Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Công Tử Điên Khùng

Chương 274: Nhiệm vụ mới



Xung Hi biết ý của Lâm Vân, nhưng giả bộ không trông thấy, tiếp tục nói:
- Tôi muốn mời anh làm bảo tiêu kiêm lái xe cho tôi. Đương nhiên, thù lao anh có thể nói ra. Mà trước đó,, anh có thể giới thiệu thoáng qua về bản thân không? Ít ra tôi phải biết một chút lai lịch của anh chứ.
- Tôi tên là Mộc Vân, là người của vịnh Liễu gia. Đi tới thành phố làm công để kiếm tiền lấy vợ.
Lâm Vân thuận mồm nói địa chỉ của Liễu Nhược Sương cho Xung Hi.
Trong lòng Lâm Vân tự nhủ, quả nhiên chuyện tìm nhà Mộ Dung không khó khăn gì cho cô ta. Cô ta muốn mời mình làm bảo tiêu cũng vừa lúc mình muốn tìm hiểu cô ta có phải là người của Xung gia không. Mà cô nàng này thực sự quá keo kiệt. Mình muốn uống thêm một ly rượu nữa cũng không gọi. Rượu này có vẻ đắt tiền, nếu mình tự bỏ tiền để mua uống, thì có lẽ cô ta sẽ nghi ngờ thân phận lái xe của mình.
- Tôi đồng ý với đề nghị của cô. Còn tiền lương thì do cô định.
Lâm Vân không chút do dự đồng ý. Hắn không quan tâm tới tiền lương bao nhiêu, nhưng cô nàng này có vẻ có nhiều tiền, chắc cũng không trả tiền lương quá thấp.
- Vậy thì tốt. Tháng đầu tạm thời là năm nghìn nguyên đi.
Xung Hi nói. Hỏi lai lịch của Lâm Vân chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi. Cô ta không nghĩ Lâm Vân có ý xấu gì với mình. Thứ nhất, bởi vì hôm nay cô ta tới lần tụ hội này là ngẫu nhiên. Chỉ có cha của mình và chị Nam là biết. Thứ hai, Lâm Vân đã cứu mình mấy lần. Nếu hắn có ý sát hại mình thì mình đã sớm xong đời rồi.
- Cái gì…
Lâm Vân tức giận không biết nói gì cho phải. Mình làm lái xe kiêm bảo tiêu mà chỉ có năm nghìn nguyên một tháng, cũng quá keo kiệt đi. Sớm biết như vậy còn không bằng mình nói ra giá tiền. Mặc dù Lâm Vân không thiếu tiền, nhưng đã giúp đỡ cô nàng Xung Hi này thì có phải lúc nào cũng dùng tiền trước mặt cô ta được đâu. Một người khôn khéo như cô ta, nếu thấy mình sử dụng nhiều tiền quá, khẳng định sẽ nghi ngờ thân phận của hắn.
Nếu thế thì mình lại phải mất công tự đi dò tìm. Đây không phải là lãng phí thời gian sao.
Thấy khuôn mặt của Lâm Vân có chút nhăn nhó, trong lòng Xung Hi không giải thích được xuất hiện một cảm giác sảng khoái. Người này từ lúc gặp mình tới giờ đều lộ vẻ mặt vô sỉ. Hiện tại có thể thấy vẻ mặt đau khổ của hắn, nàng thực sự thoải mái vô cùng. Liền nhấc lên ly rượu, uống một ngụm, tựa hồ rất thương thức vậy.
Rượu này là lần trước đi cùng với chị Nam rồi chị ấy giới thiệu. Mình vừa uống một lần đã thấy rất thích. Bởi vì mỗi khi uống thứ rượu này, lại khiến mình quên đi mọi việc trong một nháy mắt.
Lâm Vân thấy Xung Hi chậm rãi uống ly rượu. Âm thầm tự nhủ, lúc nào mình phải vụng trộm mua vài chai Diễm Dương Băng này về uống mới được.
Vốn muốn uống một nửa ly rượu, nhưng Xung Hi thấy động tác nuốt nước miếng của Lâm Vân khi mình uống rượu. Trong lòng đột nhiên muốn cười, lập tức uống hết ly rượu Diễm Dương Băng.
- Anh đang ở chỗ nào?
Xung Hi thỏa mãn vì đã trả thù được Lâm Vân, liền hỏi.
- Nhà trọ.
Lâm Vân mặt không biểu tình trả lời.
- Từ hôm nay trở đi, anh tới nhà tôi ở. Tôi tin rằng anh sẽ cảm thấy thoải mái khi ở đấy.
Xung Hi nói xong, liền đứng dậy đi về hướng quầy bar.
- Đợi chút, tôi còn có một điều kiện. Đó là khi tôi làm bảo tiêu cho cô, không cho phép cô dẫn theo một người bảo tiêu nào khác. Như vậy sẽ khiến tôi mất mặt. Hăc hắc.
Lâm Vân gọi Xung Hi lại rồi nói. Trong đầu thì đang suy nghĩ, nhà cô thì có gì khiến tôi thỏa mãn?
- Cũng được. Tôi vốn không thích có nhiều người đi theo sau. Ủa, không đúng…
Xung Hi chợt nhớ tới mình không mang theo tiền để thanh toán. Thẻ ngân hàng cũng không mang theo. Cái này thì xong rồi.
Lâm Vân nhìn biểu lộ của Xung Hi như vậy liền biết cô ta không mang theo tiền. Nhưng vẫn ra vẻ thờ ơ, đi theo phía sau.
- Anh có tiền không? Lúc về tôi trả lại gấp đôi.
Xung Hi xoay người, nhẹ giọng nói với Lâm Vân.
Lâm Vân ra vẻ phòng bị, lùi ra phía sau hai bước. Giống như Xung Hi muốn đùa giỡn lưu manh vậy. Trong lòng lại rất khó chịu. Lúc mình muốn uống thêm một ly thì cô ta không gọi. Hiện tại thì rõ ràng đòi mình trả tiền.
Khuôn mặt của Xung Hi lập tức đỏ bừng, đột nhiên lớn tiếng nói:
- Anh có phải là nam nhân hay không? Uống rượu còn bắt con gái phải trả tiền.
Thanh âm vừa dứt, tất cả mọi người trong quán rượu đều nhìn về phía Lâm Vân.
Khuôn mặt của Xung Hi càng đỏ hơn, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
- Được rồi, tôi sợ cô. Vài đồng tiết kiệm của tôi chắc đến ngày nào đó sẽ bị cô lột sách hết mất.
Lâm Vân khẽ cắn môi, đi tới trước quầy bar hỏi:
- Bao nhiêu tiền?
- 526 nguyên. Tiên sinh muốn quét thẻ hay là trả bằng tiền mặt?
Giọng nói của cô gái thu tiền vẫn rất là nhẹ nhàng.
- Tôi trả bằng tiền mặt.
Lâm Vân đưa năm trăm nguyên mà Giang Á lúc trước cho. Lại lấy vài đồng xu từ trong túi áo đưa cho cô gái tính tiến. Sau đó do dự nửa ngày, mới đưa mười nguyên tiền xu cho cô ta.
- Đây là tiền boa cho cô.
Cô gái này sửng sốt một chút. Tuy nhiên đảo mắt đã hiểu. Lập tức nhận lấy tiền nói:
- Cảm ơn anh. Anh là người tốt.
- Không cần khách khí như vậy, lần sau tôi tới, có lẽ sẽ cho cô nhiều tiền boa hơn hôm nay.
Lâm Vân nói xong, kéo tay Xung Hi đi ra quán bar. Lập tức đằng sau truyền ra rất nhiều tiếng cười.
Xung Hi vốn xấu hổ muốn chui xuống đất. Lại thấy Lâm Vân trả bằng rất nhiều tiền xu, rồi còn boa mười nguyên nữa, quả thực đúng là một kẻ dở hơi. Vì sững sờ nên khi bị Lâm Vân kéo ra ngoài còn không biết. Một lúc lâu sau thì mới phát hiện ra tay mình bị dắt ra ngoài. Sờ sờ bàn tay có chút nóng, trong đầu không biết phải hình dung đồ nhà quê này như thế nào.
Xung Hi và Lâm Vân đi tới ven đường để chờ xe taxi. Bởi vì chuyện vừa rồi, nên Xung Hi một mực không nói chuyện với Lâm Vân, chỉ đứng chờ ở ven đường.
- Tiểu Hi, sao em lại ở chỗ này?
Một chiếc xe màu đỏ đi tới chỗ Lâm Vân thì dừng lại. Rồi một nữ nhân tuổi chừng ba mươi xuống xe.
Lâm Vân đã phát hiện, nữ nhân này chính là nữ nhân đi theo Xung Hi lúc vào cửa.
- Chị Nam, chúng ta trở về hẵng nói.
Nói xong, Xung Hi liền mở cửa xe đi vào. Lâm Vân đương nhiên không chút do dự, mờ cửa xe ngồi bên cạnh cô ta.
- Tiểu Hi, anh chàng này là ai vậy?
Cô gái gọi là chị Nam kia nhìn thấy Lâm Vân, liền vội vàng hỏi. Cô ta đã nhận ra hắn chính là người lái xe bị ngăn ở cửa ra vào lúc trước.
- Đây là lái xe kiêm bảo tiêu mới của em. Tên là Mộc Vân. Vừa nãy chính là nhờ hắn cứu em. Mộc Vân, đây là chị Nam.
Xung Hi giới thiệu đơn giản hai người.
Cô gái gọi là chị Nam kia nhìn chằm chằm vào Lâm Vân hồi lâu, cuối cùng là không nói gì. Nhưng tới lúc khởi động xe, lại nói:
- Gia gia đã qua đời rồi, Tiểu Hi, em phải….
- Cái gì…
Xung Hi còn chưa nghe hết lời của chị Nam, sắc mặt liền tái nhớt, lập tức hôn mê bất tỉnh. Lâm Vân cầm tay của cô ta, truyền một chút tinh lực vào người, Xung Hi liền tỉnh lại.
- Tại sao có thể như vậy? Chị Nam, chị nhanh lái xe trở về đại viện để em xem gia gia.
Xung Hi kinh hoàng kêu lên. Sao có thể trùng hợp như vậy? Mình vừa suýt nữa bị ám sát, gia gia đã qua đời rồi?
- Buổi sáng sức khỏe của gia gia vẫn còn tốt, sao đột nhiên lại qua đời?
Xung Hi có chút rối loạn tâm tình, thậm chí đã khóc lên thành tiếng.
- Chị cũng không biết. Chị chỉ vừa mới nghe tin tức này không lâu liền vội vàng đi tìm em.
Chị Nam một bên lái xe, một bên trả lời.
Chiế xe đi tới một khu nhà khá là cổ xưa, nhưng có vẻ đã được sửa chữa qua, nên rất là lớn và quý phái. Chiếc xe đi vào trong sân thì dừng lại.
Sau khi xuống xe, Xung Hi lập tức chạy vào một căn nhà ở bên trái. Lâm Vân đương nhiên là đi theo phía sau. Thần thức của hắn đã quét tới một lão nhân đang nằm trong một căn phòng. Lão nhân nằm bất động trên cái giường, bên cạnh có một người phụ nữ trung niên đang đốt một nén hương.
Lâm Vân vừa thấy được cây hương này liền biết sự quỷ dị của nó, cười lạnh một tiếng. Trong lòng tự nhủ, gia tộc này quả nhiên là đã thối rữa bên trong. Nói không chừng lão già kia bị mấy đứa cháu làm cái gì đó.
- Tiểu thư đã trở lại.
Bảo vệ và một người hầu đi lên chào đón.
- Tiểu Hi, em đã trở lại rồi à. Mau đi nhìn mặt gia gia đi. Lúc gia gia sắp qua đời, ông ấy vẫn muốn gặp mặt em lần cuối. Ài…
Một người nam tử hơn ba mươi, có đôi mắt ti hi, thấy là Xung Hi, vội vàng đau thương nói, nhưng ánh mắt lại lóe lên một tia âm lãnh.
Xung Hi chỉ vội vàng chạy vào căn phòng của gia gia. Vì quá sốt ruột nên cô ta không để ý tới vẻ khác lạ của người anh họ. Nhưng Lâm Vân đã sớm nhìn ra tia âm lãnh đó trong mắt của y. Cũng không chào hỏi mà đi tiếp tục đi theo sau Xung Hi.
- Cậu là bảo tiêu à? Vậy thì ở bên ngoài chờ.
Nam tử này đột nhiên ngăn cản Lâm Vân.
Xung Hi lúc này mới nhớ tới Lâm Vân, thấy Lâm Vân bị ngăn cản, lập tức nói:
- Anh họ, đây là bảo vệ của em, cứ cho hắn vào đi.
- Như vậy sao được. Bảo vệ thì đứng ở bên ngoài là được. Ở trong nhà rồi còn lo lắng gì nữa. Mà một người ngoài sao có thể cho đi vào quấy rầy sự yên nghỉ của gia gia được.
Nam tử trung niên vẻ mặt thành thật nói. Lúc nói tới người ngoài thì khinh thường nhìn Xung Hi một cái.
Chương trước Chương tiếp
Loading...