Công Tử Điên Khùng
Chương 46: Đàm luận nghiệp vụ
- Vâng, con biết rồi, con sẽ cất cái hộp đó đi. là cái hộp màu trắng bạc...
Tống Lôi đột nhiên im lặng. Cô nhớ tới người thanh niên trẻ tuổi ngồi bên cạnh mình kia. Người mà mình cho rằng là một tên lưu manh hèn mọn bỉ ổi, không phải đã nói cô bị mất đồ sao? Còn là một cái hộp màu trắng.
- Không tốt.
Tống Lôi lập tức phản ứng, vội vàng vứt điện thoại sang một bên, cầm cái túi xách của mình dốc xuống giường. Toàn bộ đồ đạc của mình đều không có thiếu, chỉ riêng cái hộp màu trắng bạc là không thấy.
Thì ra tên nhà quê kia là nói thật, thì ra cô gái mà hắn bắt được là một nữ trộm cắp. Buồn cười mình còn trợ giúp tên trộm nói chuyện.
Chính mình còn đang âm thầm khinh bỉ hắn giả vờ thanh cao, thực ra mình mới là kẻ giả vờ thanh cao. Tống Lôi vô lực ngồi xuống mặt đất. Tuy cô không rõ ràng lắm viên "Ngũ Thải Phỉ" kia quan trọng như thế nào với gia tộc. Nhưng nghe khẩu khí của phụ thân và giá tiền của của nó cũng biết. Huống hồ, với tình cảnh hiện giờ của Tống gia, thoáng cái muốn lấy ra 80 triệu nguyên, không phải là việc đơn giản. Xong rồi, nên làm sao bây giờ? Hiện tại, Tống Lôi chỉ muốn tự sát mà chết.
Không được, nhất định phải tìm người thanh niên kia. Nhưng cho dù tìm được hắn thì thế nào? Đồ đạc không phải là do hắn cầm, mà hắn còn hảo tâm giúp mình bắt tên trộm. Chỉ là do mình hoài nghi hắn có mục đích khác, nên mới để tên trộm kia chạy đi.
Phải bắt được nữ trộm cắp kia mới đòi được viên ngọc về, nhưng đi đâu tìm bây giờ? Biển người mênh mông như vậy, như thế nào có thể tìm thấy?
Tống Lôi ngơ ngác ngồi đó. Trong điện thoại di động vẫn truyền tới thanh âm lo lắng. "Tiểu Lôi". "Tiểu Lôi"...
...
Vài ngày nghỉ đối với Hàn Vũ Tích mà nói, giống như địa ngục vậy. Khi mình không có hy vọng, mỗi ngày đều là tan việc mới về nhà, cũng không cảm thấy cái gì. Vì sao khi mình có chút hy vọng rồi, lại suốt ngày đau khổ vậy?
Người của cô cũng gầy một vòng. Mỹ Na và Vũ Đình chỉ phải ở nhà, làm bạn với Hàn Vũ Tích. Phương Bình lại gọi điện thoại tới, nhưng Hàn Vũ Tích lựa chọn tắt điện thoại. Cô hận cú điện thoại này, nó đã làm hỏng nốt một chút ảo tưởng của mình
Thời gian bảy ngày, có thể xoa dịu bớt phần nào nỗi đau...Đến hiện tại, Hàn Vũ Tích đã khôi phục được một ít, không còn ngơ ngác như lần trước nữa.
Mỹ Na và Vũ Đình cũng lặng lẽ thở phào một cái. Tuy không biết Hàn Vũ Tích gặp phải chuyện gì, nhưng Mỹ Na vẫn đoán được một chút, có lẽ có liên quan tới Lâm Vân. Nhưng Hàn Vũ Tích đã ly hôn với hắn rồi, hơn nữa thông qua kỳ nghỉ dài này, thấy Vũ Tích đã khôi phục được phần nào, nên Mỹ Na sẽ không chủ động nhắc tới.
Tới ngày thứ tám, lúc đến công ty làm việc. Hàn Vũ Tích đã khôi phục hoàn toàn. Ít nhất, ở bên ngoài không nhìn ra có gì bất đồng, chỉ là trong ánh mắt lạnh như băng của cô, còn mang theo một tia thương cảm.
Giống như Katyusha Maslova trong tiểu thuyết Phục Sinh vậy. Cô đã chôn dấu hình ảnh của Lâm Vân tới tận đáy lòng, không muốn nghĩ tới hắn nữa.
Hàn Vũ Tích ngồi ở chỗ làm việc, nhìn chằm chằm...vào màn hình: việc gì cũng không làm. Hôm nay cô không mang theo gối dựa, tuy có gối dựa ngồi thoải mái hơn, nhưng cô không muốn mang theo.
- Linh linh linh...
Tiếng điện thoại đột nhiên vang lên. Hàn Vũ Tích cầm lấy điện thoại.
- Vũ Tích, cậu phải cứu mình lần này.
Trong điện thoại truyền tới tiếng vội vã của đồng nghiệp Đông Giai.
- Làm sao vậy? Đông Giai.
Hàn Vũ Tích vội hỏi.
- Chuyến máy bay của mình bị trễ giờ, phỏng chừng lúc trở lại đã là ban đêm. Hiện tại mình còn đang ở HongKong. Nhưng hôm nay mình có một khách hàng rất quan trọng cần phải gặp mặt. Vũ Tích, chỉ có cậu mới có thể giúp mình.
Thanh âm của Đông Giai có vẻ rất sốt ruột.
- Chuyện gì, cậu cứ nói đi, nếu mình có thể giúp, mình đương nhiên sẽ giúp.
Hàn Vũ Tích đoán chừng Đông Giai đi du lịch ở bên ngoài, nhưng muộn mấtchuyến máy bay.
- Cậu giúp mình gặp khách hàng kia. Trên bàn công tác của mình có hai sản phẩm cần giới thiệu. Cậu cầm qua cho khách hàng. Sau đó lấy tài liệu về hàng mẫu về. Đây là một công ty thuộc tập đoàn Cảng Hải HongKong. Vũ Tích, cậu nhất định phải giúp mình. Bằng không, mình liền xong đời. Mất đi vị khách này, công tác của mình cũng bị mất. Mình không muốn chỉ vì đi kết hôn mà mất công việc, như thế cũng thật là oan ức. Cậu giúp mình nhé?
Đông Giai cơ hồ muốn khóc lên.
Hàn Vũ Tích phỏng chừng hiện tại Đông Giai rất nóng ruột, bằng không sẽ không phải nhờ tới mình. Mặc dù cô không thuộc bộ phận nghiệp vụ, nhưng cô vẫn biết một vài sản phẩm của công ty. Thì ra, năm ngày nghỉ, cô nàng là đi ra ngoài kết hôn. Khó trách lại muộn chuyến bay. Khả năng là sáng nay dậy trễ, không có tới kịp.
- Ừ, mình sẽ giúp cậu tới đó. Cậu không cần phải lo lắng. Nhưng, mình chưa từng làm qua phần tư vấn khách hàng, nên có thể làm hỏng chuyện của cậu.
Hàn Vũ Tích thầm than một tiếng. Người khác dùng năm ngày nghỉ đi ra ngoài kết hôn, còn mình thì có gì? Chỉ có thương tâm mà thôi.
- Không sao, một giờ chiều, ở quán cafe Thượng Đạo trên đường Trung Sơn. Khách hàng họ Mộc. Cậu gọi y là Mộc quản lý là được. Y muốn mua sản phẩm a23, dfl9 và h31 của công ty, số lượng cũng rất nhiều. Xin nhờ hết vào cậu. Nếu đó không phải là khách hàng lớn thì mình cũng không gấp gáp như vậy.
- Mình đã nói chuyện với y mấy lần. Lần này y yêu cầu gặp mặt, là vì có hai sản phẩm cần chúng ta sửa chữa một chút. Cậu đi đến đó, chỉ cần mang tài liệu sửa chữa về là được. Ngoài ra, cậu mang thêm sản phẩm mà công ty mới xếp đặt, cho y nhìn xem. May lần mình gọi điện thoại cho y, đều không có ai nhấc máy. Nếu tới xế chiều, y tới đấy mà không gặp mình, chắc y sẽ tưởng mình muốn phóng bồ câu quá, vậy thì thảm rồi.
Đông Giai nghe thấy Vũ Tích đồng ý, mới nhẹ nhàng thở ra.
Quán café Thượng Đạo trên đường Trung Sơn cũng khá nổi danh. Rất nhiều người đều thích đến nơi này thảo luận công việc. Do nơi này có khung cảnh rất đẹp, khiến khách hàng vừa đi vào liền cảm thấy thoải mái.
Lúc Hàn Vũ Tích tới nơi này, đã là một giờ chiều. Nhưng cô lại không trông thấy vị Mộc quản lý mà Đông Giai miêu tả kia. Cô đã gọi điện thoại cho Đông Giai, nhưng Đông Giai lại tắt điện thoại. Phỏng chừng là đang ở trên máy bay.
- Xin hỏi, chị là Đông Giai sao?
Đang lúc Hàn Vũ Tích sốt ruột, thì có người đi tới bên cạnh hỏi.
- Không phải, nhưng chị tới đây là thay Đông Giai. Cô ấy bị lỡ chuyến bay nên không tới kịp. Xin hỏi, em là ai?
Hàn Vũ Tích thấy là một cô gái, nên không dám xác định có phải là Mộc quản lý nhờ người không.
- Chào chị, em là Ninh Vi, là được Mộc quản lý phái tới. Bởi vì hôm nay Mộc quản lý có việc, nên em tới thay anh ấy.
Ninh Vi vội trả lời, trên mặt còn có chút câu nệ.
- A, chào em, chị là Hàn Vũ Tích, chúng ta ngồi xuống rồi từ từ nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Hàn Vũ Tích thấy quả nhiên là người của Mộc quản lý, liền thờ phào. Miễn cho mình không tìm thấy Mộc quản lý, khiến Đông Giai bị mất công tác.
Tống Lôi đột nhiên im lặng. Cô nhớ tới người thanh niên trẻ tuổi ngồi bên cạnh mình kia. Người mà mình cho rằng là một tên lưu manh hèn mọn bỉ ổi, không phải đã nói cô bị mất đồ sao? Còn là một cái hộp màu trắng.
- Không tốt.
Tống Lôi lập tức phản ứng, vội vàng vứt điện thoại sang một bên, cầm cái túi xách của mình dốc xuống giường. Toàn bộ đồ đạc của mình đều không có thiếu, chỉ riêng cái hộp màu trắng bạc là không thấy.
Thì ra tên nhà quê kia là nói thật, thì ra cô gái mà hắn bắt được là một nữ trộm cắp. Buồn cười mình còn trợ giúp tên trộm nói chuyện.
Chính mình còn đang âm thầm khinh bỉ hắn giả vờ thanh cao, thực ra mình mới là kẻ giả vờ thanh cao. Tống Lôi vô lực ngồi xuống mặt đất. Tuy cô không rõ ràng lắm viên "Ngũ Thải Phỉ" kia quan trọng như thế nào với gia tộc. Nhưng nghe khẩu khí của phụ thân và giá tiền của của nó cũng biết. Huống hồ, với tình cảnh hiện giờ của Tống gia, thoáng cái muốn lấy ra 80 triệu nguyên, không phải là việc đơn giản. Xong rồi, nên làm sao bây giờ? Hiện tại, Tống Lôi chỉ muốn tự sát mà chết.
Không được, nhất định phải tìm người thanh niên kia. Nhưng cho dù tìm được hắn thì thế nào? Đồ đạc không phải là do hắn cầm, mà hắn còn hảo tâm giúp mình bắt tên trộm. Chỉ là do mình hoài nghi hắn có mục đích khác, nên mới để tên trộm kia chạy đi.
Phải bắt được nữ trộm cắp kia mới đòi được viên ngọc về, nhưng đi đâu tìm bây giờ? Biển người mênh mông như vậy, như thế nào có thể tìm thấy?
Tống Lôi ngơ ngác ngồi đó. Trong điện thoại di động vẫn truyền tới thanh âm lo lắng. "Tiểu Lôi". "Tiểu Lôi"...
...
Vài ngày nghỉ đối với Hàn Vũ Tích mà nói, giống như địa ngục vậy. Khi mình không có hy vọng, mỗi ngày đều là tan việc mới về nhà, cũng không cảm thấy cái gì. Vì sao khi mình có chút hy vọng rồi, lại suốt ngày đau khổ vậy?
Người của cô cũng gầy một vòng. Mỹ Na và Vũ Đình chỉ phải ở nhà, làm bạn với Hàn Vũ Tích. Phương Bình lại gọi điện thoại tới, nhưng Hàn Vũ Tích lựa chọn tắt điện thoại. Cô hận cú điện thoại này, nó đã làm hỏng nốt một chút ảo tưởng của mình
Thời gian bảy ngày, có thể xoa dịu bớt phần nào nỗi đau...Đến hiện tại, Hàn Vũ Tích đã khôi phục được một ít, không còn ngơ ngác như lần trước nữa.
Mỹ Na và Vũ Đình cũng lặng lẽ thở phào một cái. Tuy không biết Hàn Vũ Tích gặp phải chuyện gì, nhưng Mỹ Na vẫn đoán được một chút, có lẽ có liên quan tới Lâm Vân. Nhưng Hàn Vũ Tích đã ly hôn với hắn rồi, hơn nữa thông qua kỳ nghỉ dài này, thấy Vũ Tích đã khôi phục được phần nào, nên Mỹ Na sẽ không chủ động nhắc tới.
Tới ngày thứ tám, lúc đến công ty làm việc. Hàn Vũ Tích đã khôi phục hoàn toàn. Ít nhất, ở bên ngoài không nhìn ra có gì bất đồng, chỉ là trong ánh mắt lạnh như băng của cô, còn mang theo một tia thương cảm.
Giống như Katyusha Maslova trong tiểu thuyết Phục Sinh vậy. Cô đã chôn dấu hình ảnh của Lâm Vân tới tận đáy lòng, không muốn nghĩ tới hắn nữa.
Hàn Vũ Tích ngồi ở chỗ làm việc, nhìn chằm chằm...vào màn hình: việc gì cũng không làm. Hôm nay cô không mang theo gối dựa, tuy có gối dựa ngồi thoải mái hơn, nhưng cô không muốn mang theo.
- Linh linh linh...
Tiếng điện thoại đột nhiên vang lên. Hàn Vũ Tích cầm lấy điện thoại.
- Vũ Tích, cậu phải cứu mình lần này.
Trong điện thoại truyền tới tiếng vội vã của đồng nghiệp Đông Giai.
- Làm sao vậy? Đông Giai.
Hàn Vũ Tích vội hỏi.
- Chuyến máy bay của mình bị trễ giờ, phỏng chừng lúc trở lại đã là ban đêm. Hiện tại mình còn đang ở HongKong. Nhưng hôm nay mình có một khách hàng rất quan trọng cần phải gặp mặt. Vũ Tích, chỉ có cậu mới có thể giúp mình.
Thanh âm của Đông Giai có vẻ rất sốt ruột.
- Chuyện gì, cậu cứ nói đi, nếu mình có thể giúp, mình đương nhiên sẽ giúp.
Hàn Vũ Tích đoán chừng Đông Giai đi du lịch ở bên ngoài, nhưng muộn mấtchuyến máy bay.
- Cậu giúp mình gặp khách hàng kia. Trên bàn công tác của mình có hai sản phẩm cần giới thiệu. Cậu cầm qua cho khách hàng. Sau đó lấy tài liệu về hàng mẫu về. Đây là một công ty thuộc tập đoàn Cảng Hải HongKong. Vũ Tích, cậu nhất định phải giúp mình. Bằng không, mình liền xong đời. Mất đi vị khách này, công tác của mình cũng bị mất. Mình không muốn chỉ vì đi kết hôn mà mất công việc, như thế cũng thật là oan ức. Cậu giúp mình nhé?
Đông Giai cơ hồ muốn khóc lên.
Hàn Vũ Tích phỏng chừng hiện tại Đông Giai rất nóng ruột, bằng không sẽ không phải nhờ tới mình. Mặc dù cô không thuộc bộ phận nghiệp vụ, nhưng cô vẫn biết một vài sản phẩm của công ty. Thì ra, năm ngày nghỉ, cô nàng là đi ra ngoài kết hôn. Khó trách lại muộn chuyến bay. Khả năng là sáng nay dậy trễ, không có tới kịp.
- Ừ, mình sẽ giúp cậu tới đó. Cậu không cần phải lo lắng. Nhưng, mình chưa từng làm qua phần tư vấn khách hàng, nên có thể làm hỏng chuyện của cậu.
Hàn Vũ Tích thầm than một tiếng. Người khác dùng năm ngày nghỉ đi ra ngoài kết hôn, còn mình thì có gì? Chỉ có thương tâm mà thôi.
- Không sao, một giờ chiều, ở quán cafe Thượng Đạo trên đường Trung Sơn. Khách hàng họ Mộc. Cậu gọi y là Mộc quản lý là được. Y muốn mua sản phẩm a23, dfl9 và h31 của công ty, số lượng cũng rất nhiều. Xin nhờ hết vào cậu. Nếu đó không phải là khách hàng lớn thì mình cũng không gấp gáp như vậy.
- Mình đã nói chuyện với y mấy lần. Lần này y yêu cầu gặp mặt, là vì có hai sản phẩm cần chúng ta sửa chữa một chút. Cậu đi đến đó, chỉ cần mang tài liệu sửa chữa về là được. Ngoài ra, cậu mang thêm sản phẩm mà công ty mới xếp đặt, cho y nhìn xem. May lần mình gọi điện thoại cho y, đều không có ai nhấc máy. Nếu tới xế chiều, y tới đấy mà không gặp mình, chắc y sẽ tưởng mình muốn phóng bồ câu quá, vậy thì thảm rồi.
Đông Giai nghe thấy Vũ Tích đồng ý, mới nhẹ nhàng thở ra.
Quán café Thượng Đạo trên đường Trung Sơn cũng khá nổi danh. Rất nhiều người đều thích đến nơi này thảo luận công việc. Do nơi này có khung cảnh rất đẹp, khiến khách hàng vừa đi vào liền cảm thấy thoải mái.
Lúc Hàn Vũ Tích tới nơi này, đã là một giờ chiều. Nhưng cô lại không trông thấy vị Mộc quản lý mà Đông Giai miêu tả kia. Cô đã gọi điện thoại cho Đông Giai, nhưng Đông Giai lại tắt điện thoại. Phỏng chừng là đang ở trên máy bay.
- Xin hỏi, chị là Đông Giai sao?
Đang lúc Hàn Vũ Tích sốt ruột, thì có người đi tới bên cạnh hỏi.
- Không phải, nhưng chị tới đây là thay Đông Giai. Cô ấy bị lỡ chuyến bay nên không tới kịp. Xin hỏi, em là ai?
Hàn Vũ Tích thấy là một cô gái, nên không dám xác định có phải là Mộc quản lý nhờ người không.
- Chào chị, em là Ninh Vi, là được Mộc quản lý phái tới. Bởi vì hôm nay Mộc quản lý có việc, nên em tới thay anh ấy.
Ninh Vi vội trả lời, trên mặt còn có chút câu nệ.
- A, chào em, chị là Hàn Vũ Tích, chúng ta ngồi xuống rồi từ từ nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Hàn Vũ Tích thấy quả nhiên là người của Mộc quản lý, liền thờ phào. Miễn cho mình không tìm thấy Mộc quản lý, khiến Đông Giai bị mất công tác.