Công Chúa Tại Thượng
Chương 123: Chương 123:
Mặt trời lên cao, cả người Quý Thính dính đầy mồ hôi, lười biếng gối lên cánh tay Thân Đồ Xuyên: “Không cần lo nghĩ uống canh dưỡng sinh nữa, cảm giác cũng không tệ.”
“Trước kia nàng rất ghét uống?” Thân Đồ Xuyên vén lọn tóc ướt mồ hôi của nàng sang bên cạnh, yên lặng nhìn nàng.
Quý Thính nhướng mày: “Thuốc đó rất đắng, nếu không phải sợ mang thai thì ai muốn uống nó chứ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nếu không thích, vì sao còn trêu chọc ta?” Thân Đồ Xuyên cong khóe môi lên.
Quý Thính hơi sựng người, vênh mặt lên nói: “Chẳng phải vì ta thích ngươi sao?”
Thân Đồ Xuyên đã nhận được đáp án, nhưng không biết vì sao lại có chút không hài lòng, bèn bóp miệng nàng nói: “Cái miệng này của nàng, nếu muốn dỗ người ta thì có thể dỗ đến mức khiến người ta quay mòng mòng.”
Quý Thính không vui ngửa ra sau, tránh khỏi tay hắn: “Sao dỗ ngươi rồi mà ngươi còn không vui?”
“Bởi vì luôn cảm thấy tương lai nàng sẽ dỗ người khác.” Thân Đồ Xuyên lườm nàng.
Quý Thính bỗng im lặng chốc lát: “Cuối cùng ta cũng hiểu rồi, không cần biết có hiểu lòng nhau hay không đều không thể ngăn cảm ngươi ăn giấm bừa bãi.”
“Vì thế sau này Thính nhi phải tốt với ta nhiều vào, tránh để ta cứ hay ghen tuông lung tung.” Ngày trước Thân Đồ Xuyên bị vạch trần mấy ý đồ nhỏ này còn hơi ngại ngùng, bây giờ thì đàng hoàng mạnh miệng đưa ra yêu cầu luôn rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Thính dở khóc dở cười đồng ý: “Vâng vâng vâng, biết rồi.”
Hai người nói chuyện thêm một lúc, mãi đến khi bụng Quý Thính bắt đầu kêu ùng ục mới rời khỏi giường, lúc thay y phục, đột nhiên Thân Đồ Xuyên lên tiếng: “Nếu sau này nàng muốn có con thì để Chử Yến sinh một đứa, chúng ta nuôi.”
“Sao lại để Chử Yến sinh?” Quý Thính tò mò: “Phù Vân và Dự Chi không được sao?”
“Không được, một người quá ngốc, một người quá tinh ranh, chẳng may con giống cha thì khiến người ta đau đầu chết mất.” Thân Đồ Xuyên nghiêm túc nói.
Quý Thính bật cười: “Ngươi đúng là nghĩ xa...” Nói được nửa câu, nàng híp mắt lại: “Mặc dù bọn họ đã đồng ý làm hòa với ta rồi nhưng khó tránh sẽ còn khúc mắc với ta, nếu có chuyện gì chuyển rời sự chú ý của bọn họ thì có phải bọn họ sẽ quên chuyện ta bỏ thuốc không?”
“Điện hạ muốn?” Lông mày Thân Đồ Xuyên khẽ nhếch lên.
Quý Thính cười híp mắt: “Dù sao cũng không thể sinh, đương nhiên phải lợi dụng triệt để một chút, hai chúng ta nói ra thì quá suy tính, ta bảo thái y tiết lộ với họ.”
Nàng nói xong thì vội vã đi ra ngoài, Thân Đồ Xuyên đành phải đuổi theo sau nàng.
Hôm đó lúc ăn trưa, Quý Thính bình tĩnh ngồi ăn cơm, không cần phải cố làm xoa dịu mối quan hệ nữa, còn ba vị nào đó thì cơm nuốt không trôi, nhất là Phù Vân, mỗi lần liếc nhìn nàng một cái, vành mắt lại đỏ thêm một chút, cũng không biết nghĩ cái gì.
“Điện hạ, thịt chua ngọt này ngon lắm.” Mắt y đỏ ửng, nghẹn ngào gắp cho nàng một miếng thịt.
Quý Thính mỉm cười ăn: “Cảm ơn Phù Vân.”
Phù Vân nghe nàng cảm ơn mình thì nước mắt lưng tròng, rầm một tiếng quỳ xuống trước mặt nàng: “Điện hạ, sau này Phù Vân tuyệt đối không đối xử lạnh nhạt với điện hạ thêm một lần nào nữa!”
Y nói xong thì Chử Yến cũng quỳ xuống theo, vẻ mặt căng thẳng không chịu nói gì.
Quý Thính không ngờ bọn họ lại phản ứng quá khích như thế, vội bảo bọn họ đứng lên: “Được rồi được rồi, đều là người một nhà, đôi khi có chút mâu thuẫn cũng là chuyện bình thường, mau ngồi xuống ăn cơm đi.”
Nàng nói xong thì nhìn Thân Đồ Xuyên và Mục Dự Chi với ánh mắt nhờ giúp đỡ, hai người bị ánh mắt nàng quét qua thì sựng người, tỉnh bơ dỗ hai vị đang quỳ dưới đất đứng lên, qua một bữa cơm, người ở phủ trưởng công chúa đã xóa nhòa ngăn cách.
Quý Thính ở Giao Huyền thêm mấy ngày, đợi đến lúc tất cả triệu chứng bệnh trên người nàng khỏi hẳn, dịch bệnh ở Giao Huyền cũng tiêu trừ một cách hoàn toàn, đầu đường cuối ngõ khối phục náo nhiệt. Năng lực tự chữa bệnh của người dân tốt hơn so với Quý Thính nghĩ rất nhiều, bây giờ mặc dù phần lớn cửa nhà đều treo vải trắng nhưng sinh hoạt của bọn họ đã bước về quỹ đạo bằng tốc độ nhanh nhất.
Ngày Quý Thính rời khỏi đó, tất cả người dân đều đến ven đường vui vẻ tiễn đưa, dọc đường đi, các loại hoa quả bánh ngọt, đồ tráng miệng nhét đầy vào trong xe ngựa, lúc đầu Chử Yến còn tưởng gặp nguy hiểm, có thể ngăn lại đều ngăn lại hết, dần dần ngăn không nổi nữa, đến lúc ra khỏi thành thì mười mấy chiếc xe ngựa đều chất đầy đồ.
Quý Thính lấy một quả táo gặm rộp rộp: “Kiếp trước, kiếp này ta vì dân vì nước làm nhiều chuyện như vậy, đây là lần đầu tiên được mọi người cảm ơn thế này.”
“Thích hả?” Thân Đồ Xuyên hỏi.
Quý Thính mỉm cười: “Nào dám yêu thích, cảm giác này tuy tốt nhưng muốn chiếm lấy nó thì phải chịu khổ trước cả dân chúng đã, nhưng ta không hi vọng có lần sau.”
“Nếu hoàng thượng có môt, hai phần của nàng thì sẽ không ra lệnh tàn sát toàn thành.” Thân Đồ Xuyên rũ mắt nói.
Nghe hắn nhắc đến Quý Văn, mụ cười trên môi Quý Thính dần nhạt đi, một lúc lâu sau nhìn ra phía ngoài màn xe: “Hắn sẽ gặp báo ứng.”
“Nghe Chử Yến nói, người của nàng đang lan truyền chuyện hắn muốn tàn sát bách tính ở kinh đô?” Khóe môi Thân Đồ Xuyên hơi cong lên: “Hắn coi trọng danh tiếng như thế, chắc hẳn đợt này sẽ ăn ngủ không yên rồi đây.”
“Dân chúng Giao Huyền suýt chút nữa đã chẳng còn mạng, hắn chỉ ăn ngủ không yên?” Quý Thính nở nụ cười trào phúng: “Ta muốn hắn thân bại danh liệt, sau này không dám tùy tiện đưa ra quyết định kiểu này nữa.”
“Nhưng hiện nay thiên hạ vẫn là của hắn, dù điện hạ có khiến thanh danh hắn lụn bại nhất thời, chứ không thể khiến danh tiếng hắn ô uế cả đời.” Thân Đồ Xuyên nhìn nàng.
Quý Thính thả lỏng người, ngả ra giường quý phi: “Tự hắn làm chuyện ngu xuẩn, sao lại thành ta làm hỏng danh tiếng của hắn? Hơn nữa, chỉ cần người dân Giao Huyền còn sống một ngày thì sẽ có người nhớ chuyện hắn cho cấm vệ quân đến tàn sàt toàn thành ngày đó, trừ phi hắn có thể làm được chuyện lớn gì lợi nước lợi dân, nếu không thì e là vĩnh viễn không thể bù trừ cho tội lỗi của hắn.”
Nàng nói xong thì dừng lại một chút, vô cùng khinh thường nói: “Ngươi cũng biết rõ tư chất của hắn thế nào, e là cả đời này cũng không làm được.”
“Nhưng hắn sẽ oán hận điện hạ.” Thân Đồ Xuyên cân nhắc nói.
Quý Thính khẽ xì một tiếng: “Thì cứ oán hận đi, nếu lúc đầu ta đã bảo Chử Yến cầm Hổ Phù đi điều binh thì không nghĩ tới việc tiếp tục duy trì sự hòa thuận ngoài mặt với hắn nữa, nếu thật sự có bản lĩnh thì phi ngựa qua bên này luôn là được.”
“Bây giờ, con đường làm quan của điện hạ đang rộng mở, đương nhiên sẽ không sợ hắn, nhưng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng*, nếu như có một lần không tránh được thì sẽ là dọa sát thân.” Thân Đồ Xuyên nhắc nhở.
*Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng: Công kích công khai dễ tránh, công kích âm thầm thì khó phòng bị.
Quý Thính nhíu mày: “Hôm nay trở lại kinh là một chuyện vui, sao ngươi cứ đả kích ta vậy hả?”
“Ta chỉ lo cho sau này.” Ánh mắt Thân Đồ Xuyên hơi dịu xuống: “Điện hạ cũng phải ý thức được gian khổ này mới được.”
“Lo lắng thì có ích gì, chi bằng đi một bước tính một bước.” Quý Thính thờ ơ nói.
Thân Đồ Xuyên im lặng, một lúc sau bỗng hỏi: “Điện hạ có từng nghĩ đến việc kéo hắn khỏi vị trí trên đó xuống?”
Quý Thính ngẩn ra, lập tức phản ứng lại: “Ngươi đúng là... Đúng là văn thần đại nghịch bất đạo nhất mà ta từng gặp, ngay cả câu ấy cũng nói ra được.”
“Điện hạ nghĩ thế nào?” Thân Đồ Xuyên cố hỏi.
Quý Thính liếc mắt nhìn hắn: “Đương nhiên là từng nghĩ đến rồi, lúc trước ta từng có suy nghĩ chọn một đứa trẻ trong hoàng tộc, nhưng sau đó nghĩ lại, ai ở vị trí đó đều giống nhau cả, chỉ cần ta giữ Hồ Phù trong tay, quản lý đại quân của thiên hạ thì bất cứ người nào làm hoàng đế đều coi ta là cái gai trong mắt, chẳng may chọn phải đứa trẻ nào tâm tư thâm sâu thì sợ là còn khó giải quyết hơn Quý Văn, vì thế nghĩ tới nghĩ lui, quyết định ổn định tình hình trước mắt trước đã.”
Thân Đồ Xuyên im lặng nhìn nàng, sau đó nói: “Nếu không ổn định được thì sao?”
“Vậy thì chỉ đành giết hắn.” Quý Thính nhắm mắt lại nghỉ: “Nhưng chỉ cần chưa đến bước đường đó thì tạm thời kéo dài trước, lúc nào Trương quý phi có con nối dõi thì tính tiếp.”
“Con của Trương quý phi cũng là con của hoàng thượng, điện hạ không sợ một ngày nào đó bị trả thù sao?” Thân Đồ Xuyên nhíu mày.
Quý Thính than nhẹ một tiếng: “Sợ chứ, nhưng nếu thế thì có thế làm gì, ta cũng đâu sinh được.” Dứt lời, nàng buồn ngủ ngáp một cái.
Thân Đồ Xuyên thấy nàng không muốn tán gẫu tiếp thì không nói gì thêm nữa, chỉ lẳng lặng nhìn gương mặt ngủ yên tĩnh của nàng.
Đoàn người chậm rãi đi hai ngày, cuối cùng cũng đến kinh đô, Quý Thính vốn tưởng rằng sẽ như bình thường thôi, kết quả vừa mới vào cổng thành đã nghe thấy tiếng hoan hô ầm lên, người dân đứng chào đón ở hai bên đường phố nhiều hơn Giao Huyền.
Quý Thính trố mắt ngoác miệng: “Chuyện gì thế này?”
“Người bình thường ai mà chẳng có hai ba họ thân thích, Giao Huyền gần kinh đô, người có quan hệ họ hàng dây dưa không ít, bây giờ điện hạ cứu Giao Huyền, chẳng khác nào cứu người nhà của bọn họ, đương nhiên bọn họ sẽ biết ơn.” Thân Đồ Xuyên bình tĩnh giải thích.
Quý Thính chậc một tiếng: “Có chuyện tốt như thế này nữa, ta còn tưởng rằng người của Chử Yến nói gì trong thành.”
Thân Đồ Xuyên nhận ra tâm trạng nàng không tệ, cong khóe môi lên, nắm chặt tay nàng: “Đợi dàn xếp người xong xuôi, điện hạ phải tiến cung gặp vua đó.”
Quý Thính im lặng giây lát: “Ta biết.”
“Tự ý điều binh là tội lớn, nếu hoàng thượng hỏi tới trách tội điện hạ thì phải làm sao?” Mặc dù Thân Đồ Xuyên cảm thấy Quý Văn không dám giáng tội nhưng trong lòng vẫn lo lắng: “Nếu như thật sự không được thì điện hạ nhịn một chút, cứ chịu lép vế qua đợt sóng gió này trước, còn lại thì sau này tính tiếp.”
Quý Thính vô tội mở to hai mắt: “Biết rồi.”
Buổi trưa hôm đó, Quý Thính tiến cung, vừa vào Ngự Thư Phòng đã thấy vẻ mặt u ám của Quý Văn.
“Hoàng tỷ của trẫm thật có bản lĩnh, không chỉ tự ý điều binh, còn giết phó thống lĩnh của trẫm, quả thực ban đầu trẫm coi thường ngươi rồi.” Quý Văn u ám nói. Dưới mắt y hiện rõ quầng thâm, càng thêm phần tiều tụy hơn trước, xem ra mấy ngày nay tương đối không hài lòng.
Quý Thính điềm tĩnh nhìn y, một lát sau hành lễ với y: “Thần Quý Thính tham kiến hoàng thượng.”
“Ngươi còn đặt hoàng thượng là trẫm vào mắt sao?!” Quý Văn tức giận đập bàn, giận đùng đùng đi tới trước mặt nàng, chỉ thẳng vào mũi nàng nói: “Trẫm hỏi ngươi một câu, ngươi có đặt trẫm vào mắt không?!”
“Hoàng thượng, thần có chuyện muốn bẩm tấu, trước tiên có thể để những người không liên quan ra ngoài không?” Quý Thính hỏi.
Quý Văn cười khẩy: “Ngươi còn gì nói được?”
“Chuyện liên quan đến dịch bệnh ở Giao Huyền, thứ cho thần không thể để người thứ ba biết được.” Quý Thính nghiêm túc nhìn y.
Quý Văn đối diện với nàng một lúc, sầm mặt nói: “Được, ngược lại trẫm muốn xem xem ngươi còn nói được gì... Đều lui hết xuống cho trẫm!”
“Vâng.”
Tất cả thị vệ, cung nhân trong Ngự Thư Phòng lui ra, người cuối cùng còn cẩn thận đóng cửa lại, lúc này Quý Văn mới hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Quý Thính nhìn y, sau đó xoay cánh tay, giáng một bạt tai xuống mặt y.
Chát!
Âm thanh lanh lảnh vang lên, Quý Văn bỗng ngây ra, sau đó bị đạp một cái. Vì không phản ứng kịp nên y trực tiếp ngã xuống đất, sững sờ nhìn Quý Thính.
“Đồ ngu xuẩn, không có não, tàn bạo, ác độc, hôm nay lão tử thay tiên hoàng dạy dỗ đồ chó nhà ngươi!” Quý Thính cười lạnh một tiếng, xắn tay áo lên bắt đầu hung hăn đánh người. Mặc dù nàng không có sức gì cho cam, cũng không biết võ công nhưng nàng biết cách dùng ít sức nhất mà đáng vào chỗ đau nhất.
Quý Văn lấy lại tinh thần thì tức giận muốn đứng dậy nhưng bị nàng đấm một cú vào huyệt thái dương, choáng vang hoa mắt không đứng dậy nổi, chỉ có thể cả giận nói ngoài miệng: “Ngươi điên rồi sao?! Người đâu, kéo mụ điên này ra ngoài chém cho trẫm!”
“Trẫm? Con mẹ nhà ngươi trẫm cái rắm!” Quý Thính nện một đấm vào dưới xương sườn của y, đau đến mức nhất thời y không phát ra âm thanh gì được, “Nếu ngươi có chút xíu tự giác làm hoàng đế thì sẽ không ra tay với người dân vô tội, bây giờ ngươi còn mặt mũi xưng trẫm?!”
“Ngươi điên rồi... Thật sự điên rồi...” Quý Văn yếu ớt muốn bò ra ngoài.
Quý Thính cười khẩy, trực tiếp cởi áo khoác ngoài vướng víu ra, tiện tay tháo một đống trâm trên đầu ra, đợi đến lúc cả người đều nhẹ nhàng hơn rồi, nàng đá một phát vào bên eo y.
Ánh mặt trời bên ngoài Ngự Thư Phòng rực rỡ tươi đẹp, cái cây già trong sân đâm trồi non, dường như mùa xuân đến thật rồi.
Một khắc sau, Quý Thính đi ra khỏi Ngự Thư Phòng, Lý Toàn thấy túi tóc và y phục nàng hơi rối loạn, nhất thời ngây người: “Điện, điện hạ thế này là...”
“Ồ, hoàng thượng vừa tức giận đến mức choáng váng đầu óc, bổn cung quỳ xuống rập đầu mấy cái khiến trên người nhăn rối hết cả.” Quý Thính cười nói.
Lý Toàn thở phào: “Điện hạ vất vả rồi, mau về nghỉ ngơi đi.”
“Được.” Quý Thính đi ra ngoài hai bước, quay đầu nói với Lý Toàn đang định đi vào trong phòng: “Đúng rồi, tâm trạng hoàng thượng không tốt, hắn bảo bổn cung dặn một tiếng, ăn trưa muộn hơn một canh giờ, bất cứ ai cũng không được vào, hắn phải chậm rãi điều hòa lại.”
“Vâng.” Lý Toàn vội đáp một tiếng.
Lúc này Quý Thính mới vuốt sợi tóc hơi rối của mình, thong thả rời đi, vừa đến cửa cung đã lên xe ngựa của mình, nàng giục phu xe: “Đi nhanh, đi nhanh lên!”
“Sao điện hạ lại vội như vậy?” Phù Vân bỗng khẩn trương.
Quý Thính nghiêm chỉnh trả lời: “Đói rồi, sốt ruột về nhà ăn cơm.”
“Ồ, vậy phải nhanh một chút, không thể để điện hạ bị đói.” Phù Vân tán đồng.
Trong hoàng cung, mặt mũi Quý Văn sưng vù, bị chính thắt lưng của y trói ở trên bàn, trong miệng còn nhét một miếng vải, lửa giận trong mắt như sắp thiêu đốt cả bản thân. Y chỉ chờ có người đi vào là lập tức bắt giam Quý Thính, kết quả đợi một lúc lâu cũng không thấy ai.