Công Khai
Chương 8
Màn đêm dày đặc như một nghiên mực từ từ tan chảy, chia thế giới thành hai phần, thế giới hiện thực thì tràn ngập sự nóng bỏng và kiều diễm, nhưng thế giới Internet thì lại bùng nổ vì một vài bức ảnh.
#Tần Mang bắn súng bên đường#
#Tần Mang – Người đẹp sườn xám đẳng cấp Top 1#
#Tần Mang [Kinh Hoa Cựu Mộng] độ thích hợp#
Ba hotsearch đều leo lên hàng ghế đầu vào lúc nửa đêm, trực tiếp vượt mặt tiêu đề nam diễn viên nổi tiếng số một trong giới được phát hiện đã kết hôn và có ba đứa con.
Bắt nguồn từ một blogger nhiếp ảnh chuyên tìm kiếm những cảnh đẹp ẩn chứa trong các con phố, ngõ hẻm. Vốn chỉ chụp rừng hoa tử đằng và pháo hoa trên phố cổ, vô tình chụp được Tần Mang đang chơi bắn bóng ở một quán nhỏ.
Trên bức ảnh.
Những cành hoa tử đằng xòe ra, vươn dài ra từng phiến lá, rơi xuống nền đá xanh như thác nước, gió hè dịu nhẹ, biển hoa gợn sóng dịu dàng. Người phụ nữ mặc sườn xám có dàng người duyên dáng, thân người mảnh mai thanh tú mà lộng lẫy, nhưng ngón tay trắng nõn lại đang cầm súng, đôi môi đỏ mọng hơi mím, lộ ra vẻ đẹp sắc sảo và cá tính.
Một quả bóng bay cách đó không xa đã nổ tung.
Giống như bắn trúng vào tâm can ai đó vậy.
Con phố cổ kính với cánh rừng hoa tử đằng, bộ sườn xám với vũ khí nóng cháy, tạo thành một bức tranh cuộn tròn khiến tâm hồn con người ta điên đảo đến tột cùng.
Cộng đồng mạng vô cùng ngạc nhiên là—–
“Một tay nâng cao tính thẩm mỹ của sườn xám trong giới giải trí.”
“Ấy vậy lại là Tần Mang.”
“Hohohoho, xét về ngoại hình thì tôi biết chắc chắn Tần bình hoa sẽ không bao giờ thua!”
“Đoạn video ngày hôm qua thì vẫn là mỹ nữ đáng thương trong tiên giới. Ảnh hôm nay là mỹ nhân sườn xám bước ra từ trong phim thời xưa Trung Hoa Dân Quốc. Ai nói Tần Mang và sườn xám không hợp với nhau nào?”
“Chị gái bắn em đi aaaaa!”
“Viên đạn của chị gái không bắn trúng bóng bay, mà bắn trúng trái tim emm!!”
“@Kinh Hoa Cựu Mộng official weibo, em hối hận rồi, bộ sườn xám của Tần Mang mới là tuyệt phối. Có thể đổi nữ chính được không?”
“Hahahaha, lầu trên ơi, bạn nghĩ vai nữ chính là bắp cải mua ở chợ à?”
Fans của Thẩm Uyển Âm không thể ngồi yên: “Không thể nào, không thể nào, thật sự có người muốn dựa vào một bức ảnh mà cướp lấy tài nguyên nha.”
“@Kinh Hoa Cựu Mộng official weibo, đừng giả chết, mau xuất hiện nói rõ tình hình đi.”
Trên thực tế, người hâm mộ không nghĩ tài khoản chính thức của đoàn phim sẽ lên tiếng giải quyết vụ này.
Dù sao ồn ào càng lớn.
Thì càng có lợi cho bọn họ.
Ai ngờ.
Tài khoản chính thức của Kinh Hoa Cựu Mộng, chuyên thu lợi từ việc xem mọi người thảo luận liên tục tạo độ nóng, nay đã đăng bài Weibo đầu tiên thông báo về việc chọn nữ chính.
Kinh Hoa Cựu Mộng V: “Nữ chính sẽ được công bố chính thức vào 9 giờ tối ngày 28, các bạn hãy chú ý theo dõi nhé!”
Cư dân mạng: “!!!!”
Đm, sao đột nhiên lại sống dậy rồi?
——
Tại một căn hộ sang trọng ở trung tâm thành phố.
Thẩm Uyển Âm đang ngồi trên sofa, lạnh lùng nhìn mặt bàn.
Trên mặt bàn đang đặt bản hợp đồng đầu tiên của bộ phim [Kinh Hoa Cựu Mộng].
Mà lúc này.
Đã trở thành phế thải.
“Đã không còn giá trị sử dụng, giữ lại làm gì.”
Người quản lý Vệ Thấm cầm bản hợp đồng phế thải kia lên, xé làm hai rồi ném vào thùng rác.
Ánh mắt rơi vào khuôn mặt trong trẻo của Thẩm Uyển Âm sau khi tẩy đi lớp trang điểm đậm và quyến rũ. Đường nét khuôn mặt thiếu đi lớp trang điểm, nhan sắc xinh đẹp thì không đủ, nhưng vẻ đơn giản nhẹ nhàng thì lại có thừa.
Khi Thẩm Uyển Âm mới ra mắt, công ty đã định hướng cô ta là một bông hoa trắng thanh thuần, nhưng mãi vẫn không nổi tiếng lên được, mãi cho đến 2 năm trước, Vệ Thấm vô tình lướt phải video nhảy múa của Tần Mang.
Với tư cách là người quản lý có mắt nhìn nhất trong giới giải trí, cô ta đã nâng đỡ bao nhiêu nữ minh tinh nổi tiếng, bao gồm cả nữ diễn viên hạng nhất hiện nay là Chu Duyên, vậy nên mắt nhìn người cực kỳ chuẩn.
Khi đó trong giới giải trí chưa có nữ minh tinh nào có khuôn mặt xinh đẹp độc đáo và có tính công kích như vậy, nên cô ta ngay lập tức sửa hình tượng của Thẩm Uyển Âm.
Đổ rất nhiều tài nguyên xuống, trước khi Tần Mang ra mắt, liền đem danh hiệu “Nữ thần có khuôn mặt đẹp nhất” lên đầu Thẩm Uyển Âm.
Quả nhiên, không lâu sau Tần Mang đã nổi tiếng lên nhờ video nhảy múa đó.
Trong hai năm qua, dựa vào đội ngũ marketing xuất sắc của mình, Thẩm Uyển Âm đã không biết bao nhiêu lần dẫm lên Tần Mang tung ra vô số những bài lăng xê về vẻ đẹp của mình, có ý đồ chiếm cái danh hiệu “khuôn mặt đẹp” này làm của riêng.
Lúc này, Vệ Thấm lắc đầu tiếc nuối lật xem những bức ảnh trên hotsearch về bộ sườn xám của Tần Mang.
Cô ta nghiêng người vỗ vai Thẩm Uyển Âm, hàm ý sâu xa nói: “Yên tâm đi, hợp đồng ký xong còn có thể vô tác dụng, bấm máy xong còn có thể thay người. Cho dù quay phim xong thì lúc gần chiếu đổi người cũng là việc bình thường.”
“Chỉ là buổi thử vai thôi mà.”
Thẩm Uyển Âm không phải kẻ ngốc.
Đương nhiên cô ta có thể nghe hiểu được ẩn ý trong lời nói của Vệ Thấm, trong mắt cuối cùng cũng có độ ấm, cô ta tự tay rót cho Vệ Thấm một tách trà nóng, nhẹ giọng nói: “Chị Vệ, em sẽ cố gắng hết mình.”
Bóng đêm càng thêm u ám.
Không biết từ khi nào, những cơn gió gào thét đập liên tục vào cửa sổ, những hạt mưa lắt nhắt rơi xuống mặt kính trong suốt, nước mưa bắn tung tóe.
Trên tầng hai của trang viên biệt thự Hoàn Hồ, ánh đèn trong phòng sáng rực và lộng lẫy suốt đêm.
Tần Mang cuối cùng cũng chạm vào được “đao cầu hồn đoạt phách” kia, hơn nữa còn là phiên bản độc nhất vô nhị và độc quyền chỉ mình cô có thể chạm tới.
Dưới ánh sáng chói lóa, làn da lạnh lẽo dưới lòng bàn tay vốn thuộc về riêng người đàn ông, nhưng lúc này lại nóng đến lạ thường, giống như dung nham cuồn cuộn, quét qua mặt băng trong trẻo và lạnh lẽo.
Chiếc áo ngủ lụa đen buông xõa trên vai, để lộ ra một vùng cơ bắp rộng lớn với những đường nét rắn chắc, giữa sự chồng chéo của ánh sáng và bóng tối, vòng eo và phần bụng cứng rắn còn ẩn trong lớp áo tràn ngập cảm giác mạnh mẽ và nguy hiểm. Giống như tác phẩm điêu khắc hình người có tỷ lệ hoàn hảo trong bảo tàng nghệ thuật, mỗi milimet cơ bắp đều như sinh ra là dành cho anh vậy.
Tần Mang mím đôi môi có phần khô khốc, lông mi rũ xuống, không thèm che giấu mà nhìn chằm chằm vào giọt mồ hôi theo yết hầu lăn xuống, giọt mồ hôi lăn xuống đến tuyến nhân ngư, miêu tả rõ nét một vệt nước uốn khúc, càng làm người ta vô cớ mà mơ màng cũng khát khao.
Nam sắc quyến rũ người.
Đẹp thì có đẹp.
Nhưng Tần Mang luôn là người mềm yếu, sợ mệt sợ đau, chưa đến mấy phút, cô liền cảm thấy thoải mái rồi.
Cô liền bắt đầu chơi xấu: “Không làm nữa, không làm nữa.”
“Đêm nay đẹp như vậy, làm việc này quá nhàm chán, chúng ta nói chuyện đi.”
Giây tiếp theo.
Liền bị người đàn ông túm lại.
Giọng nói lạnh lùng thường ngày càng trở nên khàn khàn: “Được.”
“Nói xem Hạ mỗ kém đến mức nào, kém ở chỗ nào?”
“Chỗ này?”
“Hay là chỗ này?”
“Hửm?”
……
Tần Mang lại một lần nữa bị kéo trở về, ngơ ngác nhìn con ngươi màu xanh xám, như ẩn chứa dục vọng mãnh liệt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vô thức quyến rũ, cô cắn môi dưới, hơi thở có chút gấp gáp: “…..”
Nói hết nổi rồi.
“Cưỡi lên lưng hổ thì khó mà leo xuống.”
Đối mặt với tình thế nguy hiểm, Tần Mang dùng ngón tay kéo mạnh chiếc áo ngủ mà mình chưa cởi hẳn ra, không khỏi thấp giọng lẩm bẩm.
Không nghĩ tới trong đầu Hạ phu nhân vẫn còn có thể suy nghĩ cái khác, ánh mắt Hạ Linh Tễ rơi vào nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên chóp mũi sau khi ướt sũng càng trở nên hấp dẫn hơn, đôi môi mỏng khẽ cố ý lướt qua, rồi nhìn xuống—–
Cùng lúc đó, anh vươn tay ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, trong cổ họng phát ra một tiếng cười trầm thấp.
Lôi cuốn mà từ tính: “Cưỡi hổ, không bằng cưỡi—-”
“Anh?”
AAAAAAAA!!!!
…….
Ngày hôm sau.
Tần Mang nằm nghiêng người, mái tóc đen mềm mại xõa ra cạnh gối, có chút lười biếng và rối bù, lúc này trên mặt đầy vẻ lên án tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông đang đứng trước gương thong thả đeo cà vạt.
Bộ vest lịch lãm tôn lên dáng người cao ráo thẳng tắp của anh, hàng lông mày lạnh lùng, ngay cả xương cổ tay vô tình lộ ra cũng tràn đầy vẻ cao quý và lãnh đạm khó có thể với tới được.
Giọng nói tươi cười của anh đêm qua vẫn còn vang vọng bên tai cô, mà vừa bước xuống giường, thì như không có chuyện gì xảy ra vậy.
“Làm màu!”
Cái gì mà cấm dục!
Rõ ràng chính là cầm thú!
Tần Mang tức giận.
Quấn người trong chăn mỏng, cô khoanh chân ngồi dậy, mí mắt vẫn còn hồng hồng như in vào da, lúc này khi cô trừng mắt nhìn, không giống như tức giận, mà giống như làm nũng hơn.
Hạ Linh Tễ vốn dự định sẽ trực tiếp đi làm luôn.
Nhưng có lẽ do ánh mắt oán giận của Hạ phu nhân quá mãnh liệt, anh nhìn sang cô, suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Em hôm nay cố gắng chuẩn bị tốt cho buổi thử vai?”
Nói xong, mới bình tĩnh ung dung mà đi làm.
Tần Mang: “…..”
Anh có còn là con người không?
Tối qua chính mình làm gì cũng không biết sao?
Cô đã như thế này rồi, mà còn không quên nhắc nhở cô làm việc!
Tư bản hút máu người cũng không giỏi bóc lột sức lao động người khác như anh!
*
“Hotsearch về sườn xám của em hai ngày trước đến giờ vẫn còn nhiệt độ. Ánh mắt của cư dân mạng cuối cùng cũng được rửa sạch rồi, nếu sớm biết như vậy thì anh sẽ chụp thêm nhiều ảnh hơn lúc em mặc sườn xám.”
“Đúng rồi, EG – tạp chí hàng đầu quốc tế có ý mời em chụp ảnh bìa cho số tháng 9. Vàng 9 bạc 10, chắc em hiểu cái từ “vàng” này sẽ có sự ảnh hưởng lớn thế nào nhỉ.”
Bây giờ đang đợi Tần Mang giành được vai nữ chính của bộ phim [Kinh Hoa Cựu Mộng].
Nếu vậy, bất luận tài nguyên thời trang hay tài nguyên truyền hình, điện ảnh, tất cả đều sẽ có bước nhảy vọt.
Chiều ngày 28, trong phòng trang điểm của buổi thử vai.
Đôi mắt Tần Mang đang khép hờ, thợ trang điểm cẩn thận đỡ lấy má cô để trang điểm, động tác rất nhẹ, như sợ làm tổn thương đến làn da mỏng manh ấy.
Nghe Mạnh Thính đang càm ràm ở bên tai cô nhắc mãi.
Tần Mang cũng không hề bất ngờ bởi hotsearch và tài nguyên đột ngột đưa tới, cô luôn biết rõ, nếu như lần thử vai này thất bại, thì bây giờ được mọi người tung hô cao bao nhiêu, thì ngay sau đó sẽ bị kéo xuống vùi dập bấy nhiêu.
Vì vậy, buổi thử vai ần này, chỉ có thể thành công chứ không thể thất bại.
Nội dung buổi thử vai sẽ được chọn ngẫu nhiên từ kích bản.
Tần Mang cũng không biết nội dung cụ thể là gì.
Chỉ có thể tạm thời nước đến chân mới nhảy, đem những gì còn đang yếu cố gắng luyện tập nhiều hơn.
Vì vậy, trong hai ngày qua, cô đã dành mỗi ngày 2 tiếng để tập luyện tư thế hút thuốc và thở ra một vòng khói thật xinh đẹp và hoàn mỹ.
Giọng nói trong trẻo mềm mại của cô trở nên khàn khàn: “Biết rồi.”
Ai ngờ ngay sau đó.
Tiểu Đồng đi ra ngoài hỏi thăm tình hình liền vội vàng đi vào: “Chị Mang Mang, không ổn rồi.”
“Thẩm Uyển Âm mang theo giáo viên diễn xuất tới đây rồi!”
“Hửm?”
Đầu ngón tay như ngọc trắng nõn của Tần Mang nghịch nghịch đôi bông tai dài tua rua bằng kim cương, cuốn một vòng lại một vòng, lông mi nhướng lên, đôi mắt nheo lại: “Cho nên?”
Tiểu Đồng nghiến răng nghiến lợi: “Quá vô liêm sỉ. Vị giáo viên kia chính là nghệ thuật gia Phó Bình, từng là cô giáo của Chu đạo khi còn ở Trung Hý*!”
*Học viện Hý kịch Trung ương: một trong những lò đào tạo minh tinh, đạo diễn, diễn viên ưu tú hàng đầu TQ.
“Cô ta thế này là trực tiếp mang theo hack trên người rồi còn gì!”
Mạnh Thính đột nhiên đứng lên: “Cái gì!!”
Tần Mang nhẹ nhàng thở ra.
Cô cũng đang tức giận.
Trong khi Mạnh Thính và Tiểu Đồng gấp đến độ xoay vòng vòng, thì Tần Mang lấy di động ra, gõ vài chữ gửi cho—— Nhà tư bản máu lạnh.
Tiểu sư tử kêu meo meo: [Thử vai là kiểm tra kỹ năng diễn xuất diễn viên hay là kiểm tra chỗ dựa của ai cao hơn? Tiểu sư tử cười lạnh.jpg]
Còn chưa tìm ra được giải pháp.
Thì đã có một số nhân viên công tác đã gọi tên Tần Mang chuẩn bị vào thử vai.
Tần Mang đi ngang qua Thẩm Uyển Âm vừa ra khỏi phòng thử vai, giày cao gót còn chưa dừng lại, đột nhiên nghe thấy cô ta thì thầm vào tai cô: “Rất mong chờ xem kỹ thuật diễn xuất của cô nha.”
Không đợi Tần Mang trả lời, cô ta liền quyến rũ uyển chuyển hất mái tóc xoăn cuộn sóng của mình, thướt tha rời đi.
Mạnh Thính không yên tâm đi theo, vừa đúng lúc nghe được câu này.
Nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô Phó Bình nổi tiếng trong giới là người có khuôn mặt hiền dịu nhưng miệng lưỡi tàn nhẫn, trong mắt không chứa nổi một hạt cát, ghét nhất những nghệ sĩ bình hoa dựa vào lăng xê mà nổi tiếng. Mỗi khi mắng người đều mắng rất thẳng thắn, trắng trợn, nhưng vì cô ở trong giới giải trí có địa vị rất cao, nên những người bị mắng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.”
“Thẩm Uyển Âm quá thâm độc, không những muốn cướp vai diễn của em, còn muốn làm em xấu mặt trước mọi người.”
Tiểu Đồng hoảng sợ nói: “Hay là chúng ta không vào nữa.”
“Cùng lắm thì mang tiếng bỏ chạy.”
Cô bé không thể chịu được chị Mang Mang bị người khác tùy ý nhục mạ.
Tần Mang cười lạnh: “Thử xem.”
Vừa dứt lời, vẻ mặt bình tĩnh bước vào cửa.
Vòng eo thon thả, tấm lưng thẳng tắp, lúc này nhìn như một con thiên nga nhỏ kiêu ngạo, rõ ràng biết mình sẽ thua, nhưng cũng nhất quyết không chạy trốn.
Hình ảnh có chút tang thương, Tiểu Đồng lặng lẽ rưng rưng nước mắt.
Ngay sau đó.
Liền nghe được Mạnh Thính dặn dò: “Thử thì thử, nhưng đừng động thủ nha.”
“Cũng đừng dùng súng, giết người là phạm pháp đấy.”
“Có camera đấy, ông đây không thể tẩy trắng cho em đâu.”
Trong nháy mắt khiến nước mắt của Tiểu Đồng nghẹn trở lại.
Buổi thử vai lần này, nhằm đảm bảo sự công bằng, toàn bộ quá trình sẽ đều được ghi hình lại.
Sự lo lắng của Mạnh Thính không hề dư thừa, mà là quá thừa thãi.
Tần Mang thật sự bốc được phân cảnh phải dùng súng.
Có súng.
Nhưng không có đạn, đồ chơi mô phỏng nên độ sát thương cũng không gây chết người bằng súng bắn bóng bay bên đường.
Tần Mang cũng thật sự gặp được Phó Bình, người làm cho Mạnh Thính ngàn vạn lần nhắc nhở cô cẩn trọng với vị có địa vị cao này.
Lão phu nhân có khí chất chính trực của một nghệ sĩ lão làng, nên được gọi là mỹ nhân kiêu ngạo, mọi cử chỉ tác phong đều thể hiện ra bối cảnh xuất thân nghệ thuật tốt. Nhưng khoảnh khắc tầm mắt rơi trên khuôn mặt của Tần Mang, vẻ mặt của bà đột nhiên trầm xuống, nghiêm lúc hẳn.
Phòng thử vai rộng rãi vang lên vài tiếng bàn bạc trong nháy mắt trở nên yên tĩnh và trống rỗng, trợ lý đạo diễn bên cạnh thấp giọng giới thiệu Tần Mang.
Phó Bình không nói gì.
Những nữ minh tinh dựa vào sắc đẹp của mình để kiếm tiền trong giới này, bà đã gặp qua vô số người.
Nhưng bọn họ không nên vấy bẩn sự thiêng liêng của nghề diễn viên này.
Bà đã nghĩ ra cách để làm cho nữ minh tình này biết khó mà lui.
Chu đạo vừa nói: “Bắt đầu.”
Giây tiếp theo.
Vẻ mặt vốn lười biếng và thản nhiên của Tầng Mang đột nhiên trở nên sắc bén đầy nghi ngờ, đầu ngón tay dứt khoát giơ khẩu súng đồ chơi lên—–
Phó Bình kinh ngạc trong nháy mắt.
Đây là…..một giây liền nhập vai.
Đây là thiên phú trời sinh của diễn viên.
Tần Mang một khi vào vai, liền hoàn toàn tập trung vào nhân vật, không hề để ý tới mọi thứ xung quanh.
Sau khi kết thúc.
Chu đạo thuận miệng hỏi: “Giọng của cô sao lại khàn vậy?”
Ánh mắt Tần Mang dần dần khôi phục vẻ trong trẻo, đặt khẩu súng trong tay xuống, thẳng thắn trả lời: “Trong kịch bản có cảnh hút thuốc, tôi sợ buổi thử vai sẽ bốc phải cảnh đó, nên gấp rút học và luyện tập một đoạn thời gian.”
“Cổ họng chỉ hơi ngứa, mấy ngày nữa là sẽ ổn thôi.”
Chu đạo hài lòng gật đầu.
Cô Phó Bình bên cạnh không nhìn ra được bất cứ cảm xúc gì, vẫn giữ im lặng không nói.
Cũng không có chút nhận xét nào dành cho cô.
Cho đến khi kết thúc buổi thử vai, Chu đạo tuyên bố cô sẽ là nữ chính, cô cũng không đợi được “lời phê bình và dạy dỗ” của Phó Bình.
Miệng lưỡi tàn nhẫn đâu? Trong mắt không chứa được hạt cát xinh đẹp là cô đâu??
Tần Mang có chút hoang mang.
Mạnh Thính cũng rất hoang mang.
Tiểu Đồng còn hoang mang hơn.
Thế là ba người trong đội quyết định đi vào nhà vệ sinh gõ mõ để bình tĩnh, tỉnh táo lại, xem mình có phải đang nằm mơ hay không.
Vai nữ chính có thể lấy được vào tay thuận lợi như vậy?
Vừa với rẽ vào hành lang ở cuối phòng vệ sinh.
Liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Ba người nhìn nhau rồi, ăn ý mà dừng bước.
“Ngài đã nói là tới đây để giúp đỡ tôi, sao lúc này lại nuốt lời?”
“Không phải ngài vẫn luôn ghét cay ghét đắng diễn viên bình hoa sao, sao hôm nay lại….”
Phó Bình quay đầu lại, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn cô ta: “Tần Mang một giây liền nhập vai, cô ấy là bình hoa, thế cô là cái gì?”
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên áp lực, nghiêng túc hơn.
Một lúc lâu sau Phó Bình mới nói: “Sau này hãy tập trung nhiều hơn vào diễn xuất, đừng lãng phí kỹ năng diễn xuất của mình.”
Câu nói cuối cùng thật mỉa mai.
Nói xong bà liền rời đi.
Nội dung đoạn đối thoại rất ngắn, nhưng chất lượng thì 10 điểm.
“Phì….”
Nhịn vài giây, chờ sau khi bóng dáng Phó Bình biến mất hoàn toàn, Tần Mang cuối cùng cũng không nhịn được nữa, thoải mái hào phóng vỗ tay cười nói: “Cô Thẩm quá lợi hại, không hổ danh là diễn viên có kỹ thuật diễn xuất tốt được các tiền bối trong giới hết lời khen ngợi.”
Khuôn mặt vốn trắng bệch của Thẩm Uyển Âm trong nháy mắt trở nên đen sầm xuống.
“Cô….”
Tần Mang giơ ngón tay trắng như ngọc lên lắc lắc, chậm rãi nhắc nhở: “Cẩn thận.”
“Bị ghi âm đấy.”
……
“Hahahaha, thật sự quá hả giận!!”
Đại sảnh khu thử vai đã sớm không còn ai nữa.
Tiểu Đồng sảng khoái nói: “Chị Mang Mang, chị ghi âm thật á?”
“Quá tuyệt, từ này trở đi chúng ta đã nắm trong tay điểm yếu của cô ta, chị không thấy sắc mặt vừa rồi của cô ta……”
Mạnh Thính gõ vào đầu Tiểu Đồng: “Em cho rằng đại tiểu thư cũng ngốc như em sao?”
Ghi âm thì có thể nắm được cái gì.
Hơn nữa, đây cũng không phải phong cách của vị tổ tông này, chỉ là Tần Mang cố ý chọc tức Thẩm Uyển Âm mà thôi.
Quan trọng là lúc đó trong tay Tần Mang đang cầm điện thoại của anh ta——
Trời vẫn còn đang sáng, nhưng đã qua 4 giờ chiều.
Thâm Thành có nhiều cây cối, vào mùa xuân hạ hầu như nơi nào cũng ngập tràn hoa đua nhau khoe sắc.
Lúc này, nắng nóng vẫn xuyên qua cây long não to lớn trước cửa như che kín cả bầu trời, rơi xuống thành những đốm sáng lấm tấm.
Khi Tần Mang một tay cầm váy đi xuống bậc thang, ánh sáng rơi xuống làn da trắng như tuyết của cô, đối với thể chất của cô mà nói, giống như bị bắn nước sôi vào người vậy, nóng đến mức cau chặt mày lại.
Vừa rồi chỉ mải lo xem náo nhiệt, nên bảo Tiểu Đồng nhanh chóng đi mượn một chiếc cô.
Khi lông mi dài cong dài lơ đãng ngẩng lên, bỗng nhiên cứng đờ lại——
Chú ý thấy bóng dáng quen thuộc của một chiếc xe ô tô cách đó không xa, trên thân xe có những đường cong mượt mà nhưng đầy cảm giác uy hiếp, giống như một con sói đen khổng lồ đang ngủ gật nằm uể oải dưới ánh nắng chói chang thiêu đốt.
Tiểu sư tử kêu meo meo: [Anh ở trước cửa?]
Nhà tư bản máu lạnh: [Ồ, đi ngang qua nhìn một cái, xem ai dám so chỗ dựa với bà Hạ.]
Tần Mang ở trên bậc thang do dự vài giây, hiếm có cảm xúc muốn cùng nhà tư bản chia sẻ niềm vui ngày hôm nay, cuối cùng cũng hạ quyết tâm bất chấp nắng nóng mà đi sang.
Nào ngờ…..
Giây tiếp theo.
Tần Mang trơ mắt nhìn chiếc xe Pullman thon dài màu đen lướt qua ngay trước mắt cô, huênh hoang rời đi.
????
Từ từ?
Đồ chó này nói đi ngang qua thật sự chỉ là là đi ngang qua???
———————-
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu sư tử: Ngày 28 tháng 5, kỷ niệm Hạ Linh Tễ trở về cuộc sống độc thân.
#Tần Mang bắn súng bên đường#
#Tần Mang – Người đẹp sườn xám đẳng cấp Top 1#
#Tần Mang [Kinh Hoa Cựu Mộng] độ thích hợp#
Ba hotsearch đều leo lên hàng ghế đầu vào lúc nửa đêm, trực tiếp vượt mặt tiêu đề nam diễn viên nổi tiếng số một trong giới được phát hiện đã kết hôn và có ba đứa con.
Bắt nguồn từ một blogger nhiếp ảnh chuyên tìm kiếm những cảnh đẹp ẩn chứa trong các con phố, ngõ hẻm. Vốn chỉ chụp rừng hoa tử đằng và pháo hoa trên phố cổ, vô tình chụp được Tần Mang đang chơi bắn bóng ở một quán nhỏ.
Trên bức ảnh.
Những cành hoa tử đằng xòe ra, vươn dài ra từng phiến lá, rơi xuống nền đá xanh như thác nước, gió hè dịu nhẹ, biển hoa gợn sóng dịu dàng. Người phụ nữ mặc sườn xám có dàng người duyên dáng, thân người mảnh mai thanh tú mà lộng lẫy, nhưng ngón tay trắng nõn lại đang cầm súng, đôi môi đỏ mọng hơi mím, lộ ra vẻ đẹp sắc sảo và cá tính.
Một quả bóng bay cách đó không xa đã nổ tung.
Giống như bắn trúng vào tâm can ai đó vậy.
Con phố cổ kính với cánh rừng hoa tử đằng, bộ sườn xám với vũ khí nóng cháy, tạo thành một bức tranh cuộn tròn khiến tâm hồn con người ta điên đảo đến tột cùng.
Cộng đồng mạng vô cùng ngạc nhiên là—–
“Một tay nâng cao tính thẩm mỹ của sườn xám trong giới giải trí.”
“Ấy vậy lại là Tần Mang.”
“Hohohoho, xét về ngoại hình thì tôi biết chắc chắn Tần bình hoa sẽ không bao giờ thua!”
“Đoạn video ngày hôm qua thì vẫn là mỹ nữ đáng thương trong tiên giới. Ảnh hôm nay là mỹ nhân sườn xám bước ra từ trong phim thời xưa Trung Hoa Dân Quốc. Ai nói Tần Mang và sườn xám không hợp với nhau nào?”
“Chị gái bắn em đi aaaaa!”
“Viên đạn của chị gái không bắn trúng bóng bay, mà bắn trúng trái tim emm!!”
“@Kinh Hoa Cựu Mộng official weibo, em hối hận rồi, bộ sườn xám của Tần Mang mới là tuyệt phối. Có thể đổi nữ chính được không?”
“Hahahaha, lầu trên ơi, bạn nghĩ vai nữ chính là bắp cải mua ở chợ à?”
Fans của Thẩm Uyển Âm không thể ngồi yên: “Không thể nào, không thể nào, thật sự có người muốn dựa vào một bức ảnh mà cướp lấy tài nguyên nha.”
“@Kinh Hoa Cựu Mộng official weibo, đừng giả chết, mau xuất hiện nói rõ tình hình đi.”
Trên thực tế, người hâm mộ không nghĩ tài khoản chính thức của đoàn phim sẽ lên tiếng giải quyết vụ này.
Dù sao ồn ào càng lớn.
Thì càng có lợi cho bọn họ.
Ai ngờ.
Tài khoản chính thức của Kinh Hoa Cựu Mộng, chuyên thu lợi từ việc xem mọi người thảo luận liên tục tạo độ nóng, nay đã đăng bài Weibo đầu tiên thông báo về việc chọn nữ chính.
Kinh Hoa Cựu Mộng V: “Nữ chính sẽ được công bố chính thức vào 9 giờ tối ngày 28, các bạn hãy chú ý theo dõi nhé!”
Cư dân mạng: “!!!!”
Đm, sao đột nhiên lại sống dậy rồi?
——
Tại một căn hộ sang trọng ở trung tâm thành phố.
Thẩm Uyển Âm đang ngồi trên sofa, lạnh lùng nhìn mặt bàn.
Trên mặt bàn đang đặt bản hợp đồng đầu tiên của bộ phim [Kinh Hoa Cựu Mộng].
Mà lúc này.
Đã trở thành phế thải.
“Đã không còn giá trị sử dụng, giữ lại làm gì.”
Người quản lý Vệ Thấm cầm bản hợp đồng phế thải kia lên, xé làm hai rồi ném vào thùng rác.
Ánh mắt rơi vào khuôn mặt trong trẻo của Thẩm Uyển Âm sau khi tẩy đi lớp trang điểm đậm và quyến rũ. Đường nét khuôn mặt thiếu đi lớp trang điểm, nhan sắc xinh đẹp thì không đủ, nhưng vẻ đơn giản nhẹ nhàng thì lại có thừa.
Khi Thẩm Uyển Âm mới ra mắt, công ty đã định hướng cô ta là một bông hoa trắng thanh thuần, nhưng mãi vẫn không nổi tiếng lên được, mãi cho đến 2 năm trước, Vệ Thấm vô tình lướt phải video nhảy múa của Tần Mang.
Với tư cách là người quản lý có mắt nhìn nhất trong giới giải trí, cô ta đã nâng đỡ bao nhiêu nữ minh tinh nổi tiếng, bao gồm cả nữ diễn viên hạng nhất hiện nay là Chu Duyên, vậy nên mắt nhìn người cực kỳ chuẩn.
Khi đó trong giới giải trí chưa có nữ minh tinh nào có khuôn mặt xinh đẹp độc đáo và có tính công kích như vậy, nên cô ta ngay lập tức sửa hình tượng của Thẩm Uyển Âm.
Đổ rất nhiều tài nguyên xuống, trước khi Tần Mang ra mắt, liền đem danh hiệu “Nữ thần có khuôn mặt đẹp nhất” lên đầu Thẩm Uyển Âm.
Quả nhiên, không lâu sau Tần Mang đã nổi tiếng lên nhờ video nhảy múa đó.
Trong hai năm qua, dựa vào đội ngũ marketing xuất sắc của mình, Thẩm Uyển Âm đã không biết bao nhiêu lần dẫm lên Tần Mang tung ra vô số những bài lăng xê về vẻ đẹp của mình, có ý đồ chiếm cái danh hiệu “khuôn mặt đẹp” này làm của riêng.
Lúc này, Vệ Thấm lắc đầu tiếc nuối lật xem những bức ảnh trên hotsearch về bộ sườn xám của Tần Mang.
Cô ta nghiêng người vỗ vai Thẩm Uyển Âm, hàm ý sâu xa nói: “Yên tâm đi, hợp đồng ký xong còn có thể vô tác dụng, bấm máy xong còn có thể thay người. Cho dù quay phim xong thì lúc gần chiếu đổi người cũng là việc bình thường.”
“Chỉ là buổi thử vai thôi mà.”
Thẩm Uyển Âm không phải kẻ ngốc.
Đương nhiên cô ta có thể nghe hiểu được ẩn ý trong lời nói của Vệ Thấm, trong mắt cuối cùng cũng có độ ấm, cô ta tự tay rót cho Vệ Thấm một tách trà nóng, nhẹ giọng nói: “Chị Vệ, em sẽ cố gắng hết mình.”
Bóng đêm càng thêm u ám.
Không biết từ khi nào, những cơn gió gào thét đập liên tục vào cửa sổ, những hạt mưa lắt nhắt rơi xuống mặt kính trong suốt, nước mưa bắn tung tóe.
Trên tầng hai của trang viên biệt thự Hoàn Hồ, ánh đèn trong phòng sáng rực và lộng lẫy suốt đêm.
Tần Mang cuối cùng cũng chạm vào được “đao cầu hồn đoạt phách” kia, hơn nữa còn là phiên bản độc nhất vô nhị và độc quyền chỉ mình cô có thể chạm tới.
Dưới ánh sáng chói lóa, làn da lạnh lẽo dưới lòng bàn tay vốn thuộc về riêng người đàn ông, nhưng lúc này lại nóng đến lạ thường, giống như dung nham cuồn cuộn, quét qua mặt băng trong trẻo và lạnh lẽo.
Chiếc áo ngủ lụa đen buông xõa trên vai, để lộ ra một vùng cơ bắp rộng lớn với những đường nét rắn chắc, giữa sự chồng chéo của ánh sáng và bóng tối, vòng eo và phần bụng cứng rắn còn ẩn trong lớp áo tràn ngập cảm giác mạnh mẽ và nguy hiểm. Giống như tác phẩm điêu khắc hình người có tỷ lệ hoàn hảo trong bảo tàng nghệ thuật, mỗi milimet cơ bắp đều như sinh ra là dành cho anh vậy.
Tần Mang mím đôi môi có phần khô khốc, lông mi rũ xuống, không thèm che giấu mà nhìn chằm chằm vào giọt mồ hôi theo yết hầu lăn xuống, giọt mồ hôi lăn xuống đến tuyến nhân ngư, miêu tả rõ nét một vệt nước uốn khúc, càng làm người ta vô cớ mà mơ màng cũng khát khao.
Nam sắc quyến rũ người.
Đẹp thì có đẹp.
Nhưng Tần Mang luôn là người mềm yếu, sợ mệt sợ đau, chưa đến mấy phút, cô liền cảm thấy thoải mái rồi.
Cô liền bắt đầu chơi xấu: “Không làm nữa, không làm nữa.”
“Đêm nay đẹp như vậy, làm việc này quá nhàm chán, chúng ta nói chuyện đi.”
Giây tiếp theo.
Liền bị người đàn ông túm lại.
Giọng nói lạnh lùng thường ngày càng trở nên khàn khàn: “Được.”
“Nói xem Hạ mỗ kém đến mức nào, kém ở chỗ nào?”
“Chỗ này?”
“Hay là chỗ này?”
“Hửm?”
……
Tần Mang lại một lần nữa bị kéo trở về, ngơ ngác nhìn con ngươi màu xanh xám, như ẩn chứa dục vọng mãnh liệt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vô thức quyến rũ, cô cắn môi dưới, hơi thở có chút gấp gáp: “…..”
Nói hết nổi rồi.
“Cưỡi lên lưng hổ thì khó mà leo xuống.”
Đối mặt với tình thế nguy hiểm, Tần Mang dùng ngón tay kéo mạnh chiếc áo ngủ mà mình chưa cởi hẳn ra, không khỏi thấp giọng lẩm bẩm.
Không nghĩ tới trong đầu Hạ phu nhân vẫn còn có thể suy nghĩ cái khác, ánh mắt Hạ Linh Tễ rơi vào nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên chóp mũi sau khi ướt sũng càng trở nên hấp dẫn hơn, đôi môi mỏng khẽ cố ý lướt qua, rồi nhìn xuống—–
Cùng lúc đó, anh vươn tay ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, trong cổ họng phát ra một tiếng cười trầm thấp.
Lôi cuốn mà từ tính: “Cưỡi hổ, không bằng cưỡi—-”
“Anh?”
AAAAAAAA!!!!
…….
Ngày hôm sau.
Tần Mang nằm nghiêng người, mái tóc đen mềm mại xõa ra cạnh gối, có chút lười biếng và rối bù, lúc này trên mặt đầy vẻ lên án tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông đang đứng trước gương thong thả đeo cà vạt.
Bộ vest lịch lãm tôn lên dáng người cao ráo thẳng tắp của anh, hàng lông mày lạnh lùng, ngay cả xương cổ tay vô tình lộ ra cũng tràn đầy vẻ cao quý và lãnh đạm khó có thể với tới được.
Giọng nói tươi cười của anh đêm qua vẫn còn vang vọng bên tai cô, mà vừa bước xuống giường, thì như không có chuyện gì xảy ra vậy.
“Làm màu!”
Cái gì mà cấm dục!
Rõ ràng chính là cầm thú!
Tần Mang tức giận.
Quấn người trong chăn mỏng, cô khoanh chân ngồi dậy, mí mắt vẫn còn hồng hồng như in vào da, lúc này khi cô trừng mắt nhìn, không giống như tức giận, mà giống như làm nũng hơn.
Hạ Linh Tễ vốn dự định sẽ trực tiếp đi làm luôn.
Nhưng có lẽ do ánh mắt oán giận của Hạ phu nhân quá mãnh liệt, anh nhìn sang cô, suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Em hôm nay cố gắng chuẩn bị tốt cho buổi thử vai?”
Nói xong, mới bình tĩnh ung dung mà đi làm.
Tần Mang: “…..”
Anh có còn là con người không?
Tối qua chính mình làm gì cũng không biết sao?
Cô đã như thế này rồi, mà còn không quên nhắc nhở cô làm việc!
Tư bản hút máu người cũng không giỏi bóc lột sức lao động người khác như anh!
*
“Hotsearch về sườn xám của em hai ngày trước đến giờ vẫn còn nhiệt độ. Ánh mắt của cư dân mạng cuối cùng cũng được rửa sạch rồi, nếu sớm biết như vậy thì anh sẽ chụp thêm nhiều ảnh hơn lúc em mặc sườn xám.”
“Đúng rồi, EG – tạp chí hàng đầu quốc tế có ý mời em chụp ảnh bìa cho số tháng 9. Vàng 9 bạc 10, chắc em hiểu cái từ “vàng” này sẽ có sự ảnh hưởng lớn thế nào nhỉ.”
Bây giờ đang đợi Tần Mang giành được vai nữ chính của bộ phim [Kinh Hoa Cựu Mộng].
Nếu vậy, bất luận tài nguyên thời trang hay tài nguyên truyền hình, điện ảnh, tất cả đều sẽ có bước nhảy vọt.
Chiều ngày 28, trong phòng trang điểm của buổi thử vai.
Đôi mắt Tần Mang đang khép hờ, thợ trang điểm cẩn thận đỡ lấy má cô để trang điểm, động tác rất nhẹ, như sợ làm tổn thương đến làn da mỏng manh ấy.
Nghe Mạnh Thính đang càm ràm ở bên tai cô nhắc mãi.
Tần Mang cũng không hề bất ngờ bởi hotsearch và tài nguyên đột ngột đưa tới, cô luôn biết rõ, nếu như lần thử vai này thất bại, thì bây giờ được mọi người tung hô cao bao nhiêu, thì ngay sau đó sẽ bị kéo xuống vùi dập bấy nhiêu.
Vì vậy, buổi thử vai ần này, chỉ có thể thành công chứ không thể thất bại.
Nội dung buổi thử vai sẽ được chọn ngẫu nhiên từ kích bản.
Tần Mang cũng không biết nội dung cụ thể là gì.
Chỉ có thể tạm thời nước đến chân mới nhảy, đem những gì còn đang yếu cố gắng luyện tập nhiều hơn.
Vì vậy, trong hai ngày qua, cô đã dành mỗi ngày 2 tiếng để tập luyện tư thế hút thuốc và thở ra một vòng khói thật xinh đẹp và hoàn mỹ.
Giọng nói trong trẻo mềm mại của cô trở nên khàn khàn: “Biết rồi.”
Ai ngờ ngay sau đó.
Tiểu Đồng đi ra ngoài hỏi thăm tình hình liền vội vàng đi vào: “Chị Mang Mang, không ổn rồi.”
“Thẩm Uyển Âm mang theo giáo viên diễn xuất tới đây rồi!”
“Hửm?”
Đầu ngón tay như ngọc trắng nõn của Tần Mang nghịch nghịch đôi bông tai dài tua rua bằng kim cương, cuốn một vòng lại một vòng, lông mi nhướng lên, đôi mắt nheo lại: “Cho nên?”
Tiểu Đồng nghiến răng nghiến lợi: “Quá vô liêm sỉ. Vị giáo viên kia chính là nghệ thuật gia Phó Bình, từng là cô giáo của Chu đạo khi còn ở Trung Hý*!”
*Học viện Hý kịch Trung ương: một trong những lò đào tạo minh tinh, đạo diễn, diễn viên ưu tú hàng đầu TQ.
“Cô ta thế này là trực tiếp mang theo hack trên người rồi còn gì!”
Mạnh Thính đột nhiên đứng lên: “Cái gì!!”
Tần Mang nhẹ nhàng thở ra.
Cô cũng đang tức giận.
Trong khi Mạnh Thính và Tiểu Đồng gấp đến độ xoay vòng vòng, thì Tần Mang lấy di động ra, gõ vài chữ gửi cho—— Nhà tư bản máu lạnh.
Tiểu sư tử kêu meo meo: [Thử vai là kiểm tra kỹ năng diễn xuất diễn viên hay là kiểm tra chỗ dựa của ai cao hơn? Tiểu sư tử cười lạnh.jpg]
Còn chưa tìm ra được giải pháp.
Thì đã có một số nhân viên công tác đã gọi tên Tần Mang chuẩn bị vào thử vai.
Tần Mang đi ngang qua Thẩm Uyển Âm vừa ra khỏi phòng thử vai, giày cao gót còn chưa dừng lại, đột nhiên nghe thấy cô ta thì thầm vào tai cô: “Rất mong chờ xem kỹ thuật diễn xuất của cô nha.”
Không đợi Tần Mang trả lời, cô ta liền quyến rũ uyển chuyển hất mái tóc xoăn cuộn sóng của mình, thướt tha rời đi.
Mạnh Thính không yên tâm đi theo, vừa đúng lúc nghe được câu này.
Nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô Phó Bình nổi tiếng trong giới là người có khuôn mặt hiền dịu nhưng miệng lưỡi tàn nhẫn, trong mắt không chứa nổi một hạt cát, ghét nhất những nghệ sĩ bình hoa dựa vào lăng xê mà nổi tiếng. Mỗi khi mắng người đều mắng rất thẳng thắn, trắng trợn, nhưng vì cô ở trong giới giải trí có địa vị rất cao, nên những người bị mắng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.”
“Thẩm Uyển Âm quá thâm độc, không những muốn cướp vai diễn của em, còn muốn làm em xấu mặt trước mọi người.”
Tiểu Đồng hoảng sợ nói: “Hay là chúng ta không vào nữa.”
“Cùng lắm thì mang tiếng bỏ chạy.”
Cô bé không thể chịu được chị Mang Mang bị người khác tùy ý nhục mạ.
Tần Mang cười lạnh: “Thử xem.”
Vừa dứt lời, vẻ mặt bình tĩnh bước vào cửa.
Vòng eo thon thả, tấm lưng thẳng tắp, lúc này nhìn như một con thiên nga nhỏ kiêu ngạo, rõ ràng biết mình sẽ thua, nhưng cũng nhất quyết không chạy trốn.
Hình ảnh có chút tang thương, Tiểu Đồng lặng lẽ rưng rưng nước mắt.
Ngay sau đó.
Liền nghe được Mạnh Thính dặn dò: “Thử thì thử, nhưng đừng động thủ nha.”
“Cũng đừng dùng súng, giết người là phạm pháp đấy.”
“Có camera đấy, ông đây không thể tẩy trắng cho em đâu.”
Trong nháy mắt khiến nước mắt của Tiểu Đồng nghẹn trở lại.
Buổi thử vai lần này, nhằm đảm bảo sự công bằng, toàn bộ quá trình sẽ đều được ghi hình lại.
Sự lo lắng của Mạnh Thính không hề dư thừa, mà là quá thừa thãi.
Tần Mang thật sự bốc được phân cảnh phải dùng súng.
Có súng.
Nhưng không có đạn, đồ chơi mô phỏng nên độ sát thương cũng không gây chết người bằng súng bắn bóng bay bên đường.
Tần Mang cũng thật sự gặp được Phó Bình, người làm cho Mạnh Thính ngàn vạn lần nhắc nhở cô cẩn trọng với vị có địa vị cao này.
Lão phu nhân có khí chất chính trực của một nghệ sĩ lão làng, nên được gọi là mỹ nhân kiêu ngạo, mọi cử chỉ tác phong đều thể hiện ra bối cảnh xuất thân nghệ thuật tốt. Nhưng khoảnh khắc tầm mắt rơi trên khuôn mặt của Tần Mang, vẻ mặt của bà đột nhiên trầm xuống, nghiêm lúc hẳn.
Phòng thử vai rộng rãi vang lên vài tiếng bàn bạc trong nháy mắt trở nên yên tĩnh và trống rỗng, trợ lý đạo diễn bên cạnh thấp giọng giới thiệu Tần Mang.
Phó Bình không nói gì.
Những nữ minh tinh dựa vào sắc đẹp của mình để kiếm tiền trong giới này, bà đã gặp qua vô số người.
Nhưng bọn họ không nên vấy bẩn sự thiêng liêng của nghề diễn viên này.
Bà đã nghĩ ra cách để làm cho nữ minh tình này biết khó mà lui.
Chu đạo vừa nói: “Bắt đầu.”
Giây tiếp theo.
Vẻ mặt vốn lười biếng và thản nhiên của Tầng Mang đột nhiên trở nên sắc bén đầy nghi ngờ, đầu ngón tay dứt khoát giơ khẩu súng đồ chơi lên—–
Phó Bình kinh ngạc trong nháy mắt.
Đây là…..một giây liền nhập vai.
Đây là thiên phú trời sinh của diễn viên.
Tần Mang một khi vào vai, liền hoàn toàn tập trung vào nhân vật, không hề để ý tới mọi thứ xung quanh.
Sau khi kết thúc.
Chu đạo thuận miệng hỏi: “Giọng của cô sao lại khàn vậy?”
Ánh mắt Tần Mang dần dần khôi phục vẻ trong trẻo, đặt khẩu súng trong tay xuống, thẳng thắn trả lời: “Trong kịch bản có cảnh hút thuốc, tôi sợ buổi thử vai sẽ bốc phải cảnh đó, nên gấp rút học và luyện tập một đoạn thời gian.”
“Cổ họng chỉ hơi ngứa, mấy ngày nữa là sẽ ổn thôi.”
Chu đạo hài lòng gật đầu.
Cô Phó Bình bên cạnh không nhìn ra được bất cứ cảm xúc gì, vẫn giữ im lặng không nói.
Cũng không có chút nhận xét nào dành cho cô.
Cho đến khi kết thúc buổi thử vai, Chu đạo tuyên bố cô sẽ là nữ chính, cô cũng không đợi được “lời phê bình và dạy dỗ” của Phó Bình.
Miệng lưỡi tàn nhẫn đâu? Trong mắt không chứa được hạt cát xinh đẹp là cô đâu??
Tần Mang có chút hoang mang.
Mạnh Thính cũng rất hoang mang.
Tiểu Đồng còn hoang mang hơn.
Thế là ba người trong đội quyết định đi vào nhà vệ sinh gõ mõ để bình tĩnh, tỉnh táo lại, xem mình có phải đang nằm mơ hay không.
Vai nữ chính có thể lấy được vào tay thuận lợi như vậy?
Vừa với rẽ vào hành lang ở cuối phòng vệ sinh.
Liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Ba người nhìn nhau rồi, ăn ý mà dừng bước.
“Ngài đã nói là tới đây để giúp đỡ tôi, sao lúc này lại nuốt lời?”
“Không phải ngài vẫn luôn ghét cay ghét đắng diễn viên bình hoa sao, sao hôm nay lại….”
Phó Bình quay đầu lại, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn cô ta: “Tần Mang một giây liền nhập vai, cô ấy là bình hoa, thế cô là cái gì?”
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên áp lực, nghiêng túc hơn.
Một lúc lâu sau Phó Bình mới nói: “Sau này hãy tập trung nhiều hơn vào diễn xuất, đừng lãng phí kỹ năng diễn xuất của mình.”
Câu nói cuối cùng thật mỉa mai.
Nói xong bà liền rời đi.
Nội dung đoạn đối thoại rất ngắn, nhưng chất lượng thì 10 điểm.
“Phì….”
Nhịn vài giây, chờ sau khi bóng dáng Phó Bình biến mất hoàn toàn, Tần Mang cuối cùng cũng không nhịn được nữa, thoải mái hào phóng vỗ tay cười nói: “Cô Thẩm quá lợi hại, không hổ danh là diễn viên có kỹ thuật diễn xuất tốt được các tiền bối trong giới hết lời khen ngợi.”
Khuôn mặt vốn trắng bệch của Thẩm Uyển Âm trong nháy mắt trở nên đen sầm xuống.
“Cô….”
Tần Mang giơ ngón tay trắng như ngọc lên lắc lắc, chậm rãi nhắc nhở: “Cẩn thận.”
“Bị ghi âm đấy.”
……
“Hahahaha, thật sự quá hả giận!!”
Đại sảnh khu thử vai đã sớm không còn ai nữa.
Tiểu Đồng sảng khoái nói: “Chị Mang Mang, chị ghi âm thật á?”
“Quá tuyệt, từ này trở đi chúng ta đã nắm trong tay điểm yếu của cô ta, chị không thấy sắc mặt vừa rồi của cô ta……”
Mạnh Thính gõ vào đầu Tiểu Đồng: “Em cho rằng đại tiểu thư cũng ngốc như em sao?”
Ghi âm thì có thể nắm được cái gì.
Hơn nữa, đây cũng không phải phong cách của vị tổ tông này, chỉ là Tần Mang cố ý chọc tức Thẩm Uyển Âm mà thôi.
Quan trọng là lúc đó trong tay Tần Mang đang cầm điện thoại của anh ta——
Trời vẫn còn đang sáng, nhưng đã qua 4 giờ chiều.
Thâm Thành có nhiều cây cối, vào mùa xuân hạ hầu như nơi nào cũng ngập tràn hoa đua nhau khoe sắc.
Lúc này, nắng nóng vẫn xuyên qua cây long não to lớn trước cửa như che kín cả bầu trời, rơi xuống thành những đốm sáng lấm tấm.
Khi Tần Mang một tay cầm váy đi xuống bậc thang, ánh sáng rơi xuống làn da trắng như tuyết của cô, đối với thể chất của cô mà nói, giống như bị bắn nước sôi vào người vậy, nóng đến mức cau chặt mày lại.
Vừa rồi chỉ mải lo xem náo nhiệt, nên bảo Tiểu Đồng nhanh chóng đi mượn một chiếc cô.
Khi lông mi dài cong dài lơ đãng ngẩng lên, bỗng nhiên cứng đờ lại——
Chú ý thấy bóng dáng quen thuộc của một chiếc xe ô tô cách đó không xa, trên thân xe có những đường cong mượt mà nhưng đầy cảm giác uy hiếp, giống như một con sói đen khổng lồ đang ngủ gật nằm uể oải dưới ánh nắng chói chang thiêu đốt.
Tiểu sư tử kêu meo meo: [Anh ở trước cửa?]
Nhà tư bản máu lạnh: [Ồ, đi ngang qua nhìn một cái, xem ai dám so chỗ dựa với bà Hạ.]
Tần Mang ở trên bậc thang do dự vài giây, hiếm có cảm xúc muốn cùng nhà tư bản chia sẻ niềm vui ngày hôm nay, cuối cùng cũng hạ quyết tâm bất chấp nắng nóng mà đi sang.
Nào ngờ…..
Giây tiếp theo.
Tần Mang trơ mắt nhìn chiếc xe Pullman thon dài màu đen lướt qua ngay trước mắt cô, huênh hoang rời đi.
????
Từ từ?
Đồ chó này nói đi ngang qua thật sự chỉ là là đi ngang qua???
———————-
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu sư tử: Ngày 28 tháng 5, kỷ niệm Hạ Linh Tễ trở về cuộc sống độc thân.