Công Tử Điên Khùng
Chương 190: Thẩm Quân bi kịch
Lúc Lâm Vân đã đi thật xa, người bán hàng tên là chị Quyên kia mới đi tới hỏi:
- Tôn Lộ, sao em lại để cho người kia cầm quần áo đi? Số quần áo đó phải hơn một trăm nghìn nguyên đấy. Em có phải dính bùa mê thuốc lú, bị hắn lừa gạt rồi phải không? Còn không đi tới ban quản lý chợ rồi báo cảnh sát đi.
- Chị nói cái gì vậy, chị Quyên? Người ta đã đưa thẻ ngân hàng rồi tính tiền, vì sao nói là lừa gạt. Thiệt là, bà chị quá cẩn thận rồi.
Tôn Lộ mới tốt nghiệp đại học, nên còn chưa hiểu nhiều lắm những mánh khóe lừa bịp mà chị Quyên nói.
- Tuy nhiên, em nhìn anh chàng vừa nãy trông rất quen. Giống như đã gặp ở đâu đó rồi thì phải. Nghĩ mãi lại không ra.
Tôn Lộ vừa nói chuyện, vừa đưa hóa đơn tính tiền cho chị Quyên xem.
- A, người kia thực sự đã trả tiền rồi sao? Người này thật là hào phóng. Ài, vốn là khách hàng của chị, lại bị chị đưa sang chỗ em, thật là….
Chị Quyên còn đang vô cùng hối hận, thì Tôn Lộ đang suy nghĩ mình đã từng gặp hắn ở chỗ nào.
Lâm Vân nhất thời không tìm được nơi nào để tắm rửa, đành phải bỏ quần áo vào Tinh Giới rồi chuẩn bị ngày mai đi cắt tóc.
Còn bốn tiếng nữa là trời sán, Lâm Vân trở lại chỗ mình đã tặng vòng cổ cho Vũ Tích. Lâm Vân chuẩn bị ngồi ở trong này tu luyện nốt đêm. Nơi này là nơi mà hắn đã yêu Vũ Tích. Mặc dù không có Vũ Tích ở đây, nhưng mỗi lần Lâm Vân thiếu chỗ tu luyện, hắn lại nghĩ ngay tới nơi này.
Xe cánh sát thét gào không được bao lâu, thì cũng dần dần yên tĩnh. Lâm Vân cười, quả nhiên là chỉ làm bộ dáng. Nếu hiện tại Vũ Tích cũng ở chỗ này thì thật là tốt. Chính mình đã lâu không gặp nàng rồi. Chắc nàng không biết là mình có thể chữa trị dung mạo cho nàng.
Không biết Vũ Tích rốt cuộc đi nơi nào. Lâm Vân tin tưởng hai năm sau nàng nhất định sẽ trở về gặp mình. Nhưng thời gian hai năm thực sự quá dài. Mà mình chỉ muốn có nàng ấy ngay bây giờ.
- Aì….
Lâm Vân thở dài.
Mấy giờ trôi qua rất nhanh. Khi trời dần sáng, thì đã bắt đầu có đông người tới công viên tập thể dục. Lâm Vân ở trong công viên cũng không có ai để ý. Dù sao nhìn bộ dáng của hắn là người ta nghĩ ngay hắn là một kẻ lang thang.
Đi ra công viên, Lâm Vân chuẩn bị rút ít tiền. Trên người của hắn không còn tiền mặt.
Quần áo đã có, đợi lát nữa đi ăn chút gì đó, sau đó là tắm rửa rồi thay quần áo.
Mua một cốc sữa đậu nành và vài cái bánh báo ở một quán ăn vặt. Người bán hàng ở quán ăn vặt này là một phụ nữ tuổi chừng năm mươi. Bà ta thấy bộ dáng của Lâm Vân như vậy còn có tiền mua thức ăn, chứ không giống với mấy kẻ lang thang khác chỉ đòi ăn xin, không khỏi nổi lên sự đồng tình với Lâm Vân. Liền cho Lâm Vân thêm một cái banh bao.
Lâm Vân dở khóc dở cười. Nhưng người ta đã hảo tâm như thế, mình cũng không thể chối từ được. Đi tới một cái ghế nhỏ, ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện với bác gái bán hàng.
- Hai cái bánh bao, một cái bánh đậu.
Một thanh âm quen thuộc khiến Lâm Vân đang uống sữa đậu nành phải ngẩng đầu nhìn. Hóa ra là Thẩm Quân, người quen.
Buổi sáng hôm nay, Thẩm Quân còn chưa ăn sáng. Hôm nay tới sớm chút, chuẩn bị mua vài cái bánh bao ở quán ven đường lót bụng. Thật không ngờ lại găp Lâm Vân ở đây.Thấy bộ dáng của Lâm Vân như vậy, y liền rùng mình một cái, vội vàng cầm bánh bao muốn chạy đi.
- Trở về…
Lâm Vân nói.
Thẩm Quân thấy Lâm Vân gọi mình, nào dám tiếp tục chạy. Lại vội vội vàng trở về, chờ Lâm Vân hỏi.
Trong nội tâm y thực sự hối hận vì tới nơi này mua đồ ăn. Lần nào gặp cái tay Lâm Vân này cũng thấy hắn trang bức. Hiện tại thì đóng giả làm kẻ lang thang, không biết kẻ nào muốn xui xẻo với hắn đây.
Lâm Vân gọi Thẩm Quân lại, nhưng không nói lời nào, mà tiếp tục ăn.
Thẩm Quân thấy Lâm Vân gọi mình lại rồi chỉ im lặng. Do quá bị đè nén đành phải chủ động nói:
- Tôi, tôi, từ ngày đó chưa từng nói chuyện qua với Hàn Vũ Tích…Chuyện đó không liên quan gì tới tôi.
Lúc này Lâm Vân đã uống xong sữa đậu nành, hắn nghe Thẩm Quân nói vậy, liền hỏi:
- Chuyện đó là chuyện gì? Nói đi, nếu không cậu tự biết hậu quả.
Cho dù Lâm Vân không uy hiếp, Thẩm Quân cũng không dám giấu diếm nửa câu, vội vàng nói:
- Cái tay Tần Thăng kia thường tới công ty làm phiền Hàn Vũ Tích. Thậm chí có mấy lần y muốn nhờ tôi hỗ trợ, nhưng tôi đều từ chối.
Những lời này của Thẩm Quân đúng là không nói dối. Tuy y không biết rõ thân phận của Tần Thăng, nhưng y biết Tần Thăng là người có tiền. Mỗi lần giao dịch một đơn đặt hàng đều hào phóng giống như mua một chai nước lọc vậy. Nếu như không phải vì sợ hãi Lâm Vân, y khẳng định đã đồng ý làm chuyện này rồi. Nhưng những chuyện hồi trước Lâm Vân vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt Tần Thăng.
Tuy không biết vì sao Lâm Vân lại để vợ của mình ở công ty rồi mặc cho người ta làm phiền, nhưng y cũng không dám hỏi.
Thẩm Quân biết rõ, động đến ai chứ đừng có động tới Lâm Vân. Hai người bạn của mình lần trước vì đắc tội hắn, mà cha của hai người, một bị miễn chức, một đang bị điều tra.
Lúc này người đi làm bắt đầu nhiều. Có mấy người của công ty Thẩm Quân nhìn thấy quản lý của bọn họ đang ngoan ngoãn như một học sinh tiểu học, đứng trước một kẻ lang thang ngồi uống sữa đậu nành. Đều rất là kinh ngạc.
- Là ông chồng điên của Vũ Tích, Lâm Vân…
Đã có người nhận ra Lâm Vân.
Lâm Vân nghĩ thầm, nơi này là chỗ làm của Vũ Tích, có người nhận ra mình cũng không có gì là, nên vẫn lơ đễnh. Nhưng nói chuyện ở đây có vẻ không thuận tiện, liền lập tức đứng lên nói với Thẩm Quân:
- Đi theo tôi.
Thẩm Quân đương nhiên không dám nói không đi. Đành phải xách theo cặp công văn đi đằng sau Lâm Vân. Thậm chí cũng không dám nhìn đông nhìn tây. Bác gái bán hàng kia cũng rất kỳ quái. Thẩm Quân là quản lý của cả một văn phòng, bà ta đã không biết nghe người ta gọi qua bao nhiêu lần. Thật không ngờ y lại tôn kính với người lang thang kia như vậy. Vừa nãy mình còn thương hại cho hắn thêm một cái bánh bao đây này.
Thẩm Quân lo sợ bất an đi theo đằng sau Lâm Vân. Y không biết Lâm Vân gọi mình ra ngoài làm gì.
Mang theo Thẩm Quân tới một quán café gần đó. Lâm Vân đi vào, Thẩm Quân cũng đành phải vào theo. Người bán hàng thấy bộ dáng lôi thôi của Lâm Vân, muốn tiến lên ngăn trở. Nhưng nìn thấy Thẩm Quân mặc quần áo gọn gàng đi theo sau, lập tức lùi sang một bên.
Lâm Vân tìm một vị trí gần cửa sổ, ngồi xuống. Thấy Thẩm Quân có chút câu thúc, liền nói:
- Ngồi xuống đi.
Thẩm Quân vừa ngồi xuống, người bán hàng đã đi lên hỏi hai người kỳ quái này muốn uống gì. Kỳ quái bởi vì cách ăn mặc của người kia đã vốn đã kỳ lạ, mà người ăn mặc sang trọng hơn lại tỏ vẻ khép nép với hắn.
- Không biết Lâm tiên sinh gọi tôi tới nơi này là muốn hỏi điều gì?
Thẩm Quân bất an hỏi. Y thực sự rất e ngại Lâm Vân.
- Cậu kể rõ chuyện tay Tần Thăng kia tới công ty làm phiền Vũ Tích cho tôi biết. Còn có, y đã nhờ cậu làm cái gì? Tôi thích dứt khoát, cho nên đừng lề mề với tôi.
Lâm Vân nói xong, sắc mặt lạnh lẽo.
Lúc này Thẩm Quân mới kịp phản ứng, hóa ra Lâm Vân tìm mình là hỏi những chuyện này. Y thầm hận mình đã lắm chuyện. Vụng trộm nhìn thoáng qua khuôn mặt nghiêm nghị của Lâm Vân, Thẩm Quân lập tức trả lời:
- Trước kia tay Tần Thăng này hay tới công ty của chúng tôi. Mỗi lần tới là đều chạy vào văn phòng của Hàn Vũ Tích. Vì không cho người của công ty bàn ra nói vào, y liền chi tiền trở thành hộ khách lớn nhất của công ty chúng tôi.
- Về sau bởi vi Hàn Vũ Tích không để ý tới y, y liền thay đổi thành thứ hai hàng tuần tới. Mà mỗi lần tới vẫn là đến văn phòng làm việc của Hàn Vũ Tích. Thậm chí còn dẫn theo em gái của y để tăng thêm tình cảm. Một tháng gần đây, bởi vì Hàn Vũ Tích nghỉ việc, mới không thấy y tới công ty.
Nói đến đây, Thẩm Quân có chút cẩn thận nhìn Lâm Vân. Lâm Vân thì nghĩ, không ngờ tay Tần Thăng kia vô sỉ như vậy. Lâm Vân còn không biết Hàn Vũ Tích mấy lần thiếu chút nữa nghỉ việc vì bị Tần Thăng làm phiền. Tên khốn kiếp này, nguyên lai y không những đi tới Hàn gia đề nghị để cho Vũ Tích ly hôn, còn dám tới chỗ làm của Vũ Tích lớn mật quấy rối như thế.
- Còn có cái gì, nói nhanh lên.
Lâm Vân mặt không biểu tình, trong lòng đã coi Tần Thăng là người chết rồi.
- Lúc vừa tới, y nhờ tôi điều tra tình hình của Hàn Vũ Tích. Tôi không nói gì. Về sau không biết y tìm ai để điều tra. Còn có, y, y…
Thẩm Quân ấp a ấp úng.
- Y thế nào? Nói.
Lâm Vân vỗ bàn, khiến cho người bán hàng phải giật cả mình. Cũng may trong quán chỉ có hai người kia ngồi, nếu không chả phải dọa sợ các khách hàng khác.
- Y muốn đồng nghiệp của Hàn Vũ Tích hẹn Hàn Vũ Tích đi ra ngoài, sau đó cho uống thuốc mê. Nhưng y chưa làm được điều đấy.
Thẩm Quân khẽ cắn môi, kể lại chuyện này.
- Cái gì? Cái tên chó chết đấy, nói, làm sao cậu biết?
Lâm Vân nhìn chằm chằm vào Thẩm Quân. Nếu không phải Thẩm Quân nói hết câu cuối, thì hắn đã xách Thẩm Quân lên rồi. Thẩm Quân trông thấy ánh mắt lạnh như băng của Lâm Vân, cũng không dám chần chừ, lâp tức nói ra:
- Ngày đó khi tan việc, tôi vào trong gara lấy xe. Bởi vì tôi đang suy nghĩ một số chuyện nên ngồi trong xe chưa lái xe đi ra. Tần Thăng và em gái của y cũng đi vào gara lấy xe. Rồi tôi nghe thấy Tần Thăng nói kế hoạch đó cho em gái của y.
“Anh thực sự yêu mến Vũ Tích. Nhưng em nói xem, một cô nàng cứng đầu như vậy, nếu đem gạo nấu thành cơm thì có phải sẽ phục tùng không? Ngày mai anh bảo đồng nghiệp của cô ta hẹn cô ta đi ra ngoài. Sau đó cho cô ta uống thuốc mê, đỡ phải ngày nào cũng giằng co như thế này”
- Em gái Tần Nhan của y thì nói
“Nếu anh làm như vậy, em đoán rằng dựa vào tính tình của chị Vũ Tích, chị ấy sẽ tự sát. Anh trai, nếu như anh thực sự yêu mến chị ấy, thì vẫn là tốn công sức một chút. Chị Vũ Tích không giống như những phụ nữ khác. Em nghĩ anh vẫn nên làm như hiện tại. Một ngày nào đó anh sẽ đả động chị ấy thôi. Kỳ thực em cũng rất muốn chị Vũ Tích làm chị dâu của em”.
- Về sau Tần Thăng suy nghĩ một lát, vẫn là nói nên hướng về người nhà của Hàn Vũ Tích thì nhanh hơn. Rồi hai người nói tới chuyện cầu hôn gì đó. Nói chuyện xong thì bọn họ lái xe rời đi. Tôi chỉ được nghe có như vậy thôi.
Thẩm Quân nói xong, vẫn có chút sợ hãi nhìn Lâm Vân.
Lâm Vân đã bình tình trở lại, nhưng lửa giận trong lòng hắn đã lên tới đỉnh điểm. Rõ ràng muốn làm cái trò hèn hạ như vậy. Nếu âm mưu của tên khốn kiếp kia thành công, vậy thì Vũ Tích chắc chắn sẽ tự sát. Mà Vũ Tích chết, cho dù Lâm Vân đốt cả Tần gia thành tro bụi cũng không có cách nào tiêu trừ sự hối hận trong hắn. May mà tên khốn kiếp kia không làm. Tần Thăng phải không, ta sẽ cho ngươi biến mất khỏi Tần gia.
Thế giới này đã không còn người nào có thể cứu y. Trừ phi đích thân Vũ Tích tới đây nói với mình. Tuy nhiên cho dù Vũ Tích trở lại, nàng ấy cũng sẽ không vì tên cặn bã kia cầu tình.
- Vì sao Tần Thăng biết Hàn Vũ Tích?
Ngữ khí của Lâm Vân giống như vọng lại từ địa ngục, khiến toàn thân của Thẩm Quân phát lạnh. Y có thể nhìn thấy rõ ràng Lâm Vân đang run rẩy.
- Chuyện này thì tôi không rõ ràng lắm, bởi vì tôi và Tần Thăng không phải là quen thuộc. Mỗi lần đều là y tới chỗ làm việc của tôi. Mà nếu y có hỏi han gì về Hàn Vũ Tích tôi thường qua loa cho xong chuyện. Những gì tôi nói đều là sự thật.
Thẩm Quân rất sợ hãi nhìn Lâm Vân. Y không biết tiếp theo hắn sẽ làm gì mình.
Những lời Thẩm Quân nói, đều là từ đáy lòng. Từ lần bị Lâm Vân giáo huấn kia, chỉ cần việc gì liên quan tới Hàn Vũ Tích, là y đều né tránh.
Lâm Vân không thể chọc vào, đó là chân lý và đã được chứng thực. Cái tay của mình bị hắn đánh gãy, lúc trơi mưa dầm vẫn còn cảm thấy có chút đau đớn. Cho nên y đâu dám đắc tội người này. Tuy không biết lai lịch của Tần Thăng, nhưng trong lòng y đang mặc niệm cho Tần Thăng.
- Tôi…
Thẩm Quân thấy vài phút rồi Lâm Vân không nói lời nào, liền lau lau mồ hôi trên trán, nói một từ.
- Cậu đi đi….
Lâm Vân nói xong những lời này, cũng lười để ý tới Thẩm Quân. Hiện tại, hắn đang nghĩ nên giáo huấn cái tay Tần Thăng kia như thế nào. Giáo huấn Tần Thăng là trở mặt với Tần gia. Lâm Vân cũng biết đôi chút về Tần gia, nhưng hăn căn bản không để bọn họ vào trong mắt. Với tu vi hiện tại của hắn, cho dù nhổ tận gốc Tần gia, cũng không khó khăn gì. Cùng lắm thì rời đi Hoa quốc. Chỉ là chưa tìm được Vũ Tích, hắn sẽ không rời đi.
Người phục vụ thấy tên lang thang kia vỗ bàn, nói vài câu rồi thanh niên ăn mặc lịch sử kia rời đi. Mà từ đầu đến cuối thái độ đều rất khúm núm. Cho nên tuy Lâm Vân chỉ có một mình ngồi đó, người phục vụ cũng không dám đi lên nói gì.
Lâm Vân ngồi ở đó hơn 10 phút mới đi ra quán café. Hiện tại hắn rất là hối hận vì đã không ở lại Phần Giang. Cho dù muốn đi ra ngoài tìm linh thạch, cũng nên an bài cho Vũ Tích tốt rồi hẵng đi mới đúng.
Lâm Vân đã không còn tâm tư gì đi làm việc khác. Hiện tại đã thanh toán một nửa trướng nợ với Hàn gia. Vậy thì đi Yên Kinh thôi. Cái tay Tần Thăng kia rõ ràng đã bức Vũ Tích thành như vậy. Lâm Vân giận dữ chỉ muốn lập tức thu hồi toàn bộ khoản nợ này.
Trước khi đi, hắn muốn tới chỗ Mỹ Na thu thập toàn bộ đồ vật của Vũ Tích. Đây là những thứ mà Vũ Tích đã dùng qua, hắn không muốn lưu lại cho những người khác.
Lâm Vân tìm một cửa hiệu cắt tóc để cắt bớt bộ tóc dài đi. Vì không còn tâm tư nên tùy tiện đi vào một quán cắt tóc lắp đặt thiết bị khá xa hoa. Thợ cắt tóc rất khách khí mời Lâm Vân đi vào. Lâm Vân thấy ngồi bên cạnh là hai cô gái có vẻ như là sinh viên, vẻ mặt sợ hãi, cầm điện thoại như đang lo lắng đợi cái gì đó, cũng không để ý.
Thợ cắt tóc ở đây vô cùng khách khí, cơ hồ coi Lâm Vân như đại gia để hầu hạ. Lâm Vân âm thầm kỳ quái, chẳng lẽ thợ cắt tóc của thế giới này đều có tố chất ưu tú như vậy?
Lâm Vân đoán chừng chắc là do người trong ngành này cạnh tranh quá lớn. Thợ cắt tóc không ngừng hỏi han Lâm Vân, muốn cắt thế nào, muốn cắt chỗ này đi không, khiến Lâm Vân cũng hơi khó chịu, nói thẳng:
- Cắt tóc nhanh lên, cậu thích cắt kiểu gì thì cắt, đừng hỏi nữa, thật là phiền.
Khóe miệng của thợ cắt tóc này lộ ra một tia cười lạnh khó thấy, liên thanh đồng ý.
Nửa tiếng sau, Lâm Vân bắt đầu không kiên nhẫn thì thợ cắt tóc đã nói:
- Tiên sinh, tóc của ngài đã cắt xong.
Lâm Vân đứng lên, thấy bộ dạng của mọi người đều rất kinh ngạc nhìn mình, cũng không quan tâm, liền hỏi luôn:
- Bao nhiều tiền?
Thợ cắt tóc tranh thủ thời gian cầm một cái máy tính nhỏ, ấn ấn vài cái rồi trả lời:
- Tổng cộng là 175000 nguyên (Cắt tóc hơn 600 triệu ==!), khuyến mãi cho ngài còn 170000 nguyên.
Nói xong, ánh mắt trở nên âm hiểm lạnh lùng nhìn Lâm Vân. Lâm Vân thì càng cười lạnh, cắt tóc cũng muốn làm thịt lão tử. Phần Giang lại có loại cửa hàng cắt tóc như vậy sao? Cuối cùng cũng minh bạch vì sao hai cô gái kia sợ hãi ngồi ở góc tường như thế. Xem ra hai người cũng bị cửa hàng này lừa gạt. Lâm Vân căn bản lười nói chuyện, tuy chút tiền ấy hắn không quan tâm, nhưng không phải kẻ nào cũng có thể làm thịt hắn.
Vốn trong lòng đang đầy cơn tức, Lâm Vân trực tiếp ném bay tên thợ cắt tóc này ra ngoài. Tên thợ cắt tóc này bị Lâm Vân ném đập trúng vào góc tường, máu tươi liền phun ra. Mọi người sợ hãi nhìn vào Lâm Vân, không dám lên tiếng. Lâm Vân đi tới, lại muột cước dẫm nát đầu gối của y. Một chân này của y coi như là bị phế.
Bảy tám người thanh niên tóc tai nhuộm đủ màu lao tới, Lâm Vân hừ lạnh một tiếng. Dùng chân quét tới, vài tên thanh niên lập tức bị đá bay chục mét. Một quét này cũng đã đập vỡ đấu gối của bọn chúng.
Giữa tiếng kêu gào thê thảm, một phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ vội vội vàng vàng từ trên tầng chạy xuống. Mụ ta trông thấy một màn này, chỉ vào Lâm Vân kêu lên:
- Cậu biết đây là cửa hàng của ai không? Đây chính là cửa hàng do Lý Tiếu thiếu gia mở. Cậu lại dám gây sự ở chỗ này à. Vậy thì nửa đời sau vào tù mà ngồi.
Nói xong lấy điện thoại, bắt đầu gọi.
Lâm Vân cười lạnh một tiếng:
- Lý Tiếu sao? Bây giờ chưa phải lúc tìm y. Chờ ta trở về từ Yên Kinh rồi thanh toán với y sau.
Nói xong, xoay người nhìn hai cô gái kia:
- Còn không rời đi, ở chỗ này làm gì?
Nghe Lâm Vân nói vậy, hai cô gái sinh viên mới vội vàng chạy ra khỏi cửa hàng cắt tóc.
Lâm Vân lại một cước đá bay người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp kia. Mụ này chuẩn xác đè lên người của tên thợ cắt tóc, phát ra vài tiếng kêu thảm.
- Nhớ kỹ, ta là Lâm Vân, trở về nói cho Lý Tiếu, ta rất nhanh sẽ tới bái phỏng Lý gia của y.
Lâm Vân nói xong xoay người rời đi. Không lâu sau xe cảnh sát đã inh ỏi đi tới.
Lúc Lâm Vân đi tới nhà của Mỹ Na thì Mỹ Na không có ở nhà. Đoán chừng là đi làm, Lâm Vân rất dễ dàng mở ra cửa chính. Đi vào phòng của Vũ Tích, rồi lập tức thu toàn bộ đồ đạc của Vũ Tích vào trong Tinh Giới, kể cả cái giường của nàng. Thu hồi xong, Lâm Vân lập tức tới sân bay Phần Giang.
- Tôn Lộ, sao em lại để cho người kia cầm quần áo đi? Số quần áo đó phải hơn một trăm nghìn nguyên đấy. Em có phải dính bùa mê thuốc lú, bị hắn lừa gạt rồi phải không? Còn không đi tới ban quản lý chợ rồi báo cảnh sát đi.
- Chị nói cái gì vậy, chị Quyên? Người ta đã đưa thẻ ngân hàng rồi tính tiền, vì sao nói là lừa gạt. Thiệt là, bà chị quá cẩn thận rồi.
Tôn Lộ mới tốt nghiệp đại học, nên còn chưa hiểu nhiều lắm những mánh khóe lừa bịp mà chị Quyên nói.
- Tuy nhiên, em nhìn anh chàng vừa nãy trông rất quen. Giống như đã gặp ở đâu đó rồi thì phải. Nghĩ mãi lại không ra.
Tôn Lộ vừa nói chuyện, vừa đưa hóa đơn tính tiền cho chị Quyên xem.
- A, người kia thực sự đã trả tiền rồi sao? Người này thật là hào phóng. Ài, vốn là khách hàng của chị, lại bị chị đưa sang chỗ em, thật là….
Chị Quyên còn đang vô cùng hối hận, thì Tôn Lộ đang suy nghĩ mình đã từng gặp hắn ở chỗ nào.
Lâm Vân nhất thời không tìm được nơi nào để tắm rửa, đành phải bỏ quần áo vào Tinh Giới rồi chuẩn bị ngày mai đi cắt tóc.
Còn bốn tiếng nữa là trời sán, Lâm Vân trở lại chỗ mình đã tặng vòng cổ cho Vũ Tích. Lâm Vân chuẩn bị ngồi ở trong này tu luyện nốt đêm. Nơi này là nơi mà hắn đã yêu Vũ Tích. Mặc dù không có Vũ Tích ở đây, nhưng mỗi lần Lâm Vân thiếu chỗ tu luyện, hắn lại nghĩ ngay tới nơi này.
Xe cánh sát thét gào không được bao lâu, thì cũng dần dần yên tĩnh. Lâm Vân cười, quả nhiên là chỉ làm bộ dáng. Nếu hiện tại Vũ Tích cũng ở chỗ này thì thật là tốt. Chính mình đã lâu không gặp nàng rồi. Chắc nàng không biết là mình có thể chữa trị dung mạo cho nàng.
Không biết Vũ Tích rốt cuộc đi nơi nào. Lâm Vân tin tưởng hai năm sau nàng nhất định sẽ trở về gặp mình. Nhưng thời gian hai năm thực sự quá dài. Mà mình chỉ muốn có nàng ấy ngay bây giờ.
- Aì….
Lâm Vân thở dài.
Mấy giờ trôi qua rất nhanh. Khi trời dần sáng, thì đã bắt đầu có đông người tới công viên tập thể dục. Lâm Vân ở trong công viên cũng không có ai để ý. Dù sao nhìn bộ dáng của hắn là người ta nghĩ ngay hắn là một kẻ lang thang.
Đi ra công viên, Lâm Vân chuẩn bị rút ít tiền. Trên người của hắn không còn tiền mặt.
Quần áo đã có, đợi lát nữa đi ăn chút gì đó, sau đó là tắm rửa rồi thay quần áo.
Mua một cốc sữa đậu nành và vài cái bánh báo ở một quán ăn vặt. Người bán hàng ở quán ăn vặt này là một phụ nữ tuổi chừng năm mươi. Bà ta thấy bộ dáng của Lâm Vân như vậy còn có tiền mua thức ăn, chứ không giống với mấy kẻ lang thang khác chỉ đòi ăn xin, không khỏi nổi lên sự đồng tình với Lâm Vân. Liền cho Lâm Vân thêm một cái banh bao.
Lâm Vân dở khóc dở cười. Nhưng người ta đã hảo tâm như thế, mình cũng không thể chối từ được. Đi tới một cái ghế nhỏ, ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện với bác gái bán hàng.
- Hai cái bánh bao, một cái bánh đậu.
Một thanh âm quen thuộc khiến Lâm Vân đang uống sữa đậu nành phải ngẩng đầu nhìn. Hóa ra là Thẩm Quân, người quen.
Buổi sáng hôm nay, Thẩm Quân còn chưa ăn sáng. Hôm nay tới sớm chút, chuẩn bị mua vài cái bánh bao ở quán ven đường lót bụng. Thật không ngờ lại găp Lâm Vân ở đây.Thấy bộ dáng của Lâm Vân như vậy, y liền rùng mình một cái, vội vàng cầm bánh bao muốn chạy đi.
- Trở về…
Lâm Vân nói.
Thẩm Quân thấy Lâm Vân gọi mình, nào dám tiếp tục chạy. Lại vội vội vàng trở về, chờ Lâm Vân hỏi.
Trong nội tâm y thực sự hối hận vì tới nơi này mua đồ ăn. Lần nào gặp cái tay Lâm Vân này cũng thấy hắn trang bức. Hiện tại thì đóng giả làm kẻ lang thang, không biết kẻ nào muốn xui xẻo với hắn đây.
Lâm Vân gọi Thẩm Quân lại, nhưng không nói lời nào, mà tiếp tục ăn.
Thẩm Quân thấy Lâm Vân gọi mình lại rồi chỉ im lặng. Do quá bị đè nén đành phải chủ động nói:
- Tôi, tôi, từ ngày đó chưa từng nói chuyện qua với Hàn Vũ Tích…Chuyện đó không liên quan gì tới tôi.
Lúc này Lâm Vân đã uống xong sữa đậu nành, hắn nghe Thẩm Quân nói vậy, liền hỏi:
- Chuyện đó là chuyện gì? Nói đi, nếu không cậu tự biết hậu quả.
Cho dù Lâm Vân không uy hiếp, Thẩm Quân cũng không dám giấu diếm nửa câu, vội vàng nói:
- Cái tay Tần Thăng kia thường tới công ty làm phiền Hàn Vũ Tích. Thậm chí có mấy lần y muốn nhờ tôi hỗ trợ, nhưng tôi đều từ chối.
Những lời này của Thẩm Quân đúng là không nói dối. Tuy y không biết rõ thân phận của Tần Thăng, nhưng y biết Tần Thăng là người có tiền. Mỗi lần giao dịch một đơn đặt hàng đều hào phóng giống như mua một chai nước lọc vậy. Nếu như không phải vì sợ hãi Lâm Vân, y khẳng định đã đồng ý làm chuyện này rồi. Nhưng những chuyện hồi trước Lâm Vân vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt Tần Thăng.
Tuy không biết vì sao Lâm Vân lại để vợ của mình ở công ty rồi mặc cho người ta làm phiền, nhưng y cũng không dám hỏi.
Thẩm Quân biết rõ, động đến ai chứ đừng có động tới Lâm Vân. Hai người bạn của mình lần trước vì đắc tội hắn, mà cha của hai người, một bị miễn chức, một đang bị điều tra.
Lúc này người đi làm bắt đầu nhiều. Có mấy người của công ty Thẩm Quân nhìn thấy quản lý của bọn họ đang ngoan ngoãn như một học sinh tiểu học, đứng trước một kẻ lang thang ngồi uống sữa đậu nành. Đều rất là kinh ngạc.
- Là ông chồng điên của Vũ Tích, Lâm Vân…
Đã có người nhận ra Lâm Vân.
Lâm Vân nghĩ thầm, nơi này là chỗ làm của Vũ Tích, có người nhận ra mình cũng không có gì là, nên vẫn lơ đễnh. Nhưng nói chuyện ở đây có vẻ không thuận tiện, liền lập tức đứng lên nói với Thẩm Quân:
- Đi theo tôi.
Thẩm Quân đương nhiên không dám nói không đi. Đành phải xách theo cặp công văn đi đằng sau Lâm Vân. Thậm chí cũng không dám nhìn đông nhìn tây. Bác gái bán hàng kia cũng rất kỳ quái. Thẩm Quân là quản lý của cả một văn phòng, bà ta đã không biết nghe người ta gọi qua bao nhiêu lần. Thật không ngờ y lại tôn kính với người lang thang kia như vậy. Vừa nãy mình còn thương hại cho hắn thêm một cái bánh bao đây này.
Thẩm Quân lo sợ bất an đi theo đằng sau Lâm Vân. Y không biết Lâm Vân gọi mình ra ngoài làm gì.
Mang theo Thẩm Quân tới một quán café gần đó. Lâm Vân đi vào, Thẩm Quân cũng đành phải vào theo. Người bán hàng thấy bộ dáng lôi thôi của Lâm Vân, muốn tiến lên ngăn trở. Nhưng nìn thấy Thẩm Quân mặc quần áo gọn gàng đi theo sau, lập tức lùi sang một bên.
Lâm Vân tìm một vị trí gần cửa sổ, ngồi xuống. Thấy Thẩm Quân có chút câu thúc, liền nói:
- Ngồi xuống đi.
Thẩm Quân vừa ngồi xuống, người bán hàng đã đi lên hỏi hai người kỳ quái này muốn uống gì. Kỳ quái bởi vì cách ăn mặc của người kia đã vốn đã kỳ lạ, mà người ăn mặc sang trọng hơn lại tỏ vẻ khép nép với hắn.
- Không biết Lâm tiên sinh gọi tôi tới nơi này là muốn hỏi điều gì?
Thẩm Quân bất an hỏi. Y thực sự rất e ngại Lâm Vân.
- Cậu kể rõ chuyện tay Tần Thăng kia tới công ty làm phiền Vũ Tích cho tôi biết. Còn có, y đã nhờ cậu làm cái gì? Tôi thích dứt khoát, cho nên đừng lề mề với tôi.
Lâm Vân nói xong, sắc mặt lạnh lẽo.
Lúc này Thẩm Quân mới kịp phản ứng, hóa ra Lâm Vân tìm mình là hỏi những chuyện này. Y thầm hận mình đã lắm chuyện. Vụng trộm nhìn thoáng qua khuôn mặt nghiêm nghị của Lâm Vân, Thẩm Quân lập tức trả lời:
- Trước kia tay Tần Thăng này hay tới công ty của chúng tôi. Mỗi lần tới là đều chạy vào văn phòng của Hàn Vũ Tích. Vì không cho người của công ty bàn ra nói vào, y liền chi tiền trở thành hộ khách lớn nhất của công ty chúng tôi.
- Về sau bởi vi Hàn Vũ Tích không để ý tới y, y liền thay đổi thành thứ hai hàng tuần tới. Mà mỗi lần tới vẫn là đến văn phòng làm việc của Hàn Vũ Tích. Thậm chí còn dẫn theo em gái của y để tăng thêm tình cảm. Một tháng gần đây, bởi vì Hàn Vũ Tích nghỉ việc, mới không thấy y tới công ty.
Nói đến đây, Thẩm Quân có chút cẩn thận nhìn Lâm Vân. Lâm Vân thì nghĩ, không ngờ tay Tần Thăng kia vô sỉ như vậy. Lâm Vân còn không biết Hàn Vũ Tích mấy lần thiếu chút nữa nghỉ việc vì bị Tần Thăng làm phiền. Tên khốn kiếp này, nguyên lai y không những đi tới Hàn gia đề nghị để cho Vũ Tích ly hôn, còn dám tới chỗ làm của Vũ Tích lớn mật quấy rối như thế.
- Còn có cái gì, nói nhanh lên.
Lâm Vân mặt không biểu tình, trong lòng đã coi Tần Thăng là người chết rồi.
- Lúc vừa tới, y nhờ tôi điều tra tình hình của Hàn Vũ Tích. Tôi không nói gì. Về sau không biết y tìm ai để điều tra. Còn có, y, y…
Thẩm Quân ấp a ấp úng.
- Y thế nào? Nói.
Lâm Vân vỗ bàn, khiến cho người bán hàng phải giật cả mình. Cũng may trong quán chỉ có hai người kia ngồi, nếu không chả phải dọa sợ các khách hàng khác.
- Y muốn đồng nghiệp của Hàn Vũ Tích hẹn Hàn Vũ Tích đi ra ngoài, sau đó cho uống thuốc mê. Nhưng y chưa làm được điều đấy.
Thẩm Quân khẽ cắn môi, kể lại chuyện này.
- Cái gì? Cái tên chó chết đấy, nói, làm sao cậu biết?
Lâm Vân nhìn chằm chằm vào Thẩm Quân. Nếu không phải Thẩm Quân nói hết câu cuối, thì hắn đã xách Thẩm Quân lên rồi. Thẩm Quân trông thấy ánh mắt lạnh như băng của Lâm Vân, cũng không dám chần chừ, lâp tức nói ra:
- Ngày đó khi tan việc, tôi vào trong gara lấy xe. Bởi vì tôi đang suy nghĩ một số chuyện nên ngồi trong xe chưa lái xe đi ra. Tần Thăng và em gái của y cũng đi vào gara lấy xe. Rồi tôi nghe thấy Tần Thăng nói kế hoạch đó cho em gái của y.
“Anh thực sự yêu mến Vũ Tích. Nhưng em nói xem, một cô nàng cứng đầu như vậy, nếu đem gạo nấu thành cơm thì có phải sẽ phục tùng không? Ngày mai anh bảo đồng nghiệp của cô ta hẹn cô ta đi ra ngoài. Sau đó cho cô ta uống thuốc mê, đỡ phải ngày nào cũng giằng co như thế này”
- Em gái Tần Nhan của y thì nói
“Nếu anh làm như vậy, em đoán rằng dựa vào tính tình của chị Vũ Tích, chị ấy sẽ tự sát. Anh trai, nếu như anh thực sự yêu mến chị ấy, thì vẫn là tốn công sức một chút. Chị Vũ Tích không giống như những phụ nữ khác. Em nghĩ anh vẫn nên làm như hiện tại. Một ngày nào đó anh sẽ đả động chị ấy thôi. Kỳ thực em cũng rất muốn chị Vũ Tích làm chị dâu của em”.
- Về sau Tần Thăng suy nghĩ một lát, vẫn là nói nên hướng về người nhà của Hàn Vũ Tích thì nhanh hơn. Rồi hai người nói tới chuyện cầu hôn gì đó. Nói chuyện xong thì bọn họ lái xe rời đi. Tôi chỉ được nghe có như vậy thôi.
Thẩm Quân nói xong, vẫn có chút sợ hãi nhìn Lâm Vân.
Lâm Vân đã bình tình trở lại, nhưng lửa giận trong lòng hắn đã lên tới đỉnh điểm. Rõ ràng muốn làm cái trò hèn hạ như vậy. Nếu âm mưu của tên khốn kiếp kia thành công, vậy thì Vũ Tích chắc chắn sẽ tự sát. Mà Vũ Tích chết, cho dù Lâm Vân đốt cả Tần gia thành tro bụi cũng không có cách nào tiêu trừ sự hối hận trong hắn. May mà tên khốn kiếp kia không làm. Tần Thăng phải không, ta sẽ cho ngươi biến mất khỏi Tần gia.
Thế giới này đã không còn người nào có thể cứu y. Trừ phi đích thân Vũ Tích tới đây nói với mình. Tuy nhiên cho dù Vũ Tích trở lại, nàng ấy cũng sẽ không vì tên cặn bã kia cầu tình.
- Vì sao Tần Thăng biết Hàn Vũ Tích?
Ngữ khí của Lâm Vân giống như vọng lại từ địa ngục, khiến toàn thân của Thẩm Quân phát lạnh. Y có thể nhìn thấy rõ ràng Lâm Vân đang run rẩy.
- Chuyện này thì tôi không rõ ràng lắm, bởi vì tôi và Tần Thăng không phải là quen thuộc. Mỗi lần đều là y tới chỗ làm việc của tôi. Mà nếu y có hỏi han gì về Hàn Vũ Tích tôi thường qua loa cho xong chuyện. Những gì tôi nói đều là sự thật.
Thẩm Quân rất sợ hãi nhìn Lâm Vân. Y không biết tiếp theo hắn sẽ làm gì mình.
Những lời Thẩm Quân nói, đều là từ đáy lòng. Từ lần bị Lâm Vân giáo huấn kia, chỉ cần việc gì liên quan tới Hàn Vũ Tích, là y đều né tránh.
Lâm Vân không thể chọc vào, đó là chân lý và đã được chứng thực. Cái tay của mình bị hắn đánh gãy, lúc trơi mưa dầm vẫn còn cảm thấy có chút đau đớn. Cho nên y đâu dám đắc tội người này. Tuy không biết lai lịch của Tần Thăng, nhưng trong lòng y đang mặc niệm cho Tần Thăng.
- Tôi…
Thẩm Quân thấy vài phút rồi Lâm Vân không nói lời nào, liền lau lau mồ hôi trên trán, nói một từ.
- Cậu đi đi….
Lâm Vân nói xong những lời này, cũng lười để ý tới Thẩm Quân. Hiện tại, hắn đang nghĩ nên giáo huấn cái tay Tần Thăng kia như thế nào. Giáo huấn Tần Thăng là trở mặt với Tần gia. Lâm Vân cũng biết đôi chút về Tần gia, nhưng hăn căn bản không để bọn họ vào trong mắt. Với tu vi hiện tại của hắn, cho dù nhổ tận gốc Tần gia, cũng không khó khăn gì. Cùng lắm thì rời đi Hoa quốc. Chỉ là chưa tìm được Vũ Tích, hắn sẽ không rời đi.
Người phục vụ thấy tên lang thang kia vỗ bàn, nói vài câu rồi thanh niên ăn mặc lịch sử kia rời đi. Mà từ đầu đến cuối thái độ đều rất khúm núm. Cho nên tuy Lâm Vân chỉ có một mình ngồi đó, người phục vụ cũng không dám đi lên nói gì.
Lâm Vân ngồi ở đó hơn 10 phút mới đi ra quán café. Hiện tại hắn rất là hối hận vì đã không ở lại Phần Giang. Cho dù muốn đi ra ngoài tìm linh thạch, cũng nên an bài cho Vũ Tích tốt rồi hẵng đi mới đúng.
Lâm Vân đã không còn tâm tư gì đi làm việc khác. Hiện tại đã thanh toán một nửa trướng nợ với Hàn gia. Vậy thì đi Yên Kinh thôi. Cái tay Tần Thăng kia rõ ràng đã bức Vũ Tích thành như vậy. Lâm Vân giận dữ chỉ muốn lập tức thu hồi toàn bộ khoản nợ này.
Trước khi đi, hắn muốn tới chỗ Mỹ Na thu thập toàn bộ đồ vật của Vũ Tích. Đây là những thứ mà Vũ Tích đã dùng qua, hắn không muốn lưu lại cho những người khác.
Lâm Vân tìm một cửa hiệu cắt tóc để cắt bớt bộ tóc dài đi. Vì không còn tâm tư nên tùy tiện đi vào một quán cắt tóc lắp đặt thiết bị khá xa hoa. Thợ cắt tóc rất khách khí mời Lâm Vân đi vào. Lâm Vân thấy ngồi bên cạnh là hai cô gái có vẻ như là sinh viên, vẻ mặt sợ hãi, cầm điện thoại như đang lo lắng đợi cái gì đó, cũng không để ý.
Thợ cắt tóc ở đây vô cùng khách khí, cơ hồ coi Lâm Vân như đại gia để hầu hạ. Lâm Vân âm thầm kỳ quái, chẳng lẽ thợ cắt tóc của thế giới này đều có tố chất ưu tú như vậy?
Lâm Vân đoán chừng chắc là do người trong ngành này cạnh tranh quá lớn. Thợ cắt tóc không ngừng hỏi han Lâm Vân, muốn cắt thế nào, muốn cắt chỗ này đi không, khiến Lâm Vân cũng hơi khó chịu, nói thẳng:
- Cắt tóc nhanh lên, cậu thích cắt kiểu gì thì cắt, đừng hỏi nữa, thật là phiền.
Khóe miệng của thợ cắt tóc này lộ ra một tia cười lạnh khó thấy, liên thanh đồng ý.
Nửa tiếng sau, Lâm Vân bắt đầu không kiên nhẫn thì thợ cắt tóc đã nói:
- Tiên sinh, tóc của ngài đã cắt xong.
Lâm Vân đứng lên, thấy bộ dạng của mọi người đều rất kinh ngạc nhìn mình, cũng không quan tâm, liền hỏi luôn:
- Bao nhiều tiền?
Thợ cắt tóc tranh thủ thời gian cầm một cái máy tính nhỏ, ấn ấn vài cái rồi trả lời:
- Tổng cộng là 175000 nguyên (Cắt tóc hơn 600 triệu ==!), khuyến mãi cho ngài còn 170000 nguyên.
Nói xong, ánh mắt trở nên âm hiểm lạnh lùng nhìn Lâm Vân. Lâm Vân thì càng cười lạnh, cắt tóc cũng muốn làm thịt lão tử. Phần Giang lại có loại cửa hàng cắt tóc như vậy sao? Cuối cùng cũng minh bạch vì sao hai cô gái kia sợ hãi ngồi ở góc tường như thế. Xem ra hai người cũng bị cửa hàng này lừa gạt. Lâm Vân căn bản lười nói chuyện, tuy chút tiền ấy hắn không quan tâm, nhưng không phải kẻ nào cũng có thể làm thịt hắn.
Vốn trong lòng đang đầy cơn tức, Lâm Vân trực tiếp ném bay tên thợ cắt tóc này ra ngoài. Tên thợ cắt tóc này bị Lâm Vân ném đập trúng vào góc tường, máu tươi liền phun ra. Mọi người sợ hãi nhìn vào Lâm Vân, không dám lên tiếng. Lâm Vân đi tới, lại muột cước dẫm nát đầu gối của y. Một chân này của y coi như là bị phế.
Bảy tám người thanh niên tóc tai nhuộm đủ màu lao tới, Lâm Vân hừ lạnh một tiếng. Dùng chân quét tới, vài tên thanh niên lập tức bị đá bay chục mét. Một quét này cũng đã đập vỡ đấu gối của bọn chúng.
Giữa tiếng kêu gào thê thảm, một phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ vội vội vàng vàng từ trên tầng chạy xuống. Mụ ta trông thấy một màn này, chỉ vào Lâm Vân kêu lên:
- Cậu biết đây là cửa hàng của ai không? Đây chính là cửa hàng do Lý Tiếu thiếu gia mở. Cậu lại dám gây sự ở chỗ này à. Vậy thì nửa đời sau vào tù mà ngồi.
Nói xong lấy điện thoại, bắt đầu gọi.
Lâm Vân cười lạnh một tiếng:
- Lý Tiếu sao? Bây giờ chưa phải lúc tìm y. Chờ ta trở về từ Yên Kinh rồi thanh toán với y sau.
Nói xong, xoay người nhìn hai cô gái kia:
- Còn không rời đi, ở chỗ này làm gì?
Nghe Lâm Vân nói vậy, hai cô gái sinh viên mới vội vàng chạy ra khỏi cửa hàng cắt tóc.
Lâm Vân lại một cước đá bay người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp kia. Mụ này chuẩn xác đè lên người của tên thợ cắt tóc, phát ra vài tiếng kêu thảm.
- Nhớ kỹ, ta là Lâm Vân, trở về nói cho Lý Tiếu, ta rất nhanh sẽ tới bái phỏng Lý gia của y.
Lâm Vân nói xong xoay người rời đi. Không lâu sau xe cảnh sát đã inh ỏi đi tới.
Lúc Lâm Vân đi tới nhà của Mỹ Na thì Mỹ Na không có ở nhà. Đoán chừng là đi làm, Lâm Vân rất dễ dàng mở ra cửa chính. Đi vào phòng của Vũ Tích, rồi lập tức thu toàn bộ đồ đạc của Vũ Tích vào trong Tinh Giới, kể cả cái giường của nàng. Thu hồi xong, Lâm Vân lập tức tới sân bay Phần Giang.