Công Chúa Tại Thượng
Chương 120: Chương 120:
Hai người họ ở Giao Huyền lâu rồi, đương nhiên hiểu rõ mức độ triệu chứng dịch bệnh thế nào, loại bệnh này lây nhiễm cực nhanh, ho ra máu chính là tiêu chí bộc phát, một khi bắt đầu thì cả người sẽ tiều tụy mà chết rất nhanh.
Mà nàng đã bắt đầu ho ra máu từ mấy ngày trước, thời gian cũng không nhiều lắm.
“Nếu có chuyện gì thì sao?” Quý Thính đột nhiên hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thân Đồ Xuyên siết chặt tay nàng đến mức Quý Thính thấy hơi đau. Hắn trầm ngâm một lúc lâu mới khàn giọng nói: “Vậy ta sẽ đi theo nàng giống như kiếp trước, nói không chừng trời cao giật dây, chúng ta có thể làm lại một lần nữa.”
“Chuyện sống lại một đời như vậy có một lần là tốt lắm rồi, ngươi còn muốn có lần thứ hai?” Quý Thính mỉm cươi: “Nếu không thể thì chẳng phải ngươi chết vô ích rồi sao?”
Thân Đồ Xuyên rũ mắt, từ chối nói tiếp về đề tài này.
Quý Thính vẫn tiếp tục nói: “Thân Đồ Xuyên, ta không muốn ngươi chết.”
Thân Đồ Xuyên nhíu mày nhìn nàng.
“Cho dù ta chết thì ngươi cũng không được chết, Phù Vân không hiểu chuyện, còn luôn gặp rắc rối, mấy năm qua đã đắc tội không ít người, không còn ta che chở, sẽ có người ức hiếp hắn, lần này Chử Yến tự ý dùng hổ phù, bây giờ hoàng thượng chưa truy cứu nhưng không có nghĩa là sau này cũng không.” Quý Thính nhắc tới mấy điều này thì có chút bất đắc dĩ: “Còn Dự Chi, hắn không đắc tội ai cả, đáng tiếc thất phu vô tội, hoài bích có tội*, chuyện làm ăn quá suôn sẻ phát đạt, ngoại trừ hoàng thượng thì sợ là đám quyền quý khác cũng nhắm vào hắn, nếu ta mà đi thì bọn họ không còn chỗ dựa, e rằng sẽ bị xé thành từng mảnh mất.”
*Thất phu vô tội, hoài bích có tội: Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội. Một người vì có tài năng, lý tưởng mà bị hại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bọn họ liên quan gì đến ta?” Thân Đồ Xuyên không vui.
Quý Thính nhẫn nại nhìn hắn: “Bọn họ là người thân của ta, cũng là người thân của ngươi, đương nhiên ngươi phải thay ta che chở cho bọn họ, còn cha mẹ của ngươi nữa, đời này cha mẹ ngươi vẫn còn sống cả, ngươi nhẫn tâm để bọn họ người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?”
Nhắc đến cha mẹ, Thân Đồ Xuyên không nói gì.
Quý Thính than nhẹ một tiếng: “Nguyện vọng lớn nhất đời ta chính là người thân có thể bình an đến cuối đời, cho dù ta chết sớm thì cũng không sao cả... Cứ coi như là vì ta, ngươi sống để chăm sóc bọn họ, được không?”
Thân Đồ Xuyên rũ mắt không muốn đối diện với nàng, lúc đầu Quý Thính còn kiên trì chờ, dần dần bắt đầu thấy mệt mỏi, mí mắt không chịu nổi nữa cụp xuống.
Trong lúc nàng buồn ngủ, Thân Đồ Xuyên bỗng mở miệng: “Ta sẽ sắp xếp thỏa đoáng cho tất cả mọi người, sau đó sẽ đi theo nàng.”
“Thân Đồ...”
“Chuyện này không cần nhắc lại nữa.” Thân Đồ Xuyên đứng lên: “Nếu nàng chết, ta tuyệt đối không sống một mình.”
Dứt lời, hắn không quay đầu lại mà đi luôn, Quý Thính nhìn bóng lưng hắn, không biết phải làm sao, buông tiếng thở dài.
Bệnh tình của Quý Thính chuyển biến xấu với tốc độ rất nhanh, lúc đầu có thể tỉnh táo được hơn nửa ngày, dần dần ngay cả nửa ngày cũng không thể tỉnh táo nổi, việc làm nhiều nhất trong ngày chính là ngủ, người gầy đi bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Mục Dự Chi là người đầu tiên nhận ra điều không đúng, khi biết nàng dị ứng với thanh chi, không thể uống thuốc, hắn ta đánh nhau một trận với Thân Đồ Xuyên, Thân Đồ Xuyên không đánh trả, để mặc hắn ta đấm đá mình.
Khi Quý Thính tỉnh lại thì thấy gương mặt bị thương của hắn, bỗng thấy đau lòng: “Ai đánh?”
“Mục Dự Chi.” Quý Thính tiến lên ôm lấy nàng.
Quý Thính buồn bực: “Sao hắn lại không biết nặng nhẹ như thế, ngươi gọi hắn vào đây cho ta, ta báo thù cho ngươi.”
“Điện hạ định báo thù cho ta thế nào?” Thân Đồ Xuyên hỏi.
Quý Thính suy nghĩ chốc lát: “Thay ngươi đánh hắn một trận, được không?”
“Nếu như chỉ đánh một trận thì tự ta cũng làm được.” Rõ ràng Thân Đồ Xuyên không hài lòng với phương thức xử lý ấy, tự hắn đưa ra một cách: “Chi bằng nàng bỏ hắn, thế nào? Không còn điện hạ làm chỗ dựa, xem hắn còn hung hăng kiểu gì.”
Quý Thính khẽ cười một tiếng, sau đó bắt đầu ho sặc sụa. Gân xanh trên cánh tay Thân Đồ Xuyên nổi lên, cả người lại bình tĩnh lạ thường, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng, khi thấy nàng nhổ một ngụm máu ra chăn cũng chỉ bình tĩnh ôm nàng lên giường quý phi, sau đó tự mình thay chăn đệm mới cho nàng.
Quý Thính lẳng lặng nhìn bóng lưng hắn trải giường cho mình, bỗng lên tiếng: “Trước kia ta cảm thấy sống với ngươi hết đời là một chuyện rất khó, bây giờ nghĩ lại thì thấy cũng không khó cho lắm.”
Thân Đồ Xuyên cứng đờ.
“Chỉ cần chết sớm thì quả thực cả đời đều không đủ.” Quý Thính cong khóe môi lên.
Thân Đồ Xuyên im lặng một lúc: “...Điện hạ, câu chuyện cười này không buồn cười.”
“Xin lỗi.” Quý Thính thuận theo xin lỗi.
Thân Đồ Xuyên trải chăn đệm xong, lúc quay lại nhìn nàng, hình như khóe mắt hơi ửng đỏ. Quý Thính và hắn nhìn nhau hồi lâu, nàng mới làm nũng vươn tay ra với hắn: “Bế.”
Yết hầu Thân Đồ Xuyên hơi nhúc nhích, một lát sau bế nàng về giường.
“Ta muốn ngủ một lát.” Quý Thính nhắm mắt lại.
Thân Đồ Xuyên đắp kín chăn cho nàng: “Ta ở đây với điện hạ.”
“Không biết sao đột nhiên lại muốn ăn hạt dẻ rang đường.” Quý Thính cong khóe môi lên: “Đáng tiếc là chắc ngoài đường không bán.”
“Có lẽ có, điện hạ yên tâm ngủ đi, ta đi tìm cho điện hạ, nói không chừng khi nàng dậy là có thể ăn.” Thân Đồ Xuyên thấp giọng nói.
Quý Thính đáp một tiếng, nhắm mắt lại ngủ say, Thân Đồ Xuyên nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, cuối cùng hôn khẽ lên trán nàng một cái mới rời khỏi.
Sau khi hắn đi, Quý Thính lập tức mở mắt ra, nơi đáy mắt không hề có vẻ buồn ngủ chút nào. Nàng gắng gượng đi ra ngoài phòng, gọi Phù Vân đang trông giữ bên ngoài một tiếng: “Gọi thái y đến đây, ta không thoải mái lắm, xem có thể cho ít thuốc giảm đau không.”
“Trong người điện hạ không thoải mái sao?” Phù Vân đứng phắt dậy, viền mắt đỏ ửng nhìn nàng.
Quý Thính hơi bất đắc dĩ: “Không, chỉ muốn xem tình hình dân chúng bây giờ thế nào rồi.”
“Đã là lúc nào rồi, điện hạ có thể đừng chỉ bận tâm tới người khác được không?” Phù Vân nghẹn ngào hỏi.
Quý Thính không có sức, chỉ nói nhỏ một câu: “Nghe lời đi, được chứ?”
Mắt Phù Vân rưng rưng nhìn nàng, cuối cùng vẫn nghe nàng đi mời thái y, Quý Thính than nhẹ một tiếng, chậm rì rì nằm lại giường, không bao lâu sau thái y vội vã chạy đến.
“Phù Vân, ngươi chờ ở bên ngoài đi.” Quý Thính yết ớt nói.
Phù Vân đáp một tiếng rồi ngoan ngoãn ra ngoài.
Sau khi y đi, Quý Thính nhìn thái y: “Nếu không uống thuốc, bổn cung còn sống được bao lâu?”
“Thưa điện hạ, tốt thì có thể duy trì hơn một tháng, nếu không tốt, không tốt thì chỉ sợ được ba, năm ngày.” Thái y nói xong thì vội quỳ xuống: “Vi thần vô dụng, mong điện hạ thứ tội.”
Quý Thính không biết làm sao: “Đứng lên nói chuyện.”
Thái y cau mày đứng dậy, lúc này Quý Thính mới nói: “Lúc trước ngươi đã nói sau khi uống thuốc, không nhất định sẽ chết đúng không?”
“Vâng, nếu như có thể sống qua lần đầu tiên uống thuốc thì sau đó sẽ không sợ gì nữa... Nhưng không thể sống qua lần đầu tiên, điện hạ mà mạo hiểm, chi bằng cứ chậm rãi kéo dài, chờ chúng thần tìm được phương thuốc tốt sẽ chữa cho điện hạ.” Thái y khuyên bảo.
Quý Thính khẽ lắc đầu: “Bổn cung không muốn chờ, bổn cung cảm thấy... Sợ là không chờ được nữa, đêm nay ngươi chờ ở khu nhà trống, bổn cung muốn liều một phen.”
“Điện hạ...” Thái y lo lắng nhìn nàng.
Quý Thính cong môi, trong mắt tràn đầy sự kiên định: “Cứ quyết định như vậy đi, bổn cung sẽ đến tìm ngươi vào nửa đêm, không được nói chuyện này cho bất cứ người nào, bổn cung sẽ để lại một bức thư tay, nếu bổn cung có chuyện gì thì sẽ không trách tội ngươi.”
Thái y thấy nàng đã quyết tâm rồi, đành phải thở dài đồng ý.
Đêm đó, Quý Thính trang điểm lại kỹ càng, gọi nha hoàn của huyện thừa phu nhân vấn tóc cho mình, trông có tinh thần hơn rất nhiều. Nàng gọi người chuẩn bị một bàn đồ ăn, Thân Đồ Xuyên mới từ bên ngoài trở về đã bị nàng kéo đến phòng ăn, Mục Dự Chi và những người khác đã chờ sẵn từ sớm.
Trên bàn, nàng mỉm cười nâng chén lên: “Mấy ngày nay mọi người vất vả rồi, ta mời các vị một chén.”
Phù Vân vội khuyên: “Điện hạ, người đừng uống...” Lời còn chưa hết, Quý Thính đã uống cạn chén rượu, y chỉ đành thở dài một hơi.
“Đừng lo lắng, lúc trước ta lén uống rượu, không sao hết.” Quý Thính gian trá nói.
Phù Vân và mấy người khác nhìn nhau, không biết nên nói gì, còn Thân Đồ Xuyên chậm rãi mở miệng: “Ta mời điện hạ.” Hắn nói xong thì uống cạnh chén rượu.
Hắn uống xong, Mục Dự Chi cũng uống, lúc này Chử Yến và Phù Vân mới nâng chén lên uống một hơi cạn sạch. Quý Thính híp mắt cười nhìn bọn họ, chờ bọn họ uống xong mới nói: “Con người ta tính tình nóng nảy, lại luôn không biết nặng nhẹ, hiếm khi các vị chịu nhường ta, ta lại mời các vị một chén.”
“Điện hạ...” Mắt Phù Vân ửng đỏ, sợ đến mức nói chuyện cũng không hoàn chỉnh: “Có, có phải người có chuyện gì giấu bọn ta không, điện hạ, người nói thẳng đi.”
“Nói mò nào, ta có thể giấu các ngươi gì được, chỉ do lâu rồi không uống rượu, thèm quá mà thôi.” Quý Thính lườm y một cái.
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh rót rượu, nâng chén nói với nàng: “Ta cũng kính điện hạ, hi vọng lần này điện hạ có thể bình an trôi qua.”
Mục Dự Chi nghiêng mặt sang phía khác, một lúc lâu sau bình tĩnh lại đứng lên theo: “Nguyện sau này điện hạ không bệnh tật, không tai nạn, bình an thuận lợi.”
“Kính điện hạ.” Chử Yến đứng dậy.
Phù Vân lau nước mắt, nâng chén rượu nói: “Vậy ta cũng kính điện hạ.”
Quý Thính mỉm cười nhìn bọn họ uống cạn chén rượu rồi tái mặt ngồi xuống, chầm chậm, mệt mỏi nói chuyện với bọn họ. Nàng thấy bọn họ càng ngày càng buồn ngủ, cuối cùng không chịu được mà gục xuống bàn, ý cười còn lại nơi đáy mắt cũng tan đi.
“Cho dù là vì các ngươi, ta cũng sẽ bình an thuận lợi.” Quý Thính chậm rãi nói: “Người không đánh bại ta được, ông trời cũng vậy.”
Nàng nói xong thì miễn cưỡng chống bàn đi ra ngoài.
Sau đợt thiệt hại nặng nề vì dịch bệnh, Giao Huyền bây giờ đang hướng tới cuộc sống mới nhưng khắp nơi vẫn tràn ngập nỗi bi thương và tiêu điều. Quý Thính loạng choạng đi trên đường, trước cửa mỗi căn nhà ở hai bên đường đều vải trắng, có cảm giác không may mắn.
Nhưng nàng cảm thấy thế cũng tốt, lúc bản thân một người an toàn rồi mới có thể để ý đến cái chết của người khác, bây giờ người có sức lực và tinh thần truy điệu người thân đã mất, đối với nàng mà nói thì đó là một chuyện tốt.
Nhưng nàng không muốn trở thành người được truy điệu.
Nghĩ đến điều này, trên gương mặt Quý Thính nở một nụ cười như đã hiểu ra, sau đó bắt đầu ho khan. Trên đường không có ai cả, nàng ho dữ dội đến mức đau đớn như thắt ruột rách phổi, hai chân mềm nhũn ngã quỳ xuống đất, lúc này một bàn tay to lớn ôm lấy nàng từ phía sau lưng, kéo nàng lên.
Quý Thính bám vào áo đối phương ho một lúc mới gắng gượng nhìn hắn, khi thấy người thì hơi bất đắc dĩ: “Sao ngươi lại không ngất?”
“Bởi vì ta không uống rượu.” Thân Đồ Xuyên nhìn nàng với ánh mắt trầm lắng.
Quý Thính đối diện với hắn một lúc, bừng tỉnh: “Đúng, nếu ngươi uống rượu thì biến thành một kẻ cứng đầu rồi... Ngươi không nên đi theo tới đây, ta không muốn ngươi đi theo.”
“Ta vốn không định đi theo nhưng điện hạ quên mang đồ.” Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.
Quý Thính nhíu mày: “Cái gì?”
Thân Đồ Xuyên im lặng một lúc lâu, lấy một gói giấy dầu nho nhỏ từ trong ngực ra: “Ta tìm khắp cả Giao Huyền, mười mấy quán trái cây mới có chút này, ta tự rang đó, không biết mùi vị thế nào, không biết điện hạ có thích hay không.”
Quý Thính sửng sốt nhìn hắn mở gói giấy dầu ra, bên trong là hạt rẻ rang thành màu đen.