Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Công Chúa Tại Thượng

Chương 132: Chương 132:



Khóe mắt Quý Thính ửng đỏ: “Ngươi buông ta ra trước.”
 
Mắt Thân Đồ Xuyên sâu thẳm: “Thính nhi, nàng không nên khiêu khích ta.”
 
Quý Thính: “...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khi nàng hiểu ra cách của mình không những không thể ép hắn dừng lại, ngược lại còn khiến hắn quá đáng hơn, nói gì thêm cũng đã muộn rồi. Ngoài cửa sổ chẳng biết nổi cơn mưa to từ bao giờ, hoa cỏ ngoài phòng ngủ bị xối nghiêng ngả, không ít cành cây đều khom thân xuống, nước mưa rơi xuống mặt đất phát ra tiếng bùm bụp, cứ như đang đau xót thay cho đám hoa cỏ không thể cất tiếng.
 
Không biết qua bao lâu, cuối cùng nước mưa đã ngừng, trên hoa cỏ phủ những giọt mưa lóng lánh, một trận gió nhẹ thổi qua, chiếc lá mỏng mang run lên trong gió làm rơi không biết bao nhiêu giọt nước.
 
Quý Thính dường như đã hóa thành một vũng nước, mềm nhũn nằm trên ngực Thân Đồ Xuyên không thể cử động, mồ hôi trên trán chảy xuống lông mi dính như keo dán khiến nàng không mở mắt ra nổi, nàng chỉ có thể nhẹ nhàng hừ hừ: “Ngươi, ngươi...”
 
Nàng lầm bầm một câu, Thân Đồ Xuyên không nghe rõ bèn nghiêng tai đến bên môi nàng: “Nàng nói gì?”
 
“Súc vật...”
 
Quý Thính lại ậm ờ nói một câu, lần này Thân Đồ Xuyên nghe rõ rồi, hắn buồn cười, lại bất đắc dĩ đáp lời: “Ai bảo nàng ghẹo ta?” hắn muốn chỉ định lướt qua rồi thôi, là tại nàng quá to gan, sau cùng mới nhất thời mất khống chế.
 
Quý Thính không vừa lòng rên một tiếng, không chờ Thân Đồ Xuyên hỏi nàng nói gì, nàng đã chìm vào giấc ngủ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhờ phúc của Thân Đồ Xuyên, nàng nằm trên giường thêm mấy ngày nữa, đến lúc có thể xuống giường được, chuyện muốn làm đầu tiên chính là đạp Thân Đồ Xuyên một cái, chỉ tiếc nàng đỡ cái eo già đi một vòng trong phủ cũng không tìm thấy người.
 
Quý Thính tưởng rằng hắn đang trốn tránh thôi nhưng mãi đến trưa vẫn chưa thấy hắn về, lúc này nàng mới cảm thấy không đúng, đang định gọi người đi tìm hắn thì nghe tin hắn về rồi.
 
Quý Thính vội vàng đi ra sân trước, đi được một đoạn thì nhìn thấy hắn từ phía xa đang đi đến, nàng nhíu mày dừng lại, đang định trách cứ thì thấy sắc mặt hắn không được tốt, ánh mắt chú ý đến phong thư hắn cầm trong tay.
 
“Ngươi đến Phong Nguyệt Lâu?” Quý Thính thấy nét bút của Thân Đồ thừa tướng trên thư thì nhíu mày nhìn thẳng vào mắt Thân Đồ Xuyên: “Có phải bên phía Thành Ngọc Quan xảy ra chuyện gì rồi không?”

 
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng, một lát sau mới mở miệng: “Mẫu thân lại bị bệnh rồi.”
 
Quý Thính hơi sửng sốt: “Tại sao lại bị bệnh?”
 
“Thành Ngọc Quan nhiều gió cát, ngày hè nóng nực khô hanh, vào đông thì cực kỳ lạnh giá, mẫu thân vẫn chưa thích ứng được, mặc dù bây giờ được phủ Trấn Nam Vương hết lòng chăm sóc nhưng vẫn không ổn lắm.” Giữa hai lông mày Thân Đồ Xuyên tràn đầy nỗi âu sầu, “Cơ thể bà ấy vốn đã yếu, không thể ở đó mãi được.”
 
Kiếp trước, bởi vì lưu vong đến Thành Ngọc Quan, phu thê Thân Đồ Sơn chết thảm dưới tay cường đạo, Quý Thính biết dù Thân Đồ Xuyên không nói gì nhưng cái chết của cha mẹ vẫn luôn là nút thắt trong lòng hắn, cho dù bây giờ đã thuận lợi vượt qua nạn bị giặc cướp giết hại nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không còn lo lắng cho cha mẹ.
 
Nàng đắn đo chốc lát: “Chứng cứ chứng minh Thân Đồ thừa tướng không mưu nghịch đã bị Quý Văn hủy một phần đi rồi, phần còn lại chắc là nằm trong tay ngươi một ít, chỗ ta cũng có một ít, nhưng dù cho nộp lên trên, chỉ cần Quý Văn không chịu thả bọn họ về thì bọn họ không thể rời khỏi Thành Ngọc Quan.”
 
“Không sao đâu, chúng ta từ từ nghĩ cách.” Thân Đồ Xuyên trầm giọng nói.
 
Quý Thính mím môi, nắm chặt tay hắn an ủi: “Ngươi đừng vội, để ta nghĩ cách, đưa ngươi đến Thành Ngọc Quan thăm họ trước đã.”
 
“Ừ.” Thân Đồ Xuyên gật đầu.
 
Quý Thính nhìn ra tâm trạng hắn không tốt, lấy bức thư khỏi tay hắn, hít sâu một hơi mỉm cười đổi đề tài, Thân Đồ Xuyên hiểu ý nàng nên phối hợp theo, không đề cập đến chuyện cha mẹ nữa.
 
Đêm đó, Quý Thính choàng tỉnh dậy, mở mắt ra thì không thấy Thân Đồ Xuyên ở cạnh, nàng vội chống eo xuống giường, chân trần chạy ra ngoài, lúc chạy đến cửa đột nhiên ngừng lại, lúc ấy mới thở phào một hơi.
 
Thân Đồ Xuyên không biết đang nghĩ gì mà đứng ở sân, quay đầu lại, thấy nàng không đi giày nhất thời cau mày đi tới: “Gấp như thế làm gì?”
 
“Ta cứ tưởng ngươi chạy rồi.” Quý Thính giương mắt nhìn hắn.
 
Thân Đồ Xuyên bật cười: “Chạy đi đâu?”
 
“...Thành Ngọc Quan.” Quý Thính cắn môi.

 
Thân Đồ Xuyên bất đắc dĩ bế nàng lên: “Yên tâm, mặc dù bây giờ ta đã có thân phận trong sạch nhưng nếu một mình đi gặp cha mẹ thì vẫn là tội lớn, ta vẫn có chừng mực.”
 
“Chẳng phải vì sợ ngươi nghĩ không thông suốt đó sao?” Quý Thính nói thầm một câu.
 
Thân Đồ Xuyên đặt nàng lên giường, bản thân cầm khăn lau chân cho nàng: “Bệnh của mẫu thân cũng không tính là nặng, bằng không phụ thân sẽ không dám để ta biết như lần trước, hơn nữa còn có phủ Trấn Nam Vương chăm sóc, ta tin bệnh tình của mẫu thân sẽ không nặng thêm.”
 
“Ngươi biết vậy là tốt rồi.” Quý Thính xoa gò má của hắn, “Cho ta thêm mấy ngày nữa, ta nghĩ cách để Quý Văn đồng ý cho cả nhà các ngươi gặp nhau.”
 
“Là cả nhà chúng ta.” Thân Đồ Xuyên nhấn mạnh.
 
Thấy hắn còn lo điều không đâu này, Quý Thính biết trong lòng hắn không còn lo âu như trước nữa, nàng gật đầu cười: “Không sai, là cả nhà chúng ta.”
 
Lúc này Thân Đồ Xuyên mới thỏa mãn, đắp chăn cho nàng.
 
Bởi vì luôn lo cho phía Thành Ngọc Quan, Quý Thính đợi đến lúc có thể tự do hoạt động thì gửi một bức thư vào trong cung, muốn Trương quý phi nghĩ cách khuyên Quý Văn làm hòa với nàng. Suy cho cùng Trương quý phi đã ở bên Quý Văn nhiều năm, là người bên gối hiểu rõ y nhất, nói mấy câu khuyên giải, y đã mời phu thê Quý Thính vào cung tham gia gia yến rồi.
 
Quý Thính và Thân Đồ Xuyên đến Ngự Thư Phòng bái kiến Quý Văn xong thì nàng tìm cớ rời khỏi, đi gặp Trương quý phi, trong lúc đang nghĩ cớ thì nghe Quý Văn lạnh nhạt nói: “Phi tần hậu cung đã lâu không gặp hoàng tỷ, lúc này vô cùng mong nhớ, bây giờ cách yến tiệc còn gần một canh giờ nữa, chi bằng hoàng tỷ đến nói chuyện với các nàng ấy đi?”
 
Quý Thính nghe y nói vậy thì biết ngay đồ chó thối này muốn nói gì với Thân Đồ Xuyên, nàng lơ đãng liếc mắt nhìn nhau với Thân Đồ Xuyên, mỉm cười thật nhẹ nói: “Vậy thần xin cáo lui trước.”
 
Dứt lời, nàng đi khỏi đó ngay.
 
Sau khi nàng đi, trong Ngự Thư Phòng yên tĩnh lại, Quý Văn thong thả uống trà, cứ như không nhìn thấy Thân Đồ Xuyên đứng trước mặt y. Thân Đồ Xuyên cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ cụp mắt im lặng đứng đó, dường như không hề lúng túng chút nào.
 
Không biết qua bao lâu, chén trà của Quý Văn đã thấy đáy, cuối cùng y cũng chịu mở miệng nói chuyện: “Nghe nói, ngày đó ở Giao Huyền, là ngươi bắn chết phó thống lĩnh cấm vệ quân của trẫm?”
 
“Bẩm hoàng thượng, đúng vậy.” Thân Đồ Xuyên bình tĩnh trả lời.
 
Quý Văn híp mắt lại: “Ngươi to gan quá ha.”
 
Thân Đồ Xuyên nghe vậy quỳ xuống, nhưng tấm lưng vẫn vô cùng kiên cường: “Mong rằng hoàng thượng thứ tội.”
 
“Việc này đã qua lâu như vậy, nếu trẫm không tha tội cho ngươi thì chẳng phải trẫm hẹp hòi rồi sao?” Quý Văn cười lạnh một tiếng, gọi Lý Toàn thêm trà rồi mới nói một câu đầy ẩn ý: “Nhưng trẫm không ngờ, ngươi lại vì hoàng tỷ mà làm đến mức này, ngươi có biết nếu không phải vì trẫm nhân từ thì ngươi chắc chắn sẽ phải chịu tội chết hay không?”
 
“Thần không vì trưởng công chúa điện hạ mà làm ra chuyện đến mức độ ấy, mà là vì nhân dân Giao Huyền.” Thân Đồ Xuyên nói chuyện không nhanh không chậm, dường như không nghe ra ý thăm dò của y, “Ngày đó, quả thực đã nghiên cứu ra cách chữa trị ôn dịch, không cần biết người tới là ai, thần không thể trơ mắt nhìn bọn họ giết hại người dân vốn có thể sống sót.”
 
Lời hắn nói đúng là có ý hay, như đang nói bóng nói gió mà trông lạnh nhạt trang nghiêm, chẳng giống loại ngoài chửi chó mắng mèo chút nào. Môi Quý Văn giần giật, một lúc sau mới bức bối nói ra một câu: “Hắn đúng là đáng chết, vì tranh một phần công lao dám dối trên gạt dưới báo cáo sai tình hình quân đội, lần này ngươi đã làm đúng, đứng lên đi.”
 
“Hoàng thượng sáng suốt.” Thân Đồ Xuyên đáp một tiếng rồi đứng dậy khỏi đất.
 
Quý Văn đã khôi phục bình tĩnh, liếc mắt nhìn hắn rồi nói: “Cho ngồi.”
 
“Tạ ơn hoàng thượng.”
 
Chờ Thân Đồ Xuyên ngồi xuống xong thì Quý Thính lại nhấp một ngụm trà, không nhanh không chậm mở miệng: “Dân gian đều nói Thân Đồ Xuyên là quân tử trong lòng mang nghĩa lớn, bây giờ xem ra quả nhiên là danh bất hư truyền.”
 
“Hoàng thượng quá khen.” Thân Đồ Xuyên vẫn giữ thái độ như nước đun sôi để nguội, tựa như không cần biết Quý Văn giáng tội hay ngợi khen, đối với hắn mà nói chẳng đáng kể gì.
 
Quý Văn tương đối không thích kiểu người như thế, nhưng nghĩ lại thì vẫn cần hắn làm việc cho mình nên đành phải chịu đựng: “Mấy ngày ngay trẫm và hoàng tỷ nảy sinh chút hiềm khích, ngươi là người bên gối của hoàng tỷ, hẳn là cũng nghe được ít nhiều.”
 
Thân Đồ Xuyên hơi khựng người, ánh mắt trong veo nhìn y: “Thưa hoàng thượng, thần không hề hay biết.”
 
“Hoàng tỷ không nói với ngươi?” Quý Văn nhướng mày.
 
Thân Đồ Xuyên vô cùng bình thản: “Từ trước đến giờ điện hạ không nhắc chuyện trên triều với thần, thần không biết gì về mấy chuyện này.”
 
Quý Văn đăm chiêu đánh giá hắn, hắn bình tĩnh nhận lấy sự đánh giá. Ngay sau đó, Quý Văn chậm rãi nói: “Trẫm còn tưởng hoàng tỷ yêu thích ngươi như vậy, chuyện gì cũng sẽ nói với ngươi, bây giờ xem ra hình như không phải rồi.”
 
Thân Đồ Xuyên cụp mắt, dường như không muốn nói thêm.

 
Quý Văn thấy cảnh này thì khóe môi cong lên: “Tốt xấu gì ngươi cũng là học giả kiến thức sâu rộng, tiên đế từng khen ngợi tài văn chương của ngươi, bây giờ lại bị hoàng tỷ trói buộc như một tiểu thư khuê các, ngay cả trẫm cũng thấy ấm ức cho ngươi.”
 
“Luật lệ của triều Lẫm là phò mã không được tham dự vào chính sự, hành vi của điện hạ chỉ tuân theo quy định mà thôi.” Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.
 
Quý Văn khẽ xì một tiếng: “Đúng là có quy định như thế, nhưng cho dù có là nữ nhân ở hậu cung của trẫm thì tình cờ cũng sẽ nhắc đến chuyện triều chính, ngươi thì ngay cả chút xíu xiu chuyện trong triều thôi cũng không rõ, dám chắc hoàng tỷ chỉ vì tuân thủ quy định? Sao trẫm lại cảm thấy hình như tỷ ấy đề phòng ngươi?”
 
Giống như bị đâm trúng tâm sự, Thân Đồ Xuyên không nói gì.
 
Quý Văn ngắm nghía chén trà trong tay, một lát sau tùy ý đậy chén trà lại, phát ra tiếng vang nhỏ.
 
“Với tài năng của ngươi, chỉ làm phò mã thì quả thực đáng tiếc, nếu ngươi đồng ý, trẫm có thể giúp ngươi giải trừ hôn ước.” Quý Văn tung mồi nhử.
 
Thân Đồ Xuyên nhìn thẳng vào mắt y: “Hoàng thượng muốn thần làm gì?”
 
“Quả nhiên thông minh.” Quý Văn khen một câu, rất nhanh sau đó đáy mắt toát ra ánh sáng lạnh, “Trẫm muốn ngươi nhân lúc bây giờ còn chưa khiến hoàng tỷ chán thì khuyên tỷ ấy giao Hổ Phù ra.”
 
Đáy mắt Thân Đồ Xuyên thoáng qua một tia trào phúng, lại nhanh chóng che giấu đi: “E là hoàng thượng đánh giá thần quá cao rồi, điện hạ đề phòng thần như vậy, sao có thể nghe thần?”
 
“Trẫm tin ngươi có thể làm được.” Quý Văn bình thản nói.
 
Thân Đồ Xuyên im lặng chốc lát, đứng dậy hành lễ: “Thần thực sự không có tài cán ấy, sợ là sẽ phụ kỳ vọng của hoàng thượng.”
 
Trong Ngự Thư Phòng yên tĩnh lại trong nháy mắt, không biết qua bao lâu, giọng nói không mặn không nhạt của Quý Văn vang lên: “Thành Ngọc Quan báo lại, bây giờ phu thê Thân Đồ Sơn đang ở trong phủ Trấn Nam Vương, việc này là ý của hoàng tỷ sao?”
 
Đáy mắt Thân Đồ Xuyên lạnh lẽo nhưng giọng điệu bình tĩnh như thường: “Là lòng lương thiện của điện hạ, đồng ý chăm sóc cha mẹ thần.”
 
“Tỷ ấy đúng là tốt với ngươi, nhưng suy cho cùng Thành Ngọc Quan vẫn là nơi bần hàn nghèo khó, phu thê họ tuổi tác đã cao, cho dù có phủ Trấn Nam Vương chăm sóc thì cũng không phải kế lâu dài.” Quý Văn nhìn Thân Đồ Xuyên, thả ra mồi nhử cuối cùng: “Nếu ngươi chịu giúp trẫm, trẫm có thể cân nhắc đón họ về kinh, để họ an dưỡng tuổi già.”
 
Thân Đồ Xuyên lặng im nhìn chằm chằm mặt đất, hai tay ở trong tay áo siết chặt lại mới có thể đè nén sự kích động muốn giết Quý Văn.
 


Chương trước Chương tiếp
Loading...