quen thuộc, khoanh chân lại mặt đối mặt với nhau.
Trong khoang sửa chữa ở bên cạnh họ, Kinh Hoằng Hiên trông giống như một vị hoàng tử đang ngủ say vậy.
“Mọi chuyện là như thế nào?” Sau khi Mễ Mị bình tĩnh lại mới nghiêm túc hỏi.
“Lúc trước sau khi chào hỏi với cô rồi đóng hệ thống lại, tôi đã bắt đầu kiểm tra từng cái một. Tôi phát hiện ra rằng, đây là một hệ thống đã được định dạng sẵn. Nguyên chủ của nó đã trực tiếp khôi phục hệ thống trở về cấp bậc ban đầu nhất. Tôi nghĩ chắc anh ta cũng là người đã đặt hệ thống lên người cô, cho nên cô mới an toàn mà xuyên không tới đây như vậy. Nhưng tôi còn chưa khởi động nó lên. Đột nhiên hệ thống lại tự động bật chế độ bảo vệ.”
Chuyện này phải bắt đầu từ chương trình P. Chương trình P là hệ thống cấp cứu mà mỗi người quan sát mặt phẳng đã tự thiết kế cho mình. Khi phát hiện linh hồn gặp phải sự tổn thương không ổn định, có nguy cơ tan biến, chương trình P sẽ tự động được kích hoạt, người quan sát tiến vào khoang sửa chữa để sửa chữa linh hồn. Nó cũng tương đương với kim bài miễn tử.
Chương trình P khởi động, cơ thể sẽ tự tạo thành một không gian miền, thoát ra khỏi khoang sửa chữa để sửa chữa linh hồn của chủ thể, trong thời gian này ngoại trừ chủ nhân của hệ thống, thì bất kỳ ai tiến vào đều sẽ bị xóa bỏ.
Bởi vì trên người Mễ Mị vẫn còn kết nối với hệ thống, cho nên cô có thể tiến vào không gian chương trình P. Còn Tam Vĩ thì không được, cậu ta cần Mễ Mị tạo ra không gian để bảo vệ cậu ta. Cậu ta còn không có quyền truy cập vào hệ thống phòng thủ.
Lồng bảo vệ mà lúc trước Diêu Tam Vĩ đưa cho Mễ Mị, thực ra chính là một vật bảo vệ có thể tháo rời bản thân hệ thống mà cô mang theo. Bởi vì Mễ Mị thậm chí còn không mở được không gian hệ thống, càng không thể khởi động các chức năng khác cho nên cô không biết hệ thống chứa nhiều chức năng.
Thêm một điều nữa chính là bản thân cô cũng không phải là người của cục điều tra mặt phẳng, Diêu Tam Vĩ dựa vào quy luật của vũ trụ, nên đã không nói những chuyện này với cô.
Sau khi Mễ Mị có được lồng bảo vệ, cô chỉ nghĩ đơn giản rằng Tam Vĩ cho cô là vì để bù đắp cho lợi ích mà cô mang lại, cô cho rằng chủ nhân của lồng bảo vệ này chính là Tam Vĩ.
Sở dĩ Kinh Hoằng Hiên có thể khởi động chương trình P, vì anh, chính là nguyên chủ của hệ thống.
Mà chương trình P đã được anh đặt trong viên kim cương đa chiều đó.
Kinh Hoằng Hiên bị đau đầu thực ra là bởi vì linh hồn bị tổn thương, thân là một linh hồn của người quan sát mạnh nhất sau khi bị thương sẽ tự động giảm tần suất để sửa chữa.
Lúc trước không bị kích thích, năng lượng của linh hồn sẽ bị phong ấn, tương tự như trạng thái ngủ đông để bảo vệ chính mình, liên tục điều dưỡng cơ thể.
Nhưng vụ tai nạn xe hơi của Mễ Mị là một chuyện rất quan trọng trong ký ức của anh, sau khi bị kích thích đã ảnh hưởng trực tiếp đến sự thức tỉnh linh hồn. Linh hồn chưa được chữa lành suýt chút nữa bị tan biến, chương trình P được kích hoạt.
Còn về lý do tại sao Kinh Hoằng Hiên lại định dạng sẵn hệ thống sau đó kết nối nó lên người cô, thì phải đợi Kinh Hoằng Hiên tỉnh dậy mới biết được.
“Lúc trước tôi có quét qua cơ thể của anh ta, tần số dao động linh hồn của anh ta ở mức độ giống người bình thường. Hiện giờ cho thấy rõ tần số đang dao động rất lớn. Chắc là trong quá trình xuyên không gặp phải tổn thương, dẫn đến việc linh hồn bị phong tỏa toàn bộ năng lượng.”
Giọng nói của Tam Vĩ trầm xuống, trong không gian yên tĩnh một lúc.
Mễ Mị thẫn thờ nhìn từng tấc đất dưới chân, mãi vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Thì ra, Kinh Hoằng Hiên là chủ nhân của hệ thống, chính anh, đã đưa hệ thống cho cô.
Cứ chờ đến khi anh tìm được em! Anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu.
Âm thanh bi thương tuyệt vọng như sắp chết khắc sâu trong tâm trí cô, trong lòng Mễ Mị vô cùng đau khổ. Cô không cách nào kiềm chế được lấy tay ôm mặt, run rẩy hỏi Diêu Tam Vĩ.
“Khi nào thì anh ấy mới tỉnh lại?”
“Viên linh thạch tôi đưa cho anh ta là viên có năng lượng tinh khiết nhất, đợi khi anh ta hồi phục lại ý thức, thì cũng tỉnh lại trong thế giới thực thôi.”
“Vậy tôi sẽ đợi anh ấy.”
Mễ Mị lau nước mắt, ngồi ôm gối chăm chú nhìn Kinh Hoằng Hiên đang nằm ở đó, rất tập trung và nghiêm túc. Những giọt nước mắt lăn xuống tỏa ra ánh hào quang, trông giống như viên ngọc trai trong suốt vậy.
Trong ký ức của em không có anh, anh nhất định phải mau tỉnh lại, giải thích rõ ràng cho em, em chỉ muốn nghe anh nói thôi!
Lần này cô không truy hỏi Tam Vĩ về ngày quay trở lại của sư phụ cậu ta. Cô chỉ đợi Kinh Hoằng Hiên.
Không biết đã qua bao lâu, có lẽ là mấy tiếng đồng hồ. Cũng có thể là mấy phút.
“Anh ấy sắp tỉnh rồi.”
Đôi mắt của Mễ Mị nãy giờ trông giống như một con búp bê gỗ đột nhiên bừng sáng.
Ngay sau đó, linh hồn của Kinh Hoằng Hiên và Mễ Mị lập lòe, biến mất trong không gian hệ thống.
Tam Vĩ cũng quay trở lại cục giám sát. Sắc mặt cậu ta trở nên nghiêm trọng khi nhìn vào ký hiệu hệ thống đó trên màn hình. Một lát sau, cậu ta điên cuồng gửi hàng vạn tin nhắn kêu gọi cho người sư phụ đang đi bụi đó!
Kinh Hoằng Hiên có thể sử dụng các quy tắc mặt phẳng, trong số những người quan sát mà cậu ta biết, chỉ có duy nhất một người có thể làm được.
Nhưng mà người đó lại chính là!
Sư phụ ơi sư phụ, ông mau mau quay về đi mà aaaa tôi không giải quyết được nữa đâu!
…
Quay về căn phòng quen thuộc, cơ thể của Mễ Mị run lên, ý thức quay trở lại cơ thể, cô lập tức cúi đầu xuống nhìn, Kinh Hoằng Hiên vẫn đang hôn mê nằm trong lòng cô. Lúc này hai người vẫn duy trì tư thế Kinh Hoằng Hiên đè lên người cô.
Mễ Mị hít sâu một hơi, ôm lấy cơ thể Kinh Hoằng Hiên sau đó dùng lực nâng người anh lên, cô dùng một lực nhẹ nhàng nhất để dìu cơ thể của anh nằm xuống chiếc ghế sô pha nhỏ.
Nhịp thở vang lên sát bên tai cô đột ngột xảy ra thay đổi, Mễ Mị sững người.
Cô ý thức được Kinh Hoằng Hiên sắp tỉnh lại, trong tình thế cấp bách chân của cô bước không vững nên đã vấp té ngã xuống lối đi nhỏ bên cạnh ghế sô pha. Mễ Mị cũng không kịp để chú ý tới những thứ khác, cô nhanh chóng đứng dậy.
Hô hấp của Kinh Hoằng Hiên trở nên nặng nề hơn, hàng lông mi của anh khẽ run lên.
Anh sắp tỉnh lại rồi!
Mễ Mị lo lắng siết chặt hai tay anh, vội vàng gọi tên anh.
Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy bản thân muốn chạy trốn.
Giây tiếp theo, Kinh Hoằng Hiên mở mắt ra.
“Cô bé ngốc, em khóc cái gì chứ.” Sắc mặt của Kinh Hoằng Hiên trông có vẻ mệt mỏi, nhưng rất dịu dàng giống như ánh mặt trời.
Bàn tay thon dài đưa lên chạm vào hai má cô, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gương mặt cô.
Mễ Mị cũng vô thức đưa tay lên, mu bàn tay cô ướt đẫm, lúc này cô mới nhận ra, mình khóc rồi.
Nước mắt làm nhòe đi hình ảnh trước mắt cô, cô dùng lực chớp chớp mắt.
“Kinh Hoằng Hiên, anh, là anh đó sao?”
- -----oOo------