Công Tử Điên Khùng
Chương 279: Một tấm bản đồ
Nhưng trên mặt tên phóng viên lộ vẻ kinh hãi, ánh mắt không tin và sự sợ hãi đã khiến cho sự nghi ngờ của mọi người đều trở nên không có căn cứ.
Chỉ có Xung Hi biết kẻ ám sát không phải do đổi ý, cho nên cô mới giật mình. Cô biết rõ vào lúc thấy chiếc dao găm sắp đâm vào mình, chiếc vòng tay thô kệch không bắt mắt trên cổ tay mình phát ra thứ ánh sáng màu tím nhạt, rất nhanh đã đẩy ngược con dao găm lại, còn tự động làm rơi đầu dao, sao đó lại lần nữa rút trở về trong tay.
Xung Hi sợ ngây người ngay tại chỗ, tất cả mọi người đều cho rằng cô kinh hãi vì bị ám sát, chỉ có mình cô biết cô kinh hãi bởi chiếc vòng trên cổ tay. Không ngờ thực sự đã ngăn lại được, còn phát ra ánh sáng màu tím nhạt. Lâm Vân này quả đã nói thật, hắn không lừa cô.
Lâm Vân là ai? Bản lĩnh của hắn mình đã được chứng kiến, là có thể từ trên tầng tám từng tầng một nhảy xuống, đó tuyệt đối là cao thủ của cao thủ.
Nhưng mãi mãi không có thứ gì mang đến cho cô sự rung động như chiếc vòng tay này. Bởi vì trong cuộc họp báo cô nhất thời đã quên mất là vứt chiếc vòng đó đi, nhưng sự quên mất đó, lại cứu cô một mạng. Lâm Vân này là đạo sĩ ở Mao Sơn sao? Tương truyền đạo sĩ Mao Sơn có thể tác pháp thậm chí vẽ bùa. Làm sao mà mình nhìn tên Lâm Vân này chẳng giống chút nào cả? Hắn thậm chí có chút giống với một người bán cao da chó, thậm chí còn có chút háo sắc.
Xung Hi về đến nhà, việc đầu tiên là gọi điện cho Lâm Vân. Tuy nhiên Vân Tinh Linh trước nay đều ở khu Vip, cũng đã xuất hiện thông báo không ở vùng phủ sóng. Phải biết rằng Vân Tinh Linh phủ sóng toàn cầu, chỉ cần không tắt máy, cho dù trốn trong góc của Bắc cực hoặc là Nam cực cũng sẽ không xuất hiện nhắc nhở không ở vùng phủ sóng, Lâm Vân này không ngờ không ở vùng phủ sóng? Lẽ nào hắn đã ra khỏi địa cầu?
Ra khỏi Địa Cầu đương nhiên không có khả năng, khả năng duy nhất là Lâm Vân đã rơi vào trong tay người của Liên gia. Mà dù là rơi vào tay người của Liên gia, thì nhiều nhất cũng chỉ báo tắt máy mà thôi. Nghĩ đến đây, Xung Hi tự nhiên thấy sốt ruột, nếu thực sự rơi vào tay người của Liên gia thì phải làm sao đây?
Tuy nhiên rất nhanh Xung Hi biết mình quan tâm tắc loạn, với bản lĩnh của Lâm Vân, làm sao có thể rơi vào trong tay người của Liên gia được?
- Tiểu Hi, hội đấu giá dưới mặt đất được tổ chức lần này, chúng ta có tham gia không?
Chị Nam đi đến trước mặt Xung Hi hỏi.
- Chị sắp xếp người đi xem sao, nếu có Tuyết Liên Tử thì mua bằng được, nếu không có thì thôi.
Xung Hi sau khi nói xong, đột nhiên nghĩ đến chuyện tại sao mình muốn mua Tuyết Liên Tử? Là bởi vì hôm qua Lâm Vân rất hiếu kỳ với vật này?
Tuy nhiên đảo mắt liền cười, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Nếu thật sự có, mình mua về cho hắn cũng xem như là báo đáp ân cứu mạng mà. Nghĩ đến đây cô cúi đầu vân vê chiếc vòng thô kệch trên cổ tay, trong lòng nghĩ Lâm Vân rốt cuộc là ai.
Ánh sáng trong hội trường của hội đấu giá dưới mặt đất có chút tối, vào lúc chín giờ hội đấu giá đã bắt đầu. Lâm Vân quét qua một chút, rõ ràng là đã hết chỗ ngồi, may mà mình kiếm được một cái thẻ, số thẻ của hắn là số chín mươi mốt.
Chủ trì hội đấu giá chính là một thiếu phụ tướng mạo xinh đẹp động lòng người, mặc chiếc váy màu đen bó sát người, đứng trên sân khấu mang vẻ phong tình vạn chủng, đường cong bắt mắt, khiến người ta chìm vào ý nghĩ kỳ quái.
- Chào quí vị, cuộc đấu giá vật báu bốn năm một lần tại Thanh Hóa bắt đầu. Bốn năm trước ở Phần Giang chúng ta đã đấu giá được mấy vật quý hiếm, chắc hẳn mọi người vẫn còn nhớ rõ. Một miếng Ngũ thải phỉ tạm thời đưa đến hội trường đấu giá, đã chạm đến trái tim của vô số người, lần này chúng tôi vẫn sẽ không làm quí vị thất vọng. Bây giờ là vật phẩm đấu giá đầu tiên, một mai rùa được khai quật trong mộ cổ triều Tần, bên trên có khắc rất nhiều đồ họa. Tôi nghĩ bất luận đối với người thích chơi đồ cổ hay những người nghiên cứu văn hóa Viễn Cổ thì nó là là bảo bối khó có được. Huống hồ chiếc mai rùa này còn mang đến cho người ta cảm giác thần bí. Đương nhiên tôi không biết đó là nguyên nhân gì, có lẽ trong tay quí vị đáp án sẽ được vén lên.
Thiếu phụ này nói ba xạo mấy câu đã tâng chiếc mai rùa lên vừa thần bí vừa có tác dụng, khiến cho mọi người có mặt đều có ý nghĩ muốn đến xem xem, rốt cuộc nó là vật gì.
- Chiếc mai rùa này khởi giá là ba trăm ngàn tệ, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn mười ngàn tệ. Bây giờ bắt đầu đấu giá.
Thiếu phụ xinh đẹp này vừa nói xong thì có người kêu lên.
- Ba trăm mười ngàn…
Chiếc mai rùa này vừa mang ra đã mang lại cho Lâm Vân một cảm giác rất khác lạ, Lâm Vân tự nhủ vật này có thể mua về xem sao. Đây là đồ vật khai quật từ mộ cổ triều Tần, có lẽ có quan hệ với luyện khí sĩ thời Tiền Tần.
Lâm Vân thật không ngờ vật phẩm đấu giá đầu tiên đã khơi dậy sự hứng thú của hắn. Trong thẻ ngân hàng của hắn lần trước Mông Văn có chuyển vào một tỷ, sử dụng cho một cuộc đấu giá chắc không có vấn đề gì.
Khi Lâm Vân nghĩ tới đây, thì chiếc mai rùa này đã tăng lên giá năm trăm ngàn. Lâm Vân không thích lãng phí thời gian, trực tiếp hô,
- Một triệu.
Sự trầm mặc ngắn ngủi, những người có mặt ở đây đều là kẻ có tiền, không phải đầu sỏ buôn bán, thì cũng là hào chủ một phương. Nhưng cho dù có tiền hơn đi nữa, cũng sẽ không coi tiền của mình là rác đâu! Chiếc mai rùa này nhiều nhất tăng lên đến bảy trăm ngàn đã khó lường rồi, tên điên này hoặc là kẻ lắm tiền, hoặc là chiếc mai rùa này thực sự là vật bảo bối?
Tuy nhiên dù có nhiều người nghĩ chiếc mai rùa này có thể là một vật bảo bối, nhưng lại không có một ai tiếp tục tăng giá.
Vào lúc người khác cho rằng chiếc mai rùa này sẽ kết thúc ở giá một triệu, thì lại có người ra giá.
- Một triệu lẻ mười ngàn.
Lâm Vân trong lòng tự nhủ người này không ngờ còn tăng giá, thuận miệng báo tiếp:
- Hai triệu.
Tất cả mọi người đều xôn xao, người khác chỉ tăng một chục một, vị này sao mỗi lần tăng là tăng cả triệu vậy? Có tiền thế sao? Hay là giận dỗi? Tuy nhiên mặc kệ nghĩ ra sao, thì chiếc mai rùa này đã bị Lâm Vân mua về với giá hai triệu. Còn các đồ đấu giá kế tiếp như đồng hồ hiệu quý giá, kim cương, phương thuốc dân gian, đồ cổ, Lâm Vân đều không ra tay.
Thấy số chín mươi mốt mua xong chiếc mai rùa thì tắt lửa, rất nhiều người đều bắt đầu suy đoán với số chín mươi mốt này. Không phải bàn tán tác dụng trọng yếu của chiếc mai rùa, mà bàn tán hắn liệu có phải là muốn làm náo động không.
- Được rồi, bây giờ là vật phẩm then chốt. Tất cả các vị có mặt ở đây có thể đều là đến vì nó. Lai lịch của vật này ban tổ chức chúng tôi cũng không biết, nhưng có thể khẳng định một điều rằng nó tuyệt đối là một vật rất quý.
- Tấm bản đồ trong tay tôi này không biết đã trải qua bao nhiêu năm, mọi người xem xem vẫn trơn bóng như mới. Nghe nói nó cũng được lấy ra từ trong ngôi mộ cổ thượng cổ, qua sự nghiên cứu của các nhân sĩ chuyên nghiệp, đây có khả năng là một tấm tàng bảo đồ. Nhưng phương vị thì không có cách nào xác minh rõ. Cụ thể có phải là tấm tàng bảo đồ này có phải là thật hay không chúng tôi cũng không biết, mời mọi người trước khi ra giá thì suy nghĩ kỹ càng. Sau khi báo giá toàn bộ hậu quả sẽ tự gánh, sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với hội đấu giá chúng tôi. Bây giờ giá khởi điểm cho tấm bản đồ này là năm triệu. Được rồi, bây giờ mọi người có thể báo giá rồi đó.
Thiếu phụ nói xong thì đặt tấm bản đồ dài 33,3cm rộng 16,5cm xuống, đợi mọi người bên dưới báo giá.
- Năm triệu năm trăm ngàn.
Trầm mặc rất lâu cuối cùng cũng có người báo giá.
- Năm triệu sáu trăm ngàn.
Tấm bản đồ này vừa được đưa ra, Lâm Vân liền cảm nhận được sự linh động mãnh liệt trên mặt bản đồ, là linh động không phải linh khí. Đây tuyệt đối không phải là tàng bảo đồ gì, mà nó là bảo bối mà giới tu chân dùng. Lâm Vân thiếu chút nữa tâm thần thất thủ, hiện tại trong thẻ của hắn có một tỷ, vật này bất luận thế nào cũng phải lấy được.
Cho dù không đấu giá được, giết người cướp của cũng phải lấy được nó. Vật này mang lại cho Lâm Vân khát khao mãnh liệt muốn giành lấy nó. Đương nhiên nếu như có thể mua được, thì cũng không cần đi giết người cướp của rồi. Dù sao loại chuyện này không phải thứ Lâm Vân thích làm, vô duyên vô cớ cướp đồ của người khác, không phải tính cách Lâm Vân. Nhưng sự hấp dẫn của tấm bản đồ này quá lớn, cho nên có thể mua được thì nhất định phải mua được.
Trong nháy mắt tấm tàng bảo đồ này đã tăng lên tám triệu rồi, người báo giá vẫn tiếp tục không ngừng tăng giá lên. Thanh âm “Hai mươi triệu” rất đột ngột, một lần nữa làm cho toàn hội trường phải kinh động. Rất nhanh mọi người đều hiểu ra, tên kia lại bắt đầu báo giá rồi. Rất nhiều người đang trong thế có được tấm bản đồ trong tay không khỏi rùng mình một cái, không ngờ thằng cha này lại lần nữa tới quấy rối với vật phẩm cuối cùng này.
- Hai mốt triệu.
Vẫn có người muốn giành được tấm tàng bảo đồ hấp dẫn này, chỉ cần chiếm được tấm bản đồ, thì có thể phá giải được thứ trong đó, và có khả năng tìm được món bảo bối khổng lồ. Mặc dù chỉ là có lẽ, nhưng luôn mang hi vọng không phải tốt hơn sao.
Chỉ có Xung Hi biết kẻ ám sát không phải do đổi ý, cho nên cô mới giật mình. Cô biết rõ vào lúc thấy chiếc dao găm sắp đâm vào mình, chiếc vòng tay thô kệch không bắt mắt trên cổ tay mình phát ra thứ ánh sáng màu tím nhạt, rất nhanh đã đẩy ngược con dao găm lại, còn tự động làm rơi đầu dao, sao đó lại lần nữa rút trở về trong tay.
Xung Hi sợ ngây người ngay tại chỗ, tất cả mọi người đều cho rằng cô kinh hãi vì bị ám sát, chỉ có mình cô biết cô kinh hãi bởi chiếc vòng trên cổ tay. Không ngờ thực sự đã ngăn lại được, còn phát ra ánh sáng màu tím nhạt. Lâm Vân này quả đã nói thật, hắn không lừa cô.
Lâm Vân là ai? Bản lĩnh của hắn mình đã được chứng kiến, là có thể từ trên tầng tám từng tầng một nhảy xuống, đó tuyệt đối là cao thủ của cao thủ.
Nhưng mãi mãi không có thứ gì mang đến cho cô sự rung động như chiếc vòng tay này. Bởi vì trong cuộc họp báo cô nhất thời đã quên mất là vứt chiếc vòng đó đi, nhưng sự quên mất đó, lại cứu cô một mạng. Lâm Vân này là đạo sĩ ở Mao Sơn sao? Tương truyền đạo sĩ Mao Sơn có thể tác pháp thậm chí vẽ bùa. Làm sao mà mình nhìn tên Lâm Vân này chẳng giống chút nào cả? Hắn thậm chí có chút giống với một người bán cao da chó, thậm chí còn có chút háo sắc.
Xung Hi về đến nhà, việc đầu tiên là gọi điện cho Lâm Vân. Tuy nhiên Vân Tinh Linh trước nay đều ở khu Vip, cũng đã xuất hiện thông báo không ở vùng phủ sóng. Phải biết rằng Vân Tinh Linh phủ sóng toàn cầu, chỉ cần không tắt máy, cho dù trốn trong góc của Bắc cực hoặc là Nam cực cũng sẽ không xuất hiện nhắc nhở không ở vùng phủ sóng, Lâm Vân này không ngờ không ở vùng phủ sóng? Lẽ nào hắn đã ra khỏi địa cầu?
Ra khỏi Địa Cầu đương nhiên không có khả năng, khả năng duy nhất là Lâm Vân đã rơi vào trong tay người của Liên gia. Mà dù là rơi vào tay người của Liên gia, thì nhiều nhất cũng chỉ báo tắt máy mà thôi. Nghĩ đến đây, Xung Hi tự nhiên thấy sốt ruột, nếu thực sự rơi vào tay người của Liên gia thì phải làm sao đây?
Tuy nhiên rất nhanh Xung Hi biết mình quan tâm tắc loạn, với bản lĩnh của Lâm Vân, làm sao có thể rơi vào trong tay người của Liên gia được?
- Tiểu Hi, hội đấu giá dưới mặt đất được tổ chức lần này, chúng ta có tham gia không?
Chị Nam đi đến trước mặt Xung Hi hỏi.
- Chị sắp xếp người đi xem sao, nếu có Tuyết Liên Tử thì mua bằng được, nếu không có thì thôi.
Xung Hi sau khi nói xong, đột nhiên nghĩ đến chuyện tại sao mình muốn mua Tuyết Liên Tử? Là bởi vì hôm qua Lâm Vân rất hiếu kỳ với vật này?
Tuy nhiên đảo mắt liền cười, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Nếu thật sự có, mình mua về cho hắn cũng xem như là báo đáp ân cứu mạng mà. Nghĩ đến đây cô cúi đầu vân vê chiếc vòng thô kệch trên cổ tay, trong lòng nghĩ Lâm Vân rốt cuộc là ai.
Ánh sáng trong hội trường của hội đấu giá dưới mặt đất có chút tối, vào lúc chín giờ hội đấu giá đã bắt đầu. Lâm Vân quét qua một chút, rõ ràng là đã hết chỗ ngồi, may mà mình kiếm được một cái thẻ, số thẻ của hắn là số chín mươi mốt.
Chủ trì hội đấu giá chính là một thiếu phụ tướng mạo xinh đẹp động lòng người, mặc chiếc váy màu đen bó sát người, đứng trên sân khấu mang vẻ phong tình vạn chủng, đường cong bắt mắt, khiến người ta chìm vào ý nghĩ kỳ quái.
- Chào quí vị, cuộc đấu giá vật báu bốn năm một lần tại Thanh Hóa bắt đầu. Bốn năm trước ở Phần Giang chúng ta đã đấu giá được mấy vật quý hiếm, chắc hẳn mọi người vẫn còn nhớ rõ. Một miếng Ngũ thải phỉ tạm thời đưa đến hội trường đấu giá, đã chạm đến trái tim của vô số người, lần này chúng tôi vẫn sẽ không làm quí vị thất vọng. Bây giờ là vật phẩm đấu giá đầu tiên, một mai rùa được khai quật trong mộ cổ triều Tần, bên trên có khắc rất nhiều đồ họa. Tôi nghĩ bất luận đối với người thích chơi đồ cổ hay những người nghiên cứu văn hóa Viễn Cổ thì nó là là bảo bối khó có được. Huống hồ chiếc mai rùa này còn mang đến cho người ta cảm giác thần bí. Đương nhiên tôi không biết đó là nguyên nhân gì, có lẽ trong tay quí vị đáp án sẽ được vén lên.
Thiếu phụ này nói ba xạo mấy câu đã tâng chiếc mai rùa lên vừa thần bí vừa có tác dụng, khiến cho mọi người có mặt đều có ý nghĩ muốn đến xem xem, rốt cuộc nó là vật gì.
- Chiếc mai rùa này khởi giá là ba trăm ngàn tệ, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn mười ngàn tệ. Bây giờ bắt đầu đấu giá.
Thiếu phụ xinh đẹp này vừa nói xong thì có người kêu lên.
- Ba trăm mười ngàn…
Chiếc mai rùa này vừa mang ra đã mang lại cho Lâm Vân một cảm giác rất khác lạ, Lâm Vân tự nhủ vật này có thể mua về xem sao. Đây là đồ vật khai quật từ mộ cổ triều Tần, có lẽ có quan hệ với luyện khí sĩ thời Tiền Tần.
Lâm Vân thật không ngờ vật phẩm đấu giá đầu tiên đã khơi dậy sự hứng thú của hắn. Trong thẻ ngân hàng của hắn lần trước Mông Văn có chuyển vào một tỷ, sử dụng cho một cuộc đấu giá chắc không có vấn đề gì.
Khi Lâm Vân nghĩ tới đây, thì chiếc mai rùa này đã tăng lên giá năm trăm ngàn. Lâm Vân không thích lãng phí thời gian, trực tiếp hô,
- Một triệu.
Sự trầm mặc ngắn ngủi, những người có mặt ở đây đều là kẻ có tiền, không phải đầu sỏ buôn bán, thì cũng là hào chủ một phương. Nhưng cho dù có tiền hơn đi nữa, cũng sẽ không coi tiền của mình là rác đâu! Chiếc mai rùa này nhiều nhất tăng lên đến bảy trăm ngàn đã khó lường rồi, tên điên này hoặc là kẻ lắm tiền, hoặc là chiếc mai rùa này thực sự là vật bảo bối?
Tuy nhiên dù có nhiều người nghĩ chiếc mai rùa này có thể là một vật bảo bối, nhưng lại không có một ai tiếp tục tăng giá.
Vào lúc người khác cho rằng chiếc mai rùa này sẽ kết thúc ở giá một triệu, thì lại có người ra giá.
- Một triệu lẻ mười ngàn.
Lâm Vân trong lòng tự nhủ người này không ngờ còn tăng giá, thuận miệng báo tiếp:
- Hai triệu.
Tất cả mọi người đều xôn xao, người khác chỉ tăng một chục một, vị này sao mỗi lần tăng là tăng cả triệu vậy? Có tiền thế sao? Hay là giận dỗi? Tuy nhiên mặc kệ nghĩ ra sao, thì chiếc mai rùa này đã bị Lâm Vân mua về với giá hai triệu. Còn các đồ đấu giá kế tiếp như đồng hồ hiệu quý giá, kim cương, phương thuốc dân gian, đồ cổ, Lâm Vân đều không ra tay.
Thấy số chín mươi mốt mua xong chiếc mai rùa thì tắt lửa, rất nhiều người đều bắt đầu suy đoán với số chín mươi mốt này. Không phải bàn tán tác dụng trọng yếu của chiếc mai rùa, mà bàn tán hắn liệu có phải là muốn làm náo động không.
- Được rồi, bây giờ là vật phẩm then chốt. Tất cả các vị có mặt ở đây có thể đều là đến vì nó. Lai lịch của vật này ban tổ chức chúng tôi cũng không biết, nhưng có thể khẳng định một điều rằng nó tuyệt đối là một vật rất quý.
- Tấm bản đồ trong tay tôi này không biết đã trải qua bao nhiêu năm, mọi người xem xem vẫn trơn bóng như mới. Nghe nói nó cũng được lấy ra từ trong ngôi mộ cổ thượng cổ, qua sự nghiên cứu của các nhân sĩ chuyên nghiệp, đây có khả năng là một tấm tàng bảo đồ. Nhưng phương vị thì không có cách nào xác minh rõ. Cụ thể có phải là tấm tàng bảo đồ này có phải là thật hay không chúng tôi cũng không biết, mời mọi người trước khi ra giá thì suy nghĩ kỹ càng. Sau khi báo giá toàn bộ hậu quả sẽ tự gánh, sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với hội đấu giá chúng tôi. Bây giờ giá khởi điểm cho tấm bản đồ này là năm triệu. Được rồi, bây giờ mọi người có thể báo giá rồi đó.
Thiếu phụ nói xong thì đặt tấm bản đồ dài 33,3cm rộng 16,5cm xuống, đợi mọi người bên dưới báo giá.
- Năm triệu năm trăm ngàn.
Trầm mặc rất lâu cuối cùng cũng có người báo giá.
- Năm triệu sáu trăm ngàn.
Tấm bản đồ này vừa được đưa ra, Lâm Vân liền cảm nhận được sự linh động mãnh liệt trên mặt bản đồ, là linh động không phải linh khí. Đây tuyệt đối không phải là tàng bảo đồ gì, mà nó là bảo bối mà giới tu chân dùng. Lâm Vân thiếu chút nữa tâm thần thất thủ, hiện tại trong thẻ của hắn có một tỷ, vật này bất luận thế nào cũng phải lấy được.
Cho dù không đấu giá được, giết người cướp của cũng phải lấy được nó. Vật này mang lại cho Lâm Vân khát khao mãnh liệt muốn giành lấy nó. Đương nhiên nếu như có thể mua được, thì cũng không cần đi giết người cướp của rồi. Dù sao loại chuyện này không phải thứ Lâm Vân thích làm, vô duyên vô cớ cướp đồ của người khác, không phải tính cách Lâm Vân. Nhưng sự hấp dẫn của tấm bản đồ này quá lớn, cho nên có thể mua được thì nhất định phải mua được.
Trong nháy mắt tấm tàng bảo đồ này đã tăng lên tám triệu rồi, người báo giá vẫn tiếp tục không ngừng tăng giá lên. Thanh âm “Hai mươi triệu” rất đột ngột, một lần nữa làm cho toàn hội trường phải kinh động. Rất nhanh mọi người đều hiểu ra, tên kia lại bắt đầu báo giá rồi. Rất nhiều người đang trong thế có được tấm bản đồ trong tay không khỏi rùng mình một cái, không ngờ thằng cha này lại lần nữa tới quấy rối với vật phẩm cuối cùng này.
- Hai mốt triệu.
Vẫn có người muốn giành được tấm tàng bảo đồ hấp dẫn này, chỉ cần chiếm được tấm bản đồ, thì có thể phá giải được thứ trong đó, và có khả năng tìm được món bảo bối khổng lồ. Mặc dù chỉ là có lẽ, nhưng luôn mang hi vọng không phải tốt hơn sao.