Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Công Chúa Tại Thượng

Chương 39: Chương 39:



Vừa nghe Quý Thính muốn đến Hầu phủ, Phù Vân khó hiểu: “Chẳng phải hoàng thượng không đồng ý hôn sự sao, điện hạ còn đi Hầu phủ làm gì?”
 
“Hắn không đồng ý là chuyện của hắn, ta tự nỗ lực là chuyện của ta. Nếu Hầu phủ người ta bằng lòng, hoàng thượng còn dám chia rẽ uyên ương à?” Quý Thính đáp rất tuỳ ý.
 
Phù Vân nghĩ thấy cũng phải, vì vậy vội vàng đỡ Quý Thính lên xe ngựa, đợi nàng ngồi ổn thì y mới giục phu xe về nhà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trên đường đi, Quý Thính dặn dò: “Lát nữa phải chuẩn bị hai phần lễ, ra khỏi Hầu phủ, phải đến phủ của Tiền đại nhân một chuyến nữa.”
 
“Điện hạ muốn tặng cho cả hai nhà ư?” Phù Vân nghi ngờ.
 
Quý Thính quét mắt nhìn y: “Nếu Trấn Nam vương ở kinh đô, ta sẽ tặng cho cả ba nhà ấy chứ, chỉ tiếc ông ta đang ở khá xa, dù ta muốn tặng cũng không tặng được.”
 
Phù Vân gật đầu xem như đồng ý: “Vậy trước tiên cứ tặng cho hai nhà thôi, nhưng không thể để họ biết bên còn lại cũng được tặng, không thì e là sẽ hoàn toàn phản tác dụng.”
 
“Vậy sao.” Quý Thính cười khẽ, không để tâm đến lời y.
 
Sau khi về phủ, nàng cho người chuẩn bị tốt lễ vật, rồi đến thẳng Hầu phủ. Ở Hầu phủ một canh giờ, ra ngoài, nàng lập tức đến Tiền phủ, chờ tặng lễ cho hai nhà xong, nhác thấy sắp qua hết một ngày rồi, lúc này nàng mới chậm rãi trở về phủ.
 
Sau hai ngày, nàng không đích thân đến hai nhà đó nữa, nhưng ngày nào cũng cố ý phái người tặng cho họ vài thứ, đến mức sau mấy ngày tặng đồ, Quý Văn lập tức cho đòi nàng vào cung.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tỷ! Tỷ muốn trẫm nói gì với tỷ mới được đây!” Quý Văn giận đến độ không nói thành lời.
 
Quý Thính tỏ ra vô tội: “Thần lại làm sai chuyện gì?”
 
“Tỷ bớt giả vờ với trẫm đi, chuyện mấy ngày nay tỷ luôn tặng lễ cho Hầu phủ và phủ của Tiền Đức, hai nhà đó đã nói cho trẫm biết rồi,” Lần này cơn tức của Quý Văn khác với lần trước, ít cảnh giác lại mà chỉ thấy nhức đầu hơn: “Tỷ nói thử đi, thường ngày trông tỷ rất khôn khéo, sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn thế hả!”
 
“Chẳng phải vì thần chưa từ bỏ ý định muốn chọn ra một vị phò mã từ trong số họ sao, nếu không phải Trấn Nam vương cách quá xa, thậm chí thần cũng sẽ tặng cho nhà ông ta nữa đấy.” Quý Thính thẳng thắn nói.

 
Quý Văn cười khẩy: “Nếu tỷ chưa từ bỏ ý định, sao còn đồng thời tặng lễ cho cả hai nhà, tỷ có biết vậy là ngạo mạn thế nào không?”
 
Quý Thính khẽ nhíu mày, im lặng một hồi lâu sau mới chợt vỡ lẽ: “Hoàng thượng nói đúng, vì thần quá mong muốn đón Thân Đồ Xuyên ra nên mới hồ đồ nhất thời... Hay vậy đi, hoàng thượng thay thần năn nỉ thử, nói không chừng hai nhà họ sẽ thông cảm.”
 
“Họ không thông cảm đâu, Triệu hầu và Tiền Đức đã nói rõ với trẫm rằng họ sẽ không đồng ý cho con cháu nhà mình vào phủ trưởng công chúa của tỷ.” Quý Văn nghiêm mặt nói.
 
Quý Thính bỗng chốc thất vọng: “Vậy à, thần chỉ đành nghĩ cách xin Trấn Nam vương đồng ý?”
 
“... Tỷ tạm thời đừng rước thêm phiền cho trẫm nữa, trẫm sẽ chọn vị hôn phu khác cho tỷ, mấy ngày nữa sẽ ban hôn.” Quý Văn không vui nói.
 
Quý Thính cũng chưng hửng: “Trong số con cháu thế gia, thần chỉ xem trọng ba người này, nếu hoàng thượng chỉ hôn thần cho kẻ khác, dẫu có chết thần cũng không từ.”
 
“To gan!” Quý Văn nổi trận lôi đình.
 
Vò đã mẻ lại sứt, Quý Thính ngồi xuống, cứng cổ nói: “Đúng là to gan rồi đấy, tối nay thần phải đi thắp hương cho phụ hoàng và mẫu hậu, cho họ biết đệ đệ của thần đã ức hiếp thần thế nào. Nếu hoàng thượng lại ép thần, thần sẽ cạo đầu làm ni cô!”
 
“Trẫm còn chưa nói với tỷ ai sẽ được chọn làm phò mã, sao tỷ biết sẽ không hài lòng?” Quý Văn nổi đoá.
 
Quý Thính nhìn thoáng qua y: “Dù gì nam tử trong thiên hạ hiện nay, ba người kia xem như tạm được, thần không cần những kẻ khác.”
 
“Tỷ!” Quý Văn tức đến mức ngón tay cũng run lên, sau khi chỉ vào khoảng không vài cái thì y đột nhiên tỉnh táo lại, nói một cách lãnh đạm và vô tình: “Chuyện này do trẫm quyết định, tỷ về mà chờ đi, trưa nay Thánh chỉ sẽ đến phủ trưởng công chúa.”
 
“Hoàng thượng!” Quý Thính vội vàng đứng lên.
 
Quý Văn ra chiều vô cảm: “Chuyện này đã định, dù tỷ muốn làm ni cô, cũng phải đợi đến sau khi Thánh chỉ ban hôn của trẫm đến.”
 
Quý Thính nhìn y chằm chằm, chốc lát sau mắt đỏ ửng lên: “Dù gì đi nữa hoàng thượng đã khăng khăng ban hôn, nếu thần không thích phò mã thì hoàng thượng cứ chờ đi, nhất định mỗi ngày thần sẽ quấn lấy hoàng thượng, để hoàng thượng không được yên bình!”
 

Dứt lời, như một tiểu nữ nhi, nàng lừ mắt nhìn y, rồi quay người chạy ra khỏi đại điện. Tuy Quý Văn chỉ nhỏ hơn nàng hai tuổi nhưng trưởng tỷ như mẹ, vả lại Quý Thính ít khi ra vẻ ta đây trước mặt y, hôm nay hiếm lắm mới thấy, dù vậy chẳng những Quý Văn không trách tội, mà còn cảm thấy họ chỉ đang cãi nhau như một đôi tỷ đệ của gia đình thường dân.
 
Quý Thính không biết Quý Văn nghĩ thế nào, chỉ nghẹn ngào chạy một mạch đến chỗ xe ngựa. Sau khi thấy, Phù Vân hoảng hồn: “Điện hạ sao vậy ạ? Tại sao lại khóc!”
 
“Không sao.” Quý Thính lau khoé mắt, lên xe ngựa ngồi vào chỗ của mình rồi mới bình tĩnh hơn đôi chút.
 
Chử Yến đã lách mình vào xe ngựa, bầu không khí xung quanh bốc lên hơi lạnh: “Điện hạ, xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
 
“Còn không phải do hoàng thượng sao, sau khi biết chuyện mấy ngày nay ta tặng lễ cho Hầu phủ và Tiền phủ, hắn quở trách ta một trận,” Quý Thính cụp mắt xuống, nói: “Hắn còn nói đã giúp ta tìm được phò mã, chiều nay sẽ ban hôn.”
 
“Hoàng thượng thật không nói lý gì cả, vậy khác gì ép mua ép bán đâu!” Phù Vân nổi giận.
 
Sắc mặt Chử Yến cũng không tốt hơn là bao: “Điện hạ đừng đau lòng, chỉ cần chiều nay có Thánh chỉ ban hôn, bất kể trong đó là tên ai, hắn cũng sẽ sống không qua tối nay đâu.”
 
Khoé môi Quý Thính co giật: “... Thật ra không cần phải cực đoan như vậy, biết đâu người ta cũng không muốn vào phủ trưởng công chúa thì sao.”
 
“Vậy phải trơ mắt nhìn điện hạ chọn một phò mã mình không thích sao?” Phù Vân cau mày.
 
Quý Thính gượng cười: “Nếu thật sự không thích thì lấy về để trưng trong phủ thôi, cho hắn một tiểu viện để ở, ngày ngày đừng ra trước quấy rầy là được.”
 
Phù Vân nghe vậy, gật đầu: “Điện hạ nói đúng, mắt không thấy lòng sẽ không phiền, nhưng mà... uất ức cho điện hạ rồi.”
 
“Không sao đâu.” Quý Thính tiếp lời.
 
Chử Yến vẫn nghiêm mặt: “Điện hạ đừng quá lo lắng, nếu bây giờ không thích, dù vào phủ trưởng công chúa rồi, ty chức cũng có cách bắt hắn phải chết vì bạo bệnh.”
 
“Bớt nói mấy câu đánh đánh giết giết đi.” Quý Thính liếc hắn ta.
 
Chử Yến mím môi, im lặng một cách lạnh lùng.
 
Ba người trở về phủ trưởng công chúa trong sự im lìm. Phù Vân vốn định báo việc này cho Mục Dự Chi, nhưng Mục Dự Chi đã ra ngoài bàn chuyện sổ sách. Y tìm một vòng không thấy, chỉ đành thôi.
 
Chớp mắt đến buổi chiều, đội nhân mã tứ hôn cũng từ trong cung đến trước cửa phủ trưởng công chúa.
 
Vì Quý Văn đã nói từ trước nên Quý Thính một mực chờ đợi. Sau khi nghe nói họ đến, nàng lập tức cho người mở rộng cổng lớn, còn mình dẫn mọi người trong phủ công chúa ra tiền viện nghênh đón, thấy Lý Toàn đến tuyên chỉ thì mọi người cùng quỳ lạy.
 
“Phụng Thiên Thừa Vận Hoàng đế chiếu viết, chi bào tỷ trưởng công chúa Lẫm Khánh của trẫm đoan trang và hiền dịu, là trọng thần một nước, mà nay đương độ xuân thì, trẫm cảm kíc.h tình cảm sâu đậm của tỷ, đặc biệt giúp tỷ hoàn thành ước vọng, nay tứ hôn tỷ và Thân Đồ Xuyên, chọn ngày lành tháng tốt hoàn thành hôn sự!”
 
Trong tiền viện của phủ trưởng công chúa, mọi người nghe vậy đều kinh ngạc không thôi. Chử Yến lập tức trở nên lạnh lùng. Phù Vân càng kinh hãi, sau khi nghe được tên Thân Đồ Xuyên, y bật thốt lên: “Sao thế được!”
 
“Phù Vân.” Quý Thính điềm tĩnh nhìn y.
 
Mặt Phù Vân đỏ bừng vì kìm nén, một hồi lâu y cúi đầu tạ lỗi: “Phù Vân lỗ mãng, kính xin công công đừng trách.”
 
“Không sao, Phù Vân tiểu thiếu gia đừng khẩn trương,” Lý Toàn tươi cười nhìn Quý Thính: “Điện hạ, tiếp chỉ đi.”
 
Quý Thính bình tĩnh, dẫn mọi người cúi đầu: “Thần tiếp chỉ.”
 
Lý Toàn cẩn thận cất kĩ Thánh chỉ, giao tận tay Quý Thính, rồi tự đỡ nàng dậy, cười nói: “Chúc mừng điện hạ đạt được ước muốn, hoàng thượng dặn nô tài chuyển lời, muốn ngài đích thân vào tạ ơn.”
 
“Đa tạ công công, kính xin nói cho hoàng thượng hay, sáng sớm ngày mai bổn cung sẽ vào cung.” Quý Thính dịu dàng đáp.
 
Lý Toàn cười ha ha: “Đúng rồi, Thân Đồ công tử vẫn còn ở Phong Nguyệt Lâu, hoàng thượng nói Thánh chỉ truyền đến đó không hợp lẽ nên không cho phép nô tài qua. Nếu điện hạ rảnh rỗi thì đón hắn ra khỏi đó trước, tìm một toà nhà cho hắn trú lại, qua ít ngày nô tài sẽ đến tuyên chỉ.”
 
“Ta biết rồi, làm phiền công công.” Quý Thính lia nhanh qua Phù Vân bên cạnh, dù Phù Vân còn đang mất hồn mất vía nhưng vẫn kịp thời đưa một túi tiền.
 
Lý Toàn vội nói: “Không được không được, nô tài không dám.”
 
“Đây là tiền thưởng, công công cứ cầm là được, bên chỗ hoàng thượng cần nhờ ngài chiếu cố nhiều hơn.” Quý Thính khẽ cười nói.
 

Lý Toàn nghe vậy cũng không từ chối nữa, nói thêm vài câu cát tường rồi mới tươi cười rời đi. Ông ta vừa đi, phủ trưởng công chúa lập tức yên tĩnh lại. Sau khi đợi bọn nô bộc giải tán, Chử Yến mới lạnh lùng hỏi: “Điện hạ không giải thích ư?”
 
“Ta cũng chẳng biết tại sao lại vậy,” Quý Thính ra vẻ như đang rầu rĩ: “Hôm nay hoàng thượng nói muốn ban hôn cho ta, ta cãi nhau với hắn vài câu, còn nói nếu không cho ta ba người kia, ta sẽ cạo đầu làm ni cô, vậy mà đến chiều tự dưng hắn đưa tới Thánh chỉ này.”
 
Chử Yến cau mày: “Điện hạ thật sự cãi nhau với hoàng thượng?”
 
“Đương nhiên, đoán chừng lúc này nó đang lan truyền khắp cung rồi, nếu ngươi không tin, có thể đi hỏi thăm.” Quý Thính thẳng thắn.
 
Chử Yến và Phù Vân liếc nhìn nhau, tin lời nàng hơn nửa. Phù Vân nghiêm túc nói: “Có lẽ hoàng thượng thấy ngài tức giận, không muốn phá hủy tình nghĩa tỷ đệ, nhưng lại không chịu ban ba người kia cho ngài, bởi vậy hắn chọn Thân Đồ Xuyên, vậy là ngài vui, hắn cũng vui, tất cả đều vui.”
 
Dẫu nói tất cả đều vui nhưng y lại chẳng mảy may vui mừng.
 
Quý Thính thoáng nhìn y: “Nếu ngươi không bằng lòng cho Thân Đồ Xuyên vào phủ, vậy ngày mai bổn cung đi tìm hoàng thượng, cầu xin hắn từ hôn.”
 
“Thôi bỏ đi, hoàng thượng đã ban Thánh chỉ, sao có thể đổi ý được,” Nói đoạn, Phù Vân chưng hửng nhìn nàng rồi nhỏ giọng lầm bầm: “Ta thấy điện hạ vui ra mặt luôn, hôm nay tâm nguyện nhiều năm đã được như ý, có phải Phù Vân nên chúc mừng điện hạ không?”
 
“...Nếu ngươi không muốn chúc mừng thì không cần miễn cưỡng.” Quý Thính dở khóc dở cười.
 
Phù Vân mím môi, không nói gì quay đầu bỏ đi. Quý Thính thở dài thườn thượt. Ngẩng đầu nhìn Chử Yến, sau khi thấy sát ý trên mặt hắn ta, nàng lập tức hạ mệnh lệnh: “Không được giết Thân Đồ Xuyên!”
 
Chử Yến tỏ ra vô cảm: “À.”
 
“Cũng không được đánh, tóm lại không có mệnh lệnh của ta, không được làm loạn.” Quý Thính sợ hắn ta lợi dụng sơ hở, sẽ phá hỏng tất cả mọi đường.
 
Chử Yến nhìn nàng: “Điện hạ quan tâm hắn thật nhỉ.”
 
“Đâu có...”
 
“Nhưng ty chức khuyên điện hạ một câu, thay vì quan tâm hắn, không bằng ngài nên suy nghĩ thật kĩ xem phải ăn nói với ngài Mục thế nào đi.” Quanh người Chử Yến toả ra sự lạnh lùng: “Nếu hắn biết chuyện ban hôn này, e rằng sẽ không chịu để yên đâu.”
 
Quý Thính: “...” Quả thật phải cảm ơn lời nhắc nhở của ngươi rồi.
 


Chương trước Chương tiếp
Loading...