Công Tử Điên Khùng
Chương 293: Mông Văn bị bệnh
- Tôi là Ninh Vi, còn đây là đồng nghiệp của tôi Hạ Lan, hai người chúng tôi đều làm cho công ty điện tử Hải Xán của Phần Giang. Hôm nay tới đây là để đàm phán việc làm ăn với quản lý Sở. Chỉ không ngờ y lại là một người như vậy….
Ninh Vi đương nhiên hiểu ý của Lâm Vân, kể lại rõ câu chuyện từ đầu đến cuối.
Tiêu Uy âm thầm thở phào, đỡ phải đến lúc ghi chép lại không hợ. Vội vàng nói:
- Cảm ơn tiểu thư Ninh đã phối hợp. Cái tên Sở Thuẫn kia che dấu quá sâu, hôm nay mới bộc lộ bản chất của y ra, may mà kịp thời phát hiện. Đồng bọn của y còn lôi dao găm ra muốn uy hiếp tiểu thư Ninh, nhưng trong lúc xô đẩy, thì lại làm bị thương Sở Thuẫn. Thật đúng là ác giả ác báo.
Tiêu Uy tự bịa một câu chuyện rồi chào từ biệt Lâm Vân rời đi. Ninh Vi và Hạ Lan nghe mà không hiểu ra sao. Sở Thuẫn đâu có bị đồng bọn của y chém đâu? Nhưng Ninh Vi lập tức phản ứng, hóa ra Tiêu Uy nói vậy là để câu chuyện phù hợp với lời khẩu cung.
- Lâm đại ca nguyên lai anh chính là chủ tịch tập đoàn Vân Môn. Em thường xuyên nghĩ, hai người có phải là một không, không ngờ lại là thực sự.
Ninh Vi được gặp lại Lâm Vân nên tâm tình rất kích động.
Hàn Vũ Tích biết Ninh Vi nghĩ gì, cười cười không nói. Nếu lúc trước Lâm Vân có ý gì với cô ta, thì Ninh Vi đã trở thành vợ của Lâm Vân rồi. Nàng rất có hảo cảm với cô nàng Ninh Vi có khuôn mặt thanh tú này. Không nhờ cô ta, có lẽ mình còn đang hiểu lầm Lâm Vân.
- Đi thôi, Ninh Vi, Hạ Lan, anh và chị dâu mời các em ăn cơm. Phỏng chừng một mực uống rượu đến hiện tại chắc còn chưa ăn gì phải không?
Lâm Vân cười nhìn Ninh Vi và Hạ Lan.
Hắn đã biết trong công ty xảy ra vài vấn đề, bằng không sẽ không xuất hiện một chi nhánh như ở Phần Giang. Với cách thức buôn bán như ở tập đoàn Vân Môn, chỉ có sản phẩm độc quyền, cùng khả năng tiêu thụ lớn, căn bản không cần phải chi nhánh gì cả. Không biết chủ ý này là ai đưa ra. Mà chẳng lẽ Mông Văn lại không quan tâm tới sao?
Quản lý chi nhánh gì mà không ở văn phòng làm việc, suốt ngày chỉ biết đi ra ngoài uống rượu rồi chơi gái. Thậm chí còn xảy ra cả việc cưỡng gian nữa. Có công ty nào làm ăn như vậy không? Lâm Vân lập tức nghĩ, có kẻ nào đó đang muốn phá hoại danh tiếng của tập đoàn mình. Mà không biết Mông Văn làm tổng giám đốc có phù hợp hay không? một chuyện như vậy mà không để ý, thì thật là thất bại.
Vô luận như thế nào, đêm nay phải trở về tìm Mông Văn nói chuyện.
Lâm Vân dẫn theo ba người tới một quán cơm sạch sẽ và yên tĩnh. Vừa ăn cơm vừa nói chuyện năm xưa.
Lúc này Ninh Vi mới biết được Hàn Vũ Tích vẫn là vợ của Lâm đại ca. Mặc dù có chút khó hiểu chị Vũ Tích nói lần trước ly hôn là sao, nhưng cũng dám đưa ra thắc mắc này trước mặt Lâm đại ca. Làn đầu tiên gặp chị Vũ Tích, nàng đã rất có hảo cảm. Không phải vì dung mạo tuyệt trần của chị Vũ Tích, mà vì chị ấy tạo cho nàng một cảm giác rất hòa ái.
Hiện tại gặp lại chị Vũ Tích, rõ ràng mình không có cảm giác xấu hổ và thẹn thùng vì đã nói ra tâm sự của mình lúc trước. Thật không biết là vì sao.
- Ninh Vi, nếu em không thích làm ở nơi này thì đi tới công ty của anh ở Yên Kinh mà làm. Dù sao công ty của anh cũng cần một người tài năng như em.
Lâm Vân thấy Ninh Vi tựa hồ không vui vẻ gì với công việc cở đây, nên chủ động nói.
- Vâng, kỳ thực em cũng muốn nói với Lâm đại ca chuyện này. Chỉ là, chỉ là…
Ninh Vi nói vài câu chỉ là, nhưng không nói lên được nguyên nhân. Nàng rất muốn báo đáp Lâm Vân một lần, nhưng lại sợ chị Vũ Tích hiểu lầm.
- Tốt, cứ như vậy đi. Sau khi giải quyêt xong chuyện bên này, em cứ tới Yên Kinh tìm anh, hoặc là tìm Mông Văn. Anh sẽ nói qua cho Mông Văn biết.
Lâm Vân thấy mọi người đã ăn cơm xong. Vì lo lắng cho công ty, nên muốn rời đi luôn.
- Chị Ninh…
Hạ Lan thấy Ninh Vi muốn chuyển công tác,, trong lòng rất hâm mộ. Nhưng không có can đảm chủ động mở miệng yêu cầu.
Ninh Vi cũng không biết nói như thế nào nhưng Lâm Vân đã nhìn ra:
- Hạ Lan, nếu như em cũng muốn tới công ty của anh làm việc, thì có thể đi cùng với Ninh Vi.
Nói xong, Lâm Vân quay sang nói với Hàn Vũ Tích:
- Vũ Tích, hiện tại công ty có khả năng xảy ra vấn đề, anh muốn quay về đó xem. Nếu không, ngày mai chúng ta lại quay lại?
- Vâng, dù sao đã biết tình hình của Vũ Đình rồi, cũng không vội nhất thời.
Hàn Vũ Tích rất khéo hiểu lòng người, ôm chặt lấy cánh tay của Lâm Vân.
Ninh Vi ngồi trong xe taxi, nhìn đằng sau là chị Vũ Tích hạnh phúc tựa vào người của Lâm đại ca. Trong lòng nói, cảm giác lúc trước của mình thật là chính xác. Cũng chỉ có chị Vũ Tích mới xứng đôi với Lâm đại ca mà thôi.
Trở lại Yên Kinh cũng mất không quá nhiều thời gian. Lâm Vân liền dẫn theo Vũ Tích đi thẳng tới tòa nhà Vân Môn.
- Chủ tịch, sao anh lại tới đây?
Diệp Điềm đang ở văn phòng sắp xếp tư liệu rồi tan tầm. Không nghĩ tới lại thấy Lâm Vân đi tới công ty.
- Chưa nghỉ à em, Mông Văn đâu rồi?
Lâm Vân thuận miệng hỏi, hắn đã phát hiện Mông Văn không ở trong công ty.
- Chị Văn bị bệnh rồi, chỉ là chị ấy không muốn nằm viện. Mỹ Na đang chăm sóc cho chị ấy. Em cũng chuẩn bị về đó đây.
Trên mặt của Diệp Điềm rõ ràng lộ ra vẻ u oán với Lâm Vân. Chị Văn bị bệnh lâu như vậy mà anh chàng này không biết, quả thực hơi quá đáng.
- A, xảy ra chuyện gì vậy?
Lâm Vân vội vàng phóng thần thức kiểm tra, quả nhiên Mông Văn đang nằm trong nhà, thần sắc rất là tiều tụy.
Lâm Vân sững sờ. Trong lòng tự nhủ, thân thể của Mông Văn là do chính tay mình cải thiện qua, sao có thể dễ dàng sinh bệnh như vậy được? Hơn nữa có vẻ như không nhẹ.
- Chị Văn đã bị bệnh được một tháng rồi. Đã chữa trị qua nhưng lúc tốt lúc xấu. Một mực không trị được tận gốc. Cho nên chị ấy vừa làm vừa nghi. Hai tuần gần đây đều không đi làm rồi.
Diệp Điềm nói xong, âm thầm thở dài.
Từ khi khuôn mặt của chị Văn được Lâm Vân trị liệu, chị ấy và Liễu Nhược Sương cùng với Tô Tĩnh Như về sau tới, được xưng là ba bông hoa của Vân Môn.
- Lần cuối cùng Mông Văn tới công ty là lúc nào?
Lâm Vân biết việc này khẳng định không phải là đơn giản.
- Lần trước khi Tĩnh Như tới, chị Văn còn tới công ty một lần, về sau thì không đến nữa. Không phải nằm trong bệnh viện thì nằm trong nhà. Mỗi lần phải do em và Mỹ Na luân phiên chăm sóc.
Diệp Điềm nói tới đây, liền rất ủy khuất. Cô ta ủy khuất vì Lâm Vân không quan tâm tới chị Văn.
- Vì sao không nói cho anh biết?
Lâm Vân lần nữa hỏi.
- Chị Văn không cho phép em nói. Hơn nữa anh thường không ở công ty. Hôm nay Mỹ Na định nói cho chị Vũ Tích, nhưng chị Vũ Tích lại đi cùng anh ra ngoài.
Diệp Điềm cúi đầu nói. Cô ta biết vì sao chị Văn không muốn nói chuyện này ra cho Lâm Vân và Vũ Tích. Chỉ là cô ta vẫn cảm thấy khổ sở thay cho chị Văn.
Kỳ thực Mông Văn ở cùng một khu nhà với Lâm Vân. Chỉ là Lâm Vân thường không ở nhà, nên đến hiện tại mới biết Mông Văn bị bệnh.
Lúc Diệp Điềm dẫn Lâm Vân và Hàn Vũ Tích tới phòng của Mông Văn, thì Mông Văn vừa mới ngủ. Sắc mặt của nàng rất tái nhợt, đôi mi thanh tú thì cau lại. Giống như nàng đang mơ thấy ác mộng gì đó, Diệp Điềm thấy vậy rất đau lòng.
Lâm Vân không tới nắm tay của Mông Văn, mà dùng thần thức quét một chút. Rồi hừ lạnh một tiếng, tự nhủ thủ đoạn thật là ác độc.
- Các em đi ra ngoài đi, anh muốn chữa bệnh cho Mông Văn. Khả năng thời gian hơi dài, cũng không cần phải lo lắng.
Lâm Vân nói với ba người Vũ Tích, Diệp Điềm và Mỹ Na.
Đợi ba người đi ra ngoài, đóng cửa lại, Lâm Vân mới ngồi trước giường của Mông Văn trầm tư. Nàng ấy không phải bị bệnh, mà chúng phải một loại trùng thuật. Mà đây không phải là loại trùng thuật thông thường, là một loại trùng thuật mới, tên là Hoặc Tâm Trùng. Năm đó lúc mình nghiên cứu y thuật đã từng tìm hiểu qua các loại trùng thuật.
Người có thể phóng ra loại Hoặc Tâm Trùng này chỉ có thể là cao thủ. Mông Văn bị trúng loại thuật này không lâu, nhưng cũng không ngắn. Chỉ thêm nửa năm nữa thì rất khó trị liệu. Vượt qua một năm là khó tránh khỏi cái chết.
Xem qua tình hình của Mông Văn, tuyệt đối không phải là mới trúng một tháng, khẳng định là hai, ba tháng rồi. Nhưng không biết là ai hạ độc nàng. Hoặc Tâm Trùng này để đến nửa năm, thì nó sẽ bắt đầu thôn phệ tâm thần. Đến cuối cùng thì gặp gì nuốt đấy, thẳng đến khi vật chủ tử vong mới thôi. Cho nên nếu không chữa trị, chưa tới nửa năm sau, Mông Văn sẽ rơi vào tinh trạng loạn trí.
Cũng may Mông Văn là hạng ngời có ý chí kiên cường, nên mới có kiên trì được mấy tháng. Hai tuần trước còn đi tới công ty làm việc một lần, thật sự không phải là một nữ tử tầm thường.
Ninh Vi đương nhiên hiểu ý của Lâm Vân, kể lại rõ câu chuyện từ đầu đến cuối.
Tiêu Uy âm thầm thở phào, đỡ phải đến lúc ghi chép lại không hợ. Vội vàng nói:
- Cảm ơn tiểu thư Ninh đã phối hợp. Cái tên Sở Thuẫn kia che dấu quá sâu, hôm nay mới bộc lộ bản chất của y ra, may mà kịp thời phát hiện. Đồng bọn của y còn lôi dao găm ra muốn uy hiếp tiểu thư Ninh, nhưng trong lúc xô đẩy, thì lại làm bị thương Sở Thuẫn. Thật đúng là ác giả ác báo.
Tiêu Uy tự bịa một câu chuyện rồi chào từ biệt Lâm Vân rời đi. Ninh Vi và Hạ Lan nghe mà không hiểu ra sao. Sở Thuẫn đâu có bị đồng bọn của y chém đâu? Nhưng Ninh Vi lập tức phản ứng, hóa ra Tiêu Uy nói vậy là để câu chuyện phù hợp với lời khẩu cung.
- Lâm đại ca nguyên lai anh chính là chủ tịch tập đoàn Vân Môn. Em thường xuyên nghĩ, hai người có phải là một không, không ngờ lại là thực sự.
Ninh Vi được gặp lại Lâm Vân nên tâm tình rất kích động.
Hàn Vũ Tích biết Ninh Vi nghĩ gì, cười cười không nói. Nếu lúc trước Lâm Vân có ý gì với cô ta, thì Ninh Vi đã trở thành vợ của Lâm Vân rồi. Nàng rất có hảo cảm với cô nàng Ninh Vi có khuôn mặt thanh tú này. Không nhờ cô ta, có lẽ mình còn đang hiểu lầm Lâm Vân.
- Đi thôi, Ninh Vi, Hạ Lan, anh và chị dâu mời các em ăn cơm. Phỏng chừng một mực uống rượu đến hiện tại chắc còn chưa ăn gì phải không?
Lâm Vân cười nhìn Ninh Vi và Hạ Lan.
Hắn đã biết trong công ty xảy ra vài vấn đề, bằng không sẽ không xuất hiện một chi nhánh như ở Phần Giang. Với cách thức buôn bán như ở tập đoàn Vân Môn, chỉ có sản phẩm độc quyền, cùng khả năng tiêu thụ lớn, căn bản không cần phải chi nhánh gì cả. Không biết chủ ý này là ai đưa ra. Mà chẳng lẽ Mông Văn lại không quan tâm tới sao?
Quản lý chi nhánh gì mà không ở văn phòng làm việc, suốt ngày chỉ biết đi ra ngoài uống rượu rồi chơi gái. Thậm chí còn xảy ra cả việc cưỡng gian nữa. Có công ty nào làm ăn như vậy không? Lâm Vân lập tức nghĩ, có kẻ nào đó đang muốn phá hoại danh tiếng của tập đoàn mình. Mà không biết Mông Văn làm tổng giám đốc có phù hợp hay không? một chuyện như vậy mà không để ý, thì thật là thất bại.
Vô luận như thế nào, đêm nay phải trở về tìm Mông Văn nói chuyện.
Lâm Vân dẫn theo ba người tới một quán cơm sạch sẽ và yên tĩnh. Vừa ăn cơm vừa nói chuyện năm xưa.
Lúc này Ninh Vi mới biết được Hàn Vũ Tích vẫn là vợ của Lâm đại ca. Mặc dù có chút khó hiểu chị Vũ Tích nói lần trước ly hôn là sao, nhưng cũng dám đưa ra thắc mắc này trước mặt Lâm đại ca. Làn đầu tiên gặp chị Vũ Tích, nàng đã rất có hảo cảm. Không phải vì dung mạo tuyệt trần của chị Vũ Tích, mà vì chị ấy tạo cho nàng một cảm giác rất hòa ái.
Hiện tại gặp lại chị Vũ Tích, rõ ràng mình không có cảm giác xấu hổ và thẹn thùng vì đã nói ra tâm sự của mình lúc trước. Thật không biết là vì sao.
- Ninh Vi, nếu em không thích làm ở nơi này thì đi tới công ty của anh ở Yên Kinh mà làm. Dù sao công ty của anh cũng cần một người tài năng như em.
Lâm Vân thấy Ninh Vi tựa hồ không vui vẻ gì với công việc cở đây, nên chủ động nói.
- Vâng, kỳ thực em cũng muốn nói với Lâm đại ca chuyện này. Chỉ là, chỉ là…
Ninh Vi nói vài câu chỉ là, nhưng không nói lên được nguyên nhân. Nàng rất muốn báo đáp Lâm Vân một lần, nhưng lại sợ chị Vũ Tích hiểu lầm.
- Tốt, cứ như vậy đi. Sau khi giải quyêt xong chuyện bên này, em cứ tới Yên Kinh tìm anh, hoặc là tìm Mông Văn. Anh sẽ nói qua cho Mông Văn biết.
Lâm Vân thấy mọi người đã ăn cơm xong. Vì lo lắng cho công ty, nên muốn rời đi luôn.
- Chị Ninh…
Hạ Lan thấy Ninh Vi muốn chuyển công tác,, trong lòng rất hâm mộ. Nhưng không có can đảm chủ động mở miệng yêu cầu.
Ninh Vi cũng không biết nói như thế nào nhưng Lâm Vân đã nhìn ra:
- Hạ Lan, nếu như em cũng muốn tới công ty của anh làm việc, thì có thể đi cùng với Ninh Vi.
Nói xong, Lâm Vân quay sang nói với Hàn Vũ Tích:
- Vũ Tích, hiện tại công ty có khả năng xảy ra vấn đề, anh muốn quay về đó xem. Nếu không, ngày mai chúng ta lại quay lại?
- Vâng, dù sao đã biết tình hình của Vũ Đình rồi, cũng không vội nhất thời.
Hàn Vũ Tích rất khéo hiểu lòng người, ôm chặt lấy cánh tay của Lâm Vân.
Ninh Vi ngồi trong xe taxi, nhìn đằng sau là chị Vũ Tích hạnh phúc tựa vào người của Lâm đại ca. Trong lòng nói, cảm giác lúc trước của mình thật là chính xác. Cũng chỉ có chị Vũ Tích mới xứng đôi với Lâm đại ca mà thôi.
Trở lại Yên Kinh cũng mất không quá nhiều thời gian. Lâm Vân liền dẫn theo Vũ Tích đi thẳng tới tòa nhà Vân Môn.
- Chủ tịch, sao anh lại tới đây?
Diệp Điềm đang ở văn phòng sắp xếp tư liệu rồi tan tầm. Không nghĩ tới lại thấy Lâm Vân đi tới công ty.
- Chưa nghỉ à em, Mông Văn đâu rồi?
Lâm Vân thuận miệng hỏi, hắn đã phát hiện Mông Văn không ở trong công ty.
- Chị Văn bị bệnh rồi, chỉ là chị ấy không muốn nằm viện. Mỹ Na đang chăm sóc cho chị ấy. Em cũng chuẩn bị về đó đây.
Trên mặt của Diệp Điềm rõ ràng lộ ra vẻ u oán với Lâm Vân. Chị Văn bị bệnh lâu như vậy mà anh chàng này không biết, quả thực hơi quá đáng.
- A, xảy ra chuyện gì vậy?
Lâm Vân vội vàng phóng thần thức kiểm tra, quả nhiên Mông Văn đang nằm trong nhà, thần sắc rất là tiều tụy.
Lâm Vân sững sờ. Trong lòng tự nhủ, thân thể của Mông Văn là do chính tay mình cải thiện qua, sao có thể dễ dàng sinh bệnh như vậy được? Hơn nữa có vẻ như không nhẹ.
- Chị Văn đã bị bệnh được một tháng rồi. Đã chữa trị qua nhưng lúc tốt lúc xấu. Một mực không trị được tận gốc. Cho nên chị ấy vừa làm vừa nghi. Hai tuần gần đây đều không đi làm rồi.
Diệp Điềm nói xong, âm thầm thở dài.
Từ khi khuôn mặt của chị Văn được Lâm Vân trị liệu, chị ấy và Liễu Nhược Sương cùng với Tô Tĩnh Như về sau tới, được xưng là ba bông hoa của Vân Môn.
- Lần cuối cùng Mông Văn tới công ty là lúc nào?
Lâm Vân biết việc này khẳng định không phải là đơn giản.
- Lần trước khi Tĩnh Như tới, chị Văn còn tới công ty một lần, về sau thì không đến nữa. Không phải nằm trong bệnh viện thì nằm trong nhà. Mỗi lần phải do em và Mỹ Na luân phiên chăm sóc.
Diệp Điềm nói tới đây, liền rất ủy khuất. Cô ta ủy khuất vì Lâm Vân không quan tâm tới chị Văn.
- Vì sao không nói cho anh biết?
Lâm Vân lần nữa hỏi.
- Chị Văn không cho phép em nói. Hơn nữa anh thường không ở công ty. Hôm nay Mỹ Na định nói cho chị Vũ Tích, nhưng chị Vũ Tích lại đi cùng anh ra ngoài.
Diệp Điềm cúi đầu nói. Cô ta biết vì sao chị Văn không muốn nói chuyện này ra cho Lâm Vân và Vũ Tích. Chỉ là cô ta vẫn cảm thấy khổ sở thay cho chị Văn.
Kỳ thực Mông Văn ở cùng một khu nhà với Lâm Vân. Chỉ là Lâm Vân thường không ở nhà, nên đến hiện tại mới biết Mông Văn bị bệnh.
Lúc Diệp Điềm dẫn Lâm Vân và Hàn Vũ Tích tới phòng của Mông Văn, thì Mông Văn vừa mới ngủ. Sắc mặt của nàng rất tái nhợt, đôi mi thanh tú thì cau lại. Giống như nàng đang mơ thấy ác mộng gì đó, Diệp Điềm thấy vậy rất đau lòng.
Lâm Vân không tới nắm tay của Mông Văn, mà dùng thần thức quét một chút. Rồi hừ lạnh một tiếng, tự nhủ thủ đoạn thật là ác độc.
- Các em đi ra ngoài đi, anh muốn chữa bệnh cho Mông Văn. Khả năng thời gian hơi dài, cũng không cần phải lo lắng.
Lâm Vân nói với ba người Vũ Tích, Diệp Điềm và Mỹ Na.
Đợi ba người đi ra ngoài, đóng cửa lại, Lâm Vân mới ngồi trước giường của Mông Văn trầm tư. Nàng ấy không phải bị bệnh, mà chúng phải một loại trùng thuật. Mà đây không phải là loại trùng thuật thông thường, là một loại trùng thuật mới, tên là Hoặc Tâm Trùng. Năm đó lúc mình nghiên cứu y thuật đã từng tìm hiểu qua các loại trùng thuật.
Người có thể phóng ra loại Hoặc Tâm Trùng này chỉ có thể là cao thủ. Mông Văn bị trúng loại thuật này không lâu, nhưng cũng không ngắn. Chỉ thêm nửa năm nữa thì rất khó trị liệu. Vượt qua một năm là khó tránh khỏi cái chết.
Xem qua tình hình của Mông Văn, tuyệt đối không phải là mới trúng một tháng, khẳng định là hai, ba tháng rồi. Nhưng không biết là ai hạ độc nàng. Hoặc Tâm Trùng này để đến nửa năm, thì nó sẽ bắt đầu thôn phệ tâm thần. Đến cuối cùng thì gặp gì nuốt đấy, thẳng đến khi vật chủ tử vong mới thôi. Cho nên nếu không chữa trị, chưa tới nửa năm sau, Mông Văn sẽ rơi vào tinh trạng loạn trí.
Cũng may Mông Văn là hạng ngời có ý chí kiên cường, nên mới có kiên trì được mấy tháng. Hai tuần trước còn đi tới công ty làm việc một lần, thật sự không phải là một nữ tử tầm thường.