Công Khai
Chương 22
[Aaaaaa, phim điện ảnh của Lâm đ*o có mức độ siêu táo bạo, các phương diện của Tần bình hoa cũng siêu đẹp. Tôi rất mong chờ sự kết hợp của hai người tạo sẽ tạo ra những tia lửa khiến người ta thần hồn điên đảo.]
[Haha, đạo diễn và diễn viên cùng đi xem phim điện ảnh táo bạo để học tập, cười chết, đây là việc mà Lâm đ*o có thể làm được sao.]
[Có phải chỉ có mình tôi đang muốn biết tên bộ phim là gì không?]
[Từ khi Tần Mang ra mắt đến nay, còn chưa quay chụp bất kể cái gì có tính chất táo bạo đâu, đến ngay cả nụ hôn đầu trên màn ảnh vẫn còn, chậc chậc, không biết đại mỹ nhân sẽ được lời cho ai đây.]
[Thật sự hợp tác sao?]
[Ông chủ Tần Mang đã đăng tin trên vòng bạn bè, rất nhiều người trong giới có thể nhìn thấy, còn có thể là giả được sao?!]
[Quá háo hức mong chờ rồi.]
Dư luận trên mạng đều nghiêng về một phía.
“Ông chủ mới nhận chức đã ra liền ba đám lửa*, vậy mà đám lửa đầu tiên liền đốt trên đầu em!”
*Ý chỉ boss mới nhậm chức sẽ làm ra một hai ba việc để tỏ rõ tài năng, quyết tâm, đạo đức, vì dân vì nước này nọ để mọi người nể phục (giống như đốt lên mấy đống lửa vừa sáng vừa nóng, để thu hút sự chú ý của mọi người đều thấy). Nhưng về sau còn được thế hay không thì chưa biết.
Bộ phận marketing của đoàn đội công ty hoàn toàn không theo lệnh do Mạnh Thính ban hành, thay vào đó, bọn họ lại trực tiếp tuyên truyền nội dung bài đăng mà CEO mới đăng trong vòng bạn bè trên mọi nền tảng xã hội.
Dường như sợ có người qua đường không biết Tần Mang sắp quay bộ phim điện ảnh táo bạo này vậy.
Mạnh Thính bình thường cảm xúc đều rất ổn định, ngay cả lần trước Tần Mang bị cả cộng đồng mạng bôi đen, anh ta cũng không tức giận như vậy.
Lần trước là nhà đối thủ.
Còn lần này là chính người nhà mình đâm sau lưng.
Mạnh Thính không thèm để tâm trên dưới, trực tiếp chỉ trích ông chủ mới: “Ông ta thật sự coi em là cây rụng tiền rồi, chỉ sợ em gặp scandal tình ái sẽ làm ảnh hưởng đến giá trị thương mại.”
Hạc Châu Entertainment lúc này đang trong tình trạng sa sút, dù có thay lãnh đạo mới thì cũng không thể thay đổi được sự thối nát, hẹp hòi đã ăn sâu vào trong xương tủy.
“Cũng chẳng trách, với tư cách là một công ty lão làng trong giới, đã ngủ quên trên chiến thắng trong một thời gian dài. Sự nổi tiếng và nhiệt độ của em cuối cùng cũng mang lại cho họ chút hy vọng, đương nhiên hận không thể muốn tối đa hóa giá trị thương mại của em.”
Đến yêu cầu riêng của nghệ sĩ cũng sẽ không được xem xét.
“Để em làm cây rụng tiền, ông ta cũng xứng sao?”
Trong mắt Tần Mang hiện bên vẻ lạnh lẽo, một lúc sau mới nói ra một câu lạnh căm căm.
Trang điểm quyến rũ nhưng vẫn lạnh lùng, đạp lên đôi giày cao gót tinh tế và bước ra khỏi trường quay.
Bất cứ nơi nào cô đi qua, mọi người đều không ai dám nói một lời.
Luôn cảm thấy nếu trong tay Tần Mang có súng thật, vậy thì tất cả mọi người chắc chắn đều bị cô quét qua một lần.
Có thể thấy được vẻ mặt u ám âm trầm lúc này của cô, hoàn toàn không chút che giấu nào.
“Lúc này trên mạng có tin đồn là sau khi em quay xong bộ [Kinh Hoa Cựu Mộng], sẽ trực tiếp vào đoàn [Hồn Đêm]. Lâm đ*o bên kia vẫn chưa có phản hồi gì.”
Mọi người đều biết.
Không đáp lại chẳng khác nào với sự thừa nhận.
Dù có tức giận thế nào đi nữa.
Thì vấn đề vẫn cần phải được giải quyết.
Mạnh Thính trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới nói: “Vấn đề chính là……”
“Các fans dường như đang rất mong chờ.”
Quả thực, Fans Tần Mang còn vui vẻ hơn những người khác.
Thà là cùng nhau hợp tác trong một bộ phim, còn hơn là scandal Tần Mang cùng Lâm Trần Huyên lén lút ái muội gì đó, còn dựa vào anh ta để chiếm thế thượng phong.
Hơn nữa cả giới giải trí đều biết, mỗi bộ phim của Lâm đ*o đều có rất nhiều những clip ngắn có thể nói là kinh điển dùng làm tư liệu sống để giảng dạy được.
Đặc biệt còn là nữ chính của bộ [Hồn Đêm].
Còn là nữ chính của Lâm Trần Huyên, từ trước đến nay tác phẩm của anh ta không nhiều, những bộ nào bộ nấy ở nước ngoài nhận giải thưởng đến mỏi tay, như vậy có thể nói là “vàng trong cát”.
Vậy nên, không ai có thể nghĩ tới việc Tần Mang sẽ từ chối nhận.
Nếu như bọn họ sắp hợp tác, thì việc hai người cùng nhau đi xem bộ phim nước ngoài táo bạo như vậy cũng là điều hợp lý.
Ai biết được Lâm đ*o có đang hạ mình để dạy riêng cho nữ chính trong bộ phim tiếp theo của mình hay không.
Fans sự nghiệp tất nhiên sẽ hy vọng các phương diện tài nguyên của diễn viên nhà mình ngày càng tốt hơn, chân trước Tần Mang vừa công bố tài nguyên thời trang của EG, chân sau lại được chọn làm nữ chính trong bộ phim mới của Lâm đ*o, các fan sự nghiệp đều đang vui mừng điên lên rồi.
Mạnh Thính ngập ngừng dò hỏi: “Hay là chúng ta bàn bạc lại với Lâm đ*o, xem còn có thể cứu vãn chút nào không?”
“Ví dụ như sửa đổi kịch bản hay gì đó.”
“Tất cả những cảnh táo bạo đều sửa lại, hoặc dùng thế thân?”
Sau khi lên xe bảo mẫu.
Tần Mang chống khuỷu tay lên tay vịn của xe, đầu ngón tay xinh đẹp chống cằm.
Nghe được lời này của Mạnh Thính, âm thanh vốn lạnh lùng rốt cuộc cũng có chút dao động: “Anh có tin không?”
“Cái gì?”
“Chân trước em đồng ý quay bộ phim này.”
“Chân sau em lập tức phải rời khỏi giới giải trí.”
Tần Mang cảm xúc không tốt, đôi mắt đen láy xinh đẹp hiện lên dáng vẻ đau khổ khó nhận ra.
Không phải cô không muốn hy sinh cho sự nghiệp diễn xuất, cũng không phải cô quá bảo thủ, mà là—–
Do thân phận của cô, có những bộ phim không thể quay, đây chính là điểm mấu chốt.
Mạnh Thính cảm thấy có chút khoa trương.
Làm gì có diễn viên nào lại không thể hy sinh cho nhân vật, đặc biệt là khi có tài nguyên chất lượng cao như này.
Ngay sau đó.
Điện thoại cá nhân của Tần Mang reo lên.
ID người gọi lọt vào tầm mắt cô, cô gái vốn đang dựa vào ghế da với dáng vẻ lười biếng thoải mái lại từ từ ngồi thẳng người dậy.
Khi nhận cuộc gọi video kia.
Hai bàn tay nhỏ trắng nõn đặt lên đầu gối.
Vừa ngoan ngoãn vừa đoan trang.
Một loạt hành động này khiến cho Mạnh Thính, người đang làm giá đỡ điện thoại cũng sững người trong giây lát.
Vị tổ tông này——
Trước mặt Hạ tổng cũng chưa từng có dáng vẻ này.
“Chú nhỏ.”
Một giọng nói trẻ trung từ bên kia truyền đến, thậm chí không lạnh thấu xương như Hạ Linh Tễ mà ngược lại rất ôn hòa.
Không biết vì sao Tần Mang lại không sợ Hạ Linh Tễ mà lại sợ người này.
Anh nói: “Tiểu sư tử, chơi đủ chưa?”
Từ “chơi” được nhấn mạnh ngụ ý sâu sắc.
“Chưa ạ…..”
Tần Mang nhỏ giọng nói, cô còn chưa giành được cúp ảnh hậu mà, hơn nữa bản thân cô cũng thích diễn xuất, muốn biến diễn xuất thành giấc mộng phấn đấu cả đời: “Cháu muốn đóng phim cả đời.”
Giây tiếp theo, bên kia vang lên tiếng ho nhẹ khàn khàn.
Tần Mang: “……”
Cô sợ nhất lúc chú nhỏ đột nhiên ho khan.
Cô nhìn người đàn ông trẻ trong video.
Đường nét trên khuôn mặt rõ ràng như tranh vẽ, nhưng khuôn mặt lại vô cùng nhợt nhạt, giữa lông mày có duy nhất một nốt ruồi chu sa, đỏ như máu, làm tăng thêm vẻ đẹp ốm yếu của anh.
Giọng nói của Tần Diễm rất ôn nhu.
Nhưng giọng điệu của anh lại không cho phép kháng cự: “Chú nhỏ không đồng ý.”
“Lúc trước cháu náo loạn đòi tiến vào giới giải trí thì thôi đi, hiện tại còn muốn quay phim điện ảnh táo bạo, Tần Mang, có phải gần đây tính tình của chú quá tốt phải không?”
Tính tính tốt ở chỗ nào?
Với cái tên của anh, liền có thể tưởng tượng anh sẽ nóng tính cỡ nào rồi.
Anh có vẻ bề ngoài công tử ôn nhuận như ngọc, nhưng sau đó anh mắc bệnh nặng cần phải tu tâm dưỡng tính, cứ vậy không biết anh đã lừa dối bao nhiêu người rồi.
Cha mẹ Tần Mang sống với nhau rất tình cảm.
Quan Nguyệt Yên chết lúc hai người đang yêu nhau nhất, cũng là thời điểm tuyệt vời nhất, nên Tần Hàn không thể chấp nhận được, suy sụp, trầm cảm đến mức nhiều lần muốn tự tử mà không thành. Cuối cùng cũng nghĩ thông suốt—–lựa chọn xuất gia, nương nhờ cửa Phật, đưa Tần Mang 5 tuổi và toàn bộ tài sản, gia nghiệp công ty Tần Gia cho đứa em trai Tần Diễm, lúc đó vẫn còn đang học đại học.
Có thể nói, Tần Mang được Tần Diễm một tay nuôi lớn, từ nhỏ đã được sống trong vinh hoa phú quý, mới dần hình thành tính cách kiêu ngạo và tự tin như vậy.
Đối với Tần Diễm, Tần Mang từ nhỏ khá ngoan ngoãn, chỉ có điều là khả năng tiêu tiền khác hẳn người thường, khiến anh nhất định phải nỗ lực kiếm tiền thì mới có thể nuôi nổi vị tổ tông nhỏ tiêu hoang nhà mình.
Bảo cô học cái gì thì cô học cái đó, bảo cô thi ở đâu thì cô thi ở đó, bảo cô liên hôn thương nghiệp cô cũng liên hôn thương nghiệp.
Mãi cho đến sau khi tốt nghiệp xong, thì thời kỳ phản nghịch mới bắt đầu.
Muốn nhất định phải làm diễn viên, phải giành được cúp ảnh hậu.
Dù sao thì con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, chỉ cần Tần Mang không gây loạn quá lớn thì anh cũng có thể mắt nhắm mắt mở làm ngơ, nhưng—-phim điện ảnh táo bạo thì tuyệt đối không được.
Tần Mang nghe thấy vậy, liền vội vàng giơ ba ngón tay lên thề: “Cháu tuyệt đối không quay phim điện ảnh táo bạo!”
“Chính là CEO mới của công ty cháu gài bẫy cháu!”
“Cháu căn bản chưa từng đồng ý!”
“Huhuhuhuhu, Chú nhỏ, chú phải báo thù cho cháu!”
Cuối cùng còn thuận tiện cáo trạng một cái.
“Thật sự không đồng ý?”
“Tuyệt đối không có ạ, nếu chú không tin thì hỏi người quản lý của cháu đi!”
Nói xong, Tần Mang bấm nút chuyển camera.
Nhắm vào khuôn mặt to bự của Mạnh Thính.
Mạnh Thính: “!!!!”
Đm.
Vị tổ tông này bẫy anh ta!
Cũng may là phản ứng của anh ta trước nay đều nhanh, dù trong lòng đang mắng mỏ, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười tiêu chuẩn: “Chào ngài, tôi là Mạnh Thính, quản lý của Tần Mang.”
Tần Diễm: “Xin chào, tôi là trưởng bối của cô ấy.”
Mọe nó trường bối.
Cô là học sinh mẫu giáo sao?
Còn trưởng bối cái gì.
Tần Mang tức giận nhưng không dám nói.
Mạnh Thính nghe rõ ràng cuộc nói chuyện của hai chú cháu, dưới ánh mắt ám chỉ đe dọa của Tần Mang, thề: “Ngài yên tâm, chúng tôi sẽ xử lý tốt chuyện này.”
“Nhất định sẽ không vi phạm mong muốn của nghệ sĩ.”
Trước khi tắt video.
Tần Mang mở to đôi mắt xinh đẹp đáng thương mà nhìn đối phương: “Chú nhỏ, CEO công ty chúng cháu bắt nạt người……chú….”
Tần Diễm không chút dao động: “Vậy thì về nhà.”
Tần Mang: “…..”
“Chú hết thương cháu rồi huhu!!!”
……
Bắc Thành, Tập đoàn Tần Thị.
Đêm khuya, văn phòng vẫn sáng đèn.
Trần Đặc nâng chiếc xe lăn của Tần Diễm lên, chậm rãi đẩy vào thang máy chuyên dụng dành cho tổng tài dẫn tới bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
“Tiểu thư được ngài nuôi dưỡng như con gái ruột từ nhỏ, ngài thật sự nỡ lòng mặc kệ cô ấy sao?”
Ngồi trên xe lăn, người đàn ông thanh tú như tranh vẽ thoạt nhìn như không hề già đi, trên mái tóc đen có vài sợi tóc trắng như tuyết, dường như cố ý nhuộm lên vậy. Giữa lông mày có một nốt ruồi chu sa, gương mặt đẹp như Bồ Tát, nơi nào cũng đều tinh xảo hoàn mỹ, khiến chúng sinh điên đảo.
Nhưng hành động lại không hề có trái tim Bồ Tát, thủ đoạn tàn nhẫn, thậm chí còn ác liệt hơn Tu La. Năm đó chỉ vừa mới 18 tuổi đã huyết tẩy toàn bộ Tần Gia, giải quyết mọi rắc rối của tập đoàn Tần Thị, nghiễm nhiên trở thành người nắm quyền.
Không ai có thể đánh giá thấp năng lực của anh.
Các đường nét trên khuôn mặt anh rất giống Tần Mang.
Đặc biệt là nốt ruồi nhỏ màu đỏ.
Nhưng mà hai chú cháu, một người có ở giữa lông mày, nét đẹp như thần Phật, người kia thì ở chóp mũi, quyến rũ duyên dáng.
Không phải cha con, nhưng quan hệ còn hơn cha con.
Nghe được lời nói của Trần Đặc, đôi môi tái nhợt của Tần Diễm nhếch nhẹ lên.
Chỉ khi nhắc tới Tần Mang, thì anh mới có thể có chút hơi thở phàm tục.
Khẽ thở dài: “Không nỡ cũng phải nỡ, nếu không loại phản nghịch này sẽ loạn mất.”
“Nó vẫn còn nhỏ, lúc trước tôi cho rằng nó muốn khám phá những điều mới mẻ, người lớn càng không cho thì càng muốn đâm đầu vào thử. Bây giờ thì hay rồi, còn muốn làm cả đời.”
“Vậy nên ngài mới không quản cô ấy.”
“Ngài dụng tâm lương khổ rồi.”
Tần Diễm không trả lời, xương ngón tay thon dài nhưng tái nhợt, lúc này đang đưa lên bóp bóp giữa lông mày, giọng nói càng lạnh lùng hơn: “Nếu không đâm đầu chảy máu, làm sao có thể ngoan ngoãn rút lui.”
Giới giải trí, không phải là nơi cô nên dây dưa vào.
*
Tần Diễm hiểu Tần Mang, nhưng Tần Mang làm sao lại không hiểu anh.
Sau khi tắt video, biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp của cô càng trở nên ngưng trọng.
“Chú nhỏ nhất định đang nghĩ rằng, chỉ cần em bị bắt đóng bộ phim này, thì chú ấy có thể hợp thức hóa mà dựa vào điều này để khiến em rút lui khỏi giới giải trí.”
“Ngoan ngoãn về nhà thừa kế sự nghiệp của gia đình.”
Chú nhỏ của cô từ chối không chịu lấy vợ sinh con để kế thừa sự nghiệp, mà nhất quyết phải nô dịch cô.
Tần Mang chỉ muốn tiêu tiền, không muốn kiếm tiền.
Vậy nên, cô tuyệt đối sẽ không nhượng bộ!
Mạnh Thính từ cảnh tượng “gặp trưởng bối” kia hồi phục tinh thần lại.
Anh ta biết Tần Diễm.
Nhân vật lãnh đạo cao cấp giới kinh doanh thường được các tạp chí tài chính kinh tế đưa tin hàng năm——-Người cầm quyền tối cao của tập đoàn Tần Thị, Tần Diễm nha.
Ôi trời đất thánh thần ơi.
Chẳng trách Tần Mang có thể kết hôn với Hạ Linh Tễ!
Lúc đầu, Mạnh Thính tưởng Hạ Linh Tễ chọn Tần Mang vì nhìn trúng vẻ xinh đẹp hơn người của cô trong hàng loạt các thiên kim tiểu thư danh giá kia, nào ngờ hiện tại liền biết được thân phận thật sự của cô.
Phục rồi.
Hóa ra là thiên kim của gia đình hào môn hạ phàm để trải nghiệm cuộc sống.
Lại còn là loại có thể thừa kế tài sản của gia đình nữa?
Đm?
Nếu như Tần Mang thừa kế Hạ gia——-
Ôi!
Mạch não của Mạnh Thính dần dần rối loạn, cả khuôn mặt tràn đầy vẻ kính trọng: “Tiểu Tần Tổng!!”
“Nếu giàu sang phú quý rồi, thì đừng quên nhau!”
Tiểu Tần Tổng lạnh mặt nhìn anh ta: “……”
Mạnh Thính lạnh sống lưng, vỗ mạnh vào tay vịn, vẻ mặt nghiêm túc mà nặng nề: “Sự nghiệp diễn xuất của chúng ta mới vừa bắt đầu đi đúng đường, nếu như bây giờ rút lui thì quá đáng tiếc. Đây làm sao có thể là tác phong của đại tiểu thư Mang Mang nhà chúng ta cơ chứ. Mục tiêu của chúng ta là một nữ diễn viên đỉnh lưu và tỏa sáng rực rỡ cơ mà.”
Tiểu Đồng bên cạnh trợn mắt há hốc miệng: Mạnh ca làm quản lý thật sự là quá phí hoài nhân tài mà, với kỹ năng diễn xuất này, chỉ cần đổi cái mặt khác là liền có thể một đường tiến lên vị trí tiểu sinh tuyến một rồi.
Mạnh Thính: “Để anh nghĩ cách khác, chỉ cần em chưa chính thức lên tiếng đồng ý, thì nhất định vẫn còn cơ hội.”
“Hay là thế này đi, em trước mắt cứ cố gắng quay phim cho tốt, anh về công ty để nói chuyện lại với ông chủ.”
Cách thời gian khai máy bộ [Hồn Đêm] vẫn còn sớm lắm.
Dù sao vai diễn của Tần Mang trong [Kinh Hoa Cựu Mộng] vẫn chưa kết thúc.
Vậy nên bọn họ vẫn còn thời gian.
Tần Mang cần ưu tiên và tập trung hoàn thiện [Kinh Hoa Cựu Mộng]。
Nếu không thì——-
Chẳng may phải rút lui khỏi giới giải trí thì đến một tác phẩm tiêu biểu cô cũng không có.
Ơ, không đúng!
Cô tuyệt đối sẽ không rút lui!
Tần Mang điều chỉnh lại tâm trạng của mình, không quan tâm bất cứ tin tức nào trên weibo nữ, chuyên tâm bế quan đóng phim. Trạng thái của cô ngày càng tốt, đối diễn với Giang Hành Duyên cũng ngày càng ăn ý hơn.
Càng những cảnh quay về sau, cơ bản chỉ cần một lần là qua, nhiều nhất là ba lần.
Sau hơn hai mươi ngày quay phim dài đằng đẵng, những cảnh quay cuối cùng của cô cũng hoàn thành.
Tần Mang thậm chí đến tiệc đóng máy cũng không kịp tham dự, ngay hôm đó đã phải quay về Thâm Thành.
Khi vừa đến Hạc Châu Entertainment thì trời cũng chạng vạng tối, cũng vừa hay là giờ tan tầm.
Tần Mang mặc một bộ váy vàng nhạt lộng lẫy, hoa lệ uốn lượn, như những đám mây cuối chân trời đang bốc cháy, từng đường thiêu đốt khắp nơi, nối liền với chiếc váy rực rỡ của cô gái, làm cô giống như mỹ nhân bước ra từ tranh sơn dầu, vừa xinh đẹp vừa tùy ý.
Đôi môi đỏ mọng của người đẹp mím thành một đường thẳng, khuôn mặt không chút biểu cảm, càng có một loại cảm giác run sợ kinh tâm động phách.
Cảm giác áp chế vô cùng mạnh mẽ.
Trong tòa nhà công ty không có nhiều nghệ sĩ, nhưng có không ít các võng hồng livestream trên mạng.
Còn có người chĩa máy ảnh về phía Tần Mang.
Một số âm thanh kinh ngạc truyền đến:
“Tần Mang sao lại tới công ty? Cô ấy đóng máy rồi sao?”
“Trời ơi, người thật quá xinh đẹp, ngầu quá đi!”
“Khuôn mặt đó là khuôn mẫu sao, làm thế nào mà một chút khuyết điểm cũng không có?”
“Được mệnh danh là “tiểu yêu tinh” đứng đầu giới giải trí quả thật là danh bất hư truyền, giá trị nhan sắc này, đúng là đỉnh của chóp mà!”
“Muốn chụp ảnh chung, có thể không?”
“Tôi muốn dán lên làn váy đó, muốn dán vào đôi bông tai, muốn là màu son trên đôi môi đỏ mọng đó huhuhu.”
“Đi hỏi đi!!”
“Nhưng nhìn cô ấy có vẻ không thích nói nhiều, tôi sợ…..”
“Cô ấy đi rồi…”
Tần Mang nhắm mắt làm ngơ, đi thẳng đến văn phòng CEO.
Mạnh Thính đi phía sau cô, thì thầm: “Em bình tĩnh, chúng ta đến đây để bàn chuyện chấm dứt hợp đồng, chia tay trong vui vẻ là tốt nhất.”
“Nếu không thì cho dù chấm dứt được rồi, nhưng lại làm loạn truyền ra ngoài thì cũng không tốt tới thanh danh của chúng ta.”
Không sai.
Tần Mang đến đây là để chấm dứt hợp đồng.
Theo hợp đồng ban đầu, công ty không thể tự tiện thay cô quyết định bất cứ chuyện gì, kể cả việc nhận vai diễn,….
Cái vị mới nhậm chức này, sợ là đến hợp đồng của cô cũng chưa có đọc kỹ đâu, chỉ muốn coi cô là cây rụng tiền, hahaha, thật buồn cười.
Khuôn mặt này của cô chính là giấy thông hành tốt nhất.
Tất nhiên cũng không có ai ngăn cản cô.
Vừa nhìn thấy Tần Mang, tâm trạng của Ngu tổng cũng rất tốt, hết sức vui vẻ thưởng thức “cây rụng tiền” của mình: “Chúc mừng đóng máy, cô đến cũng đúng lúc lắm, hợp đồng của [Hồn Đêm] cũng đang chờ cô ký đây.”
Ngu tổng mới được chậm chức này có dáng vẻ 40 50 tuổi, mái tóc được chải chuốt gọn gàng chỉnh tề, so với những người bạn có dáng người xồ xề thì ông ta đúng là vẫn có chút phong độ hơn.
Sinh ra trong gia đình hào môn quyền quý, từ nhỏ Tần Mang đã thấy được nhiều người có sự tao nhã ăn sâu vào trong cốt tủy, càng lớn thì càng trở nên thanh tao hơn.
Còn về dáng vẻ bày đặt làm màu của vị Ngu tổng này, Tần Mang hoàn toàn không thèm để vào mắt.
……..Không ai nói gì, bầu không khí có chút gượng gạo.
Mạnh Thính hắng giọng, ánh mắt ám chỉ nhìn cô: “Đây là Ngu tổng.”
Tần Mang vẫn còn bình tĩnh, không có trực tiếp cho ông ta một cái tát, có lệ gật đầu: “Ừm.”
Mạnh Thính: “…….”
Được rồi.
Tần Mang tùy ý lật lật bản hợp đồng, ánh mắt nhíu lại trong giây lát——–
Hợp đồng có quy định, miễn chỉ cần cô vào đoàn, liền có thể mang theo hai người mới của công ty đi cùng, cả hai người họ sẽ có vai diễn phụ đáng yêu dễ mến.
Chẳng trách Ngu tổng nóng lòng muốn thông báo vào vòng bạn bè như vậy.
Thì ra là nhận được lợi ích lớn như vậy từ Lâm Trần Huyên.
Đáy mắt cô tràn đầy sự mỉa mai, châm chọc.
Cô vốn dĩ đã xinh đẹp, lúc này trên môi còn nở nụ cười, cúi đầu lật hợp đồng, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng sứ, tựa như dễ dàng nắm trong lòng bàn tay.
Ngu Khánh khó có khi nảy sinh vài phần thương hoa tiếc ngọc, nên rất rộng lượng nói: “Tôi sẽ bàn bạc lại với Lâm đ*o một chút, xin cho cô tháng sau mới vào đoàn, thời gian này có thể nghỉ ngơi thật tốt.”
Ông ta nói một cách rất trịnh trọng, như thể thật sự lo lắng tới sức khỏe của nghệ sĩ, nhưng thực chất giọng nói lại vô cùng ngạo mạn.
Thì ra kế hoạch vốn kế hoạch là để cô vào đoàn phim luôn, muốn vắt kiệt nghệ sĩ đến cùng cực.
Tần Mang nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của ông ta, nhịn không được liền mỉm cười.
Đôi mắt quyến rũ của cô cong lên, khóe mắt xinh đẹp phiếm hồng, vừa trong sáng lại vừa phô trương.
Ngu Khánh càng nhìn khuôn mặt cô thì càng hài lòng, xem kỹ xem khuôn mặt này của cô có thể mang lại cho ông ta bao nhiêu lợi ích.
Lần này có thể mang theo 2 người mới vào đoàn.
Vậy còn lần sau?
Lần sau sau nữa?
Tần Mang càng nổi tiếng, thì hắn càng kiếm được nhiều tiền.
Dưới sự lãnh đạo của ông ta, Hạc Châu Entertainment nhất định sẽ lấy lại được vị thế trước đây.
Vì vậy, Ngu Khánh buông thõng tay xuống, vẻ mặt bình dị gần gũi, bày ra dáng vẻ như một ông chủ tốt: “Khi cô mang lại nhiều lợi ích hơn cho công ty, thì Hạc Châu nhất định sẽ không bạc đãi cô.”
“Sau này trở thành cổ đông rồi, công ty chắc chắn sẽ không thiếu phần của cô.”
“Ngu tổng thật hào phóng nha.”
Thanh âm Tần Mang nhẹ nhàng mềm mại, chậm rãi xoay xoay chiếc nhẫn kim cương đuôi cá tinh xảo trên ngón trỏ.
Dưới ánh sáng, phản chiếu chút ánh sáng lạnh lẽo.
Những người hiểu rõ cô đều biết rằng, lúc này sự kiên nhẫn của vị tổ tông này đã đến giới hạn.
Mạnh Thính cũng đã xem hết bản hợp đồng và lặng lẽ lùi ra sau vài bước.
Không hề có ý định nhắc nhở Tần Mang bình tĩnh lại.
Lúc này, Ngu Khánh đích thân đưa cây bút lên, vẻ mặt như bố thí: “Ký nó, sau này cô sẽ có cơ hội trở thành cổ đông mới của Hạc Châu.”
Tần Mang thong thả lật hợp đồng đến trang ký tên, dưới ánh mắt mong đợi của Ngu Khánh, đầu ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo đưa ra cầm lấy cây bút.
Giây sau đó, đột nhiên đổi phương hướng.
Cô cầm cốc cà phê mà thư ký vừa mang vào lên, ném thẳng vào khuôn mặt dối trá và đạo đức giả của người đối diện.
“Rầm.”
“Cạch!”
Ngu Khánh theo bản năng muốn né tránh, nhưng không ngờ lại va vào góc bàn, toàn bộ khuôn mặt và bộ vest chỉnh tề cũng không thể tránh khỏi.
Chất lỏng màu nâu tràn ra chảy xuống.
Bắn tung tóe lên bản hợp đồng trên bàn.
Lập tức khung cảnh trở nên hỗn độn.
Có một tiếng kinh ngạc truyền đến từ bên cạnh.
Cô thư ký luống cuống tay chân mà lau cà phê trên người Ngu tổng.
Ngu Khánh không thể tin được, tức giận đến mức mất hết hình tượng, từ khi nhậm chức đến nay, mọi người đều đối xử cung kính với ông ta, ông ta chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy, khóe mắt trợn lên như muốn nứt ra: “Tần Mang, sao cô dám——”
“Có tin hay không tôi sẽ phong sát cô!!!”
Tần Mang cười lạnh một tiếng, dẫm lên giày cao gót hiên ngang rời đi: “Vừa hay có một ông chủ ngu như ông, bà đây không thèm làm nữa!”
“Mạnh Thính, Mạnh Thính, cậu mọe nó cũng không muốn làm nữa à?”
Mạnh Thính không thèm để ý tới ông ta, anh ta nhìn xung quanh không tìm thấy khăn lau khử trùng đâu cả.
Đột nhiên nhìn thấy cô thư ký đang lau cà phê cho Ngu tổng.
Anh ta tiến lên vài bước giật lấy một gói khăn ướt còn chưa mở ra, sau đó đuổi theo Tần Mang: “Đại tiểu thư, đi từ từ thôi, lau tay đi đã.”
“Bây giờ chúng ta e rằng không thể chấm dứt hợp đồng một cách hòa bình được rồi.”
Mạnh Thính thở dài, anh ta cũng xem như là đã nhìn ra.
Trong đầu Ngu tổng chỉ luôn nghĩ mọi cách ép Tần Mang kiếm tiền cho ông ta, làm sao có thể dễ dàng thả người được.
Tần Mang ung dung lau sạch ngón tay, từ đốt ngón tay đến lòng bàn tay, từng chút từng chút, không để sót chỗ nào.
Hàng mi dày rũ xuống che đi mọi cảm xúc lúc này.
Mạnh Thính: “Lạc đà gầy còn to hơn ngựa, đoàn luật sư của Hạc Châu Entertainment có tiếng là tài giỏi trong ngành. Chúng ta sợ là không dễ dàng để thắng được vụ chấm dứt hợp đồng này.”
Hơn nữa, xét đến biểu hiện hôm nay của Ngu Khánh, ông ta chắc chắn không phải là người rộng lượng gì.
Dựa theo kinh nghiệm, nếu chấm dứt hợp đồng mà náo loạn với công ty quản lý, thì danh tiếng của nghệ sĩ sẽ bị tổn hại nhất.
“Đúng rồi, Tần tổng muốn em rời khỏi giới giải trí, vậy còn Hạ tổng thì sao?”
“Anh ấy nghĩ thế nào?”
“Nếu như có đoàn luật sư của tập đoàn Hạ thị ra tay, thì cơ hội thoát thân khỏi vụ kiện chấm dứt hợp đồng này của chúng ta sẽ lập tức tăng lên.”
Mọi chuyện bây giờ đã đến mức không có cách nào giải quyết được nữa rồi.
Tần Mang cuối cùng cũng nhớ ra.
Mình có một người chồng vô cùng quyền lực.
Đột nhiên nghe được câu nói cuối cùng của Mạnh Thính, trong đầu Tần Mang chợt nhớ đến cảnh tượng đêm đó trong phòng thay đồ của khách sạn.
Hạ Linh Tễ thì thầm vào tai cô, một câu nói bình tĩnh lại chắc chắn: “Chỉ khi em đứng trên đỉnh cao thì mới có quyền quyết định rời đi hay ở lại.”
Anh đây là——đồng ý phải không?
Nếu không lúc ấy sao anh lại không mượn cơ hội đó để khiến cô rời khỏi giới giải trí?
Đôi mắt vốn mờ mịt ảm đạm của cô gái dần dần sáng lên, giống như mặt trời thiêu đốt xuyên qua bầu trời đêm, phản chiếu ánh sáng chói mắt.
“Quay về trang viên Hoàn Hồ!”
Tần Mang dứt khoát quyết định.
Điều đáng sợ hơn việc đi cầu xin Hạ Linh Tễ chính là…….rời khỏi giới giải trí!
Tần Mang trên đường đi đã nghĩ là vô số những lời thuyết phục Hạ Linh Tễ, đang hưng phấn bừng bừng chạy về nhà, không ngờ mình lại chạy một chuyến vô ích.
Quản gia: “Tiên sinh đã đi Lăng Thành rồi ạ.”
“Đã 19 ngày vẫn chưa về.”
“???”
Lại đi Lăng Thành?
Nghe thấy vậy, ánh mắt Tần Mang đánh giá quản gia có chút biến hóa, hơi nheo nheo mắt lại:
“Sao anh ấy dăm bữa nửa tháng lại đi Lăng Thành, chẳng nhẽ ở đó kim ốc tàng kiều sao?”
————————-
Tác giả có lời muốn nói:
Dung Hoài Yến: Kiều đây muốn thu tiền để xây kim ốc.
Hạ Linh Tễ: Chuyển khoản 0.001 tệ.
[Haha, đạo diễn và diễn viên cùng đi xem phim điện ảnh táo bạo để học tập, cười chết, đây là việc mà Lâm đ*o có thể làm được sao.]
[Có phải chỉ có mình tôi đang muốn biết tên bộ phim là gì không?]
[Từ khi Tần Mang ra mắt đến nay, còn chưa quay chụp bất kể cái gì có tính chất táo bạo đâu, đến ngay cả nụ hôn đầu trên màn ảnh vẫn còn, chậc chậc, không biết đại mỹ nhân sẽ được lời cho ai đây.]
[Thật sự hợp tác sao?]
[Ông chủ Tần Mang đã đăng tin trên vòng bạn bè, rất nhiều người trong giới có thể nhìn thấy, còn có thể là giả được sao?!]
[Quá háo hức mong chờ rồi.]
Dư luận trên mạng đều nghiêng về một phía.
“Ông chủ mới nhận chức đã ra liền ba đám lửa*, vậy mà đám lửa đầu tiên liền đốt trên đầu em!”
*Ý chỉ boss mới nhậm chức sẽ làm ra một hai ba việc để tỏ rõ tài năng, quyết tâm, đạo đức, vì dân vì nước này nọ để mọi người nể phục (giống như đốt lên mấy đống lửa vừa sáng vừa nóng, để thu hút sự chú ý của mọi người đều thấy). Nhưng về sau còn được thế hay không thì chưa biết.
Bộ phận marketing của đoàn đội công ty hoàn toàn không theo lệnh do Mạnh Thính ban hành, thay vào đó, bọn họ lại trực tiếp tuyên truyền nội dung bài đăng mà CEO mới đăng trong vòng bạn bè trên mọi nền tảng xã hội.
Dường như sợ có người qua đường không biết Tần Mang sắp quay bộ phim điện ảnh táo bạo này vậy.
Mạnh Thính bình thường cảm xúc đều rất ổn định, ngay cả lần trước Tần Mang bị cả cộng đồng mạng bôi đen, anh ta cũng không tức giận như vậy.
Lần trước là nhà đối thủ.
Còn lần này là chính người nhà mình đâm sau lưng.
Mạnh Thính không thèm để tâm trên dưới, trực tiếp chỉ trích ông chủ mới: “Ông ta thật sự coi em là cây rụng tiền rồi, chỉ sợ em gặp scandal tình ái sẽ làm ảnh hưởng đến giá trị thương mại.”
Hạc Châu Entertainment lúc này đang trong tình trạng sa sút, dù có thay lãnh đạo mới thì cũng không thể thay đổi được sự thối nát, hẹp hòi đã ăn sâu vào trong xương tủy.
“Cũng chẳng trách, với tư cách là một công ty lão làng trong giới, đã ngủ quên trên chiến thắng trong một thời gian dài. Sự nổi tiếng và nhiệt độ của em cuối cùng cũng mang lại cho họ chút hy vọng, đương nhiên hận không thể muốn tối đa hóa giá trị thương mại của em.”
Đến yêu cầu riêng của nghệ sĩ cũng sẽ không được xem xét.
“Để em làm cây rụng tiền, ông ta cũng xứng sao?”
Trong mắt Tần Mang hiện bên vẻ lạnh lẽo, một lúc sau mới nói ra một câu lạnh căm căm.
Trang điểm quyến rũ nhưng vẫn lạnh lùng, đạp lên đôi giày cao gót tinh tế và bước ra khỏi trường quay.
Bất cứ nơi nào cô đi qua, mọi người đều không ai dám nói một lời.
Luôn cảm thấy nếu trong tay Tần Mang có súng thật, vậy thì tất cả mọi người chắc chắn đều bị cô quét qua một lần.
Có thể thấy được vẻ mặt u ám âm trầm lúc này của cô, hoàn toàn không chút che giấu nào.
“Lúc này trên mạng có tin đồn là sau khi em quay xong bộ [Kinh Hoa Cựu Mộng], sẽ trực tiếp vào đoàn [Hồn Đêm]. Lâm đ*o bên kia vẫn chưa có phản hồi gì.”
Mọi người đều biết.
Không đáp lại chẳng khác nào với sự thừa nhận.
Dù có tức giận thế nào đi nữa.
Thì vấn đề vẫn cần phải được giải quyết.
Mạnh Thính trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới nói: “Vấn đề chính là……”
“Các fans dường như đang rất mong chờ.”
Quả thực, Fans Tần Mang còn vui vẻ hơn những người khác.
Thà là cùng nhau hợp tác trong một bộ phim, còn hơn là scandal Tần Mang cùng Lâm Trần Huyên lén lút ái muội gì đó, còn dựa vào anh ta để chiếm thế thượng phong.
Hơn nữa cả giới giải trí đều biết, mỗi bộ phim của Lâm đ*o đều có rất nhiều những clip ngắn có thể nói là kinh điển dùng làm tư liệu sống để giảng dạy được.
Đặc biệt còn là nữ chính của bộ [Hồn Đêm].
Còn là nữ chính của Lâm Trần Huyên, từ trước đến nay tác phẩm của anh ta không nhiều, những bộ nào bộ nấy ở nước ngoài nhận giải thưởng đến mỏi tay, như vậy có thể nói là “vàng trong cát”.
Vậy nên, không ai có thể nghĩ tới việc Tần Mang sẽ từ chối nhận.
Nếu như bọn họ sắp hợp tác, thì việc hai người cùng nhau đi xem bộ phim nước ngoài táo bạo như vậy cũng là điều hợp lý.
Ai biết được Lâm đ*o có đang hạ mình để dạy riêng cho nữ chính trong bộ phim tiếp theo của mình hay không.
Fans sự nghiệp tất nhiên sẽ hy vọng các phương diện tài nguyên của diễn viên nhà mình ngày càng tốt hơn, chân trước Tần Mang vừa công bố tài nguyên thời trang của EG, chân sau lại được chọn làm nữ chính trong bộ phim mới của Lâm đ*o, các fan sự nghiệp đều đang vui mừng điên lên rồi.
Mạnh Thính ngập ngừng dò hỏi: “Hay là chúng ta bàn bạc lại với Lâm đ*o, xem còn có thể cứu vãn chút nào không?”
“Ví dụ như sửa đổi kịch bản hay gì đó.”
“Tất cả những cảnh táo bạo đều sửa lại, hoặc dùng thế thân?”
Sau khi lên xe bảo mẫu.
Tần Mang chống khuỷu tay lên tay vịn của xe, đầu ngón tay xinh đẹp chống cằm.
Nghe được lời này của Mạnh Thính, âm thanh vốn lạnh lùng rốt cuộc cũng có chút dao động: “Anh có tin không?”
“Cái gì?”
“Chân trước em đồng ý quay bộ phim này.”
“Chân sau em lập tức phải rời khỏi giới giải trí.”
Tần Mang cảm xúc không tốt, đôi mắt đen láy xinh đẹp hiện lên dáng vẻ đau khổ khó nhận ra.
Không phải cô không muốn hy sinh cho sự nghiệp diễn xuất, cũng không phải cô quá bảo thủ, mà là—–
Do thân phận của cô, có những bộ phim không thể quay, đây chính là điểm mấu chốt.
Mạnh Thính cảm thấy có chút khoa trương.
Làm gì có diễn viên nào lại không thể hy sinh cho nhân vật, đặc biệt là khi có tài nguyên chất lượng cao như này.
Ngay sau đó.
Điện thoại cá nhân của Tần Mang reo lên.
ID người gọi lọt vào tầm mắt cô, cô gái vốn đang dựa vào ghế da với dáng vẻ lười biếng thoải mái lại từ từ ngồi thẳng người dậy.
Khi nhận cuộc gọi video kia.
Hai bàn tay nhỏ trắng nõn đặt lên đầu gối.
Vừa ngoan ngoãn vừa đoan trang.
Một loạt hành động này khiến cho Mạnh Thính, người đang làm giá đỡ điện thoại cũng sững người trong giây lát.
Vị tổ tông này——
Trước mặt Hạ tổng cũng chưa từng có dáng vẻ này.
“Chú nhỏ.”
Một giọng nói trẻ trung từ bên kia truyền đến, thậm chí không lạnh thấu xương như Hạ Linh Tễ mà ngược lại rất ôn hòa.
Không biết vì sao Tần Mang lại không sợ Hạ Linh Tễ mà lại sợ người này.
Anh nói: “Tiểu sư tử, chơi đủ chưa?”
Từ “chơi” được nhấn mạnh ngụ ý sâu sắc.
“Chưa ạ…..”
Tần Mang nhỏ giọng nói, cô còn chưa giành được cúp ảnh hậu mà, hơn nữa bản thân cô cũng thích diễn xuất, muốn biến diễn xuất thành giấc mộng phấn đấu cả đời: “Cháu muốn đóng phim cả đời.”
Giây tiếp theo, bên kia vang lên tiếng ho nhẹ khàn khàn.
Tần Mang: “……”
Cô sợ nhất lúc chú nhỏ đột nhiên ho khan.
Cô nhìn người đàn ông trẻ trong video.
Đường nét trên khuôn mặt rõ ràng như tranh vẽ, nhưng khuôn mặt lại vô cùng nhợt nhạt, giữa lông mày có duy nhất một nốt ruồi chu sa, đỏ như máu, làm tăng thêm vẻ đẹp ốm yếu của anh.
Giọng nói của Tần Diễm rất ôn nhu.
Nhưng giọng điệu của anh lại không cho phép kháng cự: “Chú nhỏ không đồng ý.”
“Lúc trước cháu náo loạn đòi tiến vào giới giải trí thì thôi đi, hiện tại còn muốn quay phim điện ảnh táo bạo, Tần Mang, có phải gần đây tính tình của chú quá tốt phải không?”
Tính tính tốt ở chỗ nào?
Với cái tên của anh, liền có thể tưởng tượng anh sẽ nóng tính cỡ nào rồi.
Anh có vẻ bề ngoài công tử ôn nhuận như ngọc, nhưng sau đó anh mắc bệnh nặng cần phải tu tâm dưỡng tính, cứ vậy không biết anh đã lừa dối bao nhiêu người rồi.
Cha mẹ Tần Mang sống với nhau rất tình cảm.
Quan Nguyệt Yên chết lúc hai người đang yêu nhau nhất, cũng là thời điểm tuyệt vời nhất, nên Tần Hàn không thể chấp nhận được, suy sụp, trầm cảm đến mức nhiều lần muốn tự tử mà không thành. Cuối cùng cũng nghĩ thông suốt—–lựa chọn xuất gia, nương nhờ cửa Phật, đưa Tần Mang 5 tuổi và toàn bộ tài sản, gia nghiệp công ty Tần Gia cho đứa em trai Tần Diễm, lúc đó vẫn còn đang học đại học.
Có thể nói, Tần Mang được Tần Diễm một tay nuôi lớn, từ nhỏ đã được sống trong vinh hoa phú quý, mới dần hình thành tính cách kiêu ngạo và tự tin như vậy.
Đối với Tần Diễm, Tần Mang từ nhỏ khá ngoan ngoãn, chỉ có điều là khả năng tiêu tiền khác hẳn người thường, khiến anh nhất định phải nỗ lực kiếm tiền thì mới có thể nuôi nổi vị tổ tông nhỏ tiêu hoang nhà mình.
Bảo cô học cái gì thì cô học cái đó, bảo cô thi ở đâu thì cô thi ở đó, bảo cô liên hôn thương nghiệp cô cũng liên hôn thương nghiệp.
Mãi cho đến sau khi tốt nghiệp xong, thì thời kỳ phản nghịch mới bắt đầu.
Muốn nhất định phải làm diễn viên, phải giành được cúp ảnh hậu.
Dù sao thì con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, chỉ cần Tần Mang không gây loạn quá lớn thì anh cũng có thể mắt nhắm mắt mở làm ngơ, nhưng—-phim điện ảnh táo bạo thì tuyệt đối không được.
Tần Mang nghe thấy vậy, liền vội vàng giơ ba ngón tay lên thề: “Cháu tuyệt đối không quay phim điện ảnh táo bạo!”
“Chính là CEO mới của công ty cháu gài bẫy cháu!”
“Cháu căn bản chưa từng đồng ý!”
“Huhuhuhuhu, Chú nhỏ, chú phải báo thù cho cháu!”
Cuối cùng còn thuận tiện cáo trạng một cái.
“Thật sự không đồng ý?”
“Tuyệt đối không có ạ, nếu chú không tin thì hỏi người quản lý của cháu đi!”
Nói xong, Tần Mang bấm nút chuyển camera.
Nhắm vào khuôn mặt to bự của Mạnh Thính.
Mạnh Thính: “!!!!”
Đm.
Vị tổ tông này bẫy anh ta!
Cũng may là phản ứng của anh ta trước nay đều nhanh, dù trong lòng đang mắng mỏ, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười tiêu chuẩn: “Chào ngài, tôi là Mạnh Thính, quản lý của Tần Mang.”
Tần Diễm: “Xin chào, tôi là trưởng bối của cô ấy.”
Mọe nó trường bối.
Cô là học sinh mẫu giáo sao?
Còn trưởng bối cái gì.
Tần Mang tức giận nhưng không dám nói.
Mạnh Thính nghe rõ ràng cuộc nói chuyện của hai chú cháu, dưới ánh mắt ám chỉ đe dọa của Tần Mang, thề: “Ngài yên tâm, chúng tôi sẽ xử lý tốt chuyện này.”
“Nhất định sẽ không vi phạm mong muốn của nghệ sĩ.”
Trước khi tắt video.
Tần Mang mở to đôi mắt xinh đẹp đáng thương mà nhìn đối phương: “Chú nhỏ, CEO công ty chúng cháu bắt nạt người……chú….”
Tần Diễm không chút dao động: “Vậy thì về nhà.”
Tần Mang: “…..”
“Chú hết thương cháu rồi huhu!!!”
……
Bắc Thành, Tập đoàn Tần Thị.
Đêm khuya, văn phòng vẫn sáng đèn.
Trần Đặc nâng chiếc xe lăn của Tần Diễm lên, chậm rãi đẩy vào thang máy chuyên dụng dành cho tổng tài dẫn tới bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
“Tiểu thư được ngài nuôi dưỡng như con gái ruột từ nhỏ, ngài thật sự nỡ lòng mặc kệ cô ấy sao?”
Ngồi trên xe lăn, người đàn ông thanh tú như tranh vẽ thoạt nhìn như không hề già đi, trên mái tóc đen có vài sợi tóc trắng như tuyết, dường như cố ý nhuộm lên vậy. Giữa lông mày có một nốt ruồi chu sa, gương mặt đẹp như Bồ Tát, nơi nào cũng đều tinh xảo hoàn mỹ, khiến chúng sinh điên đảo.
Nhưng hành động lại không hề có trái tim Bồ Tát, thủ đoạn tàn nhẫn, thậm chí còn ác liệt hơn Tu La. Năm đó chỉ vừa mới 18 tuổi đã huyết tẩy toàn bộ Tần Gia, giải quyết mọi rắc rối của tập đoàn Tần Thị, nghiễm nhiên trở thành người nắm quyền.
Không ai có thể đánh giá thấp năng lực của anh.
Các đường nét trên khuôn mặt anh rất giống Tần Mang.
Đặc biệt là nốt ruồi nhỏ màu đỏ.
Nhưng mà hai chú cháu, một người có ở giữa lông mày, nét đẹp như thần Phật, người kia thì ở chóp mũi, quyến rũ duyên dáng.
Không phải cha con, nhưng quan hệ còn hơn cha con.
Nghe được lời nói của Trần Đặc, đôi môi tái nhợt của Tần Diễm nhếch nhẹ lên.
Chỉ khi nhắc tới Tần Mang, thì anh mới có thể có chút hơi thở phàm tục.
Khẽ thở dài: “Không nỡ cũng phải nỡ, nếu không loại phản nghịch này sẽ loạn mất.”
“Nó vẫn còn nhỏ, lúc trước tôi cho rằng nó muốn khám phá những điều mới mẻ, người lớn càng không cho thì càng muốn đâm đầu vào thử. Bây giờ thì hay rồi, còn muốn làm cả đời.”
“Vậy nên ngài mới không quản cô ấy.”
“Ngài dụng tâm lương khổ rồi.”
Tần Diễm không trả lời, xương ngón tay thon dài nhưng tái nhợt, lúc này đang đưa lên bóp bóp giữa lông mày, giọng nói càng lạnh lùng hơn: “Nếu không đâm đầu chảy máu, làm sao có thể ngoan ngoãn rút lui.”
Giới giải trí, không phải là nơi cô nên dây dưa vào.
*
Tần Diễm hiểu Tần Mang, nhưng Tần Mang làm sao lại không hiểu anh.
Sau khi tắt video, biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp của cô càng trở nên ngưng trọng.
“Chú nhỏ nhất định đang nghĩ rằng, chỉ cần em bị bắt đóng bộ phim này, thì chú ấy có thể hợp thức hóa mà dựa vào điều này để khiến em rút lui khỏi giới giải trí.”
“Ngoan ngoãn về nhà thừa kế sự nghiệp của gia đình.”
Chú nhỏ của cô từ chối không chịu lấy vợ sinh con để kế thừa sự nghiệp, mà nhất quyết phải nô dịch cô.
Tần Mang chỉ muốn tiêu tiền, không muốn kiếm tiền.
Vậy nên, cô tuyệt đối sẽ không nhượng bộ!
Mạnh Thính từ cảnh tượng “gặp trưởng bối” kia hồi phục tinh thần lại.
Anh ta biết Tần Diễm.
Nhân vật lãnh đạo cao cấp giới kinh doanh thường được các tạp chí tài chính kinh tế đưa tin hàng năm——-Người cầm quyền tối cao của tập đoàn Tần Thị, Tần Diễm nha.
Ôi trời đất thánh thần ơi.
Chẳng trách Tần Mang có thể kết hôn với Hạ Linh Tễ!
Lúc đầu, Mạnh Thính tưởng Hạ Linh Tễ chọn Tần Mang vì nhìn trúng vẻ xinh đẹp hơn người của cô trong hàng loạt các thiên kim tiểu thư danh giá kia, nào ngờ hiện tại liền biết được thân phận thật sự của cô.
Phục rồi.
Hóa ra là thiên kim của gia đình hào môn hạ phàm để trải nghiệm cuộc sống.
Lại còn là loại có thể thừa kế tài sản của gia đình nữa?
Đm?
Nếu như Tần Mang thừa kế Hạ gia——-
Ôi!
Mạch não của Mạnh Thính dần dần rối loạn, cả khuôn mặt tràn đầy vẻ kính trọng: “Tiểu Tần Tổng!!”
“Nếu giàu sang phú quý rồi, thì đừng quên nhau!”
Tiểu Tần Tổng lạnh mặt nhìn anh ta: “……”
Mạnh Thính lạnh sống lưng, vỗ mạnh vào tay vịn, vẻ mặt nghiêm túc mà nặng nề: “Sự nghiệp diễn xuất của chúng ta mới vừa bắt đầu đi đúng đường, nếu như bây giờ rút lui thì quá đáng tiếc. Đây làm sao có thể là tác phong của đại tiểu thư Mang Mang nhà chúng ta cơ chứ. Mục tiêu của chúng ta là một nữ diễn viên đỉnh lưu và tỏa sáng rực rỡ cơ mà.”
Tiểu Đồng bên cạnh trợn mắt há hốc miệng: Mạnh ca làm quản lý thật sự là quá phí hoài nhân tài mà, với kỹ năng diễn xuất này, chỉ cần đổi cái mặt khác là liền có thể một đường tiến lên vị trí tiểu sinh tuyến một rồi.
Mạnh Thính: “Để anh nghĩ cách khác, chỉ cần em chưa chính thức lên tiếng đồng ý, thì nhất định vẫn còn cơ hội.”
“Hay là thế này đi, em trước mắt cứ cố gắng quay phim cho tốt, anh về công ty để nói chuyện lại với ông chủ.”
Cách thời gian khai máy bộ [Hồn Đêm] vẫn còn sớm lắm.
Dù sao vai diễn của Tần Mang trong [Kinh Hoa Cựu Mộng] vẫn chưa kết thúc.
Vậy nên bọn họ vẫn còn thời gian.
Tần Mang cần ưu tiên và tập trung hoàn thiện [Kinh Hoa Cựu Mộng]。
Nếu không thì——-
Chẳng may phải rút lui khỏi giới giải trí thì đến một tác phẩm tiêu biểu cô cũng không có.
Ơ, không đúng!
Cô tuyệt đối sẽ không rút lui!
Tần Mang điều chỉnh lại tâm trạng của mình, không quan tâm bất cứ tin tức nào trên weibo nữ, chuyên tâm bế quan đóng phim. Trạng thái của cô ngày càng tốt, đối diễn với Giang Hành Duyên cũng ngày càng ăn ý hơn.
Càng những cảnh quay về sau, cơ bản chỉ cần một lần là qua, nhiều nhất là ba lần.
Sau hơn hai mươi ngày quay phim dài đằng đẵng, những cảnh quay cuối cùng của cô cũng hoàn thành.
Tần Mang thậm chí đến tiệc đóng máy cũng không kịp tham dự, ngay hôm đó đã phải quay về Thâm Thành.
Khi vừa đến Hạc Châu Entertainment thì trời cũng chạng vạng tối, cũng vừa hay là giờ tan tầm.
Tần Mang mặc một bộ váy vàng nhạt lộng lẫy, hoa lệ uốn lượn, như những đám mây cuối chân trời đang bốc cháy, từng đường thiêu đốt khắp nơi, nối liền với chiếc váy rực rỡ của cô gái, làm cô giống như mỹ nhân bước ra từ tranh sơn dầu, vừa xinh đẹp vừa tùy ý.
Đôi môi đỏ mọng của người đẹp mím thành một đường thẳng, khuôn mặt không chút biểu cảm, càng có một loại cảm giác run sợ kinh tâm động phách.
Cảm giác áp chế vô cùng mạnh mẽ.
Trong tòa nhà công ty không có nhiều nghệ sĩ, nhưng có không ít các võng hồng livestream trên mạng.
Còn có người chĩa máy ảnh về phía Tần Mang.
Một số âm thanh kinh ngạc truyền đến:
“Tần Mang sao lại tới công ty? Cô ấy đóng máy rồi sao?”
“Trời ơi, người thật quá xinh đẹp, ngầu quá đi!”
“Khuôn mặt đó là khuôn mẫu sao, làm thế nào mà một chút khuyết điểm cũng không có?”
“Được mệnh danh là “tiểu yêu tinh” đứng đầu giới giải trí quả thật là danh bất hư truyền, giá trị nhan sắc này, đúng là đỉnh của chóp mà!”
“Muốn chụp ảnh chung, có thể không?”
“Tôi muốn dán lên làn váy đó, muốn dán vào đôi bông tai, muốn là màu son trên đôi môi đỏ mọng đó huhuhu.”
“Đi hỏi đi!!”
“Nhưng nhìn cô ấy có vẻ không thích nói nhiều, tôi sợ…..”
“Cô ấy đi rồi…”
Tần Mang nhắm mắt làm ngơ, đi thẳng đến văn phòng CEO.
Mạnh Thính đi phía sau cô, thì thầm: “Em bình tĩnh, chúng ta đến đây để bàn chuyện chấm dứt hợp đồng, chia tay trong vui vẻ là tốt nhất.”
“Nếu không thì cho dù chấm dứt được rồi, nhưng lại làm loạn truyền ra ngoài thì cũng không tốt tới thanh danh của chúng ta.”
Không sai.
Tần Mang đến đây là để chấm dứt hợp đồng.
Theo hợp đồng ban đầu, công ty không thể tự tiện thay cô quyết định bất cứ chuyện gì, kể cả việc nhận vai diễn,….
Cái vị mới nhậm chức này, sợ là đến hợp đồng của cô cũng chưa có đọc kỹ đâu, chỉ muốn coi cô là cây rụng tiền, hahaha, thật buồn cười.
Khuôn mặt này của cô chính là giấy thông hành tốt nhất.
Tất nhiên cũng không có ai ngăn cản cô.
Vừa nhìn thấy Tần Mang, tâm trạng của Ngu tổng cũng rất tốt, hết sức vui vẻ thưởng thức “cây rụng tiền” của mình: “Chúc mừng đóng máy, cô đến cũng đúng lúc lắm, hợp đồng của [Hồn Đêm] cũng đang chờ cô ký đây.”
Ngu tổng mới được chậm chức này có dáng vẻ 40 50 tuổi, mái tóc được chải chuốt gọn gàng chỉnh tề, so với những người bạn có dáng người xồ xề thì ông ta đúng là vẫn có chút phong độ hơn.
Sinh ra trong gia đình hào môn quyền quý, từ nhỏ Tần Mang đã thấy được nhiều người có sự tao nhã ăn sâu vào trong cốt tủy, càng lớn thì càng trở nên thanh tao hơn.
Còn về dáng vẻ bày đặt làm màu của vị Ngu tổng này, Tần Mang hoàn toàn không thèm để vào mắt.
……..Không ai nói gì, bầu không khí có chút gượng gạo.
Mạnh Thính hắng giọng, ánh mắt ám chỉ nhìn cô: “Đây là Ngu tổng.”
Tần Mang vẫn còn bình tĩnh, không có trực tiếp cho ông ta một cái tát, có lệ gật đầu: “Ừm.”
Mạnh Thính: “…….”
Được rồi.
Tần Mang tùy ý lật lật bản hợp đồng, ánh mắt nhíu lại trong giây lát——–
Hợp đồng có quy định, miễn chỉ cần cô vào đoàn, liền có thể mang theo hai người mới của công ty đi cùng, cả hai người họ sẽ có vai diễn phụ đáng yêu dễ mến.
Chẳng trách Ngu tổng nóng lòng muốn thông báo vào vòng bạn bè như vậy.
Thì ra là nhận được lợi ích lớn như vậy từ Lâm Trần Huyên.
Đáy mắt cô tràn đầy sự mỉa mai, châm chọc.
Cô vốn dĩ đã xinh đẹp, lúc này trên môi còn nở nụ cười, cúi đầu lật hợp đồng, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng sứ, tựa như dễ dàng nắm trong lòng bàn tay.
Ngu Khánh khó có khi nảy sinh vài phần thương hoa tiếc ngọc, nên rất rộng lượng nói: “Tôi sẽ bàn bạc lại với Lâm đ*o một chút, xin cho cô tháng sau mới vào đoàn, thời gian này có thể nghỉ ngơi thật tốt.”
Ông ta nói một cách rất trịnh trọng, như thể thật sự lo lắng tới sức khỏe của nghệ sĩ, nhưng thực chất giọng nói lại vô cùng ngạo mạn.
Thì ra kế hoạch vốn kế hoạch là để cô vào đoàn phim luôn, muốn vắt kiệt nghệ sĩ đến cùng cực.
Tần Mang nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của ông ta, nhịn không được liền mỉm cười.
Đôi mắt quyến rũ của cô cong lên, khóe mắt xinh đẹp phiếm hồng, vừa trong sáng lại vừa phô trương.
Ngu Khánh càng nhìn khuôn mặt cô thì càng hài lòng, xem kỹ xem khuôn mặt này của cô có thể mang lại cho ông ta bao nhiêu lợi ích.
Lần này có thể mang theo 2 người mới vào đoàn.
Vậy còn lần sau?
Lần sau sau nữa?
Tần Mang càng nổi tiếng, thì hắn càng kiếm được nhiều tiền.
Dưới sự lãnh đạo của ông ta, Hạc Châu Entertainment nhất định sẽ lấy lại được vị thế trước đây.
Vì vậy, Ngu Khánh buông thõng tay xuống, vẻ mặt bình dị gần gũi, bày ra dáng vẻ như một ông chủ tốt: “Khi cô mang lại nhiều lợi ích hơn cho công ty, thì Hạc Châu nhất định sẽ không bạc đãi cô.”
“Sau này trở thành cổ đông rồi, công ty chắc chắn sẽ không thiếu phần của cô.”
“Ngu tổng thật hào phóng nha.”
Thanh âm Tần Mang nhẹ nhàng mềm mại, chậm rãi xoay xoay chiếc nhẫn kim cương đuôi cá tinh xảo trên ngón trỏ.
Dưới ánh sáng, phản chiếu chút ánh sáng lạnh lẽo.
Những người hiểu rõ cô đều biết rằng, lúc này sự kiên nhẫn của vị tổ tông này đã đến giới hạn.
Mạnh Thính cũng đã xem hết bản hợp đồng và lặng lẽ lùi ra sau vài bước.
Không hề có ý định nhắc nhở Tần Mang bình tĩnh lại.
Lúc này, Ngu Khánh đích thân đưa cây bút lên, vẻ mặt như bố thí: “Ký nó, sau này cô sẽ có cơ hội trở thành cổ đông mới của Hạc Châu.”
Tần Mang thong thả lật hợp đồng đến trang ký tên, dưới ánh mắt mong đợi của Ngu Khánh, đầu ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo đưa ra cầm lấy cây bút.
Giây sau đó, đột nhiên đổi phương hướng.
Cô cầm cốc cà phê mà thư ký vừa mang vào lên, ném thẳng vào khuôn mặt dối trá và đạo đức giả của người đối diện.
“Rầm.”
“Cạch!”
Ngu Khánh theo bản năng muốn né tránh, nhưng không ngờ lại va vào góc bàn, toàn bộ khuôn mặt và bộ vest chỉnh tề cũng không thể tránh khỏi.
Chất lỏng màu nâu tràn ra chảy xuống.
Bắn tung tóe lên bản hợp đồng trên bàn.
Lập tức khung cảnh trở nên hỗn độn.
Có một tiếng kinh ngạc truyền đến từ bên cạnh.
Cô thư ký luống cuống tay chân mà lau cà phê trên người Ngu tổng.
Ngu Khánh không thể tin được, tức giận đến mức mất hết hình tượng, từ khi nhậm chức đến nay, mọi người đều đối xử cung kính với ông ta, ông ta chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy, khóe mắt trợn lên như muốn nứt ra: “Tần Mang, sao cô dám——”
“Có tin hay không tôi sẽ phong sát cô!!!”
Tần Mang cười lạnh một tiếng, dẫm lên giày cao gót hiên ngang rời đi: “Vừa hay có một ông chủ ngu như ông, bà đây không thèm làm nữa!”
“Mạnh Thính, Mạnh Thính, cậu mọe nó cũng không muốn làm nữa à?”
Mạnh Thính không thèm để ý tới ông ta, anh ta nhìn xung quanh không tìm thấy khăn lau khử trùng đâu cả.
Đột nhiên nhìn thấy cô thư ký đang lau cà phê cho Ngu tổng.
Anh ta tiến lên vài bước giật lấy một gói khăn ướt còn chưa mở ra, sau đó đuổi theo Tần Mang: “Đại tiểu thư, đi từ từ thôi, lau tay đi đã.”
“Bây giờ chúng ta e rằng không thể chấm dứt hợp đồng một cách hòa bình được rồi.”
Mạnh Thính thở dài, anh ta cũng xem như là đã nhìn ra.
Trong đầu Ngu tổng chỉ luôn nghĩ mọi cách ép Tần Mang kiếm tiền cho ông ta, làm sao có thể dễ dàng thả người được.
Tần Mang ung dung lau sạch ngón tay, từ đốt ngón tay đến lòng bàn tay, từng chút từng chút, không để sót chỗ nào.
Hàng mi dày rũ xuống che đi mọi cảm xúc lúc này.
Mạnh Thính: “Lạc đà gầy còn to hơn ngựa, đoàn luật sư của Hạc Châu Entertainment có tiếng là tài giỏi trong ngành. Chúng ta sợ là không dễ dàng để thắng được vụ chấm dứt hợp đồng này.”
Hơn nữa, xét đến biểu hiện hôm nay của Ngu Khánh, ông ta chắc chắn không phải là người rộng lượng gì.
Dựa theo kinh nghiệm, nếu chấm dứt hợp đồng mà náo loạn với công ty quản lý, thì danh tiếng của nghệ sĩ sẽ bị tổn hại nhất.
“Đúng rồi, Tần tổng muốn em rời khỏi giới giải trí, vậy còn Hạ tổng thì sao?”
“Anh ấy nghĩ thế nào?”
“Nếu như có đoàn luật sư của tập đoàn Hạ thị ra tay, thì cơ hội thoát thân khỏi vụ kiện chấm dứt hợp đồng này của chúng ta sẽ lập tức tăng lên.”
Mọi chuyện bây giờ đã đến mức không có cách nào giải quyết được nữa rồi.
Tần Mang cuối cùng cũng nhớ ra.
Mình có một người chồng vô cùng quyền lực.
Đột nhiên nghe được câu nói cuối cùng của Mạnh Thính, trong đầu Tần Mang chợt nhớ đến cảnh tượng đêm đó trong phòng thay đồ của khách sạn.
Hạ Linh Tễ thì thầm vào tai cô, một câu nói bình tĩnh lại chắc chắn: “Chỉ khi em đứng trên đỉnh cao thì mới có quyền quyết định rời đi hay ở lại.”
Anh đây là——đồng ý phải không?
Nếu không lúc ấy sao anh lại không mượn cơ hội đó để khiến cô rời khỏi giới giải trí?
Đôi mắt vốn mờ mịt ảm đạm của cô gái dần dần sáng lên, giống như mặt trời thiêu đốt xuyên qua bầu trời đêm, phản chiếu ánh sáng chói mắt.
“Quay về trang viên Hoàn Hồ!”
Tần Mang dứt khoát quyết định.
Điều đáng sợ hơn việc đi cầu xin Hạ Linh Tễ chính là…….rời khỏi giới giải trí!
Tần Mang trên đường đi đã nghĩ là vô số những lời thuyết phục Hạ Linh Tễ, đang hưng phấn bừng bừng chạy về nhà, không ngờ mình lại chạy một chuyến vô ích.
Quản gia: “Tiên sinh đã đi Lăng Thành rồi ạ.”
“Đã 19 ngày vẫn chưa về.”
“???”
Lại đi Lăng Thành?
Nghe thấy vậy, ánh mắt Tần Mang đánh giá quản gia có chút biến hóa, hơi nheo nheo mắt lại:
“Sao anh ấy dăm bữa nửa tháng lại đi Lăng Thành, chẳng nhẽ ở đó kim ốc tàng kiều sao?”
————————-
Tác giả có lời muốn nói:
Dung Hoài Yến: Kiều đây muốn thu tiền để xây kim ốc.
Hạ Linh Tễ: Chuyển khoản 0.001 tệ.