Công Tử Điên Khùng
Chương 452: Quận chúa Toa Ly
- Ngươi là ai? Cút ngay. Đừng chõ mõm vào chuyện này.
Tên thanh niên anh tuấn thấy có người dám đi ra ngăn cản, liền phẫn nộ quát.
Lâm Vân đang định lên tiếng, thì có người kéo tay của hắn. Quay đầu nhìn lại, là Hoàng Hoan. Chỉ thấy Hoàng Hoan không ngừng nháy mắt cho mình. Sau đó thì nở nụ cười, đi tới trước mặt người thanh niên anh tuấn và cô gái, cúi người thi lễ:
- Tiểu nhân bái kiến quận chúa Toa Li và Hà thiếu gia. Tiểu nhân là Hoàng Hoan, thủ hạ của Mạc Tiền. Người này là khách mà tôi dẫn tới. Vì đây là lần đầu tiên tới thành Bành Cách, nên không hiểu quy củ nơi đây, mới mạo phạm quý nhân. Mong rằng hai vị tha thứ. Tiểu nhân lập tức dẫn vị khách này rời đi.
Hoàng Hoan đầy vẻ cung kính nói.
Lâm Vân sững sờ. Không ngờ một người sinh hoạt ở dưới tầng thấp nhất, lại có nghĩa khí như vậy. Mà mình chỉ cho hắn ba mươi viên linh thạch Thượng Phẩm không hề có ý nghĩa mà thôi.
“Trượng nghĩa mỗi tại đồ cẩu bối, phụ tâm đa thị độc thư nhân ”, những lời này thật là đúng. Lâm Vân có thể tưởng tượng, trong mắt của quân chúa Toa Ly và Hà thiếu gia, Hoàng Hoan là hạng người gì. Nhưng không ngờ y vẫn dám đi lên giúp mình nói chuyện. Thậm chí còn lôi cả lão đại của y ra.
(* Kẻ trượng nghĩa đa số là người thất học, kẻ phụ lòng đa số là kẻ biết đọc sách)
Phải biết rằng, sau khi nói chuyện này ra, lão đại Mạc Tiền nói không chừng sẽ không bỏ qua cho Hoàng Hoan. Sống trong một hoàn cảnh như vậy mà vẫn giữ được nghĩa khí, người này thật không sai.
- Mạc Tiền tính là cái gì?
Quận chú Toa Ly hừ lạnh một tiếng, rồi nhấc chân đá vào ngực của Hoàng Hoan.
Hoàng Hoan lập tức bị văng ra mấy mét, không ngừng phun máu tươi. Mấy viên linh thạch cũng rơi ra từ trong túi y.
Một tiểu nhân vật, ngay cả túi trữ vật cũng không có. Rõ ràng vì một lời trượng nghĩa mà bị giết chết.
Lâm Vân còn đang suy nghĩ chuyện của Hoàng Hoan, không ngờ cô gái kia nói động thủ là động thủ. Hắn căn bản không nghĩ tới nữ nhân này lại bạo lực như vậy. Chờ hắn đỡ Hoàng Hoan lên, thì Hoàng Hoan đã không thở ra nữa rồi.
- Giết hết cho ta.
Sau khi đá bay Hoàng Hoan, cô gái kia lạnh lùng nhìn thoáng qua Lâm Vân. Rồi dứt khoát hạ mệnh lệnh.
Sắc mặt của Lâm Vân trầm xuống. Thật là một con mụ ngoan độc. Động cái giết người, không hề quan tâm tới đạo lý. Nữ nhân như vậy, chẳng có lý do để tồn tại.
- Nếu Tiểu Tinh ở đây, thì ngươi có thể làm tiểu thiếp cho nó.
Lâm Vân hừ lạnh một tiếng, Phệ Hồn Thương đã xuất hiện trong tay.
Lâm Vân căn bản không cần phải lấy ra Phệ Hồn Thương. Bởi vì tu vị cao nhất là người thanh niên và cô gái cũng chỉ là Nguyên Anh mà thôi. Nhưng Lâm Vân muốn Phệ Hồn Thương uống máu của đám người độc ác này.
Thấy Lâm Vân dám nói chuyện với quận chúa Toa Ly như vậy, người xung quanh đều ngây dại. Trong lúc nhất thời, không ai kịp phản ứng. Ở thành Toa Ly, Toa Ly chính là vua. Cha của cô ta là thành chủ. Sư môn lại là Hóa Linh Điện. Vậy mà vẫn có người đắc tội Toa Lý. Quả thật là chán sống.
Mỗi lần Toa Ly đi ra ngoài, cô ta muốn thứ gì, đều không có ai dám nói không. Vậy mà hiện tại có người dám coi rẻ cô ta, thậm chí còn lấy vũ khí chống đối nữa chứ.
- À, Tiểu Tinh là chú chó mà ta nuôi.
Lâm Vân giải thích, giống như sợ người xung quanh không biết vậy.
Hoàng Hoan chết đã khiến lửa giận trong lòng Lâm Vân bùng cháy. Đồng thời hắn đã nổi sát cơ. Toàn bộ bọn người này phải chôn cùng Hoàng Hoan.
- Ngươi, ngươi…
Quận chúa Toa Ly tức giận nói không lên lời, một lúc sau mới ra lệnh:
- Bắt hắn lại, rồi đem về rút gân lột da, luyện hồn phách.
Cô ta cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói. Đủ biết là cô ta đã hận Lâm Vân tới thấu xương.
Những tu sĩ xung quanh lúc này mới phản ứng, đều lao tới Lâm Vân. Kể cả tên Hà thiếu gia kia cũng lao tới.
Bảy tên hộ vệ của quận chủa Toa Ly, cộng thêm năm tên hộ vệ của Hà thiếu gia và bản thân y. Tổng cộng là mười ba người tu sĩ. Trong đó có hai tu sĩ Nguyên Anh. Còn lại thấp nhất cũng là Trúc Cơ trung kỳ.
Nhiều người như vậy đều xông tới. Giống như căn bản không quan tâm tới tu vị của Lâm Vân vậy, chỉ muốn bắt hắn về rút gân lột da. Điệp sư tỷ thấy nhiều tu sĩ bao vây Lâm Vân như vậy. Cô ta cũng lấy một thanh phi kiếm cực phẩm, muốn chiến đấu cùng với Lâm Vân.
Lâm Vân khoát tay chặn lại, mỉm cười phóng Phệ Hồn Thương.
Không ngừng vang lên tiếng phốc phốc. Đủ loại pháp bảo rực rỡ màu sắc vừa chạm vào tia sáng màu tím liền biến mất vô tung vô ảnh.Kèm theo đó là từng bông hoa máu tuôn ra từ trán những tên tu sĩ.
Hơn mười thân thể rơi từ không trung xuống, đảo mắt đã khí tuyệt. Mười mấy đầu người rơi xuống thân thể của Hoàng Hoan, tạo thành một cái vòng hoa.
- Hoàng Hoan huynh đệ, còn một nữ nhận ác độc nữa. Chờ tôi lấy đầu cô ta cúng tế cho cậu.
Lâm Vân nói xong, cầm Phệ Hồn Thương từng bước đi về phía quận chúa Toa ly.
Xung quanh đã trở nên lặng ngắt. Cả con đường lớn như bị đông cứng. Nhiều tu sĩ vây quanh một mình hắn, vậy mà hắn chỉ cần mấy giây là giải quyết hết. Người này là ai mà có tu vị kinh khủng như vậy?
Hơn nữa người bị chết đều là thủ hạ của quận chúa Toa Ly, người có quyền thế lớn nhất thành Bành Cách. Còn có Hà thiếu gia, đại thiếu gia của đệ nhất thế gia. Tên kia đúng là muốn làm phản rồi.
Mà hắn làm hết thảy đều vì báo thù cho một kẻ có thân phận thấp hèn.
- Ngươi đừng tới đây. Ta là con gái của thành chủ. Sư phụ của ta là trưởng lão của Hóa Linh Điện…
Quận chúa Toa Ly hoảng sợ nói. Cô ta thật không ngờ người này lại lợi hại như vậy, còn to gan lớn mật giết người của mình.
Lâm Vân cười ha hả:
- Dù người nhà của ngươi có là ai đi chăng nữa, ta đều không bỏ qua một nữ nhân độc ác như ngươi. Giết bạn của ta, thì phải đền mạng. Chuẩn bị đi.
Không chỉ nói Hóa Linh Điện bài danh cuối cùng. Cho dù Tử Vân Điện, Lâm Vân cũng định tiêu diệt. Thì hắn sợ gì Hóa Linh Điện. Đã động thủ, thì không cần quan tâm nhiều.
Quận chúa Toa Ly biết mình đã đụng phải thiết bản. Thủ hạ bị giết nhiều như vậy, cô ta cũng sợ hãi. Nhưng cô ta không tin Lâm Vân giết được mình. Bởi vì trên người cô ta có rất nhiều bảo bối. Vừa nãy cô ta đã bóp nát một bùa truyền tin. Đoán chừng sư phụ sắp tới đây rồi.
Một khi sư phụ tới, thì tên kia chết chắc.
Lâm Vân thì chẳng nghĩ nhiều như vậy, Phệ Hồn Thương đã mang theo màu tím lao tới. Trong nháy mắt liền tới trước mặt cô ta.
Răng rắc, là tiếng vỡ vụn. Quận chúa Toa Ly đồng thời vò nát hai tấm linh phù.
Một cái khiên bằng nước xuất hiện ở phía trước cô ta. Đồng thời một con mãng xà mang theo khí tức thời Viễn Cổ lao tới Phệ Hồn Thương của Lâm Vân.
Con mãng xà này không ngừng gào rú, trên thân của nó có những lớp sương mù màu hồng.
Đôi mắt của Lâm Vân hơi co lại. Đó là thú hồn Thiên Mãng cấp chín. Hóa Linh Điện quả nhiên ưu ái cô ả này.
Tên thanh niên anh tuấn thấy có người dám đi ra ngăn cản, liền phẫn nộ quát.
Lâm Vân đang định lên tiếng, thì có người kéo tay của hắn. Quay đầu nhìn lại, là Hoàng Hoan. Chỉ thấy Hoàng Hoan không ngừng nháy mắt cho mình. Sau đó thì nở nụ cười, đi tới trước mặt người thanh niên anh tuấn và cô gái, cúi người thi lễ:
- Tiểu nhân bái kiến quận chúa Toa Li và Hà thiếu gia. Tiểu nhân là Hoàng Hoan, thủ hạ của Mạc Tiền. Người này là khách mà tôi dẫn tới. Vì đây là lần đầu tiên tới thành Bành Cách, nên không hiểu quy củ nơi đây, mới mạo phạm quý nhân. Mong rằng hai vị tha thứ. Tiểu nhân lập tức dẫn vị khách này rời đi.
Hoàng Hoan đầy vẻ cung kính nói.
Lâm Vân sững sờ. Không ngờ một người sinh hoạt ở dưới tầng thấp nhất, lại có nghĩa khí như vậy. Mà mình chỉ cho hắn ba mươi viên linh thạch Thượng Phẩm không hề có ý nghĩa mà thôi.
“Trượng nghĩa mỗi tại đồ cẩu bối, phụ tâm đa thị độc thư nhân ”, những lời này thật là đúng. Lâm Vân có thể tưởng tượng, trong mắt của quân chúa Toa Ly và Hà thiếu gia, Hoàng Hoan là hạng người gì. Nhưng không ngờ y vẫn dám đi lên giúp mình nói chuyện. Thậm chí còn lôi cả lão đại của y ra.
(* Kẻ trượng nghĩa đa số là người thất học, kẻ phụ lòng đa số là kẻ biết đọc sách)
Phải biết rằng, sau khi nói chuyện này ra, lão đại Mạc Tiền nói không chừng sẽ không bỏ qua cho Hoàng Hoan. Sống trong một hoàn cảnh như vậy mà vẫn giữ được nghĩa khí, người này thật không sai.
- Mạc Tiền tính là cái gì?
Quận chú Toa Ly hừ lạnh một tiếng, rồi nhấc chân đá vào ngực của Hoàng Hoan.
Hoàng Hoan lập tức bị văng ra mấy mét, không ngừng phun máu tươi. Mấy viên linh thạch cũng rơi ra từ trong túi y.
Một tiểu nhân vật, ngay cả túi trữ vật cũng không có. Rõ ràng vì một lời trượng nghĩa mà bị giết chết.
Lâm Vân còn đang suy nghĩ chuyện của Hoàng Hoan, không ngờ cô gái kia nói động thủ là động thủ. Hắn căn bản không nghĩ tới nữ nhân này lại bạo lực như vậy. Chờ hắn đỡ Hoàng Hoan lên, thì Hoàng Hoan đã không thở ra nữa rồi.
- Giết hết cho ta.
Sau khi đá bay Hoàng Hoan, cô gái kia lạnh lùng nhìn thoáng qua Lâm Vân. Rồi dứt khoát hạ mệnh lệnh.
Sắc mặt của Lâm Vân trầm xuống. Thật là một con mụ ngoan độc. Động cái giết người, không hề quan tâm tới đạo lý. Nữ nhân như vậy, chẳng có lý do để tồn tại.
- Nếu Tiểu Tinh ở đây, thì ngươi có thể làm tiểu thiếp cho nó.
Lâm Vân hừ lạnh một tiếng, Phệ Hồn Thương đã xuất hiện trong tay.
Lâm Vân căn bản không cần phải lấy ra Phệ Hồn Thương. Bởi vì tu vị cao nhất là người thanh niên và cô gái cũng chỉ là Nguyên Anh mà thôi. Nhưng Lâm Vân muốn Phệ Hồn Thương uống máu của đám người độc ác này.
Thấy Lâm Vân dám nói chuyện với quận chúa Toa Ly như vậy, người xung quanh đều ngây dại. Trong lúc nhất thời, không ai kịp phản ứng. Ở thành Toa Ly, Toa Ly chính là vua. Cha của cô ta là thành chủ. Sư môn lại là Hóa Linh Điện. Vậy mà vẫn có người đắc tội Toa Lý. Quả thật là chán sống.
Mỗi lần Toa Ly đi ra ngoài, cô ta muốn thứ gì, đều không có ai dám nói không. Vậy mà hiện tại có người dám coi rẻ cô ta, thậm chí còn lấy vũ khí chống đối nữa chứ.
- À, Tiểu Tinh là chú chó mà ta nuôi.
Lâm Vân giải thích, giống như sợ người xung quanh không biết vậy.
Hoàng Hoan chết đã khiến lửa giận trong lòng Lâm Vân bùng cháy. Đồng thời hắn đã nổi sát cơ. Toàn bộ bọn người này phải chôn cùng Hoàng Hoan.
- Ngươi, ngươi…
Quận chúa Toa Ly tức giận nói không lên lời, một lúc sau mới ra lệnh:
- Bắt hắn lại, rồi đem về rút gân lột da, luyện hồn phách.
Cô ta cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói. Đủ biết là cô ta đã hận Lâm Vân tới thấu xương.
Những tu sĩ xung quanh lúc này mới phản ứng, đều lao tới Lâm Vân. Kể cả tên Hà thiếu gia kia cũng lao tới.
Bảy tên hộ vệ của quận chủa Toa Ly, cộng thêm năm tên hộ vệ của Hà thiếu gia và bản thân y. Tổng cộng là mười ba người tu sĩ. Trong đó có hai tu sĩ Nguyên Anh. Còn lại thấp nhất cũng là Trúc Cơ trung kỳ.
Nhiều người như vậy đều xông tới. Giống như căn bản không quan tâm tới tu vị của Lâm Vân vậy, chỉ muốn bắt hắn về rút gân lột da. Điệp sư tỷ thấy nhiều tu sĩ bao vây Lâm Vân như vậy. Cô ta cũng lấy một thanh phi kiếm cực phẩm, muốn chiến đấu cùng với Lâm Vân.
Lâm Vân khoát tay chặn lại, mỉm cười phóng Phệ Hồn Thương.
Không ngừng vang lên tiếng phốc phốc. Đủ loại pháp bảo rực rỡ màu sắc vừa chạm vào tia sáng màu tím liền biến mất vô tung vô ảnh.Kèm theo đó là từng bông hoa máu tuôn ra từ trán những tên tu sĩ.
Hơn mười thân thể rơi từ không trung xuống, đảo mắt đã khí tuyệt. Mười mấy đầu người rơi xuống thân thể của Hoàng Hoan, tạo thành một cái vòng hoa.
- Hoàng Hoan huynh đệ, còn một nữ nhận ác độc nữa. Chờ tôi lấy đầu cô ta cúng tế cho cậu.
Lâm Vân nói xong, cầm Phệ Hồn Thương từng bước đi về phía quận chúa Toa ly.
Xung quanh đã trở nên lặng ngắt. Cả con đường lớn như bị đông cứng. Nhiều tu sĩ vây quanh một mình hắn, vậy mà hắn chỉ cần mấy giây là giải quyết hết. Người này là ai mà có tu vị kinh khủng như vậy?
Hơn nữa người bị chết đều là thủ hạ của quận chúa Toa Ly, người có quyền thế lớn nhất thành Bành Cách. Còn có Hà thiếu gia, đại thiếu gia của đệ nhất thế gia. Tên kia đúng là muốn làm phản rồi.
Mà hắn làm hết thảy đều vì báo thù cho một kẻ có thân phận thấp hèn.
- Ngươi đừng tới đây. Ta là con gái của thành chủ. Sư phụ của ta là trưởng lão của Hóa Linh Điện…
Quận chúa Toa Ly hoảng sợ nói. Cô ta thật không ngờ người này lại lợi hại như vậy, còn to gan lớn mật giết người của mình.
Lâm Vân cười ha hả:
- Dù người nhà của ngươi có là ai đi chăng nữa, ta đều không bỏ qua một nữ nhân độc ác như ngươi. Giết bạn của ta, thì phải đền mạng. Chuẩn bị đi.
Không chỉ nói Hóa Linh Điện bài danh cuối cùng. Cho dù Tử Vân Điện, Lâm Vân cũng định tiêu diệt. Thì hắn sợ gì Hóa Linh Điện. Đã động thủ, thì không cần quan tâm nhiều.
Quận chúa Toa Ly biết mình đã đụng phải thiết bản. Thủ hạ bị giết nhiều như vậy, cô ta cũng sợ hãi. Nhưng cô ta không tin Lâm Vân giết được mình. Bởi vì trên người cô ta có rất nhiều bảo bối. Vừa nãy cô ta đã bóp nát một bùa truyền tin. Đoán chừng sư phụ sắp tới đây rồi.
Một khi sư phụ tới, thì tên kia chết chắc.
Lâm Vân thì chẳng nghĩ nhiều như vậy, Phệ Hồn Thương đã mang theo màu tím lao tới. Trong nháy mắt liền tới trước mặt cô ta.
Răng rắc, là tiếng vỡ vụn. Quận chúa Toa Ly đồng thời vò nát hai tấm linh phù.
Một cái khiên bằng nước xuất hiện ở phía trước cô ta. Đồng thời một con mãng xà mang theo khí tức thời Viễn Cổ lao tới Phệ Hồn Thương của Lâm Vân.
Con mãng xà này không ngừng gào rú, trên thân của nó có những lớp sương mù màu hồng.
Đôi mắt của Lâm Vân hơi co lại. Đó là thú hồn Thiên Mãng cấp chín. Hóa Linh Điện quả nhiên ưu ái cô ả này.