Công Tử Điên Khùng
Chương 317: Biến hóa của Lang Thang
Hạ Tinh nhìn kho hàng dưới tầng hầm của nhà Dương Vân, coi như là thỏa mãn. Chỉ tiếc là kho hàng thuộc về hai nhà. Bời vì nhà kia không có ai ở, nên không tìm được người để thương lượng gỡ bỏ chỗ ngăn cách đi.
Lang Lang ở chỗ này cũng tốt. Bởi vì Hạ Tinh sắp phải thi tốt nghiệp trung học, nên không thể mỗi ngày đến thăm hắn được. Nàng biết cô Dương sẽ không để cho Lang Thang bị đói, cho nên cũng rất yên tâm.
Hiện tại tinh thần của Lang Thang đã tốt hơn so với lúc đầu gặp rất nhiều. Thậm chí thần trí của hắn đang dần khôi phục. Chỉ là hắn vẫn trầm mặc ít nói thường xuyên rơi vào trầm tư. Dương Vân đã hỏi Lang Thang nhiều lần về thân thế của hắn, nhưng Lang Thang đều ngơ ngác không biết gì cả.
- Lang Thang, sao cậu lại tháo băng gạc ra?
Tay của Lang Thang vừa ở bệnh viên băng bó xong, thì Dương Vân lại phát hiện hắn tháo băng gạc xuống. Lần trước cùng cùng Hạ Tinh mang theo Lang Thang tới bệnh viện, các bác sĩ nói rằng với thương tích của Lang Thang như vậy, đã không có cách nào trị liệu rồi.
Muốn trị khỏi cũng phải mời chuyên gia về xương cốt giải phẫu. Nhưng chi phí rất đắt, vượt qua khả năng chi trả của Dương Vân. Hơn nữa, cho dù giải phẫu có thành công, cũng chỉ có thể khôi phục công năng của hai ngón tay mà thôi. Nếu không thành công thì số tiền đó coi như là lãng phí. Dương Vân không có nhiều tiền như vậy, nên chỉ đề nghị băng bó tạm thời cho hắn.
- Tôi có thể tự mình chữa trị bàn tay này.
Lang Thang trả lời rất đơn giản.
- Cậu tự trị thương cho mình? Tay của cậu không phải chỉ đơn giản là bị rách da đâu…
Dương Vân thiếu chút nữa cho rằng Lang Thang lại giống như trước đây. Tuy nhiên Chân Chân đã kéo Lang Thang ra bên ngoài chơi.
Hiện tại mỗi ngay khi Chân Chân trở về, con bé đều dẫn Lang Thang đi chơi. Lúc trở về thì Lang Thang đều đúng giờ dẫn Chân Chân trở về. Thời gian dài trôi qua, Dương Vân cũng bắt đầu yên tâm giao Chân Chân cho Lang Thang. Chỉ là hôm nay Lang Thang nói muốn tự trị liệu bàn tay của hắn, Dương Vân có chút sợ hãi giao Chân Chân cho hắn. Nàng sợ Lang Thang đột nhiên phát bệnh.
Tuy nhiên cũng may Lang Thang không có dấu hiệu gì dị thường. Nên Dương Vân cũng yên lòng giao Chân Chân cho Lang Thang. Còn mình thì đi nấu cơm.
- Lang Thang, Chân Chân ăn cơm thôi.
Dương Vân nấu xong bữa cơm, liền đứng ở cửa sổ gọi hai người lên ăn cơm.
- Vâng ạ.
Là tiếng trả lời của Chân Chân. Dương Vân lắc đầu, từ khi mình ly hôn sau, đây là lần đầu tiên Chân Chân thân cận với người khác, còn là một người trầm mặc ít nói như Lang Thang.
- Tay của câu?
Vừa mới ăn cơm,, Dương Vân cơ hồ không thể tin vào mắt mình. Mới chưa tới hai tiếng, Lang Thang có thể dùng tay để gắp thức ăn.
Chân Chân thì không hiểu gì cả, chỉ không ngừng ăn món khoai tây hầm mà mẹ nấu. Mà Dương Vân thì nghĩ tới, Lang Thang tuyệt đối không phải là một kẻ lang thang bình thường.
Đúng lúc này có tiếng chuông cửa vang lên. Dương Vân mở cửa, Hạ Tinh liền đi vào.
- Em chào cô Dương, em tới đây thăm Lang Thang.
Hạ Tinh nhìn thấy Lang Thang đang ăn cơm, trong lòng mới yên tâm. Tuy ba bốn ngày cô ta mới tới một lần, nhưng sự biến hóa của Lang Thang, cô ta đều nhìn thấy rất rõ ràng.
- Lang Thang, anh có thể dùng tay gắp thức ăn rồi à?
Vừa vào Hạ Tinh kinh hỉ nhìn Lang Thang gắp thức ăn ăn cơm. Cô ta không kinh hãi như Dương Vân, bởi vì cô ta vốn không tin những lời bác sĩ nói lúc trước. Hiện tại rõ ràng trông thấy Lang Thang có thể dùng đũa, trong lòng đương nhiên rất vui vẻ.
- Ừ, đã tốt rồi.
Tuy Lang Thang trả lời đơn giản, nhưng vẫn khiến cho Hạ Tinh hưng phấn. Biến hóa của Lang Thang quá lớn, chẳng những chủ động trao đổi với người khác, mà bàn tay đã gần khỏi hẳn.
Hạ Tinh vội vàng đi tới, nắm tay của Lang Thang rồi cần thận xem. Trong lòng cô ta thật sự cao hứng vì Lang Thang. Cô ta cảm thấy Lang Thang giống như anh trai của mình vậy. Cho nên ở trước mặt hắn, cô ta không hề có cảm giác câu thúc hay mất tự nhiên gì. Chỉ là tiếc nuối, tuy mình đã thông báo rất nhiều tin tức về Lang Thang trên mạng, nhưng vẫn không có ai biết cả.
- Hạ Tinh, em nắm tay của Lang Thang như vậy, thì làm sao hắn có thể ăn cơm. Tay trái của Lang Thang mới trị liệu nên còn chưa khỏi hẳn đâu.
Dương Vân áp chế sự kinh hãi trong lòng. Nàng biết chuện này tuyệt đối không thể tùy tiện nói ra ngoài. Một khi nói ra, còn chưa biết là phúc hay là họa.
- Lang Thang, hôm nay cậu vào trong nhà ở đi. Tôi và Chân Chân sẽ ở một phòng, cậu thì ở phòng kia.
Dương Vân thấy Lang Thang đã ăn cơm xong, chur động nói tới chuyện này. Nàng vốn tính toán hôm nay ăn xong thì sẽ nói.
- Thật sao cô Dương? Cô đồng ý để cho Lang Thang ở một phòng à?
Hạ Tinh nghe cô Dương nói vậy, liền ngây ngẩn cả người.
- Ừ, kho hàng phía dưới dù sao cũng là dùng chung với người ta. Hôm qua gia đình kia đã chuyển tới. Hôm nay còn cố ý tới kho hàng nhìn một lần. Tuy bọn họ không nói gì, nhưng chúng ta vẫn phải biết ý để cho Lang Thang rời đi.
Tuy Dương Vân không biết suy nghĩ của gia đình kia như thế nào. Nhưng người ta vừa đã đến xem kho hàng, chắc là có ý sử dụng. Cho nên chuyển đi sớm vẫn tốt hơn.
Cơm nước xong là dọn nhà. Lang Thang chỉ có một cái giường mà thôi. Mấy người liền tháo cái giường rồi chuyển tới căn phòng. Cao hứng nhất chính là Chân Chân, cô bé đã không cần tới kho hàng chơi với Lang Thang rồi.
- Lang Thang, cậu thực sự không nghĩ ra những chuyện trước kia sao? Cậu cẩn thận nghĩ lại xem. Có phải cậu đã từng làm việc trong bệnh viện không?
Hạ Tinh đi rồi, Dương Vân mới kỹ càng hỏi thăm Lang Thang. Nhưng Lang Thang vẫn như cũ ngơ ngác không nhớ ra cái gì.
Đã hỏi không ra, thì Dương Vân không hỏi nữa. Nhưng nàng lại có chút lo lắng để cho một người nam nhân lang thang ở cùng một chỗ với mẹ con bọn họ. Mặc dù biết Lang Thang không phải là một người bình thường. Nàng cũng chưa ý thức được việc Lang Thang tự chữa trị tay của hắn có khó hay không. Cho dù biết là rất khó, nàng cho rằng chỉ cần cho chuyên gia chữa là khỏi.
Nếu như nàng ta biết cả thế giới này ngoại trừ Lang Thang ra, không còn bất kỳ ai có thể chữa khỏi tay của hắn. Thì không biết Dương Vân sẽ há hốc mồm như thế nào. Trong lòng Dương Vân chỉ nghĩ, một khi Lang Thang có suy nghĩ quá phận, mình sẽ lập tức kêu to, rồi đuổi hắn ra khỏi nhà.
Phải biết rằng, trước cửa quả phụ, thị phi nhiều. Một khi Lang Thang giở trò đồi bại gì với mình, mình đuổi hắn cũng không thẹn với lương tâm. Hạ Tinh cũng không thể nói gì thêm.
Nhưng mỗi khi Lang Thang nhìn nàng đều không mê đắm như những người đàn ông khác, ánh mắt của hắn chỉ có sự yên lặng, không mang theo sự dị thường hay lưu luyến nào cả. Cho nên Dương Vân liền cho rằng Lang Thang không có hứng thú gì với nữ nhân. Hoặc ở là ở chỗ kia của hắn có trục trặc gì đó.
Bất kể như thế nào, nàng đã yên tâm. Điều này cũng rất bình thường. Dù sao Lang Thang vốn trôi dạt khắp đầu đường xó chợ. Nếu không phải nhờ Hạ Tinh và mình, hiện tại phỏng chừng hắn vẫn vất vưởng ở đâu đó.
Tuy nhiên Dương Vân cũng đoán rằng Lang Thang hẳn không phải là một người bình thường. Từ lúc đầu khi mình đưa hắn trở về, sau khi hắn tắm rửa và thay đổi quần áo xong, hắn gần như biến đổi thành một con người khác vậy. Cả người hắn đều tỏa ra một cảm giác phiêu dật và đẹp trai. Thậm chí còn tạo cho nàng một cảm giác nam nhân cực kỳ mãnh liệt. Vì sợ đó là ảo giác của mình, có mấy lần Dương Vân muốn hỏi cảm thụ của Hạ Tinh về hắn như thế nào. Nhưng vẫn nhịn được. Một giáo viên lại hỏi học sinh của mình chuyện này, thì có chút không thích hợp.
Thẳng đến khi Lang Thang tự có thể chữa trị tay của hắn, Dương Vân càng thêm khẳng định, anh chàng Lang Thang này có xuất thân không tầm thường. Nhưng một người nam tử không tầm thường như vậy, vì sao không có chút hứng thú gì với nữ nhân? Tuy điều này vừa đúng với tâm ý của nàng, nhưng ở sâu trong nội tâm của Dương Vân, vẫn có chút đáng tiếc cho hắn.
Càng làm cho Dương Vân kỳ quái chính là, khi Lang Thang ở trong phòng, chỉ cần không gọi hắn hoặc là không cùng hắn nói chuyện. Hắn đều không chủ động đi ra hoặc là chủ động trò chuyện.
Trải qua một thời gian dài thử Lang Thang, Dương Vân cuối cùng đã buông lỏng phòng bị với hắn. Cũng không tận lực bày bẫy rập để kiếm cớ đuổi Lang Thang nữa. Nên nàng không còn ngại mặc những quần áo thoải mái đi lại trong nhà.
Nói đúng ra là từ khi Lang Thang chuyển đến đây ở, ngoại trừ việc ăn cơm ra, cuộc sống sinh hoạt của nàng hầu như không có thay đổi gì cả. Mà nhờ có một người nam nhân trong nhà, mặc dù là một người mất trí nhớ, nhưng Dương Vân vẫn cảm thấy an toàn không ít.
Tuy sắp phải thi đại học,, nhưng tuần nào Hạ Tinh cũng tới thăm Lang Thang. Đôi khi cô ta còn ở cùng với Lang Thang trong phòng, nói chuyện mất nửa ngày. Dương Vân thật không biết bọn họ nói chuyện gì.
Mà có vẻ như quan hệ giữa Lang Thang và Hạ Tinh là tốt nhất. Rồi đến Chân Chân. Chỉ có mình là còn có cảm giác xa lạ với Lang Thang. Đôi khi Dương Vân nghĩ, có lẽ là do hắn biết mình muốn thử hắn.
- Lang Thang, có phải cậu có ý kiến gì với tôi không?
Dương Vân vừa từ trường học về, trông thấy Lang Thang đang chơi với Chân Chân liền chủ động hỏi. Hiện tại việc đưa đón Chân Chân đều do Lang Thang làm. Khiến cho Dương Vân đôi khi cảm thấy khá hư không. Nàng thậm chí còn cảm giác trong căn nhà này, mình dần dần bị chia cắt biên giới với Lang Thang và Chân Chân. Cảm giác này vô cùng kỳ quái.
Lang Lang ở chỗ này cũng tốt. Bởi vì Hạ Tinh sắp phải thi tốt nghiệp trung học, nên không thể mỗi ngày đến thăm hắn được. Nàng biết cô Dương sẽ không để cho Lang Thang bị đói, cho nên cũng rất yên tâm.
Hiện tại tinh thần của Lang Thang đã tốt hơn so với lúc đầu gặp rất nhiều. Thậm chí thần trí của hắn đang dần khôi phục. Chỉ là hắn vẫn trầm mặc ít nói thường xuyên rơi vào trầm tư. Dương Vân đã hỏi Lang Thang nhiều lần về thân thế của hắn, nhưng Lang Thang đều ngơ ngác không biết gì cả.
- Lang Thang, sao cậu lại tháo băng gạc ra?
Tay của Lang Thang vừa ở bệnh viên băng bó xong, thì Dương Vân lại phát hiện hắn tháo băng gạc xuống. Lần trước cùng cùng Hạ Tinh mang theo Lang Thang tới bệnh viện, các bác sĩ nói rằng với thương tích của Lang Thang như vậy, đã không có cách nào trị liệu rồi.
Muốn trị khỏi cũng phải mời chuyên gia về xương cốt giải phẫu. Nhưng chi phí rất đắt, vượt qua khả năng chi trả của Dương Vân. Hơn nữa, cho dù giải phẫu có thành công, cũng chỉ có thể khôi phục công năng của hai ngón tay mà thôi. Nếu không thành công thì số tiền đó coi như là lãng phí. Dương Vân không có nhiều tiền như vậy, nên chỉ đề nghị băng bó tạm thời cho hắn.
- Tôi có thể tự mình chữa trị bàn tay này.
Lang Thang trả lời rất đơn giản.
- Cậu tự trị thương cho mình? Tay của cậu không phải chỉ đơn giản là bị rách da đâu…
Dương Vân thiếu chút nữa cho rằng Lang Thang lại giống như trước đây. Tuy nhiên Chân Chân đã kéo Lang Thang ra bên ngoài chơi.
Hiện tại mỗi ngay khi Chân Chân trở về, con bé đều dẫn Lang Thang đi chơi. Lúc trở về thì Lang Thang đều đúng giờ dẫn Chân Chân trở về. Thời gian dài trôi qua, Dương Vân cũng bắt đầu yên tâm giao Chân Chân cho Lang Thang. Chỉ là hôm nay Lang Thang nói muốn tự trị liệu bàn tay của hắn, Dương Vân có chút sợ hãi giao Chân Chân cho hắn. Nàng sợ Lang Thang đột nhiên phát bệnh.
Tuy nhiên cũng may Lang Thang không có dấu hiệu gì dị thường. Nên Dương Vân cũng yên lòng giao Chân Chân cho Lang Thang. Còn mình thì đi nấu cơm.
- Lang Thang, Chân Chân ăn cơm thôi.
Dương Vân nấu xong bữa cơm, liền đứng ở cửa sổ gọi hai người lên ăn cơm.
- Vâng ạ.
Là tiếng trả lời của Chân Chân. Dương Vân lắc đầu, từ khi mình ly hôn sau, đây là lần đầu tiên Chân Chân thân cận với người khác, còn là một người trầm mặc ít nói như Lang Thang.
- Tay của câu?
Vừa mới ăn cơm,, Dương Vân cơ hồ không thể tin vào mắt mình. Mới chưa tới hai tiếng, Lang Thang có thể dùng tay để gắp thức ăn.
Chân Chân thì không hiểu gì cả, chỉ không ngừng ăn món khoai tây hầm mà mẹ nấu. Mà Dương Vân thì nghĩ tới, Lang Thang tuyệt đối không phải là một kẻ lang thang bình thường.
Đúng lúc này có tiếng chuông cửa vang lên. Dương Vân mở cửa, Hạ Tinh liền đi vào.
- Em chào cô Dương, em tới đây thăm Lang Thang.
Hạ Tinh nhìn thấy Lang Thang đang ăn cơm, trong lòng mới yên tâm. Tuy ba bốn ngày cô ta mới tới một lần, nhưng sự biến hóa của Lang Thang, cô ta đều nhìn thấy rất rõ ràng.
- Lang Thang, anh có thể dùng tay gắp thức ăn rồi à?
Vừa vào Hạ Tinh kinh hỉ nhìn Lang Thang gắp thức ăn ăn cơm. Cô ta không kinh hãi như Dương Vân, bởi vì cô ta vốn không tin những lời bác sĩ nói lúc trước. Hiện tại rõ ràng trông thấy Lang Thang có thể dùng đũa, trong lòng đương nhiên rất vui vẻ.
- Ừ, đã tốt rồi.
Tuy Lang Thang trả lời đơn giản, nhưng vẫn khiến cho Hạ Tinh hưng phấn. Biến hóa của Lang Thang quá lớn, chẳng những chủ động trao đổi với người khác, mà bàn tay đã gần khỏi hẳn.
Hạ Tinh vội vàng đi tới, nắm tay của Lang Thang rồi cần thận xem. Trong lòng cô ta thật sự cao hứng vì Lang Thang. Cô ta cảm thấy Lang Thang giống như anh trai của mình vậy. Cho nên ở trước mặt hắn, cô ta không hề có cảm giác câu thúc hay mất tự nhiên gì. Chỉ là tiếc nuối, tuy mình đã thông báo rất nhiều tin tức về Lang Thang trên mạng, nhưng vẫn không có ai biết cả.
- Hạ Tinh, em nắm tay của Lang Thang như vậy, thì làm sao hắn có thể ăn cơm. Tay trái của Lang Thang mới trị liệu nên còn chưa khỏi hẳn đâu.
Dương Vân áp chế sự kinh hãi trong lòng. Nàng biết chuện này tuyệt đối không thể tùy tiện nói ra ngoài. Một khi nói ra, còn chưa biết là phúc hay là họa.
- Lang Thang, hôm nay cậu vào trong nhà ở đi. Tôi và Chân Chân sẽ ở một phòng, cậu thì ở phòng kia.
Dương Vân thấy Lang Thang đã ăn cơm xong, chur động nói tới chuyện này. Nàng vốn tính toán hôm nay ăn xong thì sẽ nói.
- Thật sao cô Dương? Cô đồng ý để cho Lang Thang ở một phòng à?
Hạ Tinh nghe cô Dương nói vậy, liền ngây ngẩn cả người.
- Ừ, kho hàng phía dưới dù sao cũng là dùng chung với người ta. Hôm qua gia đình kia đã chuyển tới. Hôm nay còn cố ý tới kho hàng nhìn một lần. Tuy bọn họ không nói gì, nhưng chúng ta vẫn phải biết ý để cho Lang Thang rời đi.
Tuy Dương Vân không biết suy nghĩ của gia đình kia như thế nào. Nhưng người ta vừa đã đến xem kho hàng, chắc là có ý sử dụng. Cho nên chuyển đi sớm vẫn tốt hơn.
Cơm nước xong là dọn nhà. Lang Thang chỉ có một cái giường mà thôi. Mấy người liền tháo cái giường rồi chuyển tới căn phòng. Cao hứng nhất chính là Chân Chân, cô bé đã không cần tới kho hàng chơi với Lang Thang rồi.
- Lang Thang, cậu thực sự không nghĩ ra những chuyện trước kia sao? Cậu cẩn thận nghĩ lại xem. Có phải cậu đã từng làm việc trong bệnh viện không?
Hạ Tinh đi rồi, Dương Vân mới kỹ càng hỏi thăm Lang Thang. Nhưng Lang Thang vẫn như cũ ngơ ngác không nhớ ra cái gì.
Đã hỏi không ra, thì Dương Vân không hỏi nữa. Nhưng nàng lại có chút lo lắng để cho một người nam nhân lang thang ở cùng một chỗ với mẹ con bọn họ. Mặc dù biết Lang Thang không phải là một người bình thường. Nàng cũng chưa ý thức được việc Lang Thang tự chữa trị tay của hắn có khó hay không. Cho dù biết là rất khó, nàng cho rằng chỉ cần cho chuyên gia chữa là khỏi.
Nếu như nàng ta biết cả thế giới này ngoại trừ Lang Thang ra, không còn bất kỳ ai có thể chữa khỏi tay của hắn. Thì không biết Dương Vân sẽ há hốc mồm như thế nào. Trong lòng Dương Vân chỉ nghĩ, một khi Lang Thang có suy nghĩ quá phận, mình sẽ lập tức kêu to, rồi đuổi hắn ra khỏi nhà.
Phải biết rằng, trước cửa quả phụ, thị phi nhiều. Một khi Lang Thang giở trò đồi bại gì với mình, mình đuổi hắn cũng không thẹn với lương tâm. Hạ Tinh cũng không thể nói gì thêm.
Nhưng mỗi khi Lang Thang nhìn nàng đều không mê đắm như những người đàn ông khác, ánh mắt của hắn chỉ có sự yên lặng, không mang theo sự dị thường hay lưu luyến nào cả. Cho nên Dương Vân liền cho rằng Lang Thang không có hứng thú gì với nữ nhân. Hoặc ở là ở chỗ kia của hắn có trục trặc gì đó.
Bất kể như thế nào, nàng đã yên tâm. Điều này cũng rất bình thường. Dù sao Lang Thang vốn trôi dạt khắp đầu đường xó chợ. Nếu không phải nhờ Hạ Tinh và mình, hiện tại phỏng chừng hắn vẫn vất vưởng ở đâu đó.
Tuy nhiên Dương Vân cũng đoán rằng Lang Thang hẳn không phải là một người bình thường. Từ lúc đầu khi mình đưa hắn trở về, sau khi hắn tắm rửa và thay đổi quần áo xong, hắn gần như biến đổi thành một con người khác vậy. Cả người hắn đều tỏa ra một cảm giác phiêu dật và đẹp trai. Thậm chí còn tạo cho nàng một cảm giác nam nhân cực kỳ mãnh liệt. Vì sợ đó là ảo giác của mình, có mấy lần Dương Vân muốn hỏi cảm thụ của Hạ Tinh về hắn như thế nào. Nhưng vẫn nhịn được. Một giáo viên lại hỏi học sinh của mình chuyện này, thì có chút không thích hợp.
Thẳng đến khi Lang Thang tự có thể chữa trị tay của hắn, Dương Vân càng thêm khẳng định, anh chàng Lang Thang này có xuất thân không tầm thường. Nhưng một người nam tử không tầm thường như vậy, vì sao không có chút hứng thú gì với nữ nhân? Tuy điều này vừa đúng với tâm ý của nàng, nhưng ở sâu trong nội tâm của Dương Vân, vẫn có chút đáng tiếc cho hắn.
Càng làm cho Dương Vân kỳ quái chính là, khi Lang Thang ở trong phòng, chỉ cần không gọi hắn hoặc là không cùng hắn nói chuyện. Hắn đều không chủ động đi ra hoặc là chủ động trò chuyện.
Trải qua một thời gian dài thử Lang Thang, Dương Vân cuối cùng đã buông lỏng phòng bị với hắn. Cũng không tận lực bày bẫy rập để kiếm cớ đuổi Lang Thang nữa. Nên nàng không còn ngại mặc những quần áo thoải mái đi lại trong nhà.
Nói đúng ra là từ khi Lang Thang chuyển đến đây ở, ngoại trừ việc ăn cơm ra, cuộc sống sinh hoạt của nàng hầu như không có thay đổi gì cả. Mà nhờ có một người nam nhân trong nhà, mặc dù là một người mất trí nhớ, nhưng Dương Vân vẫn cảm thấy an toàn không ít.
Tuy sắp phải thi đại học,, nhưng tuần nào Hạ Tinh cũng tới thăm Lang Thang. Đôi khi cô ta còn ở cùng với Lang Thang trong phòng, nói chuyện mất nửa ngày. Dương Vân thật không biết bọn họ nói chuyện gì.
Mà có vẻ như quan hệ giữa Lang Thang và Hạ Tinh là tốt nhất. Rồi đến Chân Chân. Chỉ có mình là còn có cảm giác xa lạ với Lang Thang. Đôi khi Dương Vân nghĩ, có lẽ là do hắn biết mình muốn thử hắn.
- Lang Thang, có phải cậu có ý kiến gì với tôi không?
Dương Vân vừa từ trường học về, trông thấy Lang Thang đang chơi với Chân Chân liền chủ động hỏi. Hiện tại việc đưa đón Chân Chân đều do Lang Thang làm. Khiến cho Dương Vân đôi khi cảm thấy khá hư không. Nàng thậm chí còn cảm giác trong căn nhà này, mình dần dần bị chia cắt biên giới với Lang Thang và Chân Chân. Cảm giác này vô cùng kỳ quái.