Công Tử Xin Huynh Chớ Tìm Đường Chết
Chương 19
Mặc dù chịu chút trắc trở nhưng Tự Ngọc vẫn tiếp tục đi theo bọn họ, nàng vẫn luôn là một yêu quá chỉ biết yêu quái bám riết không tha, việc quen làm đó là sẽ không thay đổi, nếu không cũng không thể chỉ là một vật trang trí trong nhiều năm như vậy.
Chỉ có điều cái đầu lông này có hơi bắt mắt, làm người ta sao có thể không chú ý đến được?
Mới đầu các đệ tử phát hiện quả cầu lông này đi theo ở xa xa bọn họ thì vô cùng ngạc nhiên, nhưng lại sợ Thẩm Tu Chỉ nghiêm khắc nên không dám nhiều lời làm bậy.
Tự Ngọc đi theo liên tiếp mấy ngày còn cẩn thận từng li từng tí tới gần bọn họ, nhưng lại không ai nhắc đến chuyện mang nàng đi cùng, khiến nàng hết sức bi thương.
Dựa vào bản lĩnh của nàng chỉ có thể đi theo siết sao ở phía sau xe ngựa, một nhóc con nho nhỏ như vậy vẫn luôn bám riết không tha đi theo phía sau, cho dù tim có làm bằng đá cũng nên mềm đi rồi.
Đám đệ tử nhịn không được lén lút đút thức ăn cho nàng, chơi với nàng, sau đó thấy Thẩm Tu Chỉ không nói gì bèn đánh bạo bỏ nàng vào trong sọt mang đi theo.
Ngày ấy Vưu Li chịu phạt ở trước mặt mọi người, dọc theo đường đi lời nói việc làm cũng thu lại nhiều, không dám nói năng vô lễ, e sợ sẽ khiến Thẩm Tu Chỉ trách phạt, chỉ có điều một đường nhìn thấy Tử Hàn sẽ bốn mắt chán ghét nhìn nhau, ngay cả Tự Ngọc cũng liên đới bị ghét theo.
Tự Ngọc phí sức của chín trâu hai hổ mới trà trộn vào được bên trong bọn họ, vị thế mà tiết kiệm không ít sức lực cho móng vuốt, chỉ duy nhất một điểm không tốt, đó là lông trên đầu nàng sắp bị sờ đến trọc rồi, vốn dĩ lông đang bồng bềnh xinh đẹp, giờ đây đã rụng đi không ít khiến nàng có chút không vui.
Đang nghĩ ngợi bỗng một đệ tử cầm thịt khô huơ huơ trước mắt nàng: “Quả bóng nhỏ, ăn thịt khô không, ăn ngon lắm đấy, mau há mồm ra ăn một miếng nào.
”
Tự Ngọc nhỏ xíu ghé vào trên giỏ tre lộn ngược vẫn không nhúc nhích, thấy thịt khô cũng lười biếng, buồn bã ỉu xìu vô cùng.
Tử Hàn ở một bên vươn ngón tay ra chọc chọc cái bụng xẹp lép của nàng, hết sức sầu lo: “Bụng nó đã bẹp cả rồi nhưng lại không ăn uống gì, thế này phải làm sao đây?”
Tự Ngọc duỗi móng vuốt xoa xoa cái bụng xẹp lép của bản thân, dọc theo đường đi không có nhang khói để ăn, thân mình cũng quả thật yếu ớt, nhưng thịt khô, quả dại chỉ có thể làm vật mài răng có cũng được mà không có cũng chẳng sao, sao có thể ngon miệng như nhang khói được chứ, trong lúc nhất thời tinh thần nàng càng thêm uể oải nằm bò ra đấy.
“Có lẽ là không ăn những thứ này nhỉ?” Một đệ tử nghe vậy cân nhắc nói.
“Nhưng chúng ta có thứ gì đều đút cho nó thử, nó đều không thích, theo lý thuyết thì loại thú này hẳn sẽ thích ăn thịt, sao lại không ăn một miếng nào thế chứ?”
“Ta Thấy cứ tiếp tục như vậy, chúng ta tìm không được đồ nó thích ăn thì nó thật sự sẽ đói chết đấy.
”
Tự Ngọc nghe vậy càng thêm mất tinh thần, nhìn đăm đăm về phía Thẩm Tu Chỉ ở xa xa, vẻ mặt thèm nhỏ dãi, nếu có thể làm vấy bẩn cực phẩm như Thẩm Tu Chỉ thì chắc chắn có thể hung hăng tẩm bổ thân thể một phen.
Đáng tiếc Thẩm Tu Chỉ vẫn luôn không thèm ngó ngàng gì đến nàng, trong mắt hắn phảng phất như chỉ có tu đạo, những thứ khác đều nhìn không thấy.
Như thế cũng không sợ, nàng không mong đợi bản thân hắn có thể đồng ý việc này, sợ là sợ việc nàng theo lâu như vậy lại không tìm được nhược điểm của hắn.
Trong một đám người chỉ có hắn là người đáng tin cậy, gặp phải vấn đề khó giải quyết gì đều hỏi hắn, chưa từng có lần nào làm khó hắn.
Đường núi hung hiểm, quan đạo lại nhiều lưu dân thổ phỉ, thế đạo cực kỳ không yên ổn, nhưng một đường bọn họ đi qua lại cực kỳ thái bình, chuyện gì cũng không gặp, thậm chí ngay cả thời tiết ác liệt sét đánh trời mưa cũng chưa từng gặp phải, phảng phất như hết thảy đều ở trong lòng dự tính của hắn, dễ dàng tránh đi những phiền toái này.
Tự Ngọc từng tò mò đường đi của hắn sao cứ liên tiếp biến đổi, còn đặc biệt nhân lúc bọn họ ngủ xem xét tuyến đường ban đầu hắn muốn đi, khi thấy tình hình đã khiến lòng nàng hoảng hốt.
Đường đi vốn dĩ của bọn họ xuất hiện sụp lún, hố sâu to bự lún toàn bộ đường núi, như vực sâu không thấy đáy cực kỳ đáng sợ, nếu bọn họ đi con đường này nhất định sẽ trốn không thoát!
Nếu nói chỉ một lần trùng hợp cũng bỏ đi, nhưng sau đó vài lần đều như thế, mỗi một lần hắn thay đổi lộ tuyến, Tự Ngọc đều đi xem xét quá, không có một lần sai sót nào.
Người nào có thể tiên đoán, suy tính rõ ràng rành mạch chuyện sắp xảy ra chứ?!
Dù đó có là tiên nhân cũng không thể biết được mọi chuyện, chuyện này sao có thể không khiến người ta sinh lòng sợ hãi được chứ?
Một đệ tử thấy Tự Ngọc nhìn chằm chằm Thẩm Tu Chỉ như vậy không khỏi nhỏ giọng nói thầm với Tử Hàn: “Con thú ngươi nhặt được này thế mà biết chọn người, coi nó nhìn chằm chằm vào sư huynh kia kìa.
”
Tử Hàn nương theo ánh mắt của Tự Ngọc nhìn qua, quả nhiên đối diện chính là Thẩm Tu Chỉ, nhất thời trong đầy hắn ta đầy dấu chấm hỏi.
“Chuyện này có gì hiếm lạ đâu, quả bóng nhỏ này nói như thế nào cũng là chỉ con cái, thích sư huynh cũng không có gì không thể tưởng tượng nổi.
”
Một đệ tử cân nhắc một phen bèn mở miệng đề nghị:“Ta thấy tâm trạng quả bóng nhỏ không tốt, nếu sư huynh có thể ôm nó một cái, nói không chừng nó có thể ăn uống được gì đó.
”
“Ngươi điên rồi à, ai dám đi kêu sư huynh ôm quả bóng nhỏ chứ, ngươi dám không?!” Một người khác nghe vậy trong mát tràn đầy kinh ngạc nói.
Đệ tử kia nhìn Thẩm Tu Chỉ nơi xa, sợ tới mức gan mật đều lạnh run, lập tức nghiêm mặt nói: “Ban nãy ta vừa mới nói gì sao, ta không nhớ rõ nữa rồi!”
“…”
Tự Ngọc bị bọn họ vây quanh ở chính giữa ồn ào đến mức đầu vang ong ong, chỉ đành phải nhảy từ cái sọt xuống, gục cái đầu to đi đến bên cây tiếp tục nằm bò.
Chúng đệ tử nhìn quả bóng nhỏ sa sút tinh thần này cũng có phần không biết làm sao, chỉ đành phải trong lúc đi săn thuận tiện tìm cho nó thức ăn nó thích, để tránh cho món đồ chơi hiếm lạ này chết đói.
Tự Ngọc thấy bọn họ đã phân tán đi, tinh thần vẫn uể oải nằm bò phơi nắng như cũ, bỗng nhiên ngửi thấy được hơi thở ngon miệng, Thi Tử Tất ở xa xa đang lấy nhang khói từ trong hộp ra phẩy phẩy phơi nắng.
Nhang khói bị ẩm đã có chút mất đi hương vị ban đầu, nhưng nàng vẫn nhìn tới nước miếng chảy ròng ròng như cũ.
Chỉ có điều cái đầu lông này có hơi bắt mắt, làm người ta sao có thể không chú ý đến được?
Mới đầu các đệ tử phát hiện quả cầu lông này đi theo ở xa xa bọn họ thì vô cùng ngạc nhiên, nhưng lại sợ Thẩm Tu Chỉ nghiêm khắc nên không dám nhiều lời làm bậy.
Tự Ngọc đi theo liên tiếp mấy ngày còn cẩn thận từng li từng tí tới gần bọn họ, nhưng lại không ai nhắc đến chuyện mang nàng đi cùng, khiến nàng hết sức bi thương.
Dựa vào bản lĩnh của nàng chỉ có thể đi theo siết sao ở phía sau xe ngựa, một nhóc con nho nhỏ như vậy vẫn luôn bám riết không tha đi theo phía sau, cho dù tim có làm bằng đá cũng nên mềm đi rồi.
Đám đệ tử nhịn không được lén lút đút thức ăn cho nàng, chơi với nàng, sau đó thấy Thẩm Tu Chỉ không nói gì bèn đánh bạo bỏ nàng vào trong sọt mang đi theo.
Ngày ấy Vưu Li chịu phạt ở trước mặt mọi người, dọc theo đường đi lời nói việc làm cũng thu lại nhiều, không dám nói năng vô lễ, e sợ sẽ khiến Thẩm Tu Chỉ trách phạt, chỉ có điều một đường nhìn thấy Tử Hàn sẽ bốn mắt chán ghét nhìn nhau, ngay cả Tự Ngọc cũng liên đới bị ghét theo.
Tự Ngọc phí sức của chín trâu hai hổ mới trà trộn vào được bên trong bọn họ, vị thế mà tiết kiệm không ít sức lực cho móng vuốt, chỉ duy nhất một điểm không tốt, đó là lông trên đầu nàng sắp bị sờ đến trọc rồi, vốn dĩ lông đang bồng bềnh xinh đẹp, giờ đây đã rụng đi không ít khiến nàng có chút không vui.
Đang nghĩ ngợi bỗng một đệ tử cầm thịt khô huơ huơ trước mắt nàng: “Quả bóng nhỏ, ăn thịt khô không, ăn ngon lắm đấy, mau há mồm ra ăn một miếng nào.
”
Tự Ngọc nhỏ xíu ghé vào trên giỏ tre lộn ngược vẫn không nhúc nhích, thấy thịt khô cũng lười biếng, buồn bã ỉu xìu vô cùng.
Tử Hàn ở một bên vươn ngón tay ra chọc chọc cái bụng xẹp lép của nàng, hết sức sầu lo: “Bụng nó đã bẹp cả rồi nhưng lại không ăn uống gì, thế này phải làm sao đây?”
Tự Ngọc duỗi móng vuốt xoa xoa cái bụng xẹp lép của bản thân, dọc theo đường đi không có nhang khói để ăn, thân mình cũng quả thật yếu ớt, nhưng thịt khô, quả dại chỉ có thể làm vật mài răng có cũng được mà không có cũng chẳng sao, sao có thể ngon miệng như nhang khói được chứ, trong lúc nhất thời tinh thần nàng càng thêm uể oải nằm bò ra đấy.
“Có lẽ là không ăn những thứ này nhỉ?” Một đệ tử nghe vậy cân nhắc nói.
“Nhưng chúng ta có thứ gì đều đút cho nó thử, nó đều không thích, theo lý thuyết thì loại thú này hẳn sẽ thích ăn thịt, sao lại không ăn một miếng nào thế chứ?”
“Ta Thấy cứ tiếp tục như vậy, chúng ta tìm không được đồ nó thích ăn thì nó thật sự sẽ đói chết đấy.
”
Tự Ngọc nghe vậy càng thêm mất tinh thần, nhìn đăm đăm về phía Thẩm Tu Chỉ ở xa xa, vẻ mặt thèm nhỏ dãi, nếu có thể làm vấy bẩn cực phẩm như Thẩm Tu Chỉ thì chắc chắn có thể hung hăng tẩm bổ thân thể một phen.
Đáng tiếc Thẩm Tu Chỉ vẫn luôn không thèm ngó ngàng gì đến nàng, trong mắt hắn phảng phất như chỉ có tu đạo, những thứ khác đều nhìn không thấy.
Như thế cũng không sợ, nàng không mong đợi bản thân hắn có thể đồng ý việc này, sợ là sợ việc nàng theo lâu như vậy lại không tìm được nhược điểm của hắn.
Trong một đám người chỉ có hắn là người đáng tin cậy, gặp phải vấn đề khó giải quyết gì đều hỏi hắn, chưa từng có lần nào làm khó hắn.
Đường núi hung hiểm, quan đạo lại nhiều lưu dân thổ phỉ, thế đạo cực kỳ không yên ổn, nhưng một đường bọn họ đi qua lại cực kỳ thái bình, chuyện gì cũng không gặp, thậm chí ngay cả thời tiết ác liệt sét đánh trời mưa cũng chưa từng gặp phải, phảng phất như hết thảy đều ở trong lòng dự tính của hắn, dễ dàng tránh đi những phiền toái này.
Tự Ngọc từng tò mò đường đi của hắn sao cứ liên tiếp biến đổi, còn đặc biệt nhân lúc bọn họ ngủ xem xét tuyến đường ban đầu hắn muốn đi, khi thấy tình hình đã khiến lòng nàng hoảng hốt.
Đường đi vốn dĩ của bọn họ xuất hiện sụp lún, hố sâu to bự lún toàn bộ đường núi, như vực sâu không thấy đáy cực kỳ đáng sợ, nếu bọn họ đi con đường này nhất định sẽ trốn không thoát!
Nếu nói chỉ một lần trùng hợp cũng bỏ đi, nhưng sau đó vài lần đều như thế, mỗi một lần hắn thay đổi lộ tuyến, Tự Ngọc đều đi xem xét quá, không có một lần sai sót nào.
Người nào có thể tiên đoán, suy tính rõ ràng rành mạch chuyện sắp xảy ra chứ?!
Dù đó có là tiên nhân cũng không thể biết được mọi chuyện, chuyện này sao có thể không khiến người ta sinh lòng sợ hãi được chứ?
Một đệ tử thấy Tự Ngọc nhìn chằm chằm Thẩm Tu Chỉ như vậy không khỏi nhỏ giọng nói thầm với Tử Hàn: “Con thú ngươi nhặt được này thế mà biết chọn người, coi nó nhìn chằm chằm vào sư huynh kia kìa.
”
Tử Hàn nương theo ánh mắt của Tự Ngọc nhìn qua, quả nhiên đối diện chính là Thẩm Tu Chỉ, nhất thời trong đầy hắn ta đầy dấu chấm hỏi.
“Chuyện này có gì hiếm lạ đâu, quả bóng nhỏ này nói như thế nào cũng là chỉ con cái, thích sư huynh cũng không có gì không thể tưởng tượng nổi.
”
Một đệ tử cân nhắc một phen bèn mở miệng đề nghị:“Ta thấy tâm trạng quả bóng nhỏ không tốt, nếu sư huynh có thể ôm nó một cái, nói không chừng nó có thể ăn uống được gì đó.
”
“Ngươi điên rồi à, ai dám đi kêu sư huynh ôm quả bóng nhỏ chứ, ngươi dám không?!” Một người khác nghe vậy trong mát tràn đầy kinh ngạc nói.
Đệ tử kia nhìn Thẩm Tu Chỉ nơi xa, sợ tới mức gan mật đều lạnh run, lập tức nghiêm mặt nói: “Ban nãy ta vừa mới nói gì sao, ta không nhớ rõ nữa rồi!”
“…”
Tự Ngọc bị bọn họ vây quanh ở chính giữa ồn ào đến mức đầu vang ong ong, chỉ đành phải nhảy từ cái sọt xuống, gục cái đầu to đi đến bên cây tiếp tục nằm bò.
Chúng đệ tử nhìn quả bóng nhỏ sa sút tinh thần này cũng có phần không biết làm sao, chỉ đành phải trong lúc đi săn thuận tiện tìm cho nó thức ăn nó thích, để tránh cho món đồ chơi hiếm lạ này chết đói.
Tự Ngọc thấy bọn họ đã phân tán đi, tinh thần vẫn uể oải nằm bò phơi nắng như cũ, bỗng nhiên ngửi thấy được hơi thở ngon miệng, Thi Tử Tất ở xa xa đang lấy nhang khói từ trong hộp ra phẩy phẩy phơi nắng.
Nhang khói bị ẩm đã có chút mất đi hương vị ban đầu, nhưng nàng vẫn nhìn tới nước miếng chảy ròng ròng như cũ.