Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Công Tử Điên Khùng

Chương 192: Tần gia



Yên Kinh, Tần gia.
- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Vì sao ta lại không biết?
Một vị lão già tuổi hơn 70 ngồi ở trên một cái ghế có vẻ khá cổ xưa, đang tức giận hỏi. Ở phía dưới của ông ta là tất cả các thành viên chủ yếu của Tần gia, kể cả Tần Thăng cũng có mặt.
- Gia gia, cháu cảm thấy bây giờ xã hội đều là hôn nhân tự do. Mà cô nàng Hàn Vũ Tích kia cũng đã ly hôn rồi, cháu muốn kết hôn với cô ta thì có gì sai lầm đâu. Huống hồ cô ta muốn tự sát là do cô ta, có phải do chúng ta ép đâu. Mà cháu cũng chỉ dùng thân phận bình thường theo đuổi cô ta, không dùng gia thế để ép buộc cô ta làm cái gì cả.
Tần Thăng thấy gia gia rất tức giận, liền đi lên giải thích.
- A, đồ nghiệt tử này, còn có lý do cơ đấy. Vì sao ta nghe người ta nói không giống như lời của ngươi nói?
- Ta nghe người ta nói là Hàn Vũ Tích ly hôn vì ngươi yêu cầu người của Hàn gia lấy trộm giấy ly hôn rồi mang đi làm thủ tục ly hôn? Hừ, cho dù không phải như vậy, chẳng lẽ Hàn Vũ Tích là ai, ngươi lại không biết? Người ta chính là cháu dâu của Lâm gia. Cho dù đã ly hôn, ngươi cũng không nên cả gan làm loạn như vậy. Hiện tại ngươi tự cầu phúc đi, đồ nghịch tử. Chỉ biết bốn phía gây chuyện, sớm muộn gì cũng có một ngày liên lụy tới Tần gia.
Tần Tiền càng nói càng tức.
- Bác cả, kỳ thật chuyện này có gì mà phải sợ. Cái tay Lâm Vân kia chả nói hắn không dựa vào thế lực của Lâm gia đó sao? Còn nói cho dù là Lâm gia động vào Hàn Vũ Tích, hắn cũng không tha thứ. Chẳng lẽ chúng ta còn sợ một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa? Huống hồ, tay Lâm Vân kia cho dù có dựa vào Lâm gia đi nữa, chúng ta cũng cần gì phải sợ.
- Lý gia và Lâm gia không hòa thuận, vậy là có chung một kẻ thù với Tần gia chúng ta. Tần gia chúng ta chỉ cần liên kết với Lý gia, thì không cần phải e ngại Lâm gia nữa. Bác Tần Vô Sơn tuy không thuộc trực hệ của chúng ta, nhưng cũng là người của Tần gia. Như vậy cúng ta đã có hai người ủy viên trong quân ủy rồi. Một tên Lâm Vân…
Nói chuyện là bác hai của Tần Thăng, Tần Cố Giao. Đang giữ chức vụ phó tỉnh trưởng của một tỉnh. Nhưng lời của y còn chưa dứt, đã bị cắt đứt bởi tiếng đập bàn của Tần Tiền:
- Nếu như người nào của Tần gia cũng có cái nhìn hạn hẹp như cậu thì Tần gia đã cách bại vong không còn xa rồi. Không nối hiện tại Hoa quốc dần dần phòn vinh, các gia tộc tồn tại không còn dựa vào nhiều người để nói chuyện. Cho dù địa vị của cậu có cao hơn nữa cũng thế thôi. Hiện tại ta, Tần Tiền là chỗ dựa cậu gia tộc, đồng thời cũng là người lãnh đạo của Hoa quốc. Cậu nghĩ một lãnh đạo của một nước có thể dung túng cho con cháu thích làm gì thì làm sao? Cậu đã nghĩ hậu quả khi làm thế chưa? Ta tin tưởng Lâm lão nhân cũng nhìn ra như vậy. Cậu bảo kết minh với Lý gia là không phải sai, nhưng không phải là phương hướng phấn đấu của chúng ta.
- Nhưng cậu cho rằng kết minh có thể làm gì được Lâm Vân sao? Hừ, thật sự là ếch ngồi đáy giếng. Lâm Vân muốn đối phó với Tiểu Thăng thì cần gì phải nhờ thế lực của Lâm gia? Tôi thấy các cậu vẫn còn đang mơ hồ, các cậu biết Lâm Vân là ai không? Nếu biết thì sẽ không nói những lời ngây thơ như vậy.
Tần Thăng nói xong, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận. Một người trung niên ngồi bên cạnh vội vàng đưa nước trà cho ông ta uống.
- Cha, người Lâm Vân này là ai? Hắn không phải là con thứ năm của Lâm Viễn Chương sao? Nghe nói mấy năm nay còn điên điên khùng khùng, bị cha của hắn đuổi ra khỏi nhà. Chỉ là không biết vì sao hiện tại hắn lợi hại như vậy, còn đánh cả tới Hàn gia?
Nói chuyện là Tân Bang, là cha của Tần Thăng. Cũng là con lớn nhất của Tần Tiền.
Tần Tiền uống một ngụm nước, vẫn không nói gì, thì Bịch một tiếng, cửa chính đã bị đá văng ra.
Một người trẻ tuổi mặc bộ quần áo hàng hiệu đứng ở cửa ra vào. Cảm nhận đầu tiên khi mọi người nhìn thấy hắn là mông lung như sương khói rồi lại bình thường không thể bình thường hơn. Nhưng nhìn kỹ lại, mới thấy là một nam nhân anh tuấn.
- Lâm Vân…
Tần Tiền lập tức đứng lên.
- Cậu vào bằng cách nào?
Vẻ mặt của Tần Cố Giao đầy kinh hãi. Cả khu nhà của Tần gia được bảo vệ giống như một cái két sắt vậy, người này làm sao có thể đi vào. Còn không thấy có báo hiệu gì cả.
Mà cửa chính cũng bị đá y hệt như Hàn gia.
Lâm Vân mặt không biểu tình. Sau khi làm xong việc ở Phần Giang, hắn lập tức chạy tới khu nhà của Tần gia ở Yên Kinh.
- Tên tạp chủng nào là Tần Thăng, mau đứng ra cho lão tử.
Lâm Vân căn bản không thèm để ý tới lời Tần Cố Giao, chỉ lạnh lùng nói.
Két két, là vài tiếng giơ súng lên. Nhưng súng còn chưa giơ lên, người ở đây đã cảm thấy hoa mắt. Sáu tên cảnh vệ đều bị Lâm Vân đá ngã xuống mặt đất. Đồng thời vang lên tiếng Răng rắc của mấy cái chân bị gãy nát. Vài khẩu súng tự động thị bị Lâm Vân tiện tay bắt lây, rồi vò thành một đống sắt vụn, vứt xuống mặt đất. Mấy tên cảnh vệ bị Lâm Vân đá ngã xuống sàn, đều ôm chân kêu lên, không có cách nào đứng dậy.
Tất cả mọi người của Tần gia ở đây đều hít một hơi khí lạnh. Khó trách người này có thể một mình làm náo loạn Hàn gia như vậy. Nhìn động tác của hắn là biết, hắn đã hạ thủ lưu tình với Hàn gia.
- Lâm Vân, trước đừng nên vọng động. Tôi đã nghe Vô Sơn nói về cậu. Chờ tôi giải thích rồi cậu quyết định cũng không muộn.
Tần Tiền thấy Lâm Vân nhanh như vậy đã tới khu nhà của Tần gia, cũng âm thầm kêu khổ. Bởi vì ông ta đang định đưa Tần Thăng trốn đi một thời gian.
Lâm Vân căn bản không để ý tới lời của Tần Tiền, mà đi thẳng tới Tần Thăng, khuôn mặt vốn đã trắng bệch. Lâm Vân giơ tay trực tiếp quật y xuống mặt đất. Chỉ nghe thấy tiếng răng rắc vang lên. Tần Thăng kêu thảm một tiếng, hai cái chân của y đã bị Lâm Vân đập nát. Tần Bang thấy con của mình bị đập gãy hai chân, làm sao nhịn được. Liền lao tới đánh, nhưng y còn chưa chạm tới Lâm Vân thì đã bị Lâm Vân đá cho một cước bay ra xa. Đập vào tường nhà rồi rơi xuống. Liên tục nhổ ra mấy ngụm máu tươi, đã bị trọng thương. Lâm Vân lấy một con dao, vung vẩy vài cái trên mặt của Tần Thăng. Lại dùng chân đập gãy nát hai tay của Tần Thăng.
Sau khi đập nát toàn bộ chân tay của Tần Thăng, Lâm Vân vẫn cảm thấy chưa hết giận. Một cước đá vào giữa háng của Tần Thăng. Tiếng hét thảm của y đánh thức toàn bộ mọi người ở đây.
Bọn họ nhìn một màn này mà đổ môi lạnh đầy lưng. Người này ra tay quá độc ác. Không cho người khác nói chuyện, đã lao tới đánh người. Nhưng như vậy còn chưa hết, Lâm Vân rõ ràng giơ cao chân lên, chậm rãi muốn đập vào đầu của Tần Thăng. Rất rõ ràng hắn muốn giết chết Tần Thăng Mà giơ chân chậm chạp như vậy là để cho Tần Thăng cảm nhận sự sợ hãi trước khi chết.
Vài người của Tần gia rốt cuộc không nhịn được, đều lao tới. Lâm Vân cũng lười thu chân, mà thuận chân quét thành một vòng. Một cái quét chân này toàn bộ đều trúng đầu gối của mấy người kia. Kết hợp với tiếng kêu thảm của Tần Thăng, cả Tần gia trong nháy mắt cơ hồ biến thành địa ngục nhân gian.
Tứ chi của Tần Thăng đều bị Lâm Vân đạp vỡ, nằm trên mặt đất chỉ kêu rên không nói được câu nào.
Lâm Vân cứ để Tần Thăng như thế, cho y hưởng thụ sự đau đớn này. Lại lấy một cái bật lửa từ trong túi muốn trực tiếp thiêu rụi toàn bộ Tần gia. Một mồi lửa này mà thiêu đốt, không chỉ nói những người đang nằm trên mặt đất, cho dù người sống muốn chạy Lâm Vân cũng không cho chạy.
- Đừng làm vậy…
Tần Tiền đã quên phẫn nộ và bi thương. Ông ta trông thấy Lâm Vân muốn thiêu đốt toàn bộ người trong này thì chỉ còn sự sợ hãi. Người này ra tay quả thực quá độc ác. Ông ta không thể để cho hắn làm như vậy. Ông ta biết rõ, cho dù là quân đội có ở đây, trong mắt người này cũng chỉ là phù vân mà thoi.
Nhưng cho dù Lâm Vân càng lợi hại hơn nữa, cũng không thể ở Yên Kinh diệt cả nhà Tần gia, như vậy quá cuồng vọng. Chính là ông ta chỉ nói ra được hai chữ này, không biết nên nói gì tiếp.
- Dừng tay…
Lâm Vân quay trở lại, trông thấy có bảy tám người đi vào. Đứng đầu là một người trung niên ba mươi tuổi.
- Ngươi cũng muốn gãy chân như bọn chúng sao? Tốt, vậy thì ta thành toàn cho ngươi.
Nói xong, Lâm Vân buông chân của mình xuống, chậm rãi đi về phía trung niên mới tới kia.
- Thiếu gia, tôi là Dư Dụ, là người của Lâm lão gia tử phái tới. Cậu không thể giết Tần Thăng, cậu làm vậy sẽ khiến mối thù hận giữa Lâm gia và Tần gia không thể cởi bỏ.
Tuy Dư Dụ mang theo lời của Lâm Lộ Trọng đi tới, nhưng khi nhìn Tần Thăng nằm trên mặt đất, cũng phải hít một hơi khí lạnh. Trong lòng tự nhủ, đã làm như vậy rồi thì thù hận giữa hai nhà có thể gỡ bỏ sao?
Huống hồ Lâm Vân còn muốn lấy ra cái bật lửa, chắc không chỉ đơn giản là giết Tần Thăng, mà là muốn giết cả nhà Tần gia. Tâm địa của thiếu gia thật là cứng rắn như sắt vậy.
- Thiếu gia suy nghĩ lại mà xem, nếu như một mồi lửa này mà đốt, cho dù thiếu gia có bản lĩnh thông thiên, cũng không có chỗ dung thân ở Hoa quốc này. Thiếu gia có thể rời đi, nhưng vợ của thiếu gia thì sao? Thiếu gia tìm được cô ấy sao? Chẳng lẽ cậu muốn cứ như vậy mà đi? Tôi nghĩ thiếu gia nên đặt chuyện của vợ mình lên đầu, ít nhất là trước khi tìm được cô ấy.
Dư Dụ không có thói quen nói mấy câu đó để khuyên người khác, nhưng vẫn phải nói ra. Về phần Lâm Vân có nghe hay không, thì y cũng không thể biết được.
Lâm Vân nghe Dư Dụ nói vậy, trầm mặc nửa ngày, không trả lời mà xoay người lại.
- Chỉ cần cậu dừng mọi chuyện ở đây, Tần gia chúng tôi sẽ không so đo.
Tần Tiền thấy Dư Dụ tới mới âm thầm thở phào. Cho dù ông ta là một người đại công vô tư, cũng không thể nhìn cháu của mình bị người ta đánh tàn phế không đi trả thù. Nhưng ông ta biết, người trước mắt này là người ông ta không thể động vào. Huống hồ người này còn muốn thiêu hủy cả Tần gia.Cả Tần gia đều chết thì nói gì những thứ khác nữa.
Ông ta cũng không nghĩ rằng Lâm Vân chỉ muốn uy hiếp. Người này ra tay hung ác, ông ta đã sớm nghe nói. Hắn chẳng những là nhân vật quan trọng trong mắt thủ trưởng số một và số hai. Còn là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm. Hơn nữa những lão già trong quân ủy, ngoại trừ người của Lý gia và vài người ra, thì toàn bộ đều hướng về Lâm Vân. Có thể nói, hắn có nhiều người ủng hộ như vậy, Tần gia là không thể trêu vào. Cho dù là Tần gia và Lý gia có liên thủ, phỏng chừng cũng chỉ là đồ bỏ đi trong mắt của Lâm Vân.
Dư Dụ có chút giật mình nhìn về phía Tần Tiền, rồi bước lên phía trước cúi chào thăm hỏi. Trong lòng tự nhủ, sao lão già Tần Tiền này lại dễ dàng buông tha cho Lâm Vân như vậy? Còn nói ra được những lời như thế.
Dư Dụ lại đi về phái Lâm Vân, nói:
- Nếu Tần lão đã nói như vậy, thì thiếu gia nên cùng tôi về gặp Tam gia gia trước.
- Ha ha…
Lâm Vân ngửa mặt cuồng tiếu, nhưng không có một chút vui vẻ nào.
- Lúc trước người khác bức bách vợ của ta, vì sao không có người nói những lời này. Hừ, buông tha Tần gia? Nằm mơ đi.
Lâm Vân nói xong, không nhìn Dư Dụ mà cầm cái bật lửa tiếp tục đi về phía Tần Thăng.
Tần Tiền tức giận đến phát run. Dù gì mình cũng là lãnh đạo của một quốc gia. Vậy mà tên Lâm Vân này lại không để mình vào mắt. Cho dù hắn có là huấn luyện viên của Long Ảnh đi chăng nữa, mình cũng muốn nhìn xem hắn lọi hại như thế nào. Lúc Lâm Vân lần nữa giơ chân, thì có một người nhào vào Tần Thăng, ngăn cản chân của Lâm Vân:
- Anh không thể giết anh tôi. Anh cũng không thể đốt hủy Tần gia, bởi vì anh thiếu tôi một mạng.
Là một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp. Lâm Vân nhướn mày nói:
- Cút ngay, nếu không cút, kết quả của cô cũng giống như vậy.
Ngữ khí lạnh như băng.
- Chẳng lẽ anh đối đãi với ân nhân cứu mạng như vậy? Chẵng lẽ người tôi cứu mạng lại không đáng giá?
Cô gái kia tiếp tục nói.
- Cô đã cứu mạng ai? Tôi có quen biết gì cô đâu, tránh ra, kiên nhẫn của tôi chỉ có hạn.
Lâm Vân nói xong, lại muốn nhấc chân đá bay cô gái kia đi.
- Tính mạng của Hàn Vũ Tích là do tôi cứu. Chẳng lẽ một mạng của vợ anh không cứu được anh tôi và ngăn cản anh phóng hỏa sao? Nếu như mạng của vợ anh không đáng tiền như vậy, vậy thì anh giết chết tôi đi, cũng đốt cháy cả Tần gia đi.
Nói đến đây, cô gái liền đứng tránh ra.
- Cô là Tần Nhan?
Lâm Vân nghĩ tới lời của Tần Vô Sơn nói. Lúc Hàn Vũ Tích muốn tự sát chính là nhờ Tần Nhan cứu một mạng. Xem ra cô ta không nói sai. Nhìn Tần Thăng bất động nằm trên sàn nhà, xung quanh là máu, Lâm Vân hừ lạnh một tiếng.
- Hôm nay tạm tha mang chó của ngươi. Lần sau đừng để ta trông thấy.
Nói xong, Lâm Vân lạnh lùng nhìn lướt qua người của Tần gia:
- Đừng có tìm cách chọc giận đến tôi. Không phải lúc nào cũng may mắn như vậy đâu.
Xoay người đi ra cửa, ngay cả Dư Dụ cũng không thèm liếc. Dư Dụ vội vàng đuổi theo, nhưng lại phát hiện bên ngoài chỉ có các cảnh vệ nằm la liệt, Lâm Vân đã không thấy tung tích. Y không khỏi hít sâu một hơi. Thiếu gia thật lợi hại, ngay cả sư phụ của mình cùng chưa chắc bằng hắn.
- Bác cả, chúng ta…
Người phía dưới chưa nói hết, Tần Tiền đã trầm mặt nói:
- Còn không mang Tiểu Thăng tới bệnh viện chữa trị. Tất cả người bị thương cũng đưa tới bệnh viện.
Dư Dụ cũng không có mặt mũi nào ở lại chỗ này,vội vàng cáo từ rời đi. Khi những người của Tần gia muốn xem Lâm Vân bị truy nã, thì lại không thấy tin tức gì cả.
Ngay cả một tin tức cũng không có, nói gì là lệnh truy nã.
Tần Tiền căn bản cũng không có tính toán nói ra chuyện này. Làm một lãnh đạo của một quốc gia, ông ta rất rõ thái độ của các thủ trưởng còn lại. Không chỉ nói là truy nã Lâm Vân, ngay cả một người tới an ủi cũng không có.
Sau khi mọi người rời đi, Tần Tiền giống như già thêm mười tuổi. Ông ta đột nhiên cảm thấy rất là mệt mỏi. Cho dù làm tới vị trí lớn như vậy rồi, vẫn có người không thể trêu vào. Lâm Vân là không thể trêu vào, ông ta đã sớm biết. Tuy Tần Vô Sơn gọi điện thoại, ấp a ấp úng nói, nhưng ông ta vẫn nhận đượ tình báo về Lâm Vân từ Từ Lí.
Ở rừng rậm Amazon, hắn dùng sức một người cứu tất cả đội viên của Long Ảnh. Lại còn xử lý hơn một trăm người đặc công tinh anh của mấy quốc gia. Làm cho cả nước Mĩ cũng phải thỏa hiệp. Một người như vậy, quốc gia sẽ không vì một người cháu nội của ông ta mà đả kích hắn.
Không chi nói là không muốn đả kích, mà quốc gia phỏng chừng còn muốn trăm phương nghìn kế, để đưa người này lên cao.
Tuy nhiên theo ý tứ của Vô Sơn, tên Lâm Vân này không có hứng thú gì với việc làm quan. Mà dù vậy, loại người như hắn, sẽ sợ sự đả kích của quốc gia sao? Một quốc gia có bao nhiêu tổ chức đặc công như Long Ảnh hay là Hổ Nha? Huống chi, Long Ảnh cũng là đội viên do hắn huấn luyện. Phỏng chừng phái người đi trả thù cũng không đủ cho Lâm Vân giết. Súng thì không uy hiếp được hắn rồi, chẳng lẽ lại điều động toàn bộ người có dị năng của thế giới đi đối phó với Lâm Vân? hoặc là điều động tên lửa bắn Lâm Vân? Cái này chỉ nói chê cười mà thôi.
Hoặc là một ít môn phái ẩn thể có thể đối phó với hắn. Nhưng mình chỉ có nghe qua bọn họ, chứ chưa từng gặp người nào trong đó. Mà võ công truyền thừa của gia tộc làm sao có thể so sánh được với các môn phái kia.Chỉ là bởi vì Tần ra có nhiều người chiếm những vị trí lãnh đạo trọng yếu mà thôi.
Có lẽ tên Lâm Vân này xuất thân từ một môn phái ẩn thế nào đó. Thiếu một đứa cháu nội thì thiếu a. Huống hồ đứa cháu Tần Thăng này vẫn còn giữ lại một cái mạng. Hiện tại ông ta muốn cảm ơn nhất chính là cháu gái Tần Nhan của mình. Nếu như không phải Tần Nhan kịp thời ngăn trở vợ của Lâm Vân tự sát, thì không chừng Lâm Vân đã không do dư giết cả nhà Tần gia rồi. Không phải là không chừng, mà là khẳng định.
Tần Tiền thở dài một hơi. Lại một lần nữa thông báo họp gia tộc. Lần họp này, Tần Tiền tuyên bố không cho phép bất kỳ người nào của Tần gia trêu trọc vào Lâm Vân. Thậm chí cả người của Lâm gia cũng không được động tới.
Tuy trong tình báo nói rằng Lâm Vân không mặn mà gì lắm với Lâm gia. Nhưng ai mà biết tính chân thực trong đó.
Khi Lâm Lộ Trọng nghe xong báo cáo của Dư Dụ thì rất là khiếp sợ, đứng lăng tại chỗ. Không ngờ đứa cháu Lâm Vân này của mình lại lợi hại như vậy? Nó có thể đá bay cửa chính của Tần gia, đánh cha con Tần Thăng, Lâm Lộ Trọng không kinh ngạc. Chỉ cần chuẩn bị tốt giải quyết hậu quả là được. Dù sao cũng là tuổi trẻ xúc động. Nhưng trong tình báo của Dư Dụ, ông ta thấy được biểu hiện của Lâm Vân không chỉ đơn giản như vậy.
Lúc ấy nó nói, không cần phải dựa vào thế lực của Lâm gia, hóa ra là nói thật. Rõ ràng ngay cả Tần Tiền cũng muốn thỏa hiệp với Lâm Vân, mặc dù Lâm Vân đã đập gãy tay chân của cháu ông ta. Lâm Lộ Trọng biết Tần Tiền làm vậy không phải vì kiêng kỵ mình.
Như vậy, có lý do gì trong dó mà mình chưa biết sao? Trừ khi liên quan tới các vị lãnh đạo trong quân ủy. Mà Lâm gia bọn họ không có ai làm ở trong quân ủy, đây là một nhược điểm khá lớn.
Hoặc là chuyện này quá mức trọng đại, một số người lãnh đạo đều không thể biết.
- Dư Dụ, cậu lập tức chuẩn bị xe cho tôi. Tôi muốn đi tới chỗ phó chủ tịch nước hỏi xem.
Lâm Lộ Trọng lập tức hạ quyết định, cho dù chuyện này liên quan tới quân ủy, không cho người ngoài biết. Nhưng chỉ cần mình chủ động đến hỏi, không phải là tin tức tuyệt mật, thì Từ Trường Thâm sẽ nói cho mình biết. Từ Trường Thâm là một trong ba vị phó chủ tích nước của Hoa quốc. Hai người có mối quan hệ rất mật thiết.
Từ Trường Thâm sống ở lão viện của quân khu Yên Kinh. Cháu nội của Tần Tiền bị Lâm Vân đánh trọng thương, ông ta là người nhận được tin tức đầu tiên. Nhưng ông ta không tỏ ý bất mãn gì mà chỉ thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần không đến nỗi chết người là được. Anh chàng Lâm Vân này không phải là người dễ trêu chọc.
Cũng may Tần Tiền coi như là hiểu chuyện, không làm chuyện gì quá phận. Những chuyện như vậy, Từ Trường Thâm chỉ có thể gọi điện thoại an ủi lão Tần Mà không làm ra hành động nào khác.
Chương trước Chương tiếp
Loading...