Công Khai
Chương 65
Hai bên đều cực kỳ hài lòng khi ký kết hợp tác.
Không chỉ vậy, danh tiếng thích nghe “khen vợ” của Hạ Linh Tễ cũng từ đó mà lan rộng gần đây.
Từ ngữ còn nhất định không được trùng lặp.
Những công ty đã từng đàm phán hợp đồng với tập đoàn Hạ thị, lúc trước cũng đưa những nhân viên có trình độ chuyên môn cao nhất tới đàm phán, nhưng sau khi nghe được tin đồn này, họ liền ưu tiên những nhân viên có trình độ văn chương cao, một công ty làm, các công ty khác cũng làm theo, cuối cùng đến các nhân tài giới tài chính cũng đã tự tìm cách để làm phong phú thêm vốn hiểu biết về văn chương của mình, một số người thậm chí còn có thể tự sáng tác một bài thơ ngẫu hứng.
Đảm bảo không trùng lặp.
Toàn bộ giới kinh doanh đã đạt đến mức độ thống nhất cao trong việc nâng cao thành tựu văn học.
Lúc này, Hạ Linh Tễ đang ở trong một nhóm nhỏ, ít khi nào thông báo tin nhắn đạt tới 99+.
Những người có thể vào nhóm này, đều là những người bạn tốt chơi từ nhỏ đến lớn với anh. Ngoài Dung Hoài Yến và Nguyễn Kỳ Chước, còn có hai người khác, một vị là giáo sư Khương Lệnh Từ – người nổi tiếng lẫy lừng trong giới học thuật, nhà sản xuất Khương Dư Lẫm – người ban đầu bị loại khỏi [Kinh Hoa Cựu Mộng] kia chính là em họ của anh ấy. Tuy không có tư cách vào trong nhóm, nhưng cũng sẽ thỉnh thoảng tụ tập cùng nhau, cho nên khi anh ta muốn mượn du thuyền của Hạ Linh Tễ để mở party, thì Hạ Linh Tễ cũng nể mặt mũi của Khương Lệnh Từ mà cho mượn. Còn vị cuối cùng Nam Uẩn – một luật sư vĩ đại chưa từng thua bất cứ vụ nào trong ngành luật.
Dù sao những người trong nhóm này đều là những người bận rộn trong nhiều lĩnh vực khác nhau, làm gì có thời gian để nói chuyện phiếm.
Trong khoảng thời gian này vì thông tin về Hạ Linh Tễ luôn dồn dập xuất hiện, nên lại bắt đầu náo nhiệt sôi động hơn.
Nhóm [Tiến độ thoát ế 4/5].
Trong cả nhóm chỉ còn duy nhất một cẩu độc thân là Nguyễn Kỳ Chước, vậy nên anh ta là người nhàn nhất, bắt kịp các sự kiện hot nhất.
Tiểu độc đinh đơn thuần duy nhất trong nhóm: [Bố mình thuê cho mình một giảng viên ngành Văn học làm gia sư, bây giờ mỗi ngày về nhà chỉ để ngủ, mệt như chó, quá đau đớn….]
[@Hạ Linh Tễ, anh zai, cầu xin anh, đừng dày vò chúng em nữa!]
Anh không hề biết rằng chỉ một hành động nhỏ nhất của anh cũng có thể gây ra một cơn địa chấn trong giới kinh doanh không!
[@Hạ Linh Tễ, Hạ ca anh đừng có mà núp lùm nhé, lên tiếng đi, lên tiếng đi nào. Em nhớ rõ ràng vết bỏng của anh là ở chân cơ mà? Sao có vẻ như nó đốt lên tới não rồi?]
Dung Hoài Yến bận ngàn việc cũng rút ra chút thời gian, nói trúng tim đen: [Có thể là đốt thành não yêu đương mù quáng.]
Nguyễn Kỳ Chước đột nhiên hiểu ra: [Không hổ là Dung ca, đọc sách nhiều đúng là hiểu biết sâu rộng.]
Dung Hoài Yến: [@Hạ Linh Tễ nghĩ thông suốt chưa? Tàng thư các ở nhà cũ của Dung gia có một căn phòng, trong đó đều là những thứ cậu cần để vợ chồng sống hòa hợp với nhau.]
Lần này là kiểu nghiêm túc đứng đắn.
Chứ không phải là các cách chơi đùa trên giường của vợ chồng.
Khi Hạ – yêu đương mù quáng – Linh Tễ nhìn thấy tin nhắn của Dung Hoài Yến trong wechat, thì anh đang bị vợ nhìn chằm chằm vào từng động tác.
Hạ Linh Tễ: [@Dung Hoài Yến bảo người giao đến đi, cũng thuận tiện chuyển luôn 2 cây Tây Phủ Hải Đường trăm năm nhà mình đi nhé.]
Dung phu nhân cực kỳ thích Tây Phủ Hải Đường, những cây có tuổi đời cao vốn đã khó tìm, huống chi là trăm năm trở lên, trùng hợp là—trang viên Hoàn Hồ lại có 2 cây.
Quần chúng ăn dưa theo dõi toàn bộ quá trình cũng đều vô cùng ngạc nhiên.
Với tư cách là luật sư, Nam Uẩn cảm thấy mình phải có trách nhiệm nhắc nhở người bạn từ nhỏ đang “yêu đương mù quáng” này của mình.
Nam Uẩn: [Link tin tức kiến thức pháp luật mà “não yêu đương mù quáng” nên biết.]
[Tránh xa “não yêu đương mù quáng”, cẩn thận với những link tin tức mất cả người lẫn của.]
[Cảnh giác “cạm bẫy ngọt ngào”, sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng, link tin tức.]
Hạ Linh Tễ vẻ mặt vô cảm mà chuyển thông báo tin nhắn nhóm sang “không là phiền”.
Anh, não yêu đương mù quáng?
Đôi môi mỏng của anh nhếch lên một nụ cười khinh bỉ.
Hạ Linh Tễ để điện thoại xuống, chuẩn bị đứng dậy tự rót cho mình một cốc nước để bình tĩnh lại.
Hạ phu nhân đang tựa trên ghế quý phi bên cạnh để đọc kịch bản đột nhiên đứng dậy: “Ngồi xuống, đừng cử động! Để em làm!”
Ánh mắt Hạ Linh Tễ rơi vào thân hình tinh tế của cô gái đang vội vã chạy ra khỏi cửa.
Nhớ lại từ trận hỏa hoạn ngoài ý muốn kia, Tần Mang cực kỳ dính lấy anh.
Được người đẹp ở bên một bước cũng không rời, thỉnh thoảng trộm hương hoặc tình thú, nhưng—
Đôi mắt xanh xám của anh hơi híp lại.
Vì thế?
Đây là cạm bẫy ngọt ngào?
Lúc này, Tần Mang bưng lên mấy cốc nước đun sôi để nguội, trong vắt có thể nhìn thấy đáy, mỉm cười nhìn anh: “Hạ tiên sinh, ngài muốn cà phê, trà hay là nước lọc tinh khiết nhất vừa đun sôi để nguội?”
Tần – tiếp viên hàng không xinh đẹp – Mang đã đặt ba cốc nước đun sôi để nguội lên bàn.
Hơi cúi người nói: “Tôi đã biết, đây là nước đun sôi để nguội ngài muốn, mời dùng.”
Hạ Linh Tễ chưa nói một từ nào.
Tần Mang cứ vậy một mình diễn xong một vở kịch.
Hoàn toàn không cần bạn diễn phối hợp.
Hạ Linh Tễ liếc nhìn ba cốc nước “đun sôi để nguội” giống y hệt nhau.
Nam Uẩn thật sự đã đánh giá quá cao Tần Mang.
Cái gì mà cạm bẫy ngọt ngào.
Anh rõ ràng chỉ là một công cụ rèn luyện kỹ năng diễn xuất của Tần Mang thôi.
Anh xoa xoa mi tâm.
“Tần Mang.”
“Tiên sinh còn muốn phục vụ gì khác sao?”
“Chỗ chúng tôi không cung cấp những phục vụ đặc thù.”
Hạ Linh Tễ trầm ngâm vài giây, hỏi: “Đến lúc em nên vào đoàn phim rồi nhỉ?”
Mê diễn xuất thì nên đưa vào đoàn phim để phát huy tài năng của mình đi.
Đừng ở nhà nữa.
Tần Mang rụt rè lắc đầu: “Được cho nghỉ phép rồi.”
Vì cả đoàn phim đều sợ hãi nên đạo diễn đã cho bọn họ nghỉ phép nửa tháng.
Vẫn còn vài ngày nữa.
Tần Mang rất nhàn rỗi.
Hạ Linh Tễ trầm ngâm suy nghĩ: “Lăng Thành gần đây sắp tổ chức một cuộc đấu giá đồ cổ quy mô lớn, em đi chơi 2 ngày?”
Tần Mang cuối cùng cũng hiểu được ý của anh, đây là chê cô chướng mắt chứ gì!
Còn nói muốn nuôi cô đấy.
Hừ, miệng của đàn ông, quả nhiên chỉ là lừa người!
Tần Mang tức giận, lòng bàn tay đập mạnh xuống bàn.
A, đau quá—
Khí thế mạnh mẽ, đau đớn khiến khuôn mặt cô nhăn nhó.
Nhưng cô vẫn chịu đựng.
Cúi đầu nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế: “Hạ Linh Tễ!”
Hạ Linh Tễ đứng dậy, trực tiếp ôm lấy người đang đứng phía đối diện.
Động tác dứt khoát nhanh nhẹn.
Như đã quen thuộc từ lâu.
Trong nháy mắt, Tần Mang đã ngồi trên đùi săn chắc của người đàn ông.
Hạ Linh Tễ nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay trắng nõn thanh tú của cô: “Không đau à?”
Dưới ánh đèn thư phòng.
Lòng bàn tay của cô gái chuyển sang màu đỏ ửng.
Làn da của cô vốn đã rất mỏng manh, vừa rồi cô tức giận nên dùng sức rất mạnh, có thể tưởng tượng được sẽ đau đến mức nào.
Tần Mang cũng không giả vờ nữa.
Đôi mắt rưng rưng nước mắt, đôi môi đỏ mọng mím lại, thổi vào lòng bàn tay bỏng rát của mình: “Đau.”
Hạ Linh Tễ thuận miệng nói: “Đau mà còn đập bàn, sưng lên thành móng heo…..”
Âm cuối đột nhiên dừng lại, chần chừ nửa giây, lặng lẽ bổ sung: “Móng heo tiên nữ.”
Mọe nó móng heo lại còn tiên nữ!
Tần Mang nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ nhắn đỏ bừng của mình, rồi lại nhìn khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh thong dong của Hạ Linh Tễ, cô lạnh lùng vô tình nói: “Buông tay.”
Hạ Linh Tễ nghe lời buông ra: “Hửm?”
Tần Mang: “Nếu không buông ra, em sẽ đánh anh thành đầu heo.”
Thấy cô gái tức giận uống hết hai cốc rưỡi nước “đun sôi để nguội” còn lại, sau đó cầm theo kịch bản mới rời khỏi thư phòng mà không hề quay đầu nhìn lại.
Đau lòng cho đàn ông, kiểu gì cũng sẽ bị bệnh tim!
*
Tất cả mọi người đều cảm thấy trận hỏa hoạn ngoài ý muốn hôm đó không hề để lại bất cứ bóng ma tâm lý nào cho Tần Mang.
Thậm chí ngay cả Tần Diễm cũng bị cô lừa.
Chỉ có duy nhất Hạ Linh Tễ.
Sáng hôm sau.
Đôi mắt sâu thẳm và lãnh đạm của Hạ Linh Tễ nhìn sang Tần Mang, như không có việc gì xảy ra mà kéo rèm cửa lên.
Chặn ánh sáng chói lóa đang chiếu vào.
Sau vài ngày quan sát.
Hạ Linh Tễ xác định.
Cô đây là—
Sợ ánh sáng.
“Mặt trời nhỏ” của anh sao lại có thể sợ mặt trời được chứ.
Tần Mang quay đầu, đối diện với ánh mắt của Hạ Linh Tễ, nhăn mũi, hừ nhẹ một tiếng, làm cho nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên làn da trắng như tuyết của cô cũng cử động theo.
Cô vẫn còn ghi thù câu nói “móng heo tiên nữ” tối qua của Hạ Linh Tễ đấy.
Hạ Linh Tễ nghiêng người sang, lại nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp đã hết sưng của cô: “Vẫn còn ghi thù?”
Đêm qua sau khi đọc những quyển sách bí kíp sống chung hòa hợp giữa hai vợ chồng mà Dung Hoài Yến sai người đi suốt đêm gửi sang đây, Hạ Linh Tễ cũng đã biết rằng tiền tố đứng trước “tiên nữ” không thể là “móng heo” được.
Phải là những ngón tay nhỏ nhắn ngọc ngà.
“Ghi thù đấy!”
Tần Mang chưa bao giờ che giấu cảm xúc của chính mình, nói ghi thù chính là ghi thù, không hề nói lắp.
Ánh mắt Hạ Linh Tễ chuyển từ khuôn mặt tức giận của cô gái sang cái nắng thiêu đốt phía sau bị rèm cửa che lại.
“Muốn ngồi lái trực thăng không?”
Hai mắt Tần Mang sáng rực lên, đang định gật đầu.
Nhưng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lại lắc đầu, bày ra dáng vẻ yếu ớt nói: “Quá nóng.”
“Không đi đâu.”
Hạ Linh Tễ rũ mắt xuống nhìn hàng mi đang chớp chớp của cô, còn nhìn sang bên phải.
Viết đầy hai chữ “chột dạ”.
“Sợ ánh sáng?”
“Sợ lửa?”
Người đàn ông dọc theo đầu ngón tay của cô, lướt qua tay áo lụa mượt mà, cuối cùng lòng bàn tay đặt lên vai cô, ép cô phải nhìn trực tiếp vào mắt anh.
Đối mặt với ánh mắt dường như có thể nhìn thấu tất cả của anh, Tần Mang đột nhiên dựng lông lên nói: “Em còn chưa bị chó dại cắn, sao có thể sợ những cái đó.”
“Em muốn đi ăn cơm.”
Sau đó lại muốn chạy.
Giây tiếp theo.
Liền bị Hạ Linh Tễ vòng tay qua eo, tư thế như đang bế em bé, một tay bế cô vào phòng tắm.
Khi Tần Mang đang giãy giụa.
Anh chậm rãi nói: “ Còn động nữa thì miệng vết thương của anh sẽ rách ra đấy.”
Cả người Tần Mang cứng đờ: “!!!”
Biết rõ mình còn đang bị thương lại còn ôm cô!
Biết đối phương bị thương, không thể động thủ được, nên cô chỉ có thể động khẩu: “Anh buông em ra, em không đi!”
“Em đi.”
“Em không.”
“Chỉ lái trực thăng bay dạo dạo thôi mà.”
“Cũng không phải bắt em lái đi đâm vào mặt trời?”
Tần Mang thấy mạnh mẽ không dùng được, cánh tay tinh tế liền vòng qua cổ người đàn ông, bắt đầu tựa vào vai anh khóc lúc bù lu: “Em có bóng ma tâm lý, em sợ hãi.”
“Chồng ơi, không muốn đi.”
Lúc đầu vốn là khóc giả, nhưng khóc khóc mãi lại chuyển thành khóc thật.
Cách giải quyết bóng ma tốt nhất, chính là đối mặt với nó, hơn nữa…..phải đánh bại nó.
Chứ không phải là chạy trốn.
Đặc biệt là trong tình trạng sợ ánh sáng, sợ lửa của Tần Mang.
Chẳng lẽ sau này sẽ không bao giờ ra ngoài nữa?
Liệu cô có thể chấp nhận được không?
Vì vậy, Tần Mang không đi được bước này, Hạ Linh Tễ liền ôm lấy cô, bế cô ra ngoài.
Cho đến khi ra đến cửa.
Tần Mang mặc một bộ quần yếm được thiết kế cao cấp, khuôn mặt nhỏ nhắn không vui, giống như một cô gái đang thời kỳ phản nghịch.
Hạ Linh Tễ một tay tự mình mở chiếc ô lớn màu đen, che ánh nắng cho cô: “Để thiêu đốt được con người cần nhiệt độ 600 độ trở lên, bây giờ 40 độ, đừng sợ.”
Tần Mang trợn mắt nhìn anh.
Ánh nắng chiếu lên người cô, như những tia lửa rơi xuống từ những bông hoa hồng ngày đó.
Mạnh miệng nói: “Em còn lâu mới sợ.”
Nếu đã bị phát hiện rồi.
Tần Mang liền ngang nhiên cuộn tròn nằm trong lòng Hạ Linh Tễ, lòng bàn tay nóng bỏng áp vào cánh tay mát lạnh của người đàn ông, như vậy mới cảm thấy an toàn hơn một chút.
Sau đó, cô nhìn thấy những người làm vườn mang theo dụng cụ chuyên nghiệp ra ra vào vào.
Có chút kỳ quái hỏi: “Họ đang làm gì thế?”
Xung quanh trang viên Hoàn Hồ trồng rất nhiều cây hoa cỏ quý hiếm, mỗi khu vườn đều có chuyên gia chăm sóc xử lý, phân công rõ ràng, sao đột nhiên lại có nhiều người ra vào như vậy.
Đây là lần đầu tiên Tần Mang nhìn thấy.
Biết họ đang chuyển đi cây hải đường cổ thụ, Tần Mang mới nhận ra: “Hai cây này rất đẹp mà. Sao lại phải chuyển đi?”
Hạ Linh Tễ bình tĩnh nói: “Trao đổi.”
Tần Mang: “Đổi gì?”
Hạ Linh Tễ: “Sách, tri thức.”
Tần Mang không thể nói được gì nữa.
Tri thức là kho báu vô giá.
Chuyển thì chuyển gì, dù sao thì trong nhà cũng không thiếu mấy cây hoa cây cỏ quý giá.
“Khoảng đất trống rộng như vậy, đang chuẩn bị định trồng cây gì sao?”
Tần Mang nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên hứng thú bừng bừng nói: “Hay là chúng ta trồng cây vải đi.”
Quản gia đứng bên cạnh có chút khó xử.
Bố cục của trang viên Hoàn Hồ được các thầy phong thủy nổi tiếng trong nước đích thân tới thiết kế, đặc biệt là cây cối, cũng không thể tùy tiện muốn trồng cái gì là có thể trồng cái đó.
Ngay cả muốn trồng một cây mới, cũng phải hỏi các thầy mới được.
Quản gia cứ nghĩ tiên sinh sẽ ngăn cản phu nhân.
Nào ngờ.
Hạ Linh Tễ thản nhiên nói: “Được.”
“Địa bàn của em, em muốn trồng cái gì thì trồng cái đó.”
“Vậy bây giờ mình đi luôn!”
Tần Mang quay người một cái, đi về phía khoảng đất trống phía Tây trồng cây Hải đường kia.
Biết rõ tâm tư lảng tránh của cô.
Hạ Linh Tễ bình tĩnh nắm lấy tay cô, kéo người về lại lòng mình: “Cây vải có người sẽ trồng.”
Tần Mang chạy trốn không có hiệu quả.
Chỉ có thể tiếp tục uể oải mà đi lái trực thăng.
Vốn dĩ cô thật sự nghĩ Hạ Linh Tễ sẽ đưa cô đi “đâm mặt trời”.
Nào ngờ—
Đợi họ bước lên ngọn núi nhân tạo.
Chiếc trực thăng khổng lồ dường như chỉ bay lơ lửng ở độ cao thấp.
Cao vừa đủ, cực kỳ mát mẻ.
Nếu là trước kia, Tần Mang đã sớm leo lên để chơi rồi.
Hiện tại chỉ biết đứng trân trân.
Hạ Linh Tễ thu ô lại.
Đầu ngón tay mát lạnh vuốt ve chiếc gáy đang toát một lớp mồ hôi mỏng của cô, động tác nhẹ nhàng ôn nhu mang theo chút an ủi: “Không bay lên.”
Sau đó, Hạ Linh Tễ lấy thiết bị quay chụp chuyên nghiệp do quản gia mang đến, chậm rãi nó: “ Chỉ là chụp vài bức ảnh poster trên trực thăng cho phu nhân xinh đẹp, thông minh, đầy tri thức và lễ nghĩa của Hạ mỗ thôi.”
Tần Mang thấy anh giơ máy lên, phản xạ có điều kiện mà khống chế vẻ mặt, bày ra phong thái xinh đẹp nhất: “….”
Tất cả những gì cô có thể nghĩ trong đâu là: Là nữ minh tinh xinh đẹp, dù là đang ở thời điểm, địa điểm nào, tuyệt đối không được phép chụp bất cứ bức ảnh xấu nào!
Hạ Linh Tễ nhìn cô gái xinh đẹp đang thả lỏng tự nhiên trong ống kính, môi mỏng mỉm cười, nhấn nút chụp.
Tần Mang lúc này mới phản ứng lại:
Meo meo meo!
Đồ chó này phạm quy!
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Nhiếp ảnh Hạ: Vợ anh quá đẹp.
Không chỉ vậy, danh tiếng thích nghe “khen vợ” của Hạ Linh Tễ cũng từ đó mà lan rộng gần đây.
Từ ngữ còn nhất định không được trùng lặp.
Những công ty đã từng đàm phán hợp đồng với tập đoàn Hạ thị, lúc trước cũng đưa những nhân viên có trình độ chuyên môn cao nhất tới đàm phán, nhưng sau khi nghe được tin đồn này, họ liền ưu tiên những nhân viên có trình độ văn chương cao, một công ty làm, các công ty khác cũng làm theo, cuối cùng đến các nhân tài giới tài chính cũng đã tự tìm cách để làm phong phú thêm vốn hiểu biết về văn chương của mình, một số người thậm chí còn có thể tự sáng tác một bài thơ ngẫu hứng.
Đảm bảo không trùng lặp.
Toàn bộ giới kinh doanh đã đạt đến mức độ thống nhất cao trong việc nâng cao thành tựu văn học.
Lúc này, Hạ Linh Tễ đang ở trong một nhóm nhỏ, ít khi nào thông báo tin nhắn đạt tới 99+.
Những người có thể vào nhóm này, đều là những người bạn tốt chơi từ nhỏ đến lớn với anh. Ngoài Dung Hoài Yến và Nguyễn Kỳ Chước, còn có hai người khác, một vị là giáo sư Khương Lệnh Từ – người nổi tiếng lẫy lừng trong giới học thuật, nhà sản xuất Khương Dư Lẫm – người ban đầu bị loại khỏi [Kinh Hoa Cựu Mộng] kia chính là em họ của anh ấy. Tuy không có tư cách vào trong nhóm, nhưng cũng sẽ thỉnh thoảng tụ tập cùng nhau, cho nên khi anh ta muốn mượn du thuyền của Hạ Linh Tễ để mở party, thì Hạ Linh Tễ cũng nể mặt mũi của Khương Lệnh Từ mà cho mượn. Còn vị cuối cùng Nam Uẩn – một luật sư vĩ đại chưa từng thua bất cứ vụ nào trong ngành luật.
Dù sao những người trong nhóm này đều là những người bận rộn trong nhiều lĩnh vực khác nhau, làm gì có thời gian để nói chuyện phiếm.
Trong khoảng thời gian này vì thông tin về Hạ Linh Tễ luôn dồn dập xuất hiện, nên lại bắt đầu náo nhiệt sôi động hơn.
Nhóm [Tiến độ thoát ế 4/5].
Trong cả nhóm chỉ còn duy nhất một cẩu độc thân là Nguyễn Kỳ Chước, vậy nên anh ta là người nhàn nhất, bắt kịp các sự kiện hot nhất.
Tiểu độc đinh đơn thuần duy nhất trong nhóm: [Bố mình thuê cho mình một giảng viên ngành Văn học làm gia sư, bây giờ mỗi ngày về nhà chỉ để ngủ, mệt như chó, quá đau đớn….]
[@Hạ Linh Tễ, anh zai, cầu xin anh, đừng dày vò chúng em nữa!]
Anh không hề biết rằng chỉ một hành động nhỏ nhất của anh cũng có thể gây ra một cơn địa chấn trong giới kinh doanh không!
[@Hạ Linh Tễ, Hạ ca anh đừng có mà núp lùm nhé, lên tiếng đi, lên tiếng đi nào. Em nhớ rõ ràng vết bỏng của anh là ở chân cơ mà? Sao có vẻ như nó đốt lên tới não rồi?]
Dung Hoài Yến bận ngàn việc cũng rút ra chút thời gian, nói trúng tim đen: [Có thể là đốt thành não yêu đương mù quáng.]
Nguyễn Kỳ Chước đột nhiên hiểu ra: [Không hổ là Dung ca, đọc sách nhiều đúng là hiểu biết sâu rộng.]
Dung Hoài Yến: [@Hạ Linh Tễ nghĩ thông suốt chưa? Tàng thư các ở nhà cũ của Dung gia có một căn phòng, trong đó đều là những thứ cậu cần để vợ chồng sống hòa hợp với nhau.]
Lần này là kiểu nghiêm túc đứng đắn.
Chứ không phải là các cách chơi đùa trên giường của vợ chồng.
Khi Hạ – yêu đương mù quáng – Linh Tễ nhìn thấy tin nhắn của Dung Hoài Yến trong wechat, thì anh đang bị vợ nhìn chằm chằm vào từng động tác.
Hạ Linh Tễ: [@Dung Hoài Yến bảo người giao đến đi, cũng thuận tiện chuyển luôn 2 cây Tây Phủ Hải Đường trăm năm nhà mình đi nhé.]
Dung phu nhân cực kỳ thích Tây Phủ Hải Đường, những cây có tuổi đời cao vốn đã khó tìm, huống chi là trăm năm trở lên, trùng hợp là—trang viên Hoàn Hồ lại có 2 cây.
Quần chúng ăn dưa theo dõi toàn bộ quá trình cũng đều vô cùng ngạc nhiên.
Với tư cách là luật sư, Nam Uẩn cảm thấy mình phải có trách nhiệm nhắc nhở người bạn từ nhỏ đang “yêu đương mù quáng” này của mình.
Nam Uẩn: [Link tin tức kiến thức pháp luật mà “não yêu đương mù quáng” nên biết.]
[Tránh xa “não yêu đương mù quáng”, cẩn thận với những link tin tức mất cả người lẫn của.]
[Cảnh giác “cạm bẫy ngọt ngào”, sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng, link tin tức.]
Hạ Linh Tễ vẻ mặt vô cảm mà chuyển thông báo tin nhắn nhóm sang “không là phiền”.
Anh, não yêu đương mù quáng?
Đôi môi mỏng của anh nhếch lên một nụ cười khinh bỉ.
Hạ Linh Tễ để điện thoại xuống, chuẩn bị đứng dậy tự rót cho mình một cốc nước để bình tĩnh lại.
Hạ phu nhân đang tựa trên ghế quý phi bên cạnh để đọc kịch bản đột nhiên đứng dậy: “Ngồi xuống, đừng cử động! Để em làm!”
Ánh mắt Hạ Linh Tễ rơi vào thân hình tinh tế của cô gái đang vội vã chạy ra khỏi cửa.
Nhớ lại từ trận hỏa hoạn ngoài ý muốn kia, Tần Mang cực kỳ dính lấy anh.
Được người đẹp ở bên một bước cũng không rời, thỉnh thoảng trộm hương hoặc tình thú, nhưng—
Đôi mắt xanh xám của anh hơi híp lại.
Vì thế?
Đây là cạm bẫy ngọt ngào?
Lúc này, Tần Mang bưng lên mấy cốc nước đun sôi để nguội, trong vắt có thể nhìn thấy đáy, mỉm cười nhìn anh: “Hạ tiên sinh, ngài muốn cà phê, trà hay là nước lọc tinh khiết nhất vừa đun sôi để nguội?”
Tần – tiếp viên hàng không xinh đẹp – Mang đã đặt ba cốc nước đun sôi để nguội lên bàn.
Hơi cúi người nói: “Tôi đã biết, đây là nước đun sôi để nguội ngài muốn, mời dùng.”
Hạ Linh Tễ chưa nói một từ nào.
Tần Mang cứ vậy một mình diễn xong một vở kịch.
Hoàn toàn không cần bạn diễn phối hợp.
Hạ Linh Tễ liếc nhìn ba cốc nước “đun sôi để nguội” giống y hệt nhau.
Nam Uẩn thật sự đã đánh giá quá cao Tần Mang.
Cái gì mà cạm bẫy ngọt ngào.
Anh rõ ràng chỉ là một công cụ rèn luyện kỹ năng diễn xuất của Tần Mang thôi.
Anh xoa xoa mi tâm.
“Tần Mang.”
“Tiên sinh còn muốn phục vụ gì khác sao?”
“Chỗ chúng tôi không cung cấp những phục vụ đặc thù.”
Hạ Linh Tễ trầm ngâm vài giây, hỏi: “Đến lúc em nên vào đoàn phim rồi nhỉ?”
Mê diễn xuất thì nên đưa vào đoàn phim để phát huy tài năng của mình đi.
Đừng ở nhà nữa.
Tần Mang rụt rè lắc đầu: “Được cho nghỉ phép rồi.”
Vì cả đoàn phim đều sợ hãi nên đạo diễn đã cho bọn họ nghỉ phép nửa tháng.
Vẫn còn vài ngày nữa.
Tần Mang rất nhàn rỗi.
Hạ Linh Tễ trầm ngâm suy nghĩ: “Lăng Thành gần đây sắp tổ chức một cuộc đấu giá đồ cổ quy mô lớn, em đi chơi 2 ngày?”
Tần Mang cuối cùng cũng hiểu được ý của anh, đây là chê cô chướng mắt chứ gì!
Còn nói muốn nuôi cô đấy.
Hừ, miệng của đàn ông, quả nhiên chỉ là lừa người!
Tần Mang tức giận, lòng bàn tay đập mạnh xuống bàn.
A, đau quá—
Khí thế mạnh mẽ, đau đớn khiến khuôn mặt cô nhăn nhó.
Nhưng cô vẫn chịu đựng.
Cúi đầu nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế: “Hạ Linh Tễ!”
Hạ Linh Tễ đứng dậy, trực tiếp ôm lấy người đang đứng phía đối diện.
Động tác dứt khoát nhanh nhẹn.
Như đã quen thuộc từ lâu.
Trong nháy mắt, Tần Mang đã ngồi trên đùi săn chắc của người đàn ông.
Hạ Linh Tễ nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay trắng nõn thanh tú của cô: “Không đau à?”
Dưới ánh đèn thư phòng.
Lòng bàn tay của cô gái chuyển sang màu đỏ ửng.
Làn da của cô vốn đã rất mỏng manh, vừa rồi cô tức giận nên dùng sức rất mạnh, có thể tưởng tượng được sẽ đau đến mức nào.
Tần Mang cũng không giả vờ nữa.
Đôi mắt rưng rưng nước mắt, đôi môi đỏ mọng mím lại, thổi vào lòng bàn tay bỏng rát của mình: “Đau.”
Hạ Linh Tễ thuận miệng nói: “Đau mà còn đập bàn, sưng lên thành móng heo…..”
Âm cuối đột nhiên dừng lại, chần chừ nửa giây, lặng lẽ bổ sung: “Móng heo tiên nữ.”
Mọe nó móng heo lại còn tiên nữ!
Tần Mang nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ nhắn đỏ bừng của mình, rồi lại nhìn khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh thong dong của Hạ Linh Tễ, cô lạnh lùng vô tình nói: “Buông tay.”
Hạ Linh Tễ nghe lời buông ra: “Hửm?”
Tần Mang: “Nếu không buông ra, em sẽ đánh anh thành đầu heo.”
Thấy cô gái tức giận uống hết hai cốc rưỡi nước “đun sôi để nguội” còn lại, sau đó cầm theo kịch bản mới rời khỏi thư phòng mà không hề quay đầu nhìn lại.
Đau lòng cho đàn ông, kiểu gì cũng sẽ bị bệnh tim!
*
Tất cả mọi người đều cảm thấy trận hỏa hoạn ngoài ý muốn hôm đó không hề để lại bất cứ bóng ma tâm lý nào cho Tần Mang.
Thậm chí ngay cả Tần Diễm cũng bị cô lừa.
Chỉ có duy nhất Hạ Linh Tễ.
Sáng hôm sau.
Đôi mắt sâu thẳm và lãnh đạm của Hạ Linh Tễ nhìn sang Tần Mang, như không có việc gì xảy ra mà kéo rèm cửa lên.
Chặn ánh sáng chói lóa đang chiếu vào.
Sau vài ngày quan sát.
Hạ Linh Tễ xác định.
Cô đây là—
Sợ ánh sáng.
“Mặt trời nhỏ” của anh sao lại có thể sợ mặt trời được chứ.
Tần Mang quay đầu, đối diện với ánh mắt của Hạ Linh Tễ, nhăn mũi, hừ nhẹ một tiếng, làm cho nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên làn da trắng như tuyết của cô cũng cử động theo.
Cô vẫn còn ghi thù câu nói “móng heo tiên nữ” tối qua của Hạ Linh Tễ đấy.
Hạ Linh Tễ nghiêng người sang, lại nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp đã hết sưng của cô: “Vẫn còn ghi thù?”
Đêm qua sau khi đọc những quyển sách bí kíp sống chung hòa hợp giữa hai vợ chồng mà Dung Hoài Yến sai người đi suốt đêm gửi sang đây, Hạ Linh Tễ cũng đã biết rằng tiền tố đứng trước “tiên nữ” không thể là “móng heo” được.
Phải là những ngón tay nhỏ nhắn ngọc ngà.
“Ghi thù đấy!”
Tần Mang chưa bao giờ che giấu cảm xúc của chính mình, nói ghi thù chính là ghi thù, không hề nói lắp.
Ánh mắt Hạ Linh Tễ chuyển từ khuôn mặt tức giận của cô gái sang cái nắng thiêu đốt phía sau bị rèm cửa che lại.
“Muốn ngồi lái trực thăng không?”
Hai mắt Tần Mang sáng rực lên, đang định gật đầu.
Nhưng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lại lắc đầu, bày ra dáng vẻ yếu ớt nói: “Quá nóng.”
“Không đi đâu.”
Hạ Linh Tễ rũ mắt xuống nhìn hàng mi đang chớp chớp của cô, còn nhìn sang bên phải.
Viết đầy hai chữ “chột dạ”.
“Sợ ánh sáng?”
“Sợ lửa?”
Người đàn ông dọc theo đầu ngón tay của cô, lướt qua tay áo lụa mượt mà, cuối cùng lòng bàn tay đặt lên vai cô, ép cô phải nhìn trực tiếp vào mắt anh.
Đối mặt với ánh mắt dường như có thể nhìn thấu tất cả của anh, Tần Mang đột nhiên dựng lông lên nói: “Em còn chưa bị chó dại cắn, sao có thể sợ những cái đó.”
“Em muốn đi ăn cơm.”
Sau đó lại muốn chạy.
Giây tiếp theo.
Liền bị Hạ Linh Tễ vòng tay qua eo, tư thế như đang bế em bé, một tay bế cô vào phòng tắm.
Khi Tần Mang đang giãy giụa.
Anh chậm rãi nói: “ Còn động nữa thì miệng vết thương của anh sẽ rách ra đấy.”
Cả người Tần Mang cứng đờ: “!!!”
Biết rõ mình còn đang bị thương lại còn ôm cô!
Biết đối phương bị thương, không thể động thủ được, nên cô chỉ có thể động khẩu: “Anh buông em ra, em không đi!”
“Em đi.”
“Em không.”
“Chỉ lái trực thăng bay dạo dạo thôi mà.”
“Cũng không phải bắt em lái đi đâm vào mặt trời?”
Tần Mang thấy mạnh mẽ không dùng được, cánh tay tinh tế liền vòng qua cổ người đàn ông, bắt đầu tựa vào vai anh khóc lúc bù lu: “Em có bóng ma tâm lý, em sợ hãi.”
“Chồng ơi, không muốn đi.”
Lúc đầu vốn là khóc giả, nhưng khóc khóc mãi lại chuyển thành khóc thật.
Cách giải quyết bóng ma tốt nhất, chính là đối mặt với nó, hơn nữa…..phải đánh bại nó.
Chứ không phải là chạy trốn.
Đặc biệt là trong tình trạng sợ ánh sáng, sợ lửa của Tần Mang.
Chẳng lẽ sau này sẽ không bao giờ ra ngoài nữa?
Liệu cô có thể chấp nhận được không?
Vì vậy, Tần Mang không đi được bước này, Hạ Linh Tễ liền ôm lấy cô, bế cô ra ngoài.
Cho đến khi ra đến cửa.
Tần Mang mặc một bộ quần yếm được thiết kế cao cấp, khuôn mặt nhỏ nhắn không vui, giống như một cô gái đang thời kỳ phản nghịch.
Hạ Linh Tễ một tay tự mình mở chiếc ô lớn màu đen, che ánh nắng cho cô: “Để thiêu đốt được con người cần nhiệt độ 600 độ trở lên, bây giờ 40 độ, đừng sợ.”
Tần Mang trợn mắt nhìn anh.
Ánh nắng chiếu lên người cô, như những tia lửa rơi xuống từ những bông hoa hồng ngày đó.
Mạnh miệng nói: “Em còn lâu mới sợ.”
Nếu đã bị phát hiện rồi.
Tần Mang liền ngang nhiên cuộn tròn nằm trong lòng Hạ Linh Tễ, lòng bàn tay nóng bỏng áp vào cánh tay mát lạnh của người đàn ông, như vậy mới cảm thấy an toàn hơn một chút.
Sau đó, cô nhìn thấy những người làm vườn mang theo dụng cụ chuyên nghiệp ra ra vào vào.
Có chút kỳ quái hỏi: “Họ đang làm gì thế?”
Xung quanh trang viên Hoàn Hồ trồng rất nhiều cây hoa cỏ quý hiếm, mỗi khu vườn đều có chuyên gia chăm sóc xử lý, phân công rõ ràng, sao đột nhiên lại có nhiều người ra vào như vậy.
Đây là lần đầu tiên Tần Mang nhìn thấy.
Biết họ đang chuyển đi cây hải đường cổ thụ, Tần Mang mới nhận ra: “Hai cây này rất đẹp mà. Sao lại phải chuyển đi?”
Hạ Linh Tễ bình tĩnh nói: “Trao đổi.”
Tần Mang: “Đổi gì?”
Hạ Linh Tễ: “Sách, tri thức.”
Tần Mang không thể nói được gì nữa.
Tri thức là kho báu vô giá.
Chuyển thì chuyển gì, dù sao thì trong nhà cũng không thiếu mấy cây hoa cây cỏ quý giá.
“Khoảng đất trống rộng như vậy, đang chuẩn bị định trồng cây gì sao?”
Tần Mang nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên hứng thú bừng bừng nói: “Hay là chúng ta trồng cây vải đi.”
Quản gia đứng bên cạnh có chút khó xử.
Bố cục của trang viên Hoàn Hồ được các thầy phong thủy nổi tiếng trong nước đích thân tới thiết kế, đặc biệt là cây cối, cũng không thể tùy tiện muốn trồng cái gì là có thể trồng cái đó.
Ngay cả muốn trồng một cây mới, cũng phải hỏi các thầy mới được.
Quản gia cứ nghĩ tiên sinh sẽ ngăn cản phu nhân.
Nào ngờ.
Hạ Linh Tễ thản nhiên nói: “Được.”
“Địa bàn của em, em muốn trồng cái gì thì trồng cái đó.”
“Vậy bây giờ mình đi luôn!”
Tần Mang quay người một cái, đi về phía khoảng đất trống phía Tây trồng cây Hải đường kia.
Biết rõ tâm tư lảng tránh của cô.
Hạ Linh Tễ bình tĩnh nắm lấy tay cô, kéo người về lại lòng mình: “Cây vải có người sẽ trồng.”
Tần Mang chạy trốn không có hiệu quả.
Chỉ có thể tiếp tục uể oải mà đi lái trực thăng.
Vốn dĩ cô thật sự nghĩ Hạ Linh Tễ sẽ đưa cô đi “đâm mặt trời”.
Nào ngờ—
Đợi họ bước lên ngọn núi nhân tạo.
Chiếc trực thăng khổng lồ dường như chỉ bay lơ lửng ở độ cao thấp.
Cao vừa đủ, cực kỳ mát mẻ.
Nếu là trước kia, Tần Mang đã sớm leo lên để chơi rồi.
Hiện tại chỉ biết đứng trân trân.
Hạ Linh Tễ thu ô lại.
Đầu ngón tay mát lạnh vuốt ve chiếc gáy đang toát một lớp mồ hôi mỏng của cô, động tác nhẹ nhàng ôn nhu mang theo chút an ủi: “Không bay lên.”
Sau đó, Hạ Linh Tễ lấy thiết bị quay chụp chuyên nghiệp do quản gia mang đến, chậm rãi nó: “ Chỉ là chụp vài bức ảnh poster trên trực thăng cho phu nhân xinh đẹp, thông minh, đầy tri thức và lễ nghĩa của Hạ mỗ thôi.”
Tần Mang thấy anh giơ máy lên, phản xạ có điều kiện mà khống chế vẻ mặt, bày ra phong thái xinh đẹp nhất: “….”
Tất cả những gì cô có thể nghĩ trong đâu là: Là nữ minh tinh xinh đẹp, dù là đang ở thời điểm, địa điểm nào, tuyệt đối không được phép chụp bất cứ bức ảnh xấu nào!
Hạ Linh Tễ nhìn cô gái xinh đẹp đang thả lỏng tự nhiên trong ống kính, môi mỏng mỉm cười, nhấn nút chụp.
Tần Mang lúc này mới phản ứng lại:
Meo meo meo!
Đồ chó này phạm quy!
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Nhiếp ảnh Hạ: Vợ anh quá đẹp.