Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Công Chúa Tại Thượng

Chương 89: Chương 89:



Cuối cùng, Thân Đồ Xuyên – kiên quyết tin bản thân được, được Quý Thính đỡ lên giường, còn dùng tư thế cực kỳ khuất nhục - nằm sấp, rồi được Quý Thính cởi áo ra cho.
 
“Vẫn ổn, vết thương không bị nứt ra.” Quý Thính nhìn kỹ một chút mới yên tâm: “Vết thương của ngươi cần chăm sóc thêm mấy ngày nữa mới có thể hành động thoải mái được.”
 
“Ừm.” Thân Đồ Xuyên rầu rĩ đáp một tiếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quý Thính nhướng mày: “Sao nghe có vẻ không vui thế.”
 
Thân Đồ Xuyên không còn gì để nói.
 
Quý Thính khẽ xì một tiếng: “Thôi được rồi, vừa nãy ta nói ngươi không được chỉ đùa ngươi thôi, còn băn khoăn mãi thế à?”
 
Thân Đồ Xuyên vẫn không nói gì.
 
“Nếu ngươi không muốn nói chuyện với ta thì ta không ở lại nữa, ngươi cứ nằm sấp ở đấy đi.” Quý Thính nói xong định đi nhưng cổ tay bị kéo lại, khóe môi nàng cong lên: “Còn việc gì sao?”
 
“Ta muốn ở lại.” Thân Đồ Xuyên dùng tư thế cực kỳ kỳ quặc nhìn về phía nàng.
 
Quý Thính thuận miệng nói: “Vậy thì tối nay cứ ở lại đi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không chỉ tối nay, sau này ta đều muốn ở cùng điện hạ.” Thân Đồ Xuyên nhấn mạnh từng chữ: “Ta là phò mã, là phu quân của điện hạ, vốn nên ở cùng điện hạ, không phải sao?”
 
Quý Thính ngây người, cúi đầu đối diện ánh mắt nghiêm túc của hắn, khóe môi nàng cong lên, đột nhiên chuyển đề tài: “Đã lâu lắm rồi không ăn cơm ở phủ, không biết hôm nay có món gì ngon, dù sao ngươi cũng không sao, hay là chúng ta đi xem thử xem?”
 
“Điện hạ còn chưa trả lời vấn đề của ta.” Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt nói.
 
Quý Thính mím môi, một lúc lâu sau mới nói: “Công chúa và phò mã không thể như người dân bình thường, từ xưa đến nay công chúa luôn ở phòng ngủ của mình, không có chuyện phải ở cùng phò mã, nếu ngươi thích ở thiên phòng thì ta bảo người chuẩn bị cho ngươi một viện đàng hoàng là được.”
 

Thân Đồ Xuyên nghe vậy thì buông lỏng tay ra, bình tĩnh ngồi dậy từ trên giường, không nói gì cả, chỉ nhìn nàng chằm chằm.
 
“Ngươi đừng nhìn chằm chằm ta như thế, ta ở một mình quen rồi, không muốn ở chung với người khác.” Lần này lời Quý Thính vô cùng kiên quyết.
 
Thân Đồ Xuyên nghiêm túc hỏi: “Điện hạ không tin tưởng ta?”
 
Quý Thính nghe hắn hỏi thế thì nét mặt dịu đi rất nhiều: “Sao có thể chứ, trải qua chuyện ở hành cung, ta đã tin ngươi là người thuộc phe ta rồi.”
 
“Chỉ có thế?” Thân Đồ Xuyên nhíu mày: “Lúc trước ta nói nhiều điều với điện hạ như thế, điện hạ chỉ tin cái này thôi.”
 
“Nếu không thì phải tin gì nữa?” Quý Thính ngờ vực.
 
Thân Đồ Xuyên thấy nàng thực sự không rõ thì tâm trạng bỗng không vui, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn nói: “Đương nhiên là tấm lòng của ta với nàng.”
 
“Cái đó... Cũng coi là tin rồi.” Lần này Quý Thính trả lời có chút ậm ờ.
 
Thân Đồ Xuyên mím môi: “Coi như tin là sao?”
 
Hắn hỏi vô cùng hùng hổ dọa người, Quý Thính không biết nên trả lời thế nào, một lát sau buông tiếng thở dài: “Rốt cuộc ngươi muốn nghe gì? Những chuyện ở kiếp trước đã không thể nghiệm chứng được nữa, tin hay không thì có gì quan trọng, sau này ta sẽ không nghi ngờ ngươi, chẳng phải đã đủ rồi sao? Nếu ngươi thực sự muốn để ta tin ngươi thì ta sẵn lòng tin tưởng.”
 
Không phải chỉ cần tin tưởng kiếp trước hắn cũng thích nàng thôi sao, có gì khó chứ, nhưng nàng không biết điều đó có ý nghĩa gì, bây giờ nàng và hắn coi như đã hòa hợp rồi, nếu đã hòa hợp rồi thì đương nhiên không cần nhắc lại chuyện trước kia, cũng không cần thiết chuyện gì cũng cần có đáp án.
 
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng, một lúc lâu sau ánh mắt hơi chán nản: “Điện hạ cảm thấy tấm lòng của ta không quan trọng.”
 
“Sao có thể chứ, bây giờ ngươi đối tốt với ta, ta đều hiểu, cũng sẵn lòng dung túng cho ngươi, sau này ta sẽ thường xuyên đến thiên viện ở lại qua đêm, nếu ngươi muốn đến phòng ngủ của ta thì ta cũng có thể để ngươi đến.” Giọng điệu Quý Thính chậm rãi: “Còn luôn ở cùng nhau thì có chút không cần thiết.”
 
“Dường như điện hạ đối xử với nam nhân khác cũng thế này, nàng đối xử với ta không có gì khác biệt cả.” Trong mắt Thân Đồ Xuyên thoáng qua vẻ trào phúng: “Hóa ra điện hạ cũng biết ta tốt với nàng, nhưng bây giờ thà rằng nàng không biết còn hơn ta đã dâng cả trái tim rồi cũng không thể đổi được vị trí có một không hai trong lòng điện hạ.”
 
Quý Thính: “...”
 

Nhất thời bầu không khí lúc này như muốn ngưng đọng lại, hai người không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng ngồi tại chỗ.
 
Một lúc lâu sau, Quý Thính phá vỡ sự im lặng ấy trước: “Vậy hôm nay ngươi có ngủ lại không?”
 
“Có.” Thân Đồ Xuyên nghiêm mặt nói.
 
Quý Thính mỉm cười: “Còn tưởng rằng ngươi muốn quay đầu đi luôn, rồi ba, năm ngày sau không để ý tới ta.”
 
“Nếu ta không để ý điện hạ thì có người khác sẽ để ý điện hạ, nói không chừng điện hạ còn quên ta luôn.” Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt nói.
 
Hắn quả thực muốn có chút khí phách nhưng kiếp trước đã khí phách mà chỉ có thế trơ mắt nhìn nàng thành đôi thành cặp với nam nhân khác, đến lúc chết cũng chưa từng bày tỏ lòng mình.
 
Hắn đã nhận ra từ lâu, Quý Thính là một người không tim không phổi, có rất nhiều người đối xử tốt với nàng, ngay cả hắn đối tốt với nàng cũng chẳng đáng kể, hắn phải nỗ lực hơn nữa mới để nàng quen với hắn, ỷ lại hắn, sau này không thể không có hắn, như thế hắn mới có thể tiến từng bước một vào trong lòng nàng, thực sự trở thành nam nhân có một không hai của nàng, còn bây giờ thì hắn vẫn phải chịu ấm ức.
 
Trong lòng hắn có rất nhiều cảm xúc, Quý Thính lại nở nụ cười vô tâm: “Đường đường là Thân Đồ đại nhân, kiếp trước dầu gì cũng là nhân vật vô cùng quan trọng, sao bây giờ lại như oán phụ nơi khuê phòng thế?”
 
“Có lẽ bây giờ ta thực sự là người ở yên trong khuê phòng rồi.” Thân Đồ Xuyên mở to mắt nhìn nàng.
 
Quý Thính nhướng mày: “Sao, lại muốn vào triều làm quan hả?”
 
“Nếu ta muốn thì điện hạ sẽ để ta đi sao?” Thân Đồ Xuyên hỏi.
 
Quý Thính hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi nghĩ hay lắm.” Mặc dù nàng tin tưởng hắn nhưng không có nghĩa là nàng thực sự không để lại gì cho mình, đừng nói bây giờ, kể cả sau này cũng không thể hòa ly* để hắn đi.
 
*Hòa ly: ly hôn trong hòa bình.
 
“Điện hạ yên tâm, cho dù nàng muốn thả ta đi thì ta cũng không đi.” Thân Đồ Xuyên nắm lấy một lọn tóc nàng, để trong tay ngắm nghía: “Vì thế điện hạ phải đối xử tốt với ta hơn, tốt hơn nữa mới được.”
 
Quý Thính liếc hắn một cái, ngã xuống giường như người không xương, nhắm mắt lại rồi chậm rãi nói: “Trong phủ có nhiều người như thế, chẳng có ai nhiều yêu cầu như ngươi.”
 
“Đó là vì bọn họ không yêu điện hạ.” Thân Đồ Xuyên cúi người nằm xuống cạnh nàng: “Chỉ cần yêu thì sẽ ghen, lòng ghen tị là sự xấu xa nhất.”
 
“Ngụy biện.” Quý Thính lẩm bẩm.
 
Thân Đồ Xuyên lẳng lặng nhìn nàng, thấy hô hấp nàng dần đều đặn thì đắp chăn mỏng lên cho nàng.
 
Mấy ngày nay Quý Thính thực sự mệt mỏi vô cùng, giấc ngủ này kéo dài hai canh giờ, ngủ qua cả giờ ăn tối, nếu không phải cái bụng đói kêu ùng ục thì có khi nàng ngủ thẳng tới hừng sáng.
 
Khi mở mắt ra, trong phòng không có ánh đèn nến, tối om không nhìn thấy gì hết, Quý Thính bỗng có cảm giác trống trải, một thân một mình. Nàng không thích cảm giác này chút nào, đang định gọi người thắp đèn lên thì bỗng nhiên tiếng Thân Đồ Xuyên ở bên cạnh vang lên: “Điện hạ dậy rồi sao?”
 
Quý Thính giật mình: “Sao ngươi lại ở đây?”
 
“Ta vẫn luôn ở đây.” Thân Đồ Xuyên nói xong thì đi về phía nàng, dán sát vào người nàng: “Vừa nãy sợ quấy rầy điện hạ nên ngồi xa một chút, điện hạ đói rồi sao?”
 
“Ừ, đói rồi, bây giờ là giờ nào rồi?” Quý Thính dụi mắt ngồi dậy.
 
Thân Đồ Xuyên đứng dậy theo: “Chắc là giờ Hợi, ta gọi người mang ít thức ăn lên cho nàng.”
 
“Thôi đi.” Quý Thính gọi hắn lại: “Đã giờ này rồi, không cần phiền bọn họ nữa, ta tới nhà bếp xem thử, tìm được gì thì ăn cái đó.”
 
Thân Đồ Xuyên đi tới cạnh bàn thắp nến lên rồi mới quay đầu nhìn về phía nàng: “Vậy ta đi cùng điện hạ.”
 
Quý Thính đáp một tiếng rồi đi với hắn đến nhà bếp.
 
Tốc độ đi của Thân Đồ Xuyên vẫn không nhanh như trước, Quý Thính kìm nén không nổi nóng, đi được một lúc không nhịn được đề nghị: “Hay là ta đi trước nhé.”
 
“Điện hạ ghét bỏ ta?” Thân Đồ Xuyên không vui.
 
Quý Thính cạn lời: “Không phải ghét bỏ, ta chỉ cảm thấy hơi chậm, hơn nữa, ngươi không bị thương ở chân sao lại đi chậm như thế?”
 
“Để không chạm tới vết thương, cố gắng hết sức mau chóng khỏe lại.” Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt liếc nhìn nàng một cái.
 

Quý Thính nghĩ đến hắn bị thương vì ai nên hơi chột dạ, ho một tiếng rồi không nói tiếp nữa, cam chịu chậm rãi đi với hắn.
 
Hai người đi đến nhà bếp, Quý Thính bắt đầu lật tìm khắp nơi, cuối cùng tìm được một bát cháo ngọt và một ít bánh ngọt.
 
“Sao đều là đồ ngọt vậy?” Thân Đồ Xuyên nhíu mày.
 
Quý Thính cầm một miếng bánh lên ăn: “Hết cách rồi, Chử Yến thích đồ ngọt, lại hay đói nên nhà bếp luôn chuẩn bị những thứ này, lúc nào hắn muốn ăn thì trực tiếp tới đây ăn.”
 
“Điện hạ nhớ rõ sở thích của Chử Yến thật đó, lúc trước còn vì hắn mà muốn giành đầu bếp ở Phong Nguyệt Lâu của ta.” Thân Đồ Xuyên hững hờ nói: “Điện hạ có nhớ ta thích ăn gì không?”
 
“Ngươi thích ăn cá tôm, tốt nhất là làm nhạt một chút, hấp là ngon nhất.” Quý Thính trả lời xong thì liếc mắt nhìn hắn: “Hôm nay ngươi làm sao vậy, cứ tìm cớ bắt bẻ ta một cách kỳ quặc.”
 
“Không phải bắt bẻ điện hạ, chỉ muốn kiểm tra trí nhớ của điện hạ thôi.” Sau khi nghe nàng nói ra thứ mình thích ăn, Thân Đồ Xuyên vô cùng khoan dung, không thèm tìm lý do cho hành vi ban nãy của mình.
 
Quý Thính chăm chú ăn, thỉnh thoảng mới để ý nói chuyện với hắn dường như chưa nghĩ đã trả lời: “Trí nhớ của ta mà còn phải kiểm tra sao? Ta không chỉ nhớ ngươi và Chử Yến thích ăn gì, ta có biết Phù Vân thích ăn đùi gà, Dự Chi thích đồ ăn dai dai, ngay cả tên đầy tớ giữ cửa hay đi mua thịt nướng ta cũng biết...”
 
“Điện hạ ăn nhiều một chút, có thể không nói thì đừng nói nữa.” Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt đút một miếng bánh ngọt vào miệng nàng.
 
Quý Thính không nói gì, liếc mắt nhìn hắn, nói thầm một câu “thay đổi thất thường” rồi không quan tâm tới hắn nữa. Do nàng ăn hơi nhanh nên chẳng may no quá, đành phải đi dạo với Thân Đồ Xuyên một lúc trong sân, cứ đi mãi rồi đến thiên viện nghỉ ngơi luôn.
 
“Ngươi xem, chia ra hai nơi để ngủ thật tốt, chỗ nào tiện thì ngủ ở đó.” Lúc Quý Thính nằm xuống vẫn không quên nói một cậu khiến người ta phát ghét: “Viện này cũng khá yên tĩnh, rất thích hợp để ngươi ở.”
 
Thân Đồ Xuyên vô cùng bình tĩnh: “Trước khi thành hôn, ta tới tìm điện hạ đều đi ngang qua chỗ này, lúc đó ở đây vẫn là một cái viện bỏ hoang, không biết vì để ta ở mà tốn bao nhiêu mới có dáng vẻ ngày hôm nay?”
 
“Cái này thì ta không biết, chắc ít nhất cũng phải ba, năm vạn lạng.” Quý Thính suy nghĩ một lát rồi trả lời, hơi nghi ngờ: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
 
“Không có gì, chỉ nghĩ nếu ta đốt chỗ này thì phải đền điện hạ bao nhiêu bạc mà thôi.” Thân Đồ Xuyên không nhanh không chậm nói.
 
Quý Thính: “?”


 


Chương trước Chương tiếp
Loading...